• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Sau khi mất trí nhớ, sếp 7 tuổi muốn tán tôi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

7.

Tôi được biết từ trợ lý Lý rằng người phụ nữ đến bệnh viện ngày hôm đó là mẹ của Tưởng Vũ.

Người phụ nữ trẻ còn lại là Tống Ngọc, con gái của chủ tịch tập đoàn Tống Thị, và là con dâu được mẹ của Tưởng Vũ lựa chọn.

Tôi nghe nói rằng kể từ khi Tưởng Vũ tiếp quản công ty, mẹ anh ấy đã liên tục sắp xếp những buổi hẹn hò giấu mặt cho anh ấy.

Tuy nhiên, mọi cuộc hẹn hò mù quáng đều thất bại cho đến khi Tống Ngọc xuất hiện.

Tôi thầm nhắc lại câu này.

Tưởng Vũ nhất định rất thích cô ấy.

Tôi nghĩ.

Những ngày sau đó trôi qua bình lặng.

Tôi trở lại công ty lần nữa, là một nhân viên nhỏ, tôi làm việc chăm chỉ hàng ngày để kiếm sống, thỉnh thoảng tôi vui vẻ với đồng nghiệp và phàn nàn về lãnh đạo công ty và sếp lớn.

Đây là cuộc sống ban đầu của tôi.

Tưởng Vũ đã không đến công ty trong nhiều ngày.
Nhưng cho dù anh ta có đến hay không thì liên quan gì đến tôi?

Những ngày cùng anh mặt đối mặt ngày đêm......
Rõ ràng là chưa đầy một tuần trôi qua, nhưng đối với tôi, dường như đã lâu lắm rồi.

Xa đến mức tôi bắt đầu tự hỏi liệu đó có phải là một giấc mơ.

Giống như cỗ xe bí ngô của Lọ Lem và chiếc váy công chúa, chúng sẽ biến mất khi đến lúc.
Nhưng Trương Duy lại đến gặp tôi.

Anh ta đến để xin lỗi tôi.

"Nhu Nhu, thực xin lỗi, chuyện ngày hôm đó là lỗi của anh... Anh không cố ý, anh chỉ là... Ngày đó anh dưới lầu chờ em quá lâu.”

"Anh cả đêm không ngủ, hút thuốc rất nhiều, uống rượu, có chút đầu óc choáng váng..."

Tôi không có ý định dây dưa với anh nữa.
Trương Duy và tôi gặp nhau ở trường đại học.

Chúng tôi đã ở bên nhau bốn năm, từ trường đại học đến xã hội, và chúng tôi thực sự đã có rất nhiều khoảnh khắc đẹp và hạnh phúc.

Anh ấy sẽ cẩn thận chuẩn bị đủ loại quà cho tôi, ghi nhớ những sở thích khác nhau và những ngày quan trọng của tôi, và vì câu nói tùy tiện của tôi "Em muốn ăn dâu tây", anh ấy sẽ chạy khắp trường đại học vào ban đêm khi dâu tây hết mùa. các cửa hàng trái cây quanh thành phố, và sau đó mang đến tầng dưới ký túc xá của tôi.

Anh ấy rất yêu tôi, và tôi cũng rất yêu anh ấy.

Tôi đã từng nghĩ tôi và anh có thể bình yên như thế này mãi mãi, kết hôn và sinh con thuận lợi.

Cho đến khi người bạn thời thơ ấu Thiệu Kỳ xuất hiện.

Lần đầu tiên tôi biết mối quan hệ của họ tốt đến vậy.

Tốt đến mức lần đầu tiên tôi đi ăn với những người bạn của anh ấy, cô ấy có thể uống thoải mái và ngã lên người Trương Duy khi cô ấy say, vòng tay qua cổ anh ấy, và anh ấy chỉ mỉm cười với tôi.

"Tính khí của Thiệu Kỳ là như vậy đấy. Cô ấy thẳng thắn và vô tư, cũng không quan tâm đến nhiều thứ, vì vậy em không cần lo lắng về cô ấy."

Sau này tôi thường nghe những lời tương tự. Khi Thiệu Kỳ cãi nhau với gia đình và đang tìm nhà chuyển đi, anh ấy đã hủy hẹn đi ăn với tôi rồi lại xin lỗi.

"Thực xin lỗi, Nhu Nhu, anh phải giúp cô ấy tìm một căn nhà, Kỳ Kỳ hiểu biết không nhiều, lại không chịu được khổ sở, em cũng đừng quá để ý."

Thiệu Kỳ đến ở với anh sau khi thất tình, và khi tôi đến, cô ta đang mặc chiếc áo phông dài của anh khóc trên ghế sô pha, anh cười ngượng nghịu với tôi.

"Thực xin lỗi, Nhu Nhu, Kỳ Kỳ lại thất tình, lại uống rượu..."

Tôi cũng vì chuyện của Thiệu Kỳ mà cãi nhau với anh ấy, anh ấy cũng xin lỗi tôi, hứa sau này sẽ chú ý tới, sẽ không có lần sau.

Nhưng lần sau, lần sau, lần sau anh ấy cũng sẽ nói như vậy.

Mỗi lần anh nói xin lỗi với tôi, tôi càng thất vọng hơn.

Sự thất vọng sẽ tích tụ ngày càng nhiều, và khi đã đủ thất vọng, bạn sẽ ra đi.

Nhưng anh vẫn không hiểu.

“Trương Duy, tôi nói đủ rồi, chúng ta chia tay đi”
"Sau này đừng tới tìm tôi, nếu như còn quấy rầy tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."

8.
Tôi gặp lại Tưởng Vũ trong thang máy của công ty.
Tôi vội vã chạy vào công ty vào phút cuối, và bấm nút thang máy ngay khi cửa thang máy vừa đóng lại, nhưng tôi không ngờ ... Khi cửa thang máy mở ra, tôi thực sự nhìn thấy Tưởng Vũ đang trong thang máy.

Anh ấy là người duy nhất trong thang máy.
Tôi chợt sững người, không biết có nên đi vào hay không.

Ngược lại, Tưởng Vũ nhấn nút mở cửa thang máy, với tư thế "Tôi không vào, anh ta sẽ không đóng cửa".

"Cô không muốn tiền thưởng nữa?"

Tôi cười khan bước vào thang máy, đứng chéo với anh.

Tưởng Vũ liếc tôi một cái, chậm rãi đi tới: "Khương Nhu..."

"Đến đây!"

Tôi hồi hộp như điểm danh huấn luyện quân sự ở trường đại học.

Anh ấy cũng có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, và mỉm cười nhẹ.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy "Tưởng Vũ, ông chủ lớn của công ty", cười như thế này, và đột nhiên ... tôi trở nên lo lắng hơn gấp bội.
“Lo lắng cái gì?"

"Tôi...tôi không căng thẳng."

"Ngày đó ở bệnh viện. . ."

Tôi cúi đầu, một mặt mong đợi những gì anh ấy sẽ nói, mặt khác... sợ những gì anh ấy sẽ nói. "

"Ding dong", cửa thang máy mở ra.

Tôi chạy ra ngoài thật nhanh.

Những ngày này, đôi khi tôi cũng nghĩ về nửa sau của câu nói của Tưởng Vũ trước khi anh ấy có thời gian để nói về ngày đó trong phòng bệnh.

Liệu anh ấy... cũng thích tôi chứ.

Vâng, tôi đã sử dụng từ "cũng".

Tôi nghĩ có lẽ mình đã yêu anh ấy một cách vô thức.

Nhưng khi tôi nghĩ về Tống Ngọc, tôi cảm thấy tất cả những điều này đều vô nghĩa.

Trong bữa trưa, tôi lại nhìn thấy Tưởng Vũ, hình như anh ấy đang đợi ai đó.

Tôi quan sát một lúc thì thấy Tống Ngọc ngồi ngay đối diện anh.

Bạn có bao giờ đưa bạn gái đến căng tin của công ty không???

Điều này thật sự rất thú vị.

Tôi lặng lẽ đút một ngụm cơm vào miệng.

Trong giờ nghỉ trưa vào buổi trưa, một tin nhắn hiện lên trên WeChat của tôi. "Tối nay có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm đi. Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Tôi đã xem nó trong một thời gian dài và gửi lại một tin nhắn.

"Không có việc gì, mấy ngày nay tôi không rảnh, gần đây công việc rất bận rộn, nếu như anh có chuyện gì muốn cùng tôi liên lạc, có thể trực tiếp hỏi lãnh đạo của tôi." Tôi đã trốn tránh Tưởng Vũ trong ba ngày.

Chiều ngày thứ tư, cấp trên trực tiếp của tôi đến: “Khương Nhu, anh Tưởng nói lần này bản thiết kế của cô có chút vấn đề, anh ấy muốn trực tiếp trao đổi với cô, vào phòng sếp Tưởng ngay đi."

Tôi cắn móng tay rồi nặng nhọc bước đi.

Trong phòng làm việc, Tưởng Vũ hỏi tôi: “Cô đang trốn tôi à?”

Tôi:……

Anh ta muốn giết chết tôi ngay từ câu đầu tiên sao? !

“Đương nhiên là không…” Tôi cười khan đặt bản vẽ thiết kế của mình lên bàn, “Không phải anh nói thiết kế của tôi có vấn đề sao? Rốt cuộc là có vấn đề gì?”
Tưởng Vũ hoàn toàn không để ý đến nửa câu sau của tôi, chỉ cười một cách trang trọng, bình tĩnh.

"Không có cũng không sao, tôi còn tưởng rằng cô tránh mặt tôi, dù sao thì cô cũng chặn điện thoại và WeChat của tôi rồi." ...Tôi quên mất cái này.

Tôi cười khẩy và cho anh ra khỏi danh sách đen.
Anh hài lòng.

"Sau này anh sẽ gọi điện thoại cho em, nhớ trả lời. Hơn nữa..." Anh dừng lại một chút,

"Chuyện ngày đó anh ở bệnh viện nói với em... Em thấy thế nào?"

"Cái... cái gì vậy?"

"Đương nhiên... Để anh chịu trách nhiệm với em."

Anh ta hắng giọng, khoanh tay trên bàn, thần sắc bình tĩnh, nhưng vành tai lại có chút ửng đỏ.

"Em cũng biết anh các phương diện đều ưu tú, cho nên. . . Đừng nghĩ nữa, liền ở cùng anh đi, anh thay em chịu trách nhiệm."

Tôi hít một hơi thật sâu: “Anh Tưởng, tôi nghĩ anh có thể đã hiểu lầm gì đó, tôi thật sự không có gì với anh cả, tôi chỉ quan tâm đến anh vì đó là công việc của tôi, lương tôi gấp năm lần bình thường. Vì vậy, tôi không cần anh chịu trách nhiệm với tôi…”

"Hi vọng sau này anh đừng nói những lời như vậy, thật sự rất dễ bị hiểu lầm, hơn nữa anh còn có vị hôn thê...”

"Nếu như anh kêu tôi tới chỉ để nói cái này, vậy tôi đi trước."

Tôi nhặt đống tài liệu trên bàn và chuẩn bị rời đi, nhưng anh ta đã túm lấy tôi.

"Đợi đã, cái gì mà 'vị hôn thê' ? Em nghe ai nói linh tinh gì vậy? Nếu em đang nói về Tống Ngọc, anh có thể giải thích.

"Anh cùng cô ấy không có quan hệ gì cả, chỉ là mẹ anh nghĩ nhiều, anh cũng chưa từng hứa hẹn với cô ấy cái gì, em phải tin anh.”

"Cá nhỏ, anh. . . anh thích em.”

"Vậy em có thể suy nghĩ kỹ và cho anh một cơ hội được không?"

Bản thiết kế trong tay tôi rơi xuống đất, tim tôi đập loạn xạ.

"Anh nói gì…"

Tôi đang định nói thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Thư ký che môi kêu lên, ánh mắt rơi vào trên tay tôi và Tưởng Vũ đang nắm.

"Xin lỗi đã làm phiền, bây giờ tôi ra ngoài."

Tôi: ...

"Không, không, đã đến lúc tôi phải đi rồi, anh Tưởng vừa rồi đang giúp tôi lấy bản thiết kế, hahahahaha...
"Vậy tôi đi trước, mọi người cứ tự nhiên hahaha . ."

Tôi cười ngượng nghịu, vội vàng nhặt những tờ giấy dưới đất lên, mặt nóng như rán được cả trứng.

Tôi tĩnh tâm trong phòng vệ sinh một lúc, sau khi hơi nóng trên mặt dần giảm đi, tôi lết người trở lại văn phòng.

Ngay khi tôi đến văn phòng, tôi thấy một nhóm đồng nghiệp đang trò chuyện xung quanh bàn làm việc của tôi.

Màn hình máy tính của tôi sáng lên, và ở giữa màn hình là cuộc trò chuyện giữa tôi và Tưởng Vũ mấy ngày trước.

Tôi:……

Được rồi, giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa được nỗi oan của tôi
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom