• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full THANH XUÂN VỘI VÃ - TA ĐÃ CUỒNG NHIỆT (2 Viewers)

  • Chương 157

"Theo tôi biết thì cô bây giờ sống rất chật vật nhỉ, với cái danh tiếng mang trên người có lẽ không còn 1 công việc nào chào đón cô nữa rồi. Solar cô nên suy nghĩ cho kĩ, tôi đây là cho cô cơ hội rồi, đừng có mà không biết điều như vậy"



Solar kích động không thôi, trừng mắt to: "Là cô bắt tôi nhận thay tiếng xấu, bây giờ còn diễu võ dương oai, Mẫn Phương Kiều cô đừng có được nước làm tới, tôi sẽ không làm con rối cho cô, càng không muốn nhận bất cứ đồng tiền dơ bẩn nào của cô nữa"



Mẫn Phương Kiều cười khẩy, đánh thẳng vào trọng tâm: "Cô không nhận, nhưng tình hình nghèo rách của gia đình cô, cơm ăn không đủ, áo mặc không ấm, chỉ có đồng tiền dơ bẩn này của tôi mới vực được gia đình cô dậy thôi. Solar, cô không cần nhưng gia đình cô cần!"



Solar tức đến mắt nổ lửa: "Mẫn Phương Kiều, mày..."



"Haizz Solar à, miếng ăn của nhà cô là do tôi quyết định, cẩn thận lời nói và hành động của mình cho thật tốt, chỉ cần cô khiến tôi không vui...căn nhà sập xệ bên sông kia cũng chẳng còn để mà chứa chấp gia đình cô đâu, cô nên biết Mẫn Phương Kiều tôi không thiếu tiền!" Mẫn Phương Kiều khịt mũi xem thường.



Lồng ngực vì tức mà phập phồng không thể áp chế được, Solar nghĩ đến gia đình đáng thương của mình, ăn không dám ăn, ngủ cũng chẳng bao giờ được ấm, sống dựa vào tiền cung cấp của người khác. Cố gắng hít thật sâu điều chỉnh cảm xúc, rít ra từng chữ kiềm nén sâu thẳm: "Muốn tôi làm chuyện gì?"



Mẫn Phương Kiều thong dong, đung đưa bàn tay vừa mới sơn của mình lên ngắm nghía, miệng ngâm nga, nói với giọng điệu đùa giỡn: "Cô không cần gấp, bây giờ tôi vẫn chưa muốn thực hiện nó, đợi lệnh của tôi thì cô sẽ được làm thôi"



"Mẫn Phương Kiều, tốt nhất cô đừng giở trò bẩn thỉu, chuyện cô làm trời sẽ nhìn, làm điều ác cuối cùng cũng sẽ bị trời phạt thôi. Chuyện đụng tới tính mạng và pháp luật có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ từ chối"



"Cho cô cái gan, cô cũng chẳng dám làm. Điều tôi muốn cô làm, cũng rất nhẹ nhàng, đừng có ở đó giở giọng với tôi" Dứt lời, Mẫn Phương Kiều cúp máy.



Cô ta suy nghĩ.



Địa chỉ cô ta đã biết rất rõ, bây giờ đột nhập vào được căn phòng đó cũng đã có người có hình dáng giống với Ngao Bạch Minh Nguyệt, nhưng phải biết điểm yếu của Thượng Khiết My là gì? Điều gì khiến con nhỏ đó trở nên điên loạn như vậy, cô ta phải biết rõ thì mới hành động được.



Dòng suy nghĩ lướt qua, ánh mắt cô ta bỗng loé lên.



"Sao mình lại quên chứ" lật đật gọi điện thoại.



"Alo, bác Ngao bác có nhà không ạ"



- --------------



Ngô gia.



Ngô Tần đi từ phòng bếp ra, trên tay cầm theo chai nước khoáng, chân sảy dài điệu bộ rất gấp, lúc đi tới cửa phòng, ông chợt nhớ ra điều gì đó, quay người nói với Ngô Chử Đồng ở phòng khách.



"Đồng Đồng, con qua khu nhà khách bảo Phương đội trưởng qua gặp bác hai một lát"



Ngô Chử Đồng cầm điện thoại trên bàn lên, *vâng* 1 tiếng rồi gấp rút chạy đi.



Ngô Tần bận tối mặt tối mày, vẫn chưa tìm ra gã đàn ông kia Ngô Tần không cam lòng nên có tận mấy đêm không ngủ để truy tìm tung tích kẻ đó. Người đầu tiên ông sẽ tìm chính là gã ông chủ kia, bắt được hắn thì sẽ truy tìm ra người sắp xếp bày mưu hãm hại cháu gái ông. Ngô Tần ngày đêm điên cuồng, vừa giải quyết chuyện ấm no của toàn dân, vừa phải trông nom mấy lão già hay soi mói như Mẫn Thiên Tứ, còn phải tìm ra tung tích của kẻ đứng sau. Ngô Tần thở dài 1 hơi.



Ngô Chử Đồng đi sang dãy nhà chính, tìm đến một căn phòng làm việc ở tầng cao nhất, muốn đi lên tầng cao bắt buộc phải đi qua dãy tầng 3.



Mà tầng 3 này được Ngô lão gia niệm tình sắp xếp cho cả nhà Ngô Hạn ở, lúc đầu Ngô Hạn đặc biệt không cam lòng, Phương Sơ Khán chẳng có máu mủ gì với Ngô gia lại được ở tầng cao hơn ông ta, đã thế là dành nguyên một dãy tầng 4 cho Phương Sơ Khán, tức tưởi kiện cáo lại bị Ngô lão gia tức giận quát tháo: *Không ở thì cút ra khỏi đây, anh chị ăn nhờ ở đậu nhà tôi còn lớn giọng đòi hỏi, vậy thì cút xéo khỏi Ngô gia, nếu không vì niệm tình, anh chị tưởng lão già này sẽ nhìn đến mặt mũi mấy người hay sao* Thế là Ngô Hạn cắn răng chịu nhục ở dãy tầng 3 kia. Mỗi lần Phương Sơ Khán đi ngang qua, Ngô Hạn liền trừng mắt nghiến răng hận không thể nhào đến đánh người, nhưng cho dù đánh được cũng đánh không được, vì thân thủ của Phương Sơ Khán vô cùng lợi hại, người ta là đội trưởng, cho 10 lá gan ông ta cũng chẳng dám đụng vào. Chỉ đành đưa ánh mắt không phục khi Phương Sơ Khán đi ngang qua thôi.



Nét mặt Phương Sơ Khán khi đi ngang qua Ngô Hạn chính là *Đại nhân đây không chấp nhất mấy kẻ tiểu nhân*



Lúc đi ngang qua phòng của Ngô Hạn, có tiếng nói ẩu đả qua lại, Ngô Chử Đồng sinh nghi bước chân cô khựng lại, đứng dựa lưng lên tường rất tự nhiên giống như đứng hóng gió, mà trùng hợp thay bên cạnh cô là lan can, gió nhè nhẹ, nhưng thực chất cô đang lẳng lặng nghe họ nói chuyện. Ma xui quỷ khiến thế nào mà trong lòng dấy lên một linh cảm chẳng lành, Ngô Chử Đồng mở điện thoại, để di động gần sát vào cửa, tuy thu âm như vậy âm thanh sẽ nhỏ nhưng có còn hơn không.



Ngô Chử Đồng vuốt vuốt mũi, thì ra cũng có 1 ngày mình lại đi nghe trộm.



"Ngô Hạn, ông có chắc là tên kia sẽ không nói ra chứ?" Ngô Chử Đồng nhận ra giọng nói này, là Phong Hương Nhã.



Hai người này nhắc đến tên kia, tên kia là ai? Sao giọng điệu bọn họ lại thấp thỏm lo âu như vậy.






"Chắc chắn, tôi đã đưa tiền cho gã ta rồi, mà lạ rằng là ba tên làm nhiệm vụ kia mất tích rồi, có lẽ bị Ngô Tần bắt đi điều tra rồi cũng nên" Ngô Hạn nói.



Phong Hương Nhã hơi gấp gáp: "Có khi nào ba tên đó khai ra ông nên Ngô Tần mới vội vã điều tra không, vừa nãy ông vừa nói có người hacker vào phần mềm của gã kia mà, là Ngô Tần đó"



Ngô Hạn dựa lưng vào tường, nhếch mép cười: "Sợ gì chứ, tên kia đã chặn rồi, hắn còn nói chặn tất cả các nguồn tin của Ngô Tần cực nhọc tìm ra, khiến Ngô Tần giận tới hộc máu kia kìa. Bà lo cái gì chứ"



"Ông nói sao không lo, ông làm việc sao lại nghiêm trọng như vậy, sai người hù doạ con nhỏ đó là được rồi, còn kêu người cưỡng bức nó. Giờ thì hay rồi, phải trốn chui trốn nhũi như dế, còn phải bỏ ra số tiền lớn để bịt đầu mối lại"



"Bà biết cái gì? Là do lão già đó không cho tiền tôi đầu tư chứng khoán, cũng là con trai của ông ta mà ông ta đối xử phân biệt với tôi như vậy, ngược lại Ngô Tần, Ngô Phỉ thì sao, sống sung sướng không lo tiền bạc còn có công ty riêng, bà nói xem tôi có nên bắt cháu ngoại mà ông ta thương yêu để trả thù hay không" Ngô Hạn xúc động ném mạnh cái ly xuống sàn, tiếng va chạm của ly vanh lên khắp phòng, Phong Hương Nhã giật mình lui về sau.



Mà ngay lúc này, bên ngoài phòng sắc mặt Ngô Chử Đồng đã tái mét, cô dùng hai tay bịt chặt kín miệng mình để không phát ra tiếng kêu kinh động.



Giặc ngoài tìm không thấy hoá ra là giặc trong nhà.



Lảo đảo chạy ra khỏi dãy nhà khách, quên luôn việc phải tìm Phương Sơ Khán, cô chạy thật nhanh, một mạch lên thẳng phòng làm việc của Ngô Tần, đến giờ đầu óc vẫn chưa khỏi bàng hoàng, cánh môi run rẩy đôi mắt hoảng hốt, giơ tay gõ cửa dồn dập.



Anna Chư Cầm mở cửa, phát hiện sắc mặt cô không tốt, liền hỏi.



Ngô Chử Đồng bắt lấy cánh tay Anna Chư Cầm siết chặt, giọng điệu thất kinh hoảng hốt: "Bác, Bác hai đâu rồi ạ, con muốn nói chuyện này với bác hai"



Anna Chư Cầm dẫn cô đi vào thư phòng.



Ngô Tần ngồi trên bàn làm việc điệu bộ nghiêm túc, hai tay đánh nhanh trên phím, thấy người đến ngẩng đầu nhìn, trong mắt sửng sốt rồi lại nhìn ra sau lưng Ngô Chử Đồng.



"Đồng Đồng, Phương đội trưởng đâu? Bác hai bảo con đi kêu cậu ta mà"



Ngô Chử Đồng đi đến trước mặt ông, vẻ mặt vẫn chưa hết tái xanh, cô hoảng hốt nói vội: "Bác, bác hai ơi, kẻ chủ mưu khiến cho Tiểu Khiết như vậy là bác Hạn, chính bác ấy là người thuê người làm ra việc này, chính tai cháu đã nghe"



Ngô Tần, Anna Chư Cầm há hốc.



Ngô Tần nắm lấy vai Ngô Chử Đồng, phát hiện vai cô vẫn còn run rẩy, ông hỏi rõ lại 1 lần nữa: "Con phát hiện khi nào, ở đâu, Đồng Đồng con bình tĩnh lại, kể rõ ngọn nghành cho bác hai nghe nào"



Ngô Chử Đồng hít một hơi thật sâu, trấn áp cơn xúc động của mình xuống, Anna Chư Cầm rót một ly nước đưa cho cô, sau đó cả ba cùng ngồi xuống, Ngô Chữ Đồng bình tĩnh hơn lúc vừa rồi nhiều, cô chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện mình nghe được.



"......"



"Chuyện là vậy đấy ạ"



Đến giờ Ngô Chử Đồng vẫn chưa thể tin được việc này, dù sao Ngô Hạn vẫn là bác của Tiểu Khiết, tại sao lại làm ra chuyện không tính người như vậy với cháu gái mình chứ.



Cảm xúc dấy lên trong đôi mắt của Ngô Tần, khớp tay kêu răn rắc đồng tử đỏ ngầu. Ông nghiến răng rít ra hai từ: "Ngô, Hạn" cùng cực của hận thù chính là thế, chỉ cần nói ra cái tên liền muốn trăm dao chém nát.



Anna Chư Cầm: "Nhưng bây giờ buộc tội Ngô Hạn thì ông ta cũng chẳng thừa nhận, làm sao đây"



Đây là vấn đề nan giải nhất, Ngô Hạn là kẻ cứng đầu mưu mô xảo quyệt, không có chứng cứ tóm cái đuôi thì nhất định sẽ không thừa nhận.



"Con có ghi âm lại rồi ạ, tuy âm lượng nhỏ nhưng chắc chắn có thể nghe được" vừa nói Ngô Chử Đồng vừa bật đoạn ghi âm đó lên. Quả thực âm lượng nhỏ, nhưng những gì họ cần đều có thể nghe được.



Ánh mắt Ngô Tần sâu thẳm: "Ngô Hạn, mày chạy đằng trời tao cũng sẽ khiến mày trả giá gấp bội"



- -------------------



Bệnh viện.



Trước cửa phòng Thượng Khiết My có Ngô Tuyết lẳng lặng cô đơn ngồi đó, nét mặt bà sầu muộn, trên đầu cũng có tóc bạc cả rồi. Qua chuyện này, nhìn bà như già đi mấy tuổi. Mẫn Phương Kiều kéo Solar đứng nấp ở chỗ lối rẽ, đưa mắt dò xét xung quanh. Cô ta vốn dĩ muốn dựa vào hình dáng giống với Ngao Bạch Minh Nguyệt của Solar để trà trộn vào nhưng mà cô ta quên một điều lúc nào trước cửa phòng cũng sẽ có người túc trực, vì thế kế hoạch thay đổi.



Nhét một bộ đồ y tá vào tay Solar nhắc nhở: "Đi thay nhanh lên, còn nhớ những gì tôi nói không"



Solar không cam lòng làm việc này nhưng vì gia đình, không còn đường nào lui liền chấp nhận.



Trở lại bên cạnh Mẫn Phương Kiều là một bộ đồ y tá, thận trọng đến mức ngay cả thẻ tên, xe đẩy thuốc cũng chuẩn bị, Solar đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt tội lỗi, tay đeo bao tay y tế, nhìn vào chẳng khác nào cô y tá của bệnh viện, không có gì để nghi ngờ cả. Mẫn Phương Kiều vui vẻ, âm thầm tán thưởng cho kế hoạch hoàn mỹ của mình.



Ngay lúc Solar đi, Mẫn Phương Kiều cũng đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai lên, tìm một góc có thể xem trò đùa mà mình cật lực bày ra.



Chắc chắn là sẽ rất thú vị!



Ngô Tuyết thấy y tá đẩy xe vào, bà lại nhìn đồng hồ trên tay, giờ uống thuốc sớm hơn 1 tiếng rồi nhưng bà không nghĩ nhiều hơn nữa, chỉ quan sát y tá đẩy thuốc vào bên trong thôi, mà Solar vì lo lắng mà lúc đẩy xe có trượt tay ra, xém chút khiến bản thân đập mặt vào tường.



Mẫn Phương Kiều dè dặt đi đến trước mặt Ngô Tuyết nói: "Dì ơi, dì là người nhà của bệnh nhân phòng này sao, có 1 vị bác sĩ bảo cháu kêu dì đến phòng làm việc của bác sĩ để bàn về tình hình chữa trị ạ"



Ngô Tuyết nhìn cô ta rồi lại nhìn phòng bệnh nét mặt chần chừ rõ thấy. Ở phòng bệnh chỉ có 1 mình bà, vừa nãy bà khuyên nhủ Ngao Trạch Vũ đi ngủ 1 lát dù sao cũng mấy ngày rồi Anh chưa từng chợp mắt, bà nhìn thôi cũng son sót đau lòng.



Mẫn Phương Kiều nắm chặt bàn tay hơi lo ngại, cô ta cười niềm nở: "Dì ơi, dì đi lẹ đi, cháu thấy nét mặt bác sĩ rất vội vàng đó, chắc là đã tìm ra phương pháp chữa trị rồi"



Quả nhiên là câu nói có hiệu nghiệm, nét mặt Ngô Tuyết căng cứng sau đó lộ chút vui mừng sau bao lâu bị lãng quên. Quan sát Mẫn Phương Kiều, bà thấy được vẻ mặt chân thành, nghĩ rằng người ta đã có ý giúp mình, mình lại mang lòng nghi ngờ thì thật là không nên, mặt mũi cũng không phải người xấu. Rồi bà lại nhìn y tá trong phòng bệnh, sau sự việc của Nhàn Tử, Ngô Tần đã yêu cầu viện trưởng chọn lọc bác sĩ và y tá thật cẩn thận, cô y tá vừa vào kia vẫn chưa gây ra động tĩnh gì cho nên bà an lòng đôi chút, nhìn Thượng Khiết My vài lát rồi quay người đi.



Mẫn Phương Kiều kéo mũ xuống thấp, xoay người rời đi, trên môi vẫn còn nụ cười mang hàm sâu xa.



Ngay lúc Solar đẩy cửa đi vào, Thượng Khiết My chỉ hơi động một chút sau đó không nhìn người đến mà chuyên tâm vẽ vẽ trên giấy của mình. Dạo gần đây, cô không còn ầm ĩ hay phản ứng dữ dội nữa, Ngao Bạch Minh Nguyệt thường làm người bầu bạn cho nên tình trạng của cô cũng kha khá lên, mọi người thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có chút hy vọng để sử dụng cách thứ nhất mà bác sĩ nói đến rồi.



Thượng Khiết My vân vê tập vẽ xem nó như bảo bối bầu bạn, đây là chị gái Nguyệt Nguyệt tặng cho cô, cô phải cất giữ cẩn thận.



Solar nhìn dáng vẻ này, kỳ thật không đành lòng tổn thương. Cho dù trước đây giữa QF và PCF có xảy ra mâu thuẫn, thậm chí mâu thuẫn lớn đến mức PCF tan nát và chính bản thân mình bị lên án gây gắt, bị Mẫn Phương Kiều dồn vào đường cùng nhưng sâu thẳm trong lòng Solar vẫn có hâm mộ và có chút ghen tị với Thượng Khiết My, ghen tị không phải vì xuất phát từ thù ghét mà ghen tị vì Thượng Khiết My có tài, có cả tấm lòng vị tha giống như 1 thiên thần. Ngay từ khi Thượng Khiết My đối xử tốt với Nhiệt Tịnh thì Solar đã biết đây là 1 cô gái tốt nhất trên đời, là 1 thiên sứ trời ban xuống.



Nhưng bây giờ...



Thiên sứ bệnh rồi.1



Solar không muốn.



Con người cho dù tàn nhẫn ác độc đến cách mấy, thứ phản lại cái ác vẫn là tấm lòng lương thiện le lói trong 1 không gian tối mịch.



Solar rưng rưng, nhắm chặt mắt, chua xót nói 1 câu nhỏ bé: "Cô Thượng, thật xin lỗi"



Một dòng nước mắt rơi ra cũng chính là dấu chấm hết.



Solar mở mắt ra, khoảnh khắc đó như 1 con người khác, chẳng giống cô gái mang đầy tội lỗi đứng khóc thút thít như vừa rồi.



Solar đi đến trước gường, cô gái nhỏ cho dù kiềm được không la hét nhưng vẫn còn bài xích khoảng cách, lùi lùi về sâu tận góc gường bên trong, trước ngực còn ôm tập vẽ coi nó như thứ đồ trân báu.



Bàn tay mò mẫn lấy ra 1 chiếc điện thoại, không đành lòng, bàn tay chần chừ để hờ vào nút nhấn 1 biểu tượng phát trực tiếp.



Đôi mắt Solar cay xè, khẩu trang cũng không ngăn nỗi sự đau khổ của cô ấy.



Mà Thượng Khiết My bất động, trân trân đưa mắt nhìn, giống như xem xem thứ trên tay Solar cầm là thứ gì, sao lại đưa sang hướng này.



Nhìn dáng vẻ đó, Solar muốn quay đầu bỏ đi, không nỡ tổn thương người đã mang bao nhiêu khốn khổ trên người. Solar ngửa đầu hít thở thật sâu, hình ảnh gia đình sống chật vật hiện lên trong tâm trí, Solar càng rối rắm.



Nhỏ giọng tội lỗi nói: "Đây là lần cuối rồi, Cô Thượng xin cô hãy tha lỗi cho tôi"



Dứt lời, Solar nhấn nút trực tiếp. Bắt đầu công kích cô gái nhỏ run rẩy trên gường.



"Các bạn ơi, đây là cô gái nào các bạn có biết không" đưa camera quay về hướng Thượng Khiết My.



Chỉ loe ngoe vài người xem, chẳng có câu bình luận nào.



Solar cười cười: "Đây là CEO của QF đó, là một nhà thiết kế tài ba được mọi người hâm mộ đến điên đảo"



Số lượng người xem bắt đầu tăng dần, có người nhận ra liền bình luận thắc mắc như CiaLi tại sao lại ở đó, cô ấy bị gì thế, sao trông sắc mặt hốt hoảng thế kia,....



Solar giải đáp: "Mọi người nhìn xem trạng thái của cô ấy không ổn đúng không, haizzz tôi sợ nói ra mọi người lại thất vọng và thất kinh đó, cô ta bị bệnh đó, mọi người biết bệnh gì không?"



Mọi người nhao nháo muốn biết, số lượng xem tăng lên đến chống mặt. Solar cắn răng định mở miệng giải đáp, lại nghe thấy giọng nói run rẩy như nài nỉ van xin: "Đ...đừng đừng nói có được không?"



Solar ngẩn người.



"Sẽ đau, đau đó, biết rồi sẽ không...cần"



"Sẽ, bị đánh, chửi, không muốn"



Solar đau lòng không thở nổi.



Trong lòng ngàn vạn lần nói không xong rồi.



Xin lỗi xin lỗi, thành thật xin lỗi cô, cô Thượng. Vì gia đình, tôi hết cách rồi, tôi khốn khổ nhưng tôi biết cô khốn khổ hơn tôi gấp trăm lần. Thượng Khiết My, kiếp sau tôi đến trả nợ cho cô, có được không.



Solar bỏ qua ánh mắt cầu xin thành khẩn đó, gắng gượng đả kích: "Cô ta, cô ta bị cưỡng bức đó, ha ha ha mọi người có thất vọng không khi một người đứng trên đỉnh cao danh vọng lại bị ba người cưỡng hiếp vấy bẩn, thật tội nghiệp đó nha...."



Thượng Khiết My mở to đôi mắt ngập nước thất kinh hoảng hốt, câu nói này không biết cô gái nhỏ đã nghe bao nhiêu lần, nó như 1 nhát dao có thể bất cứ lúc nào cướp đoạt đi sinh mạng của cô gái ấy, Thượng Khiết My ôm đầu bứt tóc, thứ gì gần cô nhất cô sẽ ném qua, trạng thái điên cuồng mà mọi người sợ nhất đã thực sự quay về, Thượng Khiết My run rẩy hoàn toàn mất kiểm soát, nói trắng ra chẳng khác nào là 1 người điên. Bên tai cô vang lên từng câu nói:



" ha ha ha một đứa bị cưỡng hiếp"



"Là 1 đứa mất đi trong trắng không ai cần đến, thật tội nghiệp"



"Thứ mầm bệnh này vẫn còn sống sót sao"



"Cô quá thảm hại rồi cô chủ QF à"



"Người cô yêu có cần cô nữa không? Anh ta biết được có khi nào bỏ rơi cô không?"



"Ha ha ha ha"



"KHÔNGGGGG, TÔI KHÔNG PHẢI, KHÔNG PHẢI NHƯ VẬY...." Thượng Khiết My khóc xé tim gan, hét toáng đến khàn cổ họng.



Cô bịt tai, trốn tránh chiếc máy liên tục hướng về phía mình, sợ hãi kinh hoàng.



"Đừng, đừng nói nữa, tôi không muốn, không muốn như vậy"



"T...tôi không phải mầm bệnh"



"Tôi, tôi không biết mình là ai"



"Cô là ai, đừng nói...đừng nói nữa...A a a, đau, đầu đau..."



"A a a các người đừng đến đây, cút đi"



"Vũ..."



"Vũ, cứu em..." Cô lắc đầu mãnh liệt, khóc nấc lên, đưa ánh nhìn đáng thương nhìn Solar. Mong ước người này có thể vì thương hại mà tha cho mình.



Nhưng...



Cô ấy không tin mình, cô ấy cho rằng mình ghê tởm, cô ấy không tin, cô ấy khinh thường mày Thượng Khiết My à!



Từng câu nói tàn nhẫn lạnh tâm vang lên dữ dội, lướt vào tai cô như 1 trái bom nổ tung, đầu óc Thượng Khiết My choáng váng, cô cảm thấy đầu thật đau nhức, giơ cánh tay gầy gò đập bôm bốp vào đầu, tiếng kêu phát ra làm cho người xem trực tiếp cũng cảm thấy đầu mình đau thay.



Vậy mà Thượng Khiết My lại chẳng cảm thấy đau một tý nào. Cô lại cảm thấy, cảm giác này khiến cho tâm trạng mình trở nên tốt.



Vì thế, cô lao xuống gường với tốc độ nhanh kinh người, Solar vẫn còn đang công kích bằng những câu tàn nhẫn thoáng giật mình né người sang. Solar vừa công kích vừa lo lắng.



Mẫn Phương Kiều, tại sao cô lại ác như vậy, cô ấy chỉ là 1 cô gái bình thường mà thôi.



Trên người cô ấy đã đủ đau thương rồi, Mẫn Phương Kiều, rốt cuộc tại sao cô lại nhẫn tâm làm như vậy?



Lúc đầu nghe kế hoạch này của cô ta, Solar chẳng hề đồng ý nhưng sau đó bị Mẫn Phương Kiều nắm thóp đuôi, cô ta đe doạ sẽ gây khó dễ cậu em trai của mình đang đi học ở trường, sẽ khiến nó nghỉ học. Vì thế, Solar bị dồn đến mức đường này.



Người xem tăng thì bình luận cũng theo đó mà tăng đến mức không tưởng tượng nổi.



[AK]: "Gì chứ, nữ thần của tôi bị cưỡng bức sao, ôi con tim tôi đau quá. Mặc dù biết cô ấy bị người ta cưỡng bức, cô ấy bị hãm hại nhưng mà bị vấy bẩn thì không ai muốn hâm mộ nữa"



[SUper]: "Ai lại đi hâm mộ một người bị cưỡng hiếp chứ"



Bởi vì những dấu vết trên cổ và vết thương của cô đã khỏi, 1 người thắc mắc tò mò hỏi.



[Ẩn danh]: "Thông tin này có thật không, tôi nghi ngờ quá nha, trên người cô ấy đâu có thứ gì mờ ám"



[Where]: "Bạn lầu trên xin hãy nhìn xem tình hình hiện tại của cô ấy đi, chắc chắn là một thông tin đúng rồi"



[Thiên tử]: "Đậu moá nữ thần của ông đây lại mắc bệnh nặng như vậy sao, tinh thần cô ấy rất không ổn"



[…]"Bị như vậy, ai mà còn ổn hả lầu trên ngu ngốc kia"



[…]: "ôi tạm biệt nữ thần của tôi, tạm biệt tín đồ QF"



[…………] rất nhiều bình luận tạm biệt.



Phát trực tiếp vẫn còn đó, nhiệt lượng ngày càng tăng truyền đến mọi người ngày càng rộng rãi hơn.



"Đm, đứa chó nào" Thượng Yến Phi đang ôn bài trong phòng sách, nghe 1 cuộc gọi của Nhiệt Tịnh làm tim gan xáo trộn cả lên, cô chạy thật nhanh ra khỏi phòng, xuống phòng khách lại không thấy người, cô chạy sang phòng bếp hét toáng lên.



"Bác hai bác hai không hay rồi, mau đến bệnh viện, mau lên mau lên"



Ngô Tần ngưng động tác múc cháo vào hộp giữ nhiệt, quay đầu ngơ ngác nhìn Thượng Yến Phi. Anna Chư Cầm và Lữ Ninh Ninh đang làm cũng giật mình.



Ngô Tần nói: "Đợi bác hai múc cháo vào rồi cùng đi đến bệnh viện nhé Phi Phi"



Ngô Phương đi vào phòng bếp, cười nói: "Nhớ em gái sao, đợi lát nữa cả nhà cùng đến, dạo gần đây Tiểu Khiết tốt lên rồi, cả nhà có thể vào thăm con bé"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom