• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sinh tồn trên đảo hoang (1 Viewer)

  • Phần 2

7.

Khán giả ở lại xem livestream qua màn hình lúc này không kiềm chế nổi nữa.

"Thẩm Mỹ Mỹ này sao vậy chứ, ngoài làm chậm trễ ra thì còn tác dụng gì không vậy?”

"Dù biết là diễn nhưng nhân vật phản diện này sống động ghê!"

"Không sai, quá đáng ghét."

"Còn cả Chu Ngưng gì đó giả vờ tốt bụng nữa chứ, nực cười ghê.”

Tôi và Thẩm Mỹ Mỹ đi vào rừng nửa tiếng đồng hồ, ngoài một vài loại dây leo thì chỉ thấy một ít nấm đùi gà, trong rừng hẳn vẫn còn.

"Chị Chu Ngưng, em không đi nổi nữa đâu.”

Nhìn dáng vẻ Thẩm Mỹ Mỹ bởi vì đói khát mà mệt mỏi không chịu nổi kia, tôi không đành lòng bắt con bé đi chung với mình tiếp.

Tôi liếc nhìn đường về, vừa đi qua một lần nên chắc cô bé vẫn nhớ.

"Em ở đây chờ không an toàn đâu. Đường chúng mình tới đây em còn nhớ không, em tự quay về được không?”

“Được ạ!”

Thẩm Mỹ Mỹ cầm nguyên liệu nấu ăn hai chúng tôi tìm được lên, men theo đường cũ trở về.

Tôi tiếp tục tìm kiếm trong rừng. Đi tiếp chưa đến một km thì phát hiện bên dưới đám rêu xanh có thêm hai loại nấm khác.

Tôi hái chúng bỏ vào balo, ước chừng vừa đủ rồi mới chậm rãi chạy về.

Vừa đến đoạn đường tôi và Thẩm Mỹ Mỹ tách nhau ra thì dường như tôi nghe được vài tiếng kêu cứu yếu ớt.

Tôi lắng nghe rồi chạy theo âm thanh phát ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hô hấp chậm lại, hai chân cứng đờ không bước lên nổi.

"Đừng nhúc nhích!"

Hai chân Thẩm Mỹ Mỹ đang lún trong đầm lầy cát.

Cô bé nóng lòng muốn thoát ra nên liên tục giãy dụa. Lực hút của đầm lầy quá lớn, lúc này cát đã cao đến ngang eo cô bé.

"Em mau bình tĩnh lại đi, muốn sống thì đừng có nhúc nhích nữa!"

Tôi quát lên, cô bé sợ hãi nên vẫn cứ ngọ nguậy.

Đầm lầy bùn cát này rất phổ biến ở các khu vực ven biển. Những nơi chịu ảnh hưởng khí hậu thì đất sẽ rất ẩm ướt, dẫn đến những vùng đất này hóa lỏng thành đầm lầy. Một khi bước vào thì càng cử động càng lún sâu hơn.

"Chị Chu Ngưng cứu em với, cầu xin chị cứu em, em không muốn chết.”

8.

"Đừng sợ, có chị ở đây em không chết được đâu.”

Tâm trạng Thẩm Mỹ Mỹ dần dần trở nên bình tĩnh hơn.

Trong đầu tôi không ngừng nhớ đến một số kiến thức thoát hiểm được học khi đi cắm trại.

"Trước tiên em ngả người về phía sau đã.”

Tôi thấy ba lô Thẩm Mỹ Mỹ đang đeo sau lưng, nếu có một điểm chống đỡ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Cô bé làm theo lời tôi.

Tôi tìm một cành cây ẩm ướt.

"Bây giờ em chậm rãi rút một chân ra ngoài, sau khi rút ra thì để chân còn lại hướng ra ngoài, động tác cố gắng nhẹ nhất có thể.”

Thẩm Mỹ Mỹ rất nhanh đã rút được cả hai chân ra.

Tôi đưa một đầu của cành cây cho cô bé nắm, kéo cô bé lên rồi di chuyển từ từ vào bờ.

Sau khi được giải cứu, Thẩm Mỹ Mỹ bật khóc:

"Chị Chu Ngưng ơi huhuhu, em không phải cố ý đâu, ba lô bị rơi, em nhặt lên không cẩn thận mới ngã xuống, huhuhu…”

Cô bé nhào vào lòng tôi, ôm lấy tôi không chịu buông.

Tôi vỗ lưng em, biết em đang hết sức hoảng sợ:

“Không sao đâu, chị đưa em về.”

Tôi dìu cô bé đi ra ngoài chưa được bao xa thì cô bé đột nhiên dừng lại:

“Ba lô, trong ba lô vẫn còn nguyên liệu nấu ăn."

"Chị để vào balo của chị rồi.”

Trên đường trở về trùng hợp bắt gặp Chúc Thanh Lam và Thẩm Sơ đang đi tìm chúng tôi, ban nãy hai người họ không thấy chúng tôi về cũng bị doạ sợ.

Trời đã xẩm tối, biển lớn xanh thẳm yên tĩnh. Ban đêm không một ánh đèn, gió lớn thổi sóng vỗ vào bờ khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.

"Tôi đi nấu cơm, hai chị chăm sóc con bé nhé.”

Trên cát xây một cái bếp đá, chỗ hở ra dùng bùn vàng lấp tạm.

Tôi nấu hai món ăn đơn giản.

"Chị Chu Ngưng ơi thơm quá đi mất!”

9.

Thẩm Mỹ Mỹ ngửi thấy mùi, không còn tí hình tượng nào sáp tới.

"Mọi người tới ăn cơm đi, hôm nay vất vả rồi.”

Thẩm Mỹ Mỹ gắp một đũa nấm xào, sau đó uống một ngụm canh rau dại nấu với dây leo:

"Cái này ngon quá, chị Chu Ngưng nấu như thế nào vậy?”

"Xé nấm đùi gà thành dải nhỏ rồi cho vào chảo xào lên chắt nước, thêm muối rồi giảm lửa nhỏ xuống. Sau đó bỏ một ít dầu chị mang đi, nước canh sền sệt, mềm và thơm.”

Mặc dù nấm đùi gà được làm nóng bằng dầu nhưng không ảnh hưởng gì đến hương vị mềm mại của nó.

Trong môi trường sống khắc nghiệt và hạn chế này, tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp nấu ăn đơn giản nhất. Thế nhưng cách làm này có thể giữ lại hương vị tự nhiên của thức ăn.

Sau khi ăn tối, bốn người chúng tôi dần quen thuộc hơn.

Lúc này tôi mới biết bếp đá là do Diệp Sơ dựng nên.

Vừa nhắc tới chuyện này, cô ấy nói nhiều hơn hẳn, nào còn dáng vẻ lạnh lùng ban đầu nữa.

"Xây cái này rất cần kiến thức đó!"

Diệp Sơ đứng bên bếp, đôi mắt tỏa sáng.

"Các cô nhìn đi. Bếp phải chọn ở cửa gió dưới, còn phải chú ý kẻo xung quanh không có vật liệu dễ cháy nào, chọn đá cũng phải để tâm. Cần có mặt phẳng, bùn vàng là do tôi đào từ trong rừng về…“

Chúng tôi ngồi bên bếp đốt củi sưởi ấm, sau khi Diệp Sơ nói xong, mặt cô ấy đỏ bừng, lan ra cả vành tai.

"Có phải tôi nói nhiều quá rồi không?”

Tôi lắc đầu hỏi cô ấy:

“Cô học từ đâu vậy?"

Diệp Sơ ngồi xuống, ánh mắt nhìn ra biển, có vẻ hoài niệm.

"Ngày bé tôi lớn lên bên cạnh ông bà nội. Ông nội tôi là thợ xây, cái gì ông cũng biết làm hết, cực kì giỏi!"

Bóng đêm dần dần bao trùm hòn đảo, sau khi chúng tôi trở về trong nhà gỗ, ai nấy đều nhanh chóng ngủ thiếp đi.

"Tỉnh dậy mau, phòng bị dột rồi!"

10.

Chúng tôi choàng tỉnh, choáng váng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Những khe gỗ trên mái nhà không ngăn được mưa. Mái nhà bị dột, căn nhà dần ngập nước.

"Chỗ này làm sao ở được nữa đây?”

Tôi mặc áo khoác vào:

“Trước hết dịch chuyển mọi thứ đến nơi khô ráo đã."

Tổ tiết mục cắm trại trên cát, từ nơi này có thể nhìn ra đại dương xanh thẳm mênh mông, lên hình rất đẹp.

Tôi đẩy cửa ra, thấy nước biển đang dâng cao.

"Không được rồi, chúng ta phải mau đi thôi.”

Chúng tôi chỉ mang theo những nhu yếu phẩm cần thiết, cầm đèn pin lên, bắt đầu tiến sâu vào trong hòn đảo hoang.

Trời mưa nên đường trơn trượt, tôi nhặt một cành cây dài ngấm nước đưa cho ba cô gái đằng sau:

"Các cô nắm chặt cái này nhé, đừng buông ra. Nếu chẳng may xảy ra nguy hiểm gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Nửa tiếng trôi qua, mưa càng lúc càng to.

Tôi đi đằng trước, dùng dao cắt gai và cỏ dại, quan sát lắng nghe động tĩnh trong rừng.

"Đằng kia có một hang động!"

Thẩm Mỹ Mỹ chỉ vào một góc bên trái phía xa chúng tôi, không nhìn kĩ thì khó mà phát hiện ra.

"Các cô đứng đây chờ tôi, tôi đi xem trước.”

Thể lực của mọi người không chịu nổi nữa, tốc độ đi bắt đầu chậm dần.

Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm được một nơi trú ẩn.

"Chúng ta cùng đi đi."

Thẩm Mỹ Mỹ nắm cành cây, ánh mắt kiên định.

Chúc Thanh Lam và Diệp Sơ cũng rất nghiêm túc:

“Cùng đi đi, có chuyện gì còn giúp được nhau.”

Tôi không từ chối được nên đành đồng ý.

Càng đến gần hang động, trái tim tôi càng đập nhanh hơn.

Tôi cẩn thận chú ý quan sát mặt đất, kiểm tra xem có dấu chân và dấu vết của động vật hoang dã hay không.

May mắn thay, không có gì gần cửa hang động cả.

Trong túi chỉ còn lại một hộp diêm nhỏ không bị ướt và một nhúm cỏ khô.

Tôi đốt cỏ khô rồi ném chúng vào một góc.

Trong ánh lửa, hang động dần dần được chiếu sáng.

Thì ra đây là một khối nham thạch núi hình thành nên bề hang động lõm, không tính là quá lớn.

"Đi vào nghỉ ngơi thôi."

11.

Bốn người chúng tôi vừa vặn có thể nằm gọn bên trong.

"Nơi này tối quá, không có quỷ đó chớ?"

Thẩm Mỹ Mỹ ôm tôi không buông, cả người không ngừng run rẩy.

"Không có quỷ đâu.”

Chúc Thanh Lam quan sát xung quanh, đội mũ vào rồi cầm lưỡi lê lên.

"Chị làm gì vậy?"

Tôi kéo Chúc Thanh Lam, cô vỗ vỗ bả vai tôi:

“Yên tâm đi."

Cô đứng dậy cắt một số cỏ nhìn như lau sậy xung quanh cửa hang động, sau đó bện cỏ thành một sợi dài, làm thành rèm cỏ có thể được mở ra từ giữa.

Rèm được bện rất dày, phủ trên cửa hang động, từ ngoài nhìn vào sẽ không thấy bên trong.

Chúc Thanh Lam sau khi làm xong mới quay lại:

“Từ giờ đừng lên tiếng, cố gắng chịu đựng đến ngày mai rồi tính sau.”

Chúng tôi nằm bên cạnh nhau, lắng nghe rõ ràng từng nhịp thở.

“Gru gru.”

Đột nhiên, bên ngoài hang động vang lên một tiếng động lạ, nghe như tiếng một con lợn rừng to lớn đang húc vào thân cây vậy.

Nó từng chút một tiến gần chúng tôi, trái tim của tất cả đều vọt lên cổ họng.

"A."

Thẩm Mỹ Mỹ sợ tới mức thét chói tai, tôi vội che miệng cô bé lại.

Lợn rừng dường như đã nghe thấy tiếng động, bắt đầu tìm kiếm bên ngoài cửa hanh.

Bốn người chúng tôi giống như miếng thịt đặt trên thớt, một khi bị tìm ra thì sẽ lập tức bị xé xác, trở thành bữa ăn khuya của con thú hoang dã kia.

Vài phút sau, một con vật khác cũng xuất hiện bên ngoài hang động.

Chúng tôi lặng lẽ chờ đợi.

Lợn rừng trở nên hung dữ hơn vì sự xuất hiện của động vật lạ đó.

Chúng lao vào cắn xé nhau.

Mùi máu tươi xộc lên khiến chúng tôi buồn nôn vô cùng.

Cuối cùng, bởi vì bị một loài thú khác xâm chiếm địa bàn mà con lợn rừng kia không còn sức để ý đến chúng tôi nữa.

Bốn người sưởi ấm lẫn nhau, ngồi chờ đêm trôi qua.

12.

Bình minh đang lên, ánh sáng chiếu vào hang động qua kẽ hở.

Tôi tháo rèm cỏ ra, khu rừng đã trở về với sự tĩnh lặng.

Cách cửa động chưa đầy hai mét, lợn rừng bị xé rách toàn thân, máu loang đầy trên đất.

Tôi nhặt con dao lên, bước đến cắt xuống một vài miếng thịt.

"Hôm nay có thịt lợn rừng để ăn rồi, nhưng chúng ta cần phải tìm nơi trú ẩn mới càng sớm càng tốt."

Thẩm Mỹ Mỹ bịt mũi cầm thịt lợn, đi theo phía sau Chúc Thanh Lam, Diệp Sơ cũng giúp cầm một ít.

Chúng tôi đi bộ hai tiếng về phía địa hình cao.

Đây là khu vực cao nhất trên toàn bộ hòn đảo, có thể nhìn ra toàn cảnh nơi này.

Phong cảnh cũng rất tốt.

Đi bộ đường dài một lúc lâu, chúng tôi bắt đầu thấy đói.

Tôi lấy ra một ống đánh lửa để đốt cháy cỏ khô, thổi một hơi lập tức có ngọn lửa bùng lên.

Động tác này khiến cho ba người còn lại sợ ngây người.

"Cô làm gì thế?”

Diệp Sơ rất tò mò với ống đánh lửa trong tay tôi. Cô ấy vui vẻ nhìn ngắm mãi, dường như rất thích thú.

"Ống đánh lửa." (*)

(*): Người Trung Quốc thời xưa gọi là “hỏa chiết tử” 火折子. Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy. Dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi đốt lửa rồi thổi tắt. Lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống, khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.

Thẩm Mỹ Mỹ kích động:

“Chính là ống đánh lửa được nhắc đến trong các tiểu thuyết võ hiệp, loại mà các đại hiệp hay dùng đó sao?”

Tôi gật đầu:

“Nhưng mà tôi chỉ làm ra kiểu cơ bản thôi.”

Cái ống đánh lửa này tôi làm khi ăn cơm.

Tôi hái mấy que hương bồ khô rồi dùng lửa đáy nồi đốt lên, sau đó bỏ vào ống tre làm ra. Vậy nên nó không bền lắm, chỉ dùng được trong một khoảng thời gian ngắn thôi.

Diêm không nhiều, đêm qua bị ướt hơn phân nửa nên giờ phải chờ phơi khô.

"Hôm nay chúng ta ăn thịt lợn rừng nướng được không?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom