• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sói vương bất bại Full dịch (11 Viewers)

  • Chap-120

Chương 120: Kẻ giết người, Tiêu Nhất Thiên




Cập nhật chương mới nhất tại Truyen Vietwriter.vn.net Đao cứng xuyên không khí với tốc độ cực nhanh! Nhưng là tốc độ chạy trối chết của lão quái vật cũng không thua bao nhiêu, cảm nhận được gió mạnh gào thét phía sau, nguy hiếm ập tới, lão quái vật lách mình tránh đi, khó khăn lắm mới tránh được lưỡi đao đoạt mệnh. Mà cánh tay phải bị thương, khiến cho ông ta phản ứng chậm một chút. Chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt! Nửa giây cũng chưa tới! Ánh đao lạnh giá chợt lóe lên, ngay sau đó đau nhức kịch liệt ập tới, cánh tay bên phải bị đao cứng chặt đứt từ khuỷu tay trở xuống. Lạch cạch một tiếng, cánh tay rơi xuống đất. "Đáng chết!" Lão quái vật thầm mắng một tiếng, tốc độ hơi chậm lại một chút nhưng cũng không dám dừng bước lại để xoay người lại nhặt nửa cánh tay của mình, mà cắm đầu chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Triệu. "Chạy cũng rất nhanh, coi như ông mạng lớn!" Tiêu Nhất Thiên không đuổi theo, dù sao thương thế của anh cũng không nhẹ, vai trái bị trường thương bằng hàn thiết đâm thủng, máu tươi chảy đầm đìa, ảnh hưởng không nhỏ tới tốc độ của anh. Lúc này mặt trời ngả về tây, đang chạng vạng tối, chính là giờ tan tầm, trên đường lớn xe cộ tấp nập. Dòng xe cộ như thoi đưa, dù cho có đuổi thì e là cũng khó mà đuổi kịp được. Nhìn chằm chằm hướng mà lão quái vật chạy trốn, Tiêu Nhất Thiên thở dài, sắc mặt vô cùng u ám Lão quái vật này biết thân phận Sói Vương Bắc Cảnh của anh! Hơn nữa, có vẻ như biết việc anh treo ấn xuất ngũ là có ẩn tình khác! Không đơn giản! Thân phận của lão quái này vật này không đơn giản! Thân phận của chủ nhân sau lưng của lão quái vật chỉ sợ sẽ càng thê không đơn giản. Trực giác cho Tiêu Nhất Thiên biết lão quái vật ba lần bốn lượt khiến anh sử dụng ra toàn bộ thực lực của mình. Nhiều lần bức bách, nếu nói là muốn lấy mạng của anh thì chi bằng nói là muốn dò xét anh thì đúng hơn! Dò xét xem thực lực của anh bây giờ rốt cuộc đã đạt đến cấp độ nào! Vì sao đây? Người nào sẽ quan tâm tới thực lực chân chính của anh như vậy? "Chằng lẽ là... người đó?" Đột nhiên, Tiêu Nhất Thiên nghĩ đến một người, nghĩ đến một tình huống, sắc mặt càng thêm nặng nề, nếu đúng là như thế thì lão quái vật này chạy trốn, hậu quả khó mà tưởng tượng được! "Thiên!" Đoàn Minh Triết đi tới, hỏi: "Cháu sao rồi?" "Không có gì đáng ngại." Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, đã dùng ám kình cầm máu nhưng mà vết thương bị trường thương bằng hàn thiết đâm thủng quá lớn, da thịt bị lủng một lỗ lớn, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng bên trong. Không đến mười ngày nửa tháng thì sợ là vết thương này khó mà lành lại được. Nhưng mà trước đó chinh chiến sa trường, Tiêu Nhất Thiên đã bị thương như vậy rất nhiều lần nên đã quen rồi, trong mắt anh, chỉ cần không chết được thì không phải là chuyện lớn gì. Bich! Phạm Đức Thành đi qua bên này, nhìn thấy vết thương khổng lồ trên bờ vai Tiêu Nhất Thiên, nhớ lại một đao cứu mạng trước đó, cảm xúc phun trào, hốc mắt hồng hồng. Không hề do dự quỳ xuống trước mặt Tiêu Nhất Thiên, dùng giọng điệu kiên quyết nói: "Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Tiêu!" "Cảm ơn Cậu Tiêu báo mối thù giết con giúp tôi!" "Từ nay về sau, mạng của Phạm Đức Thành tôi là của Cậu Tiêu, chỉ nghe lệnh Cậu Tiêu!" Bich! Bác Phúc theo sát phía sau, quỳ xuống bên cạnh Phạm Đức Thành, mặc dù không mở miệng nhưng mà đầu gối đàn ông có vàng, huống chi là một cao thủ ám cảnh trung kỳ đã qua sáu mươi tuổi? Cái quỳ này đủ để chứng minh tất cả! "Đứng lên đi." Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: "Tôi cứu mấy người cũng không phải vì muốn lấy được mấy người trung thành và báo đáp cho tôi, mặc dù không tôi giết Tiền Nhất Minh nhưng anh ta lại vì tôi mà chết, một đao đó là do tôi nợ mấy người." Trên đường tới, Tiêu Nhất Thiên từng nói chỉ cần lấy được cỏ Xán Tinh, bảo vệ được tính mạng của Tô An Nhiên thì ân oán giữa anh và Tiền Nhất Minh xóa bỏ. Mà bây giờ, Tiền Nhất Minh bị bắt, bị giết, nói cho cùng thì chính là bị anh làm liên lụy. Đương nhiên anh không thể khoanh tay đứng nhìn, nhìn Phạm Đức Thành và Bác Phúc chết dưới đao của các cao thủ nhà họ Triệu đó. Ân oán rõ ràng, đó là chuẩn mực làm người của anh trước giờ. "Còn nữa..." Ngừng một lát, Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn về phía Triệu Lâm Hùng bị thanh đao ghim chặt trên vách tường lầu chính, nói: "Hẳn là ông ta còn sống." "Một đao vừa rồi tôi không có đánh trúng chỗ hiểm của ông ta, cố ý để mạng ông ta lại là muốn để cho ông được chính tay giết ông ta, tự mình báo thù rửa hận cho Tiền Nhất Minh." Nghe vậy, Phạm Đức Thành và Bác Phúc đều khẽ giật mình. Ngay sau đó thì vô cùng cảm kích, hai mắt sáng lên nói: "Cảm ơn cậu Tiêu!" Nói xong thì đứng lên. Nhanh chân đi tới chỗ Triệu Lâm Hùng bị đính lên vách tường, Triệu Lâm Hùng chảy rất nhiều máu, nhuộm đỏ một mảng tường lớn, nhưng cũng giống như Tiêu Nhất Thiên nói, hắn ta vẫn còn sống. Thoi thóp, chỉ còn lại một hơi cuối cùng. "Khốn kiếp!" Phạm Đức Thành và Bác Phúc cùng đi tới trước mặt Triệu Lâm Hùng, cũng không có nhổ thanh cương đao đâm vào người Triệu Lâm Hùng. Bởi vì làm như vậy thì Triệu Lâm Hùng sẽ chết. Để ông ta chết nhẹ nhàng như vậy là lợi cho ông ta quá rồi, uồng phí sự khổ tâm của Tiêu Nhất Thiên. "Dám giết con tao, hôm nay tao muốn làm cho mày sống không bằng chết!" Phạm Đức Thành xoay người, lượm một cây đao khác dưới đất lên, không hề do dự mà giơ tay chém xuống, trực tiếp chém vào ngón tay trên bàn tay phải của Triệu Lâm Hùng. Tay đứt ruột xót! Một đao chặt đứt bốn ngón, chỉ chừa lại ngón tay cái! "A!" Tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên, gương mặt Triệu Lâm Hùng hoàn toàn méo mó, trong con ngươi tràn ngập không cam lòng và phẫn nộ, miệng mồm đầy máu quát lên: "Nếu là đàn ông thì mau giết tao đi!" "Ông đây chết rồi, nhà họ Triệu bị diệt, nhưng mà bọn mày cũng đừng hòng sống được!" "Không ai sống được!" "Chẳng mấy chốc thì chuyện ngày hôm nay sẽ truyền đi, truyền đến tai ông cụ tổ của nhà họ Triệu bọn tao, chờ ngày ông ấy xuất quan thì sẽ là ngày chết của bọn mày!" Âm! Phạm Đức Thành lại chém một đau ngay sau đó, chém đứt cái chân trái đang lơ lửng của Triệu Lâm Hùng, máu tươi bắn ra, đau đến mức toàn thân Triệu Lâm Hùng co giật mấy lần. Sau đó ngất xỉu tại chỗ. "Phì!" Phạm Đức Thành giết đỏ cả mắt, cũng không cần biết Triệu Lâm Hùng có chết hay không, vung đao lên chém mấy lần, hung hãn phun nước bọt vào mặt Triệu Lâm Hùng, đưa tay lau máu tươi dính trên mặt mình. Khẽ nói: "Ông tổ nhà họ Triệu cứt chó gì chứ!" cụ "Sống hay chết còn chưa biết được đâu!" Đã mười năm rồi ông cụ tổ nhà họ Triệu chưa từng xuất hiện, nếu như bây giờ vẫn còn sống thì hẳn là đã một trăm mười tuổi, có rất nhiều lời đồn đại khác nhau về sự sống chết của ông ta. Không sợ tất cả cùng dồn đến một lần, chỉ sợ lỡ như! Một cường giả ám cành viên mãn, lỡ như còn sống lại đồng thời núp trong bóng tối, một khi trả thù thì với Tiêu Nhất Thiên hay Phạm Đức Thành và Đoàn Minh Triết cũng đều là tai nạn, là ác mộng! Ám kình trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên phóng ra, anh đã nhận ra, bên trong lầu chính còn có người nhưng mạnh nhất chỉ có ám cảnh sơ kỳ, hẳn là đưa con lớn của Triệu Lâm Hùng là Triệu Hằng, còn có một số gia quyến của nhà họ Triệu. Ví dụ như Tô Thanh Nhã! Có thể khẳng định là dù cho ông cụ tổ của nhà họ Triệu là Triệu Phong còn sống thì cũng chắc chắn không có ở trong biệt thự nhà họ Triệu, cho nên Tiêu Nhất Thiên không có xông vào lầu chính đuổi tận giết tuyệt mà quay vào trong lầu chính la lớn: "Từ hôm nay trở đi, ở thành phố Hồ Chí Minh không còn nhà họ Triệu nữa!" "Nội trong tối hôm nay mấy người phải rời đi!" "Nếu như mấy người muốn báo thù hoặc là mấy người biết Triệu Phong ở đâu. Muốn mời ông ta xuống núi, vậy thì mấy người nhớ cho kĩ, người giết người là Tiêu Nhất Thiên!" "Người diệt nhà họ Triệu, Tiêu Nhất Thiên!" "Để cho Triệu Phong tới tìm tôi, tôi cho ông ta ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào!" Giọng nói như sấm nổ, được sự gia trì của ám kình truyền khắp toàn bộ biệt thự nhà họ Triệu, quanh quần trong tai của tất cả những người còn sống, như là hồi chuông báo tử tới từ địa ngục. Cập nhật chương mới nhất tại Truyen Vietwriter.vn.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom