• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thần Y phục thù - Thiếu chủ quỷ cốc (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Con kiến hôi ngu ngốc, giết!

Vương Đổng nói xong thì mọi người xung quanh đều nhao nhao hưởng ứng.

"Không sai, theo tôi thấy thì Vương thiếu gia đích thật là một nhân tài, nếu ở chung một chỗ với Tổng giám đốc Mục đây thì quả thật đúng là trai tài gái sắc!"

"Nhớ ngày đó, tôi chỉ là nhìn liếc Vương thiếu gia một chút, liền đã muốn đem con gái ruột thương yêu của mình gả cho Vương thiếu gia rồi!"

"Tổng giám đốc Mục nếu là gả cho Vương thiếu gia, hai nhà Mục Vương liên thủ thì chắc chắn tập đoàn Y Nhân sẽ nâng cao một bước!"

Nghe mọi người tâng bốc con trai của mình, ở trong lòng của Vương Đổng vui mừng sung sướng cực độ, trên mặt của ông ta giờ đây giống như có một cơn gió xuân ấm áp!

Nhưng Mục Y Nhân thì gần như sắp hôn mê!

Vương Đổng tham lam và vô sỉ, đã không còn ngôn ngữ nào để hình dung!

Ban đầu Vương Đổng chỉ có ý đồ với vị trí tổng giám đốc, nhưng hiện tại Vương Đổng thế mà lại muốn đánh chủ ý đến cô luôn rồi.

Cứ như vậy, không chỉ là Mục Y Nhân, thậm chí ngay cả 45% cổ phần của Mục gia cũng sẽ rơi vào trong tay nhà họ Vương !

Đây là Vương gia muốn đem Mục gia dồn đến đường cùng, cũng không muốn chừa cho Mục gia một đường sống!

"Vương Đổng, tâm của ông thật là ác độc! Năm đó cha của tôi đúng là mắt bị mù mới cứu ông, đề bạt ông! Lựa chọn sai lầm lớn nhất đời này của cha tôi chính là cứu một tên súc sinh như ông!"

Vương Đổng cười ha ha.

"Cháu gái, cô cũng không cần phải mắng chửi tôi nữa nha, còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Xã hội này là mạnh được yếu thua! Ai bảo Vương Đổng tôi có vận may như vậy chứ? Tôi cho cô hai con đường để lựa chọn, một là tự động rút lui khỏi vị trí Tổng giám đốc. Hai là cô phải gả cho con trai của tôi, cô chỉ có thể gả cho con trai của tôi mới có thể bảo vệ được cái vị trí Tổng giám đốc của mình, với bảo vệ được tâm huyết cả đời của cha cô!"

Hai con đường này của Vương Đổng đưa ra, Mục Y Nhân chọn đường nào cũng là đường chết!

Không thể không nói, Vương Đổng vẫn là có một chút thông minh.

Một chiêu trí mạng như vậy, Mục Y Nhân hoặc là tránh, hoặc là chết!

Lui một bước mà nói, nàng có thể tạm thời bảo vệ tâm huyết của cha nàng, nhưng trên thực tế thì toàn bộ tài sản của Mục gia về sau đều sẽ thuộc về con cháu của Vương gia!

Kết quả chỉ có một, chính là Mục Y Nhân sẽ bị ăn đến xương cốt không còn một chút nào cả!

Độc! Thật sự quá độc!

Ánh mắt của Mục Y Nhân nhìn lướt qua mọi người xung quanh một lượt, ở trong ánh mắt của nàng có mang theo sự giận dữ cực độ.

"Các ông... Đều là từng chịu ơn của cha tôi! Nếu không có cha tôi, làm sao các ông có được ngày hôm này? Vậy mà hôm nay, các ông lại cùng tên Vương Đổng lòng lang dạ sói này cùng nhau bắt nạt tôi! Tôi chỉ muốn hỏi các ông rằng ở trong lòng các ông có cảm thấy xấu hổ hay không?"

Ở trong đám người chỉ có rải rác mấy vị ở trong ánh mắt có chút hổ thẹn!

Đến mức những người khác, thì toàn bộ trên khuôn mặt đều lộ rõ ra sự khinh thường!

Thậm chí còn có mấy người đang giễu cợt Mục Y Nhân.

Lòng người bạc bẽo, làm gì có ai sẽ quan tâm đến sự sống chết của một đứa trẻ mồ côi cha mẹ như Mục Y Nhân chứ? Cho dù là giờ phút này, có người bảo bọn họ trói Mục Y Nhân lại đem bán vào trong núi lớn, bọn họ cũng sẽ không chút do dự!

Chỉ cần bọn họ có tiền là được rồi.

Nhìn thấy tình cảnh này, Mục Y Nhân cũng không nhiều lời nữa, ở trong lòng của nàng đã bừng tỉnh.

Đại thế đã mất, tiểu nhân tự ý lộng quyền, còn có gì để mà nói nữa?

Cô thê lương cười một tiếng.

"Thôi, các ông thắng."

Nói xong, nàng quay người chuẩn bị rời đi, lại bị một bàn tay lớn ngăn lại.

"Lăng Việt? Anh..?"

Lăng Việt ấm áp cười một tiếng.

"Tôi có nói, tôi sẽ giúp cô!"

Sau đó, hắn không giải thích thêm gì, lần nữa đem Mục Y Nhân ấn vào trên ghế ngồi.

Nữ nhân của Lăng Việt, sao có thể để người khác ăn hiếp được chứ?

Minh Thừa đi đến bên cạnh một tên cổ đông, lập tức dùng một chân đạp tên này té xuống đất.

"Móa nó, mắt mù hã? Để Thiếu chủ nhà tôi đứng nửa ngày còn không cho ngồi?"

Nói xong, cậu ta đem cái ghế kéo đến sau lưng của Lăng Việt.

Lăng Việt ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhấc chân lên, cái đầu nghiên về một bên, mỉm cười nhìn lướt qua mọi người một chút.

"Vừa mới lúc nãy các ngươi cho Y Nhân hai con đường, hiện tại tôi cũng cho các ngươi hai sự lựa chọn."

"Thứ nhất, lập tức quỳ xuống nhận lỗi với Y Nhân!"

"Thứ hai, vô điều kiện giao ra cổ phần ở trên tay của các ngươi đang nắm giữ."

Dứt lời, toàn bộ mọi người ở trong phòng họp đều yên tĩnh ba giây!

Lăng Việt... Quả thực là cuồng vọng cùng cực, không coi ai ra gì!

Tên cổ đông vừa mới bị Minh Thừa đạp ngã không nói hai lời liền đứng lên chỉ thẳng mặt Lăng Việt quát:

"Mày là cái loại gì hã? Ở chỗ này có phần cho mày nói chuyện sao?"

Lăng Việt đến nhìn hắn cũng không nhìn một chút, chỉ là chậm rãi châm một điếu thuốc lá.

"Trước khi ta hút hết điếu thuốc này, tôi muốn câu trả lời!"

Lời nói của Lăng Việt vừa dứt, Minh Thừa lập tức đi đến tên cổ đông đó níu lấy cổ áo của hắn, giống như là xách một con chó, đem hắn hướng về phía bên ngoài cửa sổ.

"Này! Mày muốn làm gì? Mày mau buông tao ra! Tên chó chết này... A — —!"

Minh Thừa trực tiếp không chút khách khí, đem hắn ném từ cửa sổ ném xuống!

Tất cả mọi người có mặt ở đây, đều là cùng nhau giật mình kêu lên!

Riêng về Mục Y Nhân cũng là bị dọa đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cô há to miệng không nói nổi một lời nào!

Minh Thừa hướng về ngoài cửa sổ, nhổ một ngụm nước bọt, vỗ vỗ bàn tay, vừa đi vừa mắng:

"Mẹ kiếp! Rốt cuộc cũng an tĩnh! Một con chó cũng dám ở trước mặt Thiếu chủ nhà tôi sủa bậy? Muốn chết!"

"Mày... Mày giết người! Mày vậy mà dám giết người?"

"Mày thật to gan, trong mắt của mày còn có luật pháp hay không hã?"

Minh Thừa trợn trắng mắt.

"Thiếu chủ nhà tôi chính là luật pháp!"

"Mày... Tụi mày quả thực đúng là ác ma! Tụi mày là ác ma!"

"Nhanh! Mau báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!"

Mọi người loạn thành một bầy, cuống quít báo cảnh.

Lúc này Mục Y Nhân mới phản ứng được, cô liền vội vàng nắm cánh tay của Lăng Việt, hoảng hốt vội nói:

"Lăng Việt, anh đi nhanh đi! Anh giết người, đợi chút nữa cảnh sát tới, anh sẽ bị bắt đi!"

Minh Thừa cực kỳ khinh thường trợn trắng mắt.

"Mục tiểu thư, sợ cái rắm, để bọn hắn báo đi! Thiếu chủ nhà tôi sao có thể sợ những tên bỏ đi này chứ?"

Mục Y Nhân nhìn Lăng Việt, Lăng Việt chỉ là nhàn nhạt nhìn liếc cô một chút, ấm áp cười một tiếng.

"Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để cho bất kì kẻ nào ăn hiếp cô!"

Giọng nói này có vẻ bình thản nhưng rất kiên định, làm cho trong nháy mắt tim của Mục Y Nhân nhảy một cái.

Giờ khắc này, cô dường như nhớ đến mấy năm trước đó.

Ngày đó, có một thiếu niên cũng giống như Lăng Việt, ở dưới ánh sáng mặt trời cười một tiếng, hứa bảo vệ cô cả đời bình an!

...

Còn về phía đám người Vương Đổng, sau khi mọi người đều đã báo cảnh sát, vẻ mặt đắc ý.

"Tốt, cảnh sát lập tức sẽ đến, mày sẽ bị bắt lại thôi!"

"Còn có Mục Y Nhân, cô sai người khác giết người, cô cũng đừng mong thoát tội! Lần này, đều không cần chúng tôi ép buộc cô, chính bản thân cô tự đem mình vào con đường chết! Ha ha ha ha...."

"Mục Y Nhân, nữa đời còn lại của cô nên sống ở trong tù đi! Đáng tiếc, cô còn chưa được hưởng thụ mùi đàn ông nha, xem ra đời này của cô không thể hưởng thụ được nữa rồi!"

Lúc mọi người đang đắc ý nói, không bao lâu sau liền có một đội cảnh sát tiến vào phòng họp.

"Là ai báo cảnh sát?"

Lập tức đám người Vương Đổng vội vàng nhấc tay.

"Xếp à, là chúng tôi báo! Tên nhóc con này vừa mới giết một vị cổ đông của chúng tôi, mong các xếp nhanh bắt hắn lại!"

Lúc này sắc mặt của Mục Y Nhân trắng bệch, bây giờ nàng chỉ biết nắm lấy cánh tay của Lăng Việt.

Mà Lăng Việt thì mặt không đổi sắc, bộ dáng giống như không có chuyện gì quan trọng.

Lúc mà tên cảnh sát nhìn về phía Lăng Việt, Minh Thừa lạnh lẽo hừ một tiếng, đứng trước mặt mọi người đưa ra một quyển sách nhỏ màu đen.

"Thiếu chủ nhà ta làm việc, người không có phận sự, cút!"

Đám người cảnh sát nhìn lướt qua quyển sách nhỏ màu đen một chút, thân thể của người cầm đầu run lên kịch liệt, hắn vội vàng cúi đầu 90 độ, đem quyển sách nhỏ màu đen đưa cho Minh Thừa.

"Xin lỗi, là chúng tôi đã quấy rầy, thu đội!"
Chương 22: Vỡ kịch

Đám người Vương Đổng nhìn thấy bọn họ gấp gáp đến, lại gấp gáp rời đi, trong lòng bắt đầu nhảy dựng lên!

Ánh mắt của Thiếu niên kia vẫn lạnh nhạt như cũ, phảng phất giống như nhìn một bầy kiến hôi.

Cho tới giờ khắc này, bọn họ tựa hồ mới hiểu được, chính mình... Đang trêu chọc một nhân vật khủng bố cở nào!

"Tôi... Tôi giao ra cổ phần."

Rốt cuộc có một tên cổ đông không chịu nổi áp lực lớn này, liền lựa chọn giao ra cổ phần.

Nói xong liền chà chà mồ hôi lạnh ở trên trán, rồi đi đến phía cánh cửa.

Nhưng khi đi ngang qua Minh Thừa, Minh Thừa lại ngăn cản lại!

Tên cổ đông này sững sờ.

"Tôi đã giao ra cổ phần, chẳng lẽ các vị muốn nuốt lời sao?"

Minh Thừa cười hắc hắc.

"Không phải ta nuốt lời, bất quá Thiếu chủ nhà ta có nói ra hai cái yêu cầu, mà ông... Chỉ hoàn thành một cái!"

Tên cổ đông run lên một cái, ánh mắt liếc qua Lăng Việt, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn lựa chọn quỳ xuống.

"Tổng giám đốc Mục, lúc này là lão già tôi hồ đồ, mong rằng Tổng giám đốc Mục lòng dạ từ bi, đừng chấp nhặt một kẻ tiểu nhân xấu xa như tôi mà hãy tha cho tôi!"

Mục Y Nhân hít thở sâu một hơi,lúc trước cô đang ở thế bị động tuyệt vọng, bây giờ lại vào thế chủ động, cô có cảm giác là mình đang nằm mơ.

Tất cả mọi chuyện xãy ra giống như không chân thật, nhưng lại thật sự đã xãy ra rồi!

Trong lòng cô rất băn khoăn nhìn thoáng qua Lăng Việt Nam.

Tất cả những thứ này đều là Lăng Việt ban cho cô.

"Lăng Việt, anh nhìn...?"

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

"Tôi chỉ là đến giúp đỡ, đây là công ty của cô, việc còn lại chính cô đến quyết định."

Ánh mắt của Mục Y Nhân có chút phức tạp, cô thở phào một hơi, nói:

"Cám ơn."

Sau đó, cô hướng về phía tên cổ đông hô:

"Cút đi!"

"Vâng! Cảm ơn tổng giám đốc Mục!"

Tên cổ đông không dám có chút không vui nào, vội vàng đứng lên rời đi.

Có một tên dẫn đầu, thì sẽ có tên thứ hai, tên thứ ba... Trong nháy mắt, phòng họp liền trống trải ra, chỉ còn lại có mấy người Mục Y Nhân cùng tên Vương Đổng.

Ông ta nuốt nước miếng một cái, cắn răng nói:

"Cô... Tốt lắm Mục Y Nhân, vậy mà cô lại dám dùng cái thủ đoạn bỉ ổi này để cường đoạt chúng tôi giao ra cổ phần!"

Mục Y Nhân cười lạnh một tiếng.

"So với thủ đoạn muốn ăn tươi nuốt sống của Vương Đổng ông, một chút thủ đoạn này của tôi cũng chẳng đáng kể gì!"

"Cô! Xem như cô lợi hại! Mục Y Nhân, cô thắng! Bất quá cô nhớ kỹ cho tôi, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình! Hừ!"

Nói xong, ông ta liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng, ngay tại lúc này, Minh Thừa lại một lần nữa vươn tay ra, cản lại hắn!

Vương Đổng cắn răng oán hận nói:

"Làm sao? Muốn tôi dập đầu nữa sao?"

Minh Thừa lắc đầu.

"Không không không. Khói ở trên điếu thuốc của Thiếu chủ nhà tôi đã tắt, cho nên ông từ bỏ quá muộn!"

Nói xong, Minh Thừa không để ý Vương Đổng đang phản đối, trực tiếp đem hắn xách tới cửa sổ vứt xuống.

Từ lúc vang lên tiếng hét thảm của Vương Đổng, cái vỡ kịch "Bức thoái vị" này rốt cuộc cũng kết thúc!

Cô giái thư ký vội vàng cố nén sợ hãi ở trong lòng, nhịn không được hỏi:

"Ông ta đã đầu hàng, tại sao còn phải giết hắn a?"

Minh Thừa cười hắc hắc.

"Ông ta dám đánh chủ ý tới Mục tiểu, cho dù có giao ra 11 tỷ thì ông ta cũng phải chết!"

Nghe lời nói của Minh Thừa, trong lòng của cô gái thư ký run lên, mà thân thể mềm mại của Mục Y Nhân cũng run lên, ánh mắt của cô có chút phức tạp nhìn chằm chằm Lăng Việt.

Lăng Việt đem tàn thuốc vứt trên mặt đất, dùng giày da chà chà.

"Minh Thừa, ngươi nói nhảm nhiều lắm!"

"Ách... Thiếu chủ, thuộc hạ chỉ nói đùa mà thôi, đừng coi là thật."

"Chuyện ở nơi này đã xong, Mục tiểu thư, xin từ biệt, có duyên sẽ gặp lại!"

Dứt lời, Lăng Việt quay người đi ra phòng họp, Minh Thừa vội vàng đuổi theo.

Mục Y Nhân khẽ cắn môi, cũng nhanh chóng đuổi theo, la lớn:

"Lăng Việt... Là anh sao?"

Lập tức chân của Lăng Việt ngừng lại, hắn dừng lại một giây đồng hồ, quay đầu hỏi:

"Mục tiểu thư có ý gì?"

"Tôi...?"

Nhìn thấy Mục Y Nhân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mày kiếm của Lăng Việt hơi nhíu lại.

"Xin lỗi, tôi còn có việc, nếu như Mục tiểu thư không có chuyện gì, tôi đi trước!"

Nói xong, hắn không tiếp tục để ý Mục Y Nhân, trực tiếp rời đi.

Rời đi Y Nhân tập đoàn, lên xe, Minh Thừa nhịn không được nghi ngờ hỏi:

"Thiếu chủ, tại sao ngài lại không muốn Mục tiểu thư nhận nhau?"

Ánh mắt của Lăng Việt lạnh nhạt, nhìn về phía thành thị đông đúc ở bên ngoài cửa sổ.

"Năm năm trước cũng bởi vì Lăng gia của tôi cho nên mới liên lụy tới chú Mục và cô Mục."

"Năm năm này, Y Nhân phải chịu quá nhiều những chuyện không nên có, nhưng cô ấy lại hết lòng chờ đợi tôi, tôi sao có thể cứ như vậy gặp cô ấy? Mặt mũi của tôi để ở đâu chứ?"

"Đợi đến lúc tôi lấy được Giang Châu, thì sẽ lấy Giang Châu làm lễ vật cầu hôn với Mục Y Nhân!"

Cô ấy vì ta mà lãng phí tuổi thanh xuân, ta liền vì nàng... Tranh đoạt thiên hạ!

...

Xe rất nhanh chạy đến một trang trại ở bên ngoài thành Giang Châu.

Lúc này là ba giờ chiều, nhưng ở bên trong trang trại lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Các phục vụ viên đều là rón rén, dường như sợ kinh động đến thứ gì đó.

Xe của Lăng Việt chạy đến bên cạnh một chiếc Audi A8.

Chiếc xe này không có chỗ nào sáng chói, duy nhất làm cho người ngừng chân, chính là tấm bảng số xe kia.

Bốn chứ số không, một số một!

Lăng Việt xuống xe, hai tay đặt ở sau lưng, trực tiếp đi vào bên trong trang trại.

Ở bên trong trang trại đã có ba người chờ sẵn.

Ba người này lần lượt là Tú Nhi, một lão già có vài phần uy nghiêm, còn có một cô gái thư ký đeo kính.

Nhìn thấy Lăng Việt đi tới, Tú Nhi liền vội vàng tiến lên, cúi đầu nghênh đón.

"Thiếu chủ, ngài cuối cùng cũng đã đến!"

Lăng Việt gật gật đầu, ngồi lên ghế nhìn về phía lão già ở phía trước.

Cả hai còn chưa mở miệng, thì ở trong bầu không khí này đã nồng đậm rất nhiều một cỗ áp lực, làm cho người bình thường chưa bao giờ tu luyện đều có chút không thở nổi.

Một cái, là khí thế uy nghiêm nhiều năm của một người lớn tuổi!

Một cái, là sự cuồng ngạo cường giả của thiếu niên!

Người nào cũng không muốn chịu thua đối phương.

Cô gái thư ký đẩy mắt kính của mình, hừ một tiếng, quát:

"Cậu chính là Quỷ Cốc thiếu chủ Lăng Việt sao? Hừ! Tính khí thật là lớn! Vậy mà để cho Tôn Cao Quan của chúng ta chờ cậu lâu như vậy! Ở trong mắt của cậu còn có Tôn Cao Quan sao?"

Lăng Việt khẽ nhíu mày, Minh Thừa mở miệng liền mắng.

"Cô cũng chỉ là một loại đàn bà để làm đồ chơi mà thôi, cô là cái thứ gì hã? Thiếu chủ nhà chúng ta muốn lúc nào đến thì đến! Nếu là Thiếu chủ nhà chúng ta không vui, còn lười nói chuyện cùng các ngươi!"

"Anh — —! Anh thật to gan, anh có biết rằng anh đang nói chuyện với người nào không?"

"Không phải là một cn mụ ẻo lả hay sao? Còn có thể là người nào nữa?"

Nhìn thấy Minh Thừa không chịu nhượng bộ nửa bước, đối phương tức giận đến nỗi xém chút nữa liền mở miệng chửi tục!

Lúc này, Tôn Cao Quan khoát tay ra hiệu.

"Được rồi, Tiểu Lý, lui ra."

"Vâng! Tôn Cao Quan."

Sau đó, Tiểu Lý hung hăng trừng mắt liếc Minh Thừa sau đó liền lui ra.

Đến mức Minh Thừa cũng trợn trắng mắt, bộ dáng giống như là ta căn bản là lười nhác nhìn thấy cái khuôn mặt của ngươi.

Ngược lại là Tôn Cao Quan không thèm để ý đến sự tranh đấu của hai tên thuộc hạ, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm ở trên người Lăng Việt.

Thiếu niên này mới là mục đích chính của ông ta!

"Nghe nói Quỷ Cốc thiếu chủ Lăng Việt, trong năm năm liền tiến giai Long Tổ Thiếu tướng, trở thành một trong Tứ Thiếu của Võ Lâm, danh tiếng vang xa! Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không tầm thường!"

Sắc mặt của Lăng Việt đạm mạc nói:

"Lời khách sáo, không cần phải nói." Đọc Full tại VietWriter.Vn

"Ha ha ha... Lăng thiếu chủ quả nhiên không hổ là giang hồ cao thủ, quả nhiên sảng khoái! Vậy thì... Bản Quan liền nói thẳng."

Lúc nói đến đây, khí thế của Tôn Cao Quan phóng lên một cái, khí thế này giống như nước biển đầy từ trên trời đè ép xuống.

"Các hạ không cảm thấy, các hạ ở Giang Châu, chơi có chút ngông cuồng rồi sao?"
Chương 23: Quá mức sao?

"Quá mức sao? Ngược lại ta cảm thấy còn chưa đủ."

Gã đeo kính chỉ vào Lăng Việt giọng nói lạnh lùng quát lớn:

"Ngươi xem mạng người như cỏ rác, còn dám ở chỗ này làm càn?"

Lăng Việt nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, một đạo khí tức vô hình xông ra, "Ba" một tiếng, trực tiếp quất vào trên mặt của gã đeo kính, lập tức làm cho hắn té ngã trên đất, nửa bên mặt đã sung đỏ lên.

Ánh mắt của Tôn Cao Quan híp lại, vỗ cái ghế một cái, âm thanh lạnh lùng hỏi:

"Lăng Việt, cậu chớ có quá phận! Trước mặt của tôi lại đánh người của tôi cậu có ý gì?"

Lăng Việt tựa lưng vào ghế, nhấc chân lên, thản nhiên nói:

"Đánh một con chó ông lại kích động như vậy, chẳng lẽ không sợ làm mất thân phận của mình hay sao?"

"Cậu — —! Hừ! Lăng Việt, đừng tưởng rằng cậu nhanh mồm nhanh miệng thì có thể lừa gạt được tôi, tôi nói cho cậu biết, Giang Châu là nơi bản quan quản lý! Tôi chắc chắn sẽ không dung túng cậu ở chỗ này làm bậy!"

Lăng Việt lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.

"Quan lớn rất mạnh miệng đấy! Năm đó, thời điểm Hoa gia diệt Lăng gia tôi, giết cha mẹ của tôi, đánh gãy hai chân tôi, Tôn Cao Quan lại ở nơi nào? Có thể từng giống như ngày hôm nay, ra mặt vì bách tính Giang Châu sao? Nói cho cùng, ông cũng chỉ là một kẻ ức hiếp người yếu, sợ kẻ mạnh mà thôi!"

"Hoa gia ông trêu chọc không nổi, cho nên... ông mới dám đến trêu chọc tôi!"

Tôn Cao Quan bị Lăng Việt nói trúng tim đen, ông ta tức giận vỗ bàn đứng dậy!

"Lăng Việt! Chú ý lời nói của cậu ! Cậu ngông cuồng như thế, chẳng lẽ không sợ bản quan tố cáo cậu với Long Tổ hay sao?"

Ánh mắt của Lăng Việt híp lại, hắn cũng đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm vào Tôn Cao Quan, trong nháy mắt ở trong lòng của Tôn Cao Quan chợt cảm thấy lạnh run cả người, có một chút khó chịu.

Cho đến giờ phút này, ông ta đột nhiên phát hiện ra chính mình có một chút chênh lệch với Lăng Việt!

Mặc dù ông ta ngồi ở vị trí cao, nhưng Lăng Việt... Lại giống như mãnh thú ăn cả người lẫn xương cực ít người có thể trêu chọc được hắn!

"Họ Tôn kia, Lăng Việt tôi muốn làm gì, ông ngăn không được, cũng không có tư cách cản!"

"Nếu như ông muốn tố cáo với Long Tổ, xin cứ tự nhiên!"

"Một tên Thiếu tướng, một người thư sinh, cái gì nhẹ cái gì nặng, tự ông nghĩ cho kĩ đi!"

"Hôm nay chỉ là đánh thủ hạ của ông, nếu như lại chọc tôi, tôi cũng không ngại để ông biết, Hoa gia ôngkhông thể trêu vào mà tôi ông càng không thể trêu vào!"

Dứt lời, Lăng Việt không nói nhảm nữa, trực tiếp quay người rời đi! Tú Nhi vội vàng đuổi theo.

Minh Thừa cười lạnh một tiếng, cũng quay người theo sau.

Thanh niên đeo kính đứng lên, bụm mặt hỏi:

"Đại nhân, chẳng lẽ... Chúng ta cứ để hắn rời đi như vậy sao?"

Lúc này ở trong ánh mắt của Tôn Cao Quan lộ rõ vẻ phức tạp!

"Tên nhóc con này chính là vì báo thù mà đến, tôi muốn cản cũng cản không được!"

"Nếu không chúng ta báo cáo với Long Tổ?"

"Long Tổ? Ha ha...."

Tôn Cao Quan bất đắc dĩ cười một tiếng.

"Long Tổ Thiếu tướng, chính là vũ khí của Quốc gia, mỗi tên đều có thực lực cao cường, Long Tổ sẽ vì tôi ra mặt mới lạ! Huống chi... Lăng Việt còn là Quỷ Cốc thiếu chủ! Người này chỉ có thể kết giao, không thể trêu chọc !"

Gã đeo kính có chút lo lắng, cậu ta hôm nay bị đánh một bạt tai, từ lúc làm thư ký cho Tôn Cao Quan có khi nào hắn phải nhận sự nhục nhã này chứ?

"Nhưng mà đại nhân, anh ta ở trước mặt của ngày đánh tôi, rõ ràng là không cho ngài mặt mũi. Nếu như ngài không...."

"Đủ rồi!"

Tôn Cao Quan quát lớn một tiếng.

"Đừng cho là tôi không biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì! Nếu như cậu ta không nể mặt tôi thì cậu cho rằng bây giờ cậu còn đứng được ở chỗ này nói chuyện với tôi hay sao? Đừng có mà không biết điều!"

Nghe Tôn Cao Quan trách mắng, lập tức tâm thần của gã đeo kính run lên, trên mặt đột nhiên trắng bệch một chút.

...

Sau khi rời đi Tú Nhi nhịn không được nhíu mày oán giận nói:

"Thiếu chủ! Tính tình của ngài thật cần phải giảm bớt lại đi! Dù sao Tôn Cao Quan cũng là người quản lý của một châu, cũng không thể so sánh với những tên thị trưởng kia được, ngài cần phải cho hắn mặt mũi, nếu không hắn bẩm báo với Long Tổ thì Thiếu chủ sẽ có rất nhiều phiền phức tự tìm đến cửa."

Lăng Việt chưa kịp nói gì, Minh Thừa lại là cười hắc hắc nói:

"Tú Nhi, ngươi vẫn không hiểu được. Hai bên tranh chấp với nhau, chắc chắn sẽ có một bên bị thương! Không thể buông tha, mạnh mẽ cuồng ngạo mới có thể thắng được, nếu không thì sẽ chết rất thảm! Thiếu chủ càng mạnh, họ Tôn kia sẽ không dám kiêu ngạo nữa. Bằng không, ông ta còn tưởng rằng Thiếu chủ nhà chúng ta sợ ông ta! Ông ta dù sao cũng là một tên đọc sách, cũng dám trêu chọc Thiếu chủ nhà chúng ta, thật đúng là không muốn sống nữa rồi!"

Tú Nhi không khỏi vỗ đầu một cái.

Hai tên này, một tên là giống như một đứa trẻ nhỏ, một tên khác thì lại luôn luôn nuông chiều đứa trẻ nhỏ.

Kẻ xướng người hoạ, quả thực đúng là hoàn mỹ không còn gì để nói.

"Tú Nhi, buổi chiều có tiệc tùng gì không? Hay là có chỗ nào giải trí một chút không?"

"Hôm qua Trương Đạo Sơ hẹn Thiếu chủ, muốn mời Thiếu chủ đến chơi để cho ông ta làm tròn bổn phận của chủ nhà. Nếu như Thiếu chủ có thời gian, có thể đi qua đó."

Minh Thừa bĩu môi.

"Không có ý nghĩa gì, một chút cũng không kích thích. Còn không bằng tìm mấy tên cao thủ Giang Châu, luyện tay một chút."

“Cũng đang lúc rảnh rỗi đi qua đó chơi đi."

Lăng Việt nhàn nhạt nói một câu, liền dập tắt ý nghĩ của Minh Thừa.

Luôn chém chém giết giết, chính là hành động của một tên ngu ngốc.

Đặt mình vào giới thượng lưu, nên dùng cái đầu để suy nghĩ mới được.

Đi vào Trương gia, chỉ có Lăng Việt và Tú Nhi xuống xe.

Những thứ mà Minh Thừa ghét nhất chính là những loại như thế này, cho nên cậu ta lựa chọn ngủ một giấc ở trên xe, cậu ta cũng không muốn đi vào đó làm cái gì.

Lăng Việt bước vào biệt thự của Trương gia, Trương Đạo Sơ đã sớm chờ tại cửa chính.

Ở phía sau ông ta, ngoại trừ có một thị nữ ra, thì còn có một thiếu niên đang đứng bên cạnh. Nhìn thấy Lăng Việt đi vào, Trương Đạo Sơ không nói hai lời, lập tức tiến lên chào đón Lăng Việt.

"Hoan nghênh Thiếu chủ đi vào Trương gia làm khách, Thiếu chủ đến Trương gia của thuộc hạ chính là rồng đến nhà tôm."

"Không cần phải khách khí, tôi đã sớm nghe nói tại Giang Châu mấy thuần phục Quỷ Cốc, Trương tổng là lợi hại nhất! Hôm nay gặp mặt Trương gia, mới hiểu ra rằng, lời ấy không giả."

Biệt thự Trương gia, từ bên ngoài đến bên trong, đều được xây bằng vật liệu tốt nhất, ở dưới sàn nhà này được lót bằng gỗ lim chuẩn từ tầng một đến tầng ba!

Sàn nhà đều là như thế, thì càng không cần nói đến những thứ còn lại.

Trương Đạo Sơ cung kính cười một tiếng.

"Thiếu chủ quá khen, thuộc hạ thân là người ở Giang Châu, tự nhiên là có mấy phần ưu thế hơn so với mấy vị khác. Thiếu chủ, để thuộc hạ giới thiệu cho ngài một chút, vị này là cháu của tôi, Trương Văn Hách! Cũng là thuở nhỏ tập võ, ở tại Nam Phi mấy năm, từ mấy tháng trước mới trở về giúp một chút chuyện làm ăn ở trong nhà."

"Văn Hách, vị này là Thiếu chủ, nhanh thỉnh an Thiếu chủ!"

Trương Văn Hách trợn trắng mắt, bộ dáng cà lơ phất phơ.

"Đã thời đại gì rồi? Còn thỉnh an! Nêu như có người không biết, còn tưởng hắn là từ thời cổ đại xuyên đến bây giờ nha! Đúng là quê mùa."

Đột nhiên sắc mặt của Trương Đạo Sơ lạnh lẽo.

"Đồ mất dạy, mày dám nói những lời như vậy sao? Nếu như mày không thỉnh an thiếu chủ, coi chừng tao lột da của mày!"

Trương Đạo sơ vẫn là có hai phần uy nghiêm, cho nên lúc này Trương Văn Hách mới bất đắc dĩ cúi mình vái chào.

"Chào Thiếu chủ !"

Trương Đạo Sơ hướng về Lăng Việt chắp tay một cái.

"Thiếu chủ, đứa cháu trai này của thuộc hạ khi còn bé kiêu căng quen rồi. Sau này lớn lên lại không có ở bên cạnh của thuộc hạ, cho nên không biết quy củ, mong rằng Thiếu chủ khoan dung."

Lăng Việt khoát khoát tay.

"Không có gì, chỉ là một đứa trẻ mà thôi."

Trương Văn Hách lần nữa trợn trắng mắt.

"Tôi nói tôi hiện tại không còn nhỏ nữa có được hay không hã? Tôi hiện tại đã 17 tuổi rồi!"

"Im miệng! Nếu lại lải nhải nữa, tao đánh chết mày!"

Trương Đạo Sơ hung hăng trừng mắt cậu ta một cái, rồi mới cung kính dẫn Lăng Việt tiến vào biệt thự.

Trương Văn Hách khinh thường thoáng nhìn, quay người gọi điện thoại.

"Này! Hồ Yêu. Là tôi đây, Nanh Sói!"

Ở đầu bên kia điện thoại, rất nhanh liền truyền đến một giọng nói quyến rũ.

"Đội trưởng Nanh Sói, tại sao lâu như vậy ngài mới gọi điện thoại cho người ta? Người ta nhớ ngài muốn chết!"

Giọng nói của Trương Văn Hách lạnh lùng nói:

"Đừng có dùng mấy cái trò này với tôi, tôi tìm cô là có chuyện. Lập tức tra cho tôi một người có tên là Lăng Việt tại Giang Châu, hãy điều tra xem hắn có lai lịch gì? Tôi cho cô mười phút đồng hồ!"

Nói xong, hắn liền trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn lướt qua trong biệt thự, thấy ông nội Trương Đạo Sơ của mình đang pha trà cho Lăng Việt, với lại nhìn thấy cái bộ dáng khách sáo của Lăng Việt làm trong lòng của Trương Văn Hách cực kỳ khó chịu.

"Hừ! Phách lối cái mẹ gì chứ? Lại dám để cho ông nội của Nanh Sói Binh Vương tao rót trà cho mày? Chờ tao tra xét được lai lịch của mày, liền sẽ để cho mày đẹp mặt ra!"
Chương 24: 20 triệu, rất đắt sao?

Chỉ sau vài phút đồng hồ, chiếc điện thoại của Trương Văn Hách vang lên.

Hắn lập tức kết nối.

"Này! Có tra được không?"

"Đương nhiên tra được! Tôi nói Nanh Sói đại nhân nha, chẳng lẽ ngài còn chưa tin tưởng trình độ kỹ thuật hacker của Hồ Yêu tôi sao?"

"Đừng có mà nói những chuyện vớ vẫn này với tồi nữa, nhanh chóng đem tư liệu chuyển qua đây, tôi muốn nhìn một chút, rốt cuộc tên này là thần thánh phương nào?"

"Nanh Sói đại nhân, người ta khổ cực điều tra tư liệu cho ngài như vậy, chẳng lẽ ngài không có một chút đau lòng cho người ta hay sao?"

"Yên tâm đi, trong lòng của cô nghĩ cái gì tôi đều biết. Lần trước tại châu Phi cướp được 10 triệu đô la mỹ, phần của tôi sẽ thuộc về cô!"

"Không hổ là Lang Vương đại nhân, đúng là hào phóng nha! Vậy thì một cô gái nhỏ như tôi đành nhận vậy!"

"Được rồi, đừng lải nhải nữa, chuyển tư liệu qua đây."

"Được ~!"

Trương Văn Hách thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, hắn mở ra xem.

"Lăng Việt, là con cháu của Lăng gia tại Giang Châu."

"Cha có biệt danh là thần y tại Giang Thành, là một người lương thiện, danh tiếng vô cùng tốt. Nhưng ba năm trước đây, Lăng gia bị diệt, Lăng Việt cũng bị đánh gãy hai chân ném vào bên trong rừng sâu núi thẳm."

"Số mệnh của tên nhóc con này quả thật là rất khổ, nhưng mà tại sao chỉ trong vòng năm năm, từ một tên phế nhân lại có thể trở thành Thiếu chủ gì đó chứ? Còn để cho ông nội của hắn cúi đầu xưng thần? Chắc chắn tám phần là một tên lừa gạt, hãy nhìn bản Lang Vương đại nhân tôi đến vạch trần mày!"

Trong khi Trương Văn Hách đang lầm bầm thì Trương Đạo Sơ cuống cuồng bận bịu hoảng loạn chạy đến.

"Văn Hách, công xưởng của nhà chúng ta cháy rồi, ông nội phải lập tức đến xem xét, con phải chiếu cố thật tốt Thiếu chủ, tuyệt đối không nên trêu chọc Thiếu chủ! Biết chưa hã?"

Trương Văn Hách vung tay lên.

"Yên tâm đi, ông nội! Con cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

"Được, vậy thì giao cho cháu việc tiếp đón Thiếu chủ, ông nội đi trước đã."

"Ông nội mau đi đi, lửa cháy là chuyện lớn."

Trương Văn Hách khoát khoát tay, đợi đến khi ông nội của biến mất trong tầm mắt, cậu ta thay đổi một bộ dạng tươi cười đắc ý.

"Ha ha ha.. Ông nội yên tâm, con khẳng định sẽ chiếu cố hắn thật tốt!"

Nói xong, cậu ta liền đặt hai tay sau lưng, từng bước từng bước thảnh thơi đi vào bên trong biệt thự.

Trương Văn Hách ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo lại với nhau, châm một điếu thuốc lá, lộ ra bộ dáng đại ca.

"Tôi vừa mới nghe ông nội nói, anh là Thiếu chủ gì gì nhỉ?"

Lăng Việt khẽ nhíu mày.

Tuy nói hai người tuổi tác tương tự nhau nhưng tính khí của cậu ta rõ ràng là tính khí của một đứa trẻ, nói chuyện cũng có chút ngông cuồng.

Điều này khiến hắn hơi có chút không vui, Tú Nhi ngược lại là thay hắn mở miệng nói:

"Thiếu chủ nhà tôi là Quỷ Cốc thiếu chủ, cậu nói chuyện phải tôn kính một chút!"

Trương Văn Hách cười ha ha, gạt tàn thuốc xuống mặt đất.

"Được được được, ai bảo các vị là khách quý của Trương gia chúng ta cơ chứ? Người đâu, đến pha trà cho vị thiếu chủ này."

"Thiếu gia, lão gia vừa mới pha trà cho vị công tử này rồi ạ!"

"Chút chuyện này thì tính là gì chứ? Lập tức đem hai lạng trà ngon của ông nội đưa đây cho tôi!"

"Vâng!"

Thị nữ rất nhanh chóng pha thêm một bình trà mới, Trương Văn Hách bưng lên một chén, cười nhạt nói:

"Trà này có tên Đại Hồng Bào là đặc sản của núi Vũ Di, mà lại là ở trong đó là trà toàn bộ đều là hàng cực phẩm, để được loại trà cực phẩm này thì phải trải qua mười tám công đoạn chế tác mới được. Người bình thường không có phước uống nó đâu cậu nếm thử đi nào, mùi vị cũng không tệ. Nếu như ra khỏi của của Trương gia chúng tôi, đoán mấy người cũng không có cơ hội để uống đâu!"

Nói xong, cậu ta hung hăng uống một hớp lớn, hai mắt híp lại, trên khuôn mặt toát ra một vẻ say mê.

"Thơm quá! Loại trà ngon này khi uống cũng không giống nhau, uống một ngụm, răng môi lưu lại hương thơm thông đến bên trong ruột. Haizz, tại sao anh lại không uống? Anh uống nhanh đi, loại trà này của ông nội tôi chỉ cho tôi có hai lạng mà thôi, giá trị cũng không nhiều lắm, chỉ có 10 triệu thôi, đừng lãng phí!"

Lăng Việt im lặng không nói, nhưng mà Tú Nhi thì là nhẫn nhịn nửa ngày cũng nhịn không được mở miệng nói:

"Trà này... xưa nay Thiếu chủ nhà chúng tôi không uống, chỉ là dùng để ngâm chân"

Trương Văn Hách đang đắc ý uống trà, nhưng khi nghe được lời này đã lập tức phun ra ngoài.

"Phốc — —! Khụ khụ khụ...!"

Cậu ta ho khan mấy lần, không ngừng đấm ở ngực, khuôn mặt đỏ lên vì bị sặc!

"Cô — —! Cô mới vừa nói cái gì? Ngâm chân sao? Cô đang lừa gạt ai đây hã? Cô có biết giá cả của một chén trà này không hã? Chỉ một chén này nếu không có 10 ngàn, cô đừng mong uống được!"

"10 ngàn mà thôi, rất đắt sao?"

Lông mày xinh đẹp của Tú Nhi nhăn lại, một mặt không hiểu hỏi.

Mà Trương Văn Hách nghe được nói lời ấy, không khỏi có chút mắt trợn tròn.

10 ngàn đối với bọn hắn những kẽ được sinh ra trong gia đình giàu có mà nói, hoàn toàn chính xác không coi là nhiều, nhưng cũng phải xem xét cái tên Lăng Việt sinh ra từ xó xỉnh nào mới được!

Nhưng đây chỉ là một ly trà !

Cứ như vậy uống một chén trà liền mất 10 ngàn, cho dù là cậu ta ở Châu Phi kiếm ăn nhiều năm, cũng không dám nói cái đồ uống này rẽ nha.

Vậy mà đối phương lại miệt thị!

Sỉ nhục!

Trần trụi sỉ nhục!

Ánh mắt của Trương Văn Hách híp lại, âm thầm nghĩ tới.

"Quả nhiên không hổ là một tên lừa đảo bậc nhất trong giang hồ! Nếu là người bình thường, nghe được trà này đã sớm kích động lộ ra chân tướng, nhưng tên nhóc con trước mắt này thì ngược lại rất trầm ổn, thần sắc bình tĩnh giống như không có chuyện gì xãy ra vậy!"

"Còn có cái cô gái thị nữ kia nữa, diễn xuất cũng không tệ, vậy mà có thể cùng hắn cân sức ngang tài! Xem ra, hôm nay bản thiếu gia đúng là gặp được cao thủ!"

Nghĩ tới đây, Trương Văn Hách cũng có một chút kính nể đối với Lăng Việt!

Một tên lừa đảo có thể diễn xuất hoàn mĩ như vậy, cũng không phải là người bình thường!

Bất quá, tên lừa đảo chung quy cũng là tên lừa đảo, nếu không vạch trần Lăng Việt, Trương Văn Hách đường đường là Lang Vương tại châu Phi, làm sao còn mặt mũi chứ?

Trong lúc Trương Văn Hách đang nghĩ ngợi, Lăng Việt đã cầm ly trà trước mặt lên, xốc lên nắp trà, còn chưa uống trà thì một loại hương thơm đã chậm rãi bay ra.

Ngửi được mùi hương trà, trong nháy mắt Trương Văn Hách không khỏi có chút sững sờ.

"Thơm quá! Mùi hương của trà này.. Loại hương thơm này...."

Tú Nhi thản nhiên nói:

"Tử Kim Long Lân."

"Hít hà ~!"

Trương Văn Hách hít sâu một hơi, trừng to mắt.

"Tử Kim Long Lân? Có phải là loại trà xếp hạng thứ hai trên bảng danh sách các loại trà nổi tiếng của Hoa Họa hay không?"

Tú Nhi gật gật đầu.

"Đúng vậy!"

"Ông trời của tôi ơi, trà này tôi cũng chỉ là nghe nói qua! Nghe đồn rằng trà này lưu truyền ngàn năm thành hình, chính là sảm phẩm mà thời đại Đại Tần lưu lại, một lạng một triệu tiền Dollar, ở trên thị trường căn bản là mua không được! Cô nói cái này là hàng thật sao?"

Tú Nhi nhíu nhíu mày.

"Hàng thật hay không hàng thật tôi cũng nhìn không ra, nhưng màThiếu chủ nhà chúng tôi từ trước tới giờ không uống trà thô. Loại trà giá trị một lạng thấp hơn 600 ngàn, Thiếu chủ nhà chúng tôi là nuốt không trôi xuống cổ được!"

Nàng vừa dứt lời, Lăng Việt đã nhấp một ngụm nước trà, khuôn mặt của Tú Nhi giãn ra cười nói:

"Thiếu chủ nhà tôi đã uống, xem ra đây là trà thật!"

Trương Văn Hách ừng ực một tiếng, nuốt nước miếng một cái, đi đến bên cạnh Lăng Việt, ngồi xổm ở trên ghế sa lon, trơ mắt nhìn.

"Cái kia... Trà này, dễ uống không?"

Lông mày của Lăng Việt hơi nhíu, thản nhiên nói:

"Uống cũng được, một chén trà này không dùng nước thường pha được. Bình thường mà nói muốn nấu Tử Kim Long Lân, cần phải dùng nước ở giữa hồ Tuyết Sơn Thiên Trì để nấu ba lần, mới có thể ngâm nở, loại trừ tạp chất. Nhưng mà nước ở giữa hồ muốn chở tới đây, chi ít nhất 20 triệu mới bảo quản được”.

"Ông trời của tôi ơi, muốn uống một chén trà này, tiền vận chuyển nước thôi thế mà còn đắt hơn lá trà?"

Tú Nhi lần nữa cau mày hỏi:

"20 triệu, rất đắt sao?"

Trương Văn Hách nhịn không nổi muốn phun ra một ngụm máu tươi, mẹ nó, hai tên này là lừa đảo thật sao? Làm sao mình lại có cảm giác, mình chính là một tên nghèo hèn vậy trời?
Chương 25: Con ruồi nó không bao giờ biết mình nhỏ!

"Này! Cậu không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt của cậu xem ra thật không tốt đâu đấy?"

Tú Nhi có chút quan tâm hỏi.

Trương Văn Hách khoát khoát tay.

"Không có gì, vừa mới rồi ở ngực của tôi có chút đau mà thôi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao."

Dứt lời, cậu ta quay người đi về lại chỗ ngồi lúc trước, cái mùi thơm đang lan tỏa trong không khí làm cho cậu ta có một loại cảm giác muốn khóc.

Giờ phút này, cậu ta lại nhìn về trà đại hồng bào của mình, cũng đã cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Nhưng ở bên trong nội tâm của hắn, vẫn kiên cường như cũ.

"Không được, mình nhất định phải vạch trần hai kẻ lừa đảo này mới được, nếu không thì Trương Văn Hách mình còn có mặt mũi gì nữa chứ?"

Nghĩ tới đây, cậu ta ngồi trở lại trên ghế sa lon, lại hai chân bắt chéo với nhau, lập tức khôi phục lại cái bộ dáng kiêu ngạo lúc trước.

"Đúng rồi, nghe anh nói anh là Quỷ Cốc thiếu chủ, nghe cái tên Quỷ Cốc này giống như là tên của một môn phái ở Hoa Hạ, chắc hẵn anh cũng sẽ có học một chút công phu nhỉ?"

Lăng Việt nhẹ "Ừ" một tiếng, không suy nghĩ gì nữa, tỉ mỉ thưởng thức trà.

Nhìn cái bộ dáng lạnh nhạt này của Lăng Việt, lại làm cho Trương Văn Hách nhịn không được châm chọc.

"Quả nhiên không hổ là một tên lừa đảo cao cấp nha, vậy mà cũng dám giả trang thành một tên thiếu chủ gì đó! Nhưng màcon cọp giấy chung quy vẫn là con cọp giấy mà thôi, bản thiếu gia lập tức liền chọc thủng mày rồi."

"Khụ khụ!"

Hắn rõ ràng sửa lại một chút cuống họng, lần nữa mở miệng hỏi:

“Anh đã là thiếu chủ của Quỷ Cốc, vậy anh... Chắc là cũng học được một ít võ công chứ nhỉ?"

"Ừm, cũng có học một chút."

"A ~!"

Nghe thấy Lăng Việt xác nhận có học võ công, ánh mắt của Trương Văn Hách sáng lên, khóe miệng giương nhẹ, nói:

"Đúng dịp quá, tôi đây cũng có một chút công phu mèo cào. Từ khi ở châu Phi trở về chân tay cũng hơi cứng nhắc. Nếu không ngại thì anh luyện tay cùng với tôi đi, để cho tôi mở mang kiến thức công phu Quỷ Cốc của các anh thế nào”.

Tên này mặt ngoài ăn nói khách khí, nhưng nội tâm lại điên cuồng hò hét.

"Mau trả lời ! Chỉ cần mày đáp ứng, bản Binh Vương sẽ đánh cho mày trở thành một tên tàn phế không thể tự chăm sóc cuộc sống của mình, tao cũng sẽ chống mắt nhìn xem mày còn có thể đi lừa gạt hay kiêu ngạo nữa không?"

Lăng Việt làm sao sẽ không biết được những suy nghĩ trong lòng của Trương Văn Hách đây, chỉ là một chút nhỏ tâm tư của một đứa trẻ mới lớn mà thôi?

"Không cần, Đạo Sơ đối với Quỷ Cốc trung thành tuyệt đối, quyền cước vô tình, nếu như tôi đã thương cậu, sợ là làm tổn thương tim của ông ấy."

Trương Văn Hách cười hắc hắc, nói:

"Không có gì đáng ngại! Tôi sẽ nói chuyện với ông nội. Hơn nữa, thực lực của tôi anh cũng chưa chứng kiến, tôi cũng không phải đồ ăn chay! Nếu như thật sự đánh nhau người nào trọng thương, còn chưa biết đâu!"

Giọng điệu này của cậu ta tràn đầy khiêu khích, làm cho Lăng Việt khẽ nhíu mày sắc mặt có chút không vui.

Hắn rất muốn nể mặt Trương Đạo Sơ, dù sao Trương Đạo Sơ cũng là thủ hạ trung thành của Quỷ Cốc.

Nhưng mà tên Trương Văn Hách này, tựa hồ hết lần này tới lần khác là muốn tìm đường chết!

Chợt, hắn thản nhiên nói:

"Cậu đã muốn đánh, cũng có thể. Nhưng mà tôi không có hứng thú đánh với cậu. Tú Nhi, cô chơi với cậu ta một lát đi.”

"Vâng! Thiếu chủ!"

Trương Văn Hách sững sờ, lập tức hô:

"Này! Người tôi muốn đánh là anh, tôi không đánh với con gái đâu! Anh có phải đàn ông hay không hã? Chính mình không tự lên sân thi đấu, lại trốn ở sau lưng của một cô gái, không biết xấu hỗ hã?"

Lăng Việt uống một ngụm nước trà, sắc mặt đạm mạc nói:

"Nếu như cậu thắng được cô ấy, tôi sẽ đánh với cậu!"

"Được! Đây chính là anh nói đó!"

Nói xong, Trương Văn Hách đi tới trước mặt Tú Nhi, huýt sáo với cô.

"Cô gái, đâu có gì lạ đâu, không phải bản thiếu gia không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng thật sự là cô chết vẫn thích sĩ diện, nhất định phải ra mặt thay cho anh ta. Cô yên tâm đi, bản thiếu gia không đánh vào khuôn mặt của cô đâu! Cô xuất chiêu trước đi."

Nói xong, cậu ta liền hai tay đặt sau lưng, hất cằm lên, ngạo nghễ mà đứng.

Dường như cậu ta khinh thường một cô gái như Tú Nhi, cậu ta nghĩ thầm cô gái trước mắt này không đủ để bản thân xuất toàn bộ thực lực của mình, thậm chí là một nửa thực lực cũng không cần sử dụng!

Lông mày xinh đẹp của Tú Nhi hơi nhíu lại, do dự một chút vẫn là thở dài một hơi, cô lắc đầu tiến lên.

Cô duỗi tay ra, chỉ đơn giản là tát một cái!

Nhìn thấy một cái tát đơn giản như vậy, Trương Văn Hách cười khẩy.

Suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái đến chiêu thức cũng không biết, chỉ biết tát một cái mà thôi!

Nhưng khi cái ý nghĩ này vừa chạy qua đầu cậu ta liền bị một loại sức mạnh trực tiếp oanh vào trên mặt, lập tức cả thân thể to lớn của cậu ta bị chấn bay ra xa!

Ầm!

Ầm!

Trương Văn Hách bị Tú Nhi tát một phát, trực tiếp vỗ bay ra ngoài hơn hai mươi mét, thân hình đụng ngã ghế xô-pha và hai cái bàn.

Cậu ta không nghĩ tới, một cái bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, lại có thể nắm giữ một loại sức mạnh như vậy!

Lúc cậu ta bò đứng lên, cả người đã không còn nghe bản thân sai khiến, lỗ tai ong ong sao bay đầy đầu.

Nửa bên mặt của cậu ta bị sưng lên đỏ chói, nhìn giống như một tổ ong vò vẻ!

"Phốc — —!"

cậu ta phun ra một ngụm máu tươi, bên trong còn xen lẫn hai cái răng trắng!

Trong nháy mắt Trương Văn Hách nước mắt tuôn trào ra.

"Cô... Cô sao lại lợi hại như vậy?"

Tú Nhi hơi hơi cúi đầu, nói:

"Trương thiếu quá khen, thực lực của tôi ở bên trong Quỷ Cốc cũng không có xếp hạng, cũng chỉ miễn cưỡng có tư cách có thể làm thị nữ cho Thiếu chủ mà thôi."

Lời nói này của Tú Nhi triệt để làm cho Trương Văn Hách nổi cả da gà!

Hắn rốt cuộc cũng đã hiểu, vì sao Lăng Việt không muốn đánh với hắn.

Căn bản...Người ta không có để ý đến hắn a!

Chỉ một thị nữ mà đã lợi hại như vậy, vậy nếu là đổi lại là Lăng Việt....

Giờ khắc này, Trương Văn Hách dường như đã mở ra một cánh của của một thế giới mới!

Hắn không nói hai lời, nhanh chóng đứng lên, hướng về phía Lăng Việt chạy đến.

Tú Nhi khẽ nhíu mày, nàng chuẩn bị xuất thủ ngăn cản, thì thấy Trương Văn Hách liền trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt của Lăng Việt.

"Thiếu chủ, lúc trước là tôi có mắt không tròng! Không biết Thái Sơn! Tôi muốn theo Thiếu chủ lăn lộn! Thiếu chủ, cầu ngài nhận lấy tôi đi!"

Lăng Việt đặt chén trà xuống, vẫn chưa trả lời cậu ta.

"Hôm nay quả thật không đúng dịp, Đạo Sơ có việc, Tú Nhi chúng ta tạm thời đi về trước đi."

"Vâng, Thiếu chủ!"

Dứt lời, Lăng Việt hai tay đặt sau lưng, chậm rãi đi ra ngoài, Tú Nhi theo sát phía sau.

Trương Văn Hách thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.

"Thiếu chủ! Ngài nhận lấy tôi đi! Dù sao ở châu Phi tôi cũng là đệ nhất Binh Vương, được người ta xưng hiệu là Nanh Sói! Ngài nhận lấy tôi, tôi tuyệt đối sẽ trở thành một người trợ lực mạnh nhất và trung thành nhất của ngài, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng."

"Thiếu chủ, tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể nói với ông nội của tôi, đem tất cả tiền đều cung cấp cho Quỷ Cốc. Ngài nhận lấy tôi có được hay không?"

"Thiếu chủ, ở bên ngoài tôi có thể lên núi đao, xuống biển lửa, vượt mọi chông gai. Về đến nhà, tôi còn có thể nấu cơm giặt giũ quần áo, thoát y.....!"

...

Trương Văn Hách, liên tiếp đuổi tới cửa chính, thì Minh Thừa xuống xe xuất thủ chặn lại, Trương Văn Hách lại lập tức nịnh nọt.

"Oa! Chẳng lẽ vị này cũng là sư huynh của Quỷ Cốc chúng ta hay sao? Chà chà nhìn đôi mắt hổ mang lông mày này đi, tôi có thể nhìn thấy được tinh thần của sư huynh rất phấn chấn nha, ông trời của tôi ơi sư huynh cũng hẳn là cao thủ một đời!"

Minh Thừa sững sờ, chỉ Trương Văn Hách, hướng Tú Nhi hỏi:

"Tú Nhi, tên ngu ngốc này chui ra từ đâu vậy?"

Tú Nhi hé miệng cười một tiếng.

"Hắn là cháu trai của Trương Đạo Sơ Trương Đổng đấy."

Không đợi Tú Nhi nói xong, Trương Văn Hách liền đưa ra một tấm danh thiếp.

"Sư huynh tốt ơi, đệ tên là Trương Văn Hách, đây là danh thiếp của đệ."

Minh Thừa cầm danh thiếp, cậu ta nhìn thấy tấm danh thiếp này với danh thiếp của Lăng Việt có hơi giống nhau. Mặt sau là một con sói màu xanh, chính diện thì viết tên Trương Văn Hách, chỉ là... Chử ở trên tấm danh thiếp này không phải được chế tác bằng vàng thật giống như danh thiếp của Lăng Việt.

"Nanh Sói Đại đội trưởng, Nanh Sói Trương Văn Hách! Châu Phi đỉnh cấp Binh Vương...."

"Không sai, chính là tôi!"

Vẻ mặt của Trương Văn Hách đắc ý chỉ chỉ chính mình.

Nhìn thấy cái vẻ mặt non nớt ngu ngốc của Trương Văn Hách, khuôn mặt của Minh Thừa không nhịn được co quắp lại.

"Một tên oắt con miệng còn hôi sữa, không lo học tập cho tốt, bày đặt học đòi người ta làm Binh Vương cái gì, về nhà bú sữa đi thôi!"

Nói xong, cậu ta không nể chút mặt mũi nào đem danh thiếp vứt lại cho Trương Văn Hách, lên xe phân phó tài xế rời đi.

Trương Văn Hách ở phía sau đuổi được mấy bước liền hô to:

"Thiếu chủ đi thong thả, sư huynh sư tỷ đi thong thả! Ngày khác lại tụ họp nhé! Tôi chờ gia nhập Quỷ Cốc, tôi sẽ trở thành một thành viên của Quỷ Cốc!"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom