• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sói vương bất bại Full dịch (29 Viewers)

  • Chap-328

Chương 328: Chủ động chịu chết, thủ đoạn của Hoắc Linh Lung




Cập nhật chương mới tại Vietwriter



Đúng là!



Ám Dạ Quỷ Vương cũng tới Nam Cương!



Hơn nữa!



Vẫn luôn trốn ở phía sau màn, làm theo ý chỉ của Đế Uyên, trong bóng tối thao túng toàn bộ!



Bây giờ!



Đế Hạo đền tội, Tiêu Nhất Thiên bị bắt, hai mươi ngàn đại quân người Man của Hội Diêu và Thiết Ngao bị nhất cử tiêu diệt, làm người đứng sau mọi chuyện, là kẻ bố cục thì chắc hẳn Để Uyên và Ám Dạ Quỷ Vương đắc ý nhất chứ?



Toàn bộ!



Đều như bọn họ sở liệu!



Đều như bọn họ mong muốn!



Tất cả đều là kết quả mà bọn họ hy vọng nhìn thấy!



"Tỉnh rồi sao?"



Ám Dạ Quỷ Vương không quay đầu lại. Phía sau lại giống như mọc mắt, biết được nhất cử nhất động của Tiêu Nhất Thiên, tay phải ông ta cầm bảo đao Lang Đồ, ngón trỏ trái khẽ xẹt qua lưỡi đao, nói: "Thanh đao này của cậu, tốt thì tốt!"



"Chỉ tiếc, lệ khí quá nặng!"



"Những năm này!"



"Người uổng mạng dưới nó không có mười ngàn cũng có tám ngàn!"



"Chờ sau khi cậu chết!"



"Tôi sẽ tìm một danh sư rèn đúc, hòa tan nó đúc lại một lần nữa, tiêu lệ khí của nó, để nó được sinh ra một lần nữa..."



Giọng Ám Dạ Quỷ Vương bình thản như nước, nghe không ra bất kỳ tâm trạng chập chờn nào, ngay cả giọng điệu cũng giống như trước đây, dường như trận chiến ba ngày trước chưa từng xảy ra!



Tiêu Nhất Thiên muốn ngồi dậy, lại lực bất tòng tâm!



Mặc dù tỉnh! Nhưng sức lực trên người không hề khôi phục lại!



Thậm chí



Tiêu Nhất Thiên cảm nhận tình huống trong cơ thể một chút, sau đó thì khiếp sợ không gì sánh nổi, phát hiện minh kình trong đan điền anh như là bị triệt để khóa lại, không thể sử dụng được chút nào!



Ngay cả cơ bắp, huyết mạch trên người cũng đều mềm nhũn, giống như từng cục bong gòn, không nhấc lên nổi nửa phần sức lực!



Nằm ở nơi đó!



Ngoại trừ cổ trở lên còn có năng lực tự chủ thì từ cổ trở xuống, toàn bộ thân thể hoàn toàn không cách nào động đậy, rất giống một người thực vật hoàn toàn tê liệt!



"Đừng có mơ mộng hão huyền!"



"Vô dụng thôi!"



Ám Dạ Quỷ Vương than nhẹ một tiếng, để bảo đao Lang Đồ ở một bên, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, cúi đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên một chút, nói: "Nếu như không khóa được đan điền của cậu, không hạn chế được hành động của cậu, sao tôi dám tuỳ tiện để cậu tỉnh lại?"



Nói xong!



Ám Dạ Quỷ Vương lại liếc mắt nhìn bảo đao Lang Đồ, tự giễu nói: "Tôi cũng



không muốn mình cũng giống như bọn Hoắc Mãng, Đế Hạo, Vũ Quang Khải, trở thành vong hồn dưới đao của cậu!" Thử mấy lần cũng không làm nên chuyện gì, Tiêu Nhất Thiên chỉ có thể từ bỏ!



Nhìn chằm chằm Ám Dạ Quỷ Vương!



Mở miệng hỏi: "Đã sợ tôi, tại sao không dứt khoát giết tôi?"



"Bởi vì cậu còn không thể chết!"



Ám Dạ Quỷ Vương nói: "Cậu còn không có hoàn toàn phát huy ra giá trị của mình, cho nên, câu không có quyền chết!"



"Tôi nhớ!"



"Trước kia cậu nói một câu, có đôi khi muốn chết cũng là một chuyện vô cùng xa xi!"



"Tôi thích câu nói này!"



"Bây giờ!"



"Tặng lại cho cậu!"



Câu nói này đúng là vô cùng phù hợp tình cảnh của Tiêu Nhất Thiên bây giờ, hoàn toàn tê liệt, đừng nói là giết người, ngay cả năng lực tự sát cũng không có, trở thành thịt cá trên thớt của người khác, chỉ đành mặc cho người ta làm thịt! Tuy nhiên!



Tiêu Nhất Thiên cũng không muốn chết!



Tô Tử Lam và Tô An Nhiên ở thủ đô xa xôi vẫn còn trong lúc nguy nan, vẫn chờ anh đi giải cứu!



"Lý do là gì?"



Tiêu Nhất Thiên gặng hỏi: "Mấy người không dám thả tôi, nhưng lại không giết tôi, bây giờ tôi như phế nhân, còn giá trị lợi dụng gì với các người?"



Câu trả lời của câu hỏi này!



Thật ra!



Trong lòng Tiêu Nhất Thiên biết rõ!



Lần trước khi đi Dãy núi Thập Vạn thì Hoắc Linh Lung đã nói cho anh biết!



Nhưng mà!



Trước mặt Ám Dạ Quỷ Vương, đương nhiên là Tiêu Nhất Thiên phải diễn tiếp tuồng vui này, giữ vững sự tò mò, Ám Dạ Quỷ Vương là người thông minh, lỡ như bị ông ta phát hiện được điều không thích hợp, nghi ngờ đến Hoắc Linh Lung, vậy thì xong đời rồi!



"Cậu muốn biết?"



"Ha ha!"



Ám Dạ Quỷ Vương âm trầm cười một tiếng, lại lắc đầu, nói: "Chờ tôi dẫn cậu về thủ đô, gặp hoàng chủ bệ hạ, đến lúc đó cậu sẽ biết!"



"Bây giờ tôi chỉ có thể nói cho cậu!"



"Giá trị lợi dụng của cậu, rất lớn, cực kỳ lớn, lớn đến chính cậu cũng không nhận ra được, không tưởng tượng nổi!"



Nói đến đây là được!



Có mấy lời, Ám Dạ Quỷ Vương cũng không muốn nói rõ!



"Thật sao?"



Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh, nói: "Trước khi đến Nam Cương, rồi vào hoàng thành, yết kiến hoàng chủ, trong điện Hùng Loan. Hoàng chủ ra tay với tôi, thực lực của ông ta hơn xa tôi!"



"Lúc ấy!"



"Rõ ràng ông ta có thể bắt được tôi dễ như trở bàn tay!”



"Nếu tôi giá trị lợi dụng lớn như thế, lúc ấy tại sao ông ta không động thủ? Mà muốn giả mù sa mưa ban thưởng phủ Sói vương cho tôi, phong tôi làm Bình Nam đại tướng quân, còn nói muốn nhận tôi làm con trai nuôi. Truyền ngôi lại cho tôi?"



"Chẳng lẽ!"



"Vòng vo một vòng lớn như vậy chỉ vì muốn tôi giết con thay cho ông ta hay sao?"Có Vũ Quang Khải và Hoắc Linh Lung thì dù cho không có Tiêu Nhất Thiên thì Để Hạo cũng phải chết không nghi ngờ!



Cho nên!



Lý do này nhìn như hợp lý nhưng lại không đầy đủ!



"Dĩ nhiên không phải!"



Ám Dạ Quỷ Vương nói ra: "Đế Hạo chính là thái tử đương triều. Cậu cũng là Sói vương Bắc Cảnh, hai người các cậu có thân phận không bình thường, muốn để hai người quang minh chính đại chết mất, hiển nhiên cần một cơ hội!"



"Mà cậu tru sát Hoắc Mãng, kết thù với Đế Hạo, khiến cho Nam Cương nổi loạn, chính là thời cơ tốt!"



"Giống như bây giờ!"



"Đế Hạo hi sinh vì nước, cậu phản quốc, này chẳng lẽ không phải là kết cục tốt nhất sao?"



"Ha ha!"



Ám Dạ Quỷ Vương cười cười, sau đó nói tiếp: "Còn phần lần trước tại sao không bắt cậu, không giết cậu, lại hao hết trắc trở, nhất định phải làm cho cậu đến Nam Cương một chuyển, thật ra nguyên nhân rất đơn giản!"



Bộp!



Bộp bộp!



Nói đến đây. Đột nhiên Ám Dạ Quỷ Vương đưa tay vỗ tay một cái, một lát sau, tiếng bước ân vang lên, một áng người quen thuộc chậm rãi đi vào trong phòng!



Chính là Hoắc Linh Lung!



"Không phải cậu vẫn luôn rất tò mò sao?"





"Năm năm trước!"



"Tôi đưa cậu ra khỏi ngục giam thứ tư ở thành phố Hải Phòng. Đưa vào bên trong Bắc Cảnh, cậu chỉ hôn mê một chút, sau khi tỉnh lại thì lại vô duyên vô cớ được kích hoạt huyết mạch siêu cường, ngày tiến ngàn dặm, thời gian năm năm ngắn ngủi thì đã thành cao thủ minh cảnh trẻ tuổi nhất từ trước tới này ở Đại Hạ?"



"Thật ra!"



"Cũng không phải là do Lưu Ly Thánh Thủy như trong tưởng tượng của cậu, mà là thủ đoạn của cô Linh Lung!"



Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Hoắc Linh Lung, mặt lộ vẻ khiếp sợ!



Trong lúc khiếp sợ lại kèm theo một tia nghi ngờ!



"Ô?"



Nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"



Ám Dạ Quỷ Vương tán dương: "Cô Linh Lung có danh xưng là độc nữ Nam Cương, người mang huyết mạch độc thể. Kỹ thuật dùng độc của cô ta vượt xa khỏi nhận biết và tưởng tượng của cậu!"



"Cho nên!"



"Lúc trước khi kích hoạt huyết mạch cho cậu thì chúng tôi cố ý mời cô Linh Lung tự mình ra tay, kích hoạt huyết mạch cho cậu đồng thời cũng gieo mầm độc vào trong huyết mạch của cậu!" "Những năm này. Cậu chỉ biết mình tiến bộ thần tốc, quát tháo Bắc Cảnh, lại không biết ngay khi thực lực cậu tinh tiến thì mầm độc gieo xuống lúc trước



cũng mọc rễ nảy mầm bên trong thân thể của cậu, lặng yên không tiếng động xâm nhập vào trong huyết mạch của cậu!"



"Thậm chí!"



"Xông vào trong xương tủy của cậu!”



"Chuyện này!"



"Cũng là lý do vì sao cậu đường đường là một cường giả minh cảnh, rõ ràng bách độc bất xâm mà còn trúng phải kịch độc!”



Nói một cách khác!



Cho dù là Hoắc Linh Lung, sau khi Tiêu Nhất Thiên đã tiến vào minh cảnh, cô ta có hạ thuốc độc với anh thì cũng không làm nên chuyện gì!



Nhưng mà!



Kịch độc trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên đã được gieo từ năm năm trước, khi anh kích hoạt huyết mạch thì được gieo vào!



Cho nên!



Năm năm qua, trong tình huống anh không hề biết gì. Thật ra anh vẫn luôn dùng thân thể của mình bồi dưỡng những kịch độc đủ để trí mạng đó!



Mà bây giờ!



Hoắc Linh Lung hoàn toàn không cần hạ độc anh, chỉ cần kích hoạt mầm độc giấu trong huyết mạch và trong xương tủy anh là được, như vậy là có thể tuỳ tiện lấy mạng của anh!



Hung ác!



Lại là hai chữ hung ác



"Có khiếp sợ hay không?"



"Có bất ngờ hay không?"



"Ha ha!"



Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên cực kỳ khó coi, mà chuyện này khiến Ám Dạ Quỷ Vương rất là hài lòng, ông ta hiếm khi được cười vui vẻ như vậy, lại giải thích thêm: "Mầm độc trong cơ thể cậu chính là cô Linh Lung tự tay gieo xuống!"



"Chỉ có cô ta có thể kích phát!"



"Cũng chỉ có cô ta có thể giải trừ!" "Cho nên!"



"Cô Linh Lung không tiền di đến thủ đô, nhất định phải để cậu đến Nam Cương một chuyến, đến đây chịu chết!"



"Nguyên nhân chính là như thế!"



"Ngày cậu vừa tới thành Nam Di thi Vũ Quang Khải mới cố ý gây xung đột với cậu, nói chuyện tế hổ đầm đen cho cậu biết, không chí là vì mê hoặc Đế Tạo, đồng thời cũng là vì tạo một lý do cho cậu chủ động chạy tới dãy núi Thập Vạn tìm cô Linh Lung chịu chết!"



"Rất không khéo!"



"Cậu trúng kế!"



"Còn nhớ rõ những hoa tươi rực rỡ đủ màu sắc trên đỉnh núi cho có Linh Lung không? Còn nhớ rõ mùi hương hoa thấm cả ruột gan, say mê lòng người đó không?"



"Thật ra!"



"Những mùi phấn hoa thơm đó lại phối hợp với tiếng sáo của cô Linh Lung,



chính là cách để mà kích phát mầm độc trong cơ thể cậu, sau khi mầm đc bị kích phát ra, một khi cậu sử dụng ám kình hoặc là minh kình trong chiến đấu. Độc sẽ nhanh chóng ăn mòn huyết mạch và ngũ tạng lục phú của cậu!"



"Thậm chí!"



"Uy hiếp đến đan điền và tính mệnh của cậu!”



"Cho nên!"



"Mới có chuyện xảy ra trên bàn đàm phán ba ngày trước!”



"Cho nên!"



"Bây giờ cậu mới có thể như một phế vật, nằm ở chỗ này, trở thành thịt cá



trên thớt của chúng tôi, mặc cho chúng tôi làm thịt...



Một câu nói!



Nói rất là dõng dạc!



Cho dù là Ám Dạ Quỷ Vương từ trước đến nay trầm ổn như nước, bình tĩnh như núi. Khi nói ra lời này thì Tiêu Nhất Thiên cũng có thể cảm nhận được sự phấn chấn khó mà che giấu được trong lời nói của ông ta!



"Hóa ra là như thế này!"



Tiêu Nhất Thiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Đã hiểu!"



"Đã hiểu rõ tất cả!"



"Hóa ra!"



"Từ năm năm trước khi ông đưa tôi ra khỏi ngục giam thứ tư ở thành phố Hải Phòng, bắt đầu từ lúc đó thì ông và hoàng chủ hoàn toàn không hề tin tưởng tôi, từ vừa mới bắt đầu thì hai người đã chuẩn bị xong cách đối phó tôi, sớm tìm được cách kiềm chế tôi!" "Cho nên!"



"Cho dù tôi có tiến bộ nhanh, biến thành mạnh tới đâu thì từ đầu đến cuối cũng không thể nào thoát khỏi khỏi sự khổng chế của mấy người!”



Sự thật rất phũ phàng!



Năm năm qua!



Tiêu Nhất Thiên gây ra sóng gió trong chiến trường Bắc Cảnh, bảo vệ quốc gia lãnh thổ, tạo nên uy danh hiển hách, lập được chiến công hiển hách, dưới một người, trên vạn người, trở thành một trong bốn vương của Đại Hạ!



Nhưng mà!



Từ đầu tới cuối, tất cả những chuyện này chính là một âm mưu cực lớn!



"Không sai!"



Ám Dạ Quỷ Vương đắc ý nói: "Trong mắt của hoàng chủ bệ hạ, thiên hạ là bàn cờ, chúng sinh đều là quân cờ!"



"Cậu!"



"Tất nhiên cũng không ngoại lệ!"



"Bây giờ!"



"Cậu đã chính thức tiến vào minh cảnh, hoàn thành sứ mệnh của cậu, Cến lúc cậu hi sinh vì nước rồi!"



Nói xong!



Ám Dạ Quỷ Vương gật đầu ra hiệu cho Hoắc Linh Lung, quay người muốn đi gấp!



"Chờ một chút!"



Mà có vẻ như là Tiêu Nhất Thiên nghĩ tới điều gì, ngăn lại hỏi: "Nếu năm năm trước đó các người biết được huyết mạch của tôi không bình thường, cho nên cố ý bày kế này để mưu hại tôi!"



"Như vậy!"



"Chắc chắn các người cũng biết được chuyện của mẹ ruột của tôi!"



"Đúng không?"



"Tôi muốn biết!"



"Trong hàng núi Vạn Trượng, bên trong mật thất đó, người phụ nữ bị các người tra tấn đến chết thảm đó, rốt cuộc là ai?"



"Người đó!"



"Có phải là mẹ ruột của tôi, Diệp Ngọc không?



Cập nhật chương mới tại Vietwriter
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom