• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full THĂNG CHỨC THÀNH BẢO BỐI CỦA TRÙM TRƯỜNG (1 Viewer)

  • Phần 3

8.

Con nai nhỏ trong lòng tôi sợ hãi đến mức chạy loạn lên. Đây là cái nghiệp chướng gì?

Trong tiết tự học buổi sáng, tôi đã suy nghĩ cẩn thận về giao điểm giữa tôi và Khương Vương trong ba năm trung học. Đó là sau ngày khai giảng năm nhất vài hôm, danh tiếng trùm trường của Khương Vương đã lan rộng.

Không phải vì cậu đánh nhau hay ức hiếp học bá mà mang hung danh như vậy, mà vì gia cảnh cậu bề thế hơn người, khuôn mặt lại lạnh nhạt lãnh đạm, thành tích không tồi khiến mọi người tự giác e ngại, hoặc nói là ngưỡng mộ cậu.

Tôi cũng không phải là ngoại lệ.

Liền lấy hết can đảm để thêm WeChat của cậu.

Có lẽ do học cùng lớp, Khương Vương cũng không từ chối.

Cho đến một ngày nọ khi tan học, tôi đi ngang qua một con ngõ nhỏ liền thấy cậu bị một nhóm lưu manh bao vây đòi tiền bảo kê.

Đám lưu manh này mặt mày vẫn còn nét ngây ngô của thiếu niên nhưng lại không chút rụt rè, trên mặt toàn là địch ý, trực tiếp đi thẳng tới.

Một địch nhiều, không què thì chột.

Không nỡ để khuôn mặt như hoa như ngọc của trùm trường biến thành cái đầu heo, con rùa nhát gan tôi đây hiếm khi liều lĩnh một phen.

Tôi lấy điện thoại di động ra phát một đoạn tiếng còi cảnh sát.

Nhóm lưu manh hoảng sợ bỏ chạy trối chết.

Sau khi thấy Khương Vương đang cúi đầu lau vết máu bên khóe miệng, tôi cũng lặng lẽ chuồn đi.

Làm một hảo hán không cần lưu danh.

Nhưng ngày hôm sau, Khương Vương đã cường thế chuyển tới đằng sau, tôi liền bắt đầu lịch sử chuỗi tháng ngày bị ức hiếp và khuất nhục.

Cậu ấy động đậy một chút, tôi run run một chút.

Cậu ấy nhờ tôi chuyển đồ, tôi liền run thành bệnh nhân Parkinson.

Sau đó, cậu ấy thậm chí còn bắt tôi vứt hộ một đống thư tình, khiến tôi bị các bạn học nữ trợn trắng mắt mà nhìn trong suốt khoảng thời gian đó.

Tôi oan hơn cả Thị Màu!

Nhưng một lần Khương Vương bắt gặp hoa khôi lớp bên gây chuyện với tôi, lúc đó sắc mặt cậu ấy tối sầm lại, suýt chút nữa khiến mỹ nhân rơi lệ.

Từ đó về sau, thư tình nhận được đều bị cậu tự mình xé nát, làm rụng đầy một sàn thương tâm, thật vô tình lại tàn nhẫn.

Nhưng cũng không còn ai làm khó tôi nữa, ngay cả Khương Vương cũng hiếm khi nói chuyện với tôi.

Giống như bạn học bàn trước bàn sau bình thường, cứ như vậy thẳng đến năm ba.

Bây giờ nghĩ lại, những hành động lúc trước cậu ấy làm ra có trình độ tương đương với tình cảm gà bông yêu thầm hồi tiểu học.

Thích ai liền bắt nạt trêu chọc người ấy, nhưng sau lưng lại lén lút gọi là bảo bối như thể luyến ái não tàn. Ý nghĩ hoang đường này làm tôi nhảy dựng lên như bị kim chích, trợn trừng hai mắt. Cậu ấy ấn tượng gì về tôi?

Ấn tượng tôi cao 1m5? Ấn tượng việc tôi chậm nhiệt? Ấn tượng khi tôi thỉnh thoảng làm ra vẻ mặt thèm khát dáng người của cậu ấy?

Tôi nghĩ trăm lần cũng không ra.

Nhưng kỳ lạ chính là nỗi sợ hãi của tôi về Khương Vương dần dần tan biến.

9.

Thay vào đó là một tâm trạng ngượng ngùng.

Tuy Khương Vương bị lộ ghi chú bí mật lại không giải thích bất cứ điều gì, nhưng thái độ của cậu ấy đối với tôi có một sự thay đổi lớn rõ rệt.

Vốn chỉ đang lười biếng mà trêu đùa tôi.

Còn giờ cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi một cách bất chấp.

Ánh mắt xâm lược giống như động vật ăn thịt theo dõi động vật ăn cỏ, trắng trợn mà nóng nảy, mang theo một tia gian xảo.

Làm tôi mỗi ngày như ngồi đống lửa như nằm đống than, vừa tan học liền lao vào nhà vệ sinh nữ trốn tránh.

Bạn cùng bàn đều thương hại mà hỏi có điều gì đó không ổn với bàng quang của tôi phải không.

Đám hồ bằng cẩu hữu của Khương Vương đại khái cũng biết chút chuyện, mỗi ngày nhìn thấy tôi đều cười hì hì nịnh nọt gọi một tiếng chị dâu. Điều đó càng khiến tôi xấu hổ đến nỗi hoảng sợ, ngày ngày ôm cái đầu chó chạy trốn khắp nơi.

Cho đến một ngày, giáo viên chủ nhiệm thông báo một chuyện.

Đó là cuối tuần muốn đưa học sinh cuối cấp chúng tôi đi du xuân một ngày để giảm bớt áp lực học tập.

Tôi mắc hội chứng du xuân của học sinh tiểu học, đêm đó phấn khích đến mức ngủ không ngon giấc.

Kết quả là, hôm sau tôi đến muộn.

Muộn nhất.

Sau khi nhẹ nhàng khiển trách đôi câu, chủ nhiệm lớp yêu cầu tôi nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống.

Tôi giương mắt nhìn quanh, vừa hay hàng đầu có một ghế trống.

Khi tôi đang vui vẻ rạo rực chuẩn bị ngồi xuống thì Đại Tráng ai da một tiếng té ngã xuống lối đi.

Đại Tráng quay lại nhìn chỗ ngồi của mình với vẻ hoài nghi, sau đó dường như đã hiểu ra điều gì.

Rồi lồm cồm bò dậy đến chỗ tôi, vừa đi vừa nhe răng trợn mắt xoa chân, mặt đầy oán hận

"...... Bạn học Dung Nhiên, tôi thấy có chút say xe, có thể đổi chỗ với cậu được không?"

"Có thể."

Tuy rằng chết lặng nhưng tôi vẫn cười khô khốc đồng ý, quay người đi đến chỗ ngồi ban đầu của Đại Tráng. Kết quả nhìn thấy người ngồi trên ghế đôi lại là người mà tôi rất xấu hổ khi gặp.

Khương Vương.

Cậu ấy đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ màu cam to rộng chỉ để lộ ra sườn mặt nhẵn nhụi.

Uể oải tựa vào lưng ghế để trống một lối đi vào chật hẹp.

Bước chân tôi khựng lại, trên mặt dần dần nổi lên một ráng mây hồng.

Sao tôi lại có chút cảm giác như đạt được ước nguyện?

10.

Xe buýt hướng tới danh lam thắng cảnh trên núi.

Tôi ôm cái túi, vẫn luôn cúi đầu, chóp mũi tràn ngập mùi thơm rõ ràng từ trên người Khương Vương.

Cậu ấy không nói một lời nào, tôi thoáng liếc thấy Khương Vương từ đầu tới cuối đều cúi đầu chơi điện thoại.

Dường như là đang trò chuyện với Đại Tráng.

Đại Tráng bất mãn gửi tới lời buộc tội đầy màn hình, Khương Vương không kiên nhẫn ho nhẹ một tiếng, trực tiếp chuyển cho cậu ấy một phong bao mệnh giá 500.

Là nhân dân tệ!

Bên kia nháy mắt thu vào, sau đó an tĩnh một cách kỳ lạ.

Khương Vương lúc này mới thong thả gửi một câu trả lời:

“Sau này kết hôn với Dung Nhiên sẽ mời cậu, xin đừng nói nhảm nữa.”

Tôi: …..!!!

Tôi im lặng.

Tôi choáng váng.

Vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn trộm của mình, mặt tôi đã nóng đến mức có thể chiên một quả trứng rồi.

Đang ấp ủ cùng Khương Vương nói chuyện bồi dưỡng cảm tình, hoa khôi lớp bên liền đi tới.

Cô ấy nhẹ nhàng nói với tôi: “Dung Nhiên, tôi thấy có chút say xe, có thể đổi chỗ với cậu được không?”

Đúng, hôm nay cả cái xe buýt này toàn bộ đều là người say xe!

Tôi không phớt lờ ánh mắt nóng bỏng của cô ấy đối với Khương Vương, nhưng vẫn hậm hực chuẩn bị đứng dậy nhường chỗ. Lúc này, vai tôi đã bị người ngồi bên đè lại.

Hoài nghi quay lại nhìn liền rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Khương Vương dưới vành mũ.

Cậu ấy lạnh lùng nhìn tôi, sau đó lãnh đạm liếc sang hoa khôi lớp bên, rồi đột nhiên lên tiếng:

"Đại Tráng."

Đại Tráng ngồi trước hai hàng nghi hoặc trả lời, "Hả?"

"Có người say xe, nhường ghế."

Tôi:....

Đại Tráng sững sờ giây lát, cậu ấy nhìn ba người chúng tôi, có lẽ đã ngửi thấy mùi của Tu La Tràng.

Ngay sau đó bi phẫn mà đứng dậy, "Vương ca, hôm nay đệ sẽ vì huynh mà chịu ủy khuất một ngày."

Hoa khôi lớp bên chưa kịp phản ứng lại đã bị Đại Tráng mời tới chỗ ngồi phía trước.

Mà Đại Tráng lúc này hướng về phía tôi cùng Khương Vương cười khả ố, rồi ngồi xuống cạnh hoa khôi lớp bên.

Loạt hành động này làm tôi nghẹn họng nhìn trân trối.

Vì vậy, đối mặt với ánh mắt oán hận vô hạn của hoa khôi lớp bên, tôi vùi mặt vào cổ áo.

Khương Vương, xem ra cậu ấy rất thích tôi.

11. Khi xe buýt chạy vào khu thắng cảnh, không khí chợt trở nên trong lành.

Tôi cũng dùng điện thoại chụp một vài bức ảnh tượng trưng về phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng màn ảnh lại vô thức chuyển sang Khương Vương đang nhắm mắt ngủ.

Tư thế ngủ tùy ý nằm trọn trong camera.

Tôi không kìm được, lén bấm nút chụp ảnh, lại quên mất mình chưa tắt tiếng.

Rắc rắc--

Tiếng chụp hình vang lên.

Tuy trong xe buýt ầm ĩ âm thanh này chẳng là gì, nhưng rõ ràng là ngồi đây chỉ có một mình tôi, tôi sững người. Xong rồi, chụp lén sẽ bị bắt.

Khi tôi đang lúng túng chờ Khương Vương mở mắt thì cậu chỉ nghiêng đầu tiếp tục giấc ngủ. Tôi thở phào, vội cất điện thoại đi.

Không sao không sao, cậu ấy không nghe thấy.

Nhưng vì đang thầm mừng nên tôi đã không thấy một chuyện.

Đó chính là Khương Vương đang ngủ say, khóe miệng lại không tự chủ mà cong lên.

12.
Chuyến du xuân do trường tổ chức thực chất là leo núi, sau khi leo lên đỉnh núi, cả lớp cùng chụp ảnh tập thể. Tuy rằng tầm thường nhưng vẫn khiến nhóm học sinh trung học ngày ngày học tập là chúng tôi cảm thấy vui vẻ.

Sau một hồi sung sướng, tôi mệt như chó chết, thở hổn hển.

Tôi tính toán sai, tôi không nên mang nhiều thức ăn trong túi như vậy, nặng chết mất.

Nước mắt giàn giụa, tôi nhặt một cành cây to, định cùng mấy bạn học nữ kéo nhau bò lên. Lúc này, chiếc túi trên lưng tôi đột nhiên được dỡ xuống, toàn thân tôi lập tức cảm thấy thư thái.

Tôi bối rối quay đầu lại, thấy Khương Vương một tay ôm túi của tôi, ung dung đứng đó, trên mặt không có một giọt mồ hôi.

Nước mắt giàn giụa trên mặt, tôi nhặt một cành cây to và định trèo lên với sự hỗ trợ của một vài cô gái.

Lúc này, chiếc cặp trên lưng tôi đột nhiên được dỡ xuống, toàn thân lập tức cảm thấy thư thái.

Bối rối quay đầu lại liền thấy Khương Vương một tay xách cặp của tôi, ung dung đứng đó, trên mặt không có lấy một giọt mồ hôi.

"Khương... Khương vương?"

"Ừ, để tôi cầm cho cậu, đi thôi."

Cậu ấy vừa nói ra lời này, ánh mắt của các nữ sinh bên cạnh tức khắc trở nên khó tả.

Sự thiên vị chói mắt này làm tôi mười phần đau đầu.

Tôi nhỏ giọng nói: “Khương Vương, phiền cậu rồi, tôi tự đeo được.”

Khương Vương yên lặng nhìn tôi vài giây, sau đó quay đầu gọi vài tên bạn thân cách đó không xa: “Đại Tráng, các cậu lại đây một lát. "

Mấy nam sinh mồ hôi đầy đầu đi tới.

"Vương ca, sao vậy?"

"Thầy chủ nhiệm vừa nói muốn giúp các bạn nữ xách cặp, các cậu còn lề mề cái gì?"

"Thầy chủ nhiệm có nói sao?"

"Có nói."

"Sao tôi lại không nhớ?"

"Đúng thế, thầy nói vậy khi nào?"

"Nhanh lên."

Đám người Đại Tráng tuy rằng lúng túng nhưng cuối cùng vẫn giúp một số bạn học nữ xách cặp.

Mấy nữ sinh lập tức rộn ràng cười cảm ơn.

Tôi vẫn còn có chút mê mang.

Tại sao tôi không thể nhớ thầy chủ nhiệm đã nói điều này?

Sau khi mơ mơ màng màng như vậy mà leo lên đỉnh núi, tôi lần nữa lấy lại được chiếc cặp của mình.

Sau khi lễ phép cảm ơn Khương Vương, tôi đỏ mặt chuồn đi.

Tại sao tôi không thể nhớ giáo viên chủ nhiệm đã nói điều này?

Sau khi leo lên đỉnh núi trong trạng thái bàng hoàng như vậy, tôi lại nhận được chiếc túi của mình.

Sau khi lễ phép cảm ơn Khương Vương, tôi đỏ mặt chuồn đi.

Chẳng qua một lúc sau, tôi nghe thấy mấy người Đại Tráng trêu ghẹo Khương Vương:

"Vương ca hiện tại trong đầu chỉ toàn là chuyện yêu đương."

"Xin được phỏng vấn ngài, tự ngài phát huy năng lực đi quyến rũ con gái nhà người ta cũng được, tại sao còn kéo theo các huynh đệ cùng xuống nước?"

Tôi lặng lẽ vểnh tai lên, vì thế liền nghe được Khương Vương trả lời như thế này:

"Sau này kết hôn sẽ mời các cậu đến làm chủ."

Tôi:......
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom