• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full SỔ TAY CÔNG LƯỢC NAM HAI (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2

Tướng quân phủ y sơn bàng thủy*, có đình viện, có núi giả, hồ nước.

*Dùng để chỉ vị trí của tướng quân phủ dựa vào núi và có nước chảy như sông, suối.

Nhớ lại trước kia ta và muội muội là thiên kim tiểu thư của bác tước phủ, trạch viện so với nơi đây kém hơn rất nhiều.

Suy cho cùng thì Tống Kỳ Lâm là một hầu gia, chỉ thiếu mỗi cấp phẩm*.

*Cấp bậc quan lại.

Vơ vét trang sức cả một ngày trời chắc cũng bán được rất nhiều tiền, dù sao sau này ta cũng phải tìm cho mình một con đường không phải sao.

Sau đó lại chọn một đôi bông tai phỉ thúy màu xanh lục, chuẩn bị tặng cho muội muội, dự định lấy lòng nàng ấy trước.

Trong đình viện truyền tới âm thanh khua chiêng gõ trống, ta dựa theo âm thanh đi tìm, liền thấy Tống Kỳ Lâm và vài nam tử đang so tài võ nghệ.

Đang nghĩ không biết nên đến đâu để tìm người, hóa ra là ở chỗ này!

Tống Kỳ Lâm là quý tử tân môn, là môn sinh của hoàng đế, tướng quân phủ tất nhiên là luôn đông như trẩy hội.

Nhưng phu quân này của ta ngoài mặt tuy luôn lạnh lùng, nhưng tính cách lại có chút mềm yếu.

Dù sao ta cũng là phu nhân của hắn, cũng được tính là người của tướng quân phủ, đứng ở góc tường nghe lén chắc không được tính là quá đáng?

“Nha Thi Lan Đại, đi lấy một ít hạt dưa mang tới đây!’

Phải cẩn thấn nghe cho kĩ, xem còn có thể nghe được chút tin tức nào không!

..........

Có ba nam tử, một người mặc áo choàng xanh nhạt đang ngồi trên chỗ nghỉ chân ở đình viện nói chuyện phiếm, một nam tử khác mặc áo choàng xanh xẫm đứng bên cạnh, còn một nam tử thân thể cường tráng đang cùng phu quân ta đấu võ.

Một người mặc hoa phục bằng gấm, thân phận của người này nhất định không đơn giản.

Nam tử đang đứng trên tay cầm quạt, lắc đầu nói: “Tống Kỳ Lâm này một thân võ công, lại trông giống nam tử bạc tình, nhưng luôn cố gắng nắm níu kéo người phụ nữ không yêu hắn lâu như vậy.”

“Coi tiền như rác mà thôi, chưa hẳn đã là câu nói đó, một người tình nguyện đẩy ra một người tình nguyện níu kéo, mũ xanh trên đầu Tống Kỳ Lâm không ít, chuyện cười lớn nhất trong cả nam triều này là của chuyện của hắn, bây giờ bên ngoài đều nói Tống Kỳ Lâm không thể sinh con đẻ cái, ở ngoài chiến trường lâu như vậy, chắc là đã sớm không được rồi!” Nam tử mặc áo choàng xanh nhạt cười đến xán lạn, ánh mắt liếc qua đũng quần của Tống Kỳ Lâm, ý vị sâu xa.

Hắn lại tiếp tục nói: “Vốn chỉ là một võ phu, còn muốn vọng tưởng dựa vào võ nghệ để vợ con được ban tước hiệu, thật sự là mơ tưởng hão huyền, chẳng trách Vũ Nhu công chúa nhẫn tâm nhục nhã hắn.”

Vũ Nhu công chúa?

Chắc là nữ tử không gả được cho Tống Kì Lâm nên thẹn quá hóa giận. Chắc là vậy rồi?

Hóa ra Tống Kỳ Lâm không hề tươi đẹp rạng rỡ như bề ngoài, nguyên nhân lớn nhất là do ta tạo nên.

Trong lòng có chút hổ thẹn, vẫn nên nhanh chóng lấy lòng phu quân thôi. Cổ nhân nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, dựa theo phỏng đoán thì chắc là ý này rồi.

Nha Thi và Lan Đại đã sớm quen với việc ta biến bản thân thành bộ dạng diêm dúa lòe loẹt, phải nhanh chóng đổi lại cách ăn mặc này thôi.

Ta quay về phòng thay đổi hết tất cả váy áo, lớp trang điểm đậm đổi thành trang điểm nhẹ, ta cảm thấy bản thân bây giờ thích càng hợp làm con gái rượu hơn.

Đến phòng bếp lấy một ít điểm tâm, vừa ra khỏi cửa liền thấy nha hoàn và nô bộc kinh hãi nhìn ta.

Rất khó coi sao?

Ta quay lại soi soi gương, mái tóc dài hơi rối chỉ cài một cây trâm, lớp trang điểm được xóa bỏ một vài màu sắc tươi đẹp, chẳng có gì kì quái cả, huống hồ bản thân ta vốn đã xinh đẹp, hoàn toàn không cần phải trang điểm.

“Phu nhân, y phục hôm nay người mặc rất đẹp.”

“Vậy trước kia không đẹp sao?”

“Không, không phải đâu phu nhân, trước kia ngài cũng rất xinh đẹp.”

Có lẽ trước kia ta hay trang điểm đậm, bọn họ cũng đã quen rồi. Bây giờ thay đổi cách trang điểm nên có chút mới mẻ.

Tiểu đình đài uốn lượn, như sông núi trong tranh, vô vùng cổ xưa xinh đẹp.

Nam tử mặc áo choàng xanh nhạt vẫn còn đang châm biếm, lúc này Tống Kỳ Lâm đã ngồi xuống, cả người đầy mồ hôi, im lặng không phát ra tiếng.

“Ta nói này Kỳ Lâm huynh, hay là huynh hưu* người đàn bà đanh đá này đi, nàng ta vô tài vô ý, vô đức vô tâm, tuy thích hợp với ngươi, nhưng cũng không thể để đầu đội mũ xanh được!”

*Hưu có nghĩa là bỏ vợ. Tại vì mình chưa tìm được từ nào thích hợp nên vẫn giữ nguyên.

“Nàng ấy rất tốt, Triệu huynh không cần nhiều lời.”

Nhàn nhạt đáp trả, lòng bàn tay cũng bắt đầu nổi gân xanh.

Tống Kỳ Lâm thật tốt, điên cuồng bảo vệ thê tử, nửa đời trước cứ coi như mắt ta mù.

“Phu quân, đấu võ mệt rồi, ta mang đến cho chàng một ít điểm tâm.”

Nhấc váy nhẹ nhàng bước qua, trong làn gió nhẹ làn váy màu hồng nhạt nhẹ nhàng lay động. Như bông hoa sen tươi tắn không thể kinh nhờn.

Bọn họ nhìn thẳng vào ta, Tống Kỳ Lâm vội vàng đứng dậy che đi ánh mắt của họ.

“Cảm ơn phu nhân.” Hắn cong môi cười, ánh mắt sáng như sao.

“Thủy quang liêm diễm tình phương hảo, sơn sắc không mông vũ diệc kỳ*.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ta chỉ tay về hồ nước và núi giải trước mặt, “Phu quân cảm thấy hai câu thơ này có hợp với cảnh không?”

*Hai câu thơ này được dịch nghĩa là: Trời vừa hừng, mặt hồ sóng gợn lăn tăn. Mưa bay mịt mờ sắc núi đẹp biết bao. (Người dịch: tui chỉ dịch theo chị gg thui chứ tui ngu văn thơ)

Hắn gật đầu, tay vòng qua eo ta.

“Phu nhân, đây là Triệu huynh Triệu Lượng, nhi tử của Triệu Hầu, đang đứng là Văn huynh Văn Tài, người đấu võ với ta là Dương huynh.”

“Phu quân tại sao phải giao du với bọn họ, lắm chuyện y như phụ nữ, tại sao các ngươi không ra đầu đường nói hát đi?” Ta âm dương quái khí dựa vào lòng Tống Kỳ Lâm, “Tình cảm của ta và phu quân rất sâu đậm, buổi tối phu quân vô cùng dũng mãnh, ta thấy các ngươi mới là người có chỗ không được, tiệm thuốc ở đầu đường thành nam vừa hay có thể trị được thận hư, nhân lúc trời chưa tối mau đi đi!”

“Dị Thư Nhàn! Ngươi...ngươi mở miệng nói lời ngông cuồng, ngươi không biết liêm sỉ!” Triệu Lương tức giận chỉ vào ta phẫn nộ gào thét, coi kinh đằng đồ tử.

“Ai da, ta rất sợ, ngươi đến đánh ta đi!”

Ta lè lưỡi trêu chọc, cáo mượn oai hùm.

Triệu Lượng định dơ tay bắt lấy ta, lại bị Tống Kỳ Lâm bắt lấy cánh tay, “Lời phu nhân đã nói, Kỳ Lâm không dám không nghe theo, tiễn khách.”

Hắn cong miệng cười, kéo ta hướng ra ngoài mà đi.

“Phu nhân....sự dũng mãnh của ta, phu nhân có muốn cảm nhận một chút không?”

Hắn nhìn ta, ánh mắt như đang nhìn con mồi, không phải chứ không phải chứ....

“Ta...ta là bởi vì tức giận thay cho chàng nên mới nói những lời này!” Ngại ngùng đến nỗi không tả nổi, đến giải thích cũng không thể nói nổi.

“Vậy phu nhân vẫn chưa đồng ý tiếp nhận ta sao....”

Hắn giống như một đứa trẻ đang bị thương, khi tiến vào phòng liền một mình buồn bã ngồi tại mép giường.

Trong đầu hiện lên bộ dạng của hắn khi bảo vệ ta, tình nguyện để bản thân bị nhục mạ cũng không chịu hưu ta, nhưng đây là ân tình, không giống với tình yêu.

Tuy nói ta muốn mẹ quý nhờ con, nhưng cũng cần phải có đức hạnh.

“Phu quân, ta đồng ý tiếp nhận chàng, ta muốn an an ổn ổn làm nương tử của chàng, không còn muốn mơ tưởng đến người khác nữa, phu quân có đồng ý cùng ta sớm tối bên nhau không?”

“Đương nhiên là đồng ý, ta là phu quân của nàng, cho nên đời đời kiếp kiếp đều phải bảo vệ nàng.”

Hắn kiên định gật đầu, cười đến xán lạn, “Ta còn tưởng rằng....còn tưởng rằng cả đời này phu nhân sẽ không chịu cùng ta nói nhiều như vậy.”

Giống như một đứa trẻ bình thường trong tình yêu, chân thành nhất nhưng cũng rực rỡ nhất.

“Vậy chúng ta bắt đầu từ từ chung sống!”

“Phu nhân nói gì Kỳ Lâm cũng đều đáp ứng.”

“Vậy ngày mai cùng ta về nhà thăm muội muội đi!”

“Muội muội? Dị Thục Vân*? Không phải phu nhân ghét nàng ta nhất sao?

*Đoạn đầu tác giả để tên bà em là Dị Thư Vân, bây giờ lại để Dị Thục Vân. Nên tui sẽ dịch theo tác giả nha.

Tống Kì Lâm hoài nghi hỏi.

Chyện này không được, không thể hoài nghi ta.

“Chuyện đó, không phải do ta chuẩn bị thích chàng sao! Tất nhiên muốn cùng muội muôi giảng hòa rồi! Ta không còn ghét nàng ấy nữa.”

Nâng ly trà giải thích, hoảng loạn đến nỗi không biết nên để ánh mắt nhìn vào đâu.

“Tất cả đều làm theo lời phu nhân nói, bây giờ ta phải đi chuẩn bị đồ để về nhà.”

Hắn đứng dậy, “Phu nhân...vi phu có thể ôm nàng một chút được không.....”

Hắn chỉ muốn ôm một chút....mỗi đêm hắn đều bị sự tăm tối và ác mộng che phủ, chỉ khi nhìn thấy nàng ấy mới cảm thấy được cứu rỗi, cảm thấy bản thân không bị vứt bỏ.

Loại lấy lòng hèn mọn này, trả giá bằng bệnh trạng nhưng không mong hồi đáp, thật sự đáng thương.

Ta thương xót gật đầu, hắn vui vẻ híp mắt tạo thành một đường cong, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng như một bảo vật.

Yên tâm, ấm áp, vững vàng.

Người nam nhân này rốt cuộc đã phải trải qua những gì?

Luôn cảm thấy tim hắn như thủy tinh mong manh dễ vỡ, ở bên ngoài thì mạnh mẽ nhưng khi trước mặt ta lại yếu mềm.

“Haizz, nếu đã xuyên đến đây, vẫn nên từ từ chung sống, làm hòa với muội muội!

.............

Chuẩn bị đầy đủ tất cả đồ đạc, ta còn cho rằng sẽ nhận được sự xua đuổi của Dị Thục Vân?

Nhưng ai mà biết, nàng ta lại là tỷ khống*?!

*Một người cuồng chị gái.

Ai có thể nói cho ta biết, tại sao những người ở đây ai ai cũng đều khống hết vậy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom