• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi (1 Viewer)

  • Chương 21-22

Chương 21:


Mạc Thần Trạch đọc lời thoại xong cảm thấy hơi xấu hổ, không đợi Cố Tiểu Khả phản ứng lại, anh lập tức vụng về đổi chủ đề.


“Thời tiết hôm nay thật đẹp.”


Đầu ngón tay Cố Tiểu Khả hơi run, viền mắt đỏ lên, ngực phập phồng dữ dội, bị sự quan tâm không cẩn thận lộ ra của nam thần kích thích đến cảm xúc dâng trào.


Ngay cả giọng điệu cũng bất giác hưng phấn theo, cô nói năng lộn xộn: “Đúng vậy, thời tiết thật đẹp, mây rất lớn, đúng là tôi tốt số, mới có thể nhìn thấy đám mây to như này….”


Mạc Thần Trạch nghe thấy cô nói như vậy, ngực đau nhói, trong nháy mắt đồng tử co lại.


Mệnh của cô…. tốt ở đâu chứ.


Hai người quay về nhà trẻ, nhóm con sen đều biết con hổ Đông Bắc đã được cô thuần phục, con hổ chẳng những không làm người nào bị thương, còn cõng cô chạy một đoạn, cuối cùng lại ngoãn ngoãn đi vào lồng.


Cố Tiểu Khả lập tức trở nên nổi tiếng trong toàn bộ cư xá.


Huấn luyện hướng dẫn chó đã là cái gì, thuần phục mãnh thú mới là bản lĩnh thực sự!


Ánh mắt mọi người nhìn về Cố Tiểu Khả biến hóa bất thường, đã tò mò lại khâm phục, cảm thấy cô oai phong lẫm liệt, trâu bò giống như thần Tài võ Triệu Công Minh cưỡi cọp đen vậy, lại dám cưỡi hổ!


Từ đây về sau, danh tiếng nhà trẻ thú cưng của Cố Tiểu Khả lên cao, nhóm con sen hâm mộ danh tiếng đến đây đăng ký cho cún cưng nhà mình nối liền không dứt.


Ban đầu Mạc Thần Trạch không định nghỉ trưa, nghĩ lại buổi sáng mình một hơi hoàn thành hai nhiệm vụ, có lẽ đã tích lũy đủ tiền JJ có thể mua nội dung kịch bản.


Anh vừa nhắm mắt không lâu, đã tiến vào cảnh trong mơ của kịch bản.


[Dịch dinh dưỡng: 0 bình]


[Nguyệt thạch: 2 cái]


[Tiền JJ: 4 xu]


Mạc Thần Trạch không hiểu: “Tại sao làm nhiệm vụ đầu tiên có 10 xu, bây giờ lại chỉ có 4 xu?”


Kịch bản trả lời rất là đứng đắn: [Lần đầu tiên nạp tiền có ưu đãi không phải rất là bình thường sao?]


Mạc Thần Trạch: “……”


“Vậy bốn xu có đủ mua thông tin liên quan của bọn buôn người không?”


Kịch bản rất sảng khoái: [Đương nhiên có thể.]


[Xác nhận mua nội dung kịch bản?]


[Mời trả lời: Có/ không]


Mạc Thần Trạch trả lời không chút do dự: “Có.”


[Dịch dinh dưỡng: 0 bình]


[Nguyệt thạch: 2 cái]


[Tiền JJ: 0 xu]


Một giây sau, anh nhìn thấy nội dung kịch bản:


[Bánh Đậu Labrador can đảm anh dũng che chắn Đa Đa ra phía sau mình, cảnh giác đối diện với ông chú, ánh mắt không hề di chuyển.]


[Vết bớt lớn trên gan bàn tay phải của ông chú kia như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ.]


“Sao lại chỉ có hai câu?”


Kịch bản trả lời như chuyện đương nhiên: [Anh chỉ có bốn xu, còn muốn mua bao nhiêu!]


Mạc Thần Trạch: “…..”


Mặc dù không nhiều, nhưng may mà cũng coi như là có một ít manh mối.


Ít nhất cũng biết có một chú Labrador có tên là Bánh Đậu đã từng gặp tên buôn người kia, mà Đa Đa có thể là chủ của chú chó hoặc là bạn.


Ngay lập tức Mạc Thần Trạch gọi điện tìm người đi điều tra theo manh mối này, chỉ là thông tin quá ít, cái tên Đa Đa này rõ ràng không phải là tên của con người, đi điều tra không khác gì mò kim đáy bể.


Buổi chiều lúc đón Hổ Nha tan học, Mạc Thần Trạch nghĩ đến số lượng lớn những chú chó Cố Tiểu Khả thường xuyên tiếp xúc, bèn hỏi một câu: “Em có quen một chú chó Labrador nào tên là Bánh Đậu không?”


“Bánh Đậu?”


Cố Tiểu Khả lắc đầu, chưa từng nghe cái tên này.


Bí Đao đã đi ra cổng với con sen nhà mình luôn dựng thẳng tai, mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, tất nhiên không bỏ lỡ lời nói của Cố Tiểu Khả.


Anh bạn này lập tức quay đầu, cực kỳ hưng phần lớn tiếng trả lời cô giáo: [Tui biết! Tui biết! Tui quen Bánh Đậu!!!]


Cố Tiểu Khả: “…..”


Bé cưng à, sau này cậu dứt khoát đừng gọi là Bí Đao nữa, đổi tên thành Hóng Hớt luôn đi.


Cô đi về phía trước mấy bước, hỏi thẳng con sen nhà Bí Đao.


Gương mặt con sen có hơi không chắc chắc lắm: “Bánh Đậu? Hình như có một chút ấn tượng, có lẽ là Labrador của một chủ nhà nào đó của khu 6, nhưng cụ thể là nhà nào, tôi không rõ lắm.”


Bí Đao rất là tích cực vẫy đuôi gâu gâu gâu cho biết: [Tui nhớ! Tui nhớ mùi của Bánh Đậu! Trước đây cô chủ nhỏ của bạn ấy còn từng đút dâu tây cho tui ăn đấy!]


Cố Tiểu Khả nghiêng người hỏi nam thần: “Anh tìm Bánh Đậu có việc gấp gì sao?”


Nếu như không gấp, cô định đợi đến sáng mai sau khi hỏi rõ Bí Đao sẽ tìm cớ nói cho nam thần nhà của Bánh Đậu ở đâu.


Mạc Thần Trạch dừng lại một lát, nhìn thoáng qua Cố Tiểu Khả, có ý ám chỉ nói: “Tôi quen một người bạn là cảnh sát, anh ta đang điều tra một vụ án buôn người, nghi phạm là một người đàn ông trung niên có một vết bớt to ở gan bàn tay phải…”


“Người này rất là nguy hiểm, có tình báo cho biết, có một con Labrador tên là Bánh Đậu từng nhìn thấy người này.”


Khi mà Mạc Thần Trạch nói đến chi tiết vết bớt ở gan bàn tay phải, hai tay Cố Tiểu Khả dùng sức xiết chặt, cắn chặt răng, nỗ lực khắc chế cảm xúc của bản thân không được quá kích động.


Manh mối vụ án nằm im mười mấy năm đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước, làm sao cô có thể không kích động được cơ chứ!


Cô ngồi xổm xuống trước mặt Bí Đao, nói thẳng với nó: “Cậu dẫn đường cho tôi.”


Sau khi nói xong Cố Tiểu Khả mới phản ứng lại bản thân làm việc không đủ ổn thoả, vội vàng giải thích với mọi người: “Tôi thấy phản ứng của Bí Đao, giống như là biết thông tin có liên quan đến Bánh Đậu, có thể bọn nó là bạn bè.”


Nhóm người đi theo sau Bí Đao, xuất phát đi tìm Bánh Đậu.


Mạc Thần Trạch nhìn Cố Tiểu Khả mấy lần, yên lặng đi bên cạnh cô.


Cả đường đi Bí Đao không ngừng đánh hơi suốt dọc đường, cố gắng phân biệt mùi bên đường, cuối cùng thuận lợi đưa mọi người đến căn số 2 tòa 5 khu 6.


[Chính là đây nè! Tôi không nhầm được đâu! Ở đây có rất nhiều rất nhiều mùi của Bánh Đậu đó!]


Cố Tiểu Khả ấn chuông cửa, nhưng đợi rất lâu cũng không có ai ra mở cửa.


“Có lẽ không có nhà.”


Dục tốc bất đạt, có thể tránh được bây giờ nhưng không tránh được sau này.


Con sen của Bí Đao đưa nó về nhà, Mạc Thần Trạch nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Cố Tiểu Khả, không đợi cô nói, bản thân đã chủ động nói: “Nếu như có thông tin, tôi sẽ cho em biết đầu tiên.”


“Cảm ơn.”


“Cảm ơn bằng miệng không tôi không có hứng thú, có thể…..”


Có thể cái gì, lấy thân báo đáp?


Cố Tiểu Khả bị cách nghĩ vô sỉ của bản thân kinh sợ, sặc nước bọt vào trong khí quản, ho khan mãnh liệt.


“…..cũng ăn một bữa cơm được không?”


Cuối cùng Mạc Thần Trạch cũng nói hết câu, thấy phản ứng bối rối của Cố Tiểu Khả, nhướn mày cười: “Em cho rằng sẽ là gì?”


Cố Tiểu Khả nuốt nước miếng: “Không, không có gì cả.”


“Cho nên…” Mạc Thần Trạch nhìn về phía Cố Tiểu Khả giơ tấm thẻ đen hội viên cao cấp trong tay lắc lắc: “Có muốn đi ăn một bữa tiệc cá với nhau không?”


Tiệc cá, là động vật họ mèo thích nhất.


Cố Tiểu Khả hết sức động lòng, đầu rung lên ong ong.


Cô nhéo nhéo lòng bàn tay, lặng lẽ đi sau nam thần, ngồi lên chiếc Bently đen bóng hai chỗ ngồi, cho đến khi chiếc Bently phóng cực nhanh trên đường, Cố Tiểu Khả vẫn ngơ ngác.


Sắp được cùng đi ăn tối với nam thần rồi! Sắp được cùng đi ăn tối với nam thần rồi!


Aaaaaaaaa____


Cố Tiểu Khả đổ mồ hôi tay, đầu ngón tay run rẩy.


Cô cảm thấy có vẻ bản thân quá hưng phấn nên sinh ra ảo giác rồi, không dám ngoảnh đầu nhìn Mạc Thần Trạch đang nghiêm túc lái xe, chỉ đành nhìn trộm về phía cửa sổ, cố gắng tìm kiếm ảnh ngược của nam thần ở bên trên.


Mạc Thần Trạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Tiểu Khả, thấy cô chà lòng bàn tay liên tục, cho rằng quá nóng, bèn điều chỉnh điều hòa trong xe xuống thấp một chút: “Còn nóng không?”


“Không, không nóng nữa.” Cố Tiểu Khả cố gắng để cho giọng nói của mình bình tĩnh một chút: “Được rồi.”


Mạc Thần Trạch nhớ tới tờ giấy nhỏ với những nét vẽ đơn giản Cố Tiểu Khả tặng mình xưa kia, ngoài các loại thịt và cà chua ra, cô còn vẽ rất nhiều cá, nhưng đều không phải là cá cảnh, mà là các loại cá lóc, cá mè trắng, cá vược có thể ăn được vv….


Có thể thấy được cô rất thích ăn cá.


Nghĩ đến đây, Mạc Thần Trạch không nhịn được cười rộ lên.


Cố Tiểu Khả đang tập trung tinh thần nhìn trộm vẻ mặt của của nam thần, hoàn toàn không hiểu lúc này anh đang cười cái gì.


Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy nam thần cười, cô sẽ lập tức nhớ đến câu nói mà anh đã từng nói___


“Tôi muốn cười với em, còn muốn dựa vào vẻ đẹp trai để đưa em vào bẫy.”


Cho nên anh đang muốn đưa, khụ khụ, đưa cô vào bẫy sao?


Màu đỏ ửng trên vành tay Cố Tiểu Khả bắt đầu không chịu khống chế lan xuống phía dưới, trong nháy mắt xâm chiếm đến phần cổ.


Tiệc cá Mạc Thần Trạch mời Cố Tiểu Khả ăn còn xa hoa hơn tưởng tượng của cô, lần đầu tiên hẹn hò, mặc kệ Cố Tiểu Khả nghĩ thế nào, dù sao Mạc Thần Trạch xác định lần đi ăn này chính là “hẹn hò”.


Nhà hàng tao nhã yên tĩnh, vừa có thể thưởng thức món ngon, lại có thể thuận tiện trò chuyện.


Tiệc cá có tổng cộng hơn năm trăm món, Mạc Thần Trạch cố ý hỏi Cố Tiểu Khả: “Chúng ta mỗi món đều thử một ít nhé?”


Cố Tiểu Khả: “!!!”


Đó là hơn năm trăm món đó! Hoàng đế dùng bữa cũng không có khoa trương như vậy luôn á!


Cô há to miệng không thể tin được, kinh ngạc nói: “Quá lãng phí rồi, tôi thấy bốn năm món là đủ rồi.”


Ngay lập tức Mạc Thần Trạch biết nghe lời phải: “Vậy được, phần còn lại, lần sau chúng ta lại đến thử.”


Còn chưa cả gọi món ăn, mà đã nhắc đến lần hẹn hò tiếp theo.


Quả nhiên là người đàn ông rất có bản lĩnh dựa vào vẻ đẹp trai để gài bẫy người khác.


Không lâu sau, món ăn được dọn lên, cá hầm, cá chiên giòn, cá cuốn uyên ương, cá chép vượt long môn vv….., màu sắc rực rỡ, hương thơm xông vào mũi, khiến con người ta không kìm nén được muốn ăn.


Các loại nguyên liệu rất là tươi, kỹ thuật dùng dao của đầu bếp đa dạng tinh tế, còn dùng nước luộc ban đầu, giữ được độ tươi ngon của cá, vừa có khẩu vị thanh đạm trơn mềm của miền Nam, lại có khẩu vị tươi thơm mặn cay của miền Bắc, khiến cho người ta ăn không ngớt miệng.


Mạc Thần Trạch lặng lẽ quan sát khẩu vị của Cố Tiểu Khả, món nào được gắp nhiều, không thích món nào, nhớ từng cái trong lòng.


Hai người yên lặng ăn cá, nhất thời không biết nên nói cái gì.


Cứ ăn mãi, sự chú ý của Mạc Thần Trạch lại bay đi xa, anh nhớ lại cuộc nói chuyện ban ngày, anh đặc biệt gọi một cuộc gọi quốc tế để xin ý kiến của bác sĩ tâm lý học nổi tiếng quốc tế.


Đối phương đề nghị anh bồi dưỡng độ tín nhiệm giữa hai người trước đã, khi mà Cố Tiểu Khả đã hoàn toàn tín nhiệm anh rồi, lại đề nghị cô tìm bác sĩ tâm lý chuyên môn tiếp nhận trị liệu.


Loại chuyện này không thể nào gấp được, nhất định bệnh nhân phải tự nguyện chủ động tìm kiếm giúp đỡ mới được, tuyệt đối không được làm bừa, càng không được áp dụng biện pháp cứng rắn, tránh cho kích thích bệnh tình càng nặng thêm.


Nhưng làm thế nào mới có thể để Cố Tiểu Khả chủ động tìm kiếm giúp đỡ?


Đừng nhìn bình thường có vẻ Cố Tiểu Khả rất dễ nói chuyện, thực ra tâm lý đề phòng của cô rất mạnh, đã quen với việc tự mình gánh vác mọi việc, cực kỳ mâu thuẫn với việc tiếp nhận sự trợ giúp của người khác.


Mạc Thần Trạch cau mày suy nghĩ, một lúc sau, đã nghĩ ra một cách thiết thực hiệu quả, đó chính là___


Quyến rũ cô!


Để cô thèm muốn cơ thể mình, cực kỳ muốn đến gần lại không có cách nào đụng chạm, sau đó cô sẽ tự nhiên mà chủ động tìm kiếm phương pháp điều trị.


“Tiền bối?” Giọng nói Cố Tiểu Khả lôi Mạc Thần Trạch trở về hiện tại: “Anh sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?”


“Tôi không sao.”


Mạc Thần Trạch đặt đũa xuống, bưng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, trong lòng ngũ vị tạp trần, anh có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại sợ mình quá liều lĩnh.


Nếu như cô có thể mở lòng với mình thì tốt rồi.


Như vậy, anh có thể hỏi thẳng cô, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với cô, anh có thể giúp được cô không.


Mạc Thần Trạch miệng đắng lưỡi khô, nhấc chén trà lên lại nhấp một ngụm trà Long Tĩnh, đột nhiên hỏi: “Tờ một đồng năm đó…. thực ra là em muốn tặng tôi thư tình, đúng không?”


Cố Tiểu Khả ngẩn người, giống như cổ họng mắc phải một cái xương cá rất lớn, không biết làm thế nào lại hoảng hốt lo sợ.


Cô cố sức nói chuyện, nhưng lại không nói ra nổi một chữ nào, gấp đến nỗi mặt đỏ tía tai.


Mạc Thần Trạch thấy cô quá mức căng thẳng, bèn thả lỏng cơ thể điều chỉnh tư thế ngồi dựa về phía sau, cười nhẹ đề nghị: “Đừng thành thật như thế chứ, tôi hỏi gì em cũng chăm chú trả lời, em cũng có thể hỏi ngược lại tôi mà.”


Cố Tiểu Khả ngơ người ra hỏi: “Hỏi ngược lại cái gì?”


“Ví dụ như hỏi ngược lại tôi, nếu như đúng là thư tình, thì tôi có đồng ý hay không.”


Câu hỏi ngược lại này quả thật là như sấm đánh bên tai, Cố Tiểu Khả trợn trừng mắt, giấu đôi tay ở dưới bàn, nắm chặt, lắp bắp hỏi: “Vậy anh, anh sẽ….”


“Sẽ không.”


Cố Tiểu Khả ngơ ngác, viền mắt lập tức đỏ lên.


“Bởi vì khi đó, em vẫn còn bé.”


Cố Tiểu Khả ngẩn ngơ tại chỗ, tâm tình lên lên xuống xuống, có phần không chịu nổi.


“Tôi biết người nhờ chú mèo tam thể tặng quà là em.” Mạc Thần Trạch yên lặng nhìn Cố Tiểu Khả, nghiêm túc nói: “Nhưng khi đó, rõ ràng là cũng thích em, nhưng lại không thể hồi đáp lại được.”


“Nhưng bây giờ, em đã trưởng thành rồi.”


Chương 22:


Đột nhiên trong đầu của Cố Tiểu Khả trống rỗng vài giây, hai tay siết quá chặt khiến cả người khẽ run rẩy, sau khi thả lỏng tay ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi, đầu ngón tay trắng bệch.


Đột nhiên nam thần tỏ tình, trong lòng cô rất hoảng.


Bỗng dưng Cố Tiểu Khả nhớ đến mình đã dùng sức gạt tay của Mạc Thần Trạch ra, lúc đó nét mặt của anh vừa ngạc nhiên vừa ảo não, trong lòng cô mâu thuẫn đến tột cùng, cảm giác mình sắp làm rối tung mọi việc.


“Lần trước… tôi không phải cố tình gạt tay của anh ra…”


Miệng cô khô khốc, không quan tâm đến việc uống trà để làm ẩm cổ họng mà là cố gắng giải thích rõ vấn đề của mình.


“Tôi… tôi… không thể trực tiếp chạm vào người khác. Không, không phải nhắm vào anh mà là tất cả mọi người…”


Tốc độ nói của Cố Tiểu Khả bất giác theo nhịp tim đập trở nên ngày càng nhanh, cô tiếp tục ra sức giải thích: “Không phải tôi không thích, hy vọng anh đừng hiểu lầm, tôi muốn giải thích với anh…”


“Nhưng mãi vẫn không nói nên lời…”


Trong lòng Cố Tiểu Khả thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng hỏi tới cùng, đừng hỏi tại sao cô không thể trực tiếp chạm vào người khác, cô không muốn nói dối!


Dùng sức quá mức dẫn đến trán rịn mồ hôi.


Muốn ăn thịt người gì đó… cô không cách nào để Mạc Thần Trạch biết về căn bệnh khủng khiếp này.


Giọng của Cố Tiểu Khả ngày càng thấp, càng nói càng không có tự tin.


Lý do như vậy, ai sẽ tin chứ, chẳng qua đều là cái cớ mà thôi.


“Tôi tin em.”


Mạc Thần Trạch thở phào một hơi, Cố Tiểu Khả có thể giải thích đến mức này đã rất không dễ dàng, anh cũng không muốn ép cô hơn.


Để đánh lạc hướng sự chú ý của Cố Tiểu Khả, Mạc Thần Trạch cười với cô, cố tình chiếm lợi thế bằng lời nói, trêu ghẹo cô: “Nếu đã không phải không thích cái ôm bất ngờ đó… vậy có nghĩa là, rất thích?”


Cố Tiểu Khả còn chưa bước ra khỏi sự cảm động từ câu nói ‘Tôi tin em’ của nam thần, đột nhiên cô nghe thấy lời trêu chọc, mồ hôi trên trán cô chợt bốc hơi, gò má đỏ cả lên.


Mạc Thần Trạch nhớ tới câu nói ‘tuyệt đối đừng làm bừa’ của bác sĩ, anh thở dài, không trêu đùa Cố Tiểu Khả nữa, mà nhẹ nhàng cười: “Tôi dẫn em đi ăn cá, cũng không phải là để tra tấn, em căng thẳng làm gì?”


Cố Tiểu Khả ngượng ngùng, vội uống ngụm trà và thở hổn hển.


Mạc Thần Trạch giơ tay rót trà cho cô, nhàn nhã cười nói: “Tôi hy vọng em nhớ, mặc kệ có thể nắm tay, ôm nhau hay không, tôi đều là thật lòng với em.”


“Năm xưa thích, bây giờ cũng thích.”


Đồng tử của Cố Tiểu Khả co rút, khóe mắt đỏ hoe, trái tim giống như bị một một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến tột cùng.


“Đương nhiên, ý của tôi cũng không phải nói là… không có hứng thú với em.” Mạc Thần Trạch ngước mắt nhìn cơ thể của Cố Tiểu Khả, cố hết sức kiềm chế, vẫn dụ dỗ cô nhưng không tới mức đi quá xa, anh cười hỏi: “Em hiểu ý tôi chứ?”


Hai má của Cố Tiểu Khả nóng ran, ngay cả thở cũng có chút khó khăn, đầu ngón tay run rẩy, xấu hổ muốn lập tức trốn ngay.


“Món cá cuộn uyên ương này ngon lắm, em nếm thử xem.”


Mạc Thần Trạch phát giác cảm xúc của ai kia đã đến giới hạn lâm trận chạy trốn, anh không tiếp tục trêu chọc cô nữa, mà chuyển đề tài nói về cá.


Không lâu sau, hai người ăn tối xong, đã nói là muốn cảm ơn nam thần cung cấp tình báo của Bánh Đậu, Cố Tiểu Khả vừa móc túi tiền ra, Mạc Thần Trạch đã cười và dẫn cô ra ngoài.


“Chúng ta… hình như vẫn chưa thanh toán?”


“Tôi có cổ phần trong cửa tiệm này, chi tiêu đều trực tiếp ghi sổ.” Mạc Thần Trạch thản nhiên nói: “Nếu cảm thấy ngại thì lần sau mời tôi bữa khác đi.”


Có qua có lại, không phải sẽ càng có nhiều cớ để hai người đi ăn chung à?


Cố Tiểu Khả vội giải thích: “Anh không cần giúp tôi tiết kiệm đâu, tôi có tiền mà.”


“Được, tôi biết, chi tiêu lần sau…” Mạc Thần Trạch không kiềm được mà cười xấu xa: “Bảo đảm khiến em vui vẻ.”


“Hả?”


“Ý tôi là, tiêu tiền đến mức sảng khoái.”


Cố Tiểu Khả không hiểu rõ ý của Mạc Thần Trạch, không muốn để lộ mình quá dế nhũi, nên cô không hỏi nhiều, nhưng chưa bao lâu thì cô đã hiểu rồi.


Ngày hôm sau, tin tức Cố Tiểu Khả thuần được bé hổ Đông Bắc đã lan truyền trong ngành. Chu Xuyên cố tình gọi điện tâng bốc cô, vô cùng kích động, giống như anh ấy là người kết bạn với bé hổ Đông Bắc vậy.


“Tiểu Khả, chuyên môn này của cô, có thể yêu cầu tăng giá khi bàn hợp đồng với viện trưởng Tăng.”


Chu Xuyên xoa tay, dự định gửi số tiền đã sửa đổi trong hợp đồng cho Cố Tiểu Khả.


“Cô xem thử đi, có điều khoản nào muốn thay đổi không?”


Sau khi Cố Tiểu Khả xem kỹ hợp đồng, không nhịn được thấp giọng nói: “Sao chiết khấu của dự án lại nhiều như vậy…”


“Nhiều sao? Nhưng lão Mạc nói cô xứng đáng với mức giá này!” Chu Xuyên cười, lúc nào cũng trung thành nói đỡ cho lãnh đạo.


“Cô có biết thu nhập mỗi năm của lão Mạc là bao nhiêu không? Không tính mấy cổ phần trong mấy cái cửa hàng kỳ lạ kia, chỉ riêng lợi nhuận của công ty này dưới tay cậu ấy đã có thể lên đến trên chín con số rồi.”


“Cho nên Tiểu Khả à, chỗ này của cô thì có là bao, còn không tính là mưa phùn nữa, cứ yên tâm tăng giá đi, viện trưởng Tăng có thể hợp tác với cô là phúc của ông ấy rồi.”


Người nghèo như Cố Tiểu Khả xém chút sặc nước miếng của mình, tiếp tục cúi đầu nghiêm chỉnh nhìn bản hợp đồng, cuối cùng tăng thêm một mục. Nếu điều kiện cho phép, cô hy vọng có thể đề nghị giúp đỡ thông qua gọi video, dù gì bên nhà trẻ có lúc cũng không thể rời đi dễ dàng.


Sau khi bàn hợp đồng xong, Cố Tiểu Khả cho các em cún nghỉ một ngày, cô lại đến gõ cửa nhà của Bánh Đậu, nhưng vẫn không có ai lên tiếng.


Lúc cô quay người định rời đi, đột nhiên cửa chính mở ra.


Một cô bé bị mù cả hai mắt dẫn theo một chú chó dẫn đường Labrador màu be đi ra, phía sau có một người phụ nữ trẻ tuổi.


Labrador theo thói quen đứng ở phía sau cô bé, yên lặng quan sát Cố Tiểu Khả, không nhịn được thấp giọng ho khan.


Người phụ nữ trẻ hỏi: “Xin hỏi… cô có chuyện gì sao?”


Cố Tiểu Khả tự giới thiệu bản thân: “Tôi là viện trưởng của nhà trẻ thú cưng ở khu 3, xin hỏi một chút, chú Labrador nhà cô có phải tên là Bánh Đậu không?”


Người phụ nữ ngơ ngác, gật đầu: “Đúng là Bánh Đậu, có vấn đề gì sao?”


“Ồ, chuyện là vầy, tôi…” Cố Tiểu Khả nhất thời không nói nên lời, không biết nên giải thích thế nào về lời thỉnh cầu muốn một mình trò chuyện riêng với Bánh Đậu.


Trong lúc cô đang ngập ngừng ấp úng tìm cớ, đột nhiên Labrador chậm rãi nằm dưới đất, cơ thể cuộn tròn, mở to hai mắt, nhưng mặc kệ chủ nhân có hét gọi thế nào thì nó cũng không phản ứng.


Cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, vuốt ve và ôm bé cún, khóc nấc lên.


Cố Tiểu Khả lập tức tiến lên kiểm tra cho chú cún, rồi nghiêm mặt nói với chủ của chú: “Cần phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện, nó đã bị ngất rồi.”


“Tôi có thẻ giảm giá 50% của Bệnh viện thú cưng Vân Đài, nếu cô không ngại, tôi có thể giúp đưa chú chó tới bệnh viện.”


‘Con sen’ kéo tay của con gái nhà mình, hoảng đến luống cuống tay chân, nghe vậy thì vội vàng gật đầu: “Vậy thì cảm ơn cô nha.”


Cố Tiểu Khả cúi người, nhẹ nhàng ôm chú chó chạy xuống lầu, bắt taxi đến thẳng bệnh viện.


Bệnh viện thú cưng Vân Đài, từ tầng một đến tầng bốn là khoa điều trị thông thường, tầng năm là khoa hội chẩn các chứng bệnh khó trị.


Cố Tiểu Khả ôm chú chó đến quầy lễ tân và đăng ký điều trị gấp, đúng lúc gặp viện trưởng Tăng đi làm, ông ấy còn tưởng Cố Tiểu Khả tới để ký hợp đồng, không ngờ người ta đến cầu thầy chữa bệnh.


Viện trưởng Tăng lặng lẽ đi theo phía sau Cố Tiểu Khả, muốn xem thử cô giao tiếp với động vật như thế nào.


Bánh Đậu ngoan ngoãn nằm yên trên chiếc xe đẩy mini, trải qua cấp cứu, nó đã tỉnh lại, cái chân nhỏ run rẩy vươn ra, được cô chủ nhỏ nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.


Cô chủ nhỏ của nó tên là Đa Đa, một cô bé 6 tuổi bị mù hoàn toàn.


Suốt đường đi, Cố Tiểu Khả và Đa Đa luôn ở bên cạnh Bánh Đậu, không ngừng nhẹ nhàng an ủi bé cưng, để nó buông lỏng cảnh giác, nảy sinh cảm giác tin cậy.


Cô đã xem bệnh án của Bánh Đậu, có triệu chứng sốt, ho, phát ban, huyết áp thấp và buồn nôn.


Vì bác sĩ thú y không cách nào tiến hành khám bệnh cho chú chó, cho nên Cố Tiểu Khả đích thân ra tay, đặc biệt dịu dàng hỏi Bánh Đậu: “Chỗ này có đau không? Chỗ này thì sao? Bên này có đau không?”


Sau khi bắt mạch và khám bệnh kỹ càng, cô nói với bác sĩ thú y phụ trách Bánh Đậu: “Nó còn mắc chứng đau bụng kéo dài nữa.”


Bác sĩ thú y họ Trang là bác sĩ trẻ hai mươi mấy tuổi, nghe Cố Tiểu Khả nói xong thì rất ngạc nhiên.


“Làm sao cô biết?”


Cố Tiểu Khả không biết giải thích thế nào, giả bộ hơi ngẩng đầu lên, dùng giọng không nghi ngờ mà trả lời: “Vì tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này.”


Bánh Đậu cần tiến hành truyền dịch qua tĩnh mạch, nhưng nó là một bé cún trầm tính, khi nhìn thấy kim tiêm thì lập tức tỏ ra sợ hãi, nằm xuống và lén giấu cả bốn chân xuống dưới bụng, gào thét thê thảm liều chết không chịu theo, làm bác sĩ Trang giằng co đến đầu toát cả mồ hôi.


Cố Tiểu Khả tiến lên, nhẹ nhàng vuốt lưng bé chó, trò chuyện câu được câu chăng, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu bác sĩ Trang ra tay.


Bất giác kim tiêm đẩy thuận lợi vào chân của chú chó, bắt đầu truyền dịch, đôi mắt của nó mở to, vẻ mặt ngốc nghếch, còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.


Bác sĩ Trang chưa bao giờ trải qua chuyện truyền dịch cho thú cưng nhẹ nhàng như thế.


Việc truyền dịch kéo dài khá lâu, Đa Đa được mẹ đưa đi học, còn Cố Tiểu Khả luôn túc trực bên cạnh Bánh Đậu, nghe giọng nghẹn ngào của bé chó đáng thương:


‘Có phải tui sắp chết rồi không?’


“Không đâu.” Giọng của Cố Tiểu Khả hơi run, không chắc chắn cho lắm.


‘Tui chỉ là chú chó dẫn đường vô dụng…’


Cố Tiểu Khả vuốt nhẹ lưng, vuốt lông nó an ủi.


Bánh Đậu lén giấu đầu mình vào trong chăn lông, bất an cuộn tròn người lại, nhỏ giọng hỏi: ‘Đa Đa đâu rồi? Có phải Đa Đa không cần tôi nữa rồi không?’


“Cô bé đi học rồi, sau khi tan học thì sẽ tới thăm cậu ngay.”


Chú chó trốn trong chăn lén khóc: ‘Tui sợ… không chờ được tới lúc đó…’


“Cậu đừng lo, cậu nhất định sẽ khoẻ lên mà.”


Cố Tiểu Khả quan sát chỉ số huyết áp trên màn hình và mím môi.


Tình hình có chút không ổn lắm.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom