• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt (1 Viewer)

  • Chương 21-24

Chương 21: Bất ngờ bị tát

Rốt cuộc thì phủ tướng quân vẫn là do Liễu Mi Vũ quán xuyến, quản gia lại công chính liêm minh nói: "Hương Phiến bất kính với chủ nhân, dựa theo gia pháp..."

Quản gia còn chưa kịp nói xong thì đã bị Liễu Mi Vũ ngắt lời: "Ta mới là chủ nhân của nàng ta!"

Liễu Mi Vũ bất chấp chạy tới đẩy trượng lớn ra rồi lại nói: "Ta thật sự muốn xem hôm nay còn ai dám đánh nữa!", vừa nói xong thì hai mắt nàng ta đã ngấn lệ, oán hận liếc nhìn mọi người ở sân trước: "Các người thấy tướng quân không có ở đây cho nên cảm thấy chủ tớ bọn ta dễ ức hiếp phải không?"

Mọi người đều im lặng.

Vẫn là quản gia đứng ra nói: "Phu nhân thứ lỗi, lão nô cũng chỉ chiếu theo quy củ mà làm việc. Vì Hương Phiến đã bị trừng phạt cho nên chuyện này xin tạm gác lại, lát nữa lão nô sẽ mang thuốc tới".

Liễu Mi Vũ đỡ Hương Phiến khập khiễng trở lại nội viện.

Gương mặt của Hương Phiến giàn giụa nước mắt, lúc này mới ý thức được tình hình, nhẹ nhàng đẩy Liễu Mi Vũ ra, rưng rưng nước mắt nói: "Nô tỳ là nha hoàn của phu nhân, làm gì có chuyện phu nhân phải đỡ nô tỳ, phải là nô tỳ đỡ phu nhân mới đúng".

Liễu Mi Vũ buồn rầu nói: "Giữa ta và ngươi không cần phải nói đến những chuyện đó".

Hương Phiến nằm trên giường, khóc lóc thảm thiết.

Liễu Mi Vũ ở bên cạnh khẽ lau nước mắt.

Hương Phiến nghiến răng nghiến lợi nói: "Đám ác nô đó thấy tướng quân không có ở trong phủ cho nên mới ức hiếp chúng ta như vậy! Nô tài không than thân trách phận, nô tỳ chỉ cảm thấy ấm ức thay cho phu nhân! Ả công chúa kia hết lần này đến lần khác bắt nạt phu nhân, không biết sau này lại còn bày ra trò gì nữa...”

Nói xong nàng ta lại vùi đầu vào chăn bông khóc rống lên.

Liễu Mi Vũ nói: "Hương Phiến, hôm nay ngươi đã phải chịu ấm ức rồi".

Hương Phiến nắm lấy tay Liễu Mi Vũ, hai mắt đỏ hoe nói: "Nô tỳ không có gì ấm ức, nô tỳ chỉ sợ phu nhân ấm ức mà thôi. Hôm nay chúng ta vốn định tìm ả ta nói rõ lí lẽ, không ngờ lại bị ả ta làm nhục như vậy".

Hương Phiến nhìn những ngón tay đang siết chặt khăn tay của Liễu Mi Vũ, móng tay gần như đã ăn sâu vào da thịt, nàng ta nói: “Cũng may phu nhân luôn được tướng quân sủng ái, khi tướng quân trở về nhất định sẽ làm chủ cho phu nhân".

Đúng vậy, chỉ có sự sủng ái của Tần Như Lương dành cho nàng ta mới là vũ khí lợi hại nhất của nàng ta. Dù là trước hay sau khi Thẩm Nguyệt trở về thì Liễu Mi Vũ vẫn luôn là người quản lý phủ tướng quân.

Liễu Mi Vũ buông lỏng những ngón tay, khẽ nâng cằm lên, sự oán hận trong mắt đã giảm bớt, nàng ta khẽ nói: "Hương Phiến, cái kéo bình thường ngươi dùng khi thêu thùa đang để ở đâu?"

***

Vào buổi chiều, Tần Như Lương đến Trì Xuân Uyển.

Triệu thị tất nhiên rất vui khi thấy Tần Như Lương đến đây, nói không chừng đây chính là cơ hội để hai chủ nhân dần dần hòa giải với nhau.

Vì vậy, khi Tần Như Lương xuất hiện ở Trì Xuân Uyển thì Triệu thị liền kéo Ngọc Nghiên lui xuống.

Ngọc Nghiên rất lo lắng, lại tinh tường cảm thấy tâm trạng của Tần Như Lương đang vô cùng không tốt, nàng ta liền đẩy Triệu thị ra rồi nói: "Không được, ta phải đi xem thử. Nếu tướng quân ức hiếp công chúa thì sao?"

Triệu thị vội vàng giữ chặt lấy Ngọc Nghiên rồi nói: "Lúc này ngươi còn muốn chạy vào đó làm phiền sao? Công chúa đã không còn là công chúa lúc trước nữa, tướng quân sẽ không ức hiếp công chúa đâu. Chẳng lẽ ngươi không muốn công chúa hòa thuận với tướng quân sao?"

Ngọc Nghiên trầm mặc không nói.

Nàng ta biết ngày xưa công chúa rất thích Tần tướng quân.

Nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thái độ tồi tệ độc ác của Tần tướng quân đối với công chúa trước kia thật sự khiến cho người ta khó có thể không nghi ngại.

Ngọc Nghiên hỏi: "Triệu mụ, bà cho rằng công chúa còn có thể thích tướng quân sao?"

"Trái tim của nữ nhân đều được làm bằng nước, chỉ cần tướng quân thay đổi thái độ, thì trái tim của công chúa cũng sẽ trở nên ấm áp hơn".

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt không hiểu của Ngọc Nghiên, Triệu thị lại nói thêm: "Hơn nữa trong bụng của công chúa còn có đứa con của tướng quân".

Ngọc Nghiên mím môi, trong lòng không cho là đúng.

Nếu như nàng ta nhớ không lầm thì Tần tướng quân đã từng muốn giết chết đứa trẻ trong bụng công chúa. Nhưng nàng ta có nghĩ gì thì cũng không quan trọng, quan trọng là suy nghĩ của công chúa như thế nào.

Tần Như Lương mặc y phục màu lam, dáng người cao ngất, phong thần tuấn lãng.

Khi hắn bước vào thì khung cửa đột nhiên trở thành một bức tranh, nhưng cũng không thể tả hết tư thái oai phong của hắn.

Nhưng ánh mắt của Tần Như Lương nhìn Thẩm Nguyệt thì lại lạnh lẽo như băng.

Nếu như có một ngày nào đó Tần Như Lương đột nhiên đối xử tốt với nàng thì Thẩm Nguyệt nhất định sẽ cho rằng hắn ta đã uống nhầm thuốc. Thẩm Nguyệt giờ đã quá quen với thái độ tồi tệ của hắn ta đến mức không thể quen hơn được nữa.

Thẩm Nguyệt không thích mùi của kẻ này cho nên liền đứng lên mở cửa sổ cho thông thoáng.

Thấy Tần Như Lương thật lâu không lên tiếng, Thẩm Nguyệt liền nói trước: "Mới từ chỗ của Liên Thanh Châu trở về đã muốn tìm ta hỏi tội rồi hay sao? Có phải là hắn đã nói cho ngươi biết ta chưa từng nói sẽ trả lại thuốc bổ cho hắn hay không?"

Khi Thẩm Nguyệt dựa vào cửa sổ quay người lại thì nàng mới nhìn thấy Tần Như Lương đang di chuyển tới bên cạnh nàng rồi nhìn xuống nàng.

Ánh mắt của hắn ta trông đặc quánh như một vũng bùn không thể tan chảy.

Thẩm Nguyệt không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn ta.

Đến khi nàng ý thức được ánh mắt của Tần Như Lương đang tràn ngập sự phẫn nộ, nàng vừa định lên tiếng thì hắn ta lại đột nhiên giơ tay lên rồi hung hăng tát lên mặt nàng một cái rất nhanh.

Thẩm Nguyệt bị bất ngờ không thể đứng vững, thân thể nghiêng ngã về hướng cửa sổ, búi tóc lỏng lẻo, tóc hai bên thái dương rối tung.

Nửa khuôn mặt của nàng đã mất đi cảm giác, bên tai liên tục có tiếng ù ù, tê tái vô cùng.

Thật lâu sau Thẩm Nguyệt mới hít vào một hơi, dùng ngón tay lau khóe môi mới phát hiện khóe môi đã bị rách.

Thẩm Nguyệt nhìn thấy một vết máu đỏ trên ngón tay thì rít lên một tiếng, lạnh lùng hỏi đối phương: "Tần Như Lương, ngươi điên rồi sao?"

Cơn giận của Tần Như Lương vẫn không suy giảm, hắn ta lại tát thêm một cái vào mặt nàng.

Lúc này Thẩm Nguyệt đã phản ứng rất nhanh, nàng giơ tay cản lại, nhưng động tác của Tần Như Lương lại càng nhanh hơn nàng, hắn ta đã dùng một tay khóa chặt tay của Thẩm Nguyệt lên trên tường, chỉ hận không thể bóp nát xương cổ tay của nàng.

Cái tát vẫn giáng xuống mặt Thẩm Nguyệt.

Trước khi gặp Tần Như Lương, từ nhỏ đến lớn, cho đến trong suốt sự nghiệp ngôi sao của nàng cũng chưa từng có một người đàn ông nào dám tát vào mặt của nàng như vậy.

Vết sẹo vừa mới liền da trên mặt Thẩm Nguyệt lại như bị xé rách ra, đau đớn vô cùng.

Thẩm Nguyệt hít sâu hai hơi, gần như theo bản năng giẫm thật mạnh lên chân của Tần Như Lương sau đó lại giơ chân đạp mạnh vào bụng dưới của hắn ta.

Toàn bộ động tác của nàng rất mượt mà, nhanh chóng và chính xác.
Chương 22: Ngày đó nhất định sẽ đến

Ánh mắt Tần Như Lương thay đổi, hắn ta giơ tay chặn đầu gối của nàng nhưng hắn ta đã quá coi thường Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, hắn nhất thời không kịp phòng bị, phải lui về phía sau hai bước.

Cổ tay Thẩm Nguyệt có lại được tự do, nàng ngay lập tức cầm chén trà bên cạnh ném về phía Tần Như Lương.

Tốc độ của Tần Như Lương rất nhanh, tung ra một quyền khiến cho tách trà vỡ nát. Hắn bị tách trà vỡ làm đứt tay rỉ máu, còn bị nước trà tạt khắp mặt.

Hai người giương cung bạt kiếm với nhau, cả căn phòng trở thành một đống hỗn độn.

Trên gương mặt của Thẩm Nguyệt đã hiện rõ dấu năm ngón tay, nàng thở hổn hển, châm biếm nói: "Không phải chứ Tần tướng quân, chỉ phải chi ra một chút tiền mà ngươi đã muốn tan cửa nát nhà, chó cùng rứt giậu vậy sao?"

Tần Như Lương từng bước áp sát, lạnh giọng nói: "Cô không nhớ hôm nay mình đã làm ra chuyện gì sao? Để ta từ từ giúp cho cô nhớ lại?"

Hắn ta tóm lấy vạt áo của nàng, hành động giống như một con dã thú: "Cô cũng biết đau hay sao? Còn không đau bằng Mi Vũ cả người rách nát, bầm tím khắp cơ thể! Ta nên sớm biết rằng ác phụ như cô có tâm địa còn độc ác hơn rắn rết!"

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Tần Như Lương, gằn từng tiếng nói: "Y phục ả ta rách rưới, thân thể bầm tím thì có liên quan gì đến ta?"

Tần Như Lương nhìn nàng với ánh mắt cực kỳ chán ghét rồi nói: "Không phải hôm nay Mi Vũ đã tới đây sao? Cô không chỉ cho người đánh nha hoàn của nàng mà còn đánh nàng mình đầy thương tích. Cô nói xem ta nên nên đối xử với cô như thế nào?"

Thẩm Nguyệt cảm thấy nực cười, liền nói: "Ta đánh ả ta? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đánh ả ta?"

"Cô còn dám nói là mình không đánh nàng? Thế tại sao thân thể của nàng lại đầy thương tích? Chẳng lẽ là do nàng tự té?"

Tần Như Lương tức giận đến mất hết lý trí, chỉ hận không thể dùng một tay bẻ gãy cổ Thẩm Nguyệt. Hắn ta còn nói thêm: "Cô thật sự xem lời ta nói như gió thoảng bên tai, ta đã nói với cô nếu như cô mà dám làm tổn thương đến nàng thì ta nhất định sẽ không bỏ qua. Không phải đã nói nước sông không phạm nước giếng hay sao, vậy mà cô còn dám giở trò ác độc? Phải nhẫn tâm đến mức nào thì cô mới có thể ra tay nặng đến như vậy với nàng! Cô không nên tiếp tục ép ta, nếu không thì kết cục của cô sẽ còn thảm hại hơn trước kia rất nhiều".

Thẩm Nguyệt cười lạnh nói: "Ngươi nói hay lắm, nếu Thẩm Nguyệt ta muốn gây rối với ả ta thì ta nhất định sẽ thông báo trước cho ngươi! Ngươi đã tận mắt nhìn thấy ta ra tay với ả ta hay sao? Ả ta nói gì ngươi cũng cho là đúng, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, có khi nào ngươi nghe lời ta nói chưa?"

Thẩm Nguyệt gằng giọng nói, vươn cổ áp sát vào người hắn ta nói: "Còn ta thì sao? Ngươi không nhìn thấy gương mặt của ta bị biến thành bộ dạng này hay sao? Nếu như ta nói chính ả ta đã hủy hoại gương mặt của ta thì ngươi có tin không?"

"Đây là chuyện mà cô tự mình rước lấy, cô nghĩ mình là ai?", Tần Như Lương tức giận dùng sức đẩy Thẩm Nguyệt ra.

Ngay lập tức, bàn ghế trong nhà đều gãy đổ ầm ầm.

Ngọc Nghiên và Triệu thị nghe thấy động tĩnh liền chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều chết lặng.

Thẩm Nguyệt đang bị đẩy vào cạnh bàn, Tần Như Lương đã hất mạnh Thẩm Nguyệt ra khiến cho bụng của nàng đập mạnh vào cạnh bàn.

Thẩm Nguyệt đau đớn đến mức không thể đứng thẳng, hít vào một ngụm khí lạnh.

“Công chúa!”, Ngọc Nghiên thất thanh kêu lên, ngay lập tức chạy vào, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Nguyệt tái nhợt, nàng ta ngay lập tức hốt hoảng, run giọng nói: "Công chúa, người có sao không? Người đừng làm nô tỳ sợ".

Tần Như Lương vẫn còn đang hung hăng bước tới, nhưng Triệu mụ thấy tình hình không ổn liền lập tức đứng ở giữa nói: "Xin tướng quân bình tĩnh, công chúa đang mang thai!"

Tần Như Lương dừng lại, ánh mắt hờ hững nhìn Thẩm Nguyệt đang run rẩy vì đau đớn.

Ngọc Nghiên và Triệu thị nhanh chóng chạy đến đỡ Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt khom người, hai chân vẫn đang run rẩy.

Ánh mắt của Ngọc Nghiên rất sắc bén, nàng ta ngay lập tức nhìn thấy máu chảy ra từ dưới chân của Thẩm Nguyệt cho nên sắc mặt liền tái nhợt vì sợ hãi, nước mắt trào ra: "Chảy máu, chảy máu... Công chúa chảy máu rồi..."

Triệu thị cũng biến sắc, bà ta nói: "Sợ là đã tổn thương đến đứa trẻ rồi, đừng chậm trễ nữa, Ngọc Nghiên, ngươi mau chạy đi mời thầy thuốc đến đây".

"Vâng, vâng", Ngọc Nghiên định thần lại, hoảng sợ chạy ra ngoài: "Ta đi mời thầy thuốc đến ngay".

Ánh mắt của Tần Như Lương vô cùng u ám, cơn tức giận trên mặt đã dịu đi nhưng nét mặt vẫn lộ ra sự thâm trầm khó lường. Triệu thị quay đầu lại thất vọng nói: "Cho dù tướng quân không thích gặp công chúa nhưng cũng nên quan tâm đến con của chính mình chứ?"

Tần Như Lương mím môi, nhìn bộ dáng bất lực của Thẩm Nguyệt nằm ở bên cạnh bàn, lạnh lùng nói: "Nghiệt chủng này không còn cũng chẳng sao, lần này ta chỉ dạy cho cô một bài học nhỏ, lần sau ta nhất định không tha cho cô!"

Bụng của Thẩm Nguyệt rất đau, giống như trong bụng có ai đó đang chém loạn. Sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, những đầu ngón tay bấu mạnh vào mặt bàn, các đốt ngón tay vặn vẹo trắng bệch.

Ngay lúc Tần Như Lương vừa bước ra khỏi cửa, nàng đột nhiên lên tiếng: "Tần Như Lương!"

Tần Như Lương dừng một chút, quay đầu lại lộ ra nét mặt phẫn nộ vặn vẹo, chán ghét nói: "Cô cũng xứng gọi tên ta sao? Cô nghe rõ cho ta, mặc kệ cô là ngốc thật hay giả ngốc thì ta đều vô cùng chán ghét cô, bây giờ cũng vậy mà sau này cũng vậy! Lần này cô tốt nhất nên bỏ hẳn ý định đó đi, nếu như cô còn dám ra tay với Mi Vũ, chỉ cần cô động đến một ngón tay của nàng thì ta liền chặt một tay của cô".

Thẩm Nguyệt đột nhiên bộc phát cơn oán hận tột cùng dường như đã tích tụ suốt bao nhiêu lâu nay, trầm giọng nói: "Ngươi đừng tự mình đa tình, ngươi cho rằng ta bây giờ vẫn giống như trước kia hay sao? Con ngốc Thẩm Nguyệt trước kia đã chết rồi, từ nay về sau Thẩm Nguyệt ta chính là cành vàng lá ngọc mà ngươi không thể động vào nổi. Cho dù ngươi có quỳ gối trước mặt ta thì ta nhất định cũng sẽ giẫm nát ngươi dưới chân".

Tần Như Lương kinh ngạc ngước mắt lên, vừa lúc thấy nàng cũng đang ngẩng đầu lên. Gương mặt nàng trắng bệch không còn một chút máu nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, khóe mắt còn hiện lên ý cười châm biếm, lửa giận trong ánh mắt dường như cũng tiêu biến, thay vào đó là sự lãnh đạm đáng sợ, nàng lại nhẹ giọng nói ra một câu: "Tần Như Lương, ngày đó nhất định sẽ đến".

Thẩm Nguyệt nói xong câu này thì đã kiệt sức và ngất xỉu ngay tại chỗ, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Triệu thị.
Chương 23: Một kiếp sống đã xa

Ngày hôm nay Trì Xuân Uyển có chút bận rộn.

Thầy thuốc ra ra vào vào, bà đỡ giàu kinh nghiệm cũng ra ra vào vào, Ngọc Nghiên cùng Triệu thị vô cùng bận rộn, thần kinh căng thẳng, không thể thả lỏng chút nào.

Thẩm Nguyệt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt, không thể uống thuốc cũng không có phản ứng.

Khi Tần Như Lương rời đi còn để lại một câu yêu cầu thầy thuốc cố gắng hết sức để cứu sống nàng, về phần đứa trẻ trong bụng nàng thì sống hay chết mặc cho số phận.

Tuy nhiên ngay khi thầy thuốc bước vào phòng bắt mạch cho Thẩm Nguyệt thì Ngọc Nghiên đã nắm chặt lấy tay ông ta, ánh mắt như muốn ăn thịt người, gằn giọng nói từng chữ: "Ngươi nhất định phải cố hết sức bảo vệ cho đứa trẻ, nếu không khi công chúa tỉnh lại thì ngươi phải đền mạng!"

Ánh mắt cùng thái độ của Ngọc Nghiên đều rất đáng sợ khiến cho thầy thuốc giật mình thon thót phải cố gắng hết sức.

Trong Phù Dung Uyển, Tần Như Lương dặn dò Hương Phiến chăm sóc Liễu Mi Vũ, sau đó quay trở lại phòng mình ở chủ viện.

Khi bước ra khỏi Phù Dung Uyển, trong tâm trí hắn ta chỉ có những gì Thẩm Nguyệt đã nói, cũng như ánh mắt tự cao tự đại và dứt khoát của nàng đã khiến cho Tần Như Lương nhận ra rằng hắn ta dường như đã đánh mất hoàn toàn tình yêu của Thẩm Nguyệt, hai người giờ đây cũng giống như thủy hỏa không thể dung hòa.

Tần Như Lương không tiếc tình yêu của một con ngốc dành cho mình, nhưng con ngốc này đột nhiên từ ngu ngốc trở nên tỉnh táo, hơn nữa còn quyết đoán ngang ngược khiến cho người ta khó có thể bỏ qua. Một kẻ ngu ngốc ngày xưa yêu hắn ta nhiều như vậy nay đột nhiên lại đẩy hắn ta ra xa!

Nếu muốn bỏ rơi thì cũng phải là hắn ta bỏ rơi nàng, làm gì đến lượt nàng bỏ rơi hắn ta chứ!

Trước giờ Tần Như Lương luôn xem tình yêu của Thẩm Nguyệt dành cho hắn là chuyện đương nhiên, một mặt ghét bỏ sỉ nhục nàng, mặt khác lại tận hưởng cảm giác sung sướng không gì sánh được, bây giờ mọi chuyện đột nhiên thay đổi khiến cho hắn ta vô cùng tức giận.

Trở lại thư phòng, Tần Như Lương vẫn còn tức giận, một tay đấm xuống tách cái bàn làm đôi.

Tần Như Lương hiếm khi phát hỏa lớn như vậy.

Khi tin tức truyền đến Phù Dung Uyển, Hương Phiến đang hầu Liễu Mi Vũ dùng tổ yến.

Lần trước không thể lấy được tổ huyết yến thượng hạng, lần này chỉ có thể dùng yến thường.

Liễu Mi Vũ đã tắm rửa thay y phục, bộ y phục rách nát mà nàng ta tự dùng kéo cắt cũng đã vứt đi.

Liễu Mi Vũ lười biếng dựa vào gối, sau khi dùng tổ yến, Hương Phiến lấy thuốc mỡ bôi lên vết bầm tím bên dưới lớp y phục của nàng ta.

Khi chạm vào chỗ đau, Liễu Mi Vũ cau mày hít vào một hơi.

Hương Phiến ngay lập tức rơm rớm nước mắt nói: "Phu nhân đã chịu khổ rồi, phải tự khiến bản thân thành ra thế này, nô tỳ nhìn thấy cũng đau lòng..."

Liễu Mi Vũ nói: "Không sao, chỉ cần nhiều nhất hai ngày nữa thì chúng sẽ biến mất thôi".

“Tất cả đều là lỗi của ả công chúa xấu xa kia!”, Hương Phiến hung ác nói: “Nếu không phải vì ả ta thì phu nhân cũng sẽ không phải như thế này! Cũng may là tướng quân đã làm chủ cho phu nhân, thay phu nhân dạy cho ả ta một bài học".

Liễu Mi Vũ nói: "Đúng vậy, nếu không được tướng quân quan tâm thì ta cũng đã không tự biến mình thành đầy thương tích thế này. Tình hình bên phía Trì Xuân Uyển thế nào rồi?"

Nghe Liễu Mi Vũ hỏi, Hương Phiến tỏ ra đắc ý nói: "Phu nhân, tướng quân vẫn yêu phu nhân nhất, không biết tiện nhân kia tại sao lại có được một nghiệt chủng trong bụng, nói không chừng nó còn chẳng phải là con của tướng quân, phu nhân đừng để chuyện đó ở trong lòng. Cho dù đứa trẻ này được sinh ra thì tướng quân cũng sẽ không nhìn tới, chắc chắn nó sẽ bị bỏ rơi!"

Hương Phiến biết đứa con trong bụng Thẩm Nguyệt luôn là nút thắt trong lòng Liễu Mi Vũ.

Nếu đứa trẻ đó thật sự là của Tần Như Lương thì cũng có nghĩa là Tần Như Lương đã từng thân mật với Thẩm Nguyệt, chuyện này đối với Liễu Mi Vũ mà nói chính là phản bội, hắn ta miệng thì nói chán ghét con ngốc đó vô cùng nhưng lòng lại âm thầm thèm muốn thân thể của con ngốc đó!

Nhưng Tần Như Lương dường như không hề tỏ ra vui mừng sau khi có được đứa con này.

Dần dần Liễu Mi Vũ phải tự thuyết phục bản thân rằng có lẽ do nam nhân của mình nhất thời không nhịn được cho nên mới phạm sai lầm.

Hương Phiến dừng một chút rồi lại dữ tợn nói: "Mang thai thì sao chứ, tướng quân vẫn chẳng thủ hạ lưu tình với ả ta. Nô tỳ nghe nói tướng quân xông vào Trì Xuân Uyển, không chỉ tát ả tiện nhân đó mấy bạt tai đến sưng cả mặt mà còn đẩy ả ta vào góc bàn khiến cho máu chảy giàn giụa".

Đôi lông mày của Liễu Mi Vũ giãn ra.

Tất cả đều là do Thẩm Nguyệt tự mình rước lấy!

Hương Phiến lại nói: "Trì Xuân Uyển mời thầy thuốc, đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh, ả tiện nhân vẫn nằm ở trên giường không chịu tỉnh, đứa trẻ có lẽ cũng đã mất rồi. Phu nhân, tướng quân đã không hề nể tình ả tiện nhân lại còn thẳng tay muốn giết đứa trẻ, có thể thấy được ngài ấy không có chút lưu luyến gì ả ta, trong lòng tướng quân chỉ thủy chung với phu nhân. Nô tỳ còn nghe nói sau khi tướng quân trở về chủ viện thì vẫn vô cùng tức giận".

Thẩm Nguyệt đã ngủ một giấc suốt mấy ngày, nàng đã có một giấc mơ rất dài.

Cảnh tượng trong mơ hầu hết đều giống với kiếp trước trong giới giải trí của nàng, cảnh tượng nàng dốc sức làm việc, dựa vào thực lực từng bước bước lên đài vinh quang, trở thành tiêu điểm của mọi người.

Thẩm Nguyệt không thể không nhận ra rằng sở dĩ nàng mơ thấy những điều đó là bởi vì kiếp trước của nàng đã một đi không trở lại.

Linh hồn của nàng đau quặn rồi như chìm xuống vực sâu, cảm giác nặng trĩu, nàng từ từ mở mắt ra.

Trong kiếp này nàng là Thẩm Nguyệt, là Tĩnh Nguyệt công chúa nghèo túng không được sủng ái của Đại Sở, là phu nhân tướng quân có hoàn cảnh gian nan, vất vả trong chính phủ tướng quân.

Kiếp này nàng cũng phải từng bước tiến lên đỉnh cao, củng cố vị trí của mình trên đỉnh cao rồi lật tung phủ tướng quân khốn kiếp này!

Thấy Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, Ngọc Nghiên ngày nào cũng đứng bên giường của nàng canh giữ ngày đêm không kìm được nước mắt, ngay lập tức phủ phục lên giường của Thẩm Nguyệt rồi khóc lớn, nàng ta nói: "Công chúa cuối cùng cũng tỉnh rồi, nếu như người không tỉnh lại thì nô tỳ sẽ lấy cái chết tạ tội... tất cả đều là lỗi của nô tỳ..."

Thần sắc của tiểu nha đầu vô cùng mỏi mệt vì lúc nào cũng cảm thấy hết sức căng thẳng, bây giờ mọi áp lực đã được giải tỏa khiến cho nước mắt tuôn ra như sông Hoàng Hà tức nước vỡ bờ.

Lúc đó Thẩm Nguyệt lại cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.
Chương 24: Mùa xuân thứ hai

Nàng đưa tay vỗ vào lưng Ngọc Nghiên, khóe mắt hơi hồng, tiếng nói nhập nhèm mà lười biếng: “Sao mà khóc to thế, công chúa ta mới ngủ có một hồi, đã đến lúc để khóc đâu. Ngọc Nghiên, sau này ngày nào cũng phải cười, không cười đến cuối không bỏ qua, hiểu chưa...”

Ngọc Nghiên loạn xạ gật đầu: “Nô tỳ hiểu... hiểu rồi ạ...”

Triệu thị cũng nhẹ nhàng thở ra, không dám trì hoãn, vội vàng đi tìm đại phu tới khám.

Đại phu nói: “Tình hình của công chúa không quá ổn định, cần cẩn thận nằm trên giường tĩnh dưỡng”.

Sau đó, đại phu để lại một phương thuốc, cho Triệu thị đi tìm thuốc để sắc.

Ngọc Nghiên cẩn thận hầu hạ từng tí một.

Thẩm Nguyệt nghỉ ngơi như bình thường, khi nào rảnh thì bảo Ngọc Nghiên mang sách đến đầu giường cho nàng đọc.

Đã hơn một tháng kể từ lần trước thái y trong cung đem thuốc đến cho Thẩm Nguyệt.

Hôm nay Tần Như Lương vào triều trở về, thuận tiện đưa theo thái y.

Đây cũng là ý của hoàng thượng.

Nghe nói Thẩm Nguyệt xảy ra biến cố trong phủ tướng quân, hiện nay mới từ từ khôi phục, hoàng thượng bèn phái thái y tới chẩn xem đứa bé còn không.

Thẩm Nguyệt uống thuốc do thái y kê đã hơn một tháng, nếu thai nhi bất ổn, cộng thêm biến cố này thì chắc chắn sẽ mất con.

Đến lúc đó, có thể danh chính ngôn thuận tuyên bố Tĩnh Nguyệt công chúa đẻ non, chuyện có con coi như chưa từng xảy ra.

Tần Như Lương vừa về liền đưa thái y đến Trì Xuân Uyển, hắn ta cũng muốn xem người phụ nữ kia giờ còn dám kiêu ngạo nữa hay không.

Hai ngày trôi qua, Thẩm Nguyệt chưa một lần hỏi về đứa bé trong bụng.

Cuối cùng, Ngọc Nghiên thật sự không nhịn được mà hỏi trước: “Công chúa... không lẽ người không quan tâm đến đứa bé sao...”

Thẩm Nguyệt nhíu mày, nhìn Ngọc Nghiên, thản nhiên nói: “Quan tâm thì có ích gì? Sống chết có số, ta đã tận lực rồi, sao có thể không nhìn thấu mọi chuyện?”

Nàng tự cho là bản thân đã làm hết mình.

Nàng và Tần Như Lương không có bất kỳ ràng buộc tình cảm nào, cũng chẳng hề có cảm xúc đặc biệt gì với đứa nhỏ. Nàng một mực giữ đứa bé là vì đây cũng là một sinh mệnh, hơn nữa cũng có thể là toàn bộ kí thác của Thẩm Nguyệt ngốc kia.

Nàng chưa tàn nhẫn đến độ bỏ đứa bé để giảm bớt gánh nặng.

Nhưng Tần Như Lương lại khác, Tần Như Lương ra tay được. Tất nhiên đây sẽ là nghiệp của Tần Như Lương. Không có đứa bé, về sau Thẩm Nguyệt nàng vẫn có thể phong sinh thủy khởi, hơn nữa càng không có gì phải kiêng kỵ.

Có thù báo thù, có oan kêu oan, nàng cũng chẳng phải Thẩm Nguyệt xưa!

Chuyện này đối với Thẩm Nguyệt tuy là có chút tổn hại thân thể nhưng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Thẩm Nguyệt thản nhiên hơn bất kỳ ai, đã là vận mệnh do ông trời sắp đặt thì nàng cứ nhận thôi.

Ngọc Nghiên nào biết được suy nghĩ đó, nàng ta chỉ biết lúc trước công chúa thích Tần Như Lương muốn chết, bây giờ cho là công chúa bị đả kích, nên không dám hỏi thăm chuyện đứa bé.

Ngọc Nghiên vui mừng nói: “Nô tỳ biết công chúa lo lắng trong lòng, nhưng bây giờ công chúa chưa cần lo đâu ạ, đứa bé tạm thời vẫn còn. Đại phu nói công chúa tổn thương nguyên khí nặng nề vẫn chưa ổn định, thai nhi cũng suy yếu, chỉ cần điều dưỡng từ từ thì nhất định sẽ khỏe mạnh phát triển”.

Thẩm Nguyệt lật sách, chớp mắt nói: “Bây giờ công chúa ta mới bắt đầu thấy lo lắng đây này”.

Hôm đó nàng còn chảy máu cơ mà. Thẩm Nguyệt không thể hiểu được tại sao đứa bé trong bụng lại có thể an toàn? Đây đúng là nghị lực phi thường, là căn cơ vững chắc!

Chờ đứa bé ra đời, nàng nhất định phải nói một câu: bà đây bội phục!

Lúc trước nàng còn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng bây giờ đứa nhỏ còn trong bụng, nàng bỗng cảm thấy áp lực vô cùng.

Ngọc Nghiên xua tay trước mặt Thẩm Nguyệt: “Công chúa không vui sao ạ?”

Thẩm Nguyệt: “Ngươi nói xem vì sao ta phải vui?”

Ngọc Nghiên im lặng một chút, nói: “Nô tỳ biết công chúa đã không còn mong đại tướng quân thích mình nữa, nhưng dù gì đứa bé vẫn được giữ mà”.

Khi đó, Tần Như Lương vừa mới dẫn thái y đi vào Trì Xuân Uyển.

Triệu thị đang định vào phòng bẩm báo thì Tần Như Lương đã đưa tay ra cản. Tần Như Lương đi lên, đến bên ngoài mái hiên của Thẩm Nguyệt thì nghe được cuộc nói chuyện của hai chủ tớ.

Hắn ta ngừng bước, không đi vào luôn.

Thẩm Nguyệt quệt miệng nói: “Giữ được đứa bé, sau này ta đẻ ra cũng phải nuôi nó lớn lên mà không được cha yêu thương, có gì tốt đâu? Ta không những phải nuôi, sau này nó lớn ta còn phải mua nhà lấy vợ cho nó nữa, nếu là cưới cô vợ nào cấp bậc cao thì cũng phải tốn không ít tiền lễ. Huống hồ ai nói nuôi con trai để sau này già nó nuôi lại thế, nếu nó lấy được vợ rồi, lại đá đít bà đây thì ta biết khóc với ai?”

Ngọc Nghiên trừng mắt, bị Thẩm Nguyệt nói cho sửng sốt.

Thẩm Nguyệt nhìn dáng vẻ đáng yêu ngốc nghếch của nàng ta, bèn đưa tay nhéo mặt nàng ta: “Cho nên ngươi phải biết hiện thực tàn khốc cỡ nào”.

Ngọc Nghiên sững sờ nói: “Nhưng đó cũng là chuyện của hai mươi năm sau mà, công chúa nghĩ... xa thế làm gì ạ?”

Thẩm Nguyệt thở dài, tựa đầu giường, liếc xéo nàng ta: “Sao lại không? Thằng cha nó đã lòng lang dạ sói như vậy rồi, sau này có khi nó là một đứa trẻ hư thì sao? Chưa nói đến hai mươi năm, cứ nói gần một chút, chờ ta đá đít Tần Như Lương, lại có theo một gánh nặng thì sao mà tìm được mùa xuân thứ hai của mình chứ?”

Vừa nói xong, Thẩm Nguyệt thình lình ôm bụng hít một tiếng: “Ối!”

Ngọc Nghiên hoảng hốt: “Công chúa sao vậy ạ? Khó chịu bụng ở đâu ạ?”

Lúc này, Thẩm Nguyệt lấy lại sức, liền vỗ bụng mấy lần: “Thằng nhóc này chán sống rồi, dám đá cả mẹ ruột nó!”

Ngọc Nghiên sửng sốt, sau đó bật cười: “Nhất định là nghe thấy công chúa bố trí như thế nên không vui đây mà”.

“Còn chưa ra khỏi bụng mẹ đâu, không vui cũng phải nhịn cho ta”, Thẩm Nguyệt nhíu mày nói.

Vừa nói xong, cửa phòng thình lình bị đẩy ra.

Tần Như Lương lạnh lùng, âm trầm đứng ngoài cửa. Hắn ta đã nghe hết toàn bộ những lời của Thẩm Nguyệt ban nãy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom