• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sự Dịu Dàng Chỉ Dành Cho Em (2 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 01: Ra Tù Và Biết Anh Là Người Đưa Cô Vào Vòng Lao Lý
Từ lúc trong tù Nhan Tĩnh Đàm đã có ý nghĩ là ra tù việc đầu tiên cô làm là tìm anh giải thích mọi chuyện, cô luôn nuôi hi vọng rằng do anh hời giỗi chuyện cô dùng thân phận của Diệp Thu không giải thích rõ ràng cho anh cho nên anh mới không vào trại giam thăm cô lần nào, cô sẽ nói cho anh biết họ còn có một đứa trẻ rất đáng yêu.

Nhan Tĩnh Đàm may mắn khi được chính tay chăm sóc đứa trẻ trong trại giam, mặc dù ban đầu lúc cô mang thai phải chịu đựng sự bắt nạt, đánh đập của bạn tù đến xém chút xảy thai, nhưng thật may là đứa nhỏ rất kiên cường muốn cùng cô trải qua cuộc sống này.

Nhan Tĩnh Đàm ban đầu có nghĩ đến chuyện nhờ viện trưởng Trần ở trại trẻ mồ cô chăm sóc đứa nhỏ của cô, nhưng vì không nỡ nên cô cầu xin trưởng cai trại giam để cô chăm sóc đứa nhỏ đứa khi mãn hạn tù hai năm.

Từ khi đứa nhỏ của cô ra đời mọi người trong trại giam đều rất thích đứa nhỏ, con bé xinh xắn đán yêu khiến ai cũng thích, thậm chí là những người bắt nạt cô, đánh đập cô cũng vì sự hiện diện của đứa nhỏ mà không còn ra tay ức hiếp cô nữa.

Vừa mãn hạng từ Nhan Tĩnh Đàm liền ôm con đến trại trẻ mồ côi lúc trước cô từng ở, viện trưởng Trần là người biết rõ chuyện cô mang thai và có đứa nhỏ, Nhan Tĩnh Đàm gửi con gái cho viện trưởng Trần để cô tìm kiếm một công việc ổn định trước tiên sau đó mới đến tìm cha của đứa nhỏ.

Nhan Tĩnh Đàm dù tốt nghiệp trường xx tốt nhất ở mĩ nhưng cô quên rằng mình là người mang án tù vì tham ô công quý, một tội danh rất nhạy cảm khiến cô không được một công ty nào nhận.

Bước ra từ công ty thứ mười trả hồ sơ, Nhan Tĩnh Đàm bất lực không biết làm sao? Bé con của cô cần có cuộc sống tốt hơn ở trại giam, cô có lỗi với bé con là sinh ra và để bé trong trại giam với cô cho nên khi ra tù cô muốn bé con có cuộc sống tốt hơn, điều kiện tốt hơn, nhưng hiện tại công việc cô còn chưa tìm được cô không thể cứ làm phiền viện trưởng mãi được.

Thật may mắn là có người giới thiệu cô đến chợ lao động tìm công việc thử, rất có thể có công việc phù hơp với cô, nói đúng hơn là phù hợp với những người mới mãn hạng tù như cô.

Trong lúc đi đến tìm người quản lí Nhan Tĩnh Đàm không ngờ gặp lại dì Lưu, quản gia của Hạ gia cũng là người chăm sóc cô mười năm khi cô ở Nhan gia.

“Dì Lưu.” Hạ Tử Du dường như là lao vào ôm lấy dì Lưu người mà cô thương yêu coi bà như người thân.

“Tiểu thư!” Dì Lưu nghẹn ngào không thể tin nhìn người phụ nữ trước mặt, cô gầy như một tờ giấy lại còn xanh xao, bà biết hai năm qua cô ở trong tù không tốt.

Hai người cùng hàn huyên một lúc Nhan Tĩnh Đàm mới biết dì Lưu đã không còn làm quản gia ở Nhan gia khi Diệp Thu về Nhan gia, cũng từ miệng dì Lưu cô mới biết hóa ra người đưa cô vào vòng luân lý chính là người đàn ông suốt hai năm qua cô nhớ nhung không ngày nào quên.

Hóa ra tiếp cận cô khiến cô yêu anh lại là kế hoạch anh đã lên sẵn chỉ để trả thù cô thay cho Diệp Thu, hóa ra ba tháng chung sống kia đều là kế hoạch của anh. Vậy mà cô ngốc nghếch ôm mộng là anh giận giỗi cô thôi, Nhan Tĩnh Đàm bàng hoàng vẫn không thể tin là sự thật, cô muốn chính từ miệng anh nói ra, vì vậy cô cầu xin dì Lưu giúp cô gặp anh.

Khách sạn Tứ Quý, tại phòng 1618.

Quản lí của khách sạn mở cửa phòng cho Ngôn Nhất Trì còn niềm nở nói căn phòng dù hai năm anh không đến nhưng khách sạn vẫn giữ phòng này lại cho anh và thường cho người quét dọn.

Ngôn Nhất Trì ngồi lên ghế sa lon trước giường, đưa mắt nhìn cảnh đêm rực rỡ của đô thị phồn hoa, mọi thứ vẫn không thay đổi, hai năm trước anh từng nói anh sẽ không muốn quay lại đây nữa nhưng hiện tại tối nay anh lại đến.

Nhìn mọi thứ xung quanh đều quen thuộc, hình ảnh Nhan Tĩnh Đàm đột nhiên hiện lên rất nhiều, trên giường lớn cô ôm anh ngủ, dáng vẻ say ngủ điềm tĩnh đáng yêu.

Hình ảnh chiếc giường lớn vắng vẻ kéo anh về với thực tế, anh đang định đưa mắt đi chỗ khác, đôi mắt nhạy cảm phát hiện một tập giấy dày cộm trên tủ đầu giường, anh đi đến đưa tay lấy tập giấy mở ra xem, bên trong toàn là những bức thư có nét chữ nữ viết ba chữ “Ngôn Nhất Trì”. Anh lật xem từng bức có đến vài chục bức thư, đều gửi từ bưu điện trại giam nữ. Ngôn Nhất Trì mở ra vài bức thư, bên trong dường như bức nào cũng thấm đẫm nước mắt đã khô.

Hôm sau.

Ngôn Nhất Trì lái xe đến nhà họ Nhan, anh chậm rãi lái xe ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, gần như chỉ cần một cái liếc mắt anh liền có thể nhận ra đó là Nhan Tĩnh Đàm.

Nhan Tĩnh Đàm đứng giữa đường không nhúc nhích, đây là con đường duy nhất để đến khu nhà cao cấp nhà họ Nhan, cuối cùng Ngôn Nhất Trì cũng dừng xe lại trước mặt cô.

Không biết là do từ miệng dì Lưu nghe được thông tin mà hiện giờ cô nhìn anh đến bình tĩnh như vậy, mặc dù trong lòng cô đau đớn muôn phần.

Ngôn Nhất Trì mở cửa bước xuống xe, anh vẫn như xưa, cao ngất, tuấn lãng còn cô bây giờ trở nên ốm yếu gầy gò vì hai năm tai họa giam cầm, sinh con và chăm sóc con.

Anh đứng nhìn cô cất bước đi về phía mình, cuối cùng Nhan Tĩnh Đàm dừng lại cách anh một mét. Hương nước hoa nhè nhẹ và hơi thở nam tính quen thuộc quanh quẩn nơi chớp mũi, hơi thở này đã khiến cô mê luyến hai năm trong tù chưa bao giờ phai.

Trong hai năm cô luôn ôm hi vọng hai người gặp lại nhau, cô giả thích cho anh nghe mọi chuyện, thậm chí cô còn mơ cảnh cả nhả ba người đoàn tụ vui vẻ hạnh phúc, bỗng dưng cô muốn ôm lấy anh uất ức mà nói anh nghe hai năm khốn cùng của cô, nhưng lời nói bên tai của dì Lưu vẫn còn vang vọng, Nhan Tĩnh Đàm ép xuống ý nghĩ muốn khóc muốn tham lam ôm lấy anh.

“Đã lâu không gặp.” Cô ép mình mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng.

Nhan Tĩnh Đàm không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn cô đầy thâm trầm.

Cô đứng thẳng người, cất giọng bình tĩnh đến mức cô không thể tin “Ngày em ra tù có đến Ngôn thị tìm anh nhưng mà nghe mọi người nói suốt hai năm anh đều ở mĩ, gần đây mới trở về.”

Vẻ mặt anh lạnh lùng như cũ, môi mỏng khẽ cong lên hững hờ nói “Nói vào chủ đề chính đi.”

Giọng nói của anh hiện giờ khác với trong trí nhớ của cô, cô nhớ giọng nói của anh vừa trầm ấm vừa bá đạo lại vừa dịu dàng, mà nay lại lạnh lùng xa cách, không mang thai một cảm xúc nào, như thể băng tuyết ngàn năm khiến người ta cảm thấy lạnh mà không dám lại gần.

Biết anh luôn là người thông minh, giỏi nhìn thấu suy nghĩ người khác cô cười lạnh, giọng bình tĩnh “Em chỉ đến để xác minh anh là thay Diệp Thu trả thù em, đặt bẫy từng bước dụ em bước vào, sau khi em trầm luân mê luyến ỷ lại vào anh, anh liền một cước tống em vào ngục tù?”

Anh không nghĩ cô sẽ hỏi thẳng anh như vậy, nếu là cô của cách đây hai năm sẽ chất vấn anh vì sao đối xử với cô như vậy, khóc lóc đáng thương trước mặt anh. Anh hờn hợt, dường như nói ra một từ không quan trọng mà cũng không kiên nhẫn.

“Phải.”

“Tốt, nói cách khác từ lúc bắt đầu mọi thứ đều nằm trong kế hoạch quá hoàn mĩ của anh nhỉ?” Cô nhếch môi cười châm biến, cô cười chính bản thân mình ngu ngốc u mê mà bị anh trầm luân vây hãm trong lòng bàn tay mà không hay biết.

“Cô đến đây tìm tôi coi như cũng nhận được đáp án rõ ràng rồi.” Anh không hề có ý phủ nhận.

“Vậy ba tháng sống chung kia, anh có tình cảm với em không?” Nhan Tĩnh Đàm nhìn sâu vào mắt anh nhỏ giọng hôi.

“Tôi tưởng rằng trải qua hai năm trong trại giam cũng đủ cho cô tiếp nhận sự thật này rồi chứ, huống chi cô có để ý đến vấn đề này sao, hai năm trước cho dù tôi không có tình cảm vời cô, cô vẫn ở bên cạnh tôi với thân phận Diệp Thu là thế thân của cô ấy.” Ngữ điệu của anh mang đầy vẻ chăm chọc.

Rốt cuộc cô cũng đã hiểu, họ cho cô là thế thân của Diệp Thu, anh cũng coi cô là thế thân của Diệp Thu, cuộc đời cô gắn liền với hai chữ thế thân này. Nhan Tĩnh Đàm cười, cười đến đau thương.

“Ngôn Nhất Trì, cám ơn anh vì đã để tôi xác nhận sự thật, nếu không tôi còn ôm ảo tưởng sống đến hết đời cơ đấy.” Giọng cô lạnh lòng cô cũng lạnh, tất cả những thứ xung quanh cô đều lạnh, Nhan Tĩnh Đàm xoay người cất người rời đi, bóng lưng gầy gò ốm yếu thẳng tấp khiến lòng Ngôn Nhất Trì dâng lên một cảm giác u buồn.
Chương 02: Anh Biết Được Họ Có Con Gái.
1646 Words
Trong nhà họ Nhan, Diệp Thu không ngừng bấm gọi vào số của Ngôn Nhất Trì nhưng đều là tiếng nói vang vọng của tổng đài. Chuyện mà cô không ngừng lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra, cô đã bỏ ra hết tâm tư cho cuộc hôn nhân của cô cùng Ngôn Nhất Trì không thể vì một Nhan Tĩnh Đàm mà hỏng được.

Diệp Thu nghĩ ngợi liền bấm một dãy số khác, điện thoại vang lên giọng nói khàn khàn của đàn ông “Vâng, Diệp tiểu thư.”

Diệp Thu cố áp chế cơn tức giận bình tĩnh hỏi “Chuyện tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?”

Người đàn ông cẩn trọng kính cẩn trả lời “Nhan Tĩnh Đàm quả thật đã ra tù được một tuần, hôm qua tổng giám đốc Ngôn và Nhan Tĩnh Đàm có gặp nhau.”

Diệp Thu vắt chéo chân lúc này trong lòng bỗng có một dự cảm xấu, cô nhạy cảm hỏi “Anh có nghe được họ nói gì không?”

“Chuyện này cô cũng biết, công việc của chúng tôi không thể đến quá gần đối phương, nhưng mà hình như họ xảy ra tranh chấp, sau đó thì Nhan Tĩnh Đàm bỏ đi trước nhưng được nữa đường thì cô ta bị một chiếc xe đụng phải.”

“Vậy lúc đó Nhất Trì ở đâu?” Diệp Thu chợt căng thẳng hỏi.

Người đàn ông thành thật thuật lại quá trình “Tổng giám đốc Ngôn lái xe dừng lại bên đường đợi đến khi thấy Nhan Tĩnh Đàm từ chối lời đề nghị của người đụng đưa tới bệnh viện kiểm tra, cô ta rời đi một lúc tổng giám Ngôn mới lái xe rời đi.”

“Khốn kiếp, khốn kiếp.” Diệp Thu tức giận mắng hai tiếng liên tiếp, đột nhiên cô nghiến răng gằn từng chữ nói với người đàm ông kia “Tôi muốn Nhan Tĩnh Đàm và con gái cô ta biến mất khỏi thế giời này trước khi hôn lễ của tôi diễn ra.”

“Được, tôi sẽ nhanh chống xử lý.”

Diệp Thu bực tức nhịn không được ném điện thoại vào góc tường, điện thoại vỡ làm đôi vì lực va chậm mạnh, gương mặt được trang điểm tỉ mĩ cũng trở nên méo mó khó coi.

Khách sạn Tứ Quý, phòng 1618.

Ngô Nhất Trì ngồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt, đến khi điện thoại trên bàn không con rung nữa anh mới từ từ mở mắt. Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh quật cường dù trong lòng đang rất khó chịu của cô nhưng cô lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Hình ảnh ốm yếu gầy gò của cô, tấm lưng thẳng tấp, mái tóc dài đen bóng trước kia đã không còn nữa, giờ chỉ còn lại mái tóc xơ xác vì không được chăm sóc, làn da trắng nõn hồng hào như trước hiện giờ thay bằng làn da xanh xao không chút khí sắc nào. Tim anh sao lại phiền toái không thể bình tĩnh như vậy? Cũng bởi vì trong trí nhớ của anh cô không phải người phụ nữ mạnh mẽ quật cường như thế.

Trái tim anh đau nhói, ánh mắt lơ đãng nhìn xấp thư mà cô viết cho anh, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô bị một chiếc xe đụng phải ngã trên đường, anh đoán dường như cô đã bị thương, nhìn vẻ mặt không cảm xúc của cô từ chối người đụng đưa cô đến bệnh viện, nhìn dáng vẻ khập khiễng chịu đau bước đi của cô. Nhan Tĩnh Đàm nhớ đến một bức thư cô viết cho anh hơn một năm trước “Tất cả mọi người nói em hôm nay từ cõi chết trở về nhưng em không hề sợ hãi, bởi vì sau này trong cuộc sống của em sẽ có thêm một thiên thần để em tiếp tục phấn đấu...”

Không hiểu vì sao anh tương đối nhạy cảm với câu này, Ngôn Nhất Trì lấy điện thoại gọi đi, một lúc sau thì chị Dư gọi lại cho anh “Tổng giám đốc, một năm trước Nhan tiểu thư đã sinh con gái ngài trong tù, còn có không biết vì sao cô ấy xin được trưởng ban trông coi trại giam để mình chăm sóc đứa nhỏ mà ban đầu cô ấy dự định nhờ viện trưởng Trần, một tuần trước cô ấy mãn hạn tù ôm con rời đi.”

“Chết tiệt!”

Ngôn Nhất Trì trầm tĩnh như thể thế lại mất đi khống chế chửi thề một tiếng.

“Còn có...” Chị Dư bên kia có chút ngập ngừng không biết có nên nói hay không.

Ngôn Nhất Trì bỗng dưng nhíu mày lạnh giọng “Còn chuyện gì mà tôi không biết sao?”

Chị Dư im lặng một lát, nhớ đến dáng vẻ ôm con gái lúc ra tù của Nhan Tĩnh Đàm chị cảm thấy đau lòng quyết định nói cho Ngôn Nhất Trì biết chuyện chị lén anh âm thầm điều tra “Là có người dùng tiền mua chuộc những tội phạm cùng phòng giam của Nhan tiểu thư ra tay đánh đập cô ấy vì biết cô ấy mang thai, lần đó vì muốn bảo vệ đứa nhỏ trong bụng mà Nhan tiểu thư bị họ đánh thương tích đầy mình, xém chút nữa là người và đứa nhỏ cũng không cứu được.”

Ngôn Nhất Trì im lặng, đôi mắt âm u tĩnh lặng, nghĩ đến những gì chị Dư nói anh không khỏi hít một ngụm khí lạnh, sau đó cũng không nghe chị Dư nói nữa liền tắt máy.

Cùng lúc này Nhan Tĩnh Đàm dừng lại bên cửa hàng thuốc tây, cô vào mua một ít đồ rồi khập khiễng đến ghế đá ven đường mượn ánh đèn đường vén ống quần lên. Đầu gối bị rách ra chảy máu, lòng bàn tay cô vì phản xạ chống xuống đường nên cũng bị thương, Nhan Tĩnh Đàm dùng nước xác trùng rửa vết thương sau đó lại dùng bông băng đơn giản băng bó vết thương.

Nhan Tĩnh Đàm nhìn lên bầu trời trong đầu hiện lên hình ảnh trong tù, nếu cô không biết anh chính tay đưa cô vào tù thì cô sẽ không thể tin những người trong tù ra tay đánh đập cô đến chút nữa thỉ hai mẹ con cô đã không còn sống.

Nhan Tĩnh Đàm đau lòng rót cuộc nhịn không được mà một giọt nước mắt cũng rơi xuống, cô nhớ có một lá thư cô chỉ nói mập mờ mình mang thai và một lá thư sau khi cô sinh đứa nhỏ của cô, có lẽ anh biết chuyện cô mang thai cho nên mua chuộc người trong tù ra sức đán đập hành hạ cô, cũng may trưởng cai ngục là người phụ nữ tốt, chị ấy là người cưu mang và cứu sống cô trong tù.

Đưa tay lau đi những giọt nước mắt đau thương, Nhan Tĩnh Đàm hít sâu một hơi, hiện tại điều cô cần là tìm được công việc ổn định để cô và con gái không phải dựa vào viện trưởng Trần nữa. Nhan Tĩnh Đàm đang tính đứng lên thì bóng dáng cao lớn tuấn lãnh của anh xuất hiện trước mặt cô, thân thể rõ ràng bị chấn động cô vội đưa tay giấu bị thuốc ra sau lưng, cô không muốn anh cười nhạo cô vì bộ dáng của cô bây giờ.

Ngôn Nhất Trì nhìn cô chăm chú, rõ ràng không phải bằng thái độ hung hăng nạt nộ, nhưng ngữ điệu lại không thể che giấu khí chất hơn người “Con ở đâu?”

Anh nhìn từ trên xuống, đôi mắt sáng quất làm cô cảm thấy như gai nhọn đâm vào sống lưng, cái cảm giác này so với những đòn roi quất vào da thịt cô khi trong tù không khác biệt bao nhiêu, cô biết cô hiện giờ tỏ ra sợ hãi thì anh nhất định sẽ nhìn thấu tâm tư của cô.

Vì vậy cô đứng thẳng lưng, đôi mắt to xinh đẹp bình tĩnh, cô nhếch môi cười lạnh “Tổng giám đốc Ngôn anh là có ý gì?”

Anh thấp giọng nói gần như là cảnh cáo cô “Nhan Tĩnh Đàm, đừng mong lừa gạt được tôi, không có sự cho phép của tôi cô lại dám sinh đứa nhỏ trong tù.”

Lần đầu tiên cô cảm thấy lời nói của anh hết sức châm chọc, lần cuối cùng anh cùng cô hoan ái xong liền bắt cô uống thuốc tránh thai, một tay đưa cô vào tù với tội danh tham ô công quỹ, còn mua chuộc những người trong trại đánh đập cô không thương tiếc, vậy mà anh hiện tại đứng trước mặt cô mà cảnh cáo cô sao?

“Ngôn tổng thật biết nói đùa, một người đàn ông có thể lên kế hoạch hãm hại một người phụ nữ vào tù lại còn có thể để cô ta mang thai sinh con trong tù sao?” Nhan Tĩnh Đàm cười đến thê lương, thanh âm cố ép xuống không khỏi run rẫy.

Ngôn Nhất Trì híp đôi mắt âm trầm nhìn cô chú mục, anh thật không thể tin đây là Nhan Tĩnh Đàm , người phụ nữ dịu dàng yếu đuối nằm dưới thân anh không ngừng nức nở trước đây đã không còn, thay vào đó là một Nhan Tĩnh Đàm thành thục trưởng thành lời nói đầy vẻ châm chọc khiến tim anh khó chịu không thể nói nên lời.

Chương 03: Ngay Hiện Tại Và Mãi Về Sau Cô Sẽ Không Rơi Một Giọt Nước Mắt
1525 Words
Ngôn Nhất Trì nhìn cô chú mục, thanh âm lạnh lẽo không một chút tình cảm vang lên “Nhan Tĩnh Đàm, đó là do cô gieo gió gặp bão, chẳng lẽ hai năm trong tù vẫn chưa thể làm cô tỉnh ngộ sao? Nói, con đang ở đâu?”

Nhan Tĩnh Đàm nhìn anh đến mức đau đớn toàn thân, cô không muốn trả lời anh kiên định xoay người nhưng lại bị anh nắm cổ tay, anh siết chặt khiết cô đau đến nhíu mày nhưng là một chữ cũng không hề nói.

“Tiểu Đàm!” Ngay lúc Ngôn Nhất Trì muốn mở miệng thì phía sau anh vang lên tiếng gọi của một người phụ nữ, anh quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên kia.

Viện trưởng Trần bất chợt gặp Nhan Tĩnh Đàm cùng một người đàn ông giằng co, bà sợ cô bị ức hiếp liền bước đến, bà nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn lãnh, khí chất phi phàm này có cảm giác rất quen thuộc.

Ngôn Nhất Trì dường như nhìn thấu suy nghĩ của viện trưởng Trần, đôi mắt giãn ra, môi cong lên “Tôi là cha của con gái Nhan Tĩnh Đàm.”

Viện trưởng Trần thoáng chốt vui sướng, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Nhan Tĩnh Đàm bà liền nuốt xuống lời muốn nói.

Sắc mặt Nhan Tĩnh Đàm tái nhợt, cô cố gắng muốn giãy tay khỏi bàn tay của Ngôn Nhất Trì nhưng lại không thể cô nhìn viện trưởng Trần lên tiếng “Viện trưởng.”

Cô không ngờ rằng Ngôn Nhất Trì lại thẳng thắng muốn xác định từ viện trưởng.

Viện trưởng nhìn Nhan Tĩnh Đàm gấp gắp liền nhìn người đàn ông nhẹ giọng nói “Cái đó... nếu như có hiểu lầm tôi nghĩ cậu và tiểu Đàm nên nói rõ ràng đi.”

Ngôn Nhất Trì không nói, chỉ là sau đó anh kéo Nhan Tĩnh Đàm đi, cô giãy giụa không cam tâm đi cùng anh, cô muốn cầu cứu viện trưởng Trần nhưng bà lại bị hai người mặc đồ đen giữ lấy.

“Buông ra, Ngôn Nhất Trì anh phát điên cái gì?” Nhan Tĩnh Đàm tức giận mắng anh, chân cô bị thương nên đi không vững, lòng bàn tay vì liên tiếp đánh lên người anh liền cũng nhuộm một màu đỏ tươi.

Đàm Dịch Khiêm nhìn cô không nói lời nào ôm ngang người cô nhét vào xe, anh ngồi lên cùng cô, tài xế đạp chân ga phóng xe đi.

Rất nhanh xe đã dừng trước cổng trại trẻ mồ côi. Nhan Tĩnh Đàm ý thức được chuyện không hay, cô đưa mắt nhìn vào bên trong.

Ngôn Nhất Trì nhìn biểu tình lo lắng của cô, anh liền biết đứa nhỏ của anh và cô ở trong trại trẻ mồ côi này, thanh âm lạnh lẽo của anh vang lên trên đỉnh đầu cô “Nhan Tĩnh Đàm, đừng cố giấu chuyện đứa nhỏ với tôi, cô nghĩ cô có khả năng chống đối với tôi sao?”

Nhan Tĩnh Đàm nhìn anh căm phẫn không nói, tình yêu cô đối với anh dường như là sai lầm nhất cuộc đời cô, sao cô có thể ngu ngốc như vậy mà tin và yêu anh như vậy.

Ngôn Nhất Trì nhìn cô không nói anh khẽ nhướng mày sau đó nắm tay cô kéo xuống xe sải bước đi vào trong.

Lô Di nhìn người đàn ông đan tay cùng Nhan Tĩnh Đàm trong lòng thầm mừng và cũng đón ra, chắc Nhan Tĩnh Đàm cùng cha của đứa nhỏ đã làm lành, bà mỉm cười hướng Nhan Tĩnh Đàm mở miệng “Cô Nhan, chúc mừng cô...”

Cả trại trẻ mồ côi đều biết việc trước tiên Nhan Tĩnh Đàm khi ra tù là tìm gặp cha của đứa nhỏ làm lành, thấy biểu tình đan tay thân mật của hai người Lô Di liền hiểu.

Nhan Tĩnh Đàm hít sâu nhắm mắt sau đó mở mắt ra, đã đến mức này rồi cô giấu anh cũng không được.

Đàm Dịch Khiêm nhếch môi mỉm cười lịch sự hướng Lô Di mở miệng “Phiền dì đưa tôi đến gặp con gái tôi.”

“Được.” Dì Lô mỉm cười gật đầu dẫn đường đi trước, Ngôn Nhất Trì vẫn chưa buông tay Nhan Tĩnh Đàm ra kéo cô cùng đi, Nhan Tĩnh Đàm miễn cưỡng bước theo anh, chân cô lúc này dường như khán nghị với cô.

Bên trong phòng sinh hoạt chung, Ngôn Nhất Trì cuối cùng cũng nhìn thấy con gái đang chơi đùa bên hai rổ bóng xanh.

Lô Di cúi người bế đứa nhỏ ham chơi mồ hôi ướt đầy đầu “Bảo Bảo ngoan, ba mẹ con tới rồi...”

Thấy nét mặt con bé, Ngôn Nhất Trì thoáng giật mình, dường như rất khó tin, con gái nhỏ như vậy, lại rất xinh đẹp đáng yêu... Hai bàn tay nhỏ xíu mập mạp, khuôn mặt bụ bẫm trắng hồng, mãi đùa nghịch mồ hôi đầy đầu.

Nhan Tĩnh Đàm giằng tay khỏi anh bước lên đón lấy con từ tay Dì Lô, dì ấy cũng thức thời để lại không gian riêng cho họ.

Bảo Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, ngây ngô nhìn Ngôn Nhất Trì, vì cả ngày không thấy mẹ hai tay bé ôm lấy cổ cô.

Ngôn Nhất Trì nhìn con bé không chớp mắt, trong lòng dâng lên sự xúc động không rõ ràng.

Nhan Tĩnh Đàm ôm chặt con bé, dường như chỉ sợ rằng một giây sau con bé sẽ rời xa cô vĩnh viễn.

Ngôn Nhất Trì lúc này mới nhìn Nhan Tĩnh Đàm lên tiếng “Con bé tên gì?”

Nhan Tĩnh Đàm bị anh hỏi thoáng sững người, cô còn nhớ rõ khi con bé còn trong bụng, viện trưởng Trần mang đến một quyển sách tên gọi để cô đặt tên cho bé con. Cô do dự rất lâu từ cái tên theo họ Nhan nhưng cuối cùng cái trang họ Ngôn, trong lòng dâng lên một cỗ mong đợi rất lớn, cô muốn chính anh đặt tên cho bé con của hai người.

Hiện thực thì sao, tất cả mong đợi mơ ước như nước đổ đi, cô sẽ đem những thứ đó chôn chặt ở đáy lòng.

Nhan Tĩnh Đàm bình tĩnh cũng không nhìn anh, ánh mắt yêu thương nhìn bé con trong ngực nói “Nhan Liễu Nhiên.”

Đúng vậy, bé con là con của một mình cô, cô sẽ tự đặt tên, tự chăm sóc cho bé con, dù con đường phái trước có bao nhiêu khó khăn nhưng vì bé con cô có thể vượt qua.

Ngôn Nhất Trì khẽ nhíu mày không vui “Sao lại chọn tên đó?”

Hiển nhiên cô biết anh không hài lòng, nhưng vậy thì sao? Con là của cô.

Cô hờ hững nói “Ngôn tổng, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh.”

Ngôn Nhất Trì nói lạnh lùng “Con bé họ Ngôn.”

Nhan Tĩnh Đàm nhìn bé con chăm chú, không quan tâm đến câu nói của anh, giọng nói vẫn bình thản như cũ “Con bé không liên quan đến anh.”

Ngôn Nhất Trì nhắm chặt mắt bạc môi mấp máy “Vậy hả?”

Cô đang nghi ngờ tại sao Ngôn Nhất Trì lại nói nhẹ nhàng như vậy, lúc này hai vệ sĩ của anh đưa một người đàn ông đi vào.

Người đàn ông kia là luật sư có tiếng, anh ta đi đến trước mặt Ngôn Nhất Trì cung kính chào. “Tổng giám đốc Ngôn.”

Ngôn Nhất Trì chỉ lạnh lùng nói vài chữ “Tôi muốn giành quyền nuôi dưỡng đứa bé này.”

Luật sư gật đầu “Vâng.”

Nhan Tĩnh Đàm sợ hãi, cô biết cô đấu không lại anh nhưng cô sẽ không can tâm để anh đem bé con rời đi, cô lạnh lùng lên tiếng “Ngôn Nhất Trì, anh dựa vào cái gì mà đòi quyền nuôi dưỡng?”

Ngôn Nhất Trì đang xoay người rời đi nghe câu hỏi của cô anh liền quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn cô “Tôi là cha của đứa nhỏ.”

“Cha sao? Từ lúc anh ép tôi uống thuốc tránh thai đứa bé và anh không có quan hệ nào cả, từ khi anh đưa tôi vào tù mua chuộc người đánh đập tôi đến xém mất mạng khi tôi mang thai thì con bé và anh không có quan hệ cha con.” Nhan Tĩnh Đàm gần như là lấy hết sức lực nói, trước mắt tối sầm, theo bảng năng cô ôm bảo vệ bé con trong ngực, ý thức rơi vào khoảng không.

Đêm đó Nhan Tĩnh Đàm được đưa vào bệnh viện hôn mê sâu, Dì Lô giúp cô chăm sóc bé con, viện trưởng Trần đến bệnh viện cùng cô.

Chương 04: Cô Muốn Mang Con Rời Khỏi Anh. Vì Con Gái Cô Có Thể Làm Tất Cả.
1723 Words
Trong hoa viên nhà họ Nhan.

“Mẹ, con đã nói mẹ hãy thường ra ngoài đi dạo, như vậy sẽ khiến tâm trạng mẹ tốt hơn.” Diệp Thu chu đáo ôm bà Nhan đi dạo.

Bà Nhan cười, tinh thần không hẳn không tốt “Có thể do lớn tuổi, cơ thể mẹ cũng suy yếu...” Từ sau khi Nhan Tĩnh Đàm đi tù, thân thể bà Nhan càng ngày gầy gò ốm yếu.

Diệp Thu khoát vai bà Nhan thân thiết. “Không phải do mẹ lớn tuổi, mà là mẹ luôn nghĩ chuyện hai năm trước... Thật ra, có phải mẹ vẫn nhớ Nhan Tĩnh Đàm không?”

Bà Nhan cười cười, không tiết lộ lòng mình cho Diệp Thu, bà tự nhiên phủi sạch “Sao mẹ lại nhớ nó, mẹ có con là đủ rồi.”

Diệp Thu nhìn bà Nhan cười cười thỏa mãn cũng không hỏi nhiều, nhưng thật tế cô biết bà Nhan vẫn luôn nhớ nhung Nhan Tĩnh Đàm, chỉ là cô không muốn vạch trần bà mà phá hỏng tình cảm mẹ con mấy năm qua vất vả lắm mới vun đắp được.

Sau khi Diệp Thu đưa bà Nhan lên phòng nghĩ, lúc đi ra Diệp Thu gặp quản gia Lưu đang đi lên, cô biết chuyện Ngôn Nhất Trì và Nhan Tĩnh Đàm gặp nhau là bà sắp xếp nhưng vì không muốn ai biết chuyện cô cho người theo dõi Ngôn Nhất Trì cho nên cô giả bộ như không biết gì.

Quản gia Lưu gặp Diệp Thu nói chuyện, bà nói Nhan Tĩnh Đàm muốn gặp cô. Nghe Nhan Tĩnh Đàm còn sống Diệp Thu ngạc nhiên, nhưng rất nhanh được cô che giấu, cô đồng ý với dì Lưu là gặp Nhan Tĩnh Đàm.

Đợi dì Lưu đi, Diệp Thu lấy điện thoại ra gọi cho người đàn ông hôm trước, bên kia rất lâu mới bắt máy, giọng cô không khỏi tức giận “Các người làm việc kiểu gì vậy? Tại sao Nhan Tĩnh Đàm đến giờ vẫn còn sống?”

Người đàn ông bên kia biết không giấu được chuyện cho nên ngập ngừng nói “Chuyện là, xin lỗi Diệp tiểu thư... Mấy hôm trước Ngôn tổng đã biết chuyện có đứa nhỏ cho nên đã đến trại trẻ mồ côi, Ngôn tổng còn cho người bảo vệ đứa nhỏ 24/24, cho nên chúng tôi vẫn không thể ra tay.”

Diệp Thu tức giận đến mức suýt lộ bản tính dữ tợn “Đúng là ngu xuẩn.”

Người đàn ông sợ hãi hỏi “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Nhất Trì đã biết chuyện tôi còn biết làm gì? Nhưng các anh vẫn phải theo dõi đợi lệnh tôi.” Diệp Thu nói xong liền tắt máy.

Tầm mắt Diệp Thu nhìn thấy Nhan Tĩnh Đàm, mặc dù cô gầy gò ốm yếu, sắc mặt không tốt, nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn không thay đổi.

“Tiểu Đàm, là cậu phải không?” Diệp Thu tỏ vẻ kích động, nở nụ cười rực rỡ khi còn bé gọi cô.

“Diệp Thu.” Nhan Tĩnh Đàm nhìn vẻ thân thiện của Diệp Thu trong lòng cảm thấy áy náy. Nhan Tĩnh Đàm cụp mắt xuống, nhỏ giọng mở miệng “Thật xin lỗi, mình đã cướp thân phận của cậu suốt mười năm...”

Diệp Thu vội xua tay “Chuyện này mình cũng không trách cậu, thực ra mình cũng xin lỗi cậu... Mình không biết Nhất Trì vì mình mà làm nhiều chuyện khiến cậu tổn thương như vậy. Nhưng cậu hãy hiểu cho anh ấy, anh ấy là vì quá để tâm đến mình nên mới đối xử với cậu như vậy.”

Nhan Tĩnh Đàm và Diệp Thu hàn huyên, rốt cuộc Nhan Tĩnh Đàm cũng lấy hết can đảm nói hết cho Diệp Thu. Sau khi nghe xong mọi việc về đứa nhỏ, Diệp Thu chuyển ánh mắt thê lương nức nở, nghẹn ngào nhìn Nhan Tĩnh Đàm “Tiểu Đàm, tới lúc mình gặp cậu mình đã không ngừng tự nhủ mình phải tin tưởng cậu, như lúc nhỏ đơn thuần lương thiện, nhưng mình không thể ngờ cậu vậy mà... Cậu có con với Nhất Trì, cậu có biết anh ấy là tất cả của mình không?”

“Diệp Thu, không phải vậy, mọi chuyện là ngoài ý muốn, Ngôn Nhất Trì vốn không muốn mình sinh ra đứa nhỏ, anh ta đã mua chuộc người ở trong trại giam đánh mình đến xém chút mất mạng, nhưng cũng may ông trời thương hại mình cho nên mình và đứa nhỏ không sao?” Nhan Tĩnh Đàm thấy Diệp Thu đau khổ kích động cô vội vàng lên tiếng giải thích.

Diệp Thu nghe được trong lòng thoáng kinh hãi, nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó tỏ vẻ sợ hãi không thể tin nhìn Nhan Tĩnh Đàm, giọng cũng hòa hoãn “Suy cho cùng cũng là ý trời, nếu Nhất Trì đã không muốn đứa nhỏ thì không ai ngăn cản được anh ấy.”

“Cho nên mình hẹn gặp cậu là muốn cậu giúp mình rời đi, mình muốn mang con rời khỏi anh ta.” Nhan Tĩnh Đàm kích động khẩn cầu, hiện tại cô không biết nhờ vả ai, với thân phận của Diệp Thu bây giờ cô ấy sẽ giúp cô rời khỏi thành phố Y.

Diệp Thu suy nghĩ một lúc mới mở miệng “Được, mình sẽ giúp cậu, nhưng cậu phải thực hiện một lời đề nghị của mình để mình có thể tin cậu không có tình cảm với anh ấy.”

“Được, chuyện gì mình cũng sẽ đồng ý, miễn cậu giúp mình rời đi là được.” Nhan Tĩnh Đàm là ngay lập tức đồng ý, vì bé con bắt cô làm gì cô cũng đồng ý.

Diệp Thu cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt đáng thương trước mặt Nhan Tĩnh Đàm vẫn còn, cô ta mở miệng “Ngày mai cậu hãy đến gặp Nhất Trì nói muốn dùng con đổi lấy tiền...”

Đêm đến, Nhan Tĩnh Đàm ôm bé con đang ngủ say xưa trong lòng, nhìn bé con cô thỏa mãn, nghĩ đến cuộc sống sau này của cô và bé con trong lòng cô liền vui vẻ.

Nhan Tĩnh Đàm nhớ, lần đầu anh và cô gặp lại sau khi cô ra tù, anh có nói cô đã không còn đáng tin, cho nên cô không cần quan tâm anh nghĩ về cô như thế nào nữa.

Hôm sau, biệt thự riêng của Ngôn Nhất Trì ở thành phố Y.

Không nằm ở khu vực đắt giá như lưng chừng núi hay trong các building phồn hoa ở đô thị, căn biệt thự tọa lạc ở vùng ngoại ô mát mẻ yên tĩnh, không giống như nơi ở của những người giàu có. Tĩnh lặng và xa cách lại rất phù hợp với tính cách lạnh lùng của anh.

Nhan Tĩnh Đàm được người giúp việc đưa cô đến sau vườn, cô thoáng thấy trên bàn không phải cafe như anh thường hay uống mà là bình trà hoa hồng thoang thoảng xung quanh, trong trí nhớ của cô Ngôn Nhất Trì không thích uống trà, mà cô nhớ Diệp Thu dường như rất thích trà hoa hồng, hiển nhiên là chuẩn bị cho nữ chủ nhân ở đây, Diệp Thu.

Cô nhớ rõ lúc quen biết anh, hầu như anh đều ở khách sạn Tứ Quý, cô chưa bao giờ được anh mang đến biệt thự này, có lẽ nơi đây chỉ dành cho anh và người phụ nữ của anh, còn cô chỉ là con mồi nằm trong kế hoạch trả thù của anh.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh, cô đưa mắt nhìn anh. Hôm nay anh mặc một bộ đồ len thô màu màu xám tro, khoác một chiếc áo thoải mái, kết hợp với chiếc quần nâu nhạt, đi một đôi dép lê vừa vặn. Nhìn qua lại không giống với anh của hằng ngày trước mặt cấp dưới lạnh lùng kiệm lời mà hiện tại thoải mái và dễ gần hơn.

Trước đây cô chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của anh, trong lòng cười chua xót, tim cũng không còn vị đau đớn khó thở nữa, vì anh chỉ làm những gì với người phụ nữ của anh mà thôi, cô chẳng coi là gì cả.

Ngôn Nhất Trì ngồi xuống đối diện với cô, vẻ mặt nhàn nhã, đôi môi thốt ra “Nghe nói cô đã từ bỏ quyền nuôi con, còn đòi dùng con đổi lấy tiền?”

Nhan Tĩnh Đàm hít sâu một hơi, đưa mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn anh “Phải.”

Ánh mắt Ngôn Nhất Trì liếc nhìn Nhan Tĩnh Đàm như nước xoáy giữa biển sâu. Hôm nay cô ăn mặc rất cẩn thận, tinh thần so với lần trước ngất trước mặt anh thì tốt hơn nhiều, tay cô vẫn còn vấn một lớp băng y tế mỏng, lần đó bác sĩ nói, vết thương trên tay và chân của cô đã bị viêm và có dấu hiệu nhiễm trùng.

Ngôn Nhất Trì chăm chú nhìn cô “Nhan Tĩnh Đàm vài hôm trước sống chết cũng đòi giữ con lại đâu rồi?”

Nhan Tĩnh Đàm nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đang bị thương của cô, cảm giác đau đớn khiến cô bình tĩnh lạ thường, cô cười như không cười nhìn anh nói “Ngôn tổng không biết đó thôi, tôi vốn không sống khổ cực được, đứa nhỏ cũng vậy. Nói dù sao con bé cũng là máu mũ ruột thịt của anh, tôi lại không thể nhẫn tâm đem con bé chịu cực cùng mình. Còn có...” Nhan Tĩnh Đàm dừng lại, bấm chặt tay hơn để không khiến mình đứng lên bỏ đi, cô nói tiếp “Còn có, tôi dù sao cũng còn trẻ, không thể ôm đứa nhỏ đi khắp nơi, như vậy thì còn có ai dám lấy tôi nữa đây.” Cô cười thầm trong lòng, cười khinh bỉ chính bản thân cô.

Chương 05: Thấy Anh Và Diệp Thu Thân Mật.
1565 Words
Ngôn Nhất Trì híp mắt nhìn Nhan Tĩnh Đàm, trên mặt cô hiện giờ không hề bộc lộ một tia cảm xúc nào, xem ra hai năm trong tù dạy cho cô cách che giấu cảm xúc rất tốt.

Ngôn Nhất Trì nhìn cô rất lâu, lâu đến mức Nhan Tĩnh Đàm nghĩ mình sắp không chống đỡ nổi thì anh mỉm cười lên tiếng “Được, trước khi trời tối, đưa con đến đây. Tôi sẽ chuyển tiền cho cô.”

Nhan Tĩnh Đàm thở phào nhẹ nhổm trong lòng, không nói câu nào đứng lên cất bước rời đi, cô chỉ muốn nhanh chống rời khỏi nơi này, rời khỏi những nơi có Ngôn Nhất Trì vì cô sợ, sợ gần anh thêm cô dẽ mãi trầm luân khó thoát khỏi anh.

Ra khỏi biệt thự, ngồi lên xe nước mắt cuối cùng cũng tuôn như mưa rào. Cô nghĩ mình đã làm rất tốt, lạnh lùng đối diện cùng anh, bình tĩnh trước anh, và không hề rơi một giọt lệ trước mặt anh.

Lúc sau Nhan Tĩnh Đàm nhắn tin cho Diệp Thu, cô đã thực hiện xong lời hứa bây giờ chỉ còn Diệp Thu thực hiện lời đã định trước đó.

Nửa giờ sau, Ngôn Nhất Trì nhận được điện thoại của chị Dư, nói hộ vệ theo bảo vệ đứa nhỏ thấy Nhan Tĩnh Đàm vội vã ôm con rời khỏi trại trẻ mồ côi ngồi lên một chiếc xe riêng, hướng đi là biệt thự của Ngôn Nhất Trì.

Sau khi ngắt điện thoại, Ngôn Nhất Trì chú ý đến chỗ cô vừa ngồi, có vài giọt máu đỏ rơi xuống nền đá trắng.

Không ngờ lần đầu gặp lại sau hai năm cô ép mình kiên cường mạnh mẽ đến mức khiến anh có giây phút cảm giác tội lỗi chất đầy cõi lòng vì làm một cô gái từ yếu đuối ỷ lại vào anh nay biến thành bộ dáng như vậy...

Càng không ai hiểu rằng, mới vừa rồi anh cho rằng cô đang diễn trò trước mặt anh.

Chính anh cũng không ngờ rằng sau hai năm, cho đến hôm nay anh lại có nhiều “một phút” đến vậy, anh trốn ở đây suốt ba ngày cũng chỉ vì từ lúc ra tù cô đã hoàn toàn làm nhiễu loạn cuộc sống của anh.

Mà lúc này, hành động của cô cũng đang chứng tỏ cô là một kẻ tham lam vô sĩ, những cái một phút kia xem ra thật buồn cười.

Vì tiền, vì sợ vất vả, vì sợ mang theo con sẽ là gánh nặng để cô không thể lấy chồng mà vứt bỏ con mình.

“Nhất Trì.” Giọng nói ngọt ngào cắt đứt suy nghĩ của anh.

Ngôn Nhất Trì nhìn Diệp Thu đang đi về phía mình, hàng lông mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra đôi chút.

Giọng Ngôn Nhất Trì chầm chậm “Sao vậy?”

Diệp Thu đau khổ chu miệng lên “Anh không chịu nghe điện thoại của em.”

“Anh đang có việc suy nghĩ.” Anh đơn giản trả lời.

Diệp Thu không vui chép miệng “Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện một tuần nữa chúng ta kết hôn sao?”

Cùng lúc đó Nhan Tĩnh Đàm phát hiện tài xế chở cô và bé con không đi hướng sân bay mà lại đi vào đường đến căn biệt thự vừa nãy của Ngôn Nhất Trì, cô hoảng sợ ôm chặt bé con trong lòng. Mặc cho cô có kêu gào tài xế vẫn thờ ơ lái xe không đáp trả cô.

Sau khi dừng xe, tài xế không ngần ngại Nhan Tĩnh Đàm đang ôm bé con vẫn còn đang ngủ say trong lòng cô, một lực mạnh mẽ kéo cô kéo xe.

“Á” Nhan Tĩnh Đàm bị kéo đau, lòng bàn tay còn vết máu chưa khô hẳn lại tiếp tục chảy máu ra, cô bị đau khẽ nhíu mày, nhưng lại sợ bé con tỉnh giấc, cô ép mình cắn răng chịu đựng.

Tài xế đi mất, Nhan Tĩnh Đàm tính lấy điện thoại gọi cho Diệp Thu hỏi rốt cuộc chuyện như thế nào? Cô lại giương mắt thấy dưới chiếc ô che nắng trong vườn hoa, Diệp Thu ôm cổ Nhan Tĩnh Đàm, đang dạng chân ngồi trên đùi anh, hai người thân mật răng môi quấn quýt.

Nhìn thấy cảnh này trong lòng cô rốt cuộc hiểu được tại sao Diệp Thu thay đổi lịch trình bảo tài xế mang cô đến đây, là để cô tận mắt chứng kiến cảnh bọn họ thân mật mà cô và con gái là người ngoài sẽ không vì vậy mà ảnh hưởng đến họ.

Diệp Thu cuối cùng cũng rời khỏi đùi Ngôn Nhất Trì, bỗng dưng như vô tình phát hiện sự có mặt của Nhan Tĩnh Đàm “A, Nhất Trì, hình như ngoài cửa có một người phụ nữ.”

Ngôn Nhất Trì lạnh lùng liếc mắt nhìn về hướng Diệp Thu chỉ, trong tầm mắt anh, Nhan Tĩnh Đàm đang ôm con chạy đi.

Ngôn Nhất Trì lập tức ra lệnh cho hộ vệ sau lưng anh “Đưa Nhan Tĩnh Đàm tới đây.”

“Vâng.”

Giây kế tiếp là Diệp Thu rất kinh ngạc thốt lên “Nhan Tĩnh Đàm?” Khiếp sợ như thể lần đầu tiên nghe nhắc đến cái tên này.

Sắc mắt Ngôn Nhất Trì không hề thay đổi, thật ra thì anh đã thấy phản ứng giật mình ngạc nhiên của Diệp Thu.

Diệp Thu tỏ ra căng thẳng, nắm chặt cánh tay Ngôn Nhất Trì, vội vàng hỏi “Nhất Trì, người phụ nữ đứng ngoài kia là Nhan Tĩnh Đàm sao?”

Biểu hiện của Diệp Thu cực kỳ mông lung, ngây ngốc, rất phù hợp với biểu hiện đơn thuần của cô.

Ngôn Nhất Trì không trả lời Diệp Thu mà đặt ánh mắt trên người Nhan Tĩnh Đàm đang bị hai người hộ vệ trước sau kìm kẹp áp chế đến, anh liếc nhìn đến tay cô còn đang rỉ máu, miếng băng mỏng y tế dường như đã loang thành màu đỏ tươi của máu không còn là màu trắng tinh khôi của nó nữa.

Nhan Tĩnh Đàm không phản khán chỉ ôm chặt con gái trong lòng, cô không hề nhìn Ngôn Nhất Trì mà là đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Diệp Thu, biểu tình của Diệp Thu khiến cô càng thêm hiểu rằng là Diệp Thu âm mưu từ trước, hiện giờ lại bày ra dáng vẻ như không thể tin người trước mặt cô ta là Nhan Tĩnh Đàm.

“Đừng đem ánh mắt kia nhìn tôi, Diệp Thu cô nuốt lời.” Nhan Tĩnh Đàm tức giận lạnh giọng nói, nếu là cô của trước đây sẽ không hề chất vấn Diệp Thu, vì dù gì thân phận của cô ấy cô dùng hơn mười năm. Nhưng bây giờ Diệp Thu lại đem hi vọng cuối cùng của cô bóp nát.

“Cậu nói gì vậy? Mình không hiểu?” Diệp Thu giả ngây ngô hỏi. Bộ dáng không hiểu chuyện gì liền bị chất vấn cảm thấy uất ức, tròng mắt lập tức có hơi nước quanh hốc mắt.

Nhan Tĩnh Đàm đang tính mở miệng , tròng mắt phát hiện chị Dư đang đi về phía họ. Chị Dư cung kính trước Ngôn Nhất Trì “Tổng giám đốc, tiền đã được chuyển vào tài khoản của cô Nhan.”

Ngôn Nhất Trì gật nhẹ đầu rồi thản nhiên nói “Chị đưa Diệp Thu đi đi.”

Diệp Thu đang kích động, đột nhiên nghe chị Dư nói chuyện với Ngôn Nhất Trì, nghi ngờ quay lại hỏi “Tiền gì cơ?”

Giây phút này Nhan Tĩnh Đàm ý thức được chuyện chẳng lành, cô ôm chặt con gái lùi lại phía sau ánh mắt đề phòng, sắc mặt tái nhợt nhìn Ngôn Nhất Trì.

“Chị Dư, đưa Diệp Thu đi.” Ngôn Nhất Trì ra lệnh lần nữa.

Chị Dư vẫn đang nhìn chăm chú Nhan Tĩnh Đàm sau hai năm, nghe giọng Ngôn Nhất Trì chị ta liền kính cẩn mời Diệp Thu rời đi cùng chị.

“À, được rồi!” Diệp Thu răm rắp nghe theo lời của Ngôn Nhất Trì, lúc này không thể làm gì khác hơn là rời đi.

Đợi đến khi trong vườn hoa chỉ còn lại anh, cô và hai hộ vệ phía sau Nhan Tĩnh Đàm, Ngôn Nhất Trì lãnh đạm liếc nhìn Nhan Tĩnh Đàm giễu cợt. “Thời gian vừa khớp, cô có thể kiểm tra tài khoản, bây giờ thì hãy đưa con bé cho hộ vệ phía sau.”

Phút chốc Nhan Tĩnh Đàm đã hiểu mọi chuyện, cô ôm chặt con gái không nhúc nhích, ánh mắt căm phẫn nhìn Ngôn Nhất Trì, giọng cô lạnh đi “Bảo sao tôi thấy hai người rất xứng đôi, kẻ lên kế hoạch tống tôi vào tù, không cho tôi con đường sống trong tù, người còn lại thì ban đầu chấp thuận nói giúp sau lưng lại bày mưu đưa tôi vào bẫy, các người đem người khác làm trò đùa thấy rất vui sao?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom