• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sơn Hà Chẩm (1 Viewer)

  • Ngoại Truyện 1

【5】



Tạ Thuần trở về Tạ phủ, sau khi trở về Tạ phủ, hắn không nghe thấy tin tức gì của nàng nữa.



Tạ gia xử lý tất cả tin tức rất tốt, không lộ ra một chút tin tức nào.



Vương Tuyên cưới Ngọc Lâm công chúa. Lúc đại hôn, Sở Lâm Dương gặp được Tạ Thuần.



Nàng gầy đi rất nhiều, mỉm cười nhìn tân lang tân nương, trên mặt không có một tia không vui.



Sở Lâm Dương vẫn nhìn nàng. Mấy ngày nữa hắn phải khởi hành đi Tây Nam. Hắn sợ đi rồi, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.



Nàng ở trong đám người quay đầu nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu với hắn, mỉm cười. Đó là một nụ cười hiếm thấy, mang theo sự rộng rãi và thong dong chưa từng có trước đây.



Lúc ngồi vào vị trí, nàng đi ra ngoài đình viện tản bộ, hắn vội vàng đuổi theo. Hai người gặp nhau ở trong sân. Thật lâu không nói gì, cuối cùng là Tạ Thuần mở miệng nói trước, ôn hòa nói: “Sở tướng quân, lại gặp mặt.”



Sở Lâm Dương lên tiếng, thực ra hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Vẫn là Tạ Thuần nói trước: “Nghe nói mấy ngày nữa Sở tướng quân phải đi Tây Nam, không biết lúc nào khởi hành?”



“Mười ngày nữa.”



Tạ Thuần gật đầu, nhìn hắn: “Sở tướng quân đã đến Hộ Quốc Tự lần nào chưa?”



Sở Lâm Dương hơi sững sờ. Một lát sau, hắn phản ứng kịp, giọng nói của hắn trở nên trầm thấp hơn, ngập ngừng nói: “Chưa... Chưa từng đến...”



“Không bằng ngày khác ta dẫn đường cho tướng quân đi đến Hộ Quốc Tự một chuyến?”



“Ừm...”



Sở Lâm Dương đỏ mặt, sau đó vội nói: “Ta sẽ dẫn theo tiểu muội nhà ta.”



Tạ Thuần không nghĩ tới Sở Lâm Dương sẽ nói lời này, nàng cười khẽ: “Không ngại.”



Bọn họ hẹn nhau vào ngày hôm sau. Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Lâm Dương đánh thức Sở Du và Sở Cẩm.



Hai cô nương còn đang ngủ nướng, có chút không tình nguyện bị hắn kéo dậy, cùng nhau đi Hộ Quốc Tự. Sau khi đến Hộ Quốc Tự, Tạ Thuần đã đứng chờ ở đó. Sở Cẩm nhìn ra tình ý giữa hai người, lôi kéo Sở Du cách một khoảng xa, hoàn toàn không đến gần.



Tạ Thuần dẫn Sở Lâm Dương đi lên trên núi, thong dong nói: “Lần này tướng quân đi Tây Nam, cũng không biết khi nào mới trở về.”



“Cũng sẽ không lâu đâu...”



Tạ Thuần gật đầu, tiếp tục nói: “Chuyện ngày ấy, quên cảm kích tướng quân.”



“Ừ.”



Sở Lâm Dương gật đầu, nhịn đã lâu mới nói: “Thân thể nàng không sao chứ?”



“Nghỉ ngơi một thời gian, hiện tại đang phối hợp phương thuốc điều dưỡng mà đại phu kê cho, cũng không có gì đáng ngại.”



Tạ Thuần thẳng thắn trả lời. Sở Lâm Dương nhất thời không biết nên nói cái gì. Tạ Thuần cười nói: “Ngược lại người nhà ta rất lo lắng. Hiện tại luôn muốn để cho ta tìm một người nào đó tùy tiện gả đi. Nếu hôm nay Sở tướng quân nguyện ý đến cửa cầu hôn, sợ là nhà ta sẽ hoàn toàn đồng ý.”



Nghe nói như vậy, Sở Lâm Dương nhíu mày. Hắn nhìn ánh mắt đang mỉm cười của Tạ Thuần, muốn nói cái gì đó, lại bị Tạ Thuần cắt ngang: “Nhưng mà ta sẽ không chấp nhận.”



“Ngài nói đúng.” Nàng cười nói: “Ta cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà trở nên thấp hèn. Vì vậy, nếu ta phải gả cho Sở tướng quân, cũng phải là bởi vì thích.”



Sở Lâm Dương chậm rãi nhíu mày. Hắn mím môi, gật đầu nói: “Ta đã hiểu.”



Hắn nói: “Ngày khác ta sẽ đến cửa cầu thân.”



Tạ Thuần mở to mắt, sau đó vội nói: “Ta không phải...”



“Nàng cự tuyệt đi.” Hắn nghiêm túc nói: “Nàng cự tuyệt, ta lại đến. Chờ đến lúc nào nàng muốn đáp ứng, thì đáp ứng là được rồi.”



“Tạ Thuần mà ta muốn thú, là người coi trọng bản thân mình, là Tạ Thuần có thể chống đỡ được gia môn.”



【6】



Sở Lâm Dương nói được làm được. Năm ngày sau, hắn viết một danh mục tặng lễ vật dài đến hai trượng, sau đó nói Tạ Vận và Sở Kiến Xương đi cầu thân cho hắn.



Số lượng hạ sính lễ như vậy, cho dù Tạ gia bị khiếp sợ, thì lúc này Hoa Kinh mới phản ứng kịp, vị Thần Tài đến từ Tây Nam này, mới chân chính là một vị Thần Tài.



Tạ gia vốn định hoàn toàn đồng ý, nhưng không biết thương lượng thế nào, cuối cùng vẫn là từ chối.



Vương Tuyên ở trong cung nghe thấy tin tức, theo bản năng nói một câu: “Nàng còn dám từ chối?”



Lời này truyền đến tai Sở Lâm Dương. Ngày hôm sau, Vương Tuyên liền bị người đánh trong ngõ nhỏ, bị đánh rồi thì coi như xong. Nhưng mà đến ngày hôm sau nữa tỉnh lại thì y quan không chỉnh tề nằm trong thanh lâu, công chúa khí thế ào ào dẫn người xông vào, Vương Tuyên bị thị vệ đánh gãy chân ngay tại chỗ.



Lúc Tạ Thuần biết được chuyện này, hơi sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, nhưng cũng chỉ hỏi: “Không điều tra ra là ai đánh sao?”



“Không có.” Nha hoàn cười nói: “Vương gia hoài nghi là lão gia phái người đánh, nhưng cũng không dám tới cửa hỏi.”



Nghe thấy vậy, Tạ Thuần mím môi cười rộ lên.



“Nhà bọn họ không dám.”



Nàng ôn hòa nói, sau đó rũ mắt, không nói thêm gì nữa.



Sau đó, Sở Lâm Dương đi Tây Nam. Mỗi tháng đều cho người đưa lễ vật đến Tạ gia.



Hắn là người thông thấu, biết rõ sở thích của những người Tạ gia, tùy theo sở thích của từng người, tặng không ít thứ.



Tạ gia thiếu cái gì, hắn có thể kiếm được cái đó, khiến cho người từ trên xuống dưới của Tạ gia đều khuyên Tạ Thuần.



“Gả cho hắn đi.”



“Thân phận hắn tuy thấp một chút, nhưng con người quả thật không tệ.”



“Gả cho hắn đi.”



Tạ Thuần mím môi, không nói lời nào.



Mỗi ngày nàng đều nhận được thư của hắn, mỗi ngày nàng đều đọc. Để lấy lòng nàng, hắn đọc rất nhiều sách, nghiêm túc ghi chép lại rồi gửi về cho nàng.



Lúc rảnh rỗi hắn từ Tây Nam chạy về, có đôi khi là phải chạy mất mấy ngày nhưng chỉ nhìn mặt một cái đã rời đi.



Cuối cùng nàng bắt đầu cũng học biết nhớ nhung, bắt đầu biết buồn vui vì người này. Có một lần hắn đến, nhận được bộ đồ mới và điểm tâm mà nàng làm, Sở Lâm Dương ngẩn người, sau đó mím môi cười rộ lên.



Lại qua nửa năm, Vương Tuyên bị phái đến chiến trường Tây Nam, sau đó chết ở trên chiến trường.



Lúc nàng nghe được tin tức này thì ngẩn người, nàng cho rằng bản thân sẽ khổ sở, nhưng lại phát hiện nàng không có.



Người này giống như một vết thương trong cuộc đời nàng. Thời gian lâu dài, nàng có thuốc hay, dần dần, ngay cả vết sẹo cũng không còn.



Nàng nghĩ đến một chuyện khác, Vương Tuyên chết, Sở Lâm Dương cũng ở trên chiến trường, hắn cũng sẽ như vậy sao?



Nghĩ như vậy, đêm hôm đó, mưa to gió lớn, có người gõ cửa phòng nàng.



Hắn là trèo tường đi vào, mang theo mùi máu tanh nồng đậm và mùi mồ hôi, rõ ràng là sau khi ra khỏi chiến trường lại chạy thẳng đến Hoa Kinh.



Tạ Thuần mở cửa, thấy cả người hắn đầy máu, cả người đều ngây ngốc. Sở Lâm Dương nhìn nàng, khẩn trương nói: “Xin lỗi.”



“Cái gì?”



Nàng có chút không rõ. Sở Lâm Dương nhẹ nhàng thở dốc: “Vương Tuyên bị bao vây, ta thừa nhận, ta không muốn tận lực cứu hắn. Nhưng mà nếu thật sự cứu hắn, hy sinh quả thực sẽ rất nhiều, ta cảm thấy không đáng.”



“Chàng sợ ta trách chàng?”



Tạ Thuần phản ứng kịp, Sở Lâm Dương rũ mắt.



“Ta thú nhận với nàng. Thực ra ta vẫn luôn là một người có lòng dạ hẹp hòi.” Hắn cúi đầu: “Cũng không có làm việc thiện ác quá nhiều. Ta làm việc rất cực đoan. Vương Tuyên... Thực ra nếu hôm nay hắn không chết, ta cũng không thể bảo đảm, ngày sau quay về Hoa Kinh, ta sẽ không tìm cơ hội đi giết hắn.”



Tạ Thuần không nói gì. Một lúc sau, nàng vươn tay ra, ôm lấy hắn.



Cả người Sở Lâm Dương cứng đờ.



Hơn nửa ngày sau, hắn mới nói ra một chữ: “Bẩn...”



“Ta không trách chàng không đi cứu hắn.” Tạ Thuần thở dài: “Ta chỉ là sợ hãi, Lâm Dương, cũng may hôm nay bị bao vây, là Vương Tuyên, chứ không phải là chàng.”



“Lâm Dương.” Nàng dịu dàng mở miệng: “Ta đã lớn tuổi, bọn họ đều cười ta là gái lỡ thì, chàng thú ta nhé?”



“Ai nói nàng là gái lỡ thì?” Sở Lâm Dương nhíu mày, Tạ Thuần bật cười: “Trọng điểm là cái này sao?”



“Trọng điểm là để ta thú nàng?”



Sở Lâm Dương cúi đầu nhìn nàng: “Nhưng mà chuyện này, không phải đã sớm quyết định rồi sao? Chỉ là chờ nàng đồng ý mà thôi.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

SƠN HÀ THỊNH YẾN
  • THIÊN HẠ QUY NGUYÊN
Chương 440:
Nam Quốc Sơn Hà
  • Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Chương 51
[Zhihu] THANH SƠN ĐẠO TRƯỞNG
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IX END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom