• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thần Y Khương Tường (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 01: Hồng hạnh xuất tường

Khương Tường đẩy cửa ra, liền nghe từ trong phòng tắm truyền đến âm thanh của một đôi nam nữ.

"Nhịn mấy ngày thèm chết anh rồi."

"Từ từ nào, đừng gấp mà! Người ta đang tắm rửa sạch sẽ, cái đồ bại hoại này. . ."

Oanh ——

Khương Tường sắc mặt trắng bệch, như bị sét đánh trên đỉnh đầu.

Bởi vì câu nói này là của Trương Lỵ Lỵ.

Trương Lỵ Lỵ là bạn gái của Khương Tường.

Bọn hắn là bạn cùng lớp cùng ngành, yêu nhau đã hai năm, sau khi tốt nghiệp đã ứng tuyển đi làm bác sĩ ở bệnh viện Giang Châu, hiện tại đang ở giai đoạn thử việc còn chưa được chuyển chính thức.

Khương Tường trăm nghĩ vạn nghĩ cũng sẽ không nghĩ tới Trương Lỵ Lỵ sẽ phản bội hắn.

Nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng thở dốc, Khương Tường phẫn nộ tới cực điểm, hắn nắm chặt nắm đấm bước tới phòng tắm.

Hắn muốn nhìn xem người đàn ông bên trong kia là ai!

Thế nhưng khi đi đến trước cửa phòng tắm Khương Tường lại dừng bước.

Nhìn thấy tên đàn ông kia thì như thế nào?

Có thể thay đổi sự thật sao?

Cách một cánh cửa nhưng lại làm cho Khương Tường cảm thấy giữa hắn và Trương Lỵ Lỵ xa như tận chân trời.

Thôi, dù sao cũng từng yêu nhau, chừa cho nhau chút thể diện sau cùng vậy!

Khương Tường hít sâu một hơi, quay người chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, trong phòng tắm vang lên tiếng nói.

"Anh nhanh lên, Khương Tường sắp tan ca rồi, nếu như bị anh ta nhìn thấy thì xong đời."

"Nếu nhìn thấy thì càng tốt. Em làm bạn gái cậu ta hai năm đến nắm tay cũng không dám nắm, bây giờ lại bị anh cướp tay trên, không biết sau khi thấy cậu ta sẽ như thế nào?"

Khương Tường nhíu mày, âm thanh bên trong của người đàn ông kia có chút quen tôii.

Chỉ nghe Trương Lỵ Lỵ nói: "Anh thật là xấu. . . Đúng rồi, chuyện chuyển cho em làm bác sĩ chính thức thức anh đã nói với cha chưa?"

"Yên tâm đi, cha anh là Phó viện trưởng, chuyện này với ông ấy thì có khó gì."

Là hắn!

Trong nháy mắt Khương Tường xác định thân phận của người đàn ông trong phòng tắm, là Quách Thiếu Thông!

Quách Thiếu Thông là bác sĩ ngoại của bệnh viện Giang Châu, ỷ vào cha là viện phó của bệnh viện, ngày bình thường rất ngang ngược hống hách.

Từ ngày đầu tiên bước chân vào khoa ngoại này, Khương Tường đã nghe được rất nhiều chuyện liên quan tới Quách Thiếu Thông, ví dụ như ép bạn gái nạo thai, thông đồng với phụ nữ có chồng, cưỡng hiếp y tá. . .

Tóm lại, Quách Thiếu Thông chính là đồ cặn bã!

"Vì để được chuyển chính thức, Trương Lỵ Lỵ thế mà quại cùng với Quách Thiếu Thông?" Khương Tường trong lòng đang rỉ máu.

Trong phòng tắm.

Trương Lỵ Lỵ lại hỏi: "Khương Tường có được chuyển chính không?"

"Chuyển chính cho hắn? Hừ, hắn nghĩ cũng đừng nghĩ." Quách Thiếu Thông nói: “Anh hỏi cha, đám bác sĩ thử việc lần này chỉ có một người được chuyển chính thức, còn lại phải chờ sang năm."

"Lúc thi tuyển vào bệnh viện, điểm thi của Khương Tường toàn A , thử việc biểu hiện cũng rất tốt, mấu chốt nhất chính là Bạch chủ nhiệm còn rất coi trọng anh ta."

"Bạch chủ nhiệm coi trọng cậu ta thì có tác dụng gì, cuối cùng quyền quyết định vẫn nằm trong tay cha anh." Quách Thiếu Thông nói: "Nhưng mà anh nghe cha nói, Bạch chủ nhiệm có đi tìm ông ấy, muốn chuyển Khương Tường làm bác sĩ chính thức. Anh không hiểu vì sao Bạch chủ nhiệm đối với Khương Tường tốt như vậy, chẳng lẽ bọn họ có gì đó mờ ám?"

"Nói điên gì thế, Bạch chủ nhiệm xinh đẹp như vậy, sao có thể nhìn trúng Khương Tường."

"Nói cũng đúng, mỗi ngày Bạch chủ nhiệm bày ra bộ mặt lạnh băng, vừa nhìn đã biết con người cô ta cao ngạo khó chiều rồi."

"Vậy anh hỏi cha chưa, lần này danh ngạch chuyển chính thức cho ai?"

"Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là cho em rồi! Chỉ tiếc cho cái tên Khương Tường kia, không chỉ không được chuyển chính, còn bị cắm sừng, thật thảm."

"Sao thế, anh thương cảm cho anh ta à?" Trương Lỵ Lỵ hỏi.

"Thương cảm cái rắm!" Quách Thiếu Thông cười nói: "Anh chỉ là có chút tiếc nuối, cậu ta không thể nhìn thấy cử chỉ lẳng lơ của em khi ở bên dưới người của anh. Nói đến tiểu tử đó cũng thật ngu xuẩn, quan hệ yêu đương hai năm với em mà còn không động đến em, người ngoài không biết còn tưởng rằng cậu ta đang luyện Đồng Tử Công."

"Được rồi, nói ít vài ba câu đi!"

"Anh nói cậu ta em đau lòng à? Cũng đúng, dù sao hai người cũng từng có thời gian mặn nồng. . ."

"Anh đừng nói bậy, anh ta là một đứa con hoang, em đau long cho anh ta làm gì!" Trương Lỵ Lỵ khinh thường nói.

Ngoài cửa, Khương Tường nghe được những lời này, hô hấp dồn dập, mặt đỏ bừng lên, trong mắt gần như muốn phun ra lửa.

Con hoang. . .

Hai chữ này mặc dù khó nghe, nhưng nói không sai, hắn, đích thật là một đứa con hoang.

Chính là bởi vì hắn là con hoang, cho nên mẹ của hắn mới bị trục xuất khỏi gia tộc.

Chuyện này, là bí mật cất dấu sâu thẳm trong lòng hắn.

Hắn chỉ nói qua với mình Trương Lỵ Lỵ.

"Khương Tường là con hoang? Là sao, em mau kể cho anh nghe đi." Quách Thiếu Thông đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú.

Trương Lỵ Lỵ nói: "Cho đến tận hôm nay, Khương Tường không biết cha ruột của anh ta là ai."

"Không thể nào, ngay cả cha mình là ai cũng không biết? Cậu ta lừa em à?"

"Anh ta thật sự không biết."

"Ố, thế mẹ cậu ta qua lại với ai thì sinh ra cậu ta? Nếu giao phối với chó thì cũng biết con chó đó tên gì chứ, ví dụ như A Hoàng, tiểu Hắc. . ."

Gân xanh trên trán Khương Tường nhô lên, mẹ là vảy ngược của hắn, tuyệt đối không cho phép kẻ nào sỉ nhục, dưới sự phẫn nộ, một chân đá văng cánh cửa.

"Ầm!"

Cửa phòng tắm đột nhiên bị đá văng, bên trong lập tức náo loạn.

"A. . ." Trương Lỵ Lỵ lớn tiếng thét lên, nhanh chóng kéo khăn tắm che lấy thân thể.

Quách Thiếu Thông cũng bị sợ nhảy lên, cuống quít từ trong bồn tắm đứng lên, khi thấy rõ người xuất hiện ở cửa ra vào chính là Khương Tường, tâm trạng khẩn trương chong chốc lát bị quét sạch sành sanh, nở nụ cười nói: "Lỵ Lỵ, em xem ai đến rồi?"

Trương Lỵ Lỵ hướng về phía cửa, sửng sốt: "Khương Tường, anh tới lúc nào thế?"

"Được một lúc rồi, thật ngại quá, quấy rầy chuyện tốt của hai người." Khương Tường sắc mặt âm trầm, cực lực khống chế sự phẫn nộ của mình.

"Khương Tường, việc không phải như anh nghĩ, em. . ."

"Tôi đều tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ cô còn muốn nói tất cả những gì tôi nhìn thấy đều là giả, là do tôi hoa mắt hay sao? Trương Lỵ Lỵ, tôi thật không ngờ cô là loại người này!"

Khương Tường chất vấn, Trương Lỵ Lỵ thẹn quá hoá giận.

Trương Lỵ Lỵ lười nhác giải thích, lạnh lùng nói ra: "Lúc trước tôi thật sự là mắt bị mù, nếu không làm sao nhìn trúng anh được."

"Ở với anh hai năm,anh cho tôi được cái gì, anh đưa cho tôi một chiếc vòng nát, còn nói là bảo vật gia truyền, tôi nhổ vào."

Trương Lỵ Lỵ từ trên tay gỡ xuống một chiếc vòng tay màu ngọc, ném vào tay Khương Tường, nói: "Từ nay về sau, tôi đi đường tôi, anh đi cầu độc mộc của anh, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì nữa!"

Khương Tường ngơ ngác nhìn Trương Lỵ Lỵ, trong lòng lạnh buốt, cô gái mình yêu thích, sao lại biến thành bộ dạng này?

Quách Thiếu Thông chườm tay ôm lấy eo Trương Lỵ Lỵ, đối Khương Tường nói: "Tiểu tử, có muốn nhìn hiện trường trực tiếp không? Tôi có thể cùng Lily diễn cho cậu xem nha."

"Nhìn cmn chứ nhìn!"

Phanh ——

Một quyền của Khương Tường nện lên trên mặt của Quách Thiếu Thông.

Quách Thiếu Thông bị một quyền này đánh cho chảy máu mũi, giận dữ, "Cmm, dám đánh tao, tao chơi chết mày."

Phanh phanh phanh!

Quách Thiếu Thông thân cao một mét chín, so với Khương Tường cao hơn một cái đầu, bình thường lại hay tập gym, dáng người cao ráo săn chắc, Khương Tường căn bản không phải đối thủ của hắn.

Rất nhanh, Khương Tường bị đánh bại nằm trên mặt đất.

"Một thằng con hoang, cũng dám đánh ông, chán sống à!"

Quách Thiếu Thông liên tiếp đấm vào người của Khương Tường, sau một lát, vì đã kiệt sức, lại hung hăng dùng một chân đạp lên tay phải của Khương Tường.

Răng rắc!

Hai ngón tay đứt gãy.

"A. . ." Khương Tường kêu lên rơi vào hôn mê đi.

"Móa nó, không chịu được đòn, thật là một tên phế vật."

Quách Thiếu Thông không chú ý tới, vào lúc này, một tia máu tươi từ trên ngón tay Khương Tường chảy ra, rót vào bên trong vòng tay bạch ngọc. . .
Chương 02: Mỹ nữ chủ nhiệm

Khương Tường vừa hôn mê bỗng nhiên trong đầu vang lên một tiếng nói già nua:

"Ta chính là lão tổ của Khương gia, cả đời tung hoành thiên địa, đánh đâu thắng đó, lúc tọa hóa, lưu lại một sợi thần thức ở bên trong chiếc vòng ngọc, trở thành bảo vật gia truyền của Khương gia."

"Không nghĩ tới vật đổi sao dời, hậu nhân của Khương gia ta vậy mà vô dụng đến thế, đáng buồn đáng tiếc!"

"Nếu hôm nay có duyên gặp nhau, vậy ta đem cả đời sở học truyền thụ cho ngươi."

"Nhớ lấy, truyền thừa của ta, bắt buộc phải phát dương chính khí, nhất định không thể làm xằng làm bậy đi đến đường tà đạo, nếu không, sẽ chết không có chỗ chôn!"

Tiếp lấy.

Khương Tường liền nhìn thấy chiếc vòng mà hắn cho Trương Lỵ Lỵ đột nhiên biến thành một đầu Ngũ Trảo Kim Long, tiến vào lồng ngực của hắn.

"A. . ."

Khương Tường bị sợ nhảy lên, đột nhiên bừng tỉnh.

Mở mắt ra, hắn còn ở trong căn trọ thuê của Trương Lỵ Lỵ, mà Trương Lỵ Lỵ và Quách Thiếu Thông sớm đã chẳng biết đi đâu.

"Cẩu nam nữ."

Khương Tường mắng một câu, từ dưới đất bò dậy.

Nhưng vào lúc này, hắn ngạc nhiên phát hiện, trên người mình không một chút đau đớn, một vết thương trên người đều không có.

Khương Tường nhớ rõ, là Quách Thiếu Thông đạp gãy ngón tay của hắn, mới làm hắn rơi vào hôn mê, nhưng bây giờ, ngón tay không chỉ khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí, làn da còn tốt hơn so với trước đó.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Đột nhiên, Khương Tường nghĩ đến giấc mơ vừa rồi.

Chẳng lẽ, trong mơ đều là thật?

Khương Tường nhắm mắt lại.

Một giây sau, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.

Bởi vì trong đầu của hắn, rất nhiều tri thức kì quái, y thuật võ công, phương pháp tu luyện, kỳ môn độn giáp, Phong Thủy huyền học. . .

Mà lại, còn có một bản « Mao Sơn phù chú bách khoa toàn thư »!

Bên trong ghi lại các loại phương pháp sử dụng phù chú của Mao Sơn, ví dụ như chú xui xẻo, chú thần hành, chú trừ tà, mở Thiên Nhãn. . .

Tổng cộng có một trăm linh tám loại!

"Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Khương Tường có chút ngây ngốc.

"Tút tút tút —— "

Đột nhiên, một trận dồn dập chuông điện thoại di động làm Khương Tường bừng tỉnh.

Khương Tường lấy điện thoại cầm tay ra xem, chỉ thấy hiện lên hai chữ "Bạch Băng", hắn nhanh chóng ấn nút trả lời, cung kính nói: "Bạch chủ nhiệm, cô tìm tôi?"

"Lập tức trở lại bênh viện, tôi ở phòng chờ cậu." Trong điện thoại truyền đến tiếng của một phụ nữ.

Khương Tường hỏi: "Bạch chủ nhiệm, cô tìm tôi có chuyện gì không?"

"Chuyện mà cậu làm còn có mặt mũi hỏi tôi sao?"

Tít!

Điện thoại bỗng nhiên cúp máy.

Trong lòng Khương Tường trầm xuống, từ trong giọng nói của Bạch Băng, hắn đoán ra có chuyện gì đó không ổn.

"Chuyện của mình làm? Mình làm cái gì rồi?" Khương Tường lẩm bẩm một câu, vội vàng chạy tới bệnh viện.

. . .

Bạch Băng người cũng như tên, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, ngũ quan xinh xắn, thần thái bẩm sinh, thế nhưng mỗi ngày trên gương mặt cô đều lạnh lùng, cho người tôi một có cảm giác xa cách và sợ hãi. Bởi vậy, ở bệnh viện các đồng nghiệp thường gọi cô là băng sơn nữ thần.

Nữ nhân xinh đẹp chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Người theo đuổi Bạch Băng rất nhiều, nhưng không có một ai thành công.

Dường như cô gái nào trời sinh cũng cao ngạo, chỉ là Bạch Băng so với các cô gái khác càng kiêu ngạo hơn mà thôi.

Đương nhiên, cô có tư cách để cao ngạo.

Bạch Băng mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng y thuật tinh thông, hai mươi ba tuổi đã lấy được học vị tiến sĩ y học của hoàng gia Anh quốc.

Hai mươi bốn tuổi, đã vang danh Giang Châu.

Hai mươi lăm tuổi, được phá cách đề bạt, trở thành chủ nhiệm ngoại khoa trẻ tuổi nhất ở bệnh viện Giang Châu.

Có thể nói, tại toàn bộ giới y học Giang Châu, danh tiếng của Bạch Băng không ai không biết, không người không hay.

Điều làm cho Khương Tường cảm thấy kỳ quái là, khi hắn vào bệnh viện, đã từng nghe các đồng nghiệp nói, ở kinh thành hoặc ở Tô Hàng có không ít bệnh viện lớn nhiều lần mời Bạch Băng về làm việc, nhưng đều bị Bạch Băng cự tuyệt.

Về nguyên nhân tại sao, Bạch Băng không nói, người ngoài cũng không thể nào biết được.

Tóm lại, đây là bí mật.

Khương Tường chạy tới bệnh viện, vừa đi vào đại sảnh, liền thấy mọi người nhìn hắn chỉ trỏ, tỏ ra ghét bỏ.

Trong lòng Khương Tường cảm giác không, cảm giác bất an dâng lên.

Những cử chỉ của y tả đã nói rõ, khẳng định là xảy ra chuyện, hơn nữa còn có liên quan đến hắn.

Thế nhưng hắn đâu có làm gì sai?

Khương Tường không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào văn phòng chủ nhiệm ngoại khoa, nhấc tay gõ cửa.

Thùng thùng ——

"Mời vào!" Một âm thanh lạnh lùng từ bên trong truyền tới.

Khương Tường hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, đi vào, chỉ thấy Bạch Băng đang đọc báo cáo.

"Bạch chủ nhiệm, cô tìm tôi?" Khương Tường nhẹ giọng hỏi.

Bạch Băng cũng không ngẩng đầu lên, con mắt nhìn chằm chằm báo cáo trong tôiy.

Khương Tường trong lòng "Lộp bộp" một chút, cảm giác bất an càng mãnh liệt.

Hắn đã làm việc dưới trướng của Bạch Băng một đoạn thời gian, đối với Bạch Băng tính cách đại khái cũng có hiểu biết, nếu như cô không trả lời, vậy liền hiểu là cô đang tức giận.

"Chẳng lẽ mình làm gì sai rồi? Nếu không Bạch chủ nhiệm sao lại tức giận?"

Khương Tường ở trong long thầm hỏi, hắn cẩn thận nghĩ kĩ, quả thật bản thân không có làm chuyện gì sai!

Bạch Băng không nói lời nào, Khương Tường cũng không dám nói lời nào, đứng trước bàn làm việc, hắn vụng trộm liếc Bạch Băng một cái.

Hôm nay Bạch Băng mặc một chiếc áo blu trắng, đem dáng người cao gầy phác hoạ vô cùng hoàn mỹ.

Mái tóc dài đen nhánh thả ra phía sau, lộ ra một khuôn mặt cực đẹp hình trái xoan.

Già dặn! Lạnh lùng!

Khương Tường đứng đó khoảng năm phút đồng hồ, Bạch Băng mới ngẩng đầu, cầm trong y báo cáo "Ba" vức về phía trước mặt tại Khương Tường, lạnh giọng nói: "Đây là báo cáo cậu viết à?"

Khương Tường cầm lấy báo cáo nhanh chóng nhìn lướt qua, gật đầu nói: "Đúng vậy Bạch chủ nhiệm, buổi sáng tôi vừa viết xong."

"Vì sao báo cáo của cậu và báo cáo của Quách Thiếu Thông giống nhau như đúc?" Bạch Băng khẽ kêu nói: "Thành thật khai báo, tại sao phải sao chép nguyên xi báo cáo của Quách Thiếu Thông?"

"Giống nhau như đúc? Không thể nào." Khương Tường vội vàng giải thích: "Phần báo cáo này buổi sáng tôi vừa viết xong ở văn phòng, không có chuyện sao chép nguyên xi."

" Cậu nói cậu viết, có chứng cứ không?"

"Có. Lúc sáng Trương Lỵ Lỵ vào phòng đưa Cocacola, cô tôi có nhìn thấy."

"Nhưng Trương Lỵ Lỵ làm chứng cho Quách Thiếu Thông , chứng minh này là do Quách Thiếu Thông viết, cậu còn muốn giải thích gì không?" Bạch Băng mặt như sương lạnh.

Khương Tường mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.

Rất nhanh hiểu ra, khẳng định là đôi cẩu nam nữ này, vu oan hãm hại mình.

"Bạch chủ nhiệm, tôi dám thề báo cáo này là do tôi viết, vì để viết xong báo cáo này, tối hôm qua còn bận bịu hơn nửa đêm, tìm đọc rất nhiều tư liệu, còn chuyện Trương Lỵ Lỵ làm chứng cho Quách Thiếu Thông, đó là bởi vì bọn họ. . ."

"Cậu không cần giải thích." Bạch Băng cắt ngang Khương Tường, nói ra: "Chuyện này y vụ khoa đã biết, từ hôm nay trở đi, cậu đi làm hộ lý, không có sự cho phép của tôi, không được xem bệnh cho bất kì ai."

"Bạch chủ nhiệm, tôi. . ."

"Ra ngoài!" Bạch Băng chỉ vào cổng, không lưu tình chút nào.

Khương Tường nắm chặt nắm đấm, đè nén lửa giận trong lòng, giận dữ rời khỏi văn phòng chủ nhiệm.

"Quách Thiếu Thông, Trương Lỵ Lỵ, hai người chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua các người!"
Chương 3 Có thù tất báo

Khương Tường từ phòng làm việc của Bạch Băng đi ra, oan ức đến muốn khóc. Quách Thiếu Thông không chỉ cướp Trương Lỵ Lỵ, mà còn cùng Trương Lỵ Lỵ vu oan hãm hại hắn. Mấu chốt nhất chính là, Bạch Băng còn tin lời bọn họ, để hắn đi làm hộ lý.

Hộ lý là gì?

Nói thẳng ra, chính là bảo mẫu.

Công việc hàng ngày là rửa mặt cho bệnh nhân, rửa chân, cho ăn, lau người, giặt quần áo, nấu ăn, đại tiện...

Hắn là một trong những sinh viên tài năng của trường y, nếu làm những việc này, năm năm y học chẳng phải là vô ích sao?

Khương Tường hiểu rõ, nói cho cùng là do hắn không quyền không thế, cho nên mới rơi vào kết cục thế này.

"Nếu tôi là phú nhị đại, Trương Lỵ Lỵ sẽ không phản bội tôi, Quách Thiếu Thông cũng không dám đánh tôi, Bạch chủ nhiệm càng sẽ không để tôi đi làm hộ lý."

"Suy cho cùng vẫn là bởi vì mình thân cô thế cô, cho nên mới gặp phải tình trạng như vậy."

"Đời này, tôi nhất định phải trở nên thành công, trở thành người trên người, đem những người xem thường kia dẫm đạp dưới chân."

Khương Tường siết chặt nắm đấm, thầm thề trong lòng.

- Đinh!

Cửa thang máy mở ra, Khương Tường đi vào, nhất thời, một mùi nước hoa quen thuộc đập vào mặt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Quách Thiếu Thông và Trương Lỵ Lỵ đứng trong thang máy. Vết thương trên mũi Quách Thiếu Thông rất rõ ràng, là hôm qua ở phòng thuê của Trương Lỵ Lỵ bị Khương Tường đánh.

Thật sự là oan gia ngõ hẹp!

Khương Tường theo bản năng muốn rời khỏi, không muốn cùng đôi cẩu nam nữ này đi chung một thang máy, lại không nghĩ tới Quách Thiếu Thông lại vui sướng mở miệng nói: "Ôi, đây không phải là Khương hộ lý sao, thật trùng hợp nha! ”

Trương Lỵ Lỵ ghét bỏ nhìn thoáng qua Khương Tường: "Sao ở đâu cũng có thể gặp được anh ? Xui xẻo mà! ”

Khương Tường lựa chọn nhẫn nhịn, đối với đôi cẩu nam nữ này, hắn thật sự không muốn đụng đến.

Nhưng chính vì thái độ lạnh nhạt không thèm quan tâm của hắn đã làm cho Quách Thiếu Thông rất tức giận.

"Khương Tường! Tao sẽ không như vậy mà tha cho mày đâu." Quách Thiếu Thông nói tiếp: "Hôm nay là do mày hên, có tiện nhân Bạch Băng bảo vệ, nếu không mày đã sớm bị đá ra khỏi bệnh viện, cho dù là hộ lý cũng không đến phiên mày. ”

“Chuyện này có liên quan gì với chủ nhiệm Bạch?” Khương Tường hỏi.

"Hừ, nếu không phải Bạch Băng lấy danh dự của mình ra để bảo vệ mày trước y vụ khoa, nói mày nếu còn tái phạm, cô ta sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm, mày cho rằng y vụ khoa sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày thế à?"

"o không hiểu mày với Bạch Băng rốt cuộc là quan hệ gì, sao cô ta lại bảo vệ mày như vậy?"

Quách Thiếu Thông tò mò hỏi Khương Tường: "Có phải mày với cô ta âm thầm qua lại với nhau đúng không? ”

“Liên quan gì đến anh!”

“Mày –" Quách Thiếu Thông giơ nắm đấm lên, chuẩn bị đánh Khương Tường.

"Đừng manh động." Trương Lỵ Lỵ vội vàng giữ chặt Quách Thiếu Thông, nhỏ giọng nhắc nhở: "Trong thang máy có camera giám sát, bị chụp được sẽ rất phiền phức. ”

Lúc này Quách Thiếu Thông mới thu hồi nắm đấm, hừ lạnh nói: "Khương Tường, chỉ cần mày còn ở bệnh viện, tao sẽ từ từ dạy cho mày hiểu. ”

Khương Tường không để ý tới Quách Thiếu Thông, trong đầu anh đang suy nghĩ chuyện khác.

"Xem ra là mình hiểu lầm Bạch chủ nhiệm rồi, nếu không phải cô ấy bảo vệ tôi, mình đã sớm bị đuổi ra khỏi đây."

Trong lòng Khương Tường ấm áp.

Quách Thiếu Thông thấy Khương Tường không có bất kỳ phản ứng gì, tròng mắt đảo đảo, hỏi Trương Lỵ Lỵ: "Tại sao lúc trước em lại yêu thằng này thế?”

“Mắt mù!”

"Cũng đúng, nếu mắt không mù, làm sao có thể nhìn trúng tên phế vật này. Lỵ Lỵ, khách sạn tình yêu lần trước không tệ, lát nữa chúng ta lại qua đó nha! ”

"Cái anh này, đang ban ngày lại muốn làm chuyện xấu."

"Chẳng lẽ em không thích? Anh nhớ lần trước em còn rên hơn nửa tiếng..."

Lời nói của hai người càng ngày càng lộ liễu.

Lửa giận của Khương Tường sôi lên. Đôi cẩu nam nữ này, nói những lời này trước mặt anh, rõ ràng là cố ý khiêu khích hắn.

Hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà động thủ.

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Khương Tường biết, một khi anh động thủ, sẽ bị camera giám sát của thang máy chụp lại. Đến lúc đó, Quách Thiếu Thông cầm camera giám sát đến y vụ khoa tố cáo, cho dù là Bạch Băng cũng không cứu được anh.

Khi đó, hắn sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện mất cả chì lẫn chài.

"Quân tử báo thù mười năm không muộn, mình nhịn thì được nhiều hơn mất?" Khương Tường âm thầm nói trong lòng.

Thang máy xuống tới tầng một, đi ra là đại sảnh bệnh viện.

Lúc này trong đại sảnh vô số người xếp hàng đăng ký, lấy thuốc, nộp phí...

Quách Thiếu Thông lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Tường một cái, thầm nghĩ, tao xem tiểu tử mày có thể nhịn đến khi nào?

Khương Tường cũng chú ý tới ánh mắt Quách Thiếu Thông, cảm giác có chút không ổn, bước nhanh hơn, chuẩn bị nhanh chóng rời đi.

“Khương hộ lý, đừng vội đi!” Quách Thiếu Thông chặn trước mặt Khương Tường, vẻ mặt vui vẻ.

" Anh muốn làm gì?” Khương Tường phòng bị hỏi.

"Tao muốn làm gì, mày sẽ sớm biết thôi." Quách Thiếu Thông cười nhếch miệng, tiếp theo lớn tiếng nói: "Mọi người mau đến đây xem, tôi giới thiệu cho mọi người một người. ”

Nhất thời, không ít người bị thanh âm của Quách Thiếu Thông hấp dẫn, nhìn qua.

Quách Thiếu Thông dùng ngón tay chỉ về Khương Tường, nói với mọi người: "Anh ấy tên là Khương Tường, là bác sĩ đang thử việc ở bệnh viện chúng tôi, nhưng tâm thuật bất chính, sao chép hồ sơ bệnh án của tôi, sau khi bị tôi bắt được lại còn hành hung tôi. ”

"Mọi người có thấy vết thương trên mũi tôi không? Chính là bị hắn đánh. ”

"Hiện tại cậu tôi đã bị phân phối đi làm hộ lý, mọi người nhất định phải nhớ kỹ mặt cậu tôi, lúc tìm hộ công ngàn vạn lần đi tìm hắn, nếu bị đánh, cũng đừng trách tôi không có nhắc nhở mọi người!"

Bệnh nhân và người nhà trong đại sảnh đều không biết sự tình, sau khi nghe được lời của Quách Thiếu Thông, nhao nhao mắng to:

"Bệnh viện Giang Châu tốt xấu gì cũng là bệnh viện hạng nhất, sao có thể tuyển người như vậy!”

“Đây rõ ràng chính là một tôii họa!”

"Người như vậy nên ra khỏi bệnh viện!"

“......”

Khương Tường hiểu rõ, đối mặt với tình huống như vậy, cho dù hắn nói gì làm gì, cũng không ai tin hắn, lạnh lùng liếc mắt nhìn Quách Thiếu Thông một cái, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

"Sao thế, chột dạ muốn chạy?" Quách Thiếu Thông ngăn Khương Tường không cho đi, lại nói với mọi người: "Các vị, tôi sẽ nói cho các người biết một bí mật kinh thiên động địa. ”

Nghe được hai chữ "bí mật", Khương Tường lập tức ý thức được Quách Thiếu Thông muốn làm gì, tức giận nói: "Quách Thiếu Thông, anh đừng khinh người quá đáng! ”

Quách Thiếu Thông cười lạnh lùng, lớn tiếng nói: "Các vị, tôi nói cho các ngươi biết, vị Khương hộ lý này, kỳ thật là giống hoang dã có mẹ sinh ra nhưng không có cha nuôi. ”

Ầm ầm!

Mọi người bắt đầu xôn xao.

"Không ngờ, Khương Tường lại là một đứa con hoang!"

"Khó trách sao chép hồ sơ bệnh án của bác sĩ Quách, còn dám đánh bác sĩ Quách, thì ra là thiếu giáo dưỡng!"

"Nghiệt chủng như vậy, nên ra khỏi bệnh viện!"

“......”

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Khương Tường.

Sắc mặt Khương Tường tái mét, gắt gao trừng mắt nhìn Quách Thiếu Thông, trong mắt sắp phun lửa.

Quách Thiếu Thông cũng không ngừng sỉ nhục Khương Tường, tiến lên tát Khương Tường một cái, kiêu ngạo nói: "Tao khinh thường mày đấy, làm sao nào? ”

Khương Tường cực kỳ tức giận, nắm đấm siết chặt.

Tên khốn nạn Quách Thiếu Thông này, chà đạp tôn nghiêm của hắn trước mặt nhiều người như vậy, ai có thể nhịn được.

Nhưng Khương Tường lại hiểu, một khi mình động thủ, sẽ bị bệnh viện đuổi việc.

Bệnh viện Giang Châu là bệnh viện tốt nhất thành phố Giang Châu, một khi bị đuổi việc, danh tiếng của Khương Tường cũng sẽ tiêu đời, các bệnh viện khác cũng sẽ không dám tuyển hăn nữa?

"Đều do mình không có quyền không thế, nếu không Quách Thiếu Thông sao dám kiêu ngạo như thế, nếu mình..."

Bỗng nhiên, Khương Tường nghĩ tới cái gì đó.

Chi bằng dùng thử xem sao?

Khương Tường quát: "Quách Thiếu Thông, anh đảo lộn đen trắng như thế, sẽ không sợ bị trời phạt sao? ”

"Trừng phạt cái con khỉ! Thiên vương lão tử tao cũng không sợ! ”

Anh...

Quách Thiếu Thông vừa nói xong, trong nháy mắt đầu liền chảy máu.
Chương 4 Long Vương

Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Quách Thiếu Thông đầu chảy đầy máu.

Thì ra, đèn chùm trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, hơn nữa vừa vặn đập lên đầu Quách Thiếu Thông.

May mắn chiếc đèn chùm này không lớn, bằng không, Quách Thiếu Thông không đơn giản chỉ vỡ đầu chảy tí máu, rất có thể sẽ bị đập chết.

Quách Thiếu Thông che đầu, quỳ trên mặt đất kêu đau đớn: "A..."

"Thiếu thông, anh làm sao vậy?" Trương Lỵ Lỵ vội vàng hỏi.

“Cô mù à, không thấy tôi vừa bị đèn rơi trúng đầu à? Quách Thiếu Thông nổi giận gầm lên.

Trước mặt mọi người, trước mặt nhiều người như vậy bị mắng, Trương Lỵ Lỵ nhất thời tủi thân, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Thấy một màn này, Khương Tường cười lạnh: "Đáng đời! ”

“ Anh nói cái gì!” Trương Lỵ Lỵ trừng mắt, chỉ vào Khương Tường quát: "Có phải anh làm không? ”

“ Mắt nào của cô nhìn thấy tôi đã làm điều đó?”

"Nếu không phải anh, vậy đèn chùm đang yên đang lành làm sao có thể rơi xuống?"

"Người ta thường nói, trên đầu ba thước có thần linh. Quách Thiếu Thông đảo ngược thị phi, đây là ông trời muốn trừng phạt anh tôi. ”

"Ông trời cái rắm! Đừng có ở chỗ này giả thần giả quỷ. Quách Thiếu Thông nói xong, hét lên với Trương Lỵ Lỵ: "Còn không mau đỡ tôi đứng lên. ”

"À." Trương Lỵ Lỵ vội vàng đi đỡ Quách Thiếu Thông.

Đúng lúc này, một y tá lấy thuốc đi ngang qua bên cạnh, cũng không biết làm sao, dưới chân đột nhiên trượt xuống, thân thể lảo đảo đụng về phía trước, hai chai cồn trong tay bay ra ngoài.

Phanh——

Hai chai cồn vô tình tiếp xúc thân mật vào đầu Quách Thiếu Thông.

“Ồ.."

Chai thủy tinh vỡ vụn, cồn đổ hết lên đầu Quách Thiếu Thông.

Quách Thiếu Thông vừa rồi bị đèn chùm đập bị thương, trên đầu có một vết thương, giờ phút này cồn đổ vào vết thương, loại đau đớn này như muốn giết người.

"A, đau quá, đau quá..." Quách Thiếu Thông hai tay ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất.

Trương Lỵ Lỵ cũng hoảng hốt, mắng y tá kia: "Cô làm sao thế, đi không nhìn đường à! ”

"Thực xin lỗi, xin lỗi..."

"Thiếu Thông nếu xảy ra chuyện gì, tôi không tha cho cô đâu." Trương Lỵ Lỵ quát y tá một câu, lại vẫy tay kêu y tá khác đang đứng gần đấy: “Hai người tới đây giúp một tay. ”

Hai y tá nhỏ nhanh chóng chạy đến.

"Chị Lỵ Lỵ, cần chúng em làm gì?" Một y tá hỏi.

"Làm gì? Cô bị mù à, không thấy Thiếu Thông bị thương? Nhanh, cùng tôi đưa Thiếu Thông đi băng bó vết thương. ”

Hai tiểu y tá có chút không vui, nhưng cũng không dám làm trái ý của Trương Lỵ Lỵ, dù sao, ở trong bệnh viện,địa vị bác sĩ vĩnh viễn cao hơn y tá một chút.

Lập tức, Trương Lỵ Lỵ cùng hai y tá đỡ Quách Thiếu Thông, vội vàng tiến vào thang máy.

Ai ngờ, một màn bi thương lại diễn ra.

Quách Thiếu Thông bị cửa thang máy kẹp lại!

Vốn anh ta được hai tiểu y tá đỡ, theo lý thuyết, thang máy không thể nào kẹp lấy chân anh tôi, nhưng ngay lúc tiến vào thang máy, hai y tá buông Quách Thiếu Thông ra, trong đó có một y tá nói với Trương Lỵ Lỵ: "Chị Lily, chúng tôi còn có công việc không thể rời khỏi vị trí, không đi lên cùng bác sĩ Quách được. ”

“Cút đi!”

Hai tiểu y tá vừa xoay người, Quách Thiếu Thông đã bị cửa thang máy kẹp lại.

"A, đau... Đau quá..."

Quách Thiếu Thông kêu to.

Lần này kinh động không ít người, ngay cả bảo vệ cũng chạy tới, chuẩn bị mở cửa thang máy giải cứu Quách Thiếu Thông, đột nhiên ...

Mất điện rồi!

Nói khéo không khéo.

Hiện tại Quách Thiếu Thông bắt đầu chết tâm, hôm nay ông trời giống như cố ý gây khó dễ với hắn, xui xẻo không ngừng, trong lòng hắn không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ, thật là do trời phạt?

Hắn nào biết được, tất cả những chuyện này, chẳng qua chỉ là thủ đoạn của Khương Tường mà thôi.

Khương Tường dựa theo phương pháp ghi chép trong quyển "Mao Sơn phù chú đại toàn" trong đầu, vụng trộm vẽ một tấm bùa xui xẻo.

Không ngờ, hiệu quả lại rất tốt.

“Sảng khoái!”

Nỗi nghẹn khuất trong lòng biến mất, Khương Tường sải bước rời khỏi bệnh viện.

......

Kính Hồ, là con đường tất yếu để Khương Tường về nhà.

Mỗi buổi tối, bên hồ đều rất náo nhiệt, bác gái nhảy múa ở quảng trường, các ông lão chơi cờ, con nit vui đùa, còn có người câu cá...

Tất cả sẽ tập trung ở đây.

Khương Tường đang đi dọc theo bờ hồ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tôii:

- Không xong rồi, có người rơi xuống hồ!

Khương Tường vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cậu bé năm sáu tuổi rơixuống hồ, đang gặp nguy hiểm.

Một số bác gái lớn tuổi trên bờ gấp đến nỗi đứng ngồi kông yên hét toáng lên.

"Đây là con nhà ai, cha mẹ đâu?"

"Gọi 120 nhanh lên!"

“ Không kịp rồi, hài tử sắp uống nước đến chết rồi!”

“......”

Tình hình vô cùng nguy cấp.

Không kịp suy nghĩ gì, Khương Tường "phốc" nhảy xuống hồ.

Hắn có dáng người mạnh mẽ, giống như một con cá bay, bơi nhanh đến bên cạnh cậu bé, ôm eo cậu bé, sau đó bơi vào bờ.

Chỉ chờ Khương Tường ôm bé trai lên bờ, mọi người nhao nhao vây quanh đỡ lấy cậu bé.

Cậu bé sặc không ít nước, đã hôn mê, hơn nữa sắc mặt trắng bệch, môi hơi tím tái, thoạt nhìn giống như sắp chết.

"Đứa bé này sắp không được rồi, phải lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu." Bên cạnh có người nói.

Khương Tường không nói gì, mà đỡ cậu bé dậy, dùng tay phải vỗ mạnh hai cái vào áo vest của cậu bé: "Oa" một tiếng, miệng cậu bé bắt đầu phun nước ra ngoài.

Khoảng nửa phút sau, cậu bé mở mí mắt.

“Tỉnh rồi!”

Nhìn thấy cậu bé được cứu, những người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn chú." Cậu bé ngây thơ nói với Khương Tường.

Khương Tường cười cười, hỏi: "Người nhà cháu đâu? ”

"Không biết ông nội với chú Triệu đi đâu rồi." Cậu bé vừa nói xong, một ông già và một người đàn ông trung niên chạy tới.

“Tiểu Hổ cháu không sao chứ?” Ông già ôm cậu bé trong vòng tay của mình lo lắng hỏi.

"Ông nội, cháu không sao, vừa rồi cháu không cẩn thận rơi xuống hồ, là chú này cứu cháu." Cậu bé chỉ vào Khương Tường.

Ông già vội vàng nói với Khương Tường: “Thanh niên, cảm ơn cháu. ”

"Ông già này, không phải cháu nói ông, ông cũng từng tuổi này sao còn qua loa như vậy? Vạn nhất đứa nhỏ xảy ra chuyện, người nhà trách ông không nói, chính ông cũng sẽ áy náy cả đời.” Khương Tường nghiêm mặt giáo huấn lão đầu.

Lão đầu còn chưa nói gì, người đàn ông trung niên phía sau hắn đã mở miệng, "Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Tôi nói với cậu..."

“Triệu Vân!” Lão đầu quay đầu lại trừng mắt nhìn nam nhân trung niên một cái.

Người đàn ông trung niên vội vàng ngậm miệng lại.

Ông lão cười nói với Khương Tường: "Tiểu tử, sau này tôi nhất định sẽ chú ý, hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu. ”

"Chuyện nhỏ thôi không cần khách khí."

Mãi đến lúc này, Khương Tường mới nhìn kỹ ông già.

Lão đầu mặc một thân đường trang, tóc chải tỉ mỉ, trên ngón cái tay trái đeo một chiếc nhẫn ngọc thạch,khí độ phi phàm.

Về phần người đàn ông bên cạnh lão đầu sắc mặt kiên nghị, ánh mắt hung hãn, cũng không giống người bình thường.

"Chàng trai trẻ, ngươi tên là gì?" Lão đầu hòa nhã hỏi.

"Khương Tường." Khương Tường trả lời.

"Nhìn cậu chắc đã đi làm rồi đúng không?"

"Sao thế, ông điều tra hộ khẩu cháu à?" Khương Tường cười nói: "Thời gian không còn sớm, nên về rồi, tạm biệt.”

Nói xong xoay người rời đi.

"Xin hãy ở lại." Ông lão vội vàng mở miệng, lấy ra một thẻ ngân hàng, đưa tới trước mặt Khương Tường.

"Ông có ý gì?” Khương Tường nhíu mày.

Ông già cười nói: "Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu đã cứu cháu trai của tôi, trong thẻ có năm trăm ngàn, hy vọng cậu đừng ngại ít, nhận nó! ”

Khương Tường có chút kinh ngạc, lão đầu ra tay liền đưa năm trăm nghìn, có thể thấy than phận bất phàm, nhưng mà hắn cũng không động tâm với số tiền đó.

"Tôi cứu người không vì tiền." Khương Tường nói xong, đột nhiên đi về phía trước một bước.

Nhìn thấy hành động của hắn, trong lòng người đàn ông Trung niên cười lạnh, còn nói không phải vì tiền...

Tuy nhiên, Khương Tường cũng không đưa tay nhận thẻ ngân hàng trong tay ông lão, mà hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt ông lão, nhìn không ngừng, ước chừng nửa phút sau, Khương Tường mới hỏi ông già: “Có phải ông bị bệnh không? ”

"Tôi không bị bệnh! Một vài ngày trước khi kiểm tra y tế, sức khỏe tốt. Ông già cười nói.”

"Điều này thật kỳ quái." Khương Tường nhíu mày.

"Kỳ quái cái gì?" Ông già hỏi.

"Tôi cảm thấy ông có bệnh trên người, hơn nữa hình như rất nghiêm trọng, chỉ là trong lúc nhất thời, Tôi lại nói không nên lời." Khương Tường áy náy nói: "Có lẽ cảm giác của tôi đã sai rồi, hy vọng ông đừng để ý. ”

"Không sao đâu." Ông già cười nói.

"Vậy tôi đi trước, tạm biệt." Khương Tường phất phất tay, bước nhanh rời đi.

Hắn vừa đi, khí tức trên người lão đầu liền hoàn toàn thay đổi.

Nếu như nói, vừa rồi ở trước mặt Khương Tường, ông lão giống như một ông già giàu có thân thiện, còn lúc này, ông ta càng giống bá chủ một phương nắm giữ quyền sinh sát, vẻ mặt uy nghiêm.

"Những năm gần đây, tôi đi thăm danh y, không có ai có thể nhìn ra thân thể tôi bị bệnh nặng, tiểu tử này lại nhìn ra, chẳng lẽ ông trời mở mắt, chuẩn bị để cho người sắp chết như tôi sống thêm vài năm nữa?" Lão đầu phân phó: "Triệu Vân! ”

"Triệu Vân ở đây." Người đàn ông trung niên cung kính hỏi: "Long Vương, ngài có gì phân phó? ”

"Lập tức điều tra Khương Tường, tôi muốn biết tất cả về cậu ấy."

-Vâng!
Chương 5 Hồ ly tinh!

Khi Khương Tường về đến nhà, bà Khương đã nấu xong đồ ăn.

Nhìn thấy bộ dáng một thân ướt sũng của Khương Tường, bà Khương cười hỏi: "Khương nhi, sao toàn thân con đều ướt đẫm, không phải là rơi xuống hồ chứ? ”

"Mẹ, thật lợi hại, chuyện gì cũng biết hết."

"Thật sự rơi xuống Hồ sao?" Thần sắc bà Khương trở nên nghiêm túc: "Mau nói với mẹ, chuyện gì xảy ra vậy? ”

Khương Tường liền kể lại chuyện nhảy xuống Kính Hồ cứu ngườ.

Sau khi nghe xong, bà Khương gật đầu khen ngợi: "Con làm đúng, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nhưng mà Khương nhi, sau gặp phải loại chuyện này, ngàn vạn lần phải cẩn thận, phải chú ý an toàn. ”

“Con biết rồi."

"Mau đi thay quần áo sạch sẽ, sau đó ăn cơm."

"Vâng."

Mẹ của Khương Tường tên là Tiền Tĩnh Lan, người Tô Hàng. Đối với gia thế của mẹ, Khương Tường biết rất ít, chỉ là trước kia từ trong miệng Tiền Tĩnh Lan mơ hồ biết được, mẹ sinh ra trong một đại gia tộc.

Về phần đại gia tộc kia rốt cuộc lớn bao nhiêu, Khương Tường không biết, cũng không muốn biết. Thậm chí, trong lòng hắn vô cùng căm hận gia tộc kia.

Nếu không phải gia tộc kia vô tình, trục xuất Tĩnh Lan ra khỏi nhà, cuộc sống của mẹ con bọn họ cũng không đến mức thê thảm như thế.

Đương nhiên, so sánh, Khương Tường càng hận cha mình.

Nhiều năm như vậy, cha hắn chưa từng đến thăm bọn họ, căn bản không quan tâm đến sống chết của mẹ con bọn họ.

Khương Tường cho rằng, loại đàn ông vô trách nhiệm này, không xứng đáng sống trên đời!

Tiền Tĩnh Lan một mình nuôi Khương Tường khôn lớn, mấy năm nay chịu khổ không ít, thế nên mới hơn bốn mươi tuổi tóc đã bạc đầy đầu.

Lúc ăn cơm, Khương Tường nhiều lần muốn nói ra nhưng lại nuốt trở về.

Hắn rất muốn hỏi, cha ruột của mình rốt cuộc là ai?

Nhưng nhìn thấy mái tóc dài trắng của mẹ và những đường vân đuôi cá sâu trong khóe mắt, những chuyện muốn hỏi hắn lại nuốt ngược vào trong.

"Tường nhi, gần đây sao lại không nhìn thấy Lỵ Lỵ, hai đứa cãi nhau phải không?" Tiền Tĩnh Lan hỏi.

"Bọn con bình thường, cô ấy đi làm tương đối bận rộn." Khương Tường nói dối, hắn không dám nói thẳng cho Tiền Tĩnh Lan, Trương Lỵ Lỵ phản bội hắn.

Trong suy nghĩ của Tiền Tĩnh Lan, đã sớm xem Trương Lỵ Lỵ như con dâu, nếu biết Trương Lỵ Lỵ phản bội Khương Tường, chỉ sợ Tiền Tĩnh Lan sẽ tức đến ngất.

"Tường nhi, rãnh thì đưa Lỵ Lỵ về nhà ăn cơm, mẹ có chút chuyện muốn nói với con bé." Tiền Tĩnh Lan nói.

Khương Tường nghi hoặc nhìn Tiền Tĩnh Lan, hỏi: "Mẹ muốn nói gì với cô ấy? ”

“Còn có thể nói cái gì được, đương nhiên là hôn sự của hai đứa! Tiền Tĩnh Lan cười nói: "Hai đứa qua lại từ đại học đến bây giờ, yêu đương cũng được hai năm, tình cảm cũng rất ổn định, mẹ suy nghĩ tìm cơ hội gặp mặt cha mẹ Lỵ Lỵ, định hôn sự cho hai đứa, con cảm thấy thế nào? ”

"Con cảm thấy không được tốt lắm." Khương Tường trong lòng thầm nghĩ một câu, nói: "Mẹ, con và Lily vừa tốt nghiệp, chuyện công việc còn chưa ổn định, hôn sự không vội. ”

"Sao không vội, con trai dì Vương cách vách cũng lớn như con, người ta đều đã ôm cháu trai rồi." Tiền Tĩnh Lan nói, "Việc này nghe mẹ, mấy hôm nữa đưa Lỵ Lỵ về nhà ăn cơm, mẹ nói chuyện với con bé. ”

Khương Tường cũng không muốn nói gì thêm.

Sau bữa tối, không có việc gì làm nên hắn đi ngủ sớm.

Nằm trên giường, Khương Tường thế nào cũng không ngủ được. Tất cả những gì xảy ra hôm nay, trong đầu như đang chiếu phim phát đi phát lại. Nghĩ đến Trương Lỵ Lỵ và Quách Thiếu Thông phản bội hắn, Khương Tường liền tức giận không chịu nổi.

"Một ngày nào đó, tôi sẽ cho cô biết rằng phản bội tôi là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của cô."

Nếu không ngủ được, vậy thì xử lí đống đồ vật trong đầu đi!

Truyền thừa của Khương gia lão tổ, ngoại trừ quyển Mao Sơn phù chú đại toàn, còn có không ít võ công y thuật, phương pháp tu luyện, kỳ môn độn giáp vân vân.

Khương Tường nhắm mắt lại, bắt đầu luyện tập những thứ này.

......

Một đêm trôi qua.

Buổi sáng khi mở mắt ra, Khương Tường không những không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy sảng khoái, cả người dường như có một luồng sức mạnh cường đại.

Ăn sáng xong, Khương Tường đến trạm hộ lý báo danh.

Bệnh viện Giang Châu là bệnh viện lớn, trạm hộ lý có ba mươi mấy người, trên cơ bản đều là một vài bác gái bốn năm mươi tuổi, hộ lý ở độ tuổi Khương Tường, chỉ có một mình anh.

Vừa đến trạm hộ lý, Khương Tường liền nhìn thấy hai bác gái đang lau nước mắt.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Khương Tường hỏi một ông chú bên cạnh.

"Bị bệnh nhân mắng." Bác nói: "Hôm qua phòng điều dưỡng đặc biệt 301 vào ở một bệnh nhân, tính tình rất không tốt, đã thay đổi bốn hộ lý, mỗi người đều bị cô mắng đến nước mắt đầm đìa, đặc biệt khó hầu. ”

Đang nói y tá trưởng hộ lý nhìn thấy Khương Tường, nói: Khương hộ lý, cậu đi đến phòng bệnh 301. ”

Khương Tường lộp bộp một chút, giương mắt nhìn y tá trưởng.

"Nhìn cái gì nhìn! Nhanh cái chân đi, nếu bệnh nhân phàn nàn, thì chuẩn bị cuốn gói cút khỏi bệnh viện đi! Y tá trưởng hung dữ quát.

"Vâng." Khương Tường đáp một tiếng, xoay người rời đi.

Lúc này, lại nghe sau lưng truyền đến y tá trưởng cười nhạo: "Ngay cả Quách thiếu cũng dám đắc tội, thật sự là không biết trời cao đất dày. ”

Khương Tường không để ý tới, đi thẳng tới phòng bệnh 301, vào cửa, liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh.

Đôi mắt của hắn lóe lên.

Bởi vì người phụ nữ này thật sự là...

Thật gợi cảm!

Nàng mặc một thân áo sơ mi bảy phần màu tím nhạt, cổ áo rất thấp, lộ ra từng mảng lớn trắng nõn, giống như là vải thiều lột vỏ, trong trắng thấu hồng, run rẩy nhảy lên.

Hơn nữa, eo của cô rất nhỏ, ngay cả khi ngồi trên giường, cũng có thể nhìn thấy đường cong hoàn hảo từ bên trong.

Chết người nhất chính là, toàn bộ chân trái của nàng đặt ở bên ngoài chăn, vừa dài vừa thẳng, làm cho người ta không tự chủ được sinh ra mơ tưởng, dáng người cùng làn da đẹp như vậy, người như thế nào mới có thể xứng đôi được?

Khương Tường thu ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ.

Lúc này người phụ nữ cũng nhìn thấy hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này ngay cả hô hấp của Khương Tường cũng dừng lại.

Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, trên đời này sao lại có phụ nữ quy*n rũ như vậy?

Người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, tóc đen như mun, mặt trái xoan, làm cho người ta kìm lòng không được sẽ nghĩ đến một từ ——

Hồ ly tinh!

"Cậu là ai? Cậu làm gì ở đây? "Phụ nữ mở miệng trước, giọng nói rất dễ nghe, nhưng rất lạnh lùng.

Khương Tường lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng nói: "Xin chào, tôi là hộ lý mới tới. ”

"Hộ lý?" Cô gái quan sát Khương Tường một hồi, hỏi: "Giấy tờ của cậu đâu? ”

Khương Tường vội vàng lấy giấy tờ ra.

Người phụ nữ liếc mắt nhìn giấy chứng nhận hộ lý, lại hỏi Khương Tường: "Vừa rồi cậu đang nhìn cái gì? ”

Khương Tường đỏ mặt, nghĩ thầm, cũng không thể nói là tôi đang xem cô chứ?

Không ngờ, người phụ nữ nói thẳng: Cậu đang nhìn tôi à? ”

Khương Tường đành phải gật đầu.

"Vậy tôi có đẹp không?" Người phụ nữ chớp mắt, có chút vui tươi.

"Đẹp!"

"Vậy cậu cảm thấy tôi đẹp nhất ở đâu? Là mặt mũi, hay là..." Người phụ nữ nói tới đây, bỗng nhiên làm ra một hành động khiến Khương Tường kinh hồn bạt vía.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom