• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt (2 Viewers)

  • Chương 31-34

Chương 31: Mưu ma chước quỷ

Phủ tướng quân rực rỡ nắng vàng, dường như vẫn sống yên biển lặng.

Trong chớp mắt đã sắp đến chính ngọ, Thẩm Nguyệt chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngọc Nghiên vẫn chưa trở về.

Triệu thị bưng chén thuốc đến trấn an nàng: "Công chúa đừng lo lắng, chắc là tiểu nha đầu Ngọc Nghiên đó ham chơi cho nên quên mất thời gian, có lẽ một lát nữa sẽ trở về thôi".

Thẩm Nguyệt cau mày không đáp.

Dựa trên những gì nàng hiểu biết về Ngọc Nghiên thì nàng ta không thể nào bởi vì ham chơi mà quên giờ về được.

Thẩm Nguyệt nói: "Lát nữa ngươi ra sân trước hỏi quản gia xem gia đinh hộ tống Ngọc Nghiên ra ngoài đã trở về chưa".

"Vâng", Triệu thị thấy đã đến giờ làm bữa trưa cho nên liền rời khỏi Trì Xuân Uyển đi ra nhà bếp, thuận tiện ghé ra sân trước hỏi thăm.

Triệu thị gặp quản gia ở sân trước, sau khi hỏi thăm mới biết được Ngọc Nghiên cùng gia đinh đã trở về từ nửa canh giờ trước. Sau khi Ngọc Nghiên cùng gia đinh trở về thì gia đinh đã đi chỗ khác làm việc, còn Ngọc Nghiên thì trở về Trì Xuân Uyển.

Triệu thị không khỏi bồn chồn, nếu như đã trở về thì nàng ta đã đi đâu rồi?

Triệu thị đi khắp nơi tìm Ngọc Nghiên nhưng không thấy tung tích của Ngọc Nghiên. Cuối cùng sợ Thẩm Nguyệt bị đói cho nên bà ta liền đi tới nhà bếp chuẩn bị đồ ăn trước, định buổi chiều sẽ tiếp tục tìm.

Mí mắt Thẩm Nguyệt không ngừng co giật.

Không lâu sao thì trong viện bỗng truyền đến động tĩnh nhỏ.

Thẩm Nguyệt nghĩ rằng Ngọc Nghiên đã trở về, vì Triệu Thị mới vừa rời đi cho nên có lẽ sẽ không quay lại sớm như vậy.

Kết quả khi nàng ra ngoài thì thấy người đứng trong sân không phải là Ngọc Nghiên cũng không phải là Triệu thị mà là Hương Phiến, nha hoàn của Liễu Mi Vũ.

Hương Phiến tuy chỉ là một nhà hoàn nhưng lại có làn da trắng mịn và đôi mắt to lúng liếng, nàng ta đứng dưới ánh mặt trời tỏa sáng trông vô cùng tươi ngon mọng nước.

Thẩm Nguyệt nhíu mày, dựa vào cửa liếc mắt nhìn Hương Phiến nói: "Ngươi bị lạc đường cho nên đến nhầm chỗ rồi phải không?"

Hương Phiến bình tĩnh nói: "Ta không bị lạc đường, ta tới đây chính là để tìm công chúa".

Thẩm Nguyệt nhíu mày: "Ta còn chưa đi tìm ngươi mà ngươi cũng có dũng khí đi tìm ta sao?"

Hương Phiến tự tin cười nói: "Công chúa nói gì vậy, ta cũng chỉ là do phu nhân sai tới mời công chúa sang viện nói chuyện mà thôi".

Thẩm Nguyệt cười lạnh, chỉ thẳng tay vào mặt nàng ta nói: "Phu nhân nhà ngươi chắc là có bệnh rồi. Ngươi về nói với ả ta đừng có cứ dăm bữa nửa tháng lại tự biên tự diễn nữa, ta không có thời gian nói chuyện với ả ta", nói xong nàng liền định xoay người bước vào nhà.

Nhưng đúng lúc này, Hương Phiến đã đứng sau lưng nàng nói khẽ: "Công chúa không lo lắng cho Ngọc Nghiên hay sao?"

Thẩm Nguyệt dừng chân, nét mặt đông cứng lại.

Sau đó nàng mới chậm rãi quay người lại nhìn Hương Phiến, ánh mắt lạnh lùng nhưng khóe mắt lại hiện lên ý cười, nàng hỏi: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"

Hương Phiến nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Muốn biết Ngọc Nghiên đang ở đâu thì công chúa phải đi theo ta".

Thẩm Nguyệt thu hồi ánh mắt, cực kỳ bình tĩnh quay đầu lại bước vào nhà rồi nói: "Đi, ta đương nhiên phải đi rồi. Để ta vào rửa tay cái đã", trước đó tay của nàng đã cầm vào than đen nên dính chút vết bẩn, muốn đi vào rửa tay cũng không có gì lạ.

Trong khi Hương Phiến đang đợi bên ngoài, nàng ta nghe thấy giọng nói của Thẩm Nguyệt truyền ra từ trong phòng: "Hương Phiến, chỉ cần Ngọc Nghiên bị mất một sợi tóc thì ta sẽ khiến cho ngươi phải chết một cách khó coi".

Hương Phiến bất giác khẽ run lên, nhưng vẫn cố ưỡn ngực tự trấn an. Sau hôm nay chỉ sợ tiện nhân này sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng của ngày mai, có gì mà đáng sợ chứ! Muốn báo thù cũng phải xem bản thân mình có khả năng đó hay không!

Trên gương mặt trẻ trung của Hương Phiến tràn đầy sự oán hận đối với Thẩm Nguyệt, lúc trước Thẩm Nguyệt đã khiến nàng ta bị phạt trượng lớn trước mặt mọi người, mất hết cả thể diện, suy nghĩ của nàng ta giống y hệt Liễu Mi Vũ, chỉ ước rằng Thẩm Nguyệt sẽ chết ngay lập tức.

Khi Thẩm Nguyệt bước ra, Hương Phiến mới cố gắng kiềm chế biểu hiện của mình.

Thẩm Nguyệt mặc một y phục có thân và tay áo rộng phe phẩy tung bay trong gió khi nàng bước đi, nàng nheo mắt đi theo sau Hương Phiến, dưới ánh mặt trời trông váy của nàng xòe ra y hệt một đóa hoa sen đang nở.

Hương Phiến không đưa nàng đến Phù Dung Uyển, cũng không đưa nàng đến bất cứ nơi nào mà Liễu Mi Vũ thường đến.

Ở trong phủ tướng quân này cũng có rất nhiều nơi mà Thẩm Nguyệt chưa từng đi qua. Càng đi vào sâu càng có thể nhìn thấy nhiều khoảng sân bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, không có ai trông coi.

Bước qua một con đường hẹp, đi qua những hàng dây leo xanh mướt, khung cảnh trước mắt nàng lúc này vô cùng trống trải.

Thẩm Nguyệt nhíu mày, nhìn thoáng qua thì nàng đã thấy Liễu Mi Vũ đứng bên cạnh một cái ao nhỏ nhưng không thấy bóng dáng của Ngọc Nghiên.

Sau khi đến gần, Thẩm Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề: "Ngọc Nghiên đâu?"

Liễu Mi Vũ quay đầu sang cười nhẹ nói: "Công chúa đừng lo, nàng ta không sao đâu".

"Nhưng nàng ta đâu?"

Liễu Mi Vũ tỏ ra chân thành nói: "Ta nghe những người khác nói Ngọc Nghiên thường ngày có tính chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không coi ai ra gì. Ta là người quán xuyến mọi việc trong phủ tướng quân cho nên không thể không xử lý công bằng, ta đã đáp ứng yêu cầu của những người hầu khác phạt nàng ta một chút".

Khi đó ánh mắt của Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh không có một tia sóng gió, khi nàng nhìn chằm chằm vào Liễu Mi Vũ thì Liễu Mi Vũ bất giác lại phải sợ hãi rút lui.

Nhưng đã dẫn được Thẩm Nguyệt đến đây rồi, nàng ta cũng không thể rút lui.

Thẩm Nguyệt hỏi: "Ngươi trừng phạt nàng ta như thế nào?"

Liễu Mi Vũ bình tĩnh lại nói: "Chỉ cần công chúa không nhắm vào ta nữa thì ta sẽ không làm khó Ngọc Nghiên".

Trong khi cố gắng đánh lạc hướng Thẩm Nguyệt, nàng ta nhìn Hương Phiến sau lưng Thẩm Nguyệt, tiếp tục nói: "Công chúa, ta không có ý định trở thành kẻ thù của công chúa, chúng ta đều là người của tướng quân, nên chung sống hòa thuận với nhau".

Thẩm Nguyệt nheo mắt lại, nhìn thẳng vào mắt nàng ta nói: "Ngươi mà cũng xứng làm kẻ thù của ta hay sao?"

Liễu Mi Vũ hít sâu một hơi, giả bộ nở nụ cười, làm ra vẻ rất muốn hòa giải với Thẩm Nguyệt: "Tuy rằng ngay từ đầu tướng quân đã thuộc về Mi Vũ nhưng hiện giờ công chúa cũng là phu nhân của tướng quân phủ, Mi Vũ không thể không chấp nhận số phận của mình. Chuyện quá khứ nên để cho nó qua đi, nay Mi Vũ cam tâm tình nguyện nhận công chúa làm đại phu nhân, Mi Vũ cũng sẽ bảo tướng quân mời người tới chữa trị gương mặt cho công chúa..."
Chương 32: Gậy ông đập lưng ông

"Ta là người quán xuyến mọi việc trong phủ tướng quân cho nên không thể không xử lý công bằng, ta đã đáp ứng yêu cầu của những người hầu khác phạt nàng ta một chút".

Khi đó ánh mắt của Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh không có một tia sóng gió, khi nàng nhìn chằm chằm vào Liễu Mi Vũ thì Liễu Mi Vũ bất giác lại phải sợ hãi rút lui.

Nhưng đã dẫn được Thẩm Nguyệt đến đây rồi, nàng ta cũng không thể rút lui.

Thẩm Nguyệt hỏi: "Ngươi trừng phạt nàng ta như thế nào?"

Liễu Mi Vũ bình tĩnh lại nói: "Chỉ cần công chúa không nhắm vào ta nữa thì ta sẽ không làm khó Ngọc Nghiên".

Trong khi cố gắng đánh lạc hướng Thẩm Nguyệt, nàng ta nhìn Hương Phiến sau lưng Thẩm Nguyệt, tiếp tục nói: "Công chúa, ta không có ý định trở thành kẻ thù của công chúa. chúng ta đều là người của tướng quân, nên chung sống hòa thuận với nhau".

Thẩm Nguyệt nheo mắt lại, nhìn thẳng vào mắt nàng ta nói: "Ngươi mà cũng xứng làm kẻ thù của ta hay sao?"

Liễu Mi Vũ hít sâu một hơi, giả bộ nở nụ cười, làm ra vẻ rất muốn hòa giải với Thẩm Nguyệt: "Tuy rằng ngay từ đầu tướng quân đã thuộc về Mi Vũ nhưng hiện giờ công chúa cũng là phu nhân của tướng quân phủ, Mi Vũ không thể không chấp nhận số phận của mình. Chuyện quá khứ nên để cho nó qua đi, nay Mi Vũ cam tâm tình nguyện nhận công chúa làm đại phu nhân, Mi Vũ cũng sẽ bảo tướng quân mời người tới chữa trị gương mặt cho công chúa..."

Ngay sau đó Hương Phiến đã giật thót mình bởi vì bị Thẩm Nguyệt tóm được cổ tay.

Ngay sau đó Thẩm Nguyệt liền xuống nàng ta rồi bẻ cổ tay nàng ta. Tiếng hét của Hương Phiến vang lên bên tai, gương mặt của nàng ta tái mét, mồ hôi nhễ nhại.

Sắc mặt của Liễu Mi Vũ cũng tái đi, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Thẩm Nguyệt sao có thể di chuyển nhanh như vậy? Không ngờ nàng lại nhìn ra manh mối và tóm lấy cổ tay của đối phương trước!

Thẩm Nguyệt ném Hương Phiến qua một bên, chậm rãi đi về phía Liễu Mi Vũ.

"Công chúa, công chúa muốn làm gì?"

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Ngươi giỏi lắm Mi Vũ, bây giờ ta chính thức thông báo cho ngươi biết ngươi lại chọc giận ta thêm một lần nữa rồi".

Hương Phiến cố nén đau đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự dữ tợn nhìn về phía Liễu Mi Vũ lớn tiếng nói: "Phu nhân không phải sợ! Nô tỳ không tin chúng ta hai người đấu không lại một mình ả ta! Phu nhân đừng đứng yên như vậy, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng!"

Thấy ý chí chiến đấu của Hương Phiến dâng cao, Liễu Mi Vũ đang sợ hãi cũng được tiếp thêm sức mạnh.

Đúng vậy, bọn họ đã làm đến bước này rồi, không thể dừng lại! Mỗi ngày nàng ta đều muốn người phụ nữ trước mặt chết quách đi, bây giờ thì nàng ta đã có cơ hội.

Liễu Mi Vũ không còn lui về phía sau nữa, nàng ta cùng Hương Phiến một trước một sau áp sát Thẩm Nguyệt.

Cổ tay của Hương Phiến đau không chịu nổi, nàng ta hận Thẩm Nguyệt đến mức không thể chờ đợi thêm được nữa, một lần nữa nhảy chồm về phía Thẩm Nguyệt, muốn tóm cho bằng được Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt bị vây chặt, khó khăn đứng sát mép ao, đúng lúc thân thể loạng choạng muốn ngã xuống thì nàng đã tóm lấy được cánh tay của Hương Phiến, sau đó ngay lập tức xoay người đổi vị trí với nàng ta.

Hương Phiến kinh hãi kêu lên.

Thẩm Nguyệt mặt không biến sắc, vung tay còn lại lên hướng về đầu của Hương Phiến.

Một tiếng động trầm thấp vang lên.

Hương Phiến cố gắng mở mắt, đồng tử hơi giãn ra, nàng ta nhìn thấy Thẩm Nguyệt buông lỏng tay còn thân thể của nàng ta thì đã xụi lơ.

Thẩm Nguyệt đã thả tay nàng ta ra.

Toàn bộ quá trình diễn ra kịch liệt mà vô cùng nhanh chóng, khi Liễu Mi Vũ kịp phản ứng thì Hương Phiến đã bất tỉnh ngã xuống đất, máu chảy ra trên đầu.

Thân thể của Liễu Mi Vũ cứng đờ, thậm chí còn không dám thở.

Máu trên đầu Hương Phiến rơi xuống nước ao khiến cho ở dưới ao xuất hiện rất nhiều thứ ngọ nguậy.

Thẩm Nguyệt nhìn những thứ đang ngọ nguậy trong nước thì liền nhướng mày, ngữ khí ngả ngớn nói: "Thảo nào các ngươi lại gọi ta tới đây, hóa ra là muốn đẩy ta xuống dưới cho đỉa hút máu".

Những con đỉa này bình thường đâu được nếm máu tươi ngọt ngào như thế, ngày thường bị bỏ đói dữ dội, nay bọn chúng đều chui ra khỏi tổ, xúm xít thành từng đoàn nơi máu tươi của Hương Phiến rơi xuống.

Một số còn đỉa thậm chí còn cố gắng bò lên trên theo mùi máu.

Thẩm Nguyệt chậm rãi bước đến bên cạnh Liễu Mi Vũ rồi nói: "Hai người còn không thể đối phó ta, bây giờ thì hay rồi, chỉ còn lại một mình ngươi mà thôi".

Thân thể Liễu Mi Vũ run rẩy, môi cũng run run, lùi về phía sau từng bước nói: "Đừng tới đây..."

Ống tay áo rộng rãi của Thẩm Nguyệt đã che khuất bàn tay của nàng, lúc này nàng đang cầm trong tay một khối gì đó màu đen, chính là thứ mà nàng đã dùng để đập vào đầu Hương Phiến.

Liễu Mi Vũ nhìn thấy rõ ràng đó là một nghiên mực màu đen!

Lúc này Liễu Mi Vũ mới nhận ra Thẩm Nguyệt chỉ dùng một tay mà đã có thể xử lý Hương Phiến, bởi vì tay kia nàng đang bận cầm nghiên mực màu đen đánh vào đầu Hương Phiến.

Liễu Mi Vũ cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Thẩm Nguyệt đã sớm có chuẩn bị. Khi nghe thấy Hương Phiến dùng Ngọc Nghiên để uy hiếp mình, nàng không vào nhà để rửa tay mà là vào nhà để cầm theo nghiên mực ra khỏi cửa.

Nàng không có ý định hòa giải, cũng không có ý định giải quyết ân oán trong hòa bình.

"Ngươi muốn làm gì... Tướng quân sẽ không tha cho ngươi...", Liễu Mi Vũ kinh hãi nói.

Thẩm Nguyệt mỉm cười, nụ cười vô cùng bình tĩnh: "Con gà mờ, lúc nãy không phải ngươi còn điên cuồng lắm hay sao? Lúc ngươi bày ra chuyện này thì ngươi cũng đâu có nghĩ tới chuyện ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta không giống ngươi, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học khiến cho ngươi phải nhớ suốt đời".

"Đừng tới đây!", Liễu Mi Vũ liều mạng hét lên: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Mọi sự chú ý của nàng ta đều đã đổ dồn vào Thẩm Nguyệt cho nên không nhớ đến sự nguy hiểm ngay phía sau lưng mình. Sau lưng nàng ta đã không còn đường lui nữa bởi vì đó chính là ao nước đầy đỉa.

Thẩm Nguyệt nheo mắt nói: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, Ngọc Nghiên đâu?"

"Ở... trong hiệu thuốc... á!"

Thẩm Nguyệt còn chưa ra tay thì Liễu Mi Vũ đã tự hoảng loạn.

Chân của nàng ta đã đứng không vững nữa, đến khi nàng ta nhận ra mình bị hẫng chân thì đã quá muộn. Nàng ta mất đi thăng bằng, hai tay vung loạn trên không trung, ngay sau đó liền ngã ầm vào ao nước.

Nước trong ao không sâu nhưng bên dưới chứa đầy bùn khiến cho Liễu Mi Vũ chìm sâu trong đó không thể vùng lên nổi.

Nàng ta khóc lóc vùng vẫy trong tuyệt vọng vì không thể leo lên bờ.

Thẩm Nguyệt đứng một bên dửng dưng nhìn đối phương.

Sự yên tĩnh trong ao bị phá vỡ, đàn đỉa chen chúc ở nơi đầy máu lại dần dần tản ra, ngọ nguậy tới gần Liễu Mi Vũ.
Chương 33: Có liên quan thì rắc rối

"Ta còn tưởng rằng ngươi có năng lực hơn như vậy, không ngờ lại không chịu được một kích, quả thật lãng phí khí lực của bà đây", Thẩm Nguyệt bĩu môi nói, trong lúc Liễu Mi Vũ đang la hét chói tai thì nàng đã lạnh nhạt xoay người nghênh ngang rời đi.

"Thẩm Nguyệt! Tiện nhân khốn kiếp! Độc phụ! Ngươi không thể bỏ mặc ta!"

Thẩm Nguyệt không hề quay đầu lại, chỉ lên tiếng: "Thực xin lỗi, ta không có tấm lòng bồ tát đến mức sẽ quay lại cứu kẻ định giết ta. Gieo nhân nào thì gặp quả nấy thôi".

Tiếng hét của Liễu Mi Vũ sau lưng nàng nghe vô cùng đau đớn. Đi vòng quanh xem xét, Thẩm Nguyệt ném nghiên mực dính máu xuống hồ nước sau hoa viên.

Vào mùa này hoa mai đã tàn gần hết, trên cành cũng lặng lẽ mọc ra nhiều chồi non xanh ngát.

Khi gió thổi qua, toàn khu vườn tràn ngập hương thơm sảng khoái.

Trong phong cảnh hữu tình, Thẩm Nguyệt bước đi trên đường với nét mặt thích ý, không ai có thể tưởng tượng được nàng vừa phải trải qua một chuyện kinh thiên động địa.

Không bao lâu sau thì nàng đã gặp Triệu thị từ xa.

Triệu thị đã đi khắp nơi tìm nàng, vừa nhìn thấy nàng thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bà ta nói: "Công chúa đã đi đâu vậy, nô tỳ mang bữa trưa trở về thì không thấy bóng dáng công chúa nữa?"

Thẩm Nguyệt nói: "Ta không có việc gì, chỉ đi dạo một vòng thôi".

"Vậy để ta dìu công chúa về dùng bữa".

"Không vội, theo ta đến dược phòng trước đã".

Ở dược phòng thường có người trông coi nhưng hôm nay người trông coi xin phép nghỉ cho nên rất vắng vẻ.

Khi Thẩm Nguyệt đến dược phòng thì thấy cửa dược phòng đang khóa.

Bên trong truyền ra tiếng đập cửa ầm ầm.

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, cánh cửa lung lay kịch liệt, cuối cùng cũng vỡ tan tành.

Trong lúc mấy tấm ván gỗ văng tung tóe, Thẩm Nguyệt nhìn thấy dược phòng hỗn loạn, tủ thuốc bị đổ, các loại dược liệu vương vãi khắp nơi.

Ngọc Nghiên thất thần đứng trong đống hỗn loạn, mặt mày lem luốc.

Nàng ta đã bị nhốt ở bên trong rất lâu, đã cố gắng tìm mọi cách để thoát ra ngoài, dù khó khăn thế nào cũng không ngừng lại.

Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì nàng ta đã mím môi rơm rớm nước mắt, không quan tâm đến chuyện khác mà ngay lập tức chạy đến ôm chầm lấy Thẩm Nguyệt gào khóc: "Công chúa, bọn họ bắt nạt nô tỳ!"

Thẩm Nguyệt ôm nàng ta vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng khóc, công chúa giúp ngươi đòi lại công đạo, sau này để ta xem còn ai dám giở trò nữa!"

Triệu thị hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, bà ta chỉ đứng cứng họng nhìn trân trối trong chốc lát, sau đó cả ba người cùng quay về Trì Xuân Uyển.

Khi rời khỏi dược phòng, Thẩm Nguyệt nhìn thấy quản gia tình cờ đi qua, nàng dừng chân một chút, gọi lại quản gia nói: "Mấy ngày hôm trước ta nghe nói ở hậu viện có một ao nước đầy đỉa, quản gia nên cho người đến đó làm sạch một chút, nếu không lỡ có người té vào rồi bị thương thì sao?"

Quản gia khom người đáp: "Lão nô hôm nay đang muốn gọi người đến đó dọn dẹp, người đã được gọi đến rồi, sẽ làm xong rất nhanh thôi".

Thẩm Nguyệt đi ngang qua quản gia rồi nói: "Rất tốt, chuyện này nên làm cho nhanh, đám đỉa trong ao rất hung hãn đó".

Sau khi trở về Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên kể ngay sau khi nàng ta về phủ thì một nha hoàn đã nói với nàng ta rằng Triệu thị dặn nàng ta đến dược phòng lấy thuốc bổ cho Thẩm Nguyệt.

Việc này trước giờ vẫn là do Triệu thị làm, Ngọc Nghiên chỉ nghĩ rằng hôm nay Triệu thị bận quá không thể đi được cho nên nàng ta mới đi theo nha hoàn kia đến dược phòng. Không ngờ vừa bước vào dược phòng thì nàng ta đã bị nha hoàn kia nhốt lại.

Cũng may là nàng ta đã phá cửa ra được.

Thẩm Nguyệt hỏi: "Ngươi có nhớ nha hoàn đó trông như thế nào không?"

"Nếu như nha hoàn đó xuất hiện trước mặt nô tỳ một lần nữa thì nô tỳ chắc chắn nhớ ra".

Ngày hôm nay trong phủ tướng quân nhất định sẽ không yên bình.

Thẩm Nguyệt vẫn rất bình tĩnh ở trong tiểu viện của mình.

Nhưng ở một nơi khác trong hậu viện đã xảy ra một chuyện đáng sợ.

Khi quản gia vội vàng đưa người đến dọn dẹp ao nước trong hậu viện thì mới phát hiện Liễu Mi Vũ đang vùng vẫy trong ao, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Sau khi nàng ta được kéo lên thì trên người đâu đâu cũng là đỉa, trông vô cùng kinh khủng. Lúc đó nàng ta đang nửa tỉnh nửa mê, vừa được cứu lên thì mới ngất đi hoàn toàn.

Triệu thị biết được tin này thì luôn cảm thấy không ổn, bà ta liền nhìn sang Thẩm Nguyệt hỏi: "Trưa nay công chúa đã đi đâu vậy?"

Thẩm Nguyệt tỏ ra vô tội chớp chớp mắt nói: "Ta ra đình nghỉ mát ngắm hoa mai".

Triệu thị lau mồ hôi lạnh nói: "Hoa mai đã tàn lâu rồi".

Chuyện này đã bắt đầu trở nên phức tạp, nếu như chuyện của nhị phu nhân có liên quan đến công chúa thì không biết sau khi tướng quân trở về sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa!

Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn rất bình thản giống như chẳng có chuyện gì, cho dù trời có sập xuống thì nàng cũng không vội vàng.

Nàng lại lấy một viên than rồi bắt đầu vẽ, vừa vẽ vừa lẩm bẩm: "Quả thật là cảm hứng phải đến từ cuộc sống".

Nàng phát hiện sau khi quật được Liễu Mi Vũ thì cảm hứng vẽ lại càng dồi dào hơn. Thứ mà nàng vẽ ra chính là một câu chuyện hồi hộp giật gân, có biết bao nhiêu tình tiết vô cùng kích động.

***

Kể từ sau khi thái y đến kê lại đơn thuốc, Thẩm Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Chuyện con của nàng sẽ bị giết hay được giữ lại dù sao cũng là do người khác quyết định, những chuyện nên làm nàng cũng đã làm hết rồi, chỉ có thể chờ xem người trong cung có chịu buông tha cho nàng hay không mà thôi.

Thẩm Nguyệt không còn cố ý tránh né những điều bất lợi nữa, thái y cũng không còn kê thuốc gây bất lợi cho nàng nữa, tất cả hoàn toàn chỉ là thuốc dưỡng thai.

Ngày hôm đó Thẩm Nguyệt đã nói gì với thái y, thái y không dám sơ suất, sau khi trở về liền bẩm báo lại với hoàng thượng.

Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ xử lý chính vụ, bình thản nghe thái y bẩm báo. Thái y nói xong thì hoàng đế liền phất tay cho thái y lui ra ngoài.

Sau khi người ngoài đi rồi thì hoàng đế mới đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu suy tư một hồi.

Buổi sáng sau khi lâm triều, hoàng đế đã giữ Tần Như Lương lại ngự thư phòng.

"Trẫm nghe thái y nói đứa con của Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn chưa chết. Sau khi dùng một tháng thuốc gây sảy thai, bây giờ lại gặp phải tai nạn mà đứa trẻ đó vẫn chưa chết".

Tần Như Lương quỳ xuống nói: "Xin hoàng thượng giáng tội".

“Tội gì?”, hoàng đế hỏi: "Trẫm nên giáng tội ngươi đã đánh công chúa hay là giáng tội ngươi làm chuyện xấu gây xôn xao trong kinh thành?"
Chương 34: Nên có giới hạn

Hoàng đế đứng dậy, chắp tay đi xuống khỏi long ỷ, nói tiếp: “Đại tướng quân yêu thiếp diệt thê, tin tức truyền khắp nơi. Chỉ vì một thiếp thất mà làm tổn hại mặt mũi Hoàng gia và danh tiếng của phủ tướng quân, ngươi thấy có đáng không? Lúc trước trẫm có thể không quan tâm mấy chuyện này, nhưng việc gì cũng phải có mức độ thôi, nếu ngươi cứ phải xé mọi chuyện ra to thì trẫm thấy cũng không cần giữ lại thiếp thất làm gì”.

Tần Như Lương tái mặt, vội vàng tạ tội.

Hoàng đế dừng một chút, hơi nới giọng: “Tĩnh Nguyệt bảo thái y truyền lời, những câu kia đúng là khiến trẫm kinh ngạc. Không ngờ con bé lại vẫn tỉnh táo như vậy?”

Tần Như Lương mím môi nói: “Từ sau khi quay về thì nàng ta thay đổi hẳn, không còn ngốc nghếch như trước nữa”.

Hoàng đế híp mắt: “Cam nguyện cúi đầu xưng thần, ngươi nói trẫm có nên tin không?”

Tần Như Lương không dám định đoạt giúp hoàng đế, chỉ im lặng không nói.

Nhưng đến người bình thường còn không dễ tin chuyện này, nói gì đến hoàng đế.

Nhưng hoàng đế lại có một suy nghĩ khác.

Dù gì Thẩm Nguyệt cũng đang mang thai con của Tần Như Lương. Tần Như Lương hiện đang là đại tướng quân đệ nhất Đại Sở, binh quyền nắm chắc trong tay.

Sau này công cao chấn chủ sẽ khó mà đàn áp được. Nếu có thể dùng con của hắn ta làm người của mình thì cũng không lo sợ bị Tần Như Lương áp chế.

Hơn nữa, thân phận của Thẩm Nguyệt rất đặc biệt, là công chúa tiền triều. Chính quyền Đại Sở thay đổi đã nhiều năm, triều chính mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong âm thầm vẫn có vòng xoáy của bộ máy tiền triều đang lưu động. Nếu như để Thẩm Nguyệt cam nguyện xưng thần, đám bộ hạ cũ của tiền triều cũng không còn gì để trông cậy nữa.

Nói như vậy, giữ lại đứa bé có cả lợi lẫn hại, nhưng lợi nhiều hơn hại.

Cuối cùng, hoàng đế nói với Tần Như Lương: “Không vội, cứ như vậy đi. Sau này trẫm sẽ tìm cơ hội thăm dò nó xem còn nhớ bao nhiêu chuyện ngày xưa. Ngươi về đi, sau này sủng thiếp thế nào thì cũng nên có giới hạn thôi, Tĩnh Nguyệt vẫn là công chúa Đại Sở chúng ta”.

Tần Như Lương đáp: “Vâng, thần hiểu ạ”.

Tần Như Lương không ngờ được rằng, hôm nay hắn ta về phủ trễ một chút mà cả phủ tướng quân đã long trời lở đất rồi.

Liễu Mi Vũ ngã xuống hồ, bị đỉa hút máu, lần này toàn thân đúng là không có một chỗ nào nguyên vẹn. Thậm chí đã có con đỉa chui vào trong da thịt của nàng ta, để lại mấy lỗ máu trên da.

Bà tử và đại phu bận rộn chạy quanh Phù Dung Uyển. Tính mạng của Liễu Mi Vũ không có trở ngại, nhưng cần xử lý vết thương quanh người đã.

Hương Phiến chỉ cần băng bó sơ qua ở phần trán, lau đi vết máu trên mặt là xong, nhưng gương mặt nàng ta vẫn trắng bệch. Nàng ta nhào vào quỳ xuống dưới chân Tần Như Lương, khóc lóc kêu lên: “Tướng quân! Cầu xin tướng quân làm chủ cho phu nhân!”

Tần Như Lương rũ mắt xuống, bên trong ánh mắt u ám là cuồng phong bão tố. Hắn ta nhìn chằm chằm Hương Phiến: “Là ai làm?”

Thẩm Nguyệt ăn trưa muộn, ăn xong thì buồn ngủ vô cùng, bèn nằm trong phòng một lúc, Ngọc Nghiên thì ở bên cạnh nhẹ nhàng quạt.

Một lúc sau, quản gia dẫn theo mấy bà tử cương trực tới, phá vỡ sự yên lặng của Trì Xuân Uyển.

Quản gia nói: “Tướng quân mời công chúa đến tiền sảnh”.

Triệu thị thầm nghĩ không ổn, nhưng vẫn mềm dịu hỏi: “Tướng quân có nói là có chuyện gì không?”

“Là chuyện của nhị phu nhân”.

Triệu thị mỉm cười, cố gắng né tránh: “Công chúa giờ đang ngủ trưa, hay là chờ công chúa tỉnh rồi ta mời công chúa qua đó sau?”

Quản gia thở dài nói: “Triệu mụ, đây là mệnh lệnh của tướng quân, chúng ta cũng không dám cãi lại. Mong công chúa hãy đến luôn bây giờ, nếu không chúng ta chỉ có thể đi vào mời công chúa ra thôi”.

Triệu thị bất an vô cùng, xem ra hôm nay không tránh thoát được rồi. Haiz, công chúa làm việc quỷ dị, sao lúc trước không báo cho bà ta một tiếng chứ! Bây giờ bà ta cũng không biết xử lý làm sao.

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng đã cọt kẹt mở ra.

Thẩm Nguyệt mặc quần áo sạch sẽ, bụng nhỏ hơi nhô cao, bình thản đứng ở khung cửa.

Có thể là vì mang thai nên quanh người nàng đều có một vầng sáng dịu dàng của tình mẫu tử. Cho dù vết sẹo trên mặt có chói mắt thì cũng không còn dữ tợn như hồi đầu.

Thẩm Nguyệt vô thức đặt tay lên bụng, nói: “Nếu là lệnh của tướng quân thì ta không thể làm khó quản gia được”.

Quản gia khom người vái: “Lão nô cảm tạ công chúa đã thông cảm”.

Sau đó, Thẩm Nguyệt đi theo nhóm quản gia đến tiền viện.

Ngọc Nghiên và Triệu thị đi sát theo sau. Bọn họ biết hôm nay không tránh được, nếu tướng quân muốn trách tội thì bọn họ sẽ chuẩn bị kỹ càng, nhất định bảo vệ công chúa, không để đứa bé trong bụng bị thương.

Đứa bé giờ đã năm tháng, vô cùng hoạt bát. Lúc này không thể để nó xảy ra chuyện gì được. Càng về sau, đứa nhỏ thành hình, nếu có chuyện gì bất trắc thì mẹ cũng sẽ bị hủy hoại, nghiêm trọng hơn có thể là một xác hai mạng.

Cho nên Ngọc Nghiên cùng Triệu thị không dám buông lỏng.

Bọn họ lo sợ muốn chết, cũng không biết sao công chúa nhà mình lại điềm tĩnh đến thế! Hững hờ đến mức hỏi chuyện cũng chậm rãi vô cùng.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Nhị phu nhân thế nào rồi?”

“Vết thương đã được xử lý, bây giờ còn đang ngủ mê man ạ. Nhị phu nhân lần này bị thương rất nặng, nếu mà phát hiện muộn…”

Thì hậu quả khó lường.

Thẩm Nguyệt gật đầu: “Nếu phát hiện trễ e là sẽ bị chúng nó chui hết vào người. Cũng may có quản gia hôm nay dẫn người đến dọn hồ nên mới kịp thời phát hiện, cứu nhị phu nhân một mạng”.

“Đây là việc lão nô nên làm ạ”.

Quản gia dù gì cũng làm ở phủ tướng quân lâu năm, sao lại không hiểu chuyện chứ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom