• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Anh hùng cứu chó

Chủ nhật, công viên sinh thái thành phố Cố Đô!

Dương Bách Xuyên đứng trong chòi nghỉ mát thỉnh thoảng nhìn về phía xa xăm. Đêm qua người bạn gái mà anh không gặp trong nửa năm đã gọi điện hẹn anh buổi sáng ở công viên gặp mặt, chưa tới tám giờ thì anh đã tới rồi.

Anh và bạn gái là mối tình chị em điển hình. Bạn gái của anh chính là đàn chị khóa trên, hiện tại đang làm thực tập sinh trong một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài được nửa năm, còn Dương Bách Xuyên là sinh viên năm cuối. Một người còn đang học, người còn lại thì đã bươn trải ngoài xã hội, cả hai đều bận việc riêng, hơn nữa công ty của bạn gái là công ty có vốn đầu tư nước ngoài nên thường xuyên đi công tác, đã năm tháng rưỡi họ không gặp nhau.

Công viên này là nơi hai người gặp gỡ lần đầu tiên, cũng là nơi hẹn hò đầu tiên. Giữa thành phố hối hả và nhộn nhịp thì nơi này là thánh địa trong trái tim họ.

Mang tâm tình kích động, Dương Bách Xuyên nhìn trái nhìn phải, nhưng đợi hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng bạn gái đâu.

Trong lòng chán nản đủ thứ, anh đi dọc bờ hồ để xem có ai đến không. Vừa mới đi được mấy bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa.

Quay đầu nhìn lại, có một con chó đang vật lộn sắp chết đuối trong hồ cách đó hàng chục mét.

Khi anh đến gần mới phát hiện ra đó là một chú chó lông vàng, nguyên nhân khiến chú chó suýt chết đuối là do dây xích trên cổ quấn vào gốc cây ven hồ, bị mắc kẹt trong hồ đã lâu…

Mặc dù chú chó biết bơi, nhưng vùng vẫy trong nước lâu cũng sẽ tiêu hao thể lực, có vẻ như nó sắp chìm xuống.

Anh liếc nhìn xung quanh, bờ hồ không có một bóng người, vẫn chưa tìm thấy chủ nhân của chú chó.

Thấy chó con đang có nguy cơ chết đuối, Dương Bách Xuyên cũng là người thích chó từ khi còn nhỏ, sau khi suy nghĩ xong, anh tự nhủ: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, mình cứu một con chó còn hơn xây sáu tòa tháp!"

Vừa nói, anh vừa cởi áo nhảy xuống hồ cứu con chó.

"Ùm" Dương Bách Xuyên nhảy ào xuống nước, bơi về phía chú chó.

Chú chó săn lông vàng dễ thương nhìn thấy Dương Bách Xuyên bơi qua liền kêu lên một tiếng đáng thương.

Dương Bách Xuyên nhìn vào chú chó con và nói: "Người khác là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng tao là anh hùng cứu chó, chờ một chút tao sẽ cứu mày."

Dương Bách Xuyên vòng qua con chó đi đến bờ bèo nước, nơi này bèo nước mọc cao ngang người. Đưa tay vén cỏ ra, anh phát hiện sợi dây xích trên cổ con chó con bị mắc vào một gốc cây trên cây.

Nắm lấy dây xích, Dương Bách Xuyên kéo thật mạnh, ngay lập tức cái gốc cây cứng cáp bằng ngón tay cái của anh đã bị nhổ lên.

Nhưng vì tay anh đang đặt trên bèo nước dùng lực hơi mạnh nên cũng bị trầy xước, có máu chảy nhỏ giọt xuống nước tạo thành một bông hoa.

Chú chó con thoát ra và bơi vào bờ.

Nhìn thấy con chó đã thoát ra được, Dương Bách Xuyên cũng chuẩn bị lên bờ, tay anh bị đứt phải lên bờ để mua đồ sát trùng và băng bó vết thương.

Nhưng khi anh chuẩn bị bơi thì thấy một ánh sáng lóe lên trong đám bèo nước.

Theo bản năng anh nhìn sang, thấy một vệt màu xanh lá cây.

Trong lòng tự hỏi: "Không phải là bảo bối đó chứ?"

Gỡ bèo nước ra nhìn một cái, thì thấy có một vệt màu xanh lục trông giống như ngọc bích, một nửa lộ ra bên ngoài.

Đưa tay ra đào bùn đất, cầm nó trong tay.

Là đồ vật vô cùng tinh xảo, giống như bình thuốc, giống như ngọc bích nhưng cũng không phải ngọc bích. Màu xanh đậm và trong suốt, trên đó có những đường vân mờ ảo, trông rất huyền bí, nó khiến người ta vừa nhìn đã thích.

Bình thuốc?

Đồ cổ?

Dương Bách Xuyên cầm trên tay nhìn một chút, trong lòng vui vẻ, thầm suy đoán xem nếu là đồ cổ thì giá bao nhiêu?

Rất lâu sau đó anh nhìn thấy một tia sáng xanh phát ra từ chiếc lọ trên tay.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cảm thấy như bị điện giật, toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy một luồng không khí từ trên cao tràn xuống, theo cánh tay chui vào thân thể.

"A ~ cái quái gì vậy...?"

Anh kêu lên một tiếng, muốn vứt nó đi.

Nhưng thật kỳ lạ. Một cảnh tượng xuất hiện, thứ màu xanh lục giống như lọ thuốc này dường như dính chặt vào tay anh, muốn vứt cũng không thể vứt được.

Dương Bách Xuyên sợ đến nỗi tái xanh mặt mũi.

Ngay lập tức, toàn bộ cơ thể anh co giật, trong tích tắc liền mất đi trực giác, không có ý thức từ từ chìm xuống.

Cùng lúc đó ở phía bên kia hồ có một người phụ nữ mặc bộ đồ thể thao màu trắng nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng cởi áo khoác nhảy xuống hồ rồi bơi về phía Dương Bách Xuyên.

Hôm nay Triệu Nam cảm thấy rất chán nản, ban đầu là muốn dắt chó đến công viên tản bộ, trong khi cô đang nhận một cuộc điện thoại thì chú chó đã không thấy tăm hơi.

Tìm tới tìm lui thì cũng thấy chú chó của mình đang giãy giụa trong hồ nước, đang chuẩn bị xuống nước thì thấy phía đối diện có một thanh niên nhảy xuống hồ cứu chú chó đưa lên bờ.

Ban đầu định đợi nam thanh niên lên để cảm ơn anh ta, nhưng trong nháy mắt cô nhìn thấy người thanh niên cứu con chó đột nhiên vùng vẫy và từ từ chìm xuống dưới nước.

Lần này Triệu Nam cũng bị sốc, vội vàng nhảy xuống nước để cứu người.

......

Trong lúc mơ mơ màng màng, Dương Bách Xuyên đã nằm mơ thấy một ông già với bộ râu bạc trắng, phong thái tiên nhân toát ra từ cốt khí, người tự xưng là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, là cái gì mà thế giới tu chân Thiên Tà Chí Tôn. Ông nói rằng ông là nguyên thần bị mắc kẹt trong bình càn khôn, may mắn khi hôm nay Dương Bách Xuyên phát hiện ra bình càn khôn nếu không thì không biết ông phải ở trong cái bình đó bao lâu nữa.

Coi như báo đáp ân tình nên Thiên Tà Chí Tôn đã nhận Dương Bách Xuyên làm đồ đệ, truyền thụ pháp môn vô thượng tu chân, nếu tu luyện thành công có thể lên bay lên trời, chui xuống đất, trường sinh bất tử...

Về vấn đề này, Dương Bách Xuyên hỏi: "Tu luyện có thể làm ra cơm ăn không? Có thể kiếm tiền không? Có thể tán gái không...?"

Sau khi hỏi vài câu như vậy, Dương Bách Xuyên thấy mặt ông lão tím tái, sắc mặt càng ngày càng đen xì!

Ngay sau đó, ông lão kìm nén một lúc lâu rồi gầm lên một tiếng: "Biến đi ~"

m thanh đó giống như sấm sét, khiến Dương Bách Xuyên run rẩy toàn thân.

Một lúc sau anh liền tỉnh lại.

Tuy nhiên, sau khi tỉnh dậy, Dương Bách Xuyên phát hiện ra rằng mình đang bị ai đó quấy rối tình dục!

Một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trong tầm mắt anh, Dương Bách Xuyên thề, khuôn mặt này chắc chắn là khuôn mặt đẹp nhất mà anh từng thấy, đẹp hơn cả hoa khôi học đường, thậm chí hơn cả một minh tinh màn bạc quốc dân nào đó.

Đôi môi ẩm ướt dán vào môi anh, một cảm giác kinh ngạc chưa từng thấy lan khắp cơ thể, toàn thân anh như bị điện giật, thật là... Tuyệt vời.

Lúc này bên tai anh truyền đến một giọng nói từ tính, giống như âm thanh từ thiên nhiên: "Anh tỉnh rồi sao?"

Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên hiểu ra, thật ra không phải nữ thần đang quấy rối anh, mà là người ta đang hô hấp nhân tạo cho anh. Không cần hỏi thì anh cũng biết, khi tìm thấy bình càn khôn ở trong nước thì toàn thân anh liền mất đi ý thức, là nữ thần trước mặt đã cứu anh.

Nhìn cô gái đẹp như tranh vẽ trước mặt, Dương Bách Xuyên có chút thất thần, sau khi định thần lại thì lúng túng cười nói: "Tôi là Dương Bách Xuyên, cảm ơn cô đã cứu tôi."

Triệu Nam khẽ mỉm cười nói: "Tôi tên Triệu Nam, là chủ của chú chó nhỏ mà anh đã cứu, là tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Vốn dĩ đang chờ anh lên bờ để nói lời cảm ơn nhưng không ngờ tới anh lại từ từ chìm xuống. Cũng may tôi cũng biết bơi nếu không hôm nay anh xong đời rồi. Đúng rồi, anh cảm thấy trong người thế nào, có cần đi bệnh viện không?"

Sau khi nghe Triệu Nam nói câu này Dương Bách Xuyên cũng định thần lại, con chó suýt bị chết chìm là của cô ấy, không thể không nói đây là một loại duyên phận.

Còn anh bây giờ cảm thấy thế nào?

Dương Bách Xuyên thấy rằng trạng thái của mình tốt hơn bao giờ hết, anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, nhưng đồng thời anh cũng sợ và tự hỏi làm thế nào mà khi anh ta cầm vào thứ trông giống như một bình thuốc lại có cảm giác như bị điện giật, thật kỳ lạ.

Có vẻ như nó dính chặt vào trong lòng bàn tay vậy, muốn vứt cũng không vứt được, nhưng không sao, bây giờ nó đã biến mất, có lẽ là lúc hôn mê đã làm rơi xuống đáy hồ.

Nhìn thấy sự quan tâm của Triệu Nam, Dương Bách Xuyên hơi đỏ mặt nói: "Tôi không sao, không cần đến bệnh viện, cảm ơn cô."

"Không sao thì tốt, đây là áo khoác của anh, mau mặc vào không cảm lạnh!" Trong lúc nói chuyện, cô đã tìm thấy áo của Dương Bách Xuyên.

Khi nhận áo khoác, tay của Dương Bách Xuyên chạm vào tay của Triệu Nam, cảm giác rất tinh tế và mịn màng khiến tâm trí anh chao đảo. Anh và bạn gái chỉ mới yêu nhau, cũng chưa mất nụ hôn đầu. Hôm nay Triệu Nam hô hấp nhân tạo cho anh thì coi như nụ hôn đầu đi tiêu rồi, mặt Dương Bách Xuyên càng đỏ hơn, nói cảm ơn một tiếng rồi mặc rồi áo khoác vào.

Lúc này, một giọng mỉa mai sắc bén vang lên: "Được lắm, Dương Bách Xuyên, tôi đã biết anh là người không đáng tin cậy, quả nhiên anh là kẻ bắt cá hai tay, Lỵ Lỵ, bây giờ cậu không cần phải cảm thấy tội lỗi nữa."

Ngay khi Dương Bách Xuyên quay đầu lại thì thấy bạn gái và bạn của cô ta đứng cách đó không xa đang dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn anh.
Chương 2: Thập Nhị Kiếp Tán Tiên

Mở miệng nói chuyện chính là cô nhỏ của bạn gái, tên là Hoàng Thanh, tuổi xấp xỉ bạn gái anh, cũng là người giới thiệu Lỵ Lỵ tới thực tập ở công ty nước ngoài kia.

Dương Bách Xuyên không ngờ buổi hẹn ngày hôm nay bạn gái lại dẫn theo cô nhỏ này tới cùng.

Nhìn thấy sắc mặt hai người có chút u ám, anh biết bọn họ đang hiểu lầm. Có thể là do họ nhìn thấy anh được Triệu Nam hô hấp nhân tạo, bởi vậy nên anh vội vàng muốn giải thích: “Lỵ Lỵ, em nghe anh nói, anh vừa mới cứu một chú…”

Lời còn chưa nói hết, Hoàng Thanh đã dùng giọng điệu nghiêm nghị chen vào: “Còn có cái gì để giải thích? Anh cũng chỉ là một thằng nhóc nông thôn nghèo, từ nhỏ đã không cha không mẹ, còn có một bà nội bệnh tật quấn thân cộng thêm một em gái mới đang học cấp hai. Nghe nói dạo gần đây anh thường tới quán bar làm thêm buổi tối kiếm tiền sinh hoạt? Chỉ bằng cái bộ dạng này của anh cũng đòi đem lại hạnh phúc cho Lỵ Lỵ?

Dương Bách Xuyên, hôm nay tôi đưa Lỵ Lỵ tới chính là để chia tay với anh. Nói thật cho anh biết, tháng sau Lỵ Lỵ sẽ kết hôn, bạn trai chính là chủ của công ty cô ấy đang làm. Về sau anh đừng làm phiền cô ấy nữa! Anh một kẻ nông thôn nghèo kiết xác – không xứng!”

Hoàng Thanh một hơi nói xong, bạn gái anh cũng tiến lên một bước, mặt không đổi sắc nhìn Dương Bách Xuyên nói: “ Vốn còn có chút áy náy với anh, nhưng xem ra bây giờ chúng ta đều đã tìm được hạnh phúc khác của mình, tôi thật lòng mừng cho anh. Ngày mười tháng sau tôi sẽ cử hành hôn lễ, hy vọng anh có thể tới tham dự.”

Cô ấy nói xong thì lập tức nhét một tấm thiệp đỏ chót vào tay Dương Bách Xuyên, ánh mắt khẽ đảo qua Triệu Nam một cái.

Triệu Nam vội vàng nói: “ Tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm rồi…”

“Không có hiểu lầm gì cả, cô nhỏ, đi thôi.” Căn bản là không cho người khác có cơ hội giải thích, lời vừa nói xong đã vội vã kéo người rời đi!

Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng hiểu rõ. Hôm nay Lỵ Lỵ hẹn gặp anh ta không phải là để hẹn hò, mà là tới nói ra lời chia tay. Chia tay thì chia tay, ấy vậy mà còn mang theo cả thư mời đám cưới tới nữa.

Mới nửa năm không gặp, cô ấy lại tặng cho Dương Bách Xuyên một cái sừng to đến như vậy!

Sau cùng anh cũng đã hiểu, cho nên cũng không lên tiếng giải thích nữa. Rõ ràng là do người ta đã sớm có dự định, nếu đã vậy nói thêm cũng chỉ là phí lời.

Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, Dương Bách Xuyên nắm chặt hai tay, nội tâm tràn ngập phẫn nộ, lồng ngực bởi vì tức giận mà phập phồng. Những lời khi nãy của bạn gái và cô nhỏ của cô ấy cứ mãi quanh quẩn ở trong đầu.

Nói cho cùng vẫn là ghét bỏ xuất thân nông thôn bần hàn của anh ta.

Người ta thường nói, tình yêu thuở học trò chỉ có 10% là có thể thành đôi, trước kia Dương Bách Xuyên hoàn toàn không tin, nhưng bây giờ anh lại tin là đúng.

Khi xưa trong trường thì thề non hẹn biển, ra khỏi cánh cửa trường học lại là một cuộc sống xa hoa khác biệt. Con người khi bước chân vào xã hội lòng dạ cũng dần thay đổi.

Đúng lúc này, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý tứ xin lỗi của Triệu Nam cất lên: “Là lỗi của tôi, khiến bạn gái anh hiểu lầm thành như vậy.”

Dương Bách Xuyên cười một tiếng tự giễu: “Ha ha, chuyện này không liên quan gì tới cô, người ta là đã có chuẩn bị mới tới. Tôi không sao đâu, cô đi đi, tôi muốn ở một mình!”

Giờ phút này nội tâm anh ta đã vô cùng tồi tệ, chỉ có thể cười nói lời khách khí với Triệu Nam.

Triệu Nam cũng nhìn thấy tâm trạng của anh quả thực không được tốt, nhưng cô vẫn lên tiếng nói chuyện: “Bạn gái anh cũng vừa mới nói đó, bản thân anh sẽ tìm được người mang cho anh hạnh phúc. Xuất thân không có gì sai, nghèo khó cũng không sao cả, quan trọng là…anh có dám đánh liều hay không. Đây là danh thiếp của tôi, ngày khác tôi mời anh ăn cơm. Hẹn gặp lại!”

“Gặp lại.” Dương Bách Xuyên hoàn hồn, bỏ qua sự kinh ngạc mà vươn tay nhận lấy danh thiếp của Triệu Nam. Sau lại tiện tay nhét nó vào trong túi quần.

Anh một thân một mình ngồi bất động giữa công viên, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.

Nhìn tấm thiệp đỏ chót trong tay, gân xanh nổi lên, không kiềm được mà đưa tay muốn ném nó vào trong hồ.

Đột nhiên, một giọng nói già nua cũ kĩ chợt vang lên bên trong đại não của anh: “Tiểu tử, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Lại nói, không phải chỉ là một hôn lễ thôi sao? Nàng ta ghét bỏ ngươi nghèo túng bần hàn, ngươi có thể dùng tiền tài nhiều gấp mười gấp trăm tới để chứng minh bản thân mình. Ta mà là ngươi, một tháng sau ta sẽ cầm thiệp mời này mà xuất hiện giữa đám cưới.”

Dương Bách Xuyên dám khẳng định, xung quanh chòi nghỉ mát này một nửa bóng ma cũng không có. Cho nên lúc âm thanh nói chuyện này cất lên, anh liền giật mình đánh thót!

"Ai? Ai đang nói chuyện?” Dương Bách Xuyên hô to.

“Đừng gọi nữa. Lão tôn đang ở trên thân thể ngươi. Khi nãy chúng ta vừa gặp mặt, nhanh như vậy ngươi đã quên rồi sao?”

m thanh già nua lại lần nữa cất lên.

Từ trong giọng nói ấy anh mới biết cái âm thanh này đang ở trên người mình, lông tơ trên người Dương Bách Xuyên bị doạ cho dựng đứng : “Ông…ông…ông là quỷ? Tại sao lại chạy tới trên người tôi!”

“Tiểu tử thối, lúc trước không phải ta đã nói rồi sao. Bản tôn là Tán Tiên, đến từ thế giới tu chân Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, ngươi xem cánh tay trái của ngươi một chút liền biết ta là ai?”

Thanh âm giận giữ như muốn rống lên.

Dương Bách Xuyên nửa tin nửa ngờ kéo tay áo bên trái lên, một hình ảnh sinh động như thật đang xuất hiện lù lù trên cánh tay anh.

Anh ngàn vạn lần khẳng định, bản thân tuyệt đối chưa từng xăm hình. Hơn nữa có xăm cũng sẽ không chọn hình dạng một lọ thuốc hít xăm lên cánh tay mình như vậy.

Nhìn thấy những đường vân in trên lọ thuốc hít, đại não Dương Bách Xuyên chợt loé. Anh nhớ ra rồi. Cái lọ thuốc hít in trên cánh tay này chính là lọ thuốc lúc trước anh đào ra từ trong đám rong bèo bùn đất.

Cuối cùng anh cũng nhớ ra, cái này chính xác không phải là lọ thuốc hít, mà phải gọi là bình càn khôn. Bên trong là một kẻ tự xưng là Nguyên thần đến từ thế giới tu chân Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, cũng là kẻ đã hiện ra trong giấc mơ lúc anh ta rơi xuống nước.

Nói như vậy, cái giấc mơ kia là sự thật?

Dương Bách Xuyên ngơ ngác nhìn hình vẽ như thật trên cánh tay mình, trong lòng vẫn khó có thể tin. Trên đời này thật sự có thần tiên tồn tại?

Nửa ngày sau, Dương Bách Xuyên mới hỏi thử: “Ông…ông là người chân tiên?”

“Bản tôn đường đường là người đứng đầu Tán Tiên sao lại lừa ngươi? Trước lúc ngươi và bình càn khôn lấy máu nhận chủ ở trong hồ, bản tôn đã dùng Nguyên Thần Chi Lực giúp ngươi thanh tẩy cơ thể. Không tin ngươi dùng tai và mắt thử xem.”

Kẻ già tự xưng là người đứng đầu Tán Tiên cao ngạo nói.

Dương Bách Xuyên bán tín bán nghi, tập trung tinh lực nhìn về phía bên kia hồ.

Ngay giây sau, cả người anh đột nhiên chấn động!

Anh nhìn đến rõ ràng đường vân trên từng chiếc lá, thấy cả những con kiến nhỏ đang âm thầm chuyển nhà, còn nghe được cả tiếng muỗi kêu vo ve…

Mà rõ ràng bây giờ trời đã tối, hơn nữa nơi đối diện kia cách chỗ anh ta ngồi ít nhất cũng khoảng 400m.

Tất cả điều này nói cho anh biết đây là sự thật.

Dương Bách Xuyên anh đúng là vận cứt chó. Cứu một con chó nhỏ lại thuận tay nhặt được bình tốt, bên trong cái bình còn có một vị tiên nhân hàng thật giá thật, cải thiện cả thể chất cho anh cũng là thật…

Tuyệt đối không phải chuyện mà người thường hay gặp phải.

Dương Bách Xuyên xoay người đi tới bên cạnh khối đá to ở phía sau xem xét một chút, anh duỗi tay, dùng một chút lực, lập tức nhấc bổng cả khối đá nặng ba bốn trăm cân.

Buông khối đá vài trăm cân xuống, anh kích động tới nỗi cả người run rẩy. Từ nay về sau bên người anh luôn có một vị tiên nhân đi theo, còn có chuyện gì mà anh không thể làm cơ chứ?

“…Tiền bối, quả nhiên ông không lừa tôi, đây toàn bộ là sự thật.”

Dương Bách Xuyên tự nói một tiếng.

“Từ nay về sau gọi ta là sư phụ đi. Thiên Tà Chí Tôn ta tung hoành ở thế giới tu chân đã mấy vạn năm, không khai tông lập phái, chỉ thu ba đệ tử không hơn không kém. Ngươi làm đệ tử cuối cùng của ta đi. Ở thế giới này, ngươi có nguyện vọng gì vi sư sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành. Đã bước vào thế giới tu chân, tiền tài nữ nhân sẽ giống như mây bay. Đương nhiên đợi tới ngày ngươi ở thế giới này tu luyện thành công, có thể xưng hùng xưng bá, khi ấy ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó.

Trong vòng một tháng này, vi sư sẽ truyền thừa cho ngươi phương pháp tu chân cơ bản. Cũng giúp ngươi trong buổi lễ kết hôn của người phụ nữ kia tìm lại mặt mũi. Đồ đệ của Thiên Tà Chí Tôn ta mà lại để cho một người phụ nữ coi thường sao?

Về sau vi sư sẽ truyền thừa cho ngươi công pháp tu chân vô thượng và cả kiến thức về tu chân. Sau này cần tu luyện thêm, không được chậm trễ. Ở trong mộng kia vi sư cũng từng nói với ngươi, ta hiện tại chỉ là một sợi nguyên thần, không thể rời khỏi bình càn khôn. Chỉ có thể đợi ngươi tu chân thành công, mới có thể mang vi sư trở lại thế giới tu chân, đúc lại tiên thể.

Nói thẳng ra, sau này vi sư chỉ có thể chỉ điểm cho ngươi, chung quy vẫn cần ngươi tự thân nỗ lực. Nhưng mà, bình càn khôn chính là bảo vật quý giá lại thần bí dị thường, có thể mang tới cho ngươi nhiều điều tốt. Nhưng dĩ nhiên bản thân ngươi phải tăng tu vi, chính mình tự khám phá. Tiên thể của vi sư bị huỷ diệt nhưng nguyên thần lại không bị tiêu tán, công lớn là do bình càn khôn này. Hiện giờ nó và ngươi đã lấy máu nhận chủ, cũng là có duyên với ngươi, ta cũng là nguyên thần tồn tại trong đó.

Trước mắt bí mật của bình càn khôn ngươi chưa sử dụng được. Đợi tới khi ngươi tu luyện thành công thì dùng tới. Mong ngươi sau này chớ nên chậm trễ việc tu luyện, cố gắng tìm hiểu phương thức tu chân mà vi sư lưu lại trong đầu ngươi, luyện thành đối với ngươi là việc vô cùng tốt.

Vừa nãy thanh tẩy cơ thể cho ngươi quả thực tốn không ít Nguyên Thần Chi Lực của ta. Ta muốn đi ngủ, không gặp phải việc liên quan đến sống chết thì đừng làm phiền ta…”

Giọng nói già nua nhỏ dần rồi im bặt.

Ngay lập tức, đầu Dương Bách Xuyên đau như búa bổ, bên trong não bộ xuất hiện một lượng tức khổng lồ.

Anh đứng tại chỗ nhắm mắt quét qua một lượt, từ công pháp tu chân > cho tới y thuật, bói toán, luyện đan, luyện khí trận vân vân, nhiều không thể đếm xuể. Những thứ này đòi hỏi anh phải từ từ nghiên cứu mới lĩnh hội được.

Trừ công pháp Càn Khôn Tạo Hoá, những cái khác như y thuật bói toán, luyện đan luyện khí kỳ thực chất đều là phương thức tu chân cơ bản. Dựa vào cái tên Thiên Tà Chí Tôn kia, không đúng, hiện tại anh phải gọi là sư phụ, tuy rằng vị sư phụ này Dương Bách Xuyên anh chưa có đồng ý, nhưng Thiên Tà Chí Tôn lại tự mình tiến cử, anh tội gì mà không nhận.

Có thể truyền thụ tiên thuật cho mình, Dương Bách Xuyên cũng không keo kiệt tới nỗi hai tiếng sư phụ cũng không gọi được.

Nếu đúng như những gì sư phụ anh nói, sau này khi tu vi của anh trở nên lớn mạnh, ông ấy sẽ truyền thụ cho anh kiến thức tu chân thâm hậu.

Dương Bách Xuyên cũng không tham. Đại não anh vừa lướt tới y thuật, bản thân cảm thấy đến đây hẳn đã đủ để anh dùng cả đời. Quả thực có thể nói đây chính là thủ đoạn của người thành tiên.

Có năng lực của thần tiên trong người, anh tin tưởng khi tham dự hôn lễ của bạn gái cũ, ha ha, anh nhất định sẽ tìm lại được mặt mũi, trả thù cho sự nhục nhã ngày hôm nay. Anh muốn Hoàng Thanh kia phải hối hận…

Vào lúc Dương Bách Xuyên đang mải mê suy nghĩ, di động trong túi đột nhiên réo lên. Anh cầm điện thoại lên, vội vàng tiếp máy: “Giám đốc Trương…”

Lời còn chưa nói hết, giám đốc Trương bên kia điện thoại đã bắt đầu quát lớn: “Con mẹ nó cậu có muốn đi làm hay không? Đã mấy giờ rồi mà còn chưa vác xác tới?”
Chương 3: Một phép thử nhỏ cứu hoa khôi của lớp

Cúp điện thoại, vẻ mặt Dương Bách Xuyên có chút chua xót: "Quay đi quay lại đã chín giờ tối, sắp muộn giờ làm rồi, chỉ mong không bị trừ tiền."

Dương Bách Xuyên sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, tiền học phí đại học đều là anh làm việc bán thời gian ở quán bar vào buổi tối kiếm được. Tám giờ ba mươi bắt đầu làm việc, bây giờ đã muộn nửa tiếng.

Anh vội vàng ra khỏi công viên, cắn răng nghiến lợi đi đến quán bar.

Mặc dù hiện tại anh đã được Thập Nhị Kiếp Tản Tiên truyền thừa môn pháp, có thể nói rằng bất kỳ phương pháp tu luyện nào do Lão Tà dạy thì anh đều có thể học được một cách nhanh chóng.

Trước mắt anh còn chưa tu luyện nhưng sau khi được thanh tẩy bằng nguyên thần của Lão Tà thì cơ thể anh đã khỏe hơn so với người thường một chút.

Anh vẫn còn là một thân xác phàm tục, một sinh viên nghèo, vẫn phải tiếp tục công việc làm thêm.

Vào đến quán bar, quản lý chỉ càm ràm mấy câu, cũng không có nói gì, chỉ bảo anh đi làm nhanh đi, cuối tuần rất đông khách.

Sau khi Dương Bách Xuyên thay đồng phục, bắt đầu di chuyển các thùng hàng, giao đồ uống. Bận rộn đến hai giờ sáng mới coi như là qua giờ cao điểm, lúc đó anh mới rảnh rỗi đi vào phòng vệ sinh.

Khi ra khỏi phòng vệ sinh, anh nhìn thấy một người quen ở hành lang, nhìn một cái liền biết Liễu Linh linh bị người ta bỏ thuốc.

Nếu đổi lại là người khác thì anh sẽ nhắm một mắt mở một mắt mà đi qua, nhưng bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên xoắn xuýt lại.

Liễu Linh Linh là bạn cùng lớp, lại là hoa khôi của lớp. Giống như bao chàng trai khác, Dương Bách Xuyên cũng coi cô ấy như một nữ thần, mặc dù ngày thường cả hai rất ít nói chuyện nhưng dù sao cũng là bạn học cùng lớp.

Mới vừa rồi hai tên thanh niên vừa nhìn thấy cô ấy liền bị hớp hồn, gọi cô ấy đến phục vụ, tự nhiên có thể đoán được kết quả phía sau.

Rốt cuộc có quản hay không..."

Dương Bách Xuyên đấu tranh trong lòng.

Anh suy nghĩ một chút, bây giờ sức mạnh của anh cũng hơn người thường, đối phó với hai tên côn đồ chắc cũng không thành vấn đề.

Anh nghiến răng: "Mẹ nó, đắc tội với bọn côn đồ trong xã hội thì sao. Ông đây không muốn bản thân phải hối hận." Nếu anh không quản thì cuộc đời của Liễu Linh Linh sẽ đi đời nhà ma.

Hơn nữa, anh cũng muốn thử xem, thân thể này khác gì so với người thường, chỉ là một thử nghiệm nhỏ, dù sao anh cũng có thể dễ dàng cầm một tảng đá mấy trăm kg thì đối phó với mấy tên côn đồ chắc cũng không khó lắm.

Cởi đồng phục ra, Dương Bách Xuyên bước đến phòng bao và gõ cửa. Hồi lâu không có động tĩnh, anh nghe thấy bên trong có tiếng nhạc đinh tai nhức óc, dứt khoát nâng chân lên đạp cửa.

"Oanh!"

Cú đá này mạnh đến mức cánh cửa cũng bị anh đạp tung ra.

Cửa phòng bao bị Dương Bách Xuyên đá tung, nhưng tình cảnh bên trong khiến anh sững sờ trong giây lát.

Bên trong không chỉ có hai thanh niên du côn mà là sáu người nữa. Tuy nhiên, không thấy Liễu Linh Linh đâu, anh thấy thấp thoáng bóng người trong phòng vệ sinh liền đoán được Liễu Linh Linh đã được đưa vào bên trong đó.

Một đấu sáu, số người vượt quá dự kiến của Dương Bách Xuyên một chút, nhưng đã lao vào thì anh sẽ không rút lui.

Lúc này, âm nhạc cũng dừng lại, cả sáu người nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt không mấy thiện cảm, một nam thanh niên tóc vàng nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên và quát: "Mày bị điên à? Mày là ai?”

Loại người này Dương Bách Xuyên đã gặp rất nhiều, không nhiều lời, anh liền vung chân đá tới: "Tao là chú của mày."

"Bang ~ A!" Thanh niên tóc vàng bị Dương Bách Xuyên đá bay vào góc tường.

Năm người còn lại cầm chai bia trên tay, ném về phía Dương Bách Xuyên.

"Bụp bụp ~"

"Ahhhhh..."

Chưa tới ba mươi giây thì sáu người đã gục trên mặt đất, miệng kêu gào thảm thiết.

Giờ phút này Dương Bách Xuyên càng tin vào bản thân mình, anh phát hiện ra các giác quan của mình nhạy bén đến mức dọa người, đừng nói sáu tên côn đồ, hai mươi tên cũng không đủ cho anh đánh.

"Lạch cạch ~"

Quả nhiên Liễu Linh Linh đang ở trong nhà vệ sinh, lúc này cô ấy đang bị một tên thanh niên cởi áo ra, nhìn dáng vẻ như muốn dở trò đồi bại.

Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, may mà có mặt kịp thời, nếu không Liễu Linh Linh xong đời rồi.

Sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên khiến tên thanh niên có chút kinh hoảng.

"Mày là ai? Mày có biết ông đây là ai không? Mày đừng có xen vào chuyện của người khác."

Nguyễn Văn Hạo đã bình tĩnh trở lại sau cơn hoảng loạn ban đầu. Cuối cùng thì hôm nay anh ta đã lừa được Liễu Linh Linh, mong ước sắp đạt được thì nửa đường lại nhảy đâu ra một Trình Giảo Kim.

Nhà họ Nguyễn và nhà họ Liễu là đối tác làm ăn. Kể từ khi gặp Liễu Linh Linh hai năm trước, anh ta đã bị mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo. Đáng tiếc, Liễu Linh Linh lại không hề có cảm tình với anh ta.

Mấy lần theo đuổi đều bị Liễu Linh Linh châm chọc khiến anh ta rất tức giận. Hôm nay, cuối cùng anh ta cũng tìm được cớ để lừa Liễu Linh Linh vào quán bar, bỏ thuốc cô và chuẩn bị làm chuyện mà anh ta muốn từ lâu.

Dương Bách Xuyên không trả lời mà trực tiếp đá vào hạ bộ của Nguyễn Văn Hạo.

"A ~" Sau khi Nguyễn Văn Hạo hét lên như lợn bị chọc tiết thì ngất xỉu.

Nhặt quần áo trên đất đưa cho Liễu Linh Linh mặc vào, Dương Bách Xuyên bế cô bước ra ngoài.

Anh nhìn ra được tên thanh niên có mưu đồ bất chính với Liễu Linh Linh này là người có tiền có quyền, quần áo mặc trên người cũng là hàng hiệu, tạm thời không nên dây vào, mục đích là cứu người, rời khỏi đây rồi nói sau.

Ôm lấy Liễu Linh Linh đi ra khỏi quán bar bằng cửa sau, anh chạy một mạch đến con hẻm sau đó mới dừng lại để hít thở.

Lúc này, Dương Bách Xuyên không ngờ Liễu Linh Linh đang ở trong ngực lại đưa tay ôm cổ anh, ánh mắt mê ly, bắt đầu hôn anh.

Đôi môi mềm mại ẩm ướt khiến Dương Bách Xuyên si mê, nhưng trong lòng anh biết rõ đây chính là xuân dược phát huy tác dụng, không thể thừa dịp người khác gặp họa để làm trò đồi bại, nếu không thì anh cũng không khác gì tên thanh niên vừa rồi.

Trong lòng lo được lo mất, anh đẩy Liễu Linh Linh ra, trong đầu nghĩ cách giải xuân dược, một lúc sau liền có cách.

Dùng phương pháp điểm huyệt đấm bóp để bấm mấy huyệt trên người Liễu Linh Linh, giải phóng xuân dược trong cơ thể khiến cho cô tỉnh lại.

Sau khi làm song, thân nhiệt của Liễu Linh Linh trong vòng tay anh không còn nóng nữa, cô cũng không còn vặn vẹo rên rỉ, đôi mắt trở lại vẻ trấn tĩnh như trước.

Nhưng Dương Bách Xuyên không ngờ rằng giây phút sau, Liễu Linh Linh không cảm ơn anh mà còn tặng anh một cái tát.

"Bốp~"

"Là cậu... Dương Bách Xuyên? Cậu đã làm gì tôi?"

Liễu Linh Linh đẩy Dương Bách Xuyên ra và gầm lên.

Dương Bách Xuyên bị một cái tát của Liễu Linh linh làm cho điêu đứng.

Cứu người không nhận được một lời cảm ơn mà ngược lại còn bị ăn tát?

Dương Bách Xuyên ngay lập tức trở nên tức giận: "Cậu có bị điên không? Nếu không có tôi thì cậu đã bị mọi người ta làm nhục rồi ~ Hãy nghĩ kỹ xem cậu đã gặp ai trong quán bar?"

Sau khi bị Dương Bách Xuyên mắng, Liễu Linh Linh cũng định thần lại, cô chỉ nhớ là Nguyễn Văn Hạo đã rủ cô đi chơi... Anh ta đưa cho cô một ly nước trái cây, sau khi uống thì cô liền ngất xỉu.

Vì nhà họ Nguyễn và nhà họ Liễu là đối tác làm ăn, bị Nguyễn Văn Hạo theo đuổi khiến Liễu Linh Linh cũng cảm thấy phiền, cô muốn bảo Nguyễn Văn Hạo từ nay đừng làm phiền cô nữa nên đã đến quán bar để gặp mặt.

Bây giờ nghĩ lại, Liễu Linh Linh mới nhận ra rằng chính tên khốn Nguyễn Văn Hạo đã bỏ thuốc cô.

Về phần Dương Bách Xuyên, một bạn học khá trầm lặng trong lớp, cô nghe nói rằng cậu ta đang làm việc bán thời gian, lúc này cô mới hiểu ra, chính Dương Bách Xuyên đã cứu mình.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng Liễu Linh Linh ngạc nhiên, Dương Bách Xuyên ngày thường luôn trầm lặng hôm nay cậu ta không chỉ cứu mình mà còn mắng mình, khác hẳn Dương Bách Xuyên luôn trầm lặng trong lớp.

“Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cậu.” Liễu Linh Linh nói.

“Hừm, không cần, đừng coi tôi là kẻ phạm tội là được, tạm biệt!” Dương Bách Xuyên nín giận, khịt mũi với Liễu Linh Linh rồi rời đi.

Nhìn Dương Bách Xuyên xoay người rời đi, Liễu Linh Linh nghiến răng nghiến lợi, cô tự hỏi liệu sức quyến rũ của mình đã bị giảm 30% hay sao? Đường đường là hoa khôi của lớp mà lại bị tiểu tử này coi thường, cho dù đó chỉ là hiểu lầm tát cậu ta một cái thì cũng không cần phải bỏ đi như vậy chứ?

Thấy xung quanh yên tĩnh không có ai, mới sáng sớm bắt taxi rất khó, Liễu Linh Linh có chút sợ hãi.

"Dương Bách Xuyên, đợi một chút ~" Cô giậm chân, nhanh chóng đuổi theo.

Dương Bách Xuyên giận dữ nói: "Cậu đi theo tôi làm gì? Trở về trường học đi!"

"Tôi sợ ~" Liễu Linh Linh yếu ớt nói.

"Làm ơn, trường học không xa, đi bộ mười phút là tới, tôi sống ở ngoài, cậu tự về đi!" Bởi vì anh làm việc bán thời gian trong quán bar vào buổi tối, để thuận tiện, Dương Bách Xuyên thuê một phòng đơn nhỏ bên ngoài.

"Gần ba giờ sáng, cổng trường đã đóng từ lâu. Dương Bách Xuyên, cậu có thể đưa tôi đến khách sạn thuê phòng không?" Liễu Linh Linh mặt đỏ bừng nói.

"Đùa gì vậy...? " Dương Bách Xuyên tròn mắt, anh không ngờ Liễu Linh Linh lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Chương 4: Không phải cậu thích con trai đấy chứ?

Nhìn vẻ mặt không thể tin được của Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh biết Dương Bách Xuyên đã hiểu lầm, cô tự trách mình sao không nói nói rõ ràng, trừng mắt nói: "Dương Bách Xuyên, cậu đang nghĩ gì vậy? Tôi... Ý tôi là, tôi không mang thẻ căn cước, cậu đưa tôi đến khách sạn dùng thẻ căn cước của cậu để thuê phòng." Nói xong lại bổ sung: "Dĩ nhiên là thuê phòng xong thì cậu đi về."

Dương Bách Xuyên hơi thất vọng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa hiểu lầm Liễu Linh Linh là loại con gái tùy tiện, sau khi nghe cô giải thích, anh mới thốt lên: "Cậu hù chết tôi rồi, nhưng tôi không mang thẻ căn cước."

"Hay là tôi cùng cậu đi về lấy? Cậu không về trường học thì cũng không thể để tôi ngủ ngoài đường chứ?" Liễu Linh Linh đáng thương nói.

“Phiền phức, đi theo tôi!” Dương Bách Xuyên nói xong cũng rời đi.

Hôm nay Liễu Linh Linh được mở mang tầm mắt, cậu bạn học trầm tính ngày thường trở nên cứng rắn từ khi nào vậy?

"Chẳng lẽ sức hấp dẫn của cô tệ đến vậy sao? Hay là Dương Bách Xuyên không có hứng thú với phụ nữ?"

Não bộ Liễu Linh Linh rộng mở, trong đầu vừa nghĩ như vậy liền đuổi theo Dương Bách Xuyên, trời tối quá, cô sợ bóng tối.

Nhưng chưa bước được vài bước, Liễu Linh Linh đã cảm thấy chóng mặt, đó có thể là một tác dụng phụ của thuốc, nhìn bóng dáng mở ảo của Dương Bách Xuyên trước mặt, Liễu Linh Linh giận dữ nói: "Dương Bách Xuyên, đợi một chút~"

"Cậu lại bị sao vậy?" Dương Bách Xuyên ăn một bạt tai của Liễu Linh Linh bây giờ mặt vẫn còn nóng hừng hực, ngữ điệu có chút bực bội.

Được nuông chiều từ nhỏ, là hòn ngọc quý trong tay ba mẹ, chưa ai dám mắng cô. Ở trường cũng là hoa khôi của lớp và hoa khôi của trường, đi đến đâu cũng có người ngoái đầu lại nhìn, làm gì có chàng trai nào dám quát cô như vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh cảm thấy đau lòng và muốn khóc, nước mắt ở hốc mắt từ từ chảy ra, bộc phát tính đại tiểu thư mà hét lên: "Dương Bách Xuyên, tôi chóng mặt quá, sao cậu không đỡ tôi chứ?"

Con trai không thích nhìn con gái rơi nước mắt, Dương Bách Xuyên cũng giống như vậy, thấy dáng vẻ đáng thương của Liễu Linh Linh thì tức giận trong lòng anh liền vơi bớt một nửa.

"Được rồi, coi như tôi nợ cậu!" Anh lẩm bẩm một câu sau đó đi tới đỡ Liễu Linh Linh. Anh biết sau khi uống phải loại thuốc kia thì cơ thể sẽ bị suy nhược.

Dương Bách Xuyên muốn đỡ tay cô, nhưng không ngờ tới cánh tay Liễu Linh Linh lại trực tiếp khoác lên vai anh.

Phương thức này đối với Dương Bách Xuyên mà nói chính là hành hạ.

"Tôi nói này, cậu không thể nắm tay tôi sao? Một đứa con gái như tôi còn không sợ thì một thằng con trai như cậu sợ cái gì?" Liễu Linh Linh thấy dáng vẻ đỏ mặt mắc cỡ của Dương Bách Xuyên thì trong lòng vui vẻ, cô không nghĩ tới Dương Bách Xuyên còn bảo thủ như vậy, hai tay buông thõng, lẽ ra lúc này anh phải một tay nắm tay cô, một tay đỡ cô mới đúng.

Nhưng nhìn dáng vẻ sợ như sợ hổ của Dương Bách Xuyên hình như đang chê cô, đụng vào cô sẽ làm bẩn tay anh vậy.

Điều này khiến Liễu Linh Linh vừa buồn vừa giận.

Nào ngờ Dương Bách Xuyên buông thõng hai tay, đi bộ khó chịu sắp chết rồi, anh thực sự không dám đụng vào Liễu Linh Linh.

"Cậu không sợ tôi chiếm tiện nghi của cậu sao?" Dương Bách Xuyên cười hắc hắc nói.

"Chiếm tiện nghi sao? Coi như bà cô đã nhìn thấu cậu rồi, cậu không có hứng thú với phụ nữ, nói cho tôi biết, có phải cậu thích đàn ông không?" Vẻ mặt Liễu Linh Linh rất kỳ quái.

Dương Bách Xuyên giận tím mặt.

"Được được được, tôi hiểu rồi, cậu không cần nói nữa."

Liễu Linh Linh thấy sắc mặt khó coi của Dương Bách Xuyên còn tưởng rằng chọc vào chỗ đau của anh nên không để cho Dương Bách Xuyên lên tiếng đã vội vàng cất lời.

Có một ngàn con quạ đen bay qua đầu Dương Bách Xuyên, anh dứt khoát không cùng đối phương nói chuyện nữa, lúc này liền đỡ eo Liễu Linh Linh dùi cô đi.

"Cậu cho tôi cơ hội như vậy tôi lại bỏ qua thì tiếc quá, có tiện nghi mà không chiếm là ngu xuẩn!" Trong lòng Dương Bách Xuyên xấu xa nghĩ.

Mà Liễu Linh Linh đúng là đã coi Dương Bách Xuyên như một chàng trai không gần nữ sắc rồi.

Mười mấy phút sau hai người đã tới chỗ ở của Dương Bách Xuyên.

Đoạn đường này Dương Bách Xuyên ăn no đậu hũ mà Liễu Linh Linh lại hồn nhiên không cảm giác gì, coi anh như một người không gần nữ sắc.

"Cậu ở dưới lầu chờ tôi lên lấy thẻ căn cước!" Sau khi đến dưới lầu, Dương Bách Xuyên buông Liễu Linh Linh ra và nói.

Liễu Linh Linh thấy nơi này là một con hẻm sâu, tối tăm mịt mù, cũng không dám đợi ở đây một mình.

"Tôi... Tôi đi cùng cậu." Cô ấy đã coi Dương Bách Xuyên như một người chị em, đi theo lên lầu và không sợ anh sẽ làm gì cô.

“Được rồi, đi thôi!” Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ nhiều.

Phòng anh thuê ở trong một tòa nhà sáu tầng, có các phòng đơn từ 40 đến 50 mét vuông, có phòng tắm và bếp riêng. gần đây có một số trường đại học, phòng ở đây chủ yếu là cho sinh viên thuê nên giá phòng cũng không quá đắt.

Phòng của Dương Bách Xuyên ở tầng ba, sau khi lêu lầu thì mở đèn.

Liễu Linh Linh quan sát căn phòng một chút, cô cứ nghĩ phòng con trai sẽ rất bừa bộn nhưng không ngờ lại rất sạch sẽ và ngăn nắp, có một cái giường, một chiếc ghế sô pha lớn, một bàn máy tính, trên bàn có rất nhiều sách được sắp xếp một cánh chỉnh tề, còn gọn gàng hơn phòng con gái. Điều này khiến Liễu Linh Linh càng chắc chắn rằng Dương Bách Xuyên là gay, làm gì có chàng trai nào không cẩu thả chứ? Nghĩ như vậy trong lòng cô liền yên tâm hơn nhiều.

"Cậu ngồi đây nhé, tôi vào nhà vệ sinh một chút." Dương Bách Xuyên tùy ý nói một tiếng sau đó liền chiu và phòng vệ sinh.

Mà Liễu Linh Linh yếu ớt nằm trên giường của Dương Bách Xuyên.

Vài phút sau, Dương Bách Xuyên ra khỏi phòng và nhìn thấy Liễu Linh Linh thực sự đã ngủ trên giường của của mình.

"Này ~ Liễu Linh Linh dậy đi..."

"Gì? Cũng ba bốn giờ sáng rồi, tôi ngủ lại ở đây một đêm, trời sáng liền đi!" Liễu Linh Linh buồn ngủ nói.

"Cậu ngủ trên giường của tôi thì tôi ngủ ở đâu?" Dương Bách Xuyên tròn mắt, còn có một cô gái như vậy sao? Cậu ta không sợ mình sẽ làm gì cậu ta hay sao?

"Trời ơi, không phải ghế sô pha sao, cậu ngủ tạm ở đó đi, đừng làm phiền tôi, ngày mai tôi sẽ mời câu đi ăn tối!" Liễu Linh Linh trực tiếp rụt đầu vào chăn bông.

"Không phải..."

Dương Bách Xuyên hoàn toàn không nói nên lời.

Thấy Liễu Linh Linh vô liêm sỉ như vậy đã hoàn toàn xóa bỏ hình tượng hoa khôi lạnh lùng thường ngày trong tâm trí anh.

Giường đã bị Liễu Linh Linh chiếm giữ nên Dương Bách Xuyên chỉ có thể đi đến ghế sô pha.

Không động tâm với mỹ nữ trên giường sao?

Sao có thể? Anh là đàn ông bình thường, lại càng không phải thánh nhân.

Nhưng hôm nay Liễu Linh Linh bị người ta bỏ thuốc nên ảnh hưởng đến đầu óc phán đoán, thần trí mơ hồ.

Vậy nên Dương Bách Xuyên sẽ không thừa dịp người gặp nguy mà chiếm tiện nghi!

Dù sao thì nằm trên sô pha cũng không ngủ được nên anh liền nhắm mắt tiêu hóa những kiến thức tu chân mà hôm nay sư phụ đã truyền dạy.

Bình minh ngày hôm sau, khi một tia nắng từ phía đông chiếu vào mặt anh, Dương Bách Xuyên mở mắt, kích động đến nỗi cả người phát run.

Đêm qua anh đã tiêu hóa kiến thức tu chân mà sư phụ truyền dạy. Thật sự giống như nhặt được một bảo bối.

Đầu tiên, tu luyện có các cảnh giới cấp bậc. Theo thông tin mà sư phụ dạy, trên lý thuyết thì vạn vật trên thế gian đều có thể tu luyện.

Tu luyện được gọi chung là tu chân, tu luyện bản tính.

Cảnh giới tu luyện của người tu chân bắt đầu từ thời kỳ nhập môn luyện khí, tổng cộng có chín tầng, tầng một thấp nhất đến tầng chín cao nhất, cảnh giới này chủ yếu là hấp thụ linh lực của trời đất vào trong cơ thể, rèn luyện gân cốt, mỗi lần tăng một tầng thì thực lực của bản thân sẽ trở nên mạnh hơn, sau khi đột phá chính là cảnh giới tiếp theo, giai đoạn xây dựng nền tảng...

Ngoài ra, đêm qua Dương Bách Xuyên đã đọc tất cả thông tin về y thuật và luyện đan.

Sau khi học xong anh có cảm giác rằng mình đã học được y thuật thần tiên trên thế giới này, bởi vì những gì sư phụ dạy không phải là một y thuật bình thường, mà chính là tiên thuật, thần thuật.

Tất nhiên, nhiều kỹ năng y thuật phải kết hợp với chân khí, nếu không thì không cách nào xem bệnh.

Khi có chân khí trong cơ thể, Dương Bách Xuyên cảm thấy rằng với kỹ năng y học trong đầu của mình thì bệnh ung thư cũng có thể chữa khỏi.

Hôm nay thứ hai nên phải lên lớp học, Dương Bách Xuyên chuẩn bị gào thét Liễu Linh Linh còn đang ngủ say dậy để cùng nhau đến trường.

Anh bước tới kêu ba tiếng cũng có động tĩnh gì, cô vẫn đang inh ỏi vùi đầu vào chăn bông.

Gọi ba tiếng cũng không tỉnh, Dương Bách Xuyên kéo chăn.

Khoảnh khắc tiếp theo, mắt anh mở to, mẹ nó, mình nhớ rằng tối qua cậu ta mặc quần áo đi ngủ cơ mà, đây là...?
Chương 5: Đều là hoa khôi của trường gây họa

Dương Bách Xuyên anh dám thề với bóng đèn là anh không cố ý, anh cũng không ngờ được Liễu Linh Linh lại cởi quần áo khi ngủ.

Trước mắt là cô gái mặc bộ nội y màu đỏ, sáng sớm vốn là hỏa khí thịnh vượng, thấy cảnh này anh ngay lập tức cảm thấy mũi mình bắt đầu nóng lên.

Cổ họng cũng bốc khói, anh nuốt nước bọt, vội vàng chuẩn bị đắp chăn bông cho Liễu Linh Linh, coi như không thấy gì là cách an toàn nhất.

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, lo cái gì thì cái đó sẽ tới, Liễu Linh Linh bị gọi ba lần không dậy thì lúc này lại mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, mặt Dương Bách Xuyên lúng túng: "Tôi nói đây là hiểu lầm thì cậu có tin không?"

Giây tiếp theo chính là Liễu Linh Linh hét lên: "A..."

Dương Bách Xuyên ngay lập tức nhanh chân chạy, lúc sắp đi anh hét lớn: "Tôi nói chuyện này là hiểu lầm, cậu tin hay không thì tùy, tôi sẽ đợi cậu ở dưới lầu!"

"Phanh~"

Lời vừa dứt thì cửa phòng cũng bị Dương Bách Xuyên đóng sầm lại.

Trong phòng, Liễu Linh Linh kéo chăn bông từ trên mặt đất lên, nhìn ra cửa, đột nhiên phá lên cười.

...

Ở dưới lầu, tâm trí của Dương Bách Xuyên chỉ toàn hình ảnh chiếc chăn bông của Liễu Linh Linh vừa mở ra, toàn thân anh nóng bừng.

Lúc này, anh như một người có tật giật mình, tim anh đập loạn nhịp, nhưng ngược lại suy nghĩ một chút, có gì đó không đúng?

Rõ ràng là đêm qua Liễu Linh Linh đã chiếm đoạt giường của anh, hại anh ngồi trên ghế sô pha một đêm, lúc đó anh cũng thấy cô mặc quần áo đi ngủ mà!

"Mình cũng không cố ý nhìn, chột dạ cái gì, đúng vậy, không cần phải chột dạ." Dương Bách Xuyên lầm bầm lầu bầu: "Nhưng cậu ta cũng có điện nước đầy đủ đấy chứ, hắc hắc!"

"Dương Bách Xuyên, vừa rồi cậu đã nhìn thấy gì?"

Giọng của Liễu Linh Linh vang lên từ phía sau, anh không biết cô đã xuống từ lúc nào.

"Đồ lót~" cơ hồ là theo bản năng, Dương Bách Xuyên buột miệng, nhưng ngay khi lời vừa nói ra thì anh liền biết mọi chuyện sẽ rất tệ.

Quả nhiên, khi quay đầu lại liền thấy Liễu Linh Linh mặt đầy tức giận: “Tôi... Tôi giết cậu."

Một cái tát nữa ập đến, Dương Bách Xuyên vừa rồi đang mê man, không để ý cô đã xuống lầu, nhưng bây giờ, khi cái tát của Liễu Linh Linh ập đến, trong mắt Dương Bách Xuyên là một cảnh phim quay chậm, khoát tay một cái liền bắt được cổ tay cô.

"Liễu Linh Linh, Liễu hoa khôi của trường, tối hôm qua ông đây cứu cậu thì cậu lại trả cho ông đây một bạt tai, cái này cũng coi như không tính, cậu đừng có mà được voi đòi tiên, ngủ giường của ông đây thì ông đây nhìn cậu một cái thì đã làm sao? Cũng không mất miếng thịt nào. Còn nữa, ai biết cậu cởi quần áo khi ngủ, ông đây tốt bụng muốn gọi cậu dậy để đi học có biết không? Không phải cố ý nhìn cậu, cậu có hiểu không?"

Hung hăng buông cổ tay Liễu Linh Linh ra, Dương Bách Xuyên xoay người rời đi: "Động tí là lại đánh người!"

Liễu Linh Linh hoàn toàn choáng váng trước hàng loạt lời nói hung hăng của Dương Bách Xuyên, suy nghĩ kỹ một chút, có vẻ như... Những gì cậu ta nói đều có lý!

Chưa bao giờ người khác phái đối xử với cô như vậy. Vừa tức giận nhưng đồng thời trong lòng cô có cảm giác lạ, không thể diễn tả được.

Và anh dường như... Có vẻ như... Có vẻ như anh đã có phản ứng.

"Chờ đã, cái này... chứng tỏ cậu ta cũng có hứng thú với phụ nữ ~" Liễu Linh Linh đỏ mặt ngay lập tức.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc đêm qua Dương Bách Xuyên không xâm phạm cô, thật đúng là một kỳ tích!

Trong nháy mắt tâm tình của cô liền tốt lên, nhìn Dương Bách Xuyên đã đi xa mà hét lên: "Thằng khốn Dương Bách Xuyên, đợi chút ~"

Dương Bách Xuyên phớt lờ cô, bước đi không thèm ngoái lại.

Anh ấy càng như thế thì Liễu Linh Linh càng muốn nói chuyện với anh.

"Dương Bách Xuyên, cậu có phải gay hay không?"

"Cậu mới là gay, cả nhà cậu đều là gay."

"Em gái cậu~"

"Em rể cậu~ "

"..."

Hai người cãi nhau suốt chặng đường đi đến trường học.

Liễu Linh Linh không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của toàn trường. Đương nhiên, cô là nữ thần trong mắt nhiều chàng trai, cũng không thiếu người tỏ tình.

Dương Bách Xuyên và cô sánh bước cùng nhau, còn cãi nhau với cô, nhìn như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình.

Rất nhanh liền truyền khắp sân trường.

Dương Bách Xuyên không ai biết đến, nhưng...

Liễu Linh Linh là nhân vật của công chúng.

Gần như vào một buổi sáng, tin Liễu Linh Linh đang yêu một chàng trai nào đó đã được chụp ảnh và đăng tải trên diễn đàn của trường.

Lần này coi như Dương Bách Xuyên bị rất nhiều người ghét.

Hơn nữa lại rất nhanh chóng.

Buổi trưa tan học, Dương Bách Xuyên đã bị chặn lại khi đang trên đường đến nhà ăn.

Dương Bách Xuyên không lạ gì người đã chặn mình. Anh ta là sinh viên năm cuối khoa thể dục, là người có tầm ảnh hưởng - Dư Thiệu Cương.

Một cầu thủ bóng rổ thường được giới thiệu trên tạp chí của trường.

“Cậu có phải là Dương Bách Xuyên không?” Dư Thiệu Cương cao khoảng 1,8m, so với vóc người chuẩn 1,78m của Dương Bách Xuyên còn cao hơn nửa cái đầu. Anh ta nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Dương Bách Xuyên nhìn sắc mặt của Dư Thiệu Cương liền biết mình đã gặp rắc rối, nhưng anh không thể nhớ mình có thù oán gì với Dư Thiệu Cương, thậm chí là giao thiệp cũng không có.

Nhìn bốn năm người trong khoa thể dục đang trợn tròn mắt, Dương Bách Xuyên bình tĩnh nói: "Là tôi, cậu tìm tôi có việc gì không?".

"Có một chuyện, mẹ mày, cách xa Liễu Linh Linh một chút. Cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga sao?" Giọng của Dư Thiệu Cương vô cùng ngang tàng.

Giờ thì Dương Bách Xuyên cũng hiểu ra, hóa ra là họa do Liễu Linh Linh gây ra, cẩn thận suy nghĩ một chút cũng biết, buổi sáng anh và Liễu Linh Linh cùng đi đến trường học đã bị Dư Thiệu Cương nhìn thấy, sau đó anh ta đến đây chặn đường anh.

Cảnh cáo cũng thôi đi, nhưng Dương Bách Xuyên không nhịn được khi người khác mắng mẹ anh.

Hai nắm đấm siết chặt, một âm thanh giòn giã phát ra.

Lúc này, Dư Thiệu Cương không biết sống chết lại thêm dầu vào lửa.

"Haizzz ~ Sao vậy? Cậu vẫn muốn đấu với ông đây à? Hãy đến đây thử một chút~" Dư thiệu Cương vừa nói vừa đấm Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ rắc rối, đặc biệt là bây giờ cơ thể của anh đã được nguyên thần của sư phụ giúp đỡ, tất cả các khía cạnh của anh nhạy cảm hơn nhiều so với người thường. Có lẽ một người bình thường khi gặp phải người như Dư Thiệu Cương sẽ không dám động đậy.

Nhưng Dương Bách Xuyên rất dũng cảm, anh có thể đánh mười Dư Thiệu Cương cũng không có vấn đề gì.

Anh dễ dàng bắt được cổ tay của Dư Thiệu Cương đang đấm tới.

"Răng rắc"

Một âm thanh xương cốt gãy lìa vang lên, thuận thế anh liền đá vào bụng Dư Thiệu Cương.

"A~"

Dư Thiệu Cương hét lên một tiếng đau đớn, thân thể hơn mét tám bị Dương Bách Xuyên đá bay ra xa ba mét.

Sau khi phản ứng, Dư Thiệu Cương đã rất tức giận, anh ta quay về phía đồng bọn của mình mà rống to: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đánh tên tiểu tử này cho tao, đánh chết tao sẽ chịu trách nhiệm."

Năm người bạn của Dư Thiệu Cương vừa nghe vậy liền nhào về phía Dương Bách Xuyên.

Đừng nói năm tên, có thêm năm tên nữa thì cũng không đủ để Dương Bách Xuyên nhét kẽ răng, chỉ là người bình thường có chút sức mạnh mà thôi.

Thân thể của Dương Bách Xuyên được sư phụ cải tạo, khả năng nghe nhìn có thể đạt đến ba bốn trăm mét, có thể nâng được những tảng đá nặng mấy trăm kg, đối phó với năm sinh viên khoa thể dục thì dễ như ăn bánh.

Chưa đầy nửa phút, cả năm người đều nằm trên mặt đất kêu rên. Đây là Dương Bách Xuyên hạ thủ lưu tình, nếu không thì bẻ gãy xương của bọn họ cũng không phải việc gì khó.

Giờ phút này chính Dư Thiệu Cương cũng ngây ngẩn, anh ta biết lần này mình đã đụng phải người không nên đụng, lúc đầu anh ta biết được Dương Bách Xuyên là một sinh viên nghèo, không tiền không bối cảnh, ai biết cậu ta lại là một người luyện võ.

Thấy Dương Bách Xuyên đi tới, Dư Thiệu Cương hoảng sợ: "Cậu ... cậu làm gì vậy, tôi nói cho cậu biết, đây là trường học không, cậu, cậu..."

"Lần sau để miệng sạch sẽ một chút, nếu không thì không chỉ là bẻ cổ tay thôi đâu, cút!" Dương Bách Xuyên ngắt lời Dư Thiệu Cương, vẻ mặt kinh tởm.

Dư Thiệu Cương và mấy người bạn học chật vật rời đi, trước khi đi không quên đe dọa: "Dương Bách Xuyên, mày không xong với tao đâu!"

"Ngu đần~" Phủi bụi trên người, Dương Bách Xuyên bước đến căng tin để ăn cơm.

Trong sân trường có rất nhiều người đứng xem, rất nhiều nữ sinh đều là bộ dạng mặt si mê, họ đang lẩm bẩm, anh ấy đến từ khoa nào, tên anh ấy là gì và vân vân...

"Hình như là Dương Bách Xuyên khoa lịch sử ~"

"Thật tuyệt, cậu thực sự đã đánh bại Dư Thiệu Cương, tiểu bá vương của khoa thể dục!"

"Tôi phải nói lần này Dương Bách Xuyên gặp phiền toái rồi..."

Từ rất xa Dương Bách Xuyên có thể nghe thấy những lời nhận xét này, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, thầm nói: "Không ngờ có một ngày bản thân của mình cũng được hâm mộ ~ Thật sảng khoái!"

Đối với lời đe dọa của Dư Thiệu Cương anh không để tâm chút nào.

Ngay khi Dương Bách Xuyên bước vào phòng ăn thì một giọng nói quen thuộc vang lên: "Dương Bách Xuyên, đứng lại!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom