• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Song Thánh Giáng Phàm (3 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26 Chương 26: Chu Tú Tài Nói Về Nho Gia (2)

"Thôi bỏ đi, người có kiếp nạn của mình, ngươi vì tìm một đường sống, mà đi lên con đường này cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi."

"Nhưng mà, Thanh Tiêu à, nếu như có một ngày, nếu ngươi không thể tiếp tục khống chế được bản thân, vì chúng sanh vô tội, có đôi khi phải lựa chọn sao cho đúng, nếu không đây sẽ là sai lầm cả đời của lão hủ này."

Triệu đại phu nói, trong lòng ông vẫn còn rất rầu rĩ.

Thực ra ngay từ đầu ông đã định khai tên Hứa Thanh Tiêu ra rồi, nhưng nếu không phải lương y như từ mẫu, hơn nữa còn sợ liên lụy đến càng nhiều người vô tội hơn nữa, thì chắc chắn ông đã nói ra.

Nhất là khi biết được sự đáng sợ thật sự của dị thuật.

Triệu đại phu lại bắt đầu rối rắm.

Nếu như có một ngày, Hứa Thanh Tiêu hóa yêu nhập ma thật, đến lúc đó người chết cũng không phải một mình Hứa Thanh Tiêu đâu.

Mà còn rất nhiều người dân vô tội.

Bởi vì như thế, cho nên ông thức trắng đêm không ngủ.

Dù sao chữa bệnh cho người cũng không chữa được bệnh trong tâm.

"Ông đừng lo Triệu đại phu, nếu như có lúc đó thật thì ta sẽ không hại người vô tội."

Hứa Thanh Tiêu gật đầu.

Hắn hiểu được Triệu đại phu đang lo lắng cái gì.

Nhưng nếu có một ngày, không thể tự khống chế được, hắn sẽ không để mặc bản thân cứ như vậy mà hóa thành yêu ma.

Hại kẻ vô tội, Hứa Thanh Tiêu không làm nổi.

Nhận được câu trả lời thuyết phục của Hứa Thanh Tiêu, Triệu đại phu gật đầu, mặc dù không biết lời của Hứa Thanh Tiêu là thật hay giả, nhưng có thể trả lời như vậy, cũng đã rất tốt rồi.

Nhưng mà rất mau lời của Hứa Thanh Tiêu cũng tiếp tục cất lên.

“Triệu đại phu, ta muốn hỏi ông một chuyện, ông có hiểu Nho gia không?"

Hứa Thanh Tiêu hỏi Triệu đại phu.

Thiên Địa Văn Cung trong đầu chắc có thể trấn áp được ma chủng, nhưng bản thân hắn vẫn chưa biết cách mở nó ra.

Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu đoán già đoán non chắc liên quan với Nho gia, cho nên muốn hỏi thăm chút.

"Nho gia?"

Triệu đại phu hơi ngạc nhiên.

"Đúng vậy, Nho gia."

Hứa Thanh Tiêu gật đầu.

Ngay sau đó Triệu đại phu lắc đầu nói.

"Ta cũng không hiểu Nho gia lắm, nhưng mà vị tiên sinh ở trường tư thục của huyện chắc sẽ biết, dẫu gì thì hắn cũng là tú tài nổi danh ở huyện chúng ta, nói gì thì nói tuy không trúng cử thì cũng là một người đọc sách."

"Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"

Triệu đại phu tò mò hỏi.

"Triệu đại phu, trong người ta có ma chủng của dị thuật, thuộc loại tai họa, mà Nho gia có chính khí cuồn cuộn, có thể áp chế được ma tính ở trong cơ thể, đương nhiên đây cũng là suy đoán của ta mà thôi."

Đối mặt với Triệu đại phu, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói dối, dựa vào sự thật mà nói.

Vừa nói những lời này xong, trong mắt Triệu đại phu lóe lên vẻ kinh ngạc, suy nghĩ một chốc cũng không kìm được chậm rãi nói.

"Ngươi nói như vậy thì đúng là có khả năng thật, lão hủ thường nghe Chu tú tài nói, rằng người đọc sách có một loại khí gì đó mà bách tà bất xâm ấy."

"Thế này đi, ngươi ra tìm tiểu nhị trong tiệm của ta, bảo hắn chuẩn bị một toa thuốc bổ khí, thê tử Chu tú tài dạo này khí có chút hư, ngươi thay ta mang đến, nhân cơ hội hỏi thử xem, không lấy tiền, coi như đây là tiền học phí."

Triệu đại phu rất kích động, ngay lập tức giúp Hứa Thanh Tiêu sắp xếp mọi chuyện.

"Cũng không cần phải vậy, tiền thuốc cứ để ta trả cho, Triệu đại phu ông đã giúp ta rất nhiều rồi."

Hứa Thanh Tiêu không muốn mắc nợ Triệu đại phu nữa, hắn đứng dậy lấy ra chút bạc còn sót lại, mặc dù không nhiều nhưng đây cũng là một phần thành ý.

"Ài."

Triệu đại phu hiểu rõ suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu, ông cũng không nhiều lời hơn, chỉ than nhẹ một câu.

"Ông cứ nghỉ ngơi cho thật khỏe, Triệu đại phu, nếu có bất cứ chuyện gì cần ta làm hộ, xin cứ việc nhờ bảo."

Sau một lúc lâu sau, Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn tiếp tục quấy rầy Triệu đại phu nữa, hắn đứng lên cáo từ, mấy câu nói ấy cũng rất chân thành.

"Ừ, đi đi!"

Triệu đại phu gật đầu, sau đó nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh Tiêu rời đi.

Không lâu sau, Hứa Thanh Tiêu cầm theo một gói thuốc, đi ra khỏi tiệm thuốc bắc của nhà họ Triệu.

Huyện Bình An cũng không lớn lắm, thôn thứ chín đường thứ hai mươi tư, chỗ của Chu tú tài cũng ở đấy không xa, bằng vào thể chất nhập phẩm của Hứa Thanh Tiêu, cứ bước nhanh chắc chưa đến một khắc đồng hồ đã đến nhà Chu tú tài rồi.

Sân nhà đơn giản, phòng ốc thấp lùn.

Ngoài cổng có người đang quét rác, đó là một người phụ nữ vào độ tuổi tứ tuần.

"Xin hỏi Chu tiên sinh có ở nhà không ạ? Tại hạ là Hứa Thanh Tiêu, sai dịch của nha môn, Triệu đại phu bảo ta mang thuốc đến cho ông ấy."

Hứa Thanh Tiêu cầm thuốc đi vào, tiến lên hỏi.

"Quan sai hả?"
Chương 27 Chương 27: Chu Tú Tài Nói Về Nho Gia (3)

Nhác thấy Hứa Thanh Tiêu nói mình là quan sai, bà ta hơi ngạc nhiên, nhưng nghe nốt nửa câu sau, lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng nói.

"Ông ấy đang ở trong nhà đọc sách, đại nhân mau vào phòng nghỉ chân."

Người phụ nữ trung niên mở miệng, mời Hứa Thanh Tiêu đi vào trong nghỉ chân.

Vương triều Đại Ngụy, bất luận là Cựu triều hay Tân triều, đối với quan sai, bách tính vẫn giữ thái độ tương đối kính nể, cho dù chỉ là một tên nha dịch, cũng phải gọi một tiếng đại nhân, nhất là loại nha dịch như Hứa Thanh Tiêu.

Có câu Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó xơi.

Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu đến tận đây đưa đồ, đương nhiên phải tỏ ra khách khí hơn một chút.

"Đúng lúc cũng có chút việc muốn tìm Chu tiên sinh hỏi thăm một chút, hy vọng lượng thứ."

Hứa Thanh Tiêu đi theo người phụ nữ trung niên vào trong.

"Sao lại nói như vậy được, đại nhân đúng là khách sáo quá."

Nhận thuốc xong, người phụ nữ đưa Hứa Thanh Tiêu vào trong nhà, đúng lúc này có một người đàn ông tầm tuổi trung niên, trên tay cầm một quyển sách, đang ngồi đọc chăm chú ở trong sân nhà.

Người đàn ông này cũng tầm khoảng bốn mươi, hơi gầy, mặc một cái áo xanh, có vẻ rất mộc mạc, dùng một sợi dây vải màu xanh để buộc tóc, ngồi dưới tán cây đọc sách, xung quanh tràn ngập loại khí chất văn nhân.

"Có khách đến này Chu Lăng."

Người phụ nữ gọi một tiếng, Chu Lăng đang ngồi đọc sách dưới tán cây lập tức lấy lại tinh thần.

"Khách à?"

Chu Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống người Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mặt ngập tràn vẻ hiếu kỳ, nhưng ngay lập tức đứng dậy tỏ vẻ tôn trọng.

"Đây là quan sai đại nhân của huyện chúng ta, tên là..."

Người phụ nữ mở miệng nói, nhưng ngay lập tức quên mất Hứa Thanh Tiêu tên là gì.

"Hứa Thanh Tiêu."

Hứa Thanh Tiêu nhắc một câu, người kia cười một tiếng xấu hổ, sau đó tiếp tục nói: "Là lão Triệu bảo cậu ấy mang thuốc đến cho chúng ta."

Vị phu nhân kia nói.

Vừa nghe thấy thế, Chu Lăng thoáng chốc đã hiểu ra, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu cười ôn hòa nói: "Hóa ra là người của quan phủ, mau vào đây, mời vào bên trong nghỉ chân."

Chu Lăng rất mềm mỏng, nhưng không vì thân phận quan sai kia, ông là tú tài của Đại Ngụy, mở một trường tư dạy học ở huyện Bình An, địa vị không thấp, ngày thường đến cả bộ khoái gặp ông cũng phải gọi một tiếng Chu tiên sinh.

Hứa Thanh Tiêu cũng không dám khinh thường.

"Tiên sinh khách khí rồi, chỉ là một tên nha dịch nhỏ mà thôi."

Hứa Thanh Tiêu nói.

Chu Lăng chỉ cười, đưa Hứa Thanh Tiêu đi vào trong phòng khách.

Sau đó nói thẳng.

"Thanh Tiêu tiểu hữu, đến đây tìm ta chắc là có chuyện khác nhỉ?"

Chu Lăng là người đọc sách, nhưng không phải một tên mọt sách, nhìn ra Hứa Thanh Tiêu đến đây tìm ông là còn có chuyện khác.

"Cũng không phải chuyện gì lớn cả, ta chỉ muốn đến xin tiên sinh giải đáp vài câu hỏi thôi."

Hứa Thanh Tiêu mỉm cười nói.

"Ừ, ngươi nói đi."

Đi vào trong phòng khách, Chu Lăng tự tay châm trà cho Hứa Thanh Tiêu.

"Bây giờ là Tân Triều của Đại Ngụy, nữ đế đăng cơ, càng ngày càng thắt chặt khống chế các quan viên, hơn nữa còn coi trọng người đọc sách, mặc dù ta chỉ là một nha dịch nhỏ, nhưng cũng có một ít mộng tưởng, nếu tương lai có thể lên chức bộ khoái, nhưng không có chút văn hóa nào hết, chẳng phải có vẻ quá tầm thường rồi sao."

Hứa Thanh Tiêu lộ ra một nụ cười khổ, khiến người ta cảm thấy rất thật thà.

Vừa nói thế thôi, Chu Lăng đã cười ngay.

"Không sai, đúng lắm."

"Ngươi nghĩ rất đúng, bây giờ nữ đế đăng cơ, coi trọng người đọc sách, mặc dù ngươi chỉ là một tên nha dịch mới tòng sự, nhưng việc ngươi nghĩ không sai chút nào, tương lai muốn được thăng quan, trong bụng phải có tài khí."

Hứa Thanh Tiêu nói một trận khen ngợi xong, khiến Chu Lăng rất thoải mái.

Mà Hứa Thanh Tiêu cũng thuận thế hỏi.

"Vậy dám hỏi tiên sinh, Nho đạo nhất mạch, phân chia như thế nào?"

Hắn hỏi thẳng.

"Nho đạo nhất mạch?"

Chu Lăng chậm rãi nói.

"Nho đạo nhất mạch, giống như võ giả vậy, chia thành thập phẩm, nhưng Nho đạo muốn tăng phẩm cấp lên, không dựa vào việc đả tọa tu luyện, cũng không phải luyện cường thân kiện xương, mà luyện tài khí."

(Tài khí ở đây có thể hiểu là tài văn chương.)

Chu Lăng trả lời.

"Tài khí?"

Hứa Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên.

"Ừ."

Chu Lăng gật đầu.

"Vậy làm như thế nào mới có thể sở hữu được tài khí?"

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.

"Người theo Nho đạo muốn thu được tài khí, có ba cách, cách thứ nhất là đọc nhiều sách hơn, có câu đọc cả vạn quyển sách chính là chỉ ý này."

"Cách thứ hai, chính là viết sách viết văn, thi từ ca phú, nhưng mà cần được người trong thiên hạ đọc và làm theo, vì vậy còn gọi là phải soạn sách, đương nhiên còn có một chỗ có thể tích cóp được tài khí, đó chính là nơi khoa cử."

"Về phần cách thứ ba, cách này thì cao thâm quá, là ngộ đạo, nếu như có thể tỉnh ngộ được, một buổi sáng có thể thành bán thánh, nếu không thể tỉnh ngộ, cả đời chỉ dậm chân ở đây."

Chu Lăng nói về hệ thống Nho đạo, Hứa Thanh Tiêu cũng hơi hiểu ra.
Chương 28 Chương 28: Thánh Ngôn, Dị Biến Xuất Hiện (1)

Nho đạo thập phẩm.

Tài khí nhập phẩm.

Đọc sách, viết sách, ngộ đạo.

Ba cái này Hứa Thanh Tiêu đều có thể hiểu được.

Nhưng mấy vấn đề này không phải vấn đề mà Hứa Thanh Tiêu muốn hỏi.

"Tiên sinh, nho đạo nhất mạch này, nếu như có thể tu luyện được, có phải sẽ khiến môi thương lưỡi chiến, miệng nở hoa sen, nói sao làm vậy, một tờ văn chương chém được thiên quân vạn mã?"

(Môi thương lưỡi chiến, miệng nở hoa sen: Ý môi lưỡi sắc bén, xuất khẩu thành thơ.)

Hứa Thanh Tiêu hỏi dò.

Lời vừa nói xong, nhất thời khiến Chu Lăng cười ha hả.

"Ngươi nghe ở đâu mấy thứ đó vậy? Nho đạo sao có chí lớn đến như thế, còn muốn môi thương lưỡi chiến, miệng nở hoa sen, nói hay làm vậy."

"Nếu có uy lực như vậy, người trong thiên hạ chắc đều tu luyện nho đạo rồi."

Chu Lăng cười nói.

Dù sao thì lời của Hứa Thanh Tiêu cũng quá khoa trương rồi.

"Không đúng ư? Vậy nho đạo có tác dụng là gì?"

Hứa Thanh Tiêu hơi tò mò.

Hắn đúng là nho đạo là cái loại tài trí hơn người, hay na ná như một bài thơ trấn được cả quốc, không ngờ hóa ra lại không phải như vậy ư?

Dù sao thì thế giới này có tiên có phật mà.

"Không phải vậy."

"Nho đạo nhất mạch, là tu thân dưỡng tính, trị quốc bình thiên hạ, nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí, kéo dài tuổi thọ là chuyện có thể, nhưng đánh giết nhau thì không được, một bài thơ trấn được cả quốc, lại càng là Thiên Phương kỳ đàm."

(Thiên phương kỳ đàm: Là những chuyện chỉ có trong truyền thuyết, được truyền miệng nhưng không được chứng thực.)

Chu Lăng vẩy tay áo.

Sau đó tiếp tục nói.

"Vậy ướm thử lời tiên sinh, nếu như nho đạo nhất mạch chỉ có thể tu thân dưỡng tính, nếu như gặp phải yêu ma mang đến tai họa thì nên làm gì bây giờ?"

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.

Nói đến đây, có vẻ Chu Lăng hơi tự tin, nói:

"Kẻ theo nho đạo, nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí, thỉnh thoảng cũng sẽ cường thân kiện xương, có sức mạnh nhất định, nhất phẩm nho đạo luận sức mạnh đương nhiên không đánh lại được một tên tứ phẩm võ giả, nhưng đối mặt với yêu ma tai họa thì khác."

"Thanh Tiêu tiểu hữu, đừng nhìn thấy ta ngay cả nhập phẩm vẫn chưa đặt chân vào, nhưng cũng nuôi dưỡng được một phần hạo nhiên chính khí, mấy ngày trước trong huyện có một tên đào phạm chạy đến đúng không? Có người bảo là đang tu luyện dị thuật, thuộc về người tà đạo."

"Nếu hắn ở trước mặt ta, nhất định không thể đến gần ta trong vòng ba trượng."

Chu Lăng rất tự tin, nhất là nói đến chuyện tà tứ.

"Không thể đến gần trong vòng ba trượng?"

Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc.

Đào phạm của phủ Nam Dự mạnh đến thế nào, hắn đã thấy rồi, nghe Chu Lăng nói thì có vẻ rất bình thường, nhưng đào phạm kia có thể đấm một phát là toi mạng Hứa Thanh Tiêu hắn.

Cho nên Hứa Thanh Tiêu hơi nghi ngờ.

Dường như cảm nhận được nỗi hoài nghi của Hứa Thanh Tiêu, Chu Lăng tiếp tục mở miệng nói.

"Hạo nhiên chính khí, chính là dương khí mạnh nhất của thiên địa này, bẩm sinh đã có thể khắc chế được tất cả yêu ma."

"Cỡ như ta thì chỉ bình thường thôi, nếu với những người có thể khiến văn khí hóa hình, một câu nói thôi đã tiêu diệt được yêu ma, đương nhiên có thể tiêu diệt được yêu ma tai họa."

Chu Lăng nói rất nghiêm túc, thậm chí còn mang ra tất cả người theo nho đạo ra để làm nền cho bản thân.

Hứa Thanh Tiêu không khỏi gật gù, mặc dù hắn không tin hết những lời Chu Lăng nói, nhưng cũng đồng ý loại quan điểm này.

Kẻ theo nho đạo sinh ra là vì trời vì đất, tu thân dưỡng tính, ngưng tụ hạo nhiên chính khí, những thứ tà ma ngoại đạo sợ không phải chính là vật chí cương chí dương như này sao?

"Vậy thưa tiên sinh, ta muốn hỏi ngài một câu, ngài đã từng nghe tới Văn Cung bao giờ chưa?"

Hứa Thanh Tiêu không nói ra bốn chữ Thiên Địa Văn Cung ra, chỉ nói hai chữ Văn Cung đơn giản.

Lời vừa ra, Chu Lăng đã hơi trầm tư.

"Văn Cung?"

Ông trầm ngâm một lát, sau một lát lắc đầu nói: "Có chút ít ấn tượng, nhưng không nhớ rõ lắm, nhưng mà để ta tra một vài tư liệu xem, chắc có thể tìm ra được."

Chu Lăng đáp, khiến trong lòng Hứa Thanh Tiêu vui vẻ, nhưng mà nét mặt biểu hiện ra bên ngoài của Hứa Thanh Tiêu vẫn rất bình tĩnh.

"Vậy làm phiền tiên sinh rồi."

Hứa Thanh Tiêu đáp lại.

"Chuyện nhỏ, nhưng mà phải đợi ta tìm lại một chút đã, cũng không chắc chắn là có thể tìm ra được hay không."

Chu Lăng cười.

Thoáng cái, người phụ nữ quét sân ở trước cửa cũng chính là thê tử của Chu Lăng, lúc này bưng một mâm thức ăn nóng ra, nở nụ cười nói.

"Đại nhân, ta có làm vài món ăn, mời ngài nếm thử."

Thê tử của Chu Lăng bày đồ ăn lên bàn, nhiệt tình mời Hứa Thanh Tiêu ở lại dùng cơm.

"Không cần, không cần, ta đã quấy rầy tiên sinh và phu nhân rồi, sao có thể làm phiền phu nhân nấu cơm cho ta ăn nữa, cũng đừng gọi ta là đại nhân gì hết, gọi Thanh Tiêu là được rồi."

Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói, hở cái là gọi đại nhân đại nhân, nghe mà không chịu nổi.
Chương 29 Chương 29: Thánh Ngôn, Dị Biến Xuất Hiện (2)

"Không sao, chỉ ăn một bữa cơm rau dưa mà thôi, nếu không ngại thì ở lại dùng một bữa đi."

Đối phương cười hì hì nói.

Chu Lăng cũng gật đầu nói: "Không sao hết, đến đúng lúc dùng bữa thôi, vừa ăn vừa trò chuyện."

Hai người đều đã nói như vậy rồi. Hứa Thanh Tiêu cũng phải phục mệnh thôi.

Một bữa cơm Hứa Thanh Tiêu dùng hết một canh giờ, phần lớn thời gian là nghe Chu Lăng đàm luận nho đạo.

Chu Lăng là tú tài, đương nhiên là có sự hiểu biết về nho đạo, nhưng mà những thứ thâm sâu quá mức thì Chu Lăng cũng không biết, đây cũng là thứ nằm trong phạm vi hiểu biết.

Nói chuyện đến tận giờ Dậu, mặc dù phu thê nhà Chu Lăng vẫn kéo mình ở lại ăn cơm, Hứa Thanh Tiêu không mặt dày đến mức này được.

Bây giờ mới quen người ta chẳng được bao lâu, mặt dày ăn chực một bữa đã thấy hơi lăn tăn rồi.

Trước lúc chia tay.

Chu Lăng cầm hơn mười quyển sách đi từ trong thư phòng ra, xếp thành một chồng cao đưa cho Hứa Thanh Tiêu.

"Thanh Tiêu tiểu hữu, những quyển sách này đều là những tác phẩm của nho đạo, ngươi đọc kỹ xem, thử lý giải, nói không chừng có thể nhờ thế mà ngưng tụ được tài khí, tiến vào nhập phẩm, mặc dù không nhập phẩm, bình thường đọc nhiều sách một chút, để tu thân dưỡng tính cũng là chuyện rất tốt."

"Không cần trả lại ngay cho ta đâu, cứ đọc xong rồi tính."

Chu Lăng là người thích đọc sách, bây giờ thấy Hứa Thanh Tiêu cũng có hứng thú với việc đọc sách, trong lòng tự nhiên sinh ra thiện cảm, chuẩn bị sẵn một phần tàng thư, cho Hứa Thanh Tiêu mượn về đọc.

"Đa tạ tiên sinh."

Hứa Thanh Tiêu nhận những quyển sách này, vô cùng cảm kích nói.

"Không sao hết, ta là người đọc sách, ngay từ đầu đã phải có nghĩa vụ truyền đạo thụ nghiệp, nếu như có một ngày nào đó, Thanh Tiêu tiểu hữu có thể trở thành một người đọc sách chân chính, đối với ta đấy chính là chuyện tốt."

Chu Lăng cười nói.

Lời này mặc dù chỉ là câu nói khách khí, nhưng cũng có đạo lý, ông thân là một người dạy học, làm nghề truyền đạo dạy học, giả sử có một ngày, đệ tử ông chỉ dạy có người trở thành người đọc sách, ông cũng có thể thu được văn khí.

Nếu như có người có thể trở thành đại nho, chỗ tốt đưa đến cho ông là cực lớn, đương nhiên xác suất này rất thấp, cực thấp thôi.

Hứa Thanh Tiêu cáo biệt Chu Lăng.

Trong lòng đầy cảm kích.

Người ở trong huyện này đều rất tốt, tính cách thiện lương, cũng thuần phác vô cùng.

Hứa Thanh Tiêu ôm sách, đi về phía nhà mình.

Đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu đi rồi.

Thê tử của Chu Lăng mới đi đến nói.

"Người này cũng không tệ lắm, rất lễ phép, không giống nha dịch khác, toàn lũ bặm trợn."

"E rằng sau này rất có thể sẽ trở thành một người đọc sách đó."

Bà khen ngợi Hứa Thanh Tiêu.

"Ừ, mấy năm nay ở trong huyện rất ít người trẻ tuổi có lòng cầu tiến như thế này."

"Nhưng mà muốn trở thành người đọc sách, phải xem ngộ tính, đâu phải chỗ nào đều có người ưu tú giống như vi phu được?"

Chu Lăng tự tin nói.

"Xem ông đắc ý chưa kìa, cả nhập phẩm cũng chưa được, còn cảm thấy mình rất ưu tú, không khéo mai người ta lại nhập phẩm bây giờ."

Thê tử của Chu Lăng cười mắng.

"Ngày mai nhập phẩm? Nương tử à, tuy Thanh Tiêu tiểu hữu nhìn cũng rất được đó, nhưng chỉ một ngày đã nhập phẩm? Nàng đang sỉ nhục sự nỗ lực những năm này của vi phu đó, nếu như Thanh Tiêu một ngày đã nhập phẩm, thì việc nhà sau này cứ để ta làm."

Chu Lăng không phục tý nào.

Nhưng người kia cũng không thèm dỗi lại ông nữa, tự mình đi làm nốt những việc khác.

Hai khắc sau đó.

Hứa Thanh Tiêu cũng về đến nhà.

Nhưng mà đúng lúc này, có một nha dịch đồng liêu cũng xuất hiện ở trước cửa nhà.

"Thanh Tiêu ca."

Nhác thấy Hứa Thanh Tiêu, người ấy lập tức đi đến, gọi một câu.

"Sao vậy?"

Hứa Thanh Tiêu hơi ngạc nhiên.

"Không có chuyện gì lớn hết, chỉ là Huyện lão gia muốn ngươi dạo này phải nghỉ ngơi cho thật tốt, dưỡng vết thương cho khỏi, cho ngươi nghỉ phép tháng này rồi, nhưng mà mỗi ngày phải đi đến nha môn điểm danh đó."

Hắn mở miệng báo với Hứa Thanh Tiêu những chuyện này.

"Điểm danh?"

Hứa Thanh Tiêu thoáng chốc cũng hiểu đây là ý gì rồi.

Xem ra Lý huyện lệnh vẫn không yên lòng vì mình lắm, nhưng mà như vậy cũng là hợp tình hợp lý, dù sao ai dám cam đoan mình thực sự không tu luyện dị thuật.

Một kẻ hấp hối sắp chết, đột nhiên khỏe lại, ai dám tin?

"Được, cũng không sao hết."

Hứa Thanh Tiêu gật đầu, cười bằng lòng.

"Ừm, Thanh Tiêu ca cũng đừng suy nghĩ gì hết, thật ra huyện lão gia cũng vì tránh người khác nói xàm mà thôi, đám người từ phủ Nam Dự đi ra đều là loại máu lạnh vô tình, hoàn toàn xem thường chúng ta mà."

"Vì tránh chuyện cãi nhau không cần thiết, đành để ngươi chịu ủy khuất một chút."

Hắn nói tiếp, an ủi Hứa Thanh Tiêu.
Chương 30 Chương 30: Thánh Ngôn, Dị Biến Xuất Hiện (3)

"Hiểu rồi, ngươi quay về bảo với huyện lão gia, ta chịu ủy khuất cũng không sao hết, mấu chốt là không thể để nha huyện chúng ta chịu ấm ức được, huyện lão gia cũng không thể chịu oan ức."

Hứa Thanh Tiêu rất tự nhiên gật đầu.

"Đúng vậy, vẫn là Thanh Tiêu ca thông minh, đây, Thanh Tiêu ca, đây là thuốc do nha môn chuẩn bị cho ngươi đó, đều là thuốc bổ huyết dưỡng sinh."

"Còn nữa, đây là mười lượng bạc, là bồi thường của nha môn."

Nhận được những lời này của Hứa Thanh Tiêu, đối phương cũng cười nói rời đi, còn đưa một túi bạc cho Hứa Thanh Tiêu nữa.

Mười lượng bạc nặng hơn nửa cân, đặt trong lòng bàn tay hơi nặng.

Lương tháng của một nha dịch là một lượng bạc.

Hệ thống kinh tế của vương triều Đại Ngụy vẫn khá ổn định, tiền có mệnh giá thấp nhất là tiền đồng, một lượng bạc bằng một ngàn đồng, mà một đồng có thể mua được hai cái bánh.

Tương đương hai ngàn tệ của kiếp trước.

Thân phận của nha dịch thật ra chỉ làm việc tạm thời mà thôi, cho nên một lượng bạc cũng khấm khá rồi, sau khi chuyển thành chính thức thì lương tháng là hai lượng, ngày lễ ngày tết đều có chút tiền thưởng, cũng coi như là không tệ.

Nha môn một hơi đền bù những mười lượng bạc, giống như bổng lộc cả một năm rồi, coi như cũng phúc hậu, đương nhiên chết rồi thì bồi thường càng nhiều hơn.

"Đa tạ huyện lão gia."

Ngân lượng khổ sở lắm mới kiếm ra được, Hứa Thanh Tiêu tự nhiên nhận lấy, đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của hắn mà.

Bạn đồng liêu hỏi thăm thêm vài câu rồi đi.

Hứa Thanh Tiêu đẩy cửa phòng ra, cất sách vào trong phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, bắt đầu khơi đèn đọc sách.

Sắc trời dần tối xuống.

Hứa Thanh Tiêu lấy quyển sách đầu tiên ra.

‎ 【 Thánh ngôn 】

Quyển sách này không dày lắm, nhưng cũng không tệ, Hứa Thanh Tiêu lật trang sách đầu tiên ra, trên đó có ghi chú người viết sách.

‎ 【 Văn Thánh 】

Người biên soạn.

"Ngôn Bắc Đẩu"

Thông qua cuộc trò chuyện ngày hôm nay với Chu Lăng, Hứa Thanh Tiêu biết Văn Thánh là ai, là người dùng nho nhập thánh đầu tiên trong thiên địa này.

Thánh nhân của Nho đạo.

Trên cơ bản thì tất cả người đọc sách đều phải đọc qua sách của ông, từ đó tạo nên quan niệm của bản thân, biết được con đường dành riêng cho mình là đường nào.

Mà Văn Thánh không có tên gọi cụ thể, nói chính xác hơn chút, mặc dù có tên cũng không thể gọi thẳng ra, nhất định phải tôn xưng là Văn Thánh.

Người đọc sách, bất luận là ở Đại Ngụy hay là ở trên toàn bộ thiên hạ này, đều là thứ tồn tại được người đời tôn trọng.

Nhưng mà chuyện đọc sách này cần có thiên phú, dù sao không phải người người đều biết đọc sách, hơn nữa trong năm tháng thái bình này, bách tính cơm no áo ấm, có ăn có uống, những trò để giải trí cùng nhiều.

Thí dụ như đi nghe hát kịch, thí dụ như đổ bài xúc cúc, còn có thể tu tiên vấn đạo, người có thể tĩnh tâm để đọc sách đúng là rất ít.

Đây cũng chính là lý do tại sao Hứa Thanh Tiêu chủ động đến tận cửa để hỏi, khiến Chu Lăng rất vui.

Lật trang thứ hai của quyển sách, lời mở đầu hiện ra.

【 Đời một người, chẳng qua chỉ có trăm năm, trọn đời cây cỏ, lại chỉ trong nháy mắt, nhân sinh khổ đoản, gây dựng được bao nhiêu? 】

【 Tựa như tiền quyền, không được như ý, tựa như mỹ sắc, không được ưa thích, ứng với thao thiết, không được kỳ tâm. 】

Lời mở đầu rất đơn giản, Hứa Thanh Tiêu từng chút một bình ổn tâm thần lại.

Hắn lại giở trang tiếp theo ra.

Mỗi một chữ đều đọc rất chăm chú, mỗi một câu nói cũng đều chăm chú tìm hiểu.

Cứ giống như thế, chắc khoảng hai canh giờ trôi qua.

Đêm đã khuya.

Hứa Thanh Tiêu đã đọc hết toàn bộ phần đầu tiên của quyển Thánh Ngôn thứ nhất.

Mười mấy ngàn chữ đầy rẫy, mỗi một chữ đều ẩn chứa đạo lý bên trong, đồng thời mỗi một chữ cũng khiến Hứa Thanh Tiêu có một loại cảm giác nào đó nói không thành lời.

Cũng ngay trong nháy mắt này.

Trong lúc này, Văn Cung trong đầu bỗng nhiên chuyển động.

Mà cùng lúc đó, một âm vang hùng vĩ vang lên.

"Đời một người, chẳng qua chỉ có trăm năm, trọn đời cây cỏ, lại chỉ trong nháy mắt, nhân sinh khổ đoản, gây dựng được bao nhiêu?"

"Ứng như tiền quyền, bất đắc kỳ ý, ứng như mỹ sắc, bất đắc kỳ duyệt, ứng như thao thiết, bất đắc kỳ tâm."

Âm vang hùng vĩ vang lên.

Dường như bỗng chốc đã thông thấu hết vậy, khiến Hứa Thanh Tiêu thức tỉnh trí tuệ sáng suốt.

Trong phút chốc.

Hứa Thanh Tiêu ngất xỉu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Y Vô Song
  • Đang cập nhật..
Chương 26-29
Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê
  • 5.00 star(s)
  • Thiên Nguyệt Phụng
Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom