• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thầy xem bói phong lưu (5 Viewers)

  • Chương 62

CHƯƠNG 62: CHIẾN TRANH CŨNG MỚI VỪA BẮT ĐẦU


Thời gian tí tách tí tách, trái tim thùng thùng thùng, Trần Bắc Hoàng thậm chí có thể cảm nhận được sau khi giọt mồ hôi trên trán lăn xuống, ma sát qua da sinh ra độ ấm.


“Ghế mây mọc đầy gai ngồi không thoải mái sao, cho nên cậu mới ngồi nửa mông như vậy.” Người đàn ông trung niên cầm ly nước trong tay bỏ qua một bên, sau đó quay đầu, nhìn Trần Bắc Hoàng hời hợt nói.


Trần Bắc Hoàng cẩn cẩn thận thận chuyển cả mông mình lên ghế, rồi khẽ nói: “Đúng là không thoải mái, nhưng ngồi lâu một chút quen là được rồi.”


“Sai rồi, cho dù có ngồi lâu đến đâu thì những cái gai đấy vẫn sẽ nhọn.” Người đàn ôg trung niên thản nhiên nói: “Như mũi nhọn sau lưng, ngẹn trong cổ họng, không chỉ là một chút tra tấn nho nhỏ, sao có thể làm mọi chuyện chu toàn một chút. Chỉ có thân ở trong cực khổ, cậu mới có thể nhìn thấy được bản chất của cực khổ!”


“Nhớ kỹ rồi, buổi tối tôi về sẽ bày ra một cái trong phòng làm việc của tôi.” Trần Bắc Hoàng híp híp mắt tiếp lời, dáng vẻ khiêm tốn thụ giáo. Quả nhiên, âm thanh vừa ra, sắc mặt người đàn ông đã khá hơn nhiều, cười tủm tỉm khoát tay, khẽ nói: “Không cần phải như vậy, chỉ là trò chơi của những người lớn đến tuổi này như chúng tôi tra tấn mình thôi, mấy người trẻ tuổi đâu chịu được nỗi khổ này, nhưng mà trước khi làm chuyện gì, phải nghĩ cho kỹ là được rồi.”


Trần Bắc Hoàng mỉm cười, không lên tiếng. Nhìn ra được tâm trạng của ông chủ hôm nay không tệ lắm, bằng không cũng sẽ không nói nhiều với mình như vậy, nhưng mà đến cùng cái ghế mây tràn đầy mũi nhọn này có tác dụng gì, trong lòng Trần Bắc Hoàng tinh tế phỏng đoán, lại không tìm được chút manh mối nào.


“Nghe nói gần đây cậu làm loạn với người nhà lão Lưu rất hăng?” Người đàn ông trung niên sau khi nâng chung trà lên nhấp một tiếng, vẻ mặt điềm nhiêm như không, nhàn nhạt mở miệng hỏi một câu.


Trần Bắc Hoàng sững sờ, ông chủ bảo mình đến đây quả nhiên có nguyên nhân, nhưng mà lại không ngờ thế mà lại là chỗ này. Do dự một chút, Trần Bắc Hoàng chậm rãi mở miệng nói: “Cháu ngoại của của ông cụ Lưu tên là Lâm Sáng, muốn thông đồng với chị dâu nhà tôi, ông cụ không hài lòng với chuyện này, cho nên mới để tôi chủ trì chuyện này.”


“Nếu như cậu muốn nghe đề nghị của tôi, tôi đề nghị cậu không nên làm như vậy, dù đây là ý của ông cụ nhà cậu, nhưng mà tôi không hy vọng cậu ngồi ở vị thế đối lập với nhà lão Lưu.” Người ông trung niên hơi mỉm cười nhìn Trần Bắc Hoàng, nói: “Lão nhị nhà họ Lưu tiến một bước, phó chủ nhiệm ủy ban cải cách, có thể trong năm sẽ được bổ nhiệm xuống.”


“Nói đi nói lại Lưu Quân Văn vẫn là dính ánh sáng của con ông ta, để chinh phục kỹ thuật hạt nhân, có thể nói chúng ta đã phát triển kỹ thuật hạt nhân lên vị trí đứng đầu thế giới như bây giờ, lại đổi phó chủ nhiệm, vẫn có chút lỗ.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.


Trần Bắc Hoàng không nói gì, sau khi trầm mặc, khẽ nói: “Ông chủ, tính tình của ông cụ nhà chúng tôi ngài cũng biết, nói ra chỉ sợ tám con ngựa cũng không kéo về được, hơn nữa, tôi với mấy anh em nhà lão Lưu đúng là không có quan hệ tốt lắm…”


“Cái này tôi cũng biết, nhưng mà tôi vẫn khuyên cậu dừng lại ở đây đừng tiếp tục nữa.” Người đàn ông trung niên nói.


Trần Bắc Hoàng cắn môi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông trung niên, nói khẽ: “Vì sao?”


“Vì sao? Không vì sao cả. đây là khoảng cách tuổi tác.” Biểu cảm trên mặt người đàn ông trung niên nghiêm khác hơn nhiều, trầm giọng nói: “Nếu như cậu không có 100% thắng, vậy thì đừng đụng vào người khác, bởi vì thứ đang đợi cậu, cũng giống như chiêu thức cậu sử dụng, đều là đả kích như cuồng phong bạo vũ. Cậu xác định cậu có thể biểu hiện hoàn mỹ như cách bác sĩ ngoại khoa phẫu thuật sao?”


“Ông chủ nói rất đúng.” Trần Bắc Hoàng cúi đầu gấp giọng nói, ở trước mặt người này anh ta nào dám thể hiện chút nào bất mãn.


Người đàn ông trung niên thở dài, đứng lên, đi đến bên cạnh Trần Bắc Hoàng, vỗ vỗ vai anh ta, khẽ nói: “Cậu là một tay tôi đề bạt lên. Đối với tính tình của cậu, chỉ sợ là tôi còn rõ hơn so với mấy ông cụ nhà cậu. Trong lòng cậu đang nghĩ cái gì, tôi rất rõ, chỉ là một cơn tức mà thôi. Nhưng mà nếu như cậu phải nghĩ xem cơn tức này có thật sự quan trọng với cậu như vậy không.”


“Người nhà lão Lưu có thể cho phép cậu cứ khiêu khích lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy sao, nếu có một này ông cụ Trần đột nhiên bệnh chết, đến lúc đó, nhà họ Lưu cùng với những người khác đột nhiên làm khó dễ, đến lúc đó ai còn có thể bảo vệ được cậu.” Người đàn ông trung niên uống một hớp nước, tiếp tục nói: “Nhớ kỹ lời của tôi, ngoại trừ lợi ích, trên thế giới này không có ai quá trung thành với ai!”


Trần Bắc Hoàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của người đàn ông trung niên, trầm giọng nói: “Ông chủ, tôi đã làm như vây, khẳng định tôi sẽ nắm chắc 100%, có thể làm Lâm Sáng không gượng dậy nổi!”


“Ngu xuẩn! Đánh địch 1000, tự tổn 800, những năm này cậu cực cực khổ khổ dành người đến lúc này dùng. Lưu Kim Thiên không có dục vọng bước vào con đường làm quan và quân đội, mà Lưu Kinh Luân càng tập trung vào học vấn, về phần Lâm Sáng kia, hình như cũng không có bất kỳ uy hiếp gì với cậu. Không cần vì những chuyện này mà cản trở con đường của cậu!” Người đàn ông trung niên nói.


Nhìn Trần Bắc Hoàng im lặng không nói gì, người đàn ông trung niên lắc đầu, sau khi ngồi xuống, một tay chống trán khẽ nói: “Quay về đi, ra khỏi cánh cửa này, nếu như cậu có thể vượt qua cửa ải này, lại đến tìm tôi, nếu như không thể, chỉ sợ cậu cũng không còn cơ hội gặp lại tôi rồi.”


Trần Bắc Hoàng không lên tiếng, sau khi trầm mặc một chút, lặng lẽ đứng lên, đi ra khỏi phòng.


Trong thư phòng vẫn yên tĩnh như cũ, bóng đêm đần dần từ cửa sổ tràn vào. Người đàn ông ngồi trên bàn đứng dậy đi đến bên bệ của sổ, lẳng lặng nhìn bóng đêm bên ngoài phòng, Không qua bao lâu, bóng đêm trong phòng càng sâu, chú Chu nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, mở đèn.


Ánh sáng lập tức tràn vào, đuổi đi hết tất cả hắc ám trong phòng.


“Đèn bật sớm rồi.” Người đàn ông trung niên không quay đầu lại, tiếp tục nhìn hoàng hôn ở phương xa, thản nhiên nói.


Chú chu cười nhạt một tiếng, nhưng không tắt đèn, đi qua một bên để tay nhẹ lên ghế mây, nhưng không ngờ thô ráp trên ghế mây quá nhọn, trực tiếp đâm vào tay ông ta chảy máu ra.


Người đàn ông trung niên giống như là đã tiên đoán được chuyện này, tiếp tục nói: “Vừa rồi tôi nói với cậu bé kia, loại ghế mây này là dùng để tu luyện tính tình, ông đoán lúc tôi vừa mới hai mươi, cho rằng thứ này dùng để làm gì?”


“Chuyện của ông chủ sao một người phàm phu tục tử như tôi có thể phỏng đoán được, cũng không phải là cho rằng dùng để chơi mấy trò xuân sắc đấy chứ a.” Chú Chu bỉ ổi cười nói.


Nghe thấy lời nói của chú Chu, khóe miệng người đàn ông trung niên nổi lên một nụ cười tươi tắn, lắc đầu, khẽ nói: “Lúc cơm cũng ăn không đủ nào, đâu còn sức mà lăn qua lăn lại trên người phụ nữ được. khi đó tôi cho rằng cái này là một cái ghế mây, ngồi lâu thì sẽ hết đau, nhưng mà càng về già, tôi càng phát hiện, phương pháp xử lý gai nhọn không phải là cách như mà tôi nghĩ lúc trẻ!”


“Biện pháp xử lý thô ráp tốt nhất là một mồi lửa thiêu hủy hết những cái gai này, sau đó dùng vải mài lại, như vậy mới có thể không lưu mảnh giáp, làm cái ghế mây bóng loáng.” Giọng điệu của người đàn ông trung niên đột nhiên tăng thêm mấy phần hung ác, lãnh đạm nói: “Cậu ta cho rằng tôi không thấy được cậu ta đang tính toán gì trong lòng mình.”


“Mượn sức những tình địch của tên nhóc Lâm Sáng kia, sau đó làm cả thành phố Tứ Cửu đối địch với cậu ta!”


“Mượn thế lực Lâm Sáng chèn ép nhà họ Huỳnh, đến ngăn thế lực nhà họ Lưu!”


“Lợi dụng lời nói của ông cụ Trần, tự tìm cho mình một cái cớ quan minh chính đại!”


Chú Chu bên cạnh trầm mặc không nói, nghe lời nói nhanh của người đàn ông trung niên, vẻ mặt thu lại. Cuối cùng người đàn ông trung niên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Chu thúc, khẽ nói: “Ông có biết nếu như sau khi cậu ta ngồi lên cái vị trí này của tôi, việc đầu tiên muốn làm là cái gì không?”


Chú Chu có chút ngạc nhiên, nghĩ ông chủ chuyển chủ đề cũng quá nhanh rồi, cuối cùng lắc lắc đầu.


“Nếu như cậu ta thượng vị, việc đầu tiên muốn làm là chỉnh ông. Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi. Tên tiểu quỷ như ông đã quấn lấy cậu ta quá lâu rồi, cậu ra đã vô cùng mệt mỏi với ông. Hơn nữa nếu như lúc này trên tay tôi không có chút thế lực, chỉ sợ cậu ta chỉnh ông xong, người thứ hai sẽ là tôi!” Người đàn ông trung niên khẽ cười nói.


Chú Chu không nói gì, trên mặt cũng không thể hiện gì, nhưng khóe miệng lại có chút cứng ngắc. Trong lòng ông ta lúc này nghĩ đến một câu nói là: Nha nội phải sợ!


Chú Chu đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, giống như đến một ngày nào đó, ông chủ đứng trước mặt ông ta đây lui về tuyến hai, Trần Bắc Hoàng thế vào vị trí của ông chủ, sau đó nghĩ tới cảnh mình quỳ xuống sủa gâu gâu như chó.


… …


Thiên hạ ồn ào vị lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi


Những môn phiệt trong Thành phố Tứ Cửu này cũng không khác, ngày hôm qua hay cả đời không qua lại với nhau, nhưng cũng vì quan hệ lợi ích, trong một đêm kết thành đồng minh, cùng nhau chống lại áp chế bên ngoài mang đến cho mình


Lúc Trần Bắc Hoàng dừng xe trước cửa đại viện nhà họ Huỳnh, trong lòng đột nhiên có một loại rung động khó hiểu, là một loại cảm giác nói không rõ được, giống như là cảm giác tất cả của mình đều bị người ta nhìn thấu.


Lắc lắc đầu, lắc hết mọi thứ trong đầu ra, Trần Bắc Hoàng vẫn đi vào trong đại viện nhà họ Huỳnh. Trong mắt anh ta, Huỳnh Tông Trạch là một người kiêu ngạo, một người kiêu ngạo sau khi nhận lấy đãi ngộ không kiêu ngạo không công bằng, kéo theo phẫn nộ, thường sẽ thô bạo hơn nhiều so với người không kiêu ngạo.


Trần Bắc Hoàng tin rằng mình cần sự thô bạo của Huỳnh Tông Trạch, cũng tin Huỳnh Tông Trạch cần thủ đoạn của mình. Hơn nữa trong tay hai người, một người là bị đánh vỡ đầu hai lần, một người thì bị gãy mũi.


Khóe mắt Huỳnh Tông Trạch bị bầm vô cùng nặng, vết thương trên môi nhìn vô cùng dữ tợn, Huỳnh Tông Trạch vốn tuấn tú như là một người đẹp, bị biến thành một cái đầu hoa. Miệng vết thương nhìn lên làm người ta ghê sợ, nhưng mà sự chán nản trong mắt Huỳnh Tông Trạch lại làm Trần Bắc Hoàng mừng thầm trong lòng.


Tất cả đều là hoang đường như thế, tất cả rồi lại hài hòa như thế, Trần Bắc Hoàng nhìn gương mặt Huỳnh Tông Trạch, ánh mắt mông lung, giống như Huỳnh Tông Trạch đã thấy trước mắt Lâm Sáng bị biến thành đầu heo như vậy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom