• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 74: Thiên Linh không chiến mà hàng

Cổng thành kinh đô đóng kín, Quân Mặc Hiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ trúng kế của kẻ địch. Mấy ngày tiếp theo, Quân Mặc Hiên cũng thăm dò được không ít tin tức.

Bọn họ đoán không sai, quả nhiên, Nam Cung Chấn đã triệu tập toàn bộ binh lực về kinh đô, chuẩn bị liều mạng một lần, may mắn, bọn họ không trực tiếp xông vào, tấn công kinh đô Thiên Linh, nếu không bị chết lúc nào cũng không biết.

Sáng sớm ngày nào đó, đám người Dạ Hi bày mưu tính kế ở trong doanh trướng.

"Hoàng thượng định làm như thế nào?" Quỷ Diện phân tích thế cục kinh đô, trong kinh đô có ít nhất 50 vạn đại quân đang đóng quân, trong này vẫn chưa tính đến tất cả các cao thủ Hóa cảnh của Thiên Linh.

Bọn họ chỉ có hai trăm ngàn, lực lượng của ta thua xa quân địch, không thể thắng được.

"Chờ đi, trẫm sẽ để bọn họ tự mình mở cửa thành ra, nghênh đón đại quân Thiên Thần của ta." Quân Mặc Hiên khí phách nói, khí chất tự tin trời sinh này, làm cho lời nói vốn có độ tin tưởng không cao trở thành sự thật.

Dường như, chỉ cần là Quân Mặc Hiên nói, thì tất cả mọi chuyện đều có thể trở thành sự thật.

Chiều hôm ấy, Quân Mặc Hiên ra lệnh cho mọi người đến trước cửa thành hét to: "Hoàng đế Thiên Thần thực thi chính sách nhân từ, sau khi bách tính Thiên Linh đầu hàng sẽ được đối đãi ngang nhau, bằng không, ngày công thành chính là lúc huyết try kinh đô...."

Những lời nàu giống như ma chú nguyền rủa vẫn không nừng vang vọng trong đầu dân chúng. Nghe được một lần, hai lần, bọn họ còn cảm thấy không có gì, lòng quyết tâm liều chết với Thiên Thần vẫn kiên quyết như cũ.

Thế nhưng, đã hai ngày hai đêm rồi, vẫn có người không ngừng lặp đi lặp lại những lời này ở bên tai bọn họ, nghe nhiều tất nhiên sẽ cho đó là sự thật. Ngày công thành, là lúc huyết tẩy, tám chữ này cứ quanh quẩn trong đầu bọn họ.

Trong vô hình, làm cho bọn họ khủng hoảng, sợ hãi.

Trong chốc lát, kinh đô của Thiên Linh vốn đang gió êm sóng lặng, sóng ngầm bắt đầu khởi động, dân chúng bắt đầu dự trữ lương thực, không ra ngoài đi lại, không khí cả kinh đô trở nên im lặng.

Nam Cung Chấn đối với chuyện này cũng không có cách nào, nếu không chuẩn bị sẵn sang, hắn sẽ không tùy tiện tấn công. Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng ý thức được, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi không vô dụng như những gì hắn nghĩ. Mà Thiên Linh cũng không phải là không thể công phá.

Giữa trưa, dưới sự cổ động của một số người, rất nhiều bách tính quỳ gối ở bên ngoài của cung, yêu cầu quốc chủ Thiên Linh đầu hàng.

"Các hương thân, chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, hy vọng được sống một cuộc sống hòa bình, hôm nay, Thiên Linh chủ động khơi mào chiến tranh, làm chúng ta phải rơi vào dầu sôi lửa bỏng, là Nam Cung Trấn bất nhân trước, xin gia tộc Nam Cung đầu hàng để bảo vệ bách tính Thiên Linh." Không biết người nào trong đám người nói năng hung hồn đầy lý lẽ.

Lời này vừa nói ra, làm cho phần lớn người tán thành.

"Đúng, đầu hàng, bảo vệ bách tính Thiên Linh."

"Đầu hàng, bảo vệ bách tính Thiên Linh."

....

Tiếng kêu gọi ầm ĩ ccủa bách tính, trong cung, mặt Nam Cung Chấn nhăn lại, nhìn đám quan viên quỳ trên mặt đất.

"Các ngươi nói cho trẫm biết, cuối cùng chuyện này là sao, đã xảy ra chuyện gì? Từ lúc nào, dân chúng Thiên Linh của ta lại nhát gan như vậy..." Nam Cung Chấn lớn tiếng răn dạy.

"Khởi bẩm hoàng thượng, những người này đều là những người không tuân theo pháp luật, chỉ sợ thiên hạ không loạn, theo thần nên dùng võ lực để trấn áp." Điền tướng quân đề nghị, hắn làm một kẻ con nhà võ, thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, ở trong nhận thức của hắn, chuyện không giải quyết được đều có thể động tay chân. Nếu không sợ thì đánh cho đến khi sợ mới thôi, còn không phục, đánh tới lục phục mới thôi.

"Hoàng thượng, không thể được, nếu dùng võ lực trấn áp sẽ làm mất lòng dân, đến lúc đó, Thiên Linh sẽ thật sự mất nước." Phùng thừa tướng tận tình khuyên bảo nói, hắn là quan văn tất nhiên sẽ không thể đồng ý sử dụng vũ lực để giải quyết được.

Trong nháy mắt, bầu không khí trong triều đình bị chia làm hai phe, hai bên đấu khẩu làm cho Nam Cung Chấn đau đầu. "Thôi ngay, tất đều đừng ầm ĩ nữa, Phùng thừa tướng, ngươi cho người đi sơ tán đám người ngoài kia trước, trong vòng ba canh giờ, nếu vẫn không giải tán được, Điền tướng quân, ngươi hãy cho người dùng vũ lực để trấn áp."

Nói xong, Nam Cung Chấn phất tay, ra hiệu cho bọn họ lui xuống, lập tức gọi năm vị trưởng lão triệu tập toàn bộ cao thủ Hóa cảnh của Thiên Linh đến để bày mưu tính kế ý.

Sau ba canh giờ, Phùng thừa tướng vẫn không thể giải tán được đám người, ngược lại, bách tính tụ tập lại càng lúc càng đông. Rơi vào đường cùng, Phong tướng quân phải cho quân đội ra trấn áp.

"Trời ơi, giết người, giết người kìa, quan binh đánh chết bách tính kìa." Một tiếng thét kinh hãi được truyền đến từ trong đám dân chúng, ngay lúc, một binh linh vừa đâm chết một bách tính.

Thấy thế, trong đám người, tiếng gọi ầm ĩ càng lúc càng lớn.

"Lòng dạ của hoàng đế Thiên Linh cứng hơn sắt đá, vứt bỏ con dân của hắn.... Giết người, các hương thân, tất cả mọi người mở mắt mà xem...." Không biết kẻ nào trong đám người, lại nói một câu như vậy.

Điền tướng quân thật oan uổng, hắn còn chưa bắt đầu hành động, làm sao lại giết người. Hơn nữa tên binh lính vừa giết người lúc nãy đã biến mất.

Lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng biết, đây là có người cố ý hãm hại Thiên Linh.

Điền tướng quân nổi giận, lớn tiếng mắng: "Đám dân đen các ngươi đều là một lũ không có mắt, binh lính của Thiên Linh không có giết bách tính...." Điền tướng quân cố gắng giải thích, thế nhưng vốn chẳng có người nào tin tưởng.

"Vị tướng quân này, chúng ta có mắt nhìn, chuyện quan binh giết chết bách tính chính là sự thực, ngươi không được phép ngụy biện." Đám dân chúng chính nghĩa nói.

"Hừ, một đám ngu xuẩn, người đâu, bắt đám người này nhốt lại cho bản tưởng quân." Điền tướng quân nổi giận, trực tiếp ra lệnh cho quân lính bắt giam nhưng người dân này.

Nửa đêm, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên lặng lẽ lẻn vào phòng giam trong hoàng cung của Thiên Linh. Quả nhiên, phát hiện ra có rất nhiều bách tính bị nhốt ở trong này, thậm chí có mấy người còn bị dùng cực hình.

"Các hương thân, ta là hoàng đế của Thiên Thần Quân Mặc Hiên, vị này chính là hoàng hậu của ta, chỉ cần các ngươi tin tưởng chúng ta, ta sẽ cứu các ngươi ra ngoài ngay lập tức." Quân Mặc Hiên thành khẩn nói.

Trong dân chúng có một số người là người của hắn, tất cả những chuyện này chỉ là một vở kịch hắn để cho người ta diễn mà thôi, mục đích chính là làm mâu thuẫn giữa quan và dân của Thiên Linh càng thêm gay gắt hơn, làm cho Nam Cung Chấn bị mất lòng dân.

Hoàng đế Thiên Thần đích thân đến cứu bọn họ, mà Nam Cung Chấn lại bắt nhốt bọn họ vào trong nhà lão, còn nghiêm hình bức cung. Chỉ cần như vậy cũng đủ để mọi người nhận ra bên nào hơn bên nào rồi.

Cán cân trong lòng bách tính đã lệch khỏi quỹ đạo, chậm rãi nghiêng về bên phía Thiên Thần. Thực ra, bách tính rất đơn thuần, người nào tốt với bọn họ, thì bọn họ sẽ tôn người đó lên làm hoàng đế.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Quân Mặc Hiên nhằm ngay điểm này để mua chuộc lòng người.

Sau khi hai người cứu thành công tất cả dân chúng ra, thì quay ngược trở lại hoàng cung Thiên Linh.

"Hi nhi, quay trở lại làm gì thế?" Quân Mặc Hiên nghi hoặc, đáng lẽ trong hoang cung Thiên Linh sẽ không có thứ mà bọn hắn đang cần.

Dạ Hi chỉ cười không nói, không có thứ mà bọn họ cần sao? Quân Mặc Hiên biết dùng kế để mua chuộc lòng người, vậy sao nàng không bỏ thêm một mồi lửa nữa, Thiên Linh buôn bán nam nhân nhiều năm, chắc chắn phải có sổ sách ghi chép lại.

Ha ha, đến lúc đó,công bố những thứ kia, sau đó lại thêm mắm thêm muối nói linh tinh, nàng tin chắc bách tính Thiên Linh sẽ đầu hàng. Không chỉ bách tính, chỉ sợ tất cả các giai cấp cũng sẽ đầu hàng.

Quân Mặc Hiên đi theo, cùng đi loạn trong hoàng cung với Dạ Hi, cuối cùng cũng phát hiện một quyển sổ sách thật dày ở trong ám cách của thư phòng, bên trong ghi chép lại tất cả các cuộc giao dịch với quốc gia thần bí.

Tất nhiên, giao dịch trong này chính là buôn bán nam nhân, phạm vi rất rộng, kim ngạch thu lại nhiều làm cho hai người phải giật mình.

"Không ngờ, Thiên Linh quốc giàu có như vậy đều dựa vào buôn bán xác thịt mà ra." Dạ Hi nhịn không được mà lên tiếng châm trọc, mà không biết, không lâu sau đó, một câu nói được nói ra trong lúc vô ý của Dạ Hi thế nhưng lại thành truyền thuyết.

Quân Mặc Hiên cười nhạt, đến lúc này, hắn còn không rõ Dạ Hi muốn làm gì thì hắn thực sự không xứng làm nam nhân của nàng. Một khi sổ sách này được phơi bày ra ánh sáng, xem như vận số của Thiên Linh đến đây là chấm dứt.

Không chỉ có như vậy, Nam Cung Chấn còn phải bị mang tiếng xấu muốn đời, không thể không nói, một chiêu này của Dạ Hi quả nhiên là diệu (*).

(*) diệu: tinh diệu, tuyệt diệu

Màn đêm buông xuống, Quân Mặc Hiên sai người lan truyền tin tức này ra ngoài.

Quốc chủ Thiên Linh cấu kết với yêu nữ buôn bán nam nhân, cứ nghĩ đến trận đánh ở Lâm thành của Thiên Linh với Thiên Thần lúc trước, những binh lính đã chết rồi mà còn có thể sống lại, điều này thật sự làm cho mọi người không thể tin nổi.

Lẽ nào, người thân của bọn họ không phải đang được huấn luyện trong quân đội mà bị bán sang nước khác làm hoạt tử nhân (*)? Điều này quả thật không thể tin được, phần lớn bách tính vẫn không muốn tin tưởng.

(*) Hoạt tử nhân: là những người không có suy nghĩ, không có linh hồn giống như một cái xác biết di chuyển và chịu sự điều khiển của người khác.

Nhưng không phải chỉ cần bọn họ không tin là được, sáng sớm hôm sau, Dạ Hi cho người truyền lưu hơn trăm bản sổ sách được in ra trong một buổi tối, phía trên còn có con dấu của hoàng đế Thiên Linh. Bọn họ không muốn thừa nhận cũng không được.

Từng cái ghi chép, đám người mất tính, có vài người mất tích một tháng, có người mất tích hơn nửa nắm, thậm chí có người đi không trở về.

Bên trong sổ sách ghi lại rất rõ ràng, số người mất tích, thời gian mất tích, thân phận, bối cảnh, tất cả đều được ghi lại, trong đó có không ít con cháu nhà giàu, thậm chí, đệ tử dòng dõi quan lại cũng có.

Trong lúc nhất thời, bách tính Thiên Linh nổi giận, binh lính của Thiên Linh cũng nổi giận. Bọn họ nguyện đánh đổi cả mạng sống của mình vì quốc gia, nhưng bọn họ không muốn đánh đổi cả mạng sống vì một quốc quân như vậy.

Vì tiền tài, mà bán con dân của mình cho người khác, thật là táng tận lương tâm(*).

(*) Táng tận lương tâm: mất hết tính người

Kinh đô Thiên Linh hỗn loạn như ong vỡ tổi, vùng ngoại ô, trong quân doanh của Thiên Thần, cảnh sắc an lành, tiếng cười nói vui vẻ của đám lính, tạo nên một bầu không khí ấm áp.

"Mặc, chàng đoán xem khi nào thì cửa thành sẽ mở." Dạ Hi tựa vào trong lòng Quân Mặc Hiên, tùy ý hỏi.

"Xế chiều hôm nay." Quân Mặc Hiên khẳng định nói.

"Chàng chắc chắn chứ?" Dạ Hi quay đầu nghi ngờ nhìn Quân Mặc Hiên, sự tự tin của người nam nhân này là từ đâu đến, việc Thiên Linh có mở cửa thành ra hay không chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng chắc chắn không thể vào xế chiều hôm nay được .

Thứ nhất, Nam Cung Chấn sẽ không cho phép, thứ hai, hơn một trăm tên cao thủ Hóa cảnh này cũng sẽ không đồng ý.

Khóe miệng Quân Mặc Hiên nhếch lên thành nụ cười tự tin, hắn nói xế chiều hôm nay mở cửa thành thì chắc chắn xế chiều hôm nay sẽ phải mở cửa thành. Vẫy tay gọi tiểu binh đang đứng ở bên cảnh đến, nhẹ giọng phân phó vài câu.

Cậu thanh niên trẻ tuổi vui sướng rời đi.

Buổi chiều, đám binh lính Thiên Thần lại đến bên ngoài cửa thảnh hò hét: "Bách tính Thiên Linh nghe đây, hoàng thượng của chúng ta hứa hẹn, sau khi Thiên Linh quy hàng, chuyện của dân chúng Thiên Linh chính là chuyện của Thiên Thần, người thân của dân chúng Thiên Linh cũng chính là người thân của Ngô Hoàng. Hoàng thượng của chúng ta nói, chắc chắn sẽ tìm người thân thất lạc về giúp mọi người..."

Những lời nói như vậy được lặp đi lặp lại giống như niệm chú, hơn một người tên lính đồng loạt lên tiếng, tiếng vang rung trời xuyên thấu cửa thành vừa dày vừa nặng kiam truyền vào tận trong lòng của tất cả dân chúng Thiên Linh.

Sau nửa canh giờ, bách tính Thiên Linh hoàn toàn đầu hàng, tất cả đều đi đến trước cổng thành nghênh tiếp tân hoàng của bọn họ. Những binh lính giữ của không có ngăn cản dân chúng mở cửa thành ra.

Huống chi bọn họ cũng không muốn ngăn lại, Nam Cung Chấn làm cho trái tim của bọn họ đóng băng, Thiên Linh hoàn toàn làm tổn thương tấm lòng của dân chúng, lúc này, Thiên Thần không còn là kẻ xâm lược nữa mà chính là bồ tát sống chuyên đi cứu khổ cứu nạn. Là sứ giả mà ông trời phái xuống để giải cứu cho dân chúng Thiên Linh, địa vị cao quý như vậy, ngay cả những người còn lại trong gia tộc Nam Cung muốn tạo phản, chỉ sợ là không có cơ hội.

Quân Mặc Hiên mặc một thân chiến bào, cưỡi chiến mã vai kề vai đi vào trong thành cùng với Dạ Hi, đi theo phía sau là Quỷ Diện cùng mười đại hộ pháp, đại quân vẫn đóng quân ở vùng ngoại ô.

Hai bên, là bách tình Thiên Linh thành kính quỳ trên mặt đất. Từ trong mắt của bọn họ, không có thấy một chút gì là không tình nguyện, càng không có một chút bi thương vì mất nước, ngược lại là sự cảm kích.

"Mặc, bàn về phúc hắc, tiểu nữ mặc cảm không bằng." Dạ Hi nhỏ giọng trêu ghẹo, cho đến nay đây là cuộc chiến tranh thoải mái nhất mà nàng nhìn thấy, không có chiến tranh, không có người bị thương vong.

Cũng không có điên cuồng phản kháng sau khi bị mất nước, tất cả nhẹ nhàng giống như nước chảy thành sông.

"Đâu có, nếu bàn về chuyện đùa giỡn ám chiêu thì Hi nhi cũng là một cao thủ." Quân Mặc Hiên tán dương nói. Chỉ là không biết lời này có nghĩa tốt nhiều hơn hay nghĩa xấu nhiều hơn?

"Nếu so về mưu kế trong việc trị vì và chuyện trong thiên hạ với Mặc thì một chút âm mưu quỷ kế của tiểu nữ chỉ là một góc của núi băng mà thôi, không đáng để nói đến." Dạ Hi phụ họa nói.

Hoàn toàn chính xác, nếu bàn về chuyện hành quân tác chiến, quản lý quốc gia nàng tự cảm thấy không bằng, hơn nữa, nàng cũng không có tâm tư này.

"Ha ha, Hi nhi nói như vậy là không đúng, vi phu chính phục thiên hạ, còn nàng chỉ cần chinh phụ một mình vi phu là đã có được cả thiên hạ này rồi, vẫn là nương tử thông minh hơn!" Quân Mặc Hiên không có keo kiệt khen gợi.

Hôm nay, tâm trạng của hắn rất tốt, đánh hạ được Thiên Linh, Thiên Thần bước lên trở thành cường quốc số một của đại lục Long Đằng. Tâm trạng vui sướng tất nhiên phải tìm người cùng chia sẻ, vì vậy, hai người vừa mới vào cửa thành đã bắt đầu trêu ghẹo lẫn nhau.

"Chàng đừng có nói như vậy, ta không thể gảnh nổi! Tốt lắm, trình diễn cũng không sai biết lắm, mình có thể bớt khác người được không?" Dạ Hi liếc mắt nhìn Quân Mặc Hiên.

Thật sự cho rằng nàng không biết, vừa vào mới vào cửa thành, nam nhân có đầu óc đen tối này đã bắt đầu đóng kịch, trình diễn một màn đế hậu thâm tình để làm lung lạc lòng người.

Tình cảm của bọn họ thực sự rất tốt, cũng không cần phải diễn, thể nên mới có một màn kẻ xướng người họa như vừa rồi.

Đại quân của Thiên Thần đi vào kinh đô, Quân Mặc Hiên phân phó Kim Đại thay đổi những người ở các trạm gác ngầm trong thành thành người một nhà, ngay cả binh lính đứng gác trên tường thành cũng đổi thành người của bọn họ.

Mà những người còn lại thì bắt đầu đi về phía hoàng cung, hắn rất chờ mong nhìn xem vẻ mặt của Nam Cung Chấn sau khi mất nước là như thế nào. Nhất là khi chưa kịp làm gì đã bị thua hoàn toàn, không biết cảm giác đó ra làm sao.

Cách đó không xa, vẻ mặt Quân Tư Mặc buồn bực dựa vào trên lưng Tiểu Bạch vì đang nghỉ trưa lại bị người đánh thức. Ngược lại, Mông Ngữ lại giống như tên nhà quê mới lên, hết nhìn nới này lại nhìn đến nơi kia.

Không biết nàng kiếm ở đâu ra một con chiến mã cùng một bộ chiến y, khoác lên người ra vẻ như thật.

"Tiểu Tư Mặc nhanh lên một chút, lẽ nào đệ không muốn được người khác kính cần quỳ lạy sao?" Mông Ngữ tự hào nói, thừa dịp đám người Dạ Hi tỷ tỷ còn chưa đi xa, nàng cũng phải đi theo qua để được hưởng một chút ánh sáng.

"Bị người khác quỳ lạy thì có gì tốt chứ, đệ tự tôn sùng chính mình là được rồi." Quân Tư Mặc không có hứng thư nói, cho dù hiện tại có xấp ngân phiếu một triệu lượng đặt trước mặt hắn, hắn cũng không có hứng thú đi qua nhặt.

Ngủ, ngủ, gần đây hắn càng ngày càng thích ngủ, cũng chẳng biết vì sao lại như vậy?

Khóe miệng Mông Ngữ hung hăng co giật, tức giận nhìn Quân Tư Mặc: "Tiểu Tư Mặc, tỷ nói cho đệ biết, nếu đệ còn không lấy lại tinh thần, mồi ngày, tỷ sẽ cho bảo bối nhà tỷ ngủ với đệ đấy."

Quân Tư Mặc bỗng nhiên bật dậy, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn, cả người ngồi thẳng tắp, cùng hưởng thụ cảm giác được sung bái với Mông Ngữ.

"Tiểu Tư Mặc, tại sao tỷ lại cứ có cảm giác bọn họ không hề để ý gì đến chúng ta vậy?" Đi được vài bước, Mông Ngữ lên tiếng không phục. Đám người Dạ Hi tỷ tỷ đã đi rất xa rồi, vì sao ánh mắt nóng rực của những người này vẫn nhìn chăm chú vào những người đó.

Quân Tư Mặc không nói gì, dựa vào cái gì mà bọn họ phải chú ý đến tỷ chứ, tỷ cho rằng tỷ là anh hung giống như mẫu thân và phụ thân sao? Thật là.

"Này, đệ mau nghĩ biện pháp gì đi chứ, không phải những người này đều đi theo đám người Dạ Hi tỷ tỷ sao?" Mông Ngữ lo lắng nói, nàng còn chưa được hưởng thụ sự sung bái của bọn họ mà?

"Ngữ tỷ tỷ đừng có vội, để cho đệ suy nghĩ một chút đã." Quân Tư Mặc thoải mái lên tiếng. A! Có rồi, ừ, cứ làm như vậy đi."Ngữ tỷ tỷ, tỷ xem đệ."

Vẻ mặt Mông Ngữ vui sướng nhìn Quân Tư Mặc, mong chờ hắn có thể được ra được một biện pháp tốt.

Quân Tư Mặc đưa cho Mông Ngữ một ánh mắt đầy tự tin, hít sâu, lớn tiếng rống to: "Các vị các hương thân, ta là Hoàng thái tử của Thiên Thần, sau này chính là Hoàng thái tử của các người, tương lai sẽ trở thành hoàng thượng của các ngươi. Người đứng bên cạch ta đây chính là Thái tử phi tương lai, sau này chính là hoàng hậu của các ngươi."

Ba chữ hoàng thái tử đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Quân Tư Mặc thấy chiêu này dùng được, tiếp tục nói: "Hoàng đế và hoàng hậu tương lai của các ngươi đích thân đến sao còn không mau mau ra đón tiếp..." Hắn nói năng có bài bản hẳn hoi nhé, mà những ngươi Thiên Thần cũng không lên tiếng phản bác lời nói của hắn.

Tất nhiên, dân chúng đều tin tưởng không một chút nghi ngờ. Dù sao tiểu hài tử dễ nịnh bợ hơn Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi. Vì vậy, dân chúng ùa lên như ong vỡ tổ.

"Thái tử, tiểu nhân tên là Lư Đản, mở quầy bán bánh bao ở đường phố phía đông, lúc nào rảnh rỗi người cứ đến chơi, tiểu nhân mời người ăn bánh bao miễn phí."

"Thái tử phi, son nhà tiểu nhân dùng rất tốt, hoan nghênh đại giá của người nghé đến, sẽ miễn phí hoàn toàn."

Bao nhiêu người lao đến lớn tiếng reo hò, vây xung quanh chật như nêm cối.

Hai tiểu hài tử như Quân Tư Mặc cùng Mông Ngữ chưa bao giờ gặp qua tình cảnh như thế này, thế nên bị dọa sợ đứng im tại chỗ tùy ý dân chúng lôi kéo.

Xa xa, Dạ Hi vẫn chưa đi xa quay đầu lại thấy một màn như vậy, khóe miêng hung hăng có giật, hai tên nhị hóa này thật là... Lập tức phân phó Quỷ Diện đi xử lý, còn bọn họ tiếp tục đi về phía hoàng cung.

Lúc đi đến hoàng cung của Thiên Linh, cửa cung nơi này được mở rộng, ngay cả một tên thị vệ canh giữ cũng không có.

Dạ Hi nhíu mày, dường như nơi này im lặng quá mức bình thường, rất quỷ dị, tuy nhiên, nghĩ lại Nam Cung Chấn bị mang tiếng xấu nhiều như thế, còn có ai tình nguyện bán mạng cho hắn nữa đâu cơ chứ?

Mấy người cũng không có hoài nghi, xuống ngựa, nghênh ngang đi vào hoàng cun. Mới vừa bước chân vào cửa, một tiếng "ầm ầm " vang lên, cửa cung bị đóng lại, có rất nhiều người từ bốn phương xống đến.

Không xong, bị trúng kế rồi, Dạ Hi thầm kêu không tốt.

"Hừ, Dạ Hi, Quân Mặc Hiên, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi." Vẻ mặt Nam Cung Chấn dữ tơn nói. Một cường quốc như Thiên Linh, mà chỉ trong ba tháng đã trở thành lịch sử như vậy, làm sao hắn có thể không hung ác cho được.
Trận pháp có một không hai, mấy trăm vị cao thủ hóa cảnh, lực lượng chiến đấu tinh nhuệ, tất cả nhưng thứ này đều đủ làm cho Thiên Thần phải thua họ cả vạn dặm, thế nhưng kết quả lại là Thiên Linh của hắn bị diệt vong.
Hơn nữa, lại còn là không bị tổn thất một người nào đã đánh hạ được kinh đô. Nếu như đánh một trận thực sự mà Thiên Linh bị thua, hắn còn có thể chấp nhận được, nhưng Thiên Thần lại giở trò hèn hạ, đùa giỡn ám chiêu, làm sao hắn có thể nuốt trôi được cơn tức này được.
Lại nói, sao lúc Nam Cung Chấn nghĩ đến chuyện này cũng chẳng biết đỏ mặt xấu hổ, là ai dùng mọi mưu kế bặt Dạ Hi đến Thiên Linh, là ai dùng thủ đoạn hèn hạ, lợi dụng nhi tử của người ta ép người ta đi vào khuôn khổ.
Tất cả chuyện này, lúc hắn ra lệnh, sao hắn không chịu suy nghĩ một chút việc làm của hắn có phù hợp với đạo nghĩa hay không?
Dạ Hi nhíu mày, tất cả những người này đều là cao thủ trong cao thủ, một hai tên cao thủ hóa cảnh bọn họ còn có thể đối phó được, thế nhưng hơn mấy trăm vị cao thủ hóa cảnh như thế này làm sao để đối phó được.
Vẻ mặt của hai người rất khó coi, đều đến nước này, mà vẫn có người nguyện ý ủng hộ Nam Cung Chấn, thật đúng là làm cho người ta không thể tin được. Cũng tại bọn họ quá mức khinh suất, cữ nghĩ vào cửa thành dễ dàng như vậy thì vào cửa cung cũng dễ không kém.
Nào biết bên trong cửa lớn của hoàng cung Thiên Linh lại có giấu diếm huyền cơ.
"Người đâu, giết hai người kia cho trẫm." Nam Cung Chấn ra lệnh nói, mặc dù Thiên Linh bị diệt vong, hắn cũng không có một chút chật vật, vẫn là một quốc vương cao cao tại thượng như trước.
Dạ Hi rút ra băng ti, chuẩn bị đối địch. Nào ngờ, chờ một lúc lâu, thế nhưng chẳng có ai động thủ. Chuyện gì xảy ra vậy? Những người này chẳng phải đều là thủ hạ của Nam Cung Chấn sao? Vì sao lại chần chừ không ra tay.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau mau động thủ." Giọng nói của Nam Cung Chấn trở nên có chút vội vã. Đây chính là vốn liếng cuối cùng của hắn, nếu như không chịu nghe lệnh thì gia tộc Nam Cung thực sự sẽ bị giệt vong.
"Xin lỗi." Người hộ vệ dẫn đầu chân thành cúi đầu, bọn họ cũng có người thân bị mất tích, mà Quân Mặc Hiên là hy vọng duy nhất của bọn họ, thế nên không thể giết được.
"Ngươi.... Tất cả các ngươi đều phản hết rồi có phải không?" Nam Cung chấn nổi giận nói, hắn cũng không tin, hắn đối nhân xử thế lại thất bại như vậy, lúc nước mất nhà tan thế nhưng lại không có ai nguyện ý đồng cam cộng khổ với hắn.
Nhi tự bị hắn làm cho tức giận rời đi, còn thê tử và nữ nhi thì không biết trốn đi nơi nào, hiện tại, ngay cả người thủ hộ của gia tộc Nam Cung cũng không nghe lệnh của hắn, bị mọi người xa lánh cũng chẳng hơn gì cái này, nhưng hắn có làm gì sai, sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy.
Thấy những ảnh vệ không có địch ý, nỗi lo lắng trong lòng Dạ Hi cuối cùng cũng hạ xuống.
"Người nào trong các ngươi giết được Dạ Hi và Quân Mặc Hiên, trẫm sẽ nói cho các ngươi biết những người mất tích kia đang ở chỗ nào?" Nam Cung Chấn cắn răng nghiến lợi nói, đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn, bí mật này, ngoài các đời hoàng thượng của Thiên Linh ra, không có bất kỳ ai biết được.
Lời này vừa nói ra, trái tim vốn hạ xuống của Dạ Hi lại nhấc lên lần nữa.
Quả nhiên, sau khi Nam Cung Chấn nói ra những lời như vậy, thì vài tên ảnh vệ đã thúc dục nội lực công kích về phía đám người Dạ Hi.
"Kim Đại, các ngươi mau tránh ra." Hiên Viên Tuyệt (*) quát lạnh một tiếng, những người này đều là những cao thủ trên hóa cảnh, đám người Kim Đại có tấn công cũng chỉ có thể hi sinh vô ích, chi bằng trách qua một bên.
Trong nháy mắt, cuộc chiến bắt đầu.
Tuy Dạ Hi và Quân Mặc Hiên rất lợi hại, nhưng cũng chỉ có hai người, làm sao có thể địch nổi hơn một trăm tên cao thủ hóa cảnh được. Sau mấy hiệp so đấu, hai người bắt đầu có xu thế không địch lại.
Làm sao bây giờ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt. Bỗng nhiên, khóe miệng Dạ Hi nhếch lên, nở một nụ cười như có như không, nói: "Các vị, thật sự có thể quên được những tổn thương mà Nam Cung Chấn mang đến cho người thân và bằng hữu của các ngươi sao?"
Lời nói của Dạ Hi thành công làm cho những tên ảnh vệ ngừng tấn công, mọi người hết ta nhìn ngươi lại ngươi nhìn ta, dường như đang do dự, cuối cùng có nên giúp Nam Cung Chấn hay không.
Thấy vẻ mặt của mọi người có chút dao động, Dạ Hi tiếp tục lên tiếng nói: "Các vị, nếu Nam Cung Chấn có thể tìm ra được nơi ở hiện tại của những người bị mất tích thì hắn đã đi tìm từ lâu rồi, cần gì phải biện lý do này kia cho có lệ với mọi người chứ? Tin tưởng bản cung, bản cung chắc chắn sẽ tìm ra những nam nhân bị mất tích sớm nhất, tìm lại người thân cho các ngươi."
Dạ Hi đưa ra hứa hẹn, lúc trước bọn họ cũng biết Quân Mặc Hiên có hứa hẹn sẽ tìm người, vốn chỉ cho là lừa gạt dân chúng, hiện tại thì có vẻ như đó là sự thật.
"Quân Mặc Hiên ta cũng đã nói qua, sẽ tìm được người thân giúp các ngươi, còn Nam Cung Chấn, hắn ta vốn chẳng biết những người này đang ở chỗ nào?" Quân Mặc Hiên chắc chắn nói.
Giống như Hi Nhi nói, nếu như Nam Cung Chấn biết chính xác nơi ở của những người kia, thì hắn đã sớm phái người đi tìm rồi, làm sao có thể để cho hắn chui chỗ trống lớn như vậy, làm cho Nam Cung Chấn phải ngồi vững trên tội danh buôn bán nam nhân.
"Không sai, hoàng đế Nam Cung thực sự không biết, nam nhân của Thiên Linh đều được đưa đến cùng một chỗ, ở đó sẽ có người chuyên môn đến phụ trách việc vận chuyện bọn đến Tỏa Thược quốc, làm sao hắn ta có thể biết được."
Cửa cung bị đẩy ra, Mông Ngữ nghênh ngang cưỡi ngựa đi vào. Dáng vẻ này của Mông Ngữ không hề giống với một tiểu hài tử mới có mười mấy tuổi.
"Tiểu nha đầu từ đâu tới, đừng có mà nói linh tinh." Nam Cung Chấn bối rối, tiểu cô nương này là ai, vì sao biết những thứ này! Đúng rồi, nàng ta biết vu thuật, nàng ta cũng đến từ nơi đó giống như sáu vị sứ giả.
"Nói bậy, ngươi cũng biết ta biết sử dụng vu thuật, mà vu thuật chỉ có ở quê nhà của ta, ngươi cảm thấy ta đang nói dối sao." Mông Ngữ phách lối nói.
Tiếng nói vừa dứt,chuông nhỏ trên cổ tay rung lên phát ra tiếng vang trong trẻo. Ngay sau đó, một đám côn trùng màu đen không biết chui từ đâu ra. Đen nghịt, còn nhiều hơn cả đám côn trùng mà sáu vị sứ giả triệu hồi đến.
Vẻ mặt Nam Cung Chấn trắng nhợt, trong lòng đã biết chuyện lớn không thể thành, tất cả những người thủ hộ sẽ không bao giờ tin tưởng lời nói của hắn nữa. Sự lợi hại của Vu thuật, hắn cũng không muốn lĩnh giáo. Vì vậy, thừa dịp đám người Dạ Hi không chú ý, lặng lẽ rời đi.
"Muốn chạy." Dạ Hi nói thầm một tiếng, vung băng ti trong tay lên trói chặt Nam Cung Chấn lại. Nháy mắt ra hiệu với đám người Kim Đại.
Kim Đại lĩnh mệnh, tiến lên tóm lấy Nam Cung Chấn, bây giờ hắn ta vẫn chưa thể chết được, Thiên Linh vẫn còn rất nhiều bí mật chờ nàng đến tìm hiểu, nếu như Nam Cung Chấn chết rồi, nàng phải đi hỏi ai bây giờ.
Sợ bóng sợ gió một hồi, cứ như vậy trôi qua, đoàn người Dạ Hi vào ở trong hoàng cung. Từ đó, Quân Mặc Hiên hoàn toàn chiếm lĩnh được Thiên Linh. Từ nay về sau Thiên Linh quốc hoàn toàn bị xóa tên trong lịch sử, trở thành một quốc gia phụ thuộc của Thiên Thần.
Lúc này, Dạ Hi đang ngắm hoa ở trong Ngự Hoa viên, vừa vặn Tiểu Tư Mặc và Mông Ngữ cũng đang chơi đùa ở bên cạnh. Những lời nói lúc nãy của Mông Ngữ làm cho nàng rất nghi ngờ.
"Mông Ngữ, muội biết những nam nhân bị mất tích kia đang ở nơi nào sao?" Dạ Hi giả vờ tùy ý hỏi.
"Không biết." Mông Ngữ lên tiếng phủ nhận, tiếp tục chơi đùa với rắn cùng Tiểu Tư Mặc. Hai người, một người giữ đầu rắn, một người nắm đuôi rắn, dùng sức lôi kéo về hai phía trái ngược. Chơi đến vui vẻ.
Chỉ là thật tội nghiệp cho con rắn nhỏ kia, lúc nào cũng phải chịu đửng cảm giác đau đớn vì bị phân thân.
"Vậy vì sao lúc nãy muội lại nói là biết?" Dạ Hi quay sang nhìn Mông Ngữ, nàng có thể trả lời xong vấn đề của nàng rồi hãy chơi đùa tiếp có được không?
"Ngốc, tất nhiên là để lừa gạt bọn họ rồi, muội rời quê hương từ khi còn rất nhỏ, làm sao biết được có chuyện gì xảy ra." Vẻ mặt Mông Ngữ nhìn Dạ Hi giống như đang nhìn một tên ngốc.
Đần độn, nói nàng sao? Mẹ nó, ngươi mới là đần độn, cả nhà ngươi đều là đần độn. Dạ Hi oán thầm trong lòng, bị một tiểu ngu ngốc măng là đần độn, trong lòng nàng rất khó chịu.
Nhìn thấy Dạ Hi khó chịu, Mông Ngữ bật người dậy, ra vẻ nịnh nọt nói: "Ha ha, Dạ Hi tỷ tỷ, chẳng phải muội đang học tập tỷ sao? Xem lời nói dối giống như một lời nói thật, cho dù trong lòng có sợ hãi, cũng phải ra vẻ lời thề son sắt, như vậy mới có thể hù dọa người khác."
Có không? Nàng có nói như vậy sao? Dạ Hi nghi ngờ trong lòng, tuy nhiên người nào chẳng muốn nghe những lời nói ca ngợi: "Coi như muội thức thời." Tâm trạng Dạ Hi vui sướng nhìn Mông Ngữ.
Nếu nàng không biết, vậy thì phải nghĩ biện pháp khác thôi.
Ngày hôm sau, quốc thư của Thiên Thần chính thức được ban bố, chiếu cáo việc này cho thiên hạ. Đồng thời, cùng với sự diệt vong của Thiên Linh, trạng thái cân bằng ngắn ngủi của đại lục Long Đằng cũng bị đánh vỡ. Thế cục của các quốc gia khác bắt đầu thay đổi, chính sách ngoại giao cũng có sự thay đổi lớn.
Sau khi Quân Mặc Hiên nhậm chức cũng không có vội vã điều chỉnh mối quan hệ với các quốc gia khác, mà thực hiện hứa hẹn của mình trước tiên, giúp bách tính Thiên Linh tìm kiếm người thân và bằng hữu bị mất tích.
Dựa vào tin tức mà Nam Cung Chấn khai ra, sáu vị nữ tử mặc bạch y chính là sứ giả đưa nam nhân vào trong cấm địa, sau năm ngày bọn họ sẽ ra ngoài, đợi khoảng một tháng sau, bọn họ lại trở về bằng đường cũ và đưa những nam nhân đó trở lại.
Còn những nam nhân chưa có trở về, sáu vị nữ tử mặc bạch y đó đều trả thêm bằng vàng làm phí đền bù tổn thất. mà Thiên Linh quốc cũng sẽ trợ giúp chiếu cố đến người nhà của bọn họ.
Chính vì vậy mà từ trước đến nay quốc chủ Thiên Linh đối xử với bách tính cũng không tệ, thế nên, qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa có người nào phát hiện ra bí mật này. Bây giờ nghĩ lại, Nam Cung Chấn đối tốt với bọn họ như vậy chẳng qua chỉ là muốn làm giảm bớt tội nghiệt trên người mình mà thôi.
Sau khi thương lượng, đám người Quân Mặc Hiên quyết định đích thân đến cấm địa một chuyến, tuy nhiên, mọi chuyện lớn nhỏ ở Thiên Linh cần phải xử lý, ở Thiên Thần có Âu thái phó và Dạ Viễn Thiên rồi nên không đáng lo ngại.
Nhưng mà ở Thiên Linh thì lại không được, người có bản lĩnh thì không đáng tin, còn người đáng tin lại không có bản lĩnh áp chế người khác. Không còn cách nào khác, Quân Mặc Hiên không thể làm gì khác hơn ngoài việc gọi Hoa Hồ Điệp và Vân Thanh Phong đến.


Mười ngày sau, Vân Thanh Phong và Hoa Hồ Điệp phong trần mệt mỏi đi đến Thiên Linh.
Lúc mới gặp lại Vân Thanh Phong, trong mắt hắn lộ ra một chút vẻ ưu thương làm cho Dạ Hi nghi hoặc, nhịn không được lên tiếng trêu ghẹo: "Làm sao vẻ mặt lại giống như ăn mướp đăng thế kia? Bị nữ nhân vứt bỏ à?"
Vân Thanh Phong xem nhẹ, không để ý đến Dạ Hi, hiện tại hắn đang rất đau lòng, có thể đừng xát muối lên vết thương của hắn nữa có được không. Nữ nhân là sinh vật khó hiểu nhất trên đời này, lúc thích ngươi thì xem ngươi như là bảo bối, lúc không thích ngươi nữa thì ngay cả cỏ dại ngươi cũng không bằng.
Đây chính là hình dung chân thực nhất của Vân Thanh Phong, suốt ba tháng ròng rã, hắn khuyên ca mãi, dùng hết tất cả các loại chiêu số, mà nàng vẫn khăng khăng một mực phải gả cho thái tử của Tuyết Dung quốc.
Tên Lý Ngao này tốt đến như vậy sao? Có đẹp trai hơn Vân Thanh Phong hắn sao, hay là võ công của hắn rất cao cường? Ngoài chuyện hắn làm thái tử của một nước ra, hắn ta hơn hắn ở chỗ nào chứ.
Thấy Vân Thanh Phong không trả lời, Dạ Hi thức thời im lặng không nói nữa, như vậy có nghĩa là lại gặp phải rắc rồi liên quan đến Lăng Vi Vi nên tâm trạng không được tốt mà thôi.
"Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp, Quỷ Diện, một trong ba ngươi các ngươi phải ở lại Thiên Linh, còn người nào ở lại thì các ngươi tự quyết định đi." Ba đại cao thủ đánh lộn với nhau, hình như hắn chưa từng được xem qua, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để cho ba người này đánh lộn với nhau rồi. Loại kịch vui này làm sao có thể bỏ qua được. Trên thực tế, ba người cũng không có đánh nhau như Quân Mặc Hiên nghĩ, mà chính là xuất hiện một tình cảnh quái dị như thế này.
"Quỷ Diện, ngươi ở lại." Hoa Hồ Điệp cùng Vân Thanh Phong vừa mới đến nói.
"Dựa vào cái gì?" Quỷ Diện cãi lại nói, đừng tưởng rằng bình thường hắn không nói lời nào, đồng nghĩa với việc hắn dễ bị bắt nạt nhé, ở lại xử lý chính vụ của Thiên Linh làm sao có thể thoải mái, mạo hiểm như đi với chủ nhân được.
Quan trọng nhất là, có thể được đi bên cạnh Dạ Hi, trong lòng hắn rất vui sướng.
"Tại sao lại là ngươi à, ngươi cho là một mình ngươi có thể đánh thắng được hai người chúng ta sao?" Vân Thanh Phong khinh bỉ nhìn Quỷ Diện, hừ, ai bảo bình thường hắn ít nói, không biết cách lôi kéo đồng minh cơ. Bị bắt nạt là đáng lắm.
"Không có đánh qua làm sao biết được." Quỷ Diện không phục nói, dựa vào cái gì, cứ khi nào phải ở lại để canh giữ đều là hắn ở lại chứ.
"Ôi chao, Quỷ đại gia, ngươi định đến thật sao, được thôi." Hoa Hồ Điệp trêu ghẹo nói, xắn tay áo của mình lên ra vẻ chuẩn bị.
Vân Thanh Phong cũng như vậy, vẻ mặt không phục nhìn Quỷ Diện, hừ, chỉ bằng sự ăn ý giữa hắn và Hoa Hồ Điệp, làm sao có thể thua dưới tay Quỷ Diện được, đừng đùa.
"Bắt đầu đi." Quỷ Diện lạnh lùng nói.
"Được." Hai người đồng nói.
Nhìn ba người giương cung bạt kiếm, Quân Mặc Hiên cố ý ngồi thẳng người lên để xem kịch vui, ngay cả vẻ mặt của Dạ Hi cùng Mông Ngữ cũng hưng phấn, bọn họ xem không ít người đánh lộn rồi, nhưng ba người môn chủ của Long Môn, lão bản của Yên Vũ các và minh chủ của Huyết Sát Minh đánh lộn với nhau thì bọn họ chưa từng xem qua.
Mọi người ở đây đang mong đợi, ba người ra tay.
"Oằn - Tù – Tì." ba người đồng thanh kêu lên. Quả nhiên, kết quả vẫn như cũ, Quỷ Diện ra cái kéo, còn những người còn lại đều ra đá.
Hai mắt của Quỷ Diện nhìn chăm chằm vào cái tay của mình, sao lại như vậy được, tại sao mỗi lần đều thua như vậy.
Nhìn thấy một màn này, mọi người chỉ cảm thấy có đám quạ đen bay ngang qua đỉnh đầu của mình, ba người này có thể đừng ngây thơ như vậy nữa được không, còn chơi oản tù tì nữa chứ, có nhầm không vậy.
Ngay cả Quân Tư Mặc cũng khinh bỉ nhìn bọn họ, không dám đánh lộn sao? Hắn còn chuẩn bị hò hét trợ uy kia mà.
Những người đi theo cứ thế được quyết định bằng một trò chơi buồn cười như vậy, sáng sớm hôm sau, một nhà Dạ Hi, ngoài ra còn có Hoa Hồ Điệp, Vân Thanh Phong và Mông Ngữ cùng nhau đi về phía cấm địa.
Về phần Quỷ Diện thì đau khổ làm theo lời ở lại Thiên Linh. Việc này làm Quân Mặc Hiên rất hài lòng, đừng tưởng rằng hắn không nhìn ra, mỗi lần nhìn thấy ảnh mắt của Quỷ Diện nhìn Dạ Hi, hắn đều rất khó chịu, ở lại cũng tốt.
Người trông coi cấm địa chính là Hộ quốc trưởng lão, vốn có mười người, nhưng bây giờ chỉ còn lại năm người, còn lại đều chết hết rồi. Mà năm người còn lại này cũng quy thuận Quân Mặc Hiên.
Vì vậy, khi đam người Dạ Hi đi đến cấm địa vẫn chưa gặp phải một chút trở ngại nào, hơn nữa hiện tại còn ai dám làm khó Dạ Hi nữa chứ, đây chẳng phải là muốn chết sao?
Dưới sự hướng dẫn của Tề trưởng lão, đoán người Dạ Hi thuận lợi đi vào cấm địa. Nói là cấm địa, những thực ra nơi này chỉ là một lối đi thôi, bởi vì thường có người đi lại thường xuyên nên công trình ở bên trong được xây rất đầy đủ, điều kiện để thông gió cũng được tính toán rất chu đáo. Ở trên đỉnh có rất nhiều lỗ lớn nhỏ khác nhau, xuyên qua lỗ nhỏ, ánh sáng vào không khí được truyền vào lỗi đi làm cho người ta không có cảm giác khó chịu đến mức nửa bước cũng không bước nổi.
Đám người Dạ Hi cần thận để ý xung quanh, sợ gặp phải cơ quan hay bẫy rập gì gì đó. Bọn họ đi bộ được gần nửa ngày thì gặp phải một căn phòng lớn được làm bằng đá.
Bên trong có cất giữ rất nhiều thực vật, Hoa Hồ Điệp dùng ngâm châm để kiểm tra thử, cũng không có độc. Xem ra lối đi này rất dài, chỉ là không biết cuối cùng nó sẽ dẫn đến chỗ nào.
Nửa ngày nữa lại trôi qua, đám người Dạ Hi cũng không gặp được một chút nguy hiểm nào, tính cảnh giác dần dần biến mất, tốc độ của mọi người cũng nhanh hơn rất nhiều.
Đi được khoảng hai ngày hai đêm, đám người Dạ Hi mới nhìn thấy được một chút ánh sáng.
"Ha ha ha... cuối cùng thì cũng được nghỉ ngơi." Vân Thanh Phong vui sướng nói, nhanh chóng bước ra khỏi lối đi. Khi hắn đi đến cửa, vẻ mặt hắn thay đổi, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Đám người Dạ Hi đi đến sau nhìn thấy một sa mạc rộng lớn mịt mờ, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng không yên, làm thế nào mới có thể đi qua được con đường dẫn đến Tỏa Thược quốc.
Đoàn người lại quay trở lại lối đi, theo đường cũ đi đến căn phòng đá ở gần bọn họ nhất, định ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm. Nhân tiện chuẩn bị thêm chút thức ăn và nước uống.
Chập tối ngày hôm sau, đoàn người bắt đầu đi vào sa mạc. Mặc dù trời đã hơi tối, nhiệt độ cũng không cao, y phục của bọn họ đủ dày, cũng không có gì đáng ngại.
Để đề phòng tránh xảy ra một số chuyện không may, Dạ Hi vẫn chuẩn bị đầy đủ, nàng xé rách những y phục thừa ra làm thành vài cái mũ đơn giản, thực ra nó chính là khăn trùm đầu, phần sau của khăn đội đầu có thêm một tấm vài rủ xuống lưng để thấm mồ hội và cách nhiệt.
Ban ngày, nhiệt độ không khí ở sa mặc rất cao, dựa vào nhiệt độ lúc ban đêm ta có thể suy ra được nhiệt độ vào ban ngày có thể lên đến trên 40°C, loại tình huống như thế này tốt nhất nên mũ trùm đầu, mặc quần áo kín người, không những có thể ngăn chặn được bức xạ nhiệt, ngăn cản không khí nóng. Hơn nữa còn có thể tiết kiệm được nước, phòng trưởng hợp bị mất nước do đổ mồ hôi.
"Tiểu Hi nhi, ta có thể không cần đội cái mũ xấu như vậy được không, thật sự rất xấu hổ không dám ra gặp người luôn." Hoa Hồ Điệp nói thẳng không quanh co lòng vòng, hắn chính là thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc có được không? Phong lưu phóng khoáng, làm sao có thể bị một tấm vải vóc xấu xí làm mất hình tượng được.
"Có thể, nhưng nếu bi phơi nắng thành hói đầu, thì cũng đừng trách ta." Dạ Hi lạnh lùng nói, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Môi trường sa mạc ở nơi này còn kinh khủng hơn môi trường sa mạc mà trước đây nàng đã trải qua, nhiệt độ ban ngày tăng càng cao, thì nhiệt độ ban đêm sẽ càng thấp, giống như hai thái cực, nóng lạnh đan xen, nghĩ lại cảm giác kia thật là không dễ chịu.
"Phơi nắng đến hói đầu? Không đến mức như vậy chứ, nhiệt độ nơi này thấp như vậy mà, rất lạnh." Hoa Hồ Điệp không tin nói. Hắn cũng không tin sáng sớm ngày mai mặt trời có thể xuất hiện được?
Những người như bọn họ, từ nhỏ đã được lớn lên ở trung nguyên, nên vốn chẳng biết hình dạng của sa mạc là như thế nào. Tất nhiên cũng sẽ không thể nào giải thích được môi trường ở sa mạc.
"Không muốn, vậy đưa cho ta, đến lúc đó cũng tìm đến ta để xin nhé." Dạ Hi tiến lên cầm lấy khăn đội đầu ở trong tay Hoa Hồ Điệp.
Cánh tay của Hoa Hồ Điệp giơ lên thật cao, ngăn lại động tác của Dạ Hi, không nên, không nên, hắn vẫn đội lên thì hơn, nhỡ may thật sự giống như những gì Dạ Hi nói, nếu như phơi nắng thành đầu hói, vậy thì sẽ không còn là vấn đề mất mặt hay không nữa mà là không còn mặt mũi.
Hoa Hồ Điệp nhanh chóng cột chắc khăn đội đầu, nói: " Được rồi, nhanh lên đường thôi, đi muộn sẽ không có chỗ để nghỉ ngơi đâu."
"Mông Ngữ, dẫn đường đi." Ánh mắt của DạHi nhìn về phía Mông Ngữ, trong mắt có chân thành. Đây là ánh mắt rất ít khi nhìn thấy được ở trên người Dạ Hi, điều này cho thấy, nàng đã đồng ý đón nhận vị tiểu bằng hữu tên Mông Ngữ này. Mặc kệ là nàng làm bạn chơi với Quân Tư Mặc hay là nàng đã từng giúp đỡ bọn hột, tất cả đều đáng giá để Dạ Hi đối xử như thế.
Bị Dạ Hi nhìn như vậy, Mông Ngữ có chút ngượng ngùng sờ đầu một cái, khuôn mặt lộ ra vẻ lúng túng nói: "Dạ Hi tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội không nhớ rõ đường về nhà."
"Cái gì, không nhớ rõ đường về nhà, ta nói này Mông Ngữ, ngươi là kẻ khờ hay là đồ ngu ngốc vậy, thậm chí ngay cả đường về quê nhà của mình mà cũng không biết." Hoa Hồ Điệp quay về phía Mông Ngữ lên tiếng quở trách.
Thực sự quá ngoài ý muốn, tiểu cô nương Mông Ngữ này thực sự là một đóa hoa kỳ lạ, ngay cả đường về nhà mà cũng không biết.
Mông Ngữ uất ức, không biết đường về nhà thực sự rất kỳ quái sao? Có cần phải dùng từ như vậy để mắng nàng không? "Hoa Hồ Điệp, ngươi.. ngươi…, dựa vào đâu mà ta phải biết đường về nhà chứ, đã rất nhiều năm rồi ta vẫn chưa có trở lại nhà."
Nói đến chỗ này, Mông Ngữ lộ ra vẻ mặt thương cảm khó gặp, nàng không nhớ rõ đường về nhà là một chuyện rất bình thường, không nhớ ra được là lúc ba tuổi hay là năm tuổi nàng theo cô cô đi ra ngoài, từ đó nàng không có trở về lần nào. Ngây ngốc sống ở trong hang đá ẩm ướt với cô cô, còn cô cô thì lại bận rộn rất ít khi dắt theo nàng đi.
Nàng cũng chỉ có thể chơi đùa với rắn rết, côn trùng và kiến, tuổi thơ cô độc, cũng chẳng có ai dạy nàng cách đối nhân xử thế như thế nào, nàng có thể nhớ được quê hương của nàng là Tỏa Thược quốc là giỏi lắm rồi.
"Được rồi, không biết thì không biết, chúng ta cứ từ từ tìm kiếm, Tiểu Ngữ cũng muốn về nhà đúng không?" Dạ Hi dịu dàng dỗ dành.
Dù sao Mông Ngữ cũng chỉ là một tiểu hài tử, nỗi buồn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Không bao lâu sau, Mông Ngữ đã lấy lại được vẻ ngây thơ, hoạt bát như lúc trước.
Chỉ là trong lòng đã sớm ghi hận lên trên người Hoa Hồ Điệp rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom