• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sống Thử (1 Viewer)

  • Phần 28

Sống Thử​





Phần 28


Tôi nhìn bà trong lòng có phần căng thẳng, cũng tự đoán được ý định của bà là muốn nói gì.
Cô Hoa lúc này bỗng nhiên lên tiếng:


– Huyền đưa bác lại phòng khác ngồi nói chuyện đi, để đây cô bán hàng cho!


Tôi nghe vậy cũng khẽ gật đầu 1 cái rồi nhìn đến mẹ Kiệt mà lễ phép nói:


– Bác vào nhà uống nước!


Tôi dẫn bà đi vào sâu bên trong và đến 1 căn phòng mở cửa vào, cũng lịch sự rót cho bà 1 cốc nước lọc rồi đựt lên bàn:


– Bác mời nước!


Nói rồi tôi cũng ngồi xuống đối diện, nét mặt vẫn cố tỏ ra bình thường nhưng thật ra trong lòng lại căng thẳng vô cùng.
Bà lúc này nhìn tôi mà nói:


– Bác nghe cô Hoa nói cháu đang có thai? Đứa bé thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?


Tôi nghe vậy cũng cố cười 1 cái rồi đáp lại:


– Cảm ơn bác, nó vẫn phát triển bình thường ạ.


– Bao nhiêu tuần rồi nhỉ?


– Dạ, 12 tuần!


Bà nghe vậy lại gật đầu 1 cái rồi tiếp lời:


– Vậy tính ra cũng còn khoảng 6 tháng nữa là đẻ rồi đúng không?


– Dạ, dự tính sẽ sinh vào mùa đông.


Bà nghe vậy cũng gật đầu, cầm lấy cốc nước uống 1 ngụm rồi đặt nó xuống bàn lại nhìn tôi nói tiếp:


– Bác nghe nói cháu với Kiệt cũng chỉ mới quen nhau thôi đúng không? Nó ngày trước đi du học ở bên Pháp xong rồi cũng làm việc và ở lỳ ở bên đấy không chịu về. Mãi vừa rồi được dịp nghỉ nên mới trở lại Việt Nam, chủ cũng là chỉ để thăm hỏi sức khỏe của bố mẹ rồi sẽ lại đi. Thời gian về đây cũng khá lâu rồi, ở bên Pháp công việc của nó cũng đã có người gọi về báo và giục trở lại làm việc, cũng có lời mời rất có lợi cho tương lai của nó về sau nhưng đến giờ đã là hơn 2 tháng, bác có nhắc nhở nó nhưng có vẻ nó hình như không có ý định trở lại Pháp nữa thì phải. Thực ra bác cũng không biết lý do là gì, bởi khi trước nó ở bên đấy, dù có nói thế nào cũng không chịu về, lần này về kỳ lạ lại không muốn đi.


Tôi nghe bà nói vậy cũng đoán được ra ý tứ ở trong lời nói ấy:


– Có gì xin bác cứ nói thẳng.


– Vậy được, để bác nói thẳng. Sau khi vài lần nhắc nhở nó trở lại Pháp nhưng Kiệt vẫn không có ý định đi thì bác có tìm hiểu và biết được nó ở lại đây là vì cháu.


Tôi nghe vậy có chút giật mình, quả thực thời gian qua Kiệt giúp đỡ tôi rất nhiều nhưng giữa chúng tôi vốn chẳng có 1 thứ tình cảm già quá hơn là tình bạn:


– Có lẽ có gì đó là hiểu nhầm, giữa cháu và anh Kiệt vốn chỉ là bạn bè bình thường.


– Cháu nghĩ là bình thường, nhưng nó không nghĩ là bình thường. Bác nghe nói Kiệt nó còn trả nợ thay cháu?


Tôi nghe vậy có chút e ngại nhìn bà:


– Dạ phải, nhưng số tiền ấy cháu sẽ làm và trả dần cho anh ấy, không hề có ý muốn lấy không?


– Với khả năng của cháu 1 tháng làm đươc vài triệu, thêm vả việc mang thai và sau này còn sinh đẻ thì cháu nghĩ đến bao giờ mới có thể trả được số tiền đấy. Mặc dù nó không nhiều nhưng so với cháu là quá khả năng, đáng lẽ cháu nên biết điều đấy, và Kiệt nó cũng hiểu thế nên bác tin chắc nó thay cháu trả nợ mà không bao giờ nghĩ đến chuyện lấy lại. Cháu nên hiểu ở xã hội bây giờ, đồng tiền đi liền khúc ruột. Đàn ông hay đàn bà không ai cho không ai cái gì trừ khi giữa họ phát sinh 1 cái TÌNH. Cháu đừng nghĩ là bạn bè có thể giúp đỡ nhau đến như vậy. Cháu làm ở siêu thị này cũng biết công việc không quá vất vả, khá nhàn hạ, 1 mình cô Hoa có thể làm được và cô ấy cũng không hề có ý định thuê nhân viên, nhưng có lẽ cháu không biết Kiệt đã phải xin xỏ rất nhiều để cháu mới có công việc ở đây và đặc biệt lương tháng của cháu là do chính Kiệt trả.


Tôi nghe vậy mà kinh ngạc thật sự, ngày anh đưa tôi đến đây xin việc, tất cả mọi chuyện tôi đêu nói chuyện trực tiếp với cô Hoa, lương cũng là thỏa thuận từ chính cô ấy, thật sự không dám nghĩ anh ở đường sau sắp đặt hết mọi chuyện như vậy:


– Cháu…chuyện này…cháu thật sự không biêt!


– Cháu không biết là phải thôi, bởi Kiệt nó chính là muốn như vậy. Bác nghĩ nếu nó đơn giản chỉ là giúp đỡ bạn bè thì sẽ không cần phải tận tâm đến như vậy. Mặc dù biết nói ra cháu sẽ cảm thấy bị tổn thương nhưng bác cũng phải nói thẳng. Giữa cháu và Kiệt, 2 đứa vốn không hợp với nhau. Bác không phải là dị nghị chuyện cháu không chồng mà chửa, mà bởi vì đơn giản nếu Kiệt đến với cháu, tương lai của nó sẽ bị hủy hoại. Vậy nên lần này bác đến gặp cháu nói chuyện, tư cách là giữa 2 người phụ nữ, hơn nữa là giữa 2 người mẹ, chắc chắc sẽ hiểu đúng không.


Bà ấy nói không sai, tôi hiểu được nỗi lòng của người mẹ bao giờ cũng muốn điều tốt nhất cho con mình, mặc dù tôi đối với Kiệt tình cảm không quá mức bạn bè nhưng nghe những lời nói này tôi vẫn cảm thấy tổn thương.
Đời người con gái có 1 lần thanh xuân tươi trẻ, ai cũng muốn nó sẽ là quãng thời gian tươi đẹp nhất. “Không chồng mà chửa” cũng chỉ là do trót lỡ dại, chửa là họ, bị người đời dị nghị cũng là họ, mang nặng đẻ đau họ chịu, vất cả cực nhọc nuôi nấng cũng là họ gánh, nếu đã không thể giúp đỡ hay động viên họ cớ sao phải nói những lời nặng nhẹ khiến họ thêm tổn thương làm gì.
Cái sự đời nó là thế, chỉ khi nào ở trong hoàn cảnh của người khác mới hiểu được những gì họ đang phải chịu đựng, là tổn thương, là sự dày vò, và là nỗi ân hận khó nguôi ngoai.
Tôi nhìn đến bà mà sống mũi cũng trở nên cay xè, hai hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn phải kiên cường nói:


– Cháu thực sự không biết chuyện anh Kiệt ở sau lưng sắp đặt mọi chuyện như vậy, nếu cháu biết chắc chắn sẽ không nhận. Bác yên tâm, cháu chưa bao giờ có ý định sẽ nương tựa vào anh ấy. Việc cháu làm, cháu chịu, con cháu thì cháu nuôi. Cháu sẽ nói chuyện với Kiệt, cố gắng khuyên anh ấy trở lại Pháp tiếp tục công việc. Nếu cảm thấy khó khăn quá, vậy thì cháu sẽ cắt đứt liên lạc với anh ấy và rời khỏi đây.


Bà nghe vậy nét mặt cũng hiện rõ sự hài lòng, lấy trong túi ra 1 chiếc phong bì đẩy sang cho tôi:


– Bác không có ý gì cả, chỉ là cùng cảnh phụ nữ hiểu được sự vất vả khi mang thai nên muốn cháu cầm lấy nó để đỡ đần chút khó khăn.


Tôi nghe vậy mà trong lòng chỉ biết cười giễu, người có tiền ai cũng vậy, họ cứ nghĩ dùng tiền là giải quyết xong mọi chuyện sao? Tôi cần tiền thật đấy nhưng vài đồng này tôi đủ khả năng làm ra, vậy thì nhận làm gì để thêm nhục nhã.
Tôi đẩy chiếc phong bì lại về phía bà rồi đứng lên cúi chào bà 1 cái:


– Cảm ơn bác đã có ý tốt nhưng bác có biết điều bác làm không phải là đồng cảm mà chỉ là thương hại thôi không? Và chắc bác cũng không biết sự thương hại sẽ khiến người khác bị tổn thương rất nhiều so với những lời nhục mạ đấy. Cháu còn phải làm việc nữa, bác cứ ở lại từ từ mời nước.


Nói rồi tôi cũng quay người trở ra phía ngoài, cái khoảng khắc đấy 1 giọt nước mắt kìm không được liền chảy dài xuống.
Hai người đàn ông ấy, họ đều là chủ động tiếp cận tôi nhưng cuối cùng để lại tôi là kẻ đáng thương nhiều nhất.


Công việc của tôi chỉ đến 6h chiều là tan ca, vẫn là 1 hình ảnh quen thuộc mở cửa bước vào:


– Xong chưa, anh đưa em về!


Tôi ngẩng mặt lên nhìn thấy Kiệt, thời gian tôi đi làm ở đây, hầu như ngày nào tan làm anh cũng đều đến đón như vậy. Mới đầu tôi có chút ngại và nói anh không cần phải như vậy nhưng Kiệt vẫn cứ cố chấp nên về sau tôi cũng thành quen.
Tôi khẽ mỉm cười 1 cái rồi gật đầu với lấy túi xách, chào cô Hoa rồi cùng anh đi ra xe, dù sao hôm nay cũng có chuyện muốn nói với Kiệt.


Ngồi trong xe Kiệt hỏi tôi đôi ba câu về công việc như mọi ngày rồi cũng hỏi han đưá bé ở trong bụng như thế nào, tôi cũng có sao thì nói vậy, rồi nghĩa đến chuyện khi sáng gặp mẹ anh, tôi mới lên tiếng:


– Kiệt này, em nghe nói ngày trước anh sinh sống ở bên Pháp phải không?


– Phải, anh du học ở bên đấy từ năm 18 tuổi, tính đến bây giờ là cũng phải 12 năm rồi.


– Anh định khi nào quay trở lại?


Câu hỏi của tôi làm kiệt có có chút sừng người, tôi cũng khá khéo léo để ý biểu hiện của anh, bởi trước giờ Kiệt chưa có những lời nói nào quá sức thân mật với tôi nên nghĩ việc có tình cảm với tôi chỉ là dự đoán của mẹ anh thôi.


– Chắc là sẽ không trở lại nữa!


– Sao thế? Em thấy môi trường ở bên đấy rất tốt, đất nước họ cũng văn minh, với cả nếu sự nghiệp ở bên đấy được phát triển thì sẽ rất có lợi cho tương lai của anh.


– Nếu có trí thì sự nghiệp gây dựng ở đâu cũng đều được, anh chỉ là cảm thấy chán cuộc sống ở bên đó thôi.


Tôi nghe vậy lại nhìn anh 1 hồi lâu rồi chậm rãi nói:


– Kiệt này, em muốn chuyển đi nơi khác!


Lời vừa dứt anh liền dẫm mạnh chân phanh lại rồi quay sang nhìn tôi:


– Chuyển đi nơi khác? Chuyển đi đâu? Tại sao lại phải chuyển? Công việc ở đây không tốt sao?


– Không phải, công việc ở đây rất tốt, không có gì vất vả cả em chỉ là không muốn sống ở cái thành phố đã quá nhiều ký ức đau buồn này thôi. Số tiền mà anh thay em trả nợ e sẽ cố gắng kiếm đủ để trả dần.


– Huyền, em nói vậy là ý gì? Anh chưa bao giờ hỏi em về việc đó.


– Kiệt, em biết là anh có lòng tốt nhưng cái gì cái đấy cũng phải rõ ràng, mượn là phải trả hơn nữa thời gian qua anh cũng đã giúp đỡ em rất nhiều những cái đấy em xin nhận.


Kiệt nghe vậy lại khẽ nhíu mày nhìn tôi, rất nhanh sau đấy tôi cẩm nhận được đôi mắt anh không đơn giản chỉ coi tôi là bạn:


– Em chẳng lẽ nghĩ thời gian qua anh làm những điều này chỉ đơn thuần là giúp đỡ em thôi sao? Huyền, anh thật sự không quan tâm đến việc em có con, cũng không quan tâm trước đây quá khứ em như thế nào, cho dù em có nghĩ hoàn cảnh chúng ta không hợp anh cũng mặc kệ. Anh quyết định không quay trở lại Pháp duy nhất chỉ là 1 lý do là vì em!


Cuối cùng những gì tôi không dám nghĩ cũng đã trở thành sự thật, bản thân tôi đã quá trắc trở, tôi không muốn lôi kéo người khác vào cả quãng đường chông chênh này. Nếu tôi có thể biết trước được tình cảm của anh, tôi nhất định sẽ không nhận 1 sự giúp đỡ nào, để bây giờ lại cảm thấy áy náy và day dứt đến như vậy:


– Em nghĩ anh đã đủ lớn để nhận biết được cái nào nên và cái nào không nên, anh chắc chắc cũng nên phân biệt đâu là tình thương hại và đâu là tình cảm nam nữ. Điều đấy rất hay nhầm lẫn.


– Anh chưa bao giờ cảm thấy thương hại em, cũng đủ biết được tình cảm của mình là như thế nào. Em biết được sự nghiệp của anh ở bên Pháp nếu phát triển sẽ rất tốt nhưng anh quyết định từ bỏ nó, nếu chỉ là thương hại anh sẽ không làm như vậy.


– Anh đang nói là vì em mà anh phải từ bỏ sự nghiệp sao?


– Huyền, anh không có ý đó, anh chỉ muốn nói để em hiểu anh đối với em là…


– NHƯNG EM KHÔNG YÊU ANH!


Tôi nhấn mạnh câu nói ấy cắt ngang lời của anh, thấy rõ được nét mặt tổn thương cực độ của Kiệt trong lòng tôi cũng khó chịu. Nhưng nếu đã quyết định cắt đứt vậy thì cứ phũ 1 lần cho dứt khoát vậy.


– Chẳng nhẽ những thời gian qua, em 1 chút cũng không có tình cảm sao?


Tôi thấy Kiệt đau lòng cũng chỉ muốn khóc, không phải vì tôi cũng có tình cảm với anh mà bởi vì anh đã quá tốt với tôi, tốt đến nỗi 1 chút tổn thương cho anh cũng không muốn nhưng vẫn phải đành lòng làm như vậy:


– Kiệt, tất cả những tình cảm của em bây giờ đều chỉ dành cho đứa bé đang ở trong bụng, còn về việc này nó đã quá xa xỉ rồi.


– Quá xa xỉ hay là em vẫn đang mong đợi bố nó đến tìm?


Một câu nói của anh lại rạch sâu thêm vào vết thương của tôi, nước mắt kìm không được liền chảy trào ra, cổ họng nghẹn đắng đến 1 câu cũng không thể thốt ra được.
Kiệt thấy vậy lại cười khổ 1 cái, tôi thấy được sự đau lòng ở trong mắt anh nhưng biết làm sao được bởi tôi là người con gái có lẽ sẽ chẳng phù hợp với ai.
Kiệt chẳng đợi tôi trả lời câu hỏi của anh liền nhìn tôi mà nói tiếp:


– Tên đấy trả em 5 triệu 1 đêm, vậy em ra giá đi, bao nhiêu để mua em cả đời!


Mặc dù lời nói ấy có chút mỉa mai nhưng tôi lại chẳng thể giận dỗi anh 1 giây nào, bởi tôi biết anh thật sự đang tổn thương rất nhiều nhưng việc của tôi thì tôi vãn phải làm, bởi tôi đã hứa với người phụ nữ ấy:


– Ngoài bố đứa bé ra, không ai có thể!


Câu nói này của tôi quả thực dập hết mọi hy vọng của anh, Kiệt nhìn tôi 1 hồi rồi cũng quay người lại, không nói thêm 1 lời nào nữa, khởi động xe mà nhấn ga lao đi thẳng. Không gian của chúng tôi đi vào im lặng.


Chiếc xe dừng trước ngõ khu trọ cảu chị Ly, tôi mở cửa bước xuống Kiệt cũng nhấn ga lao đi mất, không còn những lời căn dặn mỗi lần đưua tôi về như khi trước nữa.
Tôi chỉ khẽ cười 1 cái, tôi tổn thương anh đến như vậy, chắc hẳn anh sẽ ghét tôi lắm, như vậy cũng được, ít ra sẽ tốt cho anh hơn.
Tôi lững thững đi bộ vào, vừa bước qua cánh cửa cổng của khu trọ, thấy đèn phòng chị Ly sáng rực nhưng bị 1 bóng người quen thuộc đứng ở đấy che khuất.
Giữa trời nhá nhem tối, giữa ánh đèn ít ỏi kia, nước mắt tôi không hiểu vì sao mà thi nhau chảy ra không thể kìm lại được, cổ họng ũng ứa nghẹn lại.
Đôi mắt người ấy nhìn thấy tôi cũng len lói 1 chút mừng rỡ, từng bước đi lại rồi bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi:


– Huyền, tôi rất nhớ em!


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom