• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sơ cửu của lục hào (6 Viewers)

  • Chap-298

Chương 298: Ba Hung Thủ




Chương298 : Ba hung thủ
Hạ Thần Phong cau mày, “Giả sử Vương Khả Quân là một trong những hung thủ năm đó, vậy thì chúng ta kết luận thế nào đây? Hơn nữa, hai hung thủ còn lại là ai?”
Lục Dao ngẩng đầu lên, “Không, nên nói là chỉ còn lại một hung thủ. Chắc chắn Chu Thần thật sự là một trong số hung thủ đó. Anh còn nhớ thông tin lúc trước không, Chu A Đạt bị điếc vào tám năm trước. Rất rõ ràng, đây là lúc vụ án phụ nữ có thai bị giết dừng lại vào tám năm trước. Trước tiên chúng ta đừng nói đến tên Chu Thần đã chết này có thân phận gì. Nhưng Chu Thần thật sự chắc chắn đã chết vào tắm năm trước, cho nên mấy vụ án đó đã dừng lại...”
Hung thủ của vụ án tài xế taxi không hề biết Chu Thần bây giờ không phải là Chu Thần trước kia cho nên mới giết hại đối phương. Có thể nói, cô ta nhìn thấy mục tiêu thích hợp liền bắt đầu giết hại, bởi vì cô ta chỉ biết một đặc trưng, không thể xác nhận 100% rằng người này có phải hung thủ hay không.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, thái độ của hung thủ chính là như vậy.
Cuộc họp lần này có bước tiến rất lớn, nhưng mà tất cả mọi thứ đều cần phải bắt đầu tiến hành điều tra lại một lần nữa. Tuy Chu A Đạt mắt mù tai điếc, nhưng không bị câm, ông vẫn có thể nói chuyện, chỉ là không biết vì sao Chu A Đạt không muốn nói.
Nhóm của Hạ Thần Phong đều bận rộn, Lục Dao và một nữ cảnh sát hình sự khác đến viện dưỡng lão gặp Chu A Đạt đang híp mắt ngồi dưới ánh mặt trời.
Đây là lần đầu tiên Lục Dao nhìn thấy Chu A Đạt, dáng người mảnh khảnh nhưng tinh thần rất tốt, tuy thế giới của ông ta đã không còn âm thanh và ánh sáng nhưng cảm giác ấm áp ở trên người khi phơi nắng làm cho Chu A Đạt biết được hôm nay là một ngày rất đẹp trời.
Điều dưỡng của viện dưỡng lão nói với Lục Dao rằng tuy Chu A Đạt không nhìn thấy không nghe thấy, bình thường cũng im lặng ngồi một chỗ, nhưng lại mất rất nhiều công chăm sóc. Đặc biệt là ông ta không biết điều dưỡng đang muốn bày tỏ ý gì, còn không biết chữ, hoàn toàn không thể giao lưu được.
Thậm chí có thể nói, có lẽ bây giờ Chu A Đạt chỉ cảm nhận được nơi mình ở gần đây đã thay đổi, đồ ăn cũng thay đổi, ông ta không biết đã có chuyện gì xảy ra với những thứ khác.
Tướng mạo của Chu A Đạt bình thường, cánh môi liên quan đến tuổi già, đến con cái. Nếu môi rủ xuống hoặc trề ra thì có nghĩa là có duyên phận mỏng manh với chuyện con cái, họ hàng lạnh nhạt, cũng rất có khả năng sẽ cô đơn cả đời, đến già không có con cái bên cạnh.
Lục Dao thở dài nhìn, “Đồng chí cảnh sát, có thể cho tôi mượn mũ của cô dùng một lúc không?”
Tuy nữ cảnh sát không biết Lục Dao dùng để làm gì nhưng vẫn đưa mũ cho Lục Dao, cô cầm mũ đi lên phía trước, đưa mặt có huy chương của chiếc mũ cho ông lão đó.
Bỗng nhiên có thứ gì đó được nhét vào trong tay Chu A Đạt, ông ta vô thức muốn ném đi, nhưng lòng bàn tay chạm vào thứ gì đó cứng cứng, ông cau mày, đôi mắt im lặng cứ thế nhìn phía trước, sau đó bàn tay chậm rãi sờ chiếc mũ đó một vòng, chạm vào cái huy hiệu đó, dùng tay mô tả thật kỹ sau đó thở ra một hơi thật sâu.
Ông ta khẽ mở miệng muốn nói chuyện nhưng vì đã mấy năm không nói một lời nào, chỉ có lúc đói mới kêu lên mấy tiếng, Lục Dao chẳng hề vội vàng, cô ngồi xuống bên cạnh ông lão, nhẹ nhàng vỗ lên vai ông ta…
“Các người... Cuối cùng cũng đến rồi...”
Thật lâu sau, Chu A Đạt mấy lần há miệng cuối cùng cũng nói xong một câu này.
Ông lão bỏ mũ xuống, móc trong lòng nửa ngày mới lấy ra một chiếc hộp đựng băng đĩa. Lục Dao nhận lấy, cầm trong tay vẫn còn mang theo nhiệt độ của ông lão, “Tôi biết... biết các người... muốn hỏi cái gì...” Ông lão nói một cách ngắt quãng.
“Tôi... xin lỗi các người, bởi vì Chu Thần là một tên tội phạm giết người...” Hình như đã dần dần quen với việc nói chuyện, Chu A Đạt bắt đầu nói chuyện lưu loát dần lên.
Trên mặt ông là sự hổ thẹn và ăn năn, “Khi còn nhỏ Chu Thần rất ngoan rất nghe lời, tuy mắt tôi chưa từng thấy con trai tôi nhưng tôi vẫn rất thích nó. Sau đó, năm Chu Thần sắp hai mươi tuổi thì vợ tôi ngoại tình, ngay ở bên cạnh tôi nhưng lúc đó tôi lại chẳng nhìn ra điều gì. Trước đó Chu Thần cũng không biết, chỉ là sau đó vợ tôi có thai, lúc đó tôi rất vui vẻ, tuy cuộc sống hằng ngày của chúng tôi không được tốt cho lắm nhưng lúc đó chúng tôi vẫn rất vui vẻ đối với sự xuất hiện của đứa trẻ. Vì sinh mệnh mới này, chúng tôi bán nhà đi để gom góp tiền, chính vì muốn để đứa trẻ có thể đến với nhà chúng tôi với điều kiện tốt nhất...”
Chu A Đạt nói xong, dường như Lục Dao có thể cảm nhận được tâm trạng vui mừng lúc đó, nhưng cô cũng đã nghe nói, vì vậy cũng biết kết cục của câu chuyện này không tốt đẹp như vậy.
“Chu Thần rất thích đứa bé đó. Chỉ là có một lần, Chu Thần nhìn thấy vợ tôi và người đàn ông đó yêu đương vụng trộm liền hung hăng đánh nhau với đối phương. Vợ tôi can ngăn, ngã xuống đất, nghe nói là đè chết đứa bé. Tôi nhớ lúc tôi trở về thì nghe thấy vợ tôi kêu thảm một tiếng, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên, tôi thấy ghét chính mình vì là một người mù...”
Chu A Đạt nghẹn ngào nói một lúc, “Lần đó vợ tôi cũng mất, Chu Thần vẫn luôn rất hối hận vì sự hẹp hòi của mình. Người yêu đương vụng trộm với vợ tôi cũng đã chạy mất. Chúng tôi rời khỏi chỗ ở lúc trước, thuê một căn nhà ở thôn phía bắc ở thành phố Bắc, Chu Thần liền bắt đầu lái xe. Lúc đó lái xe taxi kiếm được rất nhiều tiền… Chu Thần không cưới vợ, tôi cũng biết nguyên nhân là vì vợ tôi. Sau đó, chắc các người cũng đoán được rồi, xảy ra vụ án mạng phụ nữ có thai đó. Ban đầu tôi không biết Sau đó vào một buổi sáng Chu Thần trở về, toàn thân là máu, tôi ngửi được mùi máu tanh đó, sờ được cảm giác sền sệt, tôi mới biết được việc này.”
Lục Dao và nhân viên cảnh sát nữ đó chỉ có thể vừa im lặng nghe vừa ghi chép. Bởi vì Chu A Đạt không nhận biết được tin tức bên ngoài cho nên chỉ có thể để ông ta từ từ nói ra sự việc năm đó theo suy nghĩ và trí nhớ.
Nói đến đây, trên mặt Chu A Đạt cũng hiện lên vẻ hổ thẹn. Ông ta không biết năm đó vợ mình chết với dáng vẻ gì, bởi vì ông ta là một người mù, cho nên càng không thể biết được bản thân mình trong những năm năm nay khác thường bao nhiêu, nhìn thấy phụ nữ có thai luôn hoảng hốt trong lòng. Dù sao thì Chu Thần cũng là con của mình, Chu A Đạt muốn Chu Thần đi tự thú nhưng Chu Thần không chỉ không đi, còn trói Chu A Đạt lại, gọi điện thoại cho đồng bọn của mình và chuẩn bị cho lần phạm tội tiếp theo.
Đối diện với tất cả chuyện này, Chu A Đạt biết con trai mình không còn cách nào quay đầu lại được nữa. Cho nên nhân lúc Chu Thần ngủ, ông ta lấy xẻng hung hăng nện vào người Chu Thần.
“Con trai tôi hét lớn rồi lao ra ngoài, nhưng đi chưa được bao xa thì chết, hàng xóm chạy sang, nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Đó là một cậu nhóc rất nghèo, nghèo đến mức thường xuyên không có cơm ăn, cậu ta nói với tôi, cậu ta đi xử lý thi thể sau đó cậu ta làm con trai tôi… Lúc đó tôi đã hối hận rồi, tôi muốn đi tìm con trai tôi, nhưng cậu ta nói với tôi là Chu Thần đã bị tôi đánh chết, thi thể chôn ở trong vườn phía sau… Chiếc băng từ này là lời nhận tội giết mấy người phụ nữ có thai do chính miệng con trai tôi nói lúc đó. Tôi coi như đã sống đủ rồi, bây giờ ông trời đang trừng phạt tôi. Tôi không nghe thấy không nhìn thấy, tôi không biết tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa. Đồng chí cảnh sát, tôi đã giết người rồi, cô dẫn tôi đi đi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom