• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tân hôn không tình yêu, thế tội vợ trước Full dịch (35 Viewers)

  • vietwriter.com (69).txt

MKI69 Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 1268




"Tiểu thư đã về."Tần Tuyết Quyên nhìn thấy Hạ Nhược Tâm liền nói: "Vinh nhi cùng bảo bảođều đang đợi cháu.Sở tiên sinh, ngài cũng đến."


“Chào dì." Sở Luật chào hỏi Tần Tuyết Quyên, thật sự muốn cười, nhưng biểu cảm có chút ngượng ngạo.


Lục gia và Sở gia không giống nhau, Sở gia ngoài nhà họ Sở, còn có bảo mẫu các kiểu, sẽ không ở nhà họ Sở lâu, thậm chí quan hệ cũng chỉ đơn thuần là làm thuê, vì vậy không tồn tại tình cảm gì.


Nhưng bảo mẫu ở nhà Sở giacó ở mấy chục năm thìtrong lòng người nhà họ Sở họ vẫn chỉ là người ngoài, người nhà họ Sở thật sự đều không thân thiện, từ SởGiang đếnSở Luậtđều như vậy.


Không giống là nhà họ Lục, Tần Tuyết Quyên tuy không phải là người họ Lục, nhưng người nhà họ Lục luôn xem bà như người nhà, bà là vú nuôi của Lục Cẩm Vinh, hơn nữa Lục Cẩm Vinh cùng con trai của Tần Tuyết Quyên lớn lên, hai người so với anh emcònthân thiết hơn.


Đối với Tần Tuyết Quyên, tất nhiên Sở Luật không thể lạnh nhạt, chỉ là biểu cảm của anh không nhiều, không cười hay cười, đều như nhau, thật sự có chút dữ dằn.


Tần Tuyết Quyên liền nói, có thế thấy sự ngại ngùng của Sở Luật: "Sở Luật tiên sinh không cần ngại, đều là người nhà, không cần khách khí.”


Mỗi câu người nhà của dì, khiến Hạ Nhược Tâm bất giác xoa trán, cô lúc nào đãcùngSở Luật là người nhà. Sở Luật cũng không khỏi cong khóe môi, phải,cái ân tình này củaTần Tuyết Quyên anh đã ghi nhớ, đợi đến lúc bọn họ trở thành người một nhà, anh nhất định sẽ chobàbao lì xì lớn.


Phía trong, Lục Cẩm Vinh đang ôm Tiểu Vũ Điểm, dạy con bé chơi game, Tiểu Vũ Điểm dùng tay chỉ vào điện thoại của Lục Cẩm Vinh, chơi rất vui vẻ, ba đến rồi, cũng không chú ý.


Sở Luật nheo mắt lại nguy hiểm.


Lục Cẩm Vinh người này, để con bé chơi điện thoại, con bé mới có 5 tuổi,nếu con gái anh mê chơi điện thoại thì sao đây, anh lại không nỡ mắng con bé.Nếu là con trai, không nghe lời thì đánh, nhưng lại là con gái thì yếu đuối, anh muốn mắng cũng không thể mắng, huống hồ là đánh, thật sự hình thành thói quen xấu phải làm sao đây, đến lúc đó thì làm sao sửa?


“Sao vậy, anh có ý kiến sao?” Lục Cẩm Vinh nhìn thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Sở Luật, anh nhẹ nhàng cau mày, đây là không sợ,vẫnlà lợn chết không sợ nước sôi.


Tiểu tử, bao nhiêu năm, là bạn bè, là đối thủ, bây giờ cũng tính, hiện tại cuối cùng cũng bị anh làm tức chết rồi.


“Không có.” Sở Luật bây giờ không dám dùng biểu cảm này nhìn ông anh vợ tương lai, nếu không, với tính cách của Lục Cẩm Vinh, anh ta mà đào thêm mấy cái hố thì anh cũng đành chịu.Hai người bọn họ, đều quen tínhkếvới người khác, nếu nhưthật sự đối đầu, ai thắng ai thiệt thua kết quả còn chưa biết, hơn nữa anh bây giờ thật sự thắng cũng không nổi.


Anhđợi đấy, ánh mắt của Sở Luật sáng lên, tuy không nói gì, nhưng là ý này.


Được, tôi đợi, Lục Cẩm Vinh cười suồng sã.


Anh đừng bị tôi bắt thóp.


Tôi đợi đấy.


Hai người cứ thế không nói gì, dùng ánh mắt biểu đạt ý của đối phương, Tiểu Vũ Điểm xem cái này, rồi lại xem cái khác, sau đótụt khỏichân bácchạy đến bên ba.


Sở Luật đắc ý ôm con gái, xem, đây mới là máu mủ, Tiểu Vũ Điểm do anh sinh ra, con bé cũng họ Sở, chứ không phải họ Lục.


Lục Thiết Vinh nhẹ nhàng dựa vào sô pha, không cử động.


“Bảo Bảo, lại chơi với bác một chút.” Anh vừa cười vừa nói, đầu Tiểu Vũ Điểm đang dựa vào vai của Sở Luật, bénhớba, có thể lát nữa tìmbácchơi được không.


Lục Cẩm Vinh ngồi thẳng, sắn tay áo lên, anh không tức giận, luôn tươi cười, mặt giống như tiếu diện hổ, lọt vào mắt phụ nữ có thể khiến họ phát cuồng nhưng trong mắt của Sở Luậtthì anh không phát cuồng như vậy mà anh muốnbóp chết.


Nhưng anh hiện tại thật sự biết cái gì gọi là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, anh chỉ là không thểbuông con gái xuống không ôm nữa, nhẹ nhàngxoamặt con: “Bảo Bảo, ba mệt rồi, để ba nghỉ ngơi chút, Bảo Bảo đi chơi vớibácđược không?”


Tiểu Vũ Điểm nghe thấy ba mệt, rất nghe lời ra chỗbácchơi. Lục Cẩm Vinh đắc ý cười còn Sở Luật chỉ có thể cắn răng uất hận.


“Lục Cẩm Vinh,ngươitốt nhất đừng lọt vào tay ta, bằng không hôm nay ngươi đắc ý bao nhiêu về sau ta sẽ khiến ngươi khóc bây nhiêu.”


Đương nhiên Lục Cẩm Vinh biết tính tình Sở Luật có thù tất báo, nhưng kiếp này, Sở Luật coi như là xong rồi, hắn ở trước mặt anh đừng có nghĩ sẽ ngẩng được đầu lên.


Người có lúctựtin là chuyện tốt, nhưng không nêntựtin quá nhiều, rất nhiều chuyện không phải là tuyệt đối,cho nên phải chừa cho người khác một con đường sốngnếu không người chịu thiệt là bản thân.


Đương nhiên đạo lýnày phải thật lâu sau Lục Cẩm Vinh mới biết, nhưnghiện tại anh không nghĩ đến chuyện sau này,cho nên anh thật đem Sở Luật ra khi dễ đủ đường mà Sở Luật cũng chỉ có thể nhịn.


Lúc Sở Luật trở về cũngkhôngmang con gái trở về, vốn dĩ anh và Hạ Nhược Tâm đã phân chia, là anh đồng ý, nhưng bây giờ lại có thêm một Lục Cẩm Vinh, con gái anh bây giờ một tuần, người làm cha như anh được chia còn không được một ngày sao.


Lúc anh trở về, nhìn thấy Trịnh An Trạch đang trong nhà, anh mới nhớ ra, cuối tuần rồi, đứa trẻ này cũngsẽtrở về nhà.


“Ở trường như thế nào?” Sở Luật ngồi xuống, nắm lấy tay Trịnh An Trạch. “Bài tập đưa chú xem.”


“Vâng!” Trịnh An Trạch từ trong phòng lấy ra cặp sách,không chút nào sợ sệt Sở Luật, nó biết chú tuy rất nghiêm khắcnhưng mọi thứ chú làm đều là vì tốt cho nó. Cuộc sống Lâm Thanhquá tốt đẹp, cũng là điển hình của công tử con nhà giàu, nhưngnó thì thích như hiện tại hơn,có thểbị chú đánhnhưngcó khi đanhcũng là một cách yêu thương.


Điều này nó hiểu.


Tất nhiên chú từ trước đến giờchưađánh nó,chỉ có đôi khi mặt chúlạnh lạithật đáng sợ. Nếu như bài tập củanólàm chưa tốt, chú sẽ bắt đầu thay đổi sắc mặt.


Sở Luật cầm cuốn bài tập của Trịnh An Trạch, cẩn thận lật xem, anh muốn nếu anh có con trai, cũng dạy như vậy, con trai là nhờ dạy dỗ mà lớn, nhưng con gái tuyệt đối là dịu dàng.


Anhcoi Trịnh An Trạch là người nối nghiệp đểbồidưỡng, nếu so với Lâm Thanhhiển nhiên anh chọn Trịnh An Trạch, đứa trẻ nàychỉ số thông minh cực cao,nếu bồi dưỡng tốt thì thật sự sẽ không thua anh.


“Ừ, chữ có tiến bộ.”Sở Luật cẩn thận xem xong bài tập của Trịnh An Trạch, đặt lên bàn. "Chữ như mặt người, tuy bây giờ là thời đại công nghệ, nhưng chú không hy vọngcháuviết chữ như chó bò." Điều nàyanhluônyêu cầu, ngay cả Tiểu Vũ Điểm cũng phải viết đẹp, Trịnh An Trạch viết không đẹp liền ăn đòn, Tiểu Vũ Điểm viết không đẹp, cũng phạt,kể cả khóc cũng không tha.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tân hôn không tình yêu
  • Hạ Nhiễm Tuyết
Chương 1373
Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái
  • Bán Tiệt Bạch Thái
NHẬT KÝ TÂN HÔN CÙNG ẢNH ĐẾ
  • Thập Lục Nguyệt Tây Qua
Chương 68
TÂN HÔN
  • BÁN TIỆT BẠCH THÁI

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom