• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sói vương bất bại Full dịch (14 Viewers)

  • Chap-302

Chương 302: Ai, mệnh này không còn dài, bàn cờ lớn của Hoàng chủ




Cập nhật chương mới tại Vietwriter



"Vậy sao?”



"Haha!"



Hoàng chủ cười nhạt, cũng như Tiêu Nhất Thiên không tin lời nói nhảm ban nãy của ông ta vậy, tất nhiên ông ta cũng không tin lời nói vô nghĩa của Tiêu Nhất Thiên, bèn hỏi: “Có hứng thú hay không có hứng thú, muốn ngồi hay không muốn ngồi, quan trọng sao?”



"Vừa rồi!"



"Cậu còn rất bình tĩnh cùng ta đàm đạo về đạo làm đế vương, vậy cậu có từng nghĩ tới, thế nào là đạo làm quân thần hay không?"



"Phục tùng mệnh lệnh, vốn là thiên chức của quân nhân!”



"Tôi thật sự muốn để cậu ngồi vị trí tôn quý này, cậu nói cậu không có hứng thú thì muốn kháng chỉ hay sao?"



Không thể không thừa nhận rằng!



Hoàng chủ không chỉ có thực lực mà còn có đầu óc, ông ta là một cao thủ quay xe, mưu sâu kế độc, cùng một vấn đề, cho dù bạn trả lời như thế nào, đều con mẹ nó không qua!



Bạn muốn xưng đế?



Được thôi!



Ông ta sẽ nói là bạn mưu phản, phản nghịch!



Bạn không muốn xưng để?



Cũng được!



Ông ta sẽ nói bạn kháng chỉ, tội đáng muôn chết!



Đậu má!

Trên đầu Tiêu Nhất Thiên nhảy ra ba vạch đen, vậy thì rốt cuộc là ông muốn như thế nào. Muốn tôi làm hay không làm?



Ý nghĩa trong lời mà Hoàng chủ nói, chân lý có một!



Ông ta nói như thế nào!



Thì chính là thế đó!



Tiêu Nhất Thiên xem như học khôn hơn rồi, biết thế nào là thiên uy khó dò, vì vậy, anh cũng chẳng muốn giải thích thêm gì nữa, mà trực tiếp nói: “Hoàng chủ điện hạ có gì phân phó, thần sẽ làm theo là được!”



Lúc này Hoàng chủ mới vừa lòng!



"Năm năm nay, từng lời nói từng hành động của cậu ở bắc cảnh, tôi đều biết rất rõ, cậu chỉ huy quân đội đánh giặc, bảo vệ biên cương tổ quốc, xem như giúp cậu rèn luyện!"



"Hay ngay cả một đao một kiếm ban nãy, cũng chỉ là thử thách cậu!”



“Đỡ không được, sẽ chết!”



"Đỡ được!"



"Tôi sẽ cân nhắc, nhận cậu làm con nuôi, sẽ liệt cậu vào danh sách người thừa kế.” Giọng nói của Hoàng chủ không ngừng chuyền tới khiến



Tiêu Nhất Thiên càng thêm khó hiểu!



Chuyện đùa thành thật?



"Nhưng!"



Ông tiếp tục nói tiếp: “Trước chuyện này, tôi vẫn còn một chuyện quan trọng khác nữa, muốn cho cậu đi làm!”



"Làm xong!"



"Vừa trừ hại cho dân, cũng là thay cậu quét sạch chướng ngại vật trên con đường lên vương vị sau này!”



Nghe vậy!



Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên thay đổi!



Chuyện này là...



Quấn nhiều vòng như vậy, cuối cùng cũng lời đuôi cáo ra rồi? "Ô?"

Tiêu Nhất Thiên hiếu kỳ nói: “Nhiệm vụ gì?"



"Loạn Nam Cương!"



Nhắc tời từ này, giọng nói Hoàng chủ nhất thời trầm xuống, hừ một tiếng rồi nói: “Hoắc Mãng trời sinh phản nghịch, bản tính ngông cuồng, nếu như giết được gã ta, cũng xem như là diệt trừ được một mầm họa cho Đại Hạ!”



"Tuy nhiên!”



"Gần đây Man tộc Nam Cương bắt đầu rục rịch, tập hợp năm vạn đại quân, muốn tấn công phía bắc nhằm phá hủy căn cơ Đại Hạ ta!”



Hoắc Mãng là thủ lĩnh Man tộc!



Mà Man tộc!



Trời sinh hiếu chiến, luôn nhằm nhe muốn chiếm đánh nước ta, lần này Tiêu Nhất Thiên giết chết Hoắc Mãng và ba vị tướng dũng mãnh mà Hoắc Mãng mang theo, nhìn thì có vẻ rất hả hê, vui mừng, nhưng đây cũng là cái cớ cho quân sư phía bắc của man tộc Nam Cương!



Dù sao thì!



Dưới quyền Hoắc Mãng còn có tám vị mãnh tướng, ba người trong số đó bị Tiêu Nhất Thiên giết chết thì Nam Cương vẫn còn năm người, Hoắc Mãng vừa chết như rắn mất đầu, năm người kia tất nhiên sẽ mượn cơ hội này mà xâu xé quyền lực, muốn thay thế Hoắc Mãng khống chế man tộc!



Mà vị quân sư phía bắc kia muốn báo thù cho Hoắc Mãng há chẳng phải là cách lôi kéo lòng người tốt nhất hay sao!



"Ý của Hoàng chủ điện hạ là?”



Tiêu Nhất Thiên không phải là đứa ngốc, tất nhiên nghe ra huyền cơ trong lời nói của Hoàng chủ!



Quả nhiên!



Đúng như những gì Tiêu Nhất Thiên đoán, sau một lúc, giọng nói của Hoàng chủ lần nữa truyền tới: “Hoac Mãng là do cậu giết, loạn Nam Cương cũng có thể nói do cậu mà ra!"



“Vì vậy!"



"Cậu phải có trách nhiệm và nghĩa vụ dân quân đình định

Nam Cương, giữ cho sông núi Đại hạ nước ta ổn định!”



Nghe cũng khá là có lý đó...!



Tuy nhiên!



Trong lòng Tiêu Nhất Thiên cũng không thoải mái!



Giết Hoắc Mãng!



Rõ ràng Hoàng chủ hạ lệnh, do đích thân ám dạ Quỷ Vương chuyển lời cho anh, cũng chính là một trong những lí do mà Hoàng chủ đồng ý cho anh mượn Luyện Long đỉnh để giúp anh bước vào cảnh giới minh cảnh!



Bây giờ sao lại trở thành họa do anh gây ra? Giết Hoắc Mãng thì oke tôi nhận, sao lại còn phải dẫn binh đi dẹp phản loạn Nam Cương!



"Làm sao vậy?”



Mặc dù Hoàng chủ chưa từng xuất hiện, Tiêu Nhất Thiên cũng chưa thấy ông, nhưng dường như ông có thể nhìn thấy mỗi một biểu cảm trên mặt Tiêu Nhất Thiên vậy, thấy Tiêu Nhất Thiên còn do dự, ông hỏi: “Cậu không muốn?"



"Muốn!"



Tiêu Nhất Thiên hít một hơi, đồng ý: Bảo vệ quốc gia đất nước là trách nhiệm của mỗi người!”



"Giết đám phản loạn là điều nên làm!”



"Nhưng mà.”



Điều Tiêu Nhất Thiên lo lắng nhất là, hiện giờ Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đều đang ở thủ đô, nếu như anh tới Nam Cương dẹp loạn, tất nhiên không thể dẫn hai mẹ con đi theo bên cạnh được!



Nhưng!



Trận chiến ở phủ của Đế Hạo, lúc đó Tiêu Nhất Thiên đã giết rất nhiều Ám cánh viên mãn dưới quyền của Để Hạo, quan hệ giữa anh và Để Hạo lúc đó cũng đã tan vỡ, nếu như anh đi rồi, một khi Đế Hạo ra tay với Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, thì làm thế nào?



"Tôi biết cậu lo lång!"



Hoàng chủ nói: "Hoàng thành mười dặm về phía tây có một

phủ đệ đã bắt đầu xây từ ngày con xuất ngũ, đang trong thời gian lắp đặt thiết bị, tên là phủ Sói Vương, là do tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu!”



"Một lát nữa!"



"Tôi sẽ hạ chỉ phong cậu là đại tướng quân Bình Nam, tới Nam Cương dẹp loạn. Về phần vợ và con của cậu, sẽ chuyển tới phủ Sói Vương, tôi sẽ cho năm mươi ngự lâm thị vệ qua đó, bảo vệ hai mẹ con bọn họ được an toàn!”



Nghe vậy!



Tim Tiêu Nhất Thiên nhảy càng mạnh, thực sự là vô cùng kinh ngạc!



Phủ Sói Vương?



Nghe có vẻ rất trâu bò!



Quan trọng là!



Lời nhận xét về vương vị mà Hoàng chủ vừa nói ban nãy. Nếu như nói đó chỉ là góp vui lấy lệ, thì không thể coi đó là sự thật được. Nhưng mà phủ Sói Vương không thể là giả được.



Ít nhất!



Có thể chứng minh một điều!



Kể từ ngày Tiêu Nhất Thiên xuất ngũ, anh đã trở thành quân cờ trên bàn cờ của Hoàng chủ rồi, Hoàng chủ bế quan tu luyện chưa từng xuất hiện, nhưng lại giám sát mọi thứ trong âm thầm!



"Tôi còn biết!"



Hoàng chủ không quan tâm sắc mặt Tiêu Nhất Thiên, tiếp tục nói: "Trước khi cậu đến thủ đô đã hẹn trước với người nhà, vào ngày hai mươi tháng năm, sẽ tổ chức hôn lễ với vợ của cậu!”



"Hôm nay!”



"Là ngày mùng mười tháng năm!"



"Vi vậy!"



"Cách ngày đó chỉ còn tám ngày nữa, trong tám ngày này, cậu bắt buộc phải dẹp loạn được Nam Cương, đến lúc đó, đợi ngày cậu chiến thắng khải hoàn trở về, tôi sẽ chiêu cáo thiên hạ, nhận cậu làm con nuôi, đồng thời cũng sẽ ban hôn cho cậu, tổ chức cho cậu một hôn lễ thể ki trong hoàng thành!

"Đến lúc đó, khắp nơi vui vẻ, toàn dân vui mừng!"



Lời này!



Hoàng chủ nói có vẻ rất chân thành tha thiết!



Nhưng Tiêu Nhất Thiên!



Nghe xong lại hơi sững sờ!



Con nuôi?



Ban hôn?



Đây... chẳng lẽ thật sự muốn đỡ anh ngồi lên vương vị này



sao?



Lúc nãy!



Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn không tin!



Mà bây giờ!



Lại bắt đầu có chút tin tưởng, nếu trách thì chỉ trách Hoàng chủ nói như thật vậy, Tiêu Nhất Thiên không chảy dòng máu hoàng tộc, vậy thì nhận làm con nuôi, phủ Sói Vương đã chuẩn bị sắp xong rồi, đại hôn hôm đó sẽ như đã nói, dẹp loạn Nam Cương là một thành tựu, chiến công to lớn, chiến thắng trở về sẽ chiêu cáo thiên hạ, cũng hợp tình hợp lý, mượn cơ hội thắng lợi này để tổ chức một buổi hôn lễ thế kỷ, đến lúc đó, ai có thể cướp đi sự nổi bật của Tiêu Nhất Thiên?



Cho dù sau này thật sự muốn kế thừa vương vị, cũng là hợp



Nhưng mà.”



Lần này, Tiêu Nhất Thiên không vội vã mà từ chối, mà anh do dự một lúc mới nói: “Nam Cương giáp với dãy núi thập vạn, người của Man tộc lại nuôi nhiều độc trùng dã thú làm thú nuôi, lực chiến mạnh mẽ!”



"Tám ngày!"



"Chẳng may thời gian không đủ thì làm thế nào?”



Bàn về vấn đề dẫn quân đánh giặc thì Tiêu Nhất Thiên chắc chắn là một chuyên gia, man tộc tập hợp năm vạn đại quân, mượn lợi thế mười ngọn núi lớn, thêm vào đó là sự hỗ trợ của độc trùng và mãnh thú, thời gian chỉ có tám ngày, quá ngắn!



Cho dù là Tiêu Nhất Thiên cũng không dám chắc, trong tám

ngày nhất định có thể đánh thắng man tộc Nam Cương!



Hoặc là!



Cho Tiêu Nhất Thiên trăm vạn đại quân, ưu thế về số lượng san bằng man tộc, quét sạch chúng!



"Ha ha!"



Hoàng chủ nghe lời này, bỗng bật cười, nói: “Cậu yên tâm,



Nam Cương chỉ còn lại năm mãnh tướng, trong đó ba người là



người của ta, bọn họ cũng sẽ giúp cậu dẹp loạn, sau đó kiểm soát man tộc!"



"Vì vậy!"



"Điều cậu cần làm, chỉ là dẫn binh qua đó, đứng đó làm màu thôi, chỉ là lấy một cái chiến tích mang về cho bàn dân thiên hạ ca tụng công đức!”



"Tám ngày, chắc chắn là thừa sức!”



Đậu má!



WTF!



Con mẹ nó chứ!



Tiêu Nhất Thiên suýt nữa thì bị câu nói của Hoàng chủ chọc cho nôn ra máu!



Còn lại năm mãnh tướng!



Trong đó thế mà lại có ba người của ông ta?





Còn đánh cái quần què gì nữa!



Cũng như những gì mà Hoàng chủ nói, ông ta để anh đến Nam Cương dẹp loạn, chẳng qua cũng chỉ để làm màu thôi!



Loại chuyện như thế này!



Thật sự con mẹ nó cũng quả là lừa bịp rồi, đừng nói đến Tiêu Nhất Thiên là một chiến thần, cho dù dẫn một con heo qua đó, sau tám ngày, cũng có thể khải hoàn chiến thắng mà về!



Này!



Chính là thủ đoạn của bậc để vương sao?



Tiêu Nhất Thiên thật sự bội con mẹ nó phục rồi!



Sau khi nói xong, Hoàng chủ lại hỏi: “Cậu còn câu hỏi nào nữa không?”

“Có!”



Tiêu Nhất Thiên hít sâu một hơi, bình ổn lại sự kinh hoàng vừa rồi, cố gắng khiến cảm xúc bản thân trở về bình thường mới trầm giọng nói: "Hôm nay trong lúc nóng vội, đã ra tay giết không ít người của thái tử điện hạ, bây giờ ngài ấy hẳn là đang muốn dồn tôi vào chỗ chết!”



"Nếu như ngài ấy biết, Hoàng chủ điện hạ có sắp xếp như thế này, e rằng..



Những lời sau đó!



Tiêu Nhất Thiên không nói ra, nhưng cũng đủ để Hoàng chủ hiểu!



Mấy năm này, hai bên Đế Hạo và Đế Khâm luôn tranh giành ngôi vị muốn cướp vị trí Đông Cung, bọn họ muốn có một ngày có thể kế thừa vương vị để xưng vương, nếu như để bọn họ phát hiện, vị trí mà bọn họ giành qua giành lại, đấu đến anh chết tôi sống, cả hai đều tổn thất nhiều thứ lại bị một người ngoài đến hẫng tay trên, cướp đi để vị mà bọn họ ngày đêm mơ ước, chắc chắn là sẽ tức đến rồ người!



Nếu như làm không tốt!



Sẽ dẫn tới nội chiến!



"Haizz!"



Hoàng chủ thở dài, nói: “Mặc dù Đế Khâm thiên phú bình thường, thực lực không đủ, nhưng làm việc lại biết điểm dừng, biết lấy đại cục làm trọng!”



"Nhưng Đế Hạo thì."



"Thắng bé này!”



"Từ nhỏ đã hiếu thắng, không từ thủ đoạn, nó và Hoặc Mãng âm thầm cầu kết, dã tâm của nó không phải chỉ là vị trí Đông Cung nhỏ nhoi! Ha ha, nó còn lo lắng bộ xương già này của tôi không dùng được nữa, muốn thay tôi luôn rồi!"



"Những điều này!”



"Trong lòng tôi đều biết hết!”



Nói thật!



Để Hạo có tâm muốn mưu phản, anh ta không chỉ muốn diệt

trừ Đế Khâm mà còn muốn giết bố ruột của mình hoàng chủ đương triều!



Nếu không thì!



Anh ta cũng không chơi với lửa, bất chấp nguy hiểm mà lựa chọn hợp tác với một kẻ xảo trá, nguy hiểm như Hoắc Mãng kia!



Vấn đề này!



Tiêu Nhất Thiên cũng từng nghĩ tới!



Tuy nhiên!



Điều mà Tiêu Nhất Thiên vẫn chưa hiểu chính là, cho dù Đế Hạo và Hoắc Mãng bắt tay với nhau thì có thể dư sức đối phó với Đế Khâm, nhưng làm sao có thể đấu lại Hoàng chủ đương triều?



Đặc biệt là sau khi giao thủ với Hoàng chủ ban nãy, Tiêu Nhất Thiên càng cảm thấy cho dù Hoắc Mãng được như mong muốn, lợi dụng Luyện Long đỉnh và Hắc Lân Tích Mãng bước vào cảnh giới minh cảnh, cũng không có khả năng đánh bại được Hoàng chủ!



Tiêu Nhất Thiên!



Chính là một ví dụ!



Nghĩ không ra!



Vì vậy!



Tiêu Nhất Thiên bèn hỏi: "Hoàng chủ điện hạ đã biết được mưu đồ của bọn họ, tại sao lại vẫn để thái tử điện hạ và lục hoàng tử hai người tranh giành đấu đá, lại để cho Hoắc Mãng vào thủ đô, để cho hắn tạo sóng tạo gió trong thủ đô này, mà không ngăn cản?"



Theo lý mà nói!



Với thân phận cửu ngũ chí tôn và thực lực cao thủ minh cảnh của ngài, nếu như muốn ngăn chặn Đế Hạo và Hoắc Mãng âm thầm cấu kết, thậm chí diệt trừ hai người họ là chuyện vô cùng đơn giản!



Nhưng!



Hoàng chủ lại để yên bế quan tu luyện, mở một mắt nhắm một mắt, thái độ không hỏi không quan tâm như vậy!

“Ngăn cản?"



"Cậu nghĩ tôi không muốn sao?”



"Không!"



“Không phải là không muốn, mà là không thể!”



Điều khiến Tiêu Nhất Thiên ngạc nhiên là lúc này giọng nói của Hoàng chủ lại lộ ra vẻ mệt mỏi, bất lực vô cùng, ông thở dài nói: "Dù sao thì cậu cũng đã vượt qua bài kiểm tra của tôi, có một số chuyện nói với cậu cũng không sao cả!”



"Thật ra!”



"Nhiều năm trước, khi tôi bế quan tu luyện đã xảy ra chút chuyện dẫn tới đan điền bị tổn hại, không thể hồi phục nữa rồi, chỉ có thể bế quan để kéo dài tính mạng, sống đến bây giờ cũng đã là kì tích rồi, cơ bản là không thể rời khỏi điện Hùng Loan này!”



"Đế Hạo và Để Khâm chúng nó đã biết chuyện ta không còn sống được bao lâu nữa, haizz, vì vậy mới dám công khai triệu tập, mời chào các gia tộc lớn đầu nhập về dưới quyền của mình, tăng tốc muốn đoạt vị!”



"Bọn chúng muốn tôi chết, haizz!”



"Nếu như ta ra tay với bọn nó, bọn nó có lẽ sẽ chó cùng dứt dậu, đến lúc đó, cha con trở mặt, hoàng thành đại loạn. Các nước bên cạnh sẽ lợi dụng điều này, ắt sẽ dẫn binh tới xâm lược biên cương nước ta!”



"Quả nhiên!”



"Nghĩ thôi đã khó chịu!”.



"Vi vậy!"



"Tôi chỉ có thể lựa chọn im lặng, nhằm mắt làm ngơ, vì yên bình của Đại Hạ, đồng thời cũng cho Quỷ tiên sinh tìm kiếm những thiếu niên tài kiệt của Đại Hạ ta, thành lập Huyết lang đoàn, giúp đỡ các cậu quật khởi ở Phương bac!"



“May mắn thay!”



"Thắng nhóc cậu thiên phủ bị bẩm, năm năm ngăn ngủi đã có thể bước vào cảnh giới minh cảnh, giết chết tên nghịch tặc Hoắc Mãng đó, hơn nữa còn khiến Để Hạo và Để Khâm đều chịu tổn thất một cách nặng nề!”.

“Bây giờ!"



"Hoc Mãng đã chết, Đế Hạo và Đế Khâm cũng không đủ tư cách, mà cậu sau năm năm nay trấn giữ bắc cảnh, khi vào thủ đô lại giải quyết được nguy hiểm cho Đại Hạ ta, những cống hiến của cậu, tôi chắc chắn là sẽ ban thưởng hậu hĩnh!”



"Cho dù là kế thừa vương vị, giao phó giang sơn, cũng không quá đáng!”



Hoàng chủ thì thào nói, thời gian ngắn ngủi vài phút, đã kể



hết toàn bộ chân tướng sự việc, mà khi lời này đến tai Tiêu Nhất Thiên lại khiến anh vô cùng kinh ngạc không thôi! Thật sự là không tin những gì tai mình nghe được!



Đan điền của Hoàng chủ tổn hại? Không sống được bao lâu nữa?



Đậu xanh!



Dưới tình huống đan điền bị tổn hại mà vẫn có thể tung ra một đao một kiếm mạnh mẽ như ban nãy, nếu như Hoàng chủ thân thể khỏe mạnh, không bệnh không tật, vậy thì thực lực sẽ mạnh như thế nào?



Quan trọng nhất là!



Năm năm trước!



Ám dạ Quỷ Vương đột nhiên thành lập huyết lang đoàn, hóa ra là vì chuẩn bị ngăn chặn nếu Đế Hạo và Đế Khâm cướp đoạt đế vị?



Chính là vì phòng Hoắc Mãng làm phản, loạn Nam Cương?



Mồ hôi!



Bất giác chảy đầy trên trán và sau lưng Tiêu Nhất Thiên, thủ đoạn của bậc đế vương thật sự không thể khinh thường, một bàn cờ, vậy mà sắp xếp những năm năm!



Nhất thời!



Tiêu Nhất Thiên đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện!



Chẳng trách!



Chẳng tránh Hoàng chủ luôn bế quan không ra ngoài, hóa ra, ông ta vốn dĩ là không thể rời khỏi điện Hùng Loan!



Chẳng trách Để Hạo và Để Tiêu không hề lo sợ, Hoắc Mãng

dám đến thủ đô, cho dù Nam Cương có chuyện bất thường, chuẩn bị phản loạn, ông cũng một mình ở lại thủ đô không rời nửa bước, hóa ra bọn họ đều biết Hoàng chủ không thể rời điện Hùng Loan, không thể rời hoàng thành!



Trước khi Tiêu Nhất Thiên bước vào cảnh giới minh cảnh, dưới Hoàng chủ, Hoắc Mãng dường như là ám cảnh vô địch thiên hạ không có đối thủ!



Vậy nên!



Cũng đúng, Hoắc Mãng đến kinh thành vẫn luôn vô cùng hống hách!



Đã hiểu!



Anh đã hiểu toàn bộ!



Những băn khoăn trong lòng Tiêu Nhất Thiên giờ phút này đều đã hết!



Trầm ngâm một lúc!



Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Bây giờ đại cục cũng đã định, vậy.”



"Hoàng chủ điện hạ!”



"Ngài định xử lí Thái tử điện hạ và lục hoàng tử như thế nào đây?"



Chuyện này!



Vô cùng quan trọng!



Quan hệ của Tiêu Nhất Thiên và Để Hạo như nước với lửa, Đế Khâm cũng là một trong những hung thủ mưu hại ông nội của Tiêu Nhất Thiên là Tiêu Kính Tùng, trước đây vì còn cố ky thân phận hoàng tử của anh ta, Tiêu Nhất Thiên mới không ra tay!



Nhưng bây giờ!



Chỉ cần Hoàng chủ đồng ý, Tiêu Nhất Thiên chắc chắn sẽ không nương tay!



Hoàng chủ im lặng năm phút, dường du vẫn đang do dự không quyết, mà sau năm phút này, ông thở dài một hơi, nói:



"Bon chúng đều là con của tôi!" "Mặc dù có tội, nhưng tôi không nhẫn tâm ra tay!”



"Vì vậy!”

"Đế Khâm chỉ là mơ ước vị trí Đông Cung, không hề có ý nghĩ mưu phản hay có hành động đi quá giới hạn, thôi thì cấm túc nó ở phủ, tự mình suy nghĩ hối cải một thời gian ngắn đi!"



Nghe vậy!



Trong lòng Tiêu Nhất Thiên vang lên tiếng chuông cảnh báo, chỉ là cấm túc trong phủ thôi sao?



Tiếp theo đó!



Hoàng chủ lại nói: "Ngay cả Để Hạo..”



"Nó cấu kết Hoắc Mãng, tội danh mưu phản muốn giết cha đoạt ngôi vị, tội không thể tha!”



"Đương nhiên phải chết!”



"Hay là.."



"Như vậy đi!”



"Sau đó, tôi sẽ ra sắc lệnh cho nó lấy công chuộc tội, nó sẽ là phó tướng cùng đồng hành với con đi dẹp loạn Nam Cương. Sau khi đến Nam Cương, con tìm cơ hội để nó chết, sau đó tuyên cáo thiên hạ nhị hoàng tử Đế Hạo anh dũng giết địch, chết trận sa trường, cho nó có thể lưu danh vào sử sách đi, cũng xem như là hết tình cha con bao năm nay.."



Nghe vậy!



Trong lòng Tiêu Nhất Thiên lại đập thình thịch, lại có cảm giác bị ông già này cho vào bẫy!



Nếu như Hoàng chủ muốn giết Đế Hạo!



Nhưng lại không muốn tự ra tay, không muốn mang danh "cha giết con”, vì vậy mới lợi dụng ân oán giữa Tiêu Nhất Thiên và Đế Hạo, mượn tay Tiêu Nhất Thiên, lấy mạng Đế Hạo, đồng thời còn giúp Đế Hạo có tiếng tăm!



Hy sinh vì tổ quốc!



Nước đi này!



Quả thật là lợi cả đôi đường!



Tuyệt!



Đúng là gừng càng già càng cay!



Rõ ràng rằng!

Hoàng chủ là một con cáo già, sớm nghĩ xong phải xử lý Đế Hạo và Đế Hâm như thế nào rồi, nhưng không chủ động nói ra mà lại đợi Tiêu Nhất Thiên hỏi trước, một khi Tiêu Nhất Thiên hỏi đến thì vừa hay đúng ý ông ta!



Ông ta lại giả vờ không đành lòng, diễn một vở kịch "Tình nghĩa cha con" này trước mặt Tiêu Nhất Thiên!



Đậu má!



Trong đầu Tiêu Nhất Thiên nhảy ra câu chửi, rất muốn nói ra!



Nhưng không dám!



"Vậy."



Tiêu Nhất Thiên không chịu từ bỏ, vốn còn muốn hỏi đến cùng chuyện của Đế Khâm, tuy nhiên vào lúc này cửa ngoài đại điện đột nhiên truyền giọng nói của một thị vệ: “Bẩm Hoàng chủ điện hạ!”



"Thái tử điện hạ Đế Hạo đang đợi ở ngoài cầu kiến!” Tiêu Nhất Thiên sững sờ!



Đến cũng rất nhanh nhỉ!



Tất nhiên Đế Hạo biết chuyện Hoàng chủ triệu kiến Tiêu Nhất Thiên, vì vậy mới vội vàng đến đây, lo lắng Tiêu Nhất Thiên sẽ nói xấu anh ta trước mặt Hoàng chủ, dồn anh ta vào chỗ chết!



Cập nhật chương mới tại Vietwriter
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom