• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full SỚM TỐI (1 Viewer)

  • Chương 58: Ngoại Truyện 8

Hai ngày sau, Khương Mộ Vân một thân một mình đi nước Mỹ. Vốn Mạnh Triều Huy sẽ đi cùng, vé máy bay cũng đã đặt xong nhưng hạng mục bất động sản lại xảy ra chuyện, nên Mạnh Triều Huy phải đi gấp.



Khương Mộ Vân đến New York vào thứ bảy, Khương Nhàn và chồng của cô út đến đón cô.



Khi Khương Mộ Vân trở về nước, Khương Nhàn mới vừa mang thai ba tháng, bây giờ đã năm tháng rồi, bụng cũng đã to lên, cô có hơi tò mò đưa tay chạm vào bụng cô út rất nhiều lần.



“Thích trẻ con à?” Khương Nhàn hỏi cô.



Khương Mộ Vân gật đầu: “Thích lắm ạ, ai ya, cô út ơi bé nó đá con kìa, nó vừa mới đá con.”



Cô hưng phấn kêu lên, hai mắt như phát sáng.



“Xem ra thằng nhóc này rất thích con nha.” Khương Nhàn cười nói, hỏi cô: “Con quyết định ở lại nước Mỹ rồi à?”



Trước khi Khương Mộ Vân sang Mỹ, cô đã gọi điện cho Khương Nhàn, nói với cô út những suy nghĩ của mình, Khương Nhàn có hỏi nguyên do, cô lại bảo hai ngày nữa đến Mỹ sẽ nói rõ nguyên do cụ thể cho cô út nghe.



“Ừm thì con vẫn thích ở trong nước hơn.” Khương Mộ Vân nói, trước đây cô đến nước Mỹ là vì trốn tránh, thật ra ở Mỹ nhiều năm cô vẫn không thể hòa nhập với nhịp sống ở nơi đây, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc hòa nhập.



“Ừm, còn gì nữa nào?”



“Còn có con đã làm hòa với mẹ rồi.”



Khương Nhàn nở nụ cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm: “Vậy thì tốt quá rồi. Nhưng mà sao cô út cứ thấy còn có nguyên do khác nhì?”



Khương Mộ Vân cũng không có ý định giấu cô út, cô rũ mắt xuống, đôi môi mềm mại nở nụ cười ngọt ngào: “Còn có, con có người yêu rồi, con muốn ở bên anh ấy.”



Khương Nhàn xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Thật tốt, nếu bố con biết thì nhất định sẽ mừng cho con.”



“Vâng.” Khương Mộ Vân gật đầu: “Bố nhất định sẽ thích anh ấy lắm.”



Buổi trưa thứ hai, Khương Mộ Vân mang theo một số quà và đặc sản của Trung quốc đến SOW.



James cấp trên đã ra ngoài làm việc còn chưa quay về, nên cô đã đưa quà cho các đồng nghiệp trước, các đồng nghiệp tưởng cô đã kết thúc kỳ nghỉ sớm để đi làm lại, nhưng lúc hay tin cô đến từ chức thì lại thấy tiếc hùi hụi.



Đợi khoảng một tiếng thì James đã trở về, thấy Khương Mộ Vân hắn vô cùng ngạc nhiên.



Nhưng Khương Mộ Vân thì có hơi xấu hổ, người ta thì tranh thủ cơ hội cho cô nhưng giờ cô lại tới từ chức.



Đi theo James vào phòng làm việc, cuối cùng Khương Mộ Vân quyết định đi thẳng vào vấn đề, cô đưa hắn đơn từ chức, cũng giải thích ngắn gọn nguyên nhân.



Lý do chính là cô và mẹ đã xa nhau nhiều năm, lần này trở ề đột nhiên cảm thấy mẹ mình già đi rất nhiều, cô muốn về nước làm bạn với bà, quý trọng thời gian còn bên nhau. Cô không đề cập đến chuyện của Mạnh Triều Huy, mặc dù đây mới là lý do chính để cô về nước, nhưng đây cũng là vấn đề tương đối riêng tư, cô cảm thấy mình không phải nói với James.



James trầm ngâm hồi lâu, hắn biểu đạt sự tiếc nuối của mình nhưng chung quy vẫn đồng ý.



“Wendy, tối nay em có thời gian không? Tôi muốn mời em ăn tối, em biết tôi có hứng thú với Trung Quốc mà, tôi muốn cùng em tìm hiểu thêm về Trung Quốc.” Lời mời của James rất chân thành.



Khương Mộ Vân tự nhiên biết rằng hắn có hảo cảm với Trung Quốc, thậm chí hắn còn có ý định làm quản lý chi nhánh khu vực SOW ở Thượng Hải – Trung Quốc, có lẽ anh chiếu cô như vậy là vì cô là cô gái người Hoa.



Cô mỉm cười không từ chối: “Rảnh chứ.”



“Vậy tối nay gặp, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho em.” James rất vui vẻ.



Khương Mộ Vân gật đầu, rời khỏi phòng làm việc, cô đến phòng nhân sự để làm xong thủ tục từ chức.



Xong xuôi hết thảy, cô về căn hộ ở New York trước.



Trước đây cô về nước rất vội vàng, hơn nữa cô cũng không nghĩ mình sẽ ở lại luôn nên quần áo, đồ đạc của cô vẫn còn ở trong đây.



Hôm qua cô đã quay về đã đóng gói được gần như mọi thứ, xế chiều hôm nay mới thu dọn được vài thứ lặt vặt.



Sau khi thu thập xong, cô gọi điện cho công ty chuyển phát nhanh, người ở công ty chuyển phát nhanh cũng đến rất nhanh, họ giúp cô chuyển hành lý đi.



Sau một buổi chiều bận rộn có hơi mệt mỏi, Khương Mộ Vân làm ổ trên ghế sô pha, ngồi lướt điện thoại.



Cô có chút nhớ Mạnh Triều Huy rồi, nhưng bây giờ Trung Quốc đã khoảng bốn giờ sáng, cô không dám gọi điện và gửi tin nhắn cho anh, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh, chỉ dám nghe lại những tin nhắn thoại trước của hai người.



Nhưng cô chợt phát hiện cô càng nghe càng thấy nhớ anh, hết cách, định đi lướt Weibo để di dời sự chú ý của mình.



Hot search đầu tiên trên Weibo: Đạo diễn Mạnh Dục Thời đi khám bệnh một mình, trông rất phờ phạc làm người ta phải thương tiếc!!



Bức ảnh đi kèm cho thấy Mạnh Dục Thời đang ngồi trên một hàng ghế ở hành lang bên ngoài trong một phòng khám bệnh, trên tay còn cầm một đống giấy kiểm tra, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, tóc ông ta đã trắng xám, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, thoạt nhìn giống như một người đàn ông mẹ góa con côi, sớm đã không còn kinh tài tuyệt diễm như năm đó, không còn phong thái anh tuấn tiêu sái của một đạo diễn lớn.



Mạnh Dục Thời, tên này nghe sao có chút quen tai.



Khương Mộ Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra, ông ta chính là chồng trước của Diêu Tinh Tinh, là bố của Mạnh Triều Huy.



Cô vội vàng nhìn xuống phần bình luận, hầu hết mọi người đều đang cảm thán vị đạo diễn tài năng phong độ ngày nào đã sa sút đến mức này, có người còn nhắc đến Diêu Tinh Tinh, cho rằng Diêu Tinh Tinh quá nhẫn tâm, tốt xấu gì cũng từng là vợ chồng vân vân mây mây… Thậm chí có người còn nhắc đến con trai của đạo diễn Mạnh và Diêu Tinh Tinh, tuy rằng bố mẹ cô đã ly hôn, nhưng dù sao cũng là con trai người ta, bảo anh bất hiếu các thứ…



Khương Mộ Vân càng đọc càng tức, lòng cô thắt chặt lại, cô đăng nhập acc phụ mắng hết mấy cái bình luận đậm mùi đạo đức giả[1]: Mấy bạn ơi mọi người thực sự đã quên năm đó vị đạo diễn Mạnh là tra nam rồi à? Ông ta đã ngoại tình với rất nhiều diễn viên nữ bên ngoài đấy, ngay cả những nữ sinh ông ta cũng không tha; thân làm cha, hắn ta đã làm tròn trách nghiệm của một người cha chưa? Mấy chục năm nay có quan tâm để ý gì đến con trai mình không? Không khéo còn chẳng biết con trai mình năm nay bao nhiêu tuổi, sinh nhật vào hôm nào ấy! Gớm vậy mà còn có người thấy oan cho ông ta, thương hại ông ta, mấy người các người cũng thiện lương quá đi, đúng là những người có phẩm hạnh cao cả, nếu mấy chuyện này rơi vào đầu ngài ngài còn bao dung độ lượng như thế thì tôi nhất định sẽ phục ngài sát đất!



Cô không biết Mạnh Triều Huy có đọc được những tin tức tiêu khiển này không, nếu anh anh đọc được thì liệu anh sẽ thấy thế nào? Có điều anh không có thói quen lướt Weibo nên chắc sẽ không đọc được đâu.



Về phần dì Diêu, Khương Mộ Vân cũng không lo lắng, bởi vì bà là ảnh hậu Diêu là người có kinh nghiệm bước qua sóng gió, cô biết mấy thứ nhỏ nhặt này sẽ không ảnh hưởng đến bà, dù cho bà có đọc được, chắc cũng chỉ giống quần chúng ăn dưa, cắn dưa[2] một cách thích thú.



James hẹn cô ăn tối lúc bảy giờ.



Nhìn thời gian đã năm giờ rưỡi, Khương Mộ Vân đi tắm, thay quần áo khác, thay xong liền xuất phát.



Nhà hàng mà James đặt trước ở Manhattan, cô đi bộ đến đó cũng không xa, cô vừa đi vừa gọi điện thoại cho Mạnh Triều Huy.



Bây giờ bên đó đã là sáu giờ hai mươi phút, anh cũng đã dậy, chắc đang chuẩn bị tập thể dục.



Nhưng mà kỳ lạ thay điện thoại anh bị tắt.



Khương Mộ Vân cũng không suy nghĩ nhiều, gửi cho anh một tin nhắn thoại trên WeChat: “Em đã làm xong thủ tục từ chức rồi, James có mời em đi ăn bữa tối cuối cùng, tên gì ấy… Nhưng nói chung là nhà hàng ba sao Michelin, nghe bảo chỗ đó khó đặt lắm, trước em có hẹn vài lần mà không có hẹn được. Lần này nhờ có phúc của James mà em đã được đến thử.”



Khương Mộ Vân dừng lại. giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Còn có, em nhớ anh lắm.”



Khi cô đến nhà hàng, James đã đến, nhìn thấy cô hắn lập tức vẫy tay chào cô.



Khương Mộ Vân đi qua, cười nói: “Tôi không đến muộn chứ?”



“Tất nhiên là không rồi.” James đáp, cũng phân phó người bồi bàn mang thức ăn lên.



James còn gọi một chai rượu vang đỏ đắt tiền nhưng Khương Mộ Vân từ chối, cô đã hứa với Mạnh Triều Huy rằng cô chỉ được uống rượu khi có anh ở bên.



James là một thân sĩ, hắn trả lại đồi uống không miễn cưỡng cô nữa.



Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Khương Mộ Vân giới thiệu tỉ mỉ cho hắn về một số thành phố Trung Quốc mà hắn hứng thú, nói một chút về tập tục độc đáo của Trung Quốc, James chăm chú lắng nghe, lộ vẻ khát khao, sau bữa ăn bầu không khí rất hài hòa.



Đôi mắt xanh lam của James nhìn chằm chằm vào Khương Mộ Vân, nhìn đôi mắt trăng khuyết xinh đẹp của cô, nụ cười nhạt bên môi, cô ngồi đó miêu tả những món ăn đặc sắc của Trung Quốc cho hắn nghe.



Ánh đèn dìu dịu chiếu vào mặt cô, khiến cô càng thêm xinh đẹp dịu dàng, hắn không nhịn được mà cắt ngang cô: “Wendy, tôi thích em.”



Khương Mộ Vân sửng sốt, James cười lại lặp lại lần nữa.



Khương Mộ Vân vẫn còn rất bất ngờ, cô biết James đối xử với cô rất tốt, rất lịch sự, nhưng cô vẫn cho đó là do thái độ thân sĩ của anh, là vẻ lịch sự khắc vào trong xương khảm trong thịt, có lẽ hắn chưa đối xử với bất kỳ một người phụ nữ nào như thế.



Cô thẫn thờ một lúc, sau đó chân thành đáp lại lời hắn: “James xin lỗi, tôi có bạn trai rồi. Hơn nữa tôi rất yêu anh ấy.”



Ánh mắt James ảm đạm đi trong một cái chớp mắt, nhưng hắn lập tức nở nụ cười, giọng nói có chút chua chát, nhưng cũng rất thẳng thắn: “Thì ra đây mới là lý do khiến em quyết định ở lại Trung Quốc. Bạn trai em đúng là một người đàn ông may mắn.”



“Không, tôi mới là người may mắn.” Khương Mộ Vân mỉm cười nói, cô cầm khăn tay lau miệng, đứng dậy nói lời tạm biệt với hắn: “James, cảm ơn sự quan tâm của ngài trong suốt khoảng thời gian này, cũng rất cảm ơn sự hiếu khách của ngài, đồ ăn rất ngon. Sau này nếu có cơ hội thì anh nhất định phải đến Trung Quốc, tôi và bạn trai sẽ chiêu đãi anh.”



James đứng dậy: “Được rồi, một lời đã định. Tôi tiễn em về.”



“Không cần đâu, tự tôi trở về cũng được. Từ đây về rất gần.” Khương Mộ Vân xách túi lên chuẩn bị ra về.



James nhìn về phía ngoài cửa sổ, bảo: “Thế nhưng bây giờ trời đang mưa, hay là để tôi đưa em về, xe ở ngay cửa thôi.”



Khương Mộ Vân lôi một cái ô vàng trong túi ra cười nói: “Tôi có mang dù rồi, không cần phiền phức như vậy đâu.”



Từ trước đến nay James vẫn luôn là người thân sĩ, nhìn thấy sự kiên trì của cô hắn liền không gượng ép nữa, gật đầu cười: “Được rồi.”



Khương Mộ Vân đi ra khỏi nhà hàng, vừa bung ô định cất bước đi vào trong cơn mưa phùn, bỗng nhiên bước chân cô khựng lại, ngây người tại chỗ.



Dưới gốc cây cách đó năm mét có một người đàn ông đang đứng.



Ánh đèn đường xuyên qua kẽ lá chiếu vào, ánh sáng vàng mơ hồ bao quanh thân hình người đàn ông, anh ta mặc bộ tây trang màu đen, hai tay c ắm vào túi, ngũ quan tuấn mỹ, tóc đen, mi dày.



Anh không có ô nên tóc anh bị mưa làm ướt, mái tóc lòa xòa dán trên trán, nhưng không hề chật vật.



Anh thực sự là người thu hút, những người đi ngang qua đều đổ ánh mắt vào anh, nhưng hình như tâm trạng anh không tốt lắm, đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, hai tròng mắt đen kịt toát ra vẻ lạnh lẽo, cả người tản ra khí lạnh làm người ta không dám đến gần anh.



Mãi cho đến khi có một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, lông mày anh mới dần giãn ra, đôi môi đỏ mọng cong lên, anh sải bước đi nhanh về phía cô.



Khương Mộ Vân ngơ ngác nhìn anh, anh từ màn mưa phùn bước tới, như hư ảo trong mộng, mãi đến khi anh đứng trước mặt cô với nụ cười nồng đậm: “Sao thế? Mới có mấy ngày không gặp mà không nhận ra tôi nữa à?”



Lúc này Khương Mộ Vân mới hoàn hồn, cô ném ô sang một bên, thiếu chút nữa nhào vào lòng anh, treo cả người ở trên người anh, vừa mừng vừa đau, cô cúi đầu nhìn anh: “Sao anh lại ở đây hả? Mưa thế này mà anh đứng đó làm gì?”



Hai tay Mạnh Triều Huy ôm lấy chân cô, ôm cô quay một vòng, ngửa đầu đối diện với cái nhìn chăm chú của cô, cười nói: “Tôi nhớ em quá nên tới đây tìm em.”



Khương Mộ Vân ôm lấy mặt anh, cúi đầu hôn lên môi anh: “Em cũng nhớ anh lắm.”



Hai người đã có một nụ hôn dài kiểu Pháp ngay trước nhà hàng trước sự chứng kiến của đông đảo quần chúng xung quanh.



Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên ở nước Mỹ, mọi người cũng hiểu khi tình yêu quá mức mãnh liệt sẽ dẫn đến việc không kiềm chế được, nhưng giá trị nhan sắc của bọn họ cao quá nên người đi đường vẫn nhìn họ thêm nhiều chút.



James trong nhà hàng cũng nhìn thấy cảnh này, hắn bảo bồi bàn cho mình thêm một bình rượu, trong miệng líu ríu nói một câu: “Thật là một người đàn ông may mắn.”



“Thả em xuống.” Khương Mộ Vân đối mặt với ánh mắt tươi cười của mọi người cũng mắc cỡ không ngóc đầu lên được.



Mạnh Triều Huy đặt cô xuống, nhặt cái ô bên cạnh lên, bung ô che lên đầu hai người, ghé miệng thì thầm vào tai cô, anh cười cực vui: “Mây nhỏ thẹn rồi?”



Khuôn mặt trắng nõn của Khương Mộ Vân hồng rực lên, cô kéo Mạnh Triều Huy đi nhanh trong mưa: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”



“Về nhà làm gì?” Mạnh Triều Huy cười hỏi.



Khương Mộ Vân quay đầu, nghịch ngợm nháy mắt với Mạnh Triều Huy: “Về lấy thân báo đáp được không?”



Tiếng cười trong trẻo của Mạnh Triều Huy lẫn vào tiếng mưa tí tách: “Được chứ, chúng ta về nhanh một chút.”



Nói là như thế nhưng Mạnh Triều Huy cũng không được đi quá nhanh, anh vòng tay mình lên vai Khương Mộ Vân, chiều theo bước đi của cô, hai người chậm rãi đi trên con đường tràn ngập ánh đèn neon đang lập lòe, mưa bụi như những sợi chỉ vàng treo đầu đường, cứ thế từ từ đi.



“Anh đứng dưới mưa làm gì thế? Anh có thể đến nhà hàng tìm em luôn mà, không thì đợi em dưới mái hiên cũng được.” Khương Mộ Vân hỏi anh.



Mạnh Triều Huy rũ mặt che đi cảm xúc của mình, cười đùa bảo: “Em không cảm thấy chờ người dưới mưa không phải rất lãng mạn sao?”



Khương Mộ Vân trợn tròn mắt nhìn anh, còn nghiêm túc nói: “Lãng mạn cái quỷ, cẩn thận bị cảm lạnh. Về sau không được đem thân thể mình ra đùa bỡn!”



Mạnh Triều Huy ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng xong bảo: “Bạn gái đại nhân dạy phải. Đúng rồi, cấp trên của em đã nói gì với em vậy?”



“Không nói gì hết, chỉ kể về phong tục tập quán của Trung Quốc, anh ấy thực sự rất thích Trung Quốc.” Khương Mộ Vân chớp mắt.



Mạnh Triều Huy nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa sâu thẳm hơi híp lại, để lộ ra chút ít nguy hiểm: “Không nói gì nữa? Giống như tỏ tình với cô hay gì đó hả.”



Khương Mộ Vân hờn dỗi nhìn anh: “Sao cái gì anh cũng biết vậy?”



Mạnh Triều Huy nhìn về phía trước: “Chắc là do đàn ông hiểu đàn ông đi.”



“Trước đây em thật sự không biết anh ấy thích em, vừa rồi anh ấy mới nói, em còn rất kinh ngạc đấy, em nói với anh ấy, em có bạn trai rồi, hơn nữa…”



“Hơn nữa?” Mạnh Triều Huy nghiêng đầu nhìn cô.



Hạt mưa nhẹ nhàng đánh vào chiếc ô, lộp bộp lộp bộp, nghe rất thích tai, giọng nói êm ái của Khương Mộ Vân truyền đến: “Hơn nữa em rát rất yêu anh ấy…”



Tâm trạng u ám của Mạnh Triều Huy như thế được chiếu rọi bởi một tia sáng, sáng sủa ấm áp, lực nắm tay của anh tăng lên, nhếch môi cười.



Trở lại khu nhà của Khương Mộ Vân, cô đặt chiếc ô trên ban công, sau đó vào phòng tắm để đặt nước nóng cho Mạnh Triều Huy tắm.



Cơn mưa này tuy không lớn, nhưng lại kéo dài liên miên, anh cư nhiên đứng dưới mưa nửa tiếng đồng hồ, phải nhanh đi tắm cho đỡ lạnh.



Mạnh Triều Huy nhìn xung quanh một lần, khu nhà này khá cũ, diện tích không lớn, một phòng ngủ một phòng khách một bếp một phòng vệ sinh, thiết bị cũng rất cũ, anh thấy có chút đau lòng, Khương Mộ Vân từng ở chỗ này rất lâu.



Ong ong ong, điện thoại trên ghế sô pha rung lên, Mạnh Triều Huy đi qua, cầm lên.



Là Tân Thần gọi.



Đầu lưỡi Mạnh Triều Huy chạm vào răng hàm trên, ngón tay thon dài lướt nhẹ một cái, anh nhận điện thoại.



“Alo, ngài là?”



Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới hỏi lại: “Đây là số của Khương Mộ Vân đúng không?”



Mạnh Triều Huy lười biếng “Ừm”, sau đó mới nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Em ấy đi tắm rồi.”



Đầu bên kia điện thoại lại im lặng, sau đó tắt điện thoại luôn.



“Nước chuẩn bị xong rồi.” Khương Mộ Vân gọi anh từ trong phòng tắm.



Mạnh Triều Huy để điện thoại xuống, đáp lại lời cô: “Đến liền.”



Nhưng điện thoại trên ghế sô pha lại vang lên, vẫn là Tân Thần.



Mạnh Triều Huy cười lạnh, cúi người nhặt điện thoại lên, anh lại kết nối nhưng không nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người đàn ông trong điện thoại.



Đầu bên kia điện thoại thiếu kiên nhẫn: “Anh là ai hả?”



Mạnh Triều Huy ngồi xuống, hai chân đan chéo, giọng điệu bình: “Tôi là bạn trai em ấy, Mạnh Triều Huy.”



Đầu bên kia điện thoại thoáng chốc không có âm thanh, giống như chết lặng vậy, tút tút tút, điện thoại lại bị tắt.



“Anh đang làm gì thế?” Khương Mộ Vân đi ra từ phòng tắm, cau mày không vui, thấy Mạnh Triều Huy cầm điện thoại của mình cô bèn đi tới với lấy điện thoại: “Có người gọi điện thoại cho em à?”



Mạnh Triều Huy giấu điện thoại ra sau lưng anh không chịu đưa cho cô: “Ừm, anh giúp em nghe rồi.”



“Ai gọi thế anh?” Khương Mộ Vân hỏi.



Mạnh Triều Huy đứng dậy, đưa điện thoại cho cô, cười như không cười: “Bạn trai cũ của em.”



Xong anh đi lướt qua cô đi thẳng vào trong phòng tắm.



Khương Mộ Vân nhìn điện thoại thuận tay vứt lên ghế sô pha, cô cũng không ngu, giờ cô mà gọi lại cho Tân Thần, thì kiểu gì lát nữa anh cũng dày vò cô cho mà xem, cho nên bây giờ cô phải vào phòng tắm để đi nịnh hót Mạnh Triều Huy.



“Anh thử đi, xem nhiệt độ có vừa không.” Khương Mộ Vân cười ngọt ngào, giọng nói mềm mại.



Mạnh Triều Huy thò tay vào trong bồn tắm thử, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Cũng được.”



“Vậy anh tắm rửa sạch sẽ đi nhé, tắm xong em sấy tóc cho anh.” Khương Mộ Vân vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào đó, tiếp tục ‘lấy lòng’ anh, nhưng ngay sau khi cô quay người chuẩn bị ra ngoài.



Mạnh Triều Huy vươn tay kéo cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo cô về, cô bị kéo vào vòng ngực anh, anh ôm cô từ phía sau: “Chúng ta tắm cùng nhau đi.”



Khương Mộ Vân: “…” Cùng nhau tắm khác gì bây giờ làm, không khác gì luôn ý.



“Có thể không…” Khương Mộ Vân còn chưa nói xong.



Mạnh Triều Huy đã siết chặt tay, quả quyết cường ngạnh nói “Không thể.”



Khương Mộ Vân: “…” Sao dấm của anh nhiều thế hả!



“Được rồi, tùy anh tùy anh, tùy anh hết.” Khương Mộ Vân quay đầu, nhìn anh, nửa bất đắc dĩ nửa cưng chiều.



Mạnh Triều Huy cong môi cười khúc khích, anh che môi cô lại, khi trằn trọc khi triền miên, dứt khoát nói cho cô biết: “Bạn trai cũ của em hỏi em đang làm gì, tôi bảo, em đang tắm…”



Thoáng chốc mặt Khương Mộ Vân đỏ bừng, còn cố sức đánh anh: “… Sao anh lại tồi như vậy chứ.”



“Em cảm thấy có lỗi với hắn ta à?” Mạnh Triều Huy không hài lòng, động tác vô cùng mãnh liệt, công thành đoạt đất.



Khương Mộ Vân ôm chặt anh, sưởi ấm cho anh: “Dĩ nhiên không phải, em chỉ mới phát hiện anh rất hư rất xấu.”



Mạnh Triều Huy cười nhẹ: “Vậy em có thích không?”



“Thích, anh thế nào em cũng thích hết.” Khương Mộ Vân đỏ mặt, dịu dàng nói lời âu yếm.



Trở lại giường, Mạnh Triều Huy lại đòi hỏi, cực kỳ nhiệt liệt, phóng đãng.



Khương Mộ Vân bị dày vò sắp chết, cô mềm nhũn nằm ở trong vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn anh.



Mày kiếm nhíu lại, đôi mắt trống trải như biển cả âm trầm, giống như đáy biển sâu hoẳm cất chứa đau thương.



Khương Mộ Vân không khỏi nhớ tới tình cảnh anh đợi cô dưới mưa, đôi mắt anh hình như cũng như bây giờ, quá mức trống trải, lộ ra một vẻ lạnh thấu xương.



Lại nhớ tới hot search trên Weibo, Khương Mộ Vân có suy đoán nhưng cô không dám chắc, cũng không dám tùy tiện hỏi anh, sợ anh đau lòng.



Hai tay Khương Mộ Vân ôm chặt lấy hông của anh, cô dụi mặt mình vào ngực ai kia, khẽ gọi anh 2 tiếng: “Ca ca.”



Mạnh Triều Huy cúi đầu nhìn cô, đôi mắt như sáng lên, anh khẽ cười đáp lại lời cô: “Ca ca?”



“Vâng, ca ca có chuyện gì muốn nói với em không, em sẽ ngoan ngoãn lắng nghe nha.” Khương Mộ Vân ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo ướt ắt vẫn còn lưu lại vẻ quyến rũ sau một cuộc tình.



Trong lòng Mạnh Triều Huy thở dài, không ngờ lại bị A Mộ phát hiện, đáy lòng có dòng nước ấm chảy qua.



Anh ôm chặt cô, hôn nhẹ lên trán hời hợt nói: “Thật ra cũng không có việc gì, hôm qua Mạnh Dục Thời gọi điện cho tôi, kể về bệnh của ông ta, bảo tôi đến thăm ông ta một chút.”



“Ông ta còn có gan gọi điện cho anh?” Khương Mộ Vân tức giận nói, lại hỏi anh: “Ông ta nói cái gì?”



“Tôi nói, liên quan gì đến tôi, xong tôi cúp điện thoại luôn rồi.” Đầu ngón tay Mạnh Triều Huy quấn một lọn tóc của Khương Mộ Vân, nhẹ giọng nói, thờ ơ bảo: “Sau đó ông ta gửi một tin nhắn cho tôi, ông ta thừa nhận bản thân có lỗi với tôi, còn xin lỗi mẹ tôi, ông ta nói chỉ khi mình già yếu bệnh tật mới hiểu được thứ quan trọng nhất trên thế giới này thứ quan trọng nhất là tình thân, gia đình…”



“Vậy anh nghĩ như thế nào?” Khương Mộ Vân hỏi.



Mạnh Triều Huy lạnh lùng giễu cợt: “Lúc còn trẻ làm toàn chuyện vô liêm sỉ, già rồi dùng một câu ‘Tôi biết lỗi rồi’ là nghĩ mình có thể tẩy trắng à, ông ta nghĩ hay lắm! Vẫn còn cái gì mà muốn giống như người bình thường, hưởng thụ niềm vui gia đình con cháu đề huề, ông ta xứng sao?!”



Khương Mộ Vân cố sức ôm chặt lấy anh, cô dụi đầu vào ngực anh, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Ông ta không xứng! Triều Triều à em ủng hộ anh! Cho dù anh có làm gì em cũng ủng hộ anh!”



Cô bỗng nhiên nghĩ tới một truyện, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trăng liềm cong lên, cười ranh mãnh: “Ông ta muốn con cháu đuề huề, cứ để ông ta nằm mơ đi, sau này chúng ta sẽ sinh mười tám đứa con, chúng ta sẽ không để chúng quây quần bên gối ông ta, để ông ta tức chết, thế nào!?”



Mặt mày lạnh lùng của Mạnh Triều Huy bỗng nhẹ nhàng hẳn đi, anh lật người đè cô xuống dưới, lồ ng ngực rung lên, nụ cười bên môi anh giống hệt yêu nghiệt: “Khó mà làm được!”



Khương Mộ Vân có chút buồn, quay đầu không nhìn anh nữa: “Ý anh là gì hả? Không muốn sinh con với em hả?”



Mạnh Triều Huy quay mặt cô lại, bốn mắt nhìn nhau, khẽ cười bảo: “Tôi chỉ sinh con với em thôi, nhưng tôi không nỡ để em sinh nhiều như vậy, sinh con sẽ suy nhược, tôi thấy sinh hai đứa là được rồi, sinh hai đứa để chúng nó tự chơi với nhau, để không quấy rầy tới chúng ta.”



Lúc này Khương Mộ Vân mới vui vẻ cười: “Vậy thì hai đứa, em thích trẻ con lắm, sinh một đứa sẽ rất chán, hai đứa thì v…”



Cô còn chưa nói xong, Mạnh Triều Huy đã bịt môi cô, khàn giọng bảo: “Vậy bây giờ chúng ta tạo em bé.”



Cô ấm áp như vậy, xua tan hết tối tăm lạnh lẽo trong lòng anh; cô tốt đẹp như thế làm anh mong chờ đến tương lai ngày mai.



_Chú thích:



[1] (道德绑架): em đang khá phân vân khi biên tập đến cụm từ này, đại khái là chỉ một loại hiện tượng mà mọi người dùng danh nghĩa đạo đức, lợi dụng yêu cầu tiêu chuẩn không thiết thực hoặc quá trời cao để uy hiếp, mắng nhiếc người khác. Cái kiểu có tiền thì phải đi làm từ thiện, người có lỗi đã nhận lỗi thì phải chấp nhận tha thứ, làm người phải khoan dung độ lượng =)) kiểu giống phật online trên mạng ý.



[2]Quần chúng ăn dưa: dân hóng drama; ăn dưa: Hóng hớt drama một cách rõ ràng =))
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom