• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New SÍ DÃ (1 Viewer)

  • Chương 9+10

CHƯƠNG 9.


Nam Nhứ nhìn sang người bên cạnh, sống lưng của Tề Kiêu thẳng tắp, góc nghiêng của anh bị bao trùm trong bóng tối, dưới sống mũi cao ngất, môi mỏng mím lại thành một đường, nét lạnh lẽo trong đôi mắt tựa như mưa bão phần phật trong ngày đông, dập tắt một chút hơi ấm cuối cùng. Cô đoán không ra anh đang nghĩ gì, nhưng cô có thể cảm nhận được, anh đã diễn màn kịch vừa nãy bằng sự dày công tôi luyện của mình, nhưng không hề tự nguyện.


Tiếp xúc trong thời gian qua, anh từng cứu cô, giúp cô, hơn nữa còn là ô dù của cô, nhưng anh là người như thế nào? Cô không dám suy đoán quá nhiều, bởi vì chỉ cần bất cẩn một tí thì sẽ không thể nào quay đầu lại được nữa.


Cô sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, bị bắt đến đây đã nửa tháng, cô đã thăm dò được hoàn cảnh ở bên này, nhưng cô không được tự do, rất khó để ra ngoài. Chuyện Tề Kiêu dẫn cô ra ngoài đúng thật đã nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng cơ hội khó tìm, cô chỉ có thể chờ đợi.


Chiếc xe dừng trước một sòng bạc, trước cửa đã có người đứng đợi, cửa sổ xe hạ xuống, có người tiến đến gọi một tiếng cậu Kiêu, sau đó sau khi đưa sổ sách trong tay cho cậu Kiêu rồi chiếc xe liền rời đi.


Trên đường trở về núi, đi qua mấy sòng bạc đều có người đến nói với Tề Kiêu vài việc, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Tề Kiêu, đều giản lược súc tích nói lẹ cho xong.


Trên đường gặp phải chiếc xe của Địch Tạp ở phía trước, chiếc xe đi không nhanh nên khi xe của bọn cô lướt qua, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy được Địch Tạp và người phụ nữ ở trong xe đang làm chuyện gì đó, Nam Nhứ vội vã thu hồi tầm mắt, cay mắt quá.


Chiếc xe băng băng lướt qua, đột nhiên người ở bên cạnh cúi người áp sát đến, dọa cô một phen, thân thể cô lùi về sau mang chút cảnh giác nhìn lấy anh.


Tề Kiêu lùi đi vẻ lạnh lẽo, trong đôi mắt có chút dáng vẻ trêu đùa, “Chưa thấy qua à?”


Khóe miệng Nam Nhứ giật giật, “Aoi-sensei* xinh đẹp thật đấy.”


*Aoi: có nghĩa là “màu xanh” (碧) – Dành đặt tên cho cả nam và nữ. sensei: Nghĩa ở đây là cô giáo, thấy giáo, tiên sinh… Nghĩa từ này ở đây giống như “cô giáo Lan” ở Việt Nam


“Ồ, cũng xem như có chút kiến thức.” Anh cười cười trêu ghẹo, ánh mắt nhìn về phía trước, sau đó lại tựa như nhớ ra gì đó, đột nhiên lại lần nữa áp sát vào cô, “Thật sự nhìn không ra, với tính cách này của cô cũng có thể xem những thứ đó, chắc không phải phá tường lửa của người khác rồi lén lút xem đó chứ.”


“Tôi không có thiếu chuyên nghiệp đến thế.” Kỹ thuật của cô không phải dùng vào mấy việc này.


“Chuyên nghiệp?” Anh liếm liếm môi dưới, ánh mắt sắc bén đột nhiên hơi híp lại, môi dán sát bên tai cô, ám muội mà nói, “Tối nay thử một chút, xem xem rốt cuộc cô có chuyên nghiệp hay không.”


Nam Nhứ trừng mắt liếc anh một cái, không thèm để ý đến khuôn mặt cười đột biến của anh nữa.


Về đến nhà của Tề Kiêu, Ngọc n chạy ra đón: “Cậu Kiêu quay về rồi, chị Nam Nhứ, Kim Cương hôm nay cứ kêu gào mãi, nó trở nên rất nóng nảy.”


“Sao thế?”


“Không biết nữa.” Ngọc n nói xong, đi theo phía sau Nam Nhứ nhanh bước lên lầu, Tề Kiêu đi ở đầu tiên, đẩy cửa ra, á, nền đất bừa bộn, Kim Cương phình phịch đôi cánh bay khắp nơi.


Nam Nhứ vội vã tiến lên trước, “Mày phát điên gì thế, bị gì vậy?” Tựa như Kim Cương có thể nghe hiểu lời của cô vậy, song Kim Cương không nói gì mà là phát ra tiếng kêu giòn giã, phình phịch đôi cánh bay về lại xà ngang đứng yên.


Tề Kiêu đen mặt, uy hiếp nói, “Mày còn nổi điên nữa, tao bắn một phát vỡ đầu chim của mày.”


Có lẽ là cảm nhận thấy nguy hiểm, Kim Cương đột nhiên rụt đôi cánh lại, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Nhứ, nhìn mãi nhìn mãi rồi nói: “Cậu Kiêu, cậu Kiêu…”


Mặt Tề Kiêu càng đen hơn nữa, Nam Nhứ lộ ra một nụ cười nhạt, Kim Cương nhận ra cô, còn xem cô là cậu Kiêu nữa.


Ngọc n nói: “Kim Cương cứ kêu mãi, sau đó gọi cậu Kiêu, có phải bởi vì chị Nam Nhứ không có ở đây nên nó nhớ chị rồi không.”


Sau khi mọi người vào phòng, Kim Cương cũng không còn quậy nữa, “Có lẽ là thế, chú chim này cũng thật dính người.”


Nam Nhứ nói với Kim Cương, sau đó chỉ về phía Tề Kiêu, “Đây mới là cậu Kiêu, không phải tao.”


Kim Cương không thèm để ý mà chỉ nhìn cô kêu cậu Kiêu, có lẽ là thiên tính của động vật, sống cùng với ai lâu rồi thì sẽ nhận người đó làm chủ, nó là vật cưng của Tề Kiêu, nhưng vẫn luôn do Nam Nhứ nuôi, bầu bạn mỗi ngày.


Ngọc n thấy Kim Cương không còn nổi điên, bắt đầu thu dọn phòng ốc, Tề Kiêu cầm lấy một bộ đồ sạch sẽ đi vào nhà vệ sinh.


Sau khi Nam Nhứ quay lại, Kim Cương quả thực yên tĩnh hơn, Ngọc n thu dọn sạch sẽ phòng ốc xong thì đi xuống lầu.


Cô ngồi trên cái ghế bên cạnh cửa sổ, rất nhanh Tề Kiêu đã trở ra, hơi nước khắp người, tóc ướt nhẹp rỏ nước xuống giữa cổ, giọt nước chảy dọc theo hai má của anh.


Nam Nhứ đứng dậy nhường lại chỗ ngồi cho anh, anh bình thường thích ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài như có điều suy tư.


Anh vừa châm một điếu thuốc, bộ đàm liền vang lên, bên trong phát ra một đống câu từ cô nghe không hiểu, Tề Kiêu cầm theo một chiếc áo khoác sạch sẽ xuống lầu.


Nam Nhứ nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên, ánh mắt nhìn theo chiếc xe của Tề Kiêu càng chạy càng xa, cho đến khi biến mất cô mới dời tầm mắt đi.


Ban đêm, rừng núi vô cùng yên tĩnh, tiếng tranh cãi ầm ĩ đột nhiên truyền đến, cô vội vã trở mình xuống giường đi đến bên cửa sổ. Là Địch Tạp đang ở ngoài cửa dùng súng chỉ vào một chàng trai canh gác, từng bước từng bước ép bức người nọ đi vào trong.


Địch Tạp đến đây làm gì, Tề Kiêu cũng đâu có ở đây. Nhưng nhìn khí thế hung hãn này, cô gắt gao nhíu chặt mày.


Ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói của Ngọc n, “Cậu Địch, cậu Kiêu không có ở đây.”


Tiếng bước chân từ xa đến gần, Nam Nhứ nói thầm không ổn, Địch Tạp lên đây không phải là nằm vào cô đó chứ.


Muốn giết cô, hay là muốn bắt cô làm gì đó.


Có tiếng đẩy cửa từ bên ngoài, gian phòng của Tề Kiêu không có khóa, Địch Tạp trực tiếp xông thẳng vào.


Nam Nhứ tự biết mình tránh không khỏi, cô đứng bên cửa sổ, trong ánh mắt ngập tràn vẻ phòng bị. Địch Tạp nhìn cô lộ ra nụ cười khiến cô buồn nôn, “Đi theo tôi, ông Liêu muốn gặp cô.”


“Có thật là ông Liêu muốn gặp tôi không?”


Địch Tạp tự biết thân thủ của cô lợi hại, cũng không lấy cứng chọi cứng với cô. Gã không muốn mang về một người phụ nữ nửa sống nửa chết, thế thì chẳng thú vị tí nào, “Nếu không ai lại có mặt mũi lớn đến thế, có thể khiến tôi đích thân đến đây chứ.”


Súng của Địch Tạp nhắm vào cô, sau lưng còn có tận mấy người, cô tự biết nơi này không phải địa điểm thích hợp nhất, “Được.”


Cô đi ra ngoài, Ngọc n túm lấy cô, “Chị Nam Nhứ, không thể đi, cậu Kiêu không ở đây, chị không được đi đâu cả.”


Ngọc n có lòng tốt, tên chó điên Địch Tạp này bắt Nam Nhứ thì hậu quả sẽ tồi tệ nhất, cô ấy không muốn Nam Nhứ xảy ra chuyện, Địch Tạp là kẻ điên, không phải người.


“Không sao, em ở đây đừng ra ngoài.”


Địch Tạp thấy cô nghe lời như thế thì tự phụ mắc khẩu súng vào giữa eo, ngông nghênh đi sau lưng Nam Nhứ, vừa xuống đại sảnh, sau khi ánh mắt của Nam Nhứ lần tìm, cô liền đi đến trước bàn, lưng tựa vào cạnh bàn nhìn Địch Tạp. “Cậu Địch, cậu Kiêu không ở đây, anh ấy đã nói, không có sự cho phép của anh ấy tôi không được rời khỏi nơi này nửa bước, nếu không mạng tôi khó giữ.”


“Ông Liêu muốn gặp cô, cho dù nó có ở đây thì cũng không dám nói một chữ không.”


Người bên cạnh không dám lên tiếng, họ đều biết Địch Tạp là kẻ điên, ai dám nhiều lời thì đợi đó ăn súng đi. Bọn họ đều nhát gan, sợ chết, thực ra có ai mà không sợ chết, có ai muốn chết đâu chứ.


Nam Nhứ cũng không muốn chết, “Tôi quả thực không thể rời đi, cậu Kiêu không hạ lệnh, tôi không dám làm xằng bậy.”


Nam Nhứ là một người phụ nữ hiểu chuyện đến mức rất giỏi xem xét tình thế, cứng chọi với cứng chỉ khiến cô chịu thiệt, trước mắt có thể kéo dài được đến đây hay đến đó. Hơn nữa lúc này đối mặt với Địch Tạp, dự định xấu nhất chính là liều mạng.


Địch Tạp ra hiệu cho người ở bên cạnh, có vài người tiến đến muốn bắt lấy cô, thân hình Nam Nhứ chợt cử động tránh đi.


Địch Tạp đang chửi mắng đàn em đều là rác rưởi, cô tiến về phía trước vài bước tay đã duỗi qua đó, năm ngón tay Nam Nhứ tạo thế móng vuốt, lúc Địch Tạp không kịp phản ứng lại, đã bị cô khóa chặt cổ tay, con dao ngắn không biết cô lấy từ đâu ra, lúc này đang kề lên cổ của Địch Tạp.


CHƯƠNG 10.


Địch Tạp ngạc nhiên gào lên, Nam Nhứ thờ ơ liếc xung quanh, người Địch Tạp đang chĩa súng về cô, cô cầm con dao hướng lên trên: “Đừng lộn xộn, đao súng không có mắt.”


“Cô dám dùng dao để đối phó với tôi?” Địch Tạp nóng nảy nhưng cũng không dám hành động quá lớn, bởi lưỡi dao lạnh lẽo đang dán vào cổ gã ta.


“Tôi cũng không sợ chết, lại sợ con dao trong tay cô sao?” Nam Nhứ đứng yên, ánh mắt cảnh giác nhìn chắm chằm vào động thái của tất cả mọi người xung quanh, tất cả mọi người đều đang cầm súng, nhưng cũng không có ai dám bắn phát súng đầu tiên, cò súng bóp xuống thì trong cái phòng này cũng không có mấy người có thể sống sót.


Cô không hiểu Địch Tạp gào lên những gì, chỉ thấy người của gã ta đang dần rút lui, cô cũng không biết dự tính của bọn họ, vì sao Địch Tạp lại kêu thuộc hạ rút lui? Trong lòng cô lạ băn khoăn xem có nên nhân cơ hội này cưỡng ép Địch Tạp để chạy trốn hay không.


Nhưng lại cảm thấy tình hình cũng không tốt, ở địa bàn của Tề Kiêu, có lẽ sẽ còn có một con đường sống.


Hai bên đang giằng co, Nam Nhứ cũng không có động tác tiếp theo, Địch Tạp liền liều mạng di chuyển, tuy nói ai cũng sợ chết, nhưng gã không sợ, cho dù đây là địa bàn của Tề Kiêu nhưng nếu thuộc hạ đều ở đây, người của Tề Kiêu cũng không dám làm gì gã.


Chỉ vì một cô gái mà chẳng ai dám nổ súng vì gã, gã nghĩ như vậy, nhanh lẹ đưa tay đánh vào cổ tay đang cầm dao của Nam Nhứ, Nam Nhứ đau đớn, nhưng trên tay cũng không buông lỏng, cô uốn cong cổ tay, lưỡi dao đồng thời hướng vào trong, thoáng chốc trên cổ của Địch Tạp xuất hiện một vệt máu.


Địch Tạp dù sao cũng là đàn ông, trước mặt đàn em mà bị một người con gái cưỡng ép, đánh mất sĩ diện, hơn nữa lại luống cuống, không để ý dao trên cổ, không biết lúc nào trong tay hắn lại có một cây kim dài, Nam Nhứ kinh ngạc, khó khăn lắm mới né tránh được cây kim đâm tới, cây kim kia là cái gì thì cô cũng tự nhiên hiểu rõ.


Ánh mắt của Địch Tạp đang lộ ra tia máu, gã đưa tay lau vết máu trên cổ, hiện ra nụ cười khát máu, đưa tay đang dính máu vào miệng mà liếm, sau đó lại cầm kim đâm về phía cô.


Nam Nhứ tay cầm dao, tránh né cây kim trên tay gã, mọi người xung quanh chỉ đang cầm súng không có ai tiến lên, chỉ thấy trong đại sảnh một nam một nữ đang đánh nhau.


Nếu không phải trên tay Địch Tạp có cây kim làm Nam Nhứ phải phòng bị tránh né suốt thì gã đã bị đánh bại từ sớm, Nam Nhứ trở lưỡi dao chém qua, tay áo của Địch Tạp bị rạch một đường.


Thân thủ của Nam Nhứ nhanh nhẹn, Địch Tạp không thể đến gần được cô nên bèn nắm cái ghế đập xuống, cô chợt xoay người rút lui, một cước đá lên cái ghế, cái ghế được làm từ gỗ tự nhiên, không phải chỉ một cú đá như vậy liền vỡ, nhưng tấm gỗ vẫn là bị một đạp của cô xử lý, Địch Tạp lại cầm kim đâm tới.


Nam Nhứ lập tức phản kích, vung dao chém rớt cây kim kia, Địch Tạp không còn kim, dao trong tay cô chém qua Địch Tạp với tốc độ cực nhanh.


Hai mắt Ngọc n ngấn đầy nước mắt, trong lòng không ngừng cầu nguyện, chị Nam Nhứ đừng có xảy ra chuyện gì, chị Nam Nhứ đừng có xảy ra chuyện gì.


Quả nhiên, Địch Tạp không có cây kim độc liền bị Nam Nhứ dùng một chiêu chế ngự, dao dừng ở trên cổ gã ta, cô biết nếu còn như vậy nhất định là khó sống sót, có lẽ lần này là cơ hội cô có thể chạy trốn.


“Đứng lên.” Cô đá Địch Tạp đang trên mặt đất một đá, làm cho gã ta đứng dậy.


Khóe miệng Địch Tạp lộ ra một một nụ cười thâm độc, cũng không tránh cây dao trên tay cô, đứng lên dứt khoát, Nam Nhứ đứng sau người gã, đẩy gã đi ra.


Người xung quanh rút lui, đàn em của Địch Tạp đang nói cái gì đó, đoán chừng là đang cảnh cáo cô, nòng súng tối đen đang chỉ về phía cô, nhưng không có một ai dám nổ súng.


Cơ thể của cô trốn ở phía sau Địch Tạp, “Các ngươi đều ra ngoài”


Người của Tề Kiêu đương nhiên sẽ không động vào cô, nhưng người của Địch Tạp không chắc chắn sẽ không bắn lén, cô để dao trên cổ Địch Tạp khiêu khích, “Bảo bọn họ rút lui hết.”


Địch Tạp xua tay, bảo người của gã rút lui, cô đẩy Địch Tạp từ từ đi ra đại sảnh, lúc này, ngoài cửa có tiếng xe từ xa tiến đến, một chiếc việt dã tiến vào, Nam Nhứ ngẩn ra, là Tề Kiêu.


Sao anh lại trở về lúc này chứ, nếu như anh không trở về, cô còn có thể cướng ép Địch Tạp trốn đi.


Cô cũng không quan tâm đến việc Tề Kiêu đã xuống xe và đi vào trong mà giục Địch Tạp đi ra, vừa tới cửa, Tề Kiêu đã bước đến gần, khóe miệng chứa nụ cười nhạt, làm như không có việc gì mở miệng nói: “Ơ, tình huống gì mà động dao động súng đây.”


Bây giờ Nam Nhứ cũng không thèm để ý Tề Kiêu đang nghĩ những gì, cơ hội trước mắt này, có thể trốn thì phải trốn ngay, cô nhìn anh: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”


Tề Kiêu như là không nghe những lời cô vừa nói, trực tiếp tiến lên, ánh mắt của Nam Nhứ cảnh giác nhìn theo anh, anh làm như không nhìn thấy, “Thật ngại quá, tính tình người phụ nữ của tôi đúng là không được tốt lắm.”


Anh nói xong, duỗi tay ra cầm lấy cổ tay của cô, không để ý đến ánh mắt đang tức giận của cô, chép miệng với cô: “Ngoan, nghe lời.”


Nam Nhứ không biết anh muốn làm cái gì, trước mắt là cơ hội duy nhất, nhưng trong lòng cô không hiểu sao lại sinh ra một chút tín nhiệm đối với Tề Kiêu, sự tín nhiệm này không phải là cái khác, mà có giới hạn là anh sẽ không giết cô.


Tề Kiêu vẫn giữ nụ cười như trước, nhưng cô có thể cảm nhận được trong nụ cười đó mang theo sự nghiêm nghị, mọi người ở đây đều khẩu phật tâm xà, không có lấy được một người tốt: “Cục cưng, ngoan ngoãn nghe lời!”


Nam Nhứ cảm thấy anh có bệnh, ai là cục cưng của anh chứ, thân dao bị ngón tay thon dài mà có lực của anh kẹp lấy, từng chút lấy ra ngoài, Nam Nhứ còn muốn dùng lực thì bị ánh mắt lạnh của Tề Kiêu làm cho sợ hãi đột ngột dừng lại.


Cô chưa từng thấy qua sự tàn độc trong ánh mắt anh, thật giống như là đang cảnh cáo cô, nếu cô không buông ra thì sẽ chết.


Như vậy, nghe lời ít nhất có thể bảo vệ được tính mạng.


Thân dao bóng loáng đang được Tề Kiêu kẹp lấy, từng chút từng chút dời khỏi cổ của Địch Tạp, sau đó, soạt một cái, dao liền bay ra ngoài, rơi trên sàn cách đó không xa, vang lên một tiếng leng keng.


Uy hiếp đã được xóa bỏ, bàn tay của Địch Tạp để trên hông, rút súng nhắm vào Nam Nhứ, căm phẫn cùng với sự khát máu, “Lão tam, hôm nay tao nhất định muốn người phụ nữ này.”


Tề Kiêu chép miệng, chầm chậm di chuyển bước chân, đứng trước người Nam Nhứ, thay cô ngăn chặn nòng súng lạnh băng.


Đáy lòng Nam Nhứ dâng lên một cảm giác không giải thích được, tấm lưng dài rộng của Tề Kiêu đứng trước người cô, đang thay cô chống lại nòng súng. Cho dù Địch Tạp không hẳn sẽ thật sự nổ súng, nhưng gã là một kẻ điên, ai có thể đảm bảo chắc chắn rằng gã không sợ bắn nhầm, hoặc là một phát bắn chết chứ.


Tề Kiêu vẫn duy trì ý cười như trước, ngón trỏ đặt ở trên súng, chậm rãi di chuyển nòng súng, “Anh Địch cũng biết, Tề Kiêu tôi từ trước đến nay che chở cho thuộc hạ, huống chi là người phụ nữ của tôi.”


Anh nói xong thì xoay tay lại kéo người cô ôm chặt vào lòng, đột nhiên đề tài câu chuyện thay đổi, giọng điệu lạnh cứng mà mang theo sự nghiêm nghị, “Mau xin lỗi anh Địch.”


Nam Nhứ nghĩ thầm, xin lỗi, cô có làm sai gì đâu, nhưng cô cũng biết Tề Kiêu đang bảo vệ cô, cô mím chặt môi, nắm tay siết chặt bên hông, cuối cùng cô hít sâu một hơi, “Xin lỗi.”


Sau khi nhận được sự đáp lại của cô, Tề Kiêu mới mỉm cười hài lòng, ánh mắt chuyển đến Địch Tạp, “Cô ấy không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ lại cô ấy, muộn như vậy mà anh Địch còn đến tìm tôi, là có chuyện gì sao?”


Tề Kiêu nói xong, khoát vai Nam Nhứ đi vào trong, đi được mấy bước rồi đẩy Nam Nhứ ra, Ngọc n chạy đến cầm lấy cánh tay của cô, trên mặt toàn là nước mắt, nhỏ giọng nói: “Dọa chết em rồi, chị Nam Nhứ nhanh lên lầu với em.”


Nam Nhứ bị Ngọc n kéo lên lầu, Tề Kiêu cũng không ngăn cản, lúc đi lên cô bé này không ngừng khóc lóc, cô phải khuyên hồi lâu.


Dưới lầu truyền đến âm thanh, Tề Kiêu nói sẽ lấy lại công bằng cho Địch Tạp, nhưng gã lại muốn tự mình trừng trị cô.


Địch Tạp chịu khổ nhưng vì là Tề Kiêu nên gã cũng không dám làm gì, gã ra khỏi nhà Tề Kiêu, đi tìm Anna, mối thù ngày hôm nay gã nhất định phải báo.


Gã và Anna ăn khớp với nhau, đều lộ ra nụ cười ma quỷ, lão tam, lần này không tin là mày không chết.


Tề Kiêu đen mặt lên lầu đuổi Ngọc n đi, sau đó nắm lấy quần áo của Nam Nhứ, nhấc cô khỏi giường, dùng lực ném cô ra, ngay tại lúc cô bị anh ta ném ra thì nghe từ miệng Tề Kiêu phun ra bốn chữ, âm thanh rất nhỏ nhưng cô có thể nghe được: ”Vờ bị ngã đi.”


Nam Nhứ bảo vệ đầu, cơ thể đập vào tường, chắc chắn anh đã làm cô té ngã, nhưng cô cũng tự làm ra hành động giả, cô biết Tề Kiêu sẽ không đối xử với cô như vậy.


Tề Kiêu lại qua đây, trực tiếp nhấc vai cô lên đụng vào tường, nhưng mà trên đầu lại có thêm một bàn tay ngăn chặn bức tường vừa cứng vừa lạnh giúp cô.


Nam Nhứ vẫn luôn im lặng, Tề Kiêu cắn răng: “Cô chết rồi sẽ không kêu được.”


Cô ngẩn ra, theo bản năng a lên một tiếng, sau đó phản ứng lại, hét to: “Đồ vô lại, buông tôi ra…”


Tề Kiêu “đánh” Nam Nhứ một hồi rồi mới ngừng tay, sau đó lại giống như thay đổi, đẩy cô đến bên cửa sổ, đưa tay kéo áo của cô, áo ngoài bị kéo xuống lộ ra cánh tay trắng nõn và cái cổ dài.


Anh giữ đầu của cô lại, hôn thẳng lên.


“Ưm…” Cô bị hôn bất ngờ không kịp phòng bị, toàn thân anh lạnh như băng nhưng trên môi lại nóng như lửa.


Bàn tay to lớn của anh dời từ eo cô xuống dưới, cô xoay người trốn tránh bàn tay anh, nhưng lại bị anh hung hăng khống chế, diễn trò thì diễn trò, sao lại còn dùng lực mạnh hôn cô chứ, nhìn môi đang dính chặt vào môi, cô không có cách nào hô hấp được.


Mà động tác tiếp theo của anh là cởi bỏ cái thắt lưng của chính mình, thắt lưng đụng vào tay làm cô giật mình, sau đó anh buông cô ra, đè cô ngồi xổm xuống.


Tay anh vuốt ve đầu cô, cô cứ ngồi xổm như vậy, trước mặt chính là đai lưng đã cởi ra của anh, với lại vị trí như này xác thực là khó miêu tả.


Cô đưa mắt nhìn anh, anh một tay chống ở cửa thủy tinh, ánh mắt thì vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.


Cô quay đầu lại xem thì bị anh đè lại: “Đừng nhìn.”


Nam Nhứ ngồi xổm khoảng mấy phút thì bị anh kéo lên, trong lòng cô mơ hồ cảm giác được cái gì, cô không vùng vẫy, nhưng vẫn dùng ánh mắt cảnh cáo, tỏ ý anh đừng có quá đáng.


Tề Kiêu cắn răng: “Thu lại ánh mắt của cô, cô nghĩ có thể đi ra khỏi chỗ này của tôi sao?”


Nam Nhứ hiểu được ý nghĩa trên mặt chữ của anh, mím môi nói: “Nếu như anh không quay trở về, thì bây giờ có lẽ tôi đã cưỡng ép Đich Tạp mà chạy ra khỏi nơi ma quỷ này của anh rồi.”


“Nếu tôi không trở về, cô bây giờ đã là một cái xác rồi.”


“Cùng lắm là liều mạng, có đệm lưng là Địch Tạp, tôi cũng được coi như là loại trừ đi một con côn trùng có hại, có chết thì cũng vẻ vang.”


“Cô nghĩ cũng quá hay, cô chết rồi nhưng Địch Tạp lại không chết được.” Anh nói xong lại hôn cô, sau đó xoay tay lại kéo rèm cửa sổ bên cạnh lại, rồi nói: “Kêu đi.”


Nam Nhứ hét lên.


“Tệ hơn một chút.” Anh yêu cầu.


Đêm đã khuya nhưng Nam Nhứ không cảm thấy buồn ngủ, cô nhìn người đàn ông bên cạnh giường kia, đầu óc không ngừng quanh quẩn hình dáng anh đứng trước người cô, ngăn cản nòng súng của Địch Tạp!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Khoáng Dã Lang《旷野狼》
  • 让我再吃一口吧/ Để Ta Ăn Thêm Miếng Nữa Đi
Phần 5 END
XUÂN DÃ
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
TỪ DÃ QUÁI BẮT ĐẦU TIẾN HÓA THĂNG CẤP
  • Mệnh Cấp Nhĩ Hành Bất Hành
Dã cẩu cốt đầu (Chó hoang và xương)
  • 4.00 star(s)
  • Hưu Đồ Thành
Chương 48

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom