• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New TA DỰA VÀO ÁC ĐỘC TRỞ THÀNH HẮC NGUYỆT QUANG CỦA LỤC GIỚI (1 Viewer)

  • Chương 6: Bỏ trốn bất thành

Động tác trên tay Ân Yểu Yểu vừa dừng lại thì cổ tay liền bị Ân Nghiệt nắm lấy. Hắn kéo nàng lại từ bên cửa sổ, sau đó tùy ý vung tay lên đem cửa sổ đóng lại. Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, khóe môi hơi nhếch lên, ngữ khí nhàn nhạt:
"Lỡ muội muội chẳng may rơi xuống thì ca ca cũng không kịp đỡ muội đâu."
Ân Yểu Yểu nắm lấy tay áo mềm mại của mình rồi vò thành một khối tròn trong tay, nhu thuận hỏi hắn: "Ca ca sao lại tới đây?"
Ân Nghiệt vung ống tay áo lên, đột nhiên sau lưng Ân Yểu Yểu xuất hiện một chiếc xe lăn. Hắn đặt tay lên vai nàng, có chút dùng sức đem nàng ấn xuống, làm nàng lảo đảo ngồi phệt xuống xe lăn, hỏi lại nàng: "Muội đoán xem?"
Ân Yểu Yểu đặt tay lên tay vịn của xe lăn, dùng ngón tay di chuyển nhẹ, rồi lại nắm chặt trong lòng bàn tay: "Yểu Yểu đi lại không tiện, ca ca đến là vì quan tâm đến muội."


"Yểu Yểu?" Ánh mắt Ân Nghiệt rơi vào tay nàng, hé môi hỏi một câu: "Ân Yểu Yểu?"
Ân Yểu Yểu dùng tay kia điều khiển xe lăn tiến lại gần hắn, giọng điệu có chút đau lòng: "Muội là muội muội ruột thịt của ca ca, đương nhiên là cùng họ với ca ca rồi. Ca ca thật sự không nhớ gì ư?" Ân Nghiệt đột nhiên bật cười, đưa tay sờ lên đỉnh đầu nàng, lại đột nhiên dùng sức nắm lấy tóc sau ót nàng buộc nàng phải ngẩng mặt lên nhìn hắn, sau đó thả lỏng tay mà xoa nhẹ lên tóc nàng.
Hắn cúi người, khoảng cách rất gần với nàng: "Nếu ngươi là muội muội của bản tôn, ngày mai khi tiến vào Khô Mộc Lâm nhớ biểu hiện cho tốt, đừng làm mất mặt ca ca."
Hắn nói xong, phủi phủi ống tay áo, quay người chuẩn bị rời đi.
Ân Yểu Yểu còn muốn giãy dụa một chút, nàng bắt lấy góc áo hắn, vô cùng đáng thương hỏi: "Các trưởng lão trong tộc không tin muội, nhất định muốn muội phải vào Khô Mộc Lâm để kiểm nghiệm thân phận, có phải ngay cả ca ca cũng không tin muội?"


Ân Nghiệt không hề ngoái lại, hắn giật lấy góc áo từ tay nàng, "Tin?" Hắn giống như nghe được chuyện gì vô cùng hoang đường, bỗng nhiên cười thành tiếng: "Tin hay không cũng không quan trọng đối với bản tôn, bản tôn chỉ thích những vật thú vị, mặc kệ vật kia là thứ gì đi chăng nữa."
Hắn dứt lời, trực tiếp đẩy cửa đi. Lòng bàn tay Ân Yểu Yểu đã sớm lạnh lẽo, nàng ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, rũ mắt không biết đang suy nghĩ điều gì. Sáng sớm hôm sau, hạ nhân vào nhà hầu hạ Ân Yểu Yểu rửa mặt, thấy nến trong phòng vẫn còn thắp sáng, hỏi: Tiểu điện hạ, có cần tắt nến đi hay không?"
Ân Yểu Yểu liếc qua giá đỡ: "Không cần đâu."
Nàng đưa tay sửa sang lại tóc mái trên trán, nói với hạ nhân kia: "Tỷ tỷ, ta đã tự mình trang điểm chỉnh chu rồi, tỷ có thể đẩy ta ra ngoài một chút không?"
Nàng đã tự rửa mặt trước đó, trên đầu chỉ búi hai búi tóc nho nhỏ, cài chút trâm hoa đơn giản, là kiểu tóc nàng quen dùng mấy ngàn năm nay từ khi còn ở phàm trần đến khi vào tiên giới. Hạ nhân kia thấy sắc mặt nàng rạng rỡ, trong mắt tựa như sao trời tỏa sáng, vô ý thức cảm thấy nàng không có ý đồ xấu, do dự một lát rồi đáp: "Tiểu điện hạ muốn đi đâu?"


Ân Yểu Yểu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nói: "Mang ta đi một vòng xung quanh đi."
Hạ nhân kia nghe lời, đẩy nàng ra khỏi cửa, bắt đầu dạo quanh Ma cung, nhưng Ma cung chiếm diện tích cực lớn, các nàng đi ước chừng nửa canh giờ, cũng mới đi được một góc của Ma cung. Hạ nhân kia lại đẩy nàng đến tận cùng phía đông của Ma cung. Địa giới của Ma tộc rất lớn, Ma Cung được xây dựng trên ngọn núi cao mà ngọn núi này nằm ở phía đông của địa giới Ma tộc. Phía đông của Ma cung này là nơi toàn bộ các đại kết giới của Ma tộc liên kết với nhau.
Ân Yểu Yểu hỏi: "Tỷ tỷ, Ma tộc chúng ta chỉ có hai tầng kết giới sao?"
Hạ nhân kia lắc đầu: "Tiểu điện hạ, ban đầu ma tộc có ba tầng kết giới, nhưng tầng kết giới thứ ba đã biến mất kể từ khi tôn thượng băng hà trong đại chiến giữa Tiên Ma, cho dù hiện tại tôn thượng đã sống lại nhưng tầng thứ ba kết giới cũng không còn xuất hiện nữa. Ân Yểu Yểu nghe vậy, đưa mắt quét xung quanh một vòng. Nàng đưa tay lên thăm dò kết giới trước mặt, lại phát hiện kết giới này nhìn có vẻ kiên cố, kì thực không phải, chung quanh giống như có thứ gì làm suy yếu toàn bộ kết giới.
Hạ nhân kia thấy nàng đưa tay dò xét kết giới, chặn lại nói: "Tiểu điện hạ, ngài đừng chạm vào lung tung, gần đây có rất nhiều tiên binh lượn lờ bên ngoài kết giới, nếu ngài làm ảnh hưởng đến kết giới, kết cục sẽ không tốt."


Ranh giới của Ma giới giáp với Yêu giới và Nhân giới, nhưng luôn có một khu vực hỗn loạn giữa biên giới của các địa giới khác nhau. Những địa phương này không tồn tại kết giới, cũng không quy thuộc về bất cứ một tộc nào, bình thường các giống tộc đều có thể tùy ý lưu lại nơi này, vô cùng hỗn loạn.
Hiện tại tiên binh đang đóng quân ngay tại chỗ này. Ân Yểu Yểu gật gật đầu, sau đó giật giật tay áo của nàng: "Tỷ tỷ, tỷ lại gần đây một chút, ta có cái bí mật muốn nói cho tỷ nghe." Hạ nhân kia cúi người xích lại gần nàng: "Tiểu điện hạ, ngài nói đi."
Ân Yểu Yểu chớp mắt, sau đó vươn tay ra với tốc độ cực nhanh, đánh một nhát lên gáy người nọ ——"Bịch!" Hạ nhân kia còn chưa kịp phản ứng đã trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh, ngã xuống đất.
Ân Yểu Yểu mím môi nhìn nàng, ngữ khí mang chút áy náy, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi tỷ tỷ, hơn nửa canh giờ nữa tỷ sẽ tự động tỉnh lại."


Nói xong nàng lấy ra một chiếc khăn tay che mặt lại, hướng xe lăn di chuyển vòng quanh kết giới vài vòng, chọn một chỗ kín đáo rồi trực tiếp dẫn động ma khí chung quanh phá vỡ một mảnh nhỏ kết giới, sau đó điều khiển xe lăn lần mò theo vết nứt nhỏ mà rời khỏi kết giới. Ma cung ở trên đỉnh núi, từ sau khi rời khỏi kết giới đều gặp phải rừng rậm, có rất nhiều dốc cao chênh vênh, đường núi ngoằn ngoèo ổ gà, đa phần là đường mòn do chân người tạo nên, vừa chật chội lại đầy sìn bùn.
Ân Yểu Yểu từ trên đỉnh núi đi xuống, nàng còn chưa đi được bao xa, nhìn sang mảnh đất đối diện đã thoáng thấy vài tên tiên binh, trước mặt chúng còn chất đầy những cỗ thi thể. Nàng đứng ở vị trí hơi cao một chút, có thể là góc chết vì khi nàng nhìn xuống thấy rõ tình thế phía đối phương, nhưng phía những tên tiên binh kia lại không nhìn thấy nàng. Nàng dừng xe lăn lại, sau đó lặng lẽ lui ra sau một gốc đại thụ, chỉ nghiêng người quan sát động tĩnh của đám tiên binh, liền thấy hai tên tiên binh đang dùng linh kiếm khều những thi thể trên mặt đất.


Bọn hắn lật ngửa thi thể đầy máu nằm trên cùng lên: "Tên này hình như là một trong những trưởng lão của Ma cung, đã giết không ít người của chúng ta."
Ân Yểu Yểu chăm chú nhìn kỹ, phát hiện thi thể đẫm máu kia đúng là đại trưởng lão, dưới người hắn còn đè mấy bộ thi thể, trong đó một xác chết nhìn tựa như tên người hầu tóc đen, còn lại đều là tiên binh.
Một tên tiên binh nhìn đại trưởng lão, ghét bỏ nói: "Coi như hắn không may, vừa vặn gặp phải mấy đội tiên binh mới điều đến hôm qua, còn không phải là bị đánh tới mức cầu xin tha thứ ư, nói rằng Ma Tôn đã sống lại, còn muốn cùng tiên giới chúng ta trao đổi tin tức để giữ lại cái mạng quèn của hắn."
Tên tiên binh có râu quai nón xì một tiếng khinh miệt: "Hồi sinh cái gì cơ, tin tức Ma tôn hồi sinh đều truyền ra không dưới mười mấy lần trong suốt vạn năm qua, có lần nào thật sự sống đậy đâu?"

Hắn lại dùng linh kiếm đâm thi thể đại trưởng lão một chút: "Tên này là đã chết thật rồi, ta đem một vài huynh đệ sang bên kia dò xét, nhóm các ngươi bên này đừng lười biếng, bên kia còn mấy đội đang tuần tra đó."
Một tên khoác tay: "Đi nhanh đi, chúng ta canh giữ ở bên này."
Hắn dứt lời, tiên binh có râu quai nón liền mang theo người đi, chỉ để lại hai cái tiên binh canh chừng tại chỗ này. Ân Yểu Yểu đảo mắt bốn phía, liền thấy vị trí của mình có một con đường nhỏ uốn lượn đến chỗ sườn núi đối diện, nếu như nàng tiếp tục đi dọc theo con đường này đi xuống dưới, thể nào cũng gặp hai tên tiên binh kia!
Nàng nắm chặt tay vịn của xe lăn, đang chuẩn bị quay trở về, lại đột nhiên nghe thấy tên tiên binh kêu lên: "Lão già này hình như còn sống!"


Nàng ngừng động tác, ngước mắt nhìn lại chỗ sườn núi thấp, thấy con mắt của đại trưởng lão như đang động đậy.
Ngay sau đó, nàng trông thấy bờ môi đại trưởng lão mấp máy, khẩu hình là: "Các ngươi, những tên binh sĩ quèn biết gì cơ chứ, đem việc Ma tôn sống lại lập tức báo cho tiên giới..."
Lão chưa dứt lời đã có tên tiên binh bước lên đạp cho một cước: "Ngươi còn hoang tưởng muốn chúng ta đem việc này báo cho thượng tiên của Tiên tộc ư?
Hoang đường như vậy còn dám thốt ra!" Tiên binh xuất ra một đạo linh lực: "Hôm nay ta sẽ hóa kiếp cho ngươi!"
Đại trưởng lão thấy thế, khó khăn lắm mới lăn được một vòng né tránh đạo linh lực kia, trực tiếp lăn xuống khỏi núi thi thể chất đống. Trong giây phút lão lăn xuống, tay hướng về phía vạt áo bên trên áo giáp của hai tên tiên binh trước mặt mà thăm dò. Ánh mắt của Ân Yểu Yểu từ nãy đến giờ đều chăm chú vào bọn họ, nàng phát hiện trên vạt áo hai tên tiên binh kia có thêm một hạt châu nhỏ màu đỏ thẫm. Ngay sau đó, một trong hai tên tiên binh xuất kiếm mang theo linh lực đủ để chết người, hướng về phía ngực lão mà tấn công!
Nhưng đại trưởng lão không tránh đi, ngược lại còn nằm trên mặt đất, bờ môi lẩm nhẩm niệm đạo chú ngữ, sau đó đạo kiếm khí kia trực tiếp xuyên qua thân thể của lão, nhưng không lưu lại bất cứ vết thương nào trên người lão, trong khi tên tiên binh bên cạnh đau đến mức hét lên thành tiếng! Ân Yểu Yểu đang tập trung đọc khẩu hình của đại trưởng lão, nghe thấy thanh âm kia liền dời mắt, bắt gặp tên tiên binh cầm kiếm vừa rồi đã đầu lìa khỏi cổ, máu chảy như vòi phun không ngừng.
Tên tiên binh bên cạnh bị dọa đến trợn mắt, liền truyền mật âm cho những tiên binh còn lại, sau đó đứng ngốc một chỗ không dám động đậy. Ân Yểu Yểu thấy hắn đốt truyền âm phù cho đồng bọn, thế là cắn răng điều khiển xe lăn đổi phương hướng, chuẩn bị quay trở về.


Nàng vừa mới xoay người sang chỗ khác, xe lăn liền bị một viên đá nhỏ đánh trúng, sau đó lao nhanh xuống con dốc nhỏ bên cạnh! Sắc mặt nàng tái nhợt, vội vàng vươn tay tóm lấy cái cây gần đó, tay mới bám vào cành cây được một lúc, xe lăn đột nhiên dừng lại, sau đó bị người đẩy sang hướng khác.
Người kia đem nàng đẩy về phía trước một vài bước, rồi cúi người xuống, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Muội muội đi tản bộ còn có thể đi thật là xa nha."
Ân Yểu Yểu trong nháy mắt liền khoác lên mình dáng vẻ tươi cười ngọt ngào, nàng quay lại nhìn người sau lưng: "Ca ca? Ca ca làm sao biết ta ở đây?"
Ân Nghiệt không để ý đến phản ứng của nàng. Ân Yểu Yểu suy nghĩ một hồi, nhớ đến chuyện hôm nay mình đã làm, chẳng lẽ ca ca có cảm ứng với kết giới?
Ân Nghiệt im lặng không lên tiếng, ngón tay quấn quanh một lọn tóc rơi ra từ búi tóc nàng, hỏi: "Muốn chạy đi đâu?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom