• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Sơ cửu của lục hào (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-267

Chương 267: Hành Động Tập Kích Bất Ngờ




Chương 267 : Hành động tập kích bất ngờ
Người trông cửa hàng là một người phụ nữ trẻ tuổi, khuôn mặt trang điểm rất không phù hợp với cửa hàng tạp hóa nhỏ. Lúc này đang cầm hạt dưa, cắn “Tách tách tách...” Lưu Hâm đeo kính râm, còn Hạ Thần Phong thì đeo khẩu trang, tay đút vào trong túi quần, mặc áo gió, nhìn từ xa xa còn tưởng rằng là người mẫu, hơn nữa Lưu Hâm còn là một nhà thiết kế, người phụ nữ kia đánh giá hai người từ trên xuống dưới.


“Hai anh muốn mua gì?” Đôi mắt của người phụ nữ liếc nhìn hai người, dường như cô ta còn cảm thấy hấp dẫn hơn tình tiết trong ti vi.
“Đậu phộng vị bạc hà.”
Trong khẩu trang của Hạ Thần Phong có gắn một máy nghe trộm, Tiểu Đao ở trong xe cách đó không xa nghe được cái tên này, lập tức không nhịn được cười, “Xì, đậu phộng vị bạc hà... Ha ha ha...”
Khuôn mặt Hạ Thần Phong không thay đổi, anh nhìn người phụ nữ ở đối diện dường như đang nhìn mình với ánh mắt rất cảnh giác, “Người này là ai, tại sao tôi chưa gặp bao giờ?”
Người phụ nữ vừa nói chuyện, vừa lấy máy vân tay ở dưới quầy hàng, Lưu Hâm đưa tay vào ấn, trong điện thoại di động của người phụ nữ hiện ra thông tin thành viên của Lưu Hâm, cô ta hơi nhíu mày, “Tiểu L, hội viên Thanh Đồng, anh không đủ điều kiện dẫn người vào. Quay về đi...”
Lưu Hâm ôm lấy cánh tay của Hạ Thần Phong, thẹn thùng dựa vào người anh, “Đây là người kia của tôi, đó không phải là điều dễ thấy sao, mặc dù tôi là hội viên Thanh Đồng, nhưng tôi quen biết rất nhiều người ở đây, cùng lắm thì tôi liên lạc ngay với một người trong số họ?”
Người phụ nữ nhìn Lưu Hâm rồi nhìn vào thông tin thành viên của anh ta. Đúng vậy, mặc dù người này không đến đây nhiều nhưng số tiền mỗi lần chi đều không phải là thấp, “Được, phá lệ cho anh lần này. Tiểu L, anh biết quy tắc trong đó...”
“Biết biết, cá nhân tiêu 1888, dẫn người vào thì tiêu 8888, bình thường một mình tôi cũng tiêu 8888 rồi, các cô lo cái gì?”
Người phụ nữ dừng lại, lấy máy quét vân tay đưa đến trước mặt Hạ Thần Phong, “Ghi lại dấu vân tay, tự đặt tên cho mình, chỗ này của chúng tôi sẽ bảo mật thông tin, bình thường không ai lấy tên mình khi vào đó cả.
Hạ Thần Phong vươn tay, sau khi làm xong thủ tục, người phụ nữ lấy điện thoại di động ra và gọi một cuộc điện thoại. Trong khoảng thời gian chờ đợi, Lưu Hâm vẫn giữ cánh tay của Hạ Thần Phong không buông... Mặc dù Hạ Thần Phong nhìn ra suy nghĩ của Lưu Hâm, nhưng bây giờ anh đang thi hành nhiệm vụ, hơn nữa Lưu Hâm cũng không có thêm động tác nào vượt quá giới hạn, mặc dù trong lòng anh cực kỳ cực kỳ không muốn nhưng cũng chỉ có thể im lặng.
Chỉ một lúc sau đã có một người đàn ông mặc âu phục xuất hiện, “Hai anh, xin chờ một chút!” Người đàn ông bịt mắt hai người lại, ấn một cái dấu lên tay của hai người, sau đó dùng máy dò tín hiệu để quét nó, sau khi xác nhận là tất cả đều ổn thỏa, hai người liền bị đưa đi. Hạ Thần Phong lại tiếp tục cho tay vào túi quần, ở trong đó có một cái thẻ ngân hàng, nhưng mặt sau của thẻ đã được lắp thiết bị đặc biệt, lúc này Hạ Thần Phong ấn nhẹ vào nó, điện từ bên trong bắt đầu chạy. Ở cách đó không xa, Tiểu Đao nhìn chấm đỏ xuất hiện trên màn hình, trong mắt tràn đầy vẻ kích động, các thành viên của tổ truy quét kinh doanh đồi trụy cũng kích động chuẩn bị dụng cụ trong tay, chờ đợi để xông vào.
Mặc dù Hạ Thần Phong bị bịt mắt, nhưng giác quan vẫn rất nhạy bén, anh nhớ rõ mình đi qua mấy khúc cua, sau đó nghe thấy âm thanh giống nhau ba lần. Còn Tiểu Đao thì nhìn trên bản đồ thấy Hạ Thần Phong bị người ta dẫn đi vòng vèo nhiều vòng, cậu quay đầu cười nói với Hầu Tử, “Ý thức phản trinh sát(*) của đám người này mạnh thật…”
(*) Ý thức phản trinh sát: chỉ việc sử dụng công cụ, biện pháp để ngăn cản cơ quan chức năng, lực lượng hay đối thủ theo dõi hành tung của mình.
“Có tác dụng gì, e rằng anh Phong đã nhớ hết cả con đường rồi.” Hầu Tử nhìn thời gian đã đến liền đi ra ngoài chuẩn bị công việc. Còn Hạ Thần Phong lúc này đang loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc, đi qua một cánh cửa, tiếng nhạc nhẹ nhàng lập tức truyền vào tai anh, bịt mắt được người ta bỏ ra.
Hạ Thần Phong hơi híp hai mắt lại, khi anh mở mắt ra một lần nữa thì thấy mình đang đứng trong một phòng khách rất thanh lịch, lơ đãng nhìn thì thấy có một vài nhân viên bảo vệ đang tuần tra xung quanh. Lưu Hâm buông lỏng tay ra, để người ở cửa dùng ánh đèn huỳnh quang chiếu vào tay nắm cửa, Hạ Thần Phong nhìn lòng bàn tay mình thì thấy có viết một chữ “YS” được viết hoa.
Hoa văn này giống hệt với cái xuất hiện trên áo của Phó Văn Tịnh. Hai người đi vào YS, Lưu Hâm đến gần Hạ Thần Phong và thì thầm, “Chỗ này chính là YS.”
Đây là một quán bar thanh(*), bên trong có một căn phòng nhỏ, ngay cả trong hội trường cũng có rất ít người khiêu vũ, đa số đều ngồi ở ghế, thì thầm nói chuyện. Nếu không phải vì biết trước thì thật sự là rất khó nghĩ nơi như thế này lại là nơi kinh doanh bất hợp pháp.
(*) Quán bar thanh: là kiểu quán bar có nhạc nhẹ, yên tĩnh và không có disco hay các cô gái nhảy nhót nóng bỏng. Quán bar như này thích hợp để tán ngẫu, bồi dưỡng tình cảm với bạn bè, người yêu...
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước đi.” Hạ Thần Phong vẫn đeo khẩu trang, cũng may là ánh sáng ở đây khá mờ nên có rất ít người chú ý đến điểm này.
Tiểu Đao nhìn máy định vị của Hạ Thần Phong đã tắt, cậu kéo cửa xe ra, “Hành động!”
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, lúc này không chỉ có cảnh sát thành phố Tô hành động, gần đến Tết âm lịch, trên mạng đang sóng yên biển lặng đột nhiên lại có một tin nóng gây chấn động.
Tập đoàn Tinh Thần đăng một bài lên mạng, chỉ cần bạn có vé chuyến tàu KRD 0289 đi Lịch Sơn vào ngày mùng hai Tết thì bạn có thể truy cập vào trang web của tập đoàn để nhận quà. Nếu bạn đồng ý nộp vé thì tập đoàn không chỉ trả lại toàn bộ tiền vé mà còn chuẩn bị cho bạn một vé chuyến tàu tiếp theo đi đến Lịch Sơn.
Nếu chỉ có Tập đoàn Tinh Thần đăng bài thì có lẽ sẽ không gây sóng gió lớn đến thế trên mạng. Nhưng lần này cả nửa giới giải trí cũng bắt đầu chia sẻ bài đăng, đồng thời còn gửi kèm thêm chữ ký hoặc CD của bản thân. Dù sao thì, nếu bạn có vé tàu KRD 0289 vào ngày mùng hai Tết đi Lịch Sơn thì bạn sẽ kiếm được một món lời lớn.
Lục Dao và Lý Bách đang ngồi trong văn phòng, nhìn nhóm nhân viên PR đang bận rộn, còn điện thoại di động của Lý Bách thì liên tục đổ chuông, anh ta liếc nhìn bằng vẻ mặt rất khó coi, nhưng bây giờ mọi chuyện đã được tiến hành rồi, anh ta chỉ có thể cắn răng trực tiếp tắt tiếng của di động.”
“Phù, Lục Dao, tôi hy vọng lần này cô không tính sai, nếu không thì Tinh Thần của chúng tôi sẽ bị thiệt hại rất lớn...” Về cơ bản, Lý Bách làm như vậy chính là đang đánh bạc, bản chất của làm ăn chính là đánh cược. Anh ta nghĩ kỹ rồi, nếu lần này chuyến tàu đó thực sự xảy ra chuyện thì cho dù Tinh Thần bị thiệt hại tiền nhưng danh tiếng lại tăng lên, cư dân mạng sẽ rất tò mò vì sao Tinh Thần có thể biết trước được, điều đó sẽ có lợi cho danh tiếng của Tinh Thần.
Đây là cách mà mấy người bọn họ nghĩ ra, dù sao thì nếu làm theo cách trực tiếp đăng lên mạng của Lục Dao trước đây thì sẽ gây hỗn loạn, thậm chí sẽ vấp phải chỉ trích, nhưng bây giờ mọi người chỉ tò mò. Bọn họ biết là ngày mùng hai Tết không phải thời gian cao điểm, cho nên hành động sẽ rất nhanh, nhưng Lý Bách không thể đảm bảo rằng tất cả mọi người đều thích những phần thưởng đó.
Lục Dao mím chặt môi, đương nhiên cô biết làm việc này sẽ phải trả cái giá gì nhưng bây giờ cô không thể làm vậy.
“Lý tổng, có một công ty khác cũng bắt đầu mua vé online.” Người quản lý bộ phận PR đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lý Bách, trong mắt mang theo vẻ khó hiểu. Hành động của ông chủ mình đã khó hiểu rồi, vậy mà sao còn có người giúp đỡ xử lý nữa chứ?
Lục Dao cũng vội vàng đi đến nhìn, “Giáo sư An?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom