• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sinh viên tồi trường Bắc đại (1 Viewer)

  • Chương 1

Chương 1: Ân cần dạy bảo trước khi nhập học
Mẹ tôi nói, Lâm Lâm a, con nói xem con có cái vận cứt chó gì mà có thể thi đỗ Bắc Đại. Khi vào đại học, nhiệm vụ thứ nhất con phải đảm nhận là bảo đảm không để bị đuổi, nhiệm vụ thứ hai là giảm béo, nhiệm vụ thứ ba là phải tìm một bạn trai ở đại học nổi tiếng, đảm bảo sau này con không còn vận cứt chó nữa nên phải dựa vào gien di truyền để thi đỗ đại học nổi tiếng.
Đây là những lời mà mẹ tôi đã nói khi bà tiễn tôi ở trạm xe lửa.
Còn việc vì sao mẹ tôi lại tiễn tôi ra trạm xe lửa chứ không theo tôi tới trường ư? Đó là vì trên TV, mẹ tôi thấy toàn bộ thị trấn nhỏ của chúng tôi chỉ có tôi và một nam sinh đỗ cùng một trường đại học, đó là một người có gương mặt trắng trẻo xinh đẹp. Mà mẹ tôi thì rất thích khuôn mặt như thế. Bà thông qua rất nhiều đường lắt léo để ấy được số điện thoại người kia, sau đó tự mình gọi điện thoại cho nhà cậu ta: A lô, là bạn học Phương Dư Khả phải không? Xin chào ha. Dì là mẹ của Chu Lâm Lâm a~~ là thế này. Lâm Lâm nhà dì không phải đỗ cùng một trường với cháu sao? Sao, cháu không quen? Không sao, không sao, gặp rồi sẽ quen. Là thế này, Lâm Lâm nhà dì lần đầu tiên xa nhà, nhưng dì và bố nó tham gia một đoàn du lịch. Vì vậy phiền cháu chăm sóc Lâm Lâm nhà dì một chút. Dì nhờ cháu nha. Có thời gian đến nhà dì chơi nha.
Tôi ngồi bên cạnh cũng thấy xấu hổ, cái gì mà đoàn du lịch, rõ là mơ tưởng. Bà mà bỏ tiền ra để đi du lịch thì mặt trời sẽ mọc từ hướng tây. Hơn nữa, Phương Dư Khả kia tuy là bạn học của tôi nhưng trường chúng tôi trọng lý khinh văn, khoa tự nhiên của bọn họ như cung điện còn khoa văn của chúng tôi lại một mình một góc, gần như là nơi cho cung nữ ở. Tuy học cùng ba năm nhưng chưa từng đối mặt với cậu ta, chỉ khi nhà trường trao giải mới nhìn thấy cậu ta từ xa xa. Chỉ biết cậu ta được nữ sinh bầu là mỹ nam, là cháu trai của thầy hiệu trưởng.
Ngược lại, cậu ta cũng chưa từng để hiệu trưởng mất mặt, nhấc tay một cái đã được giải nhất XX gì đó. Trong tủ kính của trường tôi có một bức ảnh của cậu ta, hai bên trái phải viết: sinh ngày 18 tháng 7 năm 1984, năm XX là học sinh giỏi của tỉnh, ngày XX tháng XX năm XX được cái gì đấy. Tôi từng nói đùa với nhỏ Khuê Mật, nhìn bức ảnh này giống như giấy chứng nhận thân phận, ngược lại, chỉnh sửa lại một chút cũng có thể trở thành một tờ cáo phó. Cũng may thị trấn nhỏ này của tôi không có chế độ cử tuyển, nếu không người như thế cũng chẳng cần phí công thi cử, sẽ trực tiếp được tiễn đến đại học Hoa Bắc. Nghe nói thành tích thi đại học vừa công bố, trường Bắc Đại đã gọi điện cho cậu ta, quấn chặt không rời. Vào cùng một trường đại học với người như vậy, áp lực quá lớn, hơn nữa cậu ta nhất định sẽ khinh thường loại người như tôi. Ai~, sau này tới Bắc Đại, nơi nơi đều là người như thế. Nghĩ tới mà nhức đầu. Tục ngữ có câu “trữ vi kê thủ, bất tố phượng vĩ”. Tôi hà tất phải vì rạng rỡ tổ tông mà tự làm bậy, nộp đơn vào Bắc Đại nha?
Lại nói về chuyện thi thử đại học, thành tích của tôi dao động đến cực đại, có lúc ngọn sóng, có lúc bụng sóng, có lúc ở tận chân sóng. Tôi còn căn cứ vào thành tích thi thử để vẽ biểu đồ hình đường. Dựa theo đường gãy, thành tích thi đại học của tôi hẳn là ở bụng sóng. Không ngờ khi đi thi lại trúng tủ, vọt luôn tới đỉnh Everest, vì vậy khi nhận được giấy báo điểm của trường đại học, đối mặt với một hai rồi ba con số không trước số 28, tôi vẫn bán tín bán nghi có phải phát sai hay không. Trên hội nghị gia đình, tôi không ngừng hỏi mẹ già của tôi, tôi đứng thứ 28 của tỉnh sao? Phải không? Phải không?
Mẹ tôi trừng mắt liếc tôi: “Muốn đỗ trường nổi tiếng đến mức điên rồi? Làm sao có thể, nhất định là thứ 28 của trường con.”
Bố già trước nay luôn trầm ổn bỗng nhiên mở miệng: “Phía trước có nhiều số không như vậy, xem ra phải đến hơn mười nghìn thí sinh, đây là danh sách của cả tỉnh mà.”
Đại khái là sau một phút trầm mặc, mẹ tôi nhanh chóng cầm điện thoại gọi bác cả tôi: “Chị cả, thiên thạch đụng hỏng Lâm Lâm nhà em rồi!”
Nguyện vọng trước khi đi thi lập tức bị tôi khai tử như thế.
Tôi vừa vào trong tàu hỏa đã phát hiện có một nam sinh ngồi đối diện chỗ của tôi. Gương mặt trắng trắng đeo một chiếc kính gọng đen, có điểm giống Phương Đại Đồng sau khi nổi tiếng. Một tay cậu ta lật quyển “Địa lý quốc gia”, một tay xoay bút. Tôi thử hỏi: “Xin hỏi cậu là Phương Dư Khả sao?”
Cậu ta ngẩng đầu lên, bút trong tay vẫn không ngừng xoay, “Ừ, là tôi.”
Tôi lập tức vung vãi ra một nụ cười thật to: “Xin chào, xin chào. Tôi là Chu Lâm Lâm. Xin chiếu cố cho.” Nói xong tôi lập tức lấy ra một ít đồ ăn vặt để lên bàn mời cậu ta ăn.
Phương Khả Dư lạnh lùng nói một câu “xin chào” rồi quay lại với quyển tạp chí.
Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng gõ lên thủy tinh, quay đầu nhìn lại, là mẹ già của tôi. Bà trừng mắt nhìn tôi, hướng về phía Phương Dư Khả bĩu môi rồi làm một tư thế cố lên. Tôi nhẫn nhịn liếc mắt một cái, tức giận nói: “Còn chưa để yên a?”
Câu nói này dọa tới Phương Dư Khả đang đắm chìm trong quyển sách. Cậu ta nhìn chằm vào gương mặt tức giận của tôi, nói: “Con gái mà tính tình quá hung bạo sẽ ế chồng.” Không đợi tôi cãi lại, cậu ta lại vùi đầu vào đọc sách.
Xe lửa rốt cuộc cũng rầm rập chạy về phía trước. Tôi cảm thấy chán muốn chết, rút một quyển “tri âm” ra, lật xem vài tờ, vẫn cực kỳ buồn chán nên kiếm chuyện hỏi: “Phương Dư Khả, cậu đỗ Bắc Đại như thế nào vậy?”
Phương Dư Khả không ngẩng đầu lên, tiếp tục xoay bút: “Những năm trước đây toàn đứng đầu, phát huy bình thường.”
“A. May mà tôi mơ mơ hồ hồ cũng đỗ trường đó, nếu không cả thị trấn chúng ta chỉ có một mình cậu đi, vậy cũng thật cô đơn ha. Hắc hắc ~~” Tôi cười cười, thật ra vết thương của tôi lại bị sát muối.
Trên cả đoạn đường, tôi đều cực kỳ cô đơn nhắn tin, đọc “tri âm”, gặm đùi gà, ăn không ngồi rồi. Còn Phương Dư Khả chỉ như pho tượng ngồi đọc sách đối diện, nếu không phải cái bút còn đang chuyển động tôi sẽ nghi ngờ có phải cậu ta đóng băng rồi hay không. Cuối cùng, cơn buồn ngủ kéo tới, tôi ghé vào mặt bàn nhỏ mà ngủ. Trong mơ mơ màng màng, tôi bị Phương Dư Khả vỗ tỉnh.
“Này, lên giường mà ngủ đi.” Tôi lau nước miếng bên môi, phịch một tiếng, ngay cả giày cũng không cởi, lập tức nằm lên giường bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh lại, Phương Dư Khả đã ngồi đối diện đọc sách, Thật là một con đọc sách a.
Trải qua hơn mười tiếng đi xe, xe lửa cuối cùng cũng dừng lại.
Bởi vì chúng tôi đến trước ngày nhập học nên ở trạm xe lửa không có đàn anh đàn chị tới đón. Tôi và Phương Dử Khả bắt một chiếc taxi tới thẳng Bắc Đại. Tài xế taxi huyên thuyên tán dóc với tôi, còn Phương Dư Khả vẫn như được khắc từ băng, lạnh lùng ở bên cạnh. Có người nói chuyện phiếm nên thời gian trôi qua rất nhanh, cảm giác chưa bao lâu tài xế đã nói tới rồi. Tôi xuống xe, ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Đại học Bắc Kinh” kinh điển vẫn nhìn thấy trên TV. Tôi đặt hành lý sang hai bên, đứng bên dưới tấm bảng, nói với Phương Dư Khả: “Bạn học Phương Dư Khả, chụp cho tôi một tấm đi. Nếu ảnh chụp ra mà không có tôi trong đấy, chứng tỏ tôi đang thật sự nằm mơ.”
Phương Dư Khả liếc mắt nhìn vẻ mặt ngốc nghếch kia, lắc đầu nói với tôi: “Cô có thể không ấu trĩ như vậy được không?”
Tôi cười nói: “Cái này không giống nha, các cậu nhìn Bắc Đại chỉ như nhìn nhà mình, từ khi sinh ra đã được định sẵn là người của Bắc Đại, đương nhiên không có tình cảm với nó. Nhưng tôi thì khác nha, tôi là một cây cỏ dại được gả vào nhà giàu. Tôi còn chưa biết người nhà giàu này có hối hận hay không nha. Nhỡ may họ đá tôi ra, tấm ảnh này cũng có thể coi như giấy chứng nhân kết hôn, có thể chứng minh tôi đã từng ở trong nhà giàu a.”
Chương 2: Mới nhập trường
Tất cả mọi thứ trong trường đều mới mẻ. Tôi như bước vào vườn hoa lộng lẫy của bà ngoại, nhìn cái này, sờ cái kia. Hận không thể ngay lập tức có một cái máy chụp ảnh. Có vẻ Phương Dư Khả chê tôi mất mặt nên nói: “Cô ngồi đây một chút đi. Tôi gọi điện cho đàn anh để anh ấy tới đón chúng ta. Trời nắng như vậy cô không sợ say nắng sao.”
Tôi làm bộ kinh ngạc: “Oa, Phương Dư Khả, cậu liên tục nói với tôi bốn câu. Không dễ dàng, không dễ dàng nha.”
Phương Dư Khả trừng mắt liếc tôi một cái, cúi đầu không nói nữa.
Chúng tôi ngồi trong bóng râm chưa bao lâu đã nghe thấy có người vỗ vai Phương Dư Khả, “Sao tới sớm vậy?”
Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời không nhìn rõ mặt đối phương. Vội vàng đứng dậy nói, “Chào anh!”
Đàn anh cười nói với Phương Dư Khả, “Còn mang theo người nhà ha?”
Phương Dư Khả đẩy nhẹ vai đàn anh, nhẹ giọng nói, “Nói mò cái gì vậy.”
Lúc này, anh ta cũng đứng dưới bóng cây, tôi cũng nhìn thấy rõ gương mặt anh ta. Đôi mắt nhỏ, mũi thẳng, má lúm đồng tiền nhỏ, cằm nhọn. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây rơi xuống trên mặt anh, lá cây lay động, ánh sáng cũng lay động trên mặt anh ta.
Tim tôi nảy lên một cái thật mạnh, nuốt nước miếng, tôi phun ra một câu: “Đàn anh tên gì?”
Phương Dư Khả liếc tôi một cái nói: “Cô cũng gọi đàn anh sao, không phải đàn anh cùng ngành cô. Chỉ là người cùng trấn với chúng ta. Không quen cô.”
Tôi vội vàng nói, “Đồng hương a~~ đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lệ lưng tròng a. Tuy không phải đàn anh cùng ngành nhưng còn hơn đàn anh cùng ngành!”
Đàn anh ôn hòa cười cười, quay đầu nói với tôi: “Lời nói chân thành, em có thể gọi anh là Tiểu Tây là được.”
Phương Dư Khả cũng nói, “Mới ra ngoài không bao lâu mà đã nước mắt lưng tròng nói tình cảm đồng hương.”
Tôi coi như không nghe thấy, cười nói với đàn anh: “Tiểu Tây, em là Chu Lâm Lâm, học tiếng Đức, anh học cái gì?”
Đàn anh còn chưa nói Phương Dư Khả đã nói chen: “Đã nói đây là đàn anh cùng ngành của tôi, tôi học kinh tế, đương nhiên anh ấy cũng phải học kinh tế. Đồ ngốc.”
Đàn anh cười cười, má lúm đồng tiền càng sâu: “Anh lớn hơn các em một khóa.”
Tôi vội vàng nói: “Ngành kinh tế rất tốt, rất tốt a. Sự phát triển của tổ quốc đều cần tới các anh. Giống như chúng ta đều nói cái gì mà quốc gia phục vụ vì chủ nghĩa tư bản. Em vốn muốn học kinh tế nhưng cuộc thi lần này làm không được tốt vậy nên mới phải chuyển nghề một chút.”
Phương Dư Khả không thể tin được quay đầu liếc nhìn tôi, vẻ mặt rõ ràng đang nói: “Cô có bình thường không.”
Tôi tự động loại bỏ vẻ mặt kinh ngạc của cậu ta, tiếp tục phát triển giao tình cùng Tiểu tây: “Tiểu Tây, sau này anh phải giúp em môn số học nha, số học là điểm yếu của em.”
Tiểu Tây lại cười một tiếng: “Hệ tiếng Đức của các em được miễn môn số học, em yên tâm được rồi.”
Phương Dư Khả ở bên cạnh cũng không nhịn được “phụt” cười một tiếng, đứng một bên cười nhạo tôi.
Bởi vì chưa tới ngày đăng ký, chúng tôi không lấy được chìa khóa ký túc xá, đành phải trọ lại nhà khách gần đấy. Tiểu Tây đưa hành lý của chúng tôi tới ký túc xá của anh rồi bắt đầu liên lạc với những nhà trọ lân cận. Không ngờ có rất nhiều người tới nhập trường sớm, nhà trọ to nhỏ gần đó đều chật ních, chỉ còn một gian phòng lớn có ba giường ngủ ở một nhà khách trong trường. Tôi ai oán nhìn Tiểu Tây.
Tiểu Tây khó xử nói, “Nếu Dư Khả gọi cho anh trước vài ngày thì tốt rồi, anh đã sớm tính toán trước. Các em cũng chỉ ở hai buổi tối, cũng không lâu. Nhân phẩm của Phương Dư Khả anh có thể đảm bảo. Em —”
Tôi lập tức ngắt lời Tiểu Tây, “Nếu không Phương Dư Khả ở đây cùng các anh, em tới nhà khách kia đi.”
Tiểu Tây suy nghĩ một chút: “Nghỉ hè bọn anh đều không về nhà, rất nhiều bạn học đều ở lại ký túc xá. Nhà trường cũng không quản. Giường ngủ so với nhà khách còn túng thiếu hơn, Nhưng một cô gái như em ở vậy quả thật không tiện. Thế này đi, Dư Khả, anh với em ngủ cùng một giường đi.”
Phương Dư Khả nói: “Em không có ý kiến.”
Tôi nhìn chiều rộng của giường một chút, thấy hơi khó xử. Đang là mùa hè, ký túc xá lại không có điều hòa, để hai người con trai to như thế nằm chung, có vẻ không ổn. Hơn nữa, vừa mới quen biết nhau tôi đã như con dì ghẻ chọn một chọn hai, thật khó coi. Huống hồ một mình ba giường có chút lãng phí…
Tôi có lấy dũng khí: “Vậy thế này đi, cả ba chúng ta đều ở nhà khách đi. Ít nhất cũng có điều hòa mát mẻ.”
Trong mắt Phương Dư Khả có ý cười quỷ quái, nhẹ giọng nói: “Tính toán nhanh như thế sao có thể kém số học nha.”
Tôi quay đầu nhẹ giọng vặc lại: “Liên quan đến cậu cái rắm.”
Tiểu Tây cười nói: “Nếu em còn lo lắng về Dư Khả nhà anh, anh có thể đi. Thật ra Dư Khả của bọn anh đặc biệt đứng đắn nha.”
Dư Khả nắm tay ra vẻ đánh vào vai Tiểu Tây.
Tiểu Tây quyết định dứt khoát, “Được, vậy quyết định thế đi.”
Ngay lúc đó Tiểu Tây nhận được điện thoại phải đi giúp một người bạn mua máy tính. Tôi và Phương Dư Khả vừa tới nhà khách, ngồi còn chưa ấm chỗ, mẹ tôi đã gọi điện tới. Tôi vừa đi về phía phòng rửa mặt vừa nghe điện thoại: “Lâm Lâm, đã quen chỗ mới chưa?”
Tôi nói: “Còn chưa tới, chìa khóa ký túc xá còn chưa được nhận, vì thế bọn họ đành ở tạm nhà khách.”
Mẹ tôi nói: “A, Phương Dư Khả còn để ý tới con chứ? Có phải con ở cách vách cậu ta hay không a?”
Tôi dừng một chút, hít vào một hơi: “Mẹ, cậu ta ngủ sát vách con, hơn nữa chúng con còn cùng phòng nữa.”
Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng “a” thật dài, tôi yên lặng ngắt điện thoại. Một lúc sau, mẹ tôi gửi cho tôi một tin nhắn: “Lâm Lâm, tuy mẹ rất thích tiểu tử kia nhưng còn chưa điều tra rõ ràng. Rất nhiều chuyện con phải suy nghĩ cẩn thận. Kích động là ma quỷ.”
Tôi bất đắc dĩ trả lời: “Mẹ, con đảm bảo mấy năm tới con vẫn còn nguyên tem.”
Người lớn trong nhà một lúc sau mới trả lời tôi: “Thật ra thanh niên có tình cảm mãnh liệt cũng không phải chuyện xấu. Cố gắng lên!”
Tôi nổi giận chạy khỏi phòng, gào lên một tiếng “A” thật dài, khi gần bằng tiếng “A” của mẹ tôi mới ngừng lại.
Phương Dư Khả nhẹ nhàng mắng một câu: “Đồ ngốc.”
Tôi cầm lấy gối ném vào đầu cậu ta, “Mắng cái gì vậy?”
Phương Dư Khả “xoạt” một tiếng đứng lên, “Không lý luận với đồ ngốc.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Tôi dồn tức giận xuống dưới, dùng sức đá chân giường cậu ta, đổi lại một tiếng kêu “A” dài đầy đau đớn.
Tôi buồn bực ngội xuống giường, nghĩ đến mấy lời điên cuồng của mẹ già, cũng không biết có phải mệt mỏi cả ngày hay không liền vô tình ngủ mất.
Khi tôi tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen. Tôi vuốt vuốt mặt, mơ mơ màng màng rời khỏi giường, dựa vào khung cửa híp mắt nhìn. Không ngờ người còn chưa dựa vào hoàn toàn, cửa đã bị dùng sức mở ra. Mép cửa đập vào mũi tôi, trong nháy mắt tôi cảm thấy một dòng nhiệt nóng chảy ra từ mũi.
Ngoài cửa là gương mặt Phương Dử Khả đang bị giật mình. Tiểu Tây cũng về cùng cậu ta, vừa nhìn thấy tình cảnh của tôi vội vàng nói: “Em mau nằm xuống đi.”
Tôi cứ như vậy vừa mới từ trên giường đứng dậy đã bị lôi về giường.
Tôi vốn có một bụng hỏa khí muốn phát với Phương Dư Khả, nhưng nghĩ đến Tiểu Tây còn ở bên cạnh, tôi đè ép tức giận trọng lòng, làm bộ thục nữ rộng lượng: “Sau này em không dám lai vãng tới gần cửa nữa. Quá nguy hiểm.”
Phương Dư Khả nói một câu: “Đồ ngốc, chưa thấy ai ngốc đến mức úp mặt vào cửa.”
Vừa nghe thấy lời này, lửa giận của tôi phun đến cổ, tôi hít sâu một hơi, cắn răng nói với cậu ta: “Thật là ngại quá ha, ngáng đường của đại gia.” Phương Dư Khả bĩu môi không nói, xoay người vào phòng tắm giặt khăn mặt.
Tiểu Tây xin dì ở phòng khách một miếng bông, nói với tôi: “Anh không tiện, tự em dùng đi.”
Tôi nghĩ diện mạo tôi vốn đã không được tối, nhét thêm miếng bông lại càng mất hình tượng. Một tay bịt mũi, một tay đẩy miếng bông, ồm ồm nói, “Không cần, không cần, tiểu cầu của em rất tốt, lập tức có thể càm máu. Không cần phiền phức như thế.”
Còn chưa nói xong Phương Dư Khả đã cầm khăn mặt ướt trở lại, vừa bước qua cửa đã nói thầm: “Chết vì sĩ diện.” Sau đó đặt khăn mặt lên mặt tôi, “Tự mình lau đi, một lúc sau sẽ ổn.”
Lúc đầu, Tiểu Tây và Phương Dư Khả trở lại gọi tôi cùng đi ăn cơm. Không ngờ chuyện này xảy ra, bọn họ đành đợi vết thương này của tôi tốt hơn. Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng Tiểu tây và Phương Dư Khả lật tạp chí, tôi nhìn trần nhà một cách buồn chán, vừa định mở TV để giết thời gian thì trong bụng đã bắt đầu kêu gào. Thật hối hận nha, tôi chỉ cần mở TV sớm mười giây sẽ không có tình trạng xấu hổ hiện tại a. Hình tượng của tôi, hình tượng trong lòng Tiểu Tây của tôi.
Tiểu Tây cười cười, “Để anh đi tìm căn tin mua cơm về, chúng ta ăn ở đây đi. Hôm nay vốn muốn mời các em đi ăn tiệm, không ngời Lâm Lâm không có phúc.”
Một tiếng “Lâm Lâm” này làm tôi rất hưởng thụ. Tôi vội nói, “Không có việc gì, không có việc gì, anh và Phương Dư Khả đi đi, nghìn vạn lần đừng bận tâm đến em. Em thế nào cũng được.” Vừa nói xong, dạ dày cực kỳ không phối hợp kêu một tiếng. Tôi có chút xấu hổ.
Phương Dư Khả quay đi. “Tiểu Tây, đi thôi, anh và em đi mua cơm.”
Tôi quay mặt đi, thè lưỡi, mặt mũi hôm nay vứt tới Thái Bình Dương mất rồi.
Khi cơm được mua về, mũi tôi cũng không có việc gì nữa. Phương Khả Dư cầm giấy ăn bắt đầu lau bàn. Tôi nhỏ giọng nói thầm: “Cuồng sạch sẽ.” Nếu bình thường như tôi, tôi sẽ trực tiếp đặt cơm nước lên bàn, tay cũng lười rửa, nhấc đũa là ăn, đâu có nhiều chuyện thế này a. Phương Dư Khả liếc tôi một cái, không nói gì, tiếp tục sóng yên biển lặng lấy hộp cơm từ trong túi nhựa ra.
Hai món mặn hai món nhạt, một phần canh, ba phần cơm. Tôi nhìn món thịt kho tàu đã lâu, nuốt nước miếng, nhưng đũa lại hướng về phía bông cải. Ai~~, quy củ của thục nữ cũng nhiều lắm, ngay cả một miếng thịt cũng không được ăn. Lòng tôi đầy oán giận, chuyển oán giận đến nhai cây cải, vẫn nhìn món thịt kho tàu không dời mắt.
Một lúc sau, Tiểu Tây nói, “Lâm Lâm, sao em không ăn a, dùng chút thịt đi, hôm nay chảy nhiều máu như vậy, còn không bổ huyết a.”
Tôi vội vàng khoát khoát tay, “Không không không, em không ăn thịt, em theo chủ nghĩa ăn chay.”
Phương Dư Khả đang uống canh bị sặc, liều mạng ho khan, khuôn mặt ho đến mức đỏ bừng, cậu ta thở hổn hển, hàm ý nói, “Ừ, cô ấy theo chủ nghĩa ăn chay. Trên xe lửa một túi ba cái đùi gà đều tặng cho người khác.”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, rất sợ cậu ta nói bậy. Không sai, trên xe lửa tôi đọc “tri âm” cả đêm, cũng gặm ba cái đùi gà nướng, nhưng liên quan gì đến cậu ta nha. Đồ nhiều miệng. Trên xe lửa không phải một câu cũng không nói sao? Sao bây giờ lại bô bô nói lắm thế nha. Tôi liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Gà nướng là mẹ tôi mua, bà chê tôi bình thường không ăn thịt, thân thể quá cao, vì vậy mới mua cho tôi nhiều như vậy. Mẹ tôi vẫn hay như vậy, thường chê tôi quá gầy, hận không thể lập tức đắp chơ tôi thêm mười cân. Không còn cách nào khác, đành phải thỏa mãn tâm nguyện của người lớn thôi.” Tôi vừa xin lỗi mẹ già vừa dùng đôi mắt uy hiếp quét về phía Phương Dư Khả.
Phương Dư Khả thẳng thắn nhìn tôi rồi nói với Tiểu Tây: “Mẹ cô ấy dường như tương đối lạc quan, dù có cao hơn thế này cũng chẳng lo gầy.”
Buổi tối khi đi ngủ, tôi được sắp đặt ở chiếc giường tôi đã nằm, về phần giường ở giữa ai ngủ bọn họ cũng không nói, tôi cũng không tiện hỏi. Chờ lúc Tiểu Tây vào nhà tắm, tôi kéo góc áo Phương Dư Khả, tung ra lời thoại kinh điển vẫn thấy trên điện ảnh: “Phương Dư Khả, từ lúc tôi quen cậu đến nay đã từng cầu xin cậu chuyện gì chưa?”
Phương Khả Dư nhìn tôi một chút, “Cô quen tôi mới có hai ngày, tần suất ngày thường cô cầu xin người khác là bao nhiêu?”
Tôi nghẹn lời, đành phải tung ra đòn sát thủ: “Tôi mặc kệ, dù sao cậu cứ giúp lão nương đây là được.”
“Giúp thế nào a?”
“Rất đơn giản, buổi tối cậu ngủ ở giường trong cùng kia là được.”
Phương Khả Dư nhìn giường kia một lúc rồi lại nhìn tôi, “Cô có ý kiến với tôi?”
Tôi vội vàng lắc đầu, “Tôi nào có ý kiến gì với cậu. Tôi chỉ nghĩ chúng ta đi cùng xe lửa lâu như vậy, sợ cậu lâu ngày sinh tình. Tôi đây rất chung tình, sẽ không tùy tiện tốt với ai.”
Phương Dư Khả cười nhạo: “Đồ ngốc.”
Bởi vì buổi chiều tôi ngủ hơi nhiều, buồi tối khi tắt đèn đi ngủ, một chút buồn ngủ cũng không có. Tiểu tây ngủ giường bên cạnh tôi. Ánh trăng chiếu tới, đường cong trên mặt càng thêm dịu dàng. Ban đêm thật sự là thời gian tốt, tôi có thể không kiêng nể gì quan sát người ta. Phương Dư Khả coi như dễ dạy, có thể theo ý tôi, tránh sang một bên. Nghĩ vậy, tôi hắc hắc cười ra tiếng.
Qua một lúc lâu, một chút buồn ngủ tôi cũng không có. Vừa lúc Yêu Tử gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi thích ứng hoàn cảnh mới thế nào. Tôi lập tức kích động, len lén đi dép, chuồn ra ban công gọi điện cho Yêu Tử. “Yêu Tử, cậu có tin nhất kiến chung tình không? Thích một người là thế nào?”
Yêu Tử ở đầu bên kia đã hưng phấn đáp: “Không phải chứ? Sao còn chưa nhập học mà cậu đã nói chuyện yêu đương nha? Nhất kiến chung tình với ai?”
Tôi nhăn nhó đáp: “Tớ nghĩ đã quá nhanh, tớ còn chưa chuẩn bị tốt nha, không ngờ chuyện này đã đụng vô đầu tớ. Cậu nói xem tổ tông nhà tớ đã tích bao nhiêu đức ha?”
Yêu Tử ở bên kia sang sảng cười: “Lâm Lâm, là đàn ông thế nào là cho cậu rung động a. Ngày thường cậu tùy tiện như con trai, sao nhanh như vậy đã rơi vào bể tình nha? Thật sự là trời thì phải mưa, con gái phải lấy chồng, nhân duyên tới ngăn cũng không ngăn được a.”
Tôi hắc hắc cười nói: “Diện mạo anh không phải rất tuấn tú, là loại ôn hòa dịu dàng. Cậu biết không? Là loại cười rộ lê rất ấm ấp ấy, ha ha ha. Cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền nha. Giọng nói có chút khàn, nhưng rất thu hút, tớ bắt chước cho cậu nghe.” Sau đó tôi bắt đầu mô phỏng theo.
Yêu Tử bên kia đã không chịu nổi nữa. “Ai nha, mùa xuân đến rồi nha, vậy cậu theo đuổi cho tốt, tranh thủ lễ mừng năm mới dẫn về nhà.”
Tôi lập tức làm động tác nhận lệnh của chỉ huy, “Rõ, tớ nhất định không phụ tín nhiệm của đảng, chí nguyện tất thành.” Nói xong rồi ngây ngô cười ngắt điện thoại.
Tôi len lén trở về phòng. Khi đóng cửa, Phương Dư Khả xoay người, đôi mắt đen bóng đặc biệt phát sáng dưới ánh trăng. Tôi lại càng hoảng sợ, thấp giọng mắng: “Khiếp, đừng có dọa chết người như vậy có được không?”
Phương Dư Khả hừ một tiếng, không nói câu nào. Không biết qua bao lâu cậu ta mới phun ra một câu. “Đồ ngốc.”
Hừ! Nói mớ còn mắng chửi người!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom