• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thảm Án Nhà Họ Giả (1 Viewer)

  • Phần 2

Lão đạo trưởng nói, câu chuyện này do sự phụ kể lại cho ông, sư phụ của ông tên là Quách Ngọc, sinh vào cuối triều Thanh, từ nhỏ đã vào phái Huyền Thanh tu luyện, bởi vì thiên bẩm khác thường, cộng thêm chịu khó tu luyện, chưa đến 30 tuổi đã có đạo hạnh cao thâm, kế thừa vị trí trưởng môn, đương nhiên, sở dĩ ông có thể trở thành trưởng môn cũng bởi vì Huyền Thanh là một môn phái nhỏ, có rất ít đệ tử.

Sau đó thoáng chốc là đến thời kì Dân Quốc, lúc này xã hội vô cùng hỗn loạn, quân phiệt hỗn chiến, dân chúng lầm than, người dân nay đây mai đó, thân mình còn lo không xong, dĩ nhiên cũng chẳng còn tâm trí đâu mà cầu thần bái Phật, thắp hương dâng lễ.

Không còn tín đồ, chẳng còn hương hoả, đạo sĩ của phái Huyền Thanh cũng bị cắt đứt kế sinh nhai, có ăn bữa nay chưa chắc đã có bữa mai, mỗi ngày đều vì chuyện ăn uống mà phiền muộn. Quách Ngọc thân là chưởng môn, lòng nghĩ cứ ăn không ngồi rồi thế này mãi cũng không phải là cách, bất đắc dĩ bèn tạm thời giải tán môn phái, để các đệ tử trong phái tự xuống núi kiếm sống. Bản thân ông ấy cũng xuống núi, bôn ba khắp nơi, kiếm sống bằng việc đi làm pháp sự cho người khác.

Một hôm nọ, ông đi đến một trấn nhỏ ở Hà Tây, ngủ nhờ trong miếu Thành Hoàng cũ nát.

Chạng vạng tối, lúc Quách Ngọc vừa định đi nghỉ thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ông mở cửa miếu thì nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi khoác trường bào, vóc người mập mạp.

Những năm đó người dân đa số đều ăn không đủ no, ai nấy đói đến xanh xao vàng vọt, rất ít nhìn thấy người có vóc dáng mập mạp giống người đang đứng trước mặt này, xem ra đây có vẻ là một địa chủ giàu có.

Người này nhìn thấy Quách Ngọc thì kêu lên một tiếng đạo trưởng, sau đó cúi người hành lễ, chào hỏi thêm mấy câu, lời lẽ vô cùng khách sáo, kế đến lại thăm dò Quách Ngọc xem ông là đạo sĩ của môn phái nào, tu hành ở đâu.

Quách Ngọc biết ý đồ của người này chắc hẳn là muốn tìm mình làm pháp sự, lại sợ mình không phải là người của đạo phái chính tông mà chỉ là một tên đạo sĩ ăn tạp uống tạp, chẳng có bản lĩnh gì, sẽ làm hư chuyện, cho nên mới phải hỏi dò.

Quách Ngọc bèn nói với ông ta mình là trưởng môn của phái Huyền Thanh.

Người đó mặc dù có thể không biết đến phái Huyền Thanh, nhưng nghe thấy là trưởng môn của một phái vậy cũng đủ lợi hại rồi, vậy nên ông ấy rất vui mừng, lập tức quỳ xuống lạy Quách Ngọc, nói Quách Ngọc nhất định phải cứu lấy tính mạng người nhà ông ấy.

Quách ngọc vội đỡ ông ta dậy, hỏi trong nhà đã xảy ra chuyện gì.

Người này lộ vẻ đau buồn, thở dài một hơi, nói gia đình mình đã gặp một tai hoạ rất kinh khủng, sắp không còn người để nối dõi nữa rồi, sau đó từ từ kể lại mọi chuyện cho Quách Ngọc nghe.

Hoá ra người này tên là Giả Nhân, nhà họ Giả là một gia tộc rất có danh tiếng ở vùng này, tổ tiên mấy đời đều làm nghề buôn bán, rất giàu có, cha của ông còn từng làm quan vào cuối đời nhà Thanh, đến đời của ông, mặc dù không làm được nửa chức quan, nhưng dựa vào danh tiếng của tổ tiên, hiện tại cũng coi là có tiền, có quyền lực.

Giả Nhân vốn có bốn người con trai, ba người trong số họ đều đã trưởng thành cả rồi, chỉ có con trai út là được sinh ra khá muộn, cậu bé này từ khi sinh ra đã rất lanh lợi đáng yêu, ai nhìn cũng thích. Gia đình làm ăn khấm khá, vốn dĩ có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, yên ổn hưởng thụ những ngày tháng cuối đời. Tuy nhiên bắt đầu từ bốn năm trước, ông ấy cũng không biết đi đường đụng trúng ngôi sao xui xẻo nào, tai hoạ đột nhiên đổ ập xuống, trong nhà không lúc nào yên ổn.

Đầu tiên con trai cả của ông bỗng mắc một căn bệnh kì lạ, cả người lở loét mưng mủ, đau đến không chịu được, khiến cho bản thân sống không bằng chết. Hơn nữa loại bệnh này không giống với bệnh lở loét thông thường, phát bệnh cực nhanh, triệu chứng vô cùng nặng, vừa phát bệnh thân thể đã thối rửa ngay, nhìn thấy những vết lở loét lớn nhỏ như mấy quả trứng chim, mủ và máu không ngừng chảy ra, các thầy thuốc gần đó đều lắc đầu bó tay, nói rằng loại bệnh này cả đời họ đều chưa từng gặp qua, không cách nào chữa được. Con trai cả chống chọi chưa đến được ngày thứ hai đã đau đớn mà qua đời, lúc chết cả người không có chỗ nào lành lặn.

Giả Nhân tuổi già mất đi con trai thì đau đớn vô cùng, nhưng điều ông ấy không ngờ đến là, đây chỉ mới là bắt đầu, gia đình ông ấy hệt như trúng phải lời nguyền vậy, chuyện bất hạnh cứ liên tiếp xảy ra, tai hoạ lần lượt kéo đến.

Ngày 19 tháng 4 năm kế tiếp, cũng chính là tròn một năm ngày mất của người con trai cả, con thứ hai của ông lại mắc một căn bệnh lạ, chưa qua đến hôm sau đã chết, chết rất thê thảm. Giả Nhân còn chưa hết đau buồn vì sự ra đi của con trai cả, bây giờ đến đứa thứ hai cũng ra đi, điều này khiến ông chịu đả kích rất lớn, đau đớn cực độ.

Tuy nhiên, sau khi đau thương qua đi, ông càng nghĩ càng thấy không đúng, con trai cả mắc bệnh qua đời có lẽ vẫn là chuyện bình thường, con người có sinh lão bệnh tử, bệnh thì có trăm ngàn loại, chẳng có gì kì lạ cả, nhưng chuyện chỉ mới xảy ra một năm, đứa con thứ hai cũng mắc phải loại bệnh đó, hơn nữa còn chết đúng vào ngày anh nó ra đi một năm trước, chuyện này lẽ nào chỉ là trùng hợp? Hay là có thứ gì trong bóng tối đang âm thầm quấy phá không để cho người khác biết? Ngày 19 tháng 4 năm sau, trong nhà lẽ nào sẽ có người chết nữa?

Giả Nhân càng nghĩ càng thấy sợ hãi, bèn nói những suy nghĩ của mình cho người nhà nghe, mọi người đều khuyên ông đừng suy nghĩ lung tung nữa, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nhưng Giả Nhân không cho là vậy, ông cứ lo lắng không thôi, sợ rằng tai hoạ lại ập đến lần nữa, mỗi ngày đều ăn ngủ không yên, sau đó có một người họ hàng xa theo đạo Phật, là một bà lão, biết được chuyện gia đình ông bèn nói với ông ấy rằng có lẽ trong nhà thật sự có thứ tà ma quấy phá, bởi vì chuyện này trông không hề bình thường, giống như bị ám, có thứ gì đó đang nhằm vào gia đình ông.

“Ngày 19 tháng 4 tới đây, tốt nhất ông nên dẫn cả gia đình vào chùa trốn, trong đó có Phật Tổ, Bồ Tát, có thể giải trừ tai hoạ, được Bồ Tát che chở, yêu ma quỷ quái gì cũng không dám gây chuyện.”

Giả Nhân cảm thấy người họ hàng này nói có lý, nghe xong những lời bà ấy nói trong lòng ông cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn ăn ngủ không yên giống lúc trước nữa. Thế nhưng lại chẳng ngờ rằng, ngay cả ngôi chùa thờ Phật Tổ, Bồ Tát cũng không thể cứu được mạng con trai thứ ba của ông.

Trước ngày 19 tháng 4 vài hôm, Giả Nhân đã đưa cả nhà mình đến một ngôi chùa cổ gần đó lánh nạn, ngôi chùa này có lịch sử rất lâu đời, hương hoả thịnh vượng, nghe nói thắp hương bái Phật ở đây rất linh nghiệm, là một nơi có tiếng trong vùng.

Ngày 19 tháng 4, Giả Nhân cùng vợ con thắp hương cầu phúc, mong Bồ Tát phù hộ che chở cho cả nhà họ được bình an, không gặp tai ương không còn bất hạnh nữa, lúc con trai thứ ba đang cúi lạy Bồ Tát, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có hơi ngứa ngáy, thế là cậu lấy tay gãi nhưng vừa chạm vào đã đau đến không chịu được, nhìn lại mới thấy chỗ thịt sau lưng đó đã bắt đầu lở loét rồi, chưa tới ba đến năm giờ sau, cả người đều thối rửa hết cả, máu và mủ không ngừng chảy ra.

Tình trạng của người con trai thứ ba không khác chút nào so với hai người con đã chết trước kia cả, trạng thái khi chết cũng đều vô cùng đau đớn hệt như nhau. Trong chùa, Giả Nhân tận mắt chứng kiến con trái thứ ba của mình chết dưới chân Bồ Tát, điều này không chỉ khiến ông đau buồn tột độ, mà còn cảm giác ớn lạnh sống lưng. Cái chết của đứa con thứ ba tuyệt đối không còn là một sự trùng hợp nữa, nhất định có một thế lực tà ma nào đó muốn hại cả gia đình ông, chỉ là dám ở trước mặt Bồ Tát hại chết người, thứ này cũng quá ghê gớm rồi.

Chùa cổ ngàn năm cũng không che chở nổi cho gia đình họ, Giả Nhân mang vợ con trở về nhà, an táng cho con trai xong, những ngày sau đó ông luôn trong tình trạng hoảng loạn, ông ấy có bốn người con, hiện giờ ba trong số đó đã chết vì bệnh lạ, chỉ còn lại một đứa con út 7 tuổi. Nếu như ngay cả đứa này cũng mất đi, vậy thì nhà ông thật sự không còn con trai để nối dõi rồi.

Giả Nhân cũng đã đi tìm rất nhiều pháp sư, tăng nhân nhưng tất cả đều không biết được chính xác vì sao ba người con của ông lại mất mạng, càng không có cách nào giải quyết, thời gian cứ thế dần trôi qua, chớp mắt lại sắp hết một năm, ngày 19 tháng 4 càng đến gần, Giả Nhân cũng càng lúc càng đứng ngồi không yên, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Ngay lúc Giả Nhân lo lắng không thôi, lại nghe nói trong ngôi chùa gần đây có một vị cao tăng, nghe nói vị cao nhân này đã quá 70, nhưng mắt không mờ tai không điếc, còn có thể giúp người khác làm pháp sự, hơn nữa trước giờ không nhận tiền bạc, tuyệt đối không phải loại người xấu chuyên lừa người kiếm tiền mà thật sự là một cao tăng tu hành đắc đạo.

Thế là Giả Nhân liền đến bái lạy cao tăng, muốn nhờ vị cao tăng này xem giúp rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì, tìm cách cứu nguy, nhưng không may vị này lại không có ở trong chùa, nghe đâu ông ấy đã đi làm pháp sự cho người ta phải ba ngày sau mới quay lại. Có điều ba ngày sau chính là ngày 19 tháng 4 rồi, cho dù có đợi được cao tăng thì cũng đã không kịp nữa.

Không còn cách nào khác, Giả Nhân như kẻ mất hồn rời khỏi chùa trở về nhà, vừa hay nhìn thấy Quách Ngọc một thân đạo bào, biết được người này là đạo sĩ, muốn tìm ông ấy giúp đỡ, có điều không biết người này đạo hạnh cao bao nhiêu, bản lĩnh thế nào, chỉ sợ làm lỡ chuyện, rối càng thêm rối. Vậy nên Giả Nhân bèn theo chân Quách Ngọc đến miếu Thành Hoàng, ở ngoài cửa miếu suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến bản thân đã không còn đường khác để đi, chỉ có thể còn nước còn tát, tiến vào trong miếu cầu cứu.

Quách Ngọc nghe ông ấy kể hết chuyện xảy ra trong nhà thì rất kinh ngạc, trong vòng ba năm, mỗi năm đúng ngày đó đều có một người chết, thật là quỷ dị.

Thế là ông bèn hỏi thăm Giả Nhân xem con trai ông ấy ba năm trước có phải đã từng đến miếu hoang, miếu âm hay những nơi tà ma quỷ dị nào không, hoặc là đã mạo phạm thần âm nào đó, cái gọi là thần âm chính là ở một số vùng núi hoang vu có thờ những tà thần, loại này cũng có danh xưng là thần nhưng vẫn chưa được phong thần, cho nên không hoàn toàn là thần, nói một cách chính xác hơn đây chỉ là những yên ma quỷ quái mà thôi, những thứ này có trạng thái ủ rũ bất thường, bị người mạo phạm thường sẽ giáng tai hoạ xuống.

Những người già thường hay dặn con cháu của mình là tuyệt đối không được tuỳ tiện vào miếu hoang chơi, cũng không được tuỳ tiện chạm vào những bức tượng điêu khắc trên núi, chính là sợ mạo phạm tà thần, nghe nói người mạo phạm tà thần, cả người sẽ bị lở loét, dùng tay chạm vào tượng thần, tay sẽ bị thối rửa.

Cái chết của ba người con nhà Giả Nhân thật sự giống với những người mạo phạm tà thần. Nhưng Giả Nhân lại lắc đầu, khẳng định mấy đứa con của mình chưa bao giờ xúc phạm tà thần gì, tất nhiên cũng sẽ không bị tà thần giáng hoạ.

Quách Ngọc nghe vậy cảm thấy có chút kì lạ, bèn hỏi tại sao ông ấy lại chắc chắn như vậy. Giả Nhân úp úp mở mở một hồi, lát sau mới nói các con của ông đối với quỷ thần luôn tôn kính nhưng không gần gũi, cho nên tuyệt đối sẽ không có chuyện mạo phạm đến quỷ thần. Im lặng một lúc, Giả Nhân lại hỏi Quách Ngọc có khi nào có người muốn hại ông ấy tan nhà nát cửa, đoạn tử tuyệt tôn không, dùng pháp thuật hoặc là những thứ tà môn nào đó hại chết ba người con của ông ấy.

Quách Ngọc nghĩ ngợi một lúc sau đó nói điều này cũng có thể, pháp thuật dân gian rất đa dạng, một số tà thuật thật sự có thể hại chết người, có điều những loại tà thuật này rất ít người biết dùng, không phải cao nhân thì không được.

Giả Nhân bắt đầu suy tư, Quách Ngọc tò mò hỏi ông ấy sao lại hỏi vậy, có phải là nghĩ ra được gì rồi không? Nhưng Giả Nhân lại lắc đầu nói bản thân chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Có điều Quách Ngọc lại nhìn thấy nét mặt ông ấy khác thường, tựa hồ như đang che giấu gì đó.

Quách Ngọc nói, bây giờ ông ấy cũng không thể kết luận được ba người con trai kia của Giả Nhân vì sao mà chết, chỉ có thể vẽ mấy lá bùa hộ thân đưa cho ông ấy, để con trai út của ông đeo lên người, có lẽ nó có thể giúp con trai ông ngăn được tai kiếp này.

Giả Nhân rất cảm kích, nói là ngôi miếu Thành Hoàng này đã cũ nát, không thể che mưa chắn gió, muốn mời Quách Ngọc đến ở trong nhà ông ấy. Quách Ngọc nghĩ sắp tới là ngày 19 tháng 4, đến lúc đó cũng tiện bảo vệ con trai Giả Nhân, bèn đồng ý đi với Giả Nhân.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom