• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thầy À ! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em ? (H+) (1 Viewer)

  • Chương 117: Ai bạo hành ai?

Anh giáo lúc này đang cởi trần ngồi ở trên giường coi tivi đợi tôi vô trong ngủ với ổng. Thấy tôi ló cái đầu vào rồi nhưng lại cứ thập thà thập thò đứng ở cửa, thầy liền nổi quạu hối:



- Lẹ lên coi, em làm gì....



Rồi ổng tắt tiếng luôn, khi trông thấy cả thân hình của tôi lúc này trong bộ đầm ngủ màu đen mỏng te gần như xuyên thấu, thiếu trên hở dưới lại còn phô rãnh ngực sâu hun hút chết người, đang lóng ngóng đứng ngay ở cửa ngại ngùng nhìn ổng. Há há! Mắng đi, mắng nữa nghe coi. Hay nước miếng đã trào lên làm ổng nghẹn họng rồi.



Dưới ánh đèn vàng lãng mạn của phòng ngủ, vợ thầy tóc xoã đến ngang lưng, lả lơi trong bộ đầm thiếu vải mà thầy hằng mong muốn được 1 lần nhìn thầy. Đúng là quyến rũ đến mê người. Chân mày anh giáo khẽ nhướn lên lộ vẻ hứng khởi, nhưng rất nhanh lại cau lại. Hình như, ổng đã đánh hơi được âm mưu của tôi rồi. Bởi tôi nói, ông già này thính và nhạy lắm, cặp mắt ưng sắc nhọn kia đời nào có ai qua mắt được ổng chứ.



Cười khẩy với tôi 1 cái, thầy tắt tivi rồi đặt 'remote' lên tủ đầu giường ngay bên cạnh. Sau đó, ổng vươn vai đặt 2 tay thoải mái lên tấm ván đầu giường phía sau lưng, tỏ vẻ 'mời em tới để anh xơi'. Cũng muốn coi thử đêm nay tôi có thể làm gì nên hồn đây. Đúng là nít ranh!



Trông thấy biểu hiện của thầy như thế, tôi liền nhụt chí. Định bụng bỏ cuộc 'quay đầu là bờ', nhưng rất tiếc đã đến nước này không còn đường để thoái lui rồi. Đứng ở cuối giường, tôi bẽn lẽn đưa mắt nhìn ổng mà mặt mũi đỏ au chưa dám hành động. Vì nghệ thuật quyến rũ bạn tình, tôi chưa đọc tới lời mở đầu luôn mà, nên 1 chữ bẻ đôi cũng không biết.



Cứ thế đứng lấm la lấm lét trong sự xấu hổ, và tôi liền được lão chồng nhắc bài vì ổng đang sốt hết cả ruột:



- Làm gì còn đứng đó nữa! Lên đùi anh ngồi! Chẳng phải đang muốn xin xỏ gì sao?



Nghe thầy nhấp nháy, 2 tay tôi đang nắm 2 bên vạt áo liền nắm chặt hơn, nhưng cũng dần buông lỏng xuôi theo lời ổng. Thôi kệ, chịu nhục 1 tí mà được việc Phương ơi! Ổng rất thông minh, có thể nhìn thấu lòng người nên đủ hiểu mày đang muốn gì mà. Điều cần làm hiện nay là chịu hạ mình làm ổng vui vẻ cái đã, khiến ổng say mê rồi dụ dỗ ỗng sau.



Lồm cồm bò lên người thầy cách đầy vụng về, tôi đâu hay cái dáng vẻ thiếu chuyên nghiệp, mặt mũi cứ sượng sùng đỏ ửng như mới đánh phấn của tôi, trong mắt anh giáo lại trở nên đáng yêu đến mê hoặc hết phần thiên hạ đâu.



Khi đã hạ mông an toàn trên đùi thầy, tôi có thể cảm nhận rõ 'cậu bé ấy' đã sưng cứng lên ở bên dưới từ khi nào không hay rồi.



- Trông em chẳng có chút thành ý nào cả. Mời người ta ăn mà cái mặt như muốn cho tôi ăn đồ cúng vậy đó. Tôi nhớ mình đâu có ép buộc em.



Nghe thầy mắng vốn, tự nhiên tôi nổi máu nóng hừng hừng. Trong người như được châm chất xúc tác nên liền vòng 2 tay ôm chặt lấy cổ ổng. Hai bắp đùi cũng theo đó kẹp chặt eo thầy thêm:



- Chồng...



Lên tiếng gọi thầy cách đầy nũng nịu, tôi tự phỉ nhổ bản thân rằng tại sao mình có thể õng ẹo được như thế chứ? Muốn xấu hổ rùng hết cả người mà.



Còn thầy, lần đầu tiên được nghe tiếng tôi nhão nhẹt, ổng muốn phì cười nhưng lại cố nuốt ngược vào trong. Khoé miệng khẽ nhếch lên 1 bên đáp lời:



- Sao???



Nói đoạn, ổng đưa 2 tay của mình lên vân vê 2 dây áo ngủ hững hờ trên 2 bờ vai tôi, còn cặp mắt thì đang dòm xuống khe ngực tôi mà nổi lên đầy tia khao khát.



- Anh...tha cho em có được không?



Nghe tôi tha thiết hỏi, thầy vẫn chưa ngưng những hành động sờ mò tôi của ổng. Như đoán được hết trong đầu tôi đang nghĩ gì và muốn gì. Đôi môi mỏng ấy liền cất giọng nói vẫn mang vẻ nghiêm nghị, nhưng thực chất ẩn chứa đầy rẫy sự trêu đùa:



- Nguyện vọng của em là muốn dùng thân thể của mình, để trao đổi chuyện không công khai mối quan hệ của chúng ta ra ngoài có phải không?



Được thầy nói trúng trọng tâm, tôi liền gật đầu và có đà năn nỉ ổng:



- Tha cho em nha anh! Xin anh đó!



Thấy tôi tiếp tục mè nheo, thầy lại kéo miệng cười tỏ vẻ khinh thường cái suy nghĩ lẫn mục đích hiện tại của tôi rằng:



- Em là vợ của tôi, thân thể của em là của tôi. Thế mà em đòi trao đổi nó để được việc của em sao? Ăn gì khôn quá vậy bé? Em nghĩ tôi sẽ đồng ý?



Rồi là sao? Là không chịu có phải không? Thôi dẹp dẹp dẹp, thấy mà ghét. Ai là của ổng chứ! Cố bôi tro trét trấu cho dày bản mặt để đi xin xỏ, giờ coi ổng khinh thường tôi ra mặt kìa. Cay ghê đó ta ơi!



Cả người tôi liền thở ra 1 hơi, 2 tay lẫn toàn thân liền rũ xuống sau khi bị ổng dùng ngôn từ táng vài phát vào mặt cho tỉnh. Đúng là đừng bao giờ đàm phán hay đi trao đổi bất cứ việc gì với lão già này. Bởi một là lỗ, hai là chỉ có mất trắng thôi.



Đưa đôi mắt đầy bất mãn lên nhìn thầy, trong lòng tôi lầm bầm chủi rủa ổng tơi tả. Toan xoay người leo xuống khỏi ổng ứ muốn ân ái trao thân trao chân gì với ổng nữa. Nhưng tôi đã bị anh giáo giữ eo lại:



- Biểu hiện thế này là sao đây? Đòi đi làm ăn mà mới bị đối tác nhấp có chút xíu đã rụt cổ như thế này rồi! Nghiệp vụ của em...yếu quá bé!



Không thể nhịn nổi cha già này nữa, tôi là vợ ổng mà xem ổng nói kháy tôi kìa. Phận làm chồng không nhường nhịn tôi thì thôi, cứ tối ngày o ép tôi hoài à. Gân hết cổ lên, tôi toác mỏ cự lại ổng không chút do dự:



- Yếu thì kệ em chứ. Tại em thấy ghét nên không thèm năn nỉ anh nữa đó. Em cũng không rỗi công đi kể hết người này đến người kia rằng em là vợ của anh đâu. Anh muốn làm gì thì làm đi em không thèm sợ nữa. Cũng cho anh hay, bắt đầu từ ngày mai...em quyết định nghỉ học đi móc bọc tự nuôi thân, không cần anh nuôi nữa!!!



Tôi thề, tất cả chỉ là buột miệng, chỉ là sự cố, là sự cố thôi. Cũng có thể do bị ổng nắm đầu bắt nạt quá nhiều lần, nên tư tưởng chống đối trong tôi cứ có cơ hội sẽ được dịp bộc phát. Nhưng tôi vẫn còn muốn sống, thề mà, vẫn còn muốn sống lắm, chưa muốn ngắm gà khoả thân đâu. Chỉ vì kìm hãm cái miệng hư của mình không kịp, mà hiện tại chuẩn bị phải trả giá rất đắt. Nhân gian nói cấm có sai: 'nghiệp từ miệng mà ra' và '1 điều nhịn thì 9 điều lành'. Nhưng nhân gian cũng có nói: 'sức chịu đựng của con người có giới hạn'. Cái gì cũng nên 1 vừa hai phải thôi. Bởi thái độ của tôi ngày hôm nay, cũng đều từ chính hành động của ổng mà có.



Vội ôm lấy miệng mình và to mắt nhìn thầy, trông thấy biểu hiện của ổng lúc này quả thật là muốn chạy!!!! Nên 'véoooo'... tôi phóng vội xuống giường không 1 chút chần chừ nào cả. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa, nhưng mày chưa kịp chạy thì bố mày đã tóm cổ được rồi.



Trong tích tắc, thầy chồm người tới nhanh hơn tóm lấy eo tôi và vật cả người tôi cái 'bạch' nằm xuống giường. Dẫu thế, tôi vẫn cố chống cự để kiếm đường thoát thân, bằng cách giãy giụa hết mức có thể:



- Anh buông em ra...em sẽ báo công an, báo án anh tội bạo hành!!!



- Hứ...dạo này cái mỏ này quá trời quá đất rồi đó, tôi sẽ giũa nó lại giúp em, cái con vợ láo toét này!!! Em chán sống rồi!!!



Giọng thầy gầm lên như 1 con thú hoang hung ác. Tay ổng tóm gọn lấy 2 cổ chân của tôi mà kéo ngược lại phía mình để chuẩn bị hành hình. Mặc cho tôi đang gào mồm kêu cứu, cố tìm đường sống trong vô vọng...



................ Chuуên‎ tang‎ đọc‎ tuуện‎ ﹏‎ TRÙTRY‎ Ệ.V‎ ﹏



Sáng ngày hôm sau, tôi đeo khẩu trang che kín mặt mày lên lớp học. Khi thầy giảng đề vẫn còn chưa vào lớp, mấy má truyền thông chạy bằng mì tôm và cơm cháo trong lớp tôi lại có chuyện bàn luận rôm rả.



- Tin mới, tin mới...trang cá nhân của chị Trúc bị xoá tất cả các bài viết liên quan đến thầy Vinh rồi. Bả vừa đăng bài xin lỗi vì không biết, nên vô tình đã làm ảnh hưởng đến gia đình của thầy Vinh kìa tụi bay ơi! Nghe nói thầy Vinh có vợ cả năm nay rồi!!! Quá sốc, sốc quá đi thôi!!!



- Tưởng gì, vụ này tao hóng lúc phia qua rồi. Sáng nay tao còn ngóng được tin sốc hơn nữa nè, đang đợi tụi bay vào đông đủ để kể cho tụi mày nghe..Mấy anh chị năm cuối kêu vợ của thầy là sinh viên nằm vùng trong trường mình luôn đó, mà chưa ai tìm ra được danh tính cả, đang đợi tụi nó truy lùng nè. Thấy ghê hông?



- Gì ghê vậy? Ê Phương, mày giấu tụi tao có đúng không? Trước sau gì tụi tao cũng sẽ biết thì mày nói đi, thím mày trong trường này học ở khoa nào? Năm bao nhiêu? Tên là gì?



Đang co mình trốn trong vỏ ốc, đột ngột bị đám bạn tóm cổ lôi ra ngoài tra khảo, chân tay tôi liền run rẩy và lắp bắp:



- Tao...tao không biết gì hết mà!!!



- Mày tháo cái khẩu trang ra coi Phương, làm gì đeo hoài vậy?



Bị nhỏ bạn nhắc khéo, tôi vội chớ lại:



- Tao đang cảm cúm, sợ hắt xì lây cho tụi bay.



Bỗng từ cửa, có 1 con bạn khác vào trễ nhất đám cũng chơi chung với bọn tôi. Nó hớt ha hớt hải vào tâu chuyện rằng:



- Tụi bay, tụi bay... nghe tin gì chưa?



Bà mẹ, bọn này cứ 'nghe tin gì chưa?' là đứa tối cổ như tôi muốn rớt tim ra ngoài. Mặc dù mình là nhân vật chính trong câu chuyện này, mà hài hước là tôi không hề hay biết sự gì cả. Thế mà chồng con tôi ra sao tụi này như nằm dưới gầm giường nhà tôi luôn vậy.



- Ở dưới đang đồn thầy Vinh bị vợ ghen vụ chị Trúc nên bạo hành thầy kìa. Vừa nãy tao nhìn thấy thầy mà hú hồn con chồn luôn, mép miệng của thầy bữa nay nó sưng chù vù.



Thế là cả đám liền nháo nhào:



- Thiệt không vậy má?



- Tao thề, chính mắt tao trông thấy thầy luôn đó! Miệng của thầy sưng đỏ tấy 1 bên môi trông thầy tội lắm tụi bay. Chắc thầy thương vợ lắm nên mới để mặc vợ táng. Mà vợ thầy chắc cũng thứ dữ nên mới quýnh thầy ra nông nỗi thế kia. Ai kêu lấy chồng đẹp trai quá làm chi xong giờ nổi máu Hoạn Thư. Trong tay may mắn hơn người sở hữu 1 bông hoa đẹp, mà không biết yêu thương nâng niu gì cả. Cầu cho có ngày thầy chán rồi đi kiếm con khác cũng vừa lắm!!!



Ủa, cái méo gì vậy? Ủa, ai bạo hành ai? Ủa, tôi mới chính là nạn nhân của bạo lực gia đình cần được xã hội bảo vệ mà các quý vị! Than ôi, công lý ở đâu? Chính nghĩa ở đâu? Và lẽ phải đang ở nơi đâu?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom