• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full New Sau khi liên tục tìm chết, ta thành bạch nguyệt quang - Kỷ Anh (1 Viewer)

  • Chương 3:

Editor: Bún Đậu

Beta: JessHee

Ninh Ninh không nghĩ Lâm Tầm vậy mà đồng ý cùng nàng ngắm trăng.

Dù sao Lâm Tầm chỉ vừa bái sư, nhập môn chưa bao lâu, quan hệ của hai người bọn họ gần như chỉ dừng lại ở mức đồng môn, tới nói chuyện cũng chưa nói qua mấy câu.

Trong nguyên tác, nguyên chủ mới đụng phải tay hắn, hắn đã không chút do dự né tránh, dáng vẻ nào giống như hiện tại, Tiểu Bạch Long không chỉ không tỏ vẻ ghét bỏ sự đụng chạm của nàng mà còn đồng ý lời mời ngắm trăng.

Ninh Ninh có chút hiểu vì sao có nhiều người nối đuôi nhau tham gia đại hội xui xẻo Trung Quốc (?).

“Có điều tiểu sư tỷ này, so với việc ra ngoài ngắm trăng, hai chúng ta có phải nên…”

Lâm Tầm ậm ừ một lát, hàng mi dài rủ xuống che khuất đôi mắt đen, lên tiếng lần nữa, âm thanh trong trẻo mềm dẻo tựa như cục bột trắng: “Sửa sang lại phòng của tỷ một chút?”

Hắn cúi xuống nói chuyện, Ninh Ninh liền không thèm kiêng nể gì tinh tế đánh giá hắn một phen.

Tiểu Bạch Long trong nguyên tác là một nhân vật trọng yếu, bởi vì thiên tính thiện lương, cùng với kẻ độc lai độc vãng như Bùi Tịch có quan hệ không tồi nên đất diễn tự nhiên cũng chẳng hề ít.

So với kẻ người đầy lệ khí, khí chất đại ma đầu âm tình bất định như Bùi Tịch, thiết lập nhân vật tiểu bạch liên của Lâm Tầm có vẻ trong veo thoát tục hơn nhiều.

Phiên phiên thiếu niên, quỳnh chi ngọc thụ. Ánh đèn Trường Minh róc rách như nước chảy, từng giọt nhuộm dần cả khuôn mặt trắng nõn tinh xảo.

Tuổi của hắn vẫn còn nhỏ nên trên mặt vẫn còn nét trẻ con. Đôi mắt như ngọc lưu ly chứa đựng cả bầu trời đêm, hàng mi dài run run tựa cánh bướm, rủ xuống thành một tầng bóng râm hơi mỏng.

Áo bào trắng đơn bạc bao quanh thân hình gầy yếu thẳng tắp của thiếu niên, giữa đêm khuya yên ắng như một thanh trường kiếm sắc bén.

Nhưng mà nhìn ánh mắt không cố ý né tránh cùng hai bên tai đang lặng lẽ phiếm hồng của hắn, so với hình tượng thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp lại càng giống tiểu đệ đệ hàng xóm hướng nội thích thẹn thùng hơn.

Ninh Ninh nhìn hắn, lại nhìn cái bức tường đen như Châu Phi đằng sau mình, dùng giọng điệu không rõ hỏi: “Ngươi nguyện ý cùng ta sửa sang phòng sao?”

Lâm Tầm không ngẩng đầu cũng không nói chuyện, gật đầu nhẹ.

Sự thật chứng minh, Lâm Tầm quả thật không hề giống con cháu hoàng gia được nuông chiều từ bé tí nào.

Ngay lúc Ninh Ninh còn đang đấu tranh với mấy mảnh đan lô rơi đầy đất, hắn đã dọn dẹp xong cái bàn bị gãy tay thiếu chân, ghế dựa bị nổ tới bay cả não (?), và cả mấy quyển sách bị rách, rơi vụn trên đất.

Hắn làm rất nhuần nhuyễn, nhuần nhuyễn tới nỗi Ninh Ninh không nhịn được mở miệng: “Ngươi ở nhà thường xuyên làm việc này sao?”

“Sau khi vào núi mới học.”

Lâm Tầm ngượng ngùng cười: “Sư tôn nói với đệ, đây là việc bắt buộc để trở thành kiếm tu.”

Hắn vừa mới tới đây bao lâu, xem xem, đứa nhỏ này đã bị ức hiếp thành cái dạng gì.

Ninh Ninh không nhịn được hỏi từ tận sâu đáy lòng: “Rõ ràng chúng ta kiếm tiền khó khăn như vậy, tại sao người khác kiếm tiền từ chỗ chúng ta lại dễ quá vậy ?”

“Tiểu sư tỷ.” Lâm Tầm đang hì hà hì hục giúp nàng dọn dẹp giá sách nghe thấy bèn dừng lại, chần chờ trong chốc lát lại nói: “Đệ có vị bằng hữu đã dạy cho đệ một ít biện pháp tiết kiệm – này là cách của bằng hữu đệ… đệ… đệ chưa từng thử qua!”

Cảm nhận được tầm mắt của Ninh Ninh, Tiểu Bạch Long hơi thở có chút kích động: “Đại khái chính là… Nếu quần áo có hư hỏng, không nên mua mới chỉ cần tìm một miếng vải bố trắng cắt ra, lại dùng thuốc màu màu vàng vẽ hoa văn lên là được.”

Ninh Ninh khiếp sợ nhìn cổ tay áo hắn.

Hoa văn ánh kim xiêu xiêu vẹo vẹo y như người bệnh Parkinson, nơi lẽ ra phải thêu rồng lại có một con cá chạch đầu to hơn chân đang nhe răng trợn mắt.

“Còn có…” Lâm Tầm cúi đầu bổ sung: “Nước mưa trong những ngày mưa nhất định không được lãng phí, có thể nấu nước để tắm, thậm chí còn sạch hơn nước trong hồ. Vỏ dưa hấu với bí đỏ sau khi ăn xong cũng có thể bảo quản để bữa sau xào, liền có thêm một món ăn.”

Ninh Ninh kinh ngạc.

Ninh Ninh thật sự rất muốn hỏi hắn, bằng hữu mà ngươi nói phải chăng chính là ngươi?

Nhưng mà vấn đề này rất đả thương người khác, vì lo lắng cho lòng tự trọng của tiểu hoàng tử, nàng cố nhịn vậy.

Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định phải để hắn chịu nỗi khổ về ý chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác.

Đây là đại kiếm tông đệ nhất thiên hạ sao?

Các môn phái khác đều tu luyện bằng thuật pháp kiếm quyết. Chỉ có Huyền Hư Phái là tươi mới thoát tục hơn, nếu ra sách giáo khoa, e rằng sẽ là phong cách như này:

“Bài 1: Bàn luận về cách tự tu dưỡng của kẻ nghèo bị ức hiếp.

Bài 2: Cách chăm sóc ngỗng sau sinh.

Bài 3: Bằng hữu trộm nấm của ta – một hai bài học về cách ăn trộm rau khi bạn không có tiền.”

Tuyệt, toàn là hướng dẫn cách sống của người nghèo.

“Đúng rồi tiểu sư tỷ.”

Lâm Tầm thấy sắc mặt nàng ngày càng trắng, cho rằng Ninh Ninh vẫn còn chưa bình tĩnh sau chuyện bị phá sản nên cẩn thận từng bước tiến gần về phía nàng, từ trong ngực lấy ra một viên ngọc trắng lóa đang tỏa hào quang bốn phía: “Lần này đệ rời khỏi Đông Hải không mang theo nhiều tiền, chỉ có viên dạ minh châu này miễn cưỡng xem như đáng giá, nếu tỷ không chê có thể lấy nó để đổi chút linh thạch.”

Cái này chỗ nào gọi là “không mang nhiều tiền” hả?

Lâm Tầm quả thực một nghèo hai trắng rời khỏi nhà, đơn giản là vì sư tôn đã nói với hắn, kiếm tu không nên để ý tới vật ngoài thân.

Sau lại phát hiện bản thân sư tôn cũng từng nếm qua vỏ dưa xào, thậm chí còn phát triển thành một món ăn mới tên là “Lạc anh bách hương tụy” (trăm hoa đua hương).

Chính là xào hoa với lá cây.

Viên dạ minh châu này là thứ đáng giá nhất trên người hắn, vốn nên giữ cho tốt, nhưng mà…

Tiểu Bạch Long vào đời chưa lâu cố lấy hết dũng khí, liếc nhanh về phía Ninh Ninh mặt trắng bệch, thầm hạ quyết tâm.

Đã là đồng môn theo lý nên giúp đỡ nhau. Nếu vật ngoài thân của hắn có thể giúp tiểu sư tỷ có thêm niềm tin vào cuộc sống, hy sinh hạt châu này có tính là gì chứ.

Hắn đường đường là một nam nhân đỉnh thiên lập địa! Cùng lắm thì ăn lá uống sương, còn tiểu sư tỷ nếu điên mất thì cuộc đời của tỷ ấy xem như xong luôn!

Trong lòng Ninh Ninh có chút phức tạp.

Theo nguyên tác, Lâm Tầm quả thật là một người không hề có tâm cơ, là đóa sen trắng siêu dễ mềm lòng, nếu gặp phải chuyện bất bình, dù cho có thẹn thùng đỏ mặt nói năng lắp bắp đến cỡ nào cũng muốn giúp đỡ người khác.

Có độc giả nhìn thấu mọi chuyện mà chỉ ra rằng, sở dĩ tác giả cho hắn cái loại tính cách này là bởi vì muốn làm nổi bật hình tượng sát phạt quyết đoán, âm lãnh làm liều của Bùi Tịch.

Nói thật, từ góc độ của độc giả đã đọc truyện, Ninh Ninh cũng từng cảm thấy vị tiểu hoàng tử này đồng cảm với quá nhiều người, mãi cho đến khi nàng trở thành đối tượng mà hắn đồng cảm —

Quả là một thiên sứ nhỏ mà, huhu! Rõ ràng bản thân đã thảm như vậy, thế mà còn đem thứ quý giá cho nàng! Tiêu chuẩn kép thì có sao đâu chứ! Lâm Tầm hắn thật sự quá tốt!

“Không không không, ta không cần.”

Ninh Ninh nhanh chóng xua tay: “Ngươi không phải không có nhiều linh thạch sao?”

Nàng nói không rõ ràng, còn cố tình lược bỏ chuyện Lâm Tầm phải ăn vỏ dưa tắm nước mưa, nhờ vậy có thể bảo toàn được lòng tự trọng yếu ớt đơn thuần của tiểu bằng hữu.

Không nghĩ tới tên con địa chủ này còn ngốc nghếch cười hi hi: “Không sao đâu, lần trước đại sư tỷ dẫn đệ đi Vạn kiếm Tông trộm rất nhiều dưa, vỏ đó đủ ăn được mấy —.”

Nói còn chưa dứt lời, Lâm Tầm liền dừng lại.

Hắn tự trọng cao còn vô cùng dễ xấu hổ, khi nãy cố tình giấu đi thân phận của mình, nói dối những chuyện này đều là của “một vị bằng hữu”. Thế nhưng hiện tại những lời này…

Chẳng phải là đang thông báo vị bằng hữu đó chính là hắn sao?

Thoáng chốc, khuôn mặt hắn dần đỏ ửng, giống như vết mực càng ngày càng đậm, cuối cùng cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả lên.

Quá, quá mất mặt.

Hắn vốn muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt tiểu sư tỷ.

Từ nhỏ hắn đã không giỏi giao lưu với người khác, hồi trước khi gặp tiểu sư tỷ còn rụt rè đến mức không nói nên lời. Hôm nay nghe thấy trong phòng nàng có chuyện bất thường, không thèm nghĩ nhiều đã trực tiếp vào sân, không ngờ vậy mà gây ra ồn ào khiến người chê cười như vậy.

Lâm Tầm ấp úng không nói nên lời, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, còn đang hoảng hốt bỗng nghe thấy tiếng của Ninh Ninh, giọng điệu y như trước: “Mang về thì ăn được mấy ngày? Ngươi với đại sư tỷ trộm được bao nhiêu, Vạn Kiếm Tông không bắt được các ngươi sao?”

Không lẽ tỷ ấy nghe nhầm rồi.

Hắn nói là “vỏ dưa” mà.

Tâm tình hắn không yên, tiểu sư tỷ sắc mặt vẫn như thường, có lẽ tỷ ấy không nghe thấy, cũng không liên tưởng hắn với “vị bằng hữu kia” là một người.

Lâm Tầm nhấp môi cười cười, vệt đỏ bên tai nhạt hơn chút: “Không ít. Tiểu sư tỷ có muốn nghe quá trình trộm dưa của đệ với tỷ ấy không?”

Ninh Ninh: “Ngươi nói đi.”

Vì thế đề tài thành công chuyển hướng về phái đại sư tỷ và mảnh ruộng dưa của Vạn Kiếm Tông, nghe nói sư tỷ có câu: “Trộm dưa không tính là trộm, chuyện của kiếm tu, có thể tính là trộm sao?”
Lâm Tầm kể rất nghiêm túc, thuận tay còn giúp dọn dẹp mảnh vụn dưới đất, hoàn toàn không chú ý tới Ninh Ninh bên cạnh đang lặng lẽ thở phào như trút được gánh nặng.

Phù, nguy hiểm thật.

Nhìn bộ dạng Tiểu Bạch Long đỏ bừng cả mắt, khuôn mặt thì trắng bệch cả ra, hên là nàng nhanh trí chọn giả vờ hồ đồ.

Bằng không chỉ sợ hắn sẽ khóc thật quá.

*

Ngày thứ hai, Ninh Ninh bị hệ thống đánh thức.

Còn may giường với lò đan cách nhau khá xa, không lan đến đây nhiều lắm, ngày hôm qua sau khi tạm biệt Lâm Tầm, nàng nhanh chóng lê thân thể mệt nhọc đi ngủ ngay.

Hôm sau mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy mấy chữ to trên huyền phù.

[Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ!]

[Đại hội của Kiếm Tông đang được tiến hành, cô ghi thù việc bị thua dưới tay Bùi Tịch, thề phải cho hắn một chút giáo huấn.]

[Xin mau chóng đến sân luyện võ, kiếm một nơi bí mật gần đó đối lập với Bùi Tịch để phát động công kích.]

Đoạn cốt truyện này cuối cùng đã tới.

Ninh Ninh mơ màng từ trên giường ngồi dậy, sờ sờ đầu tóc rối bời của mình.

Đây là sự bắt đầu cho việc nghịch tập của Bùi Tịch, là tình tiết nguyên tác khiến người khác ấn tượng sâu sắc.

Đại hội của Huyền Hư Kiếm Phái áp dụng quy tắc sàng lọc, hôm qua Bùi Tịch đã đánh thắng Ninh Ninh, hôm nay hắn phải tiếp tục cùng đệ tử khác tỷ thí.

Không biết nên nói vận khí của hắn tốt hay không tốt, đối thủ lần này của hắn lại chính là đệ tử thân truyền Kim Đan kỳ.

Vị đệ tử này tên Trần Chiêu, tu luyện dưới trướng Thanh Hư chân nhân, thực lực vô cùng cao cường. Chứng kiến trận chiến hôm qua của Bùi Tịch nên tự biết không thể khinh địch, vì phòng ngừa chuyện không may còn dám sử dụng cả ám chiêu.

—- Đại hội Kiếm Tông, ám khí đương nhiên là thứ không thể sử dụng.

Nhung Nhiếp Hồn Đinh của y nhỏ như muỗi kêu, khi khởi động sẽ không bị linh lực phát hiện, thêm cả khán phòng cách đấu trường rất xa, do đó nếu Bùi Tịch có bị thương nặng ra sao vẫn sẽ không có người phát hiện ra bất thường.

Ngoại trừ vị này làm khó làm dễ, nguyên chủ cũng vô cùng tận tâm tận sức làm tốt chuyện của mình.

Kiếm pháp của nàng có tên “Tinh La”, lấy xuất kiếm như gió làm chủ, kiếm thế dày như sao, nói tóm lại chính là nhanh độc chuẩn, vô hình vô ảnh khiến đối phương trở tay không kịp.

Không sai, hình tượng của nguyên chủ sống động, thuyết minh cho ta thấy thế nào là tìm chết không điểm dừng, ngay lúc Trần Chiêu và Bùi Tịch đang so chiêu, ở sau lưng đánh lén hắn.

Ám khí và kiếm quyết hai tầng giáp công, Bùi Tịch không có đường trốn. Hắn nhất định sẽ bị thương nặng đến thoi thóp, vừa là thân lâm tuyệt cảnh cũng vừa là tuyệt cảnh phùng sinh.

Nghĩ đến đây, Ninh Ninh nhanh chóng lưu loát rời giường rửa mặt thay đồ, khi cầm lấy Tinh Ngân kiếm nhịn không được nghĩ, phản diện quả nhiên đều là công cụ để tăng kinh nghiệm cho nhân vật chính, búa đá*.

*Theo mình hiểu là búa đá (石锤) = búa thật (实锤) (shí chuí = shí chuí) mà chữ 实锤 này là thuật ngữ internet mang nghĩa là bằng chứng vô cùng xác thực, không thể chối cãi.

Ngự kiếm phi hành được một lúc, nàng rất nhanh đã đến Khai Dương Phong, địa điểm luận võ. Ngay lúc Bùi Tịch và Trần Chiêu đang quyết đấu đến kinh tâm động phách, trên đài chỉ thấy toàn một màn đao quang kiếm ảnh.

Sáng sớm mây mù bao quanh Khai Dương Phong, ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù chiếu xuống, tựa như ngàn vạn bóng kiếm, như có như không. Dãy núi nhấp nhô khói sương lượn lờ, mây trôi mây đến, như bức trăm nghìn dặm, mang đậm màu sắc của dòng chảy.

Lấy thị giác của người bình thường nhìn, chỉ có thể thấy tàn ảnh lướt qua giây lát của cả hai, kiếm khí sắc bén phản chiếu dưới ánh sáng trắng như tuyết, hai thanh kiếm chạm vào nhau từ từ cắt ra sương mù, như sương tuyết rơi trong ngày, im lìm nhanh chóng.

Bùi Tịch mặc hắc y biểu tình lạnh nhạt, tuy là đệ tử ngoại môn vô danh nhưng khi chiến đấu lại chưa từng rơi vào thế hạ phong. Mắt thấy Trần Chiêu sắp chống đỡ không nổi, Ninh Ninh biết đây là thời điểm để mình ra tay.

Nàng có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của cả hai, bởi vậy cũng hiểu rõ thời cơ để động thủ.

Trong lúc sương trắng bốc lên, Ninh Ninh một tay vẽ quyết, đánh về phía sau của Bùi Tịch.

Vũ đả phi hoa quyết, đả thương không dấu vết.

Kiếm ý vô hình thuận thế mà xuất, nhưng khi Ninh Ninh còn chưa kịp mỉm cười vì “công cụ người chỉ có thể giúp ngươi đến đấy thôi”, khóa miệng đã lập tức cứng đờ.

Má ơi!

Nàng vẫn chưa thạo dùng quyết, kiếm ý này…

Giống như sai rồi.

*

Bùi Tịch rất nhanh đã cảm thấy có kiếm ý đang lao về phía hắn.

Khác với sát ý lẫm liệt của Trần Chiêu, cổ kiếm ý này nhẹ nhàng linh động, rất khó để người phát hiện, cảm giác này đối với hắn có chút quen thuộc, đúng là nữ đệ tử hôm qua đánh với hắn.

Một giọng nói tục tằng của nam nhân đột nhiên vang lên trong đầu khiến hắn theo tự nhiên hơi hơi nhíu mày: “Không xong, có kẻ đánh lén!”

Thanh âm này từ khi hắn sinh ra đã có, ngoại trừ Bùi Tịch không ai có thể nghe được.

Thanh âm này tự xưng là kiếm nhưng nó đến tột cùng tên gọi là gì, chủ nhân trước kia tên gì đều không biết bao nhiêu —–

Nó mất trí nhớ.

Nếu Ninh Ninh nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhất định hiểu rõ mà nói: “A, hóa ra đây là tiếng của Thừa Ảnh kiếm.”

Nàng đương nhiên biết đây là tiếng gì.

Thượng cổ kiếm thần chuyển thế của Bùi Tịch, hiện tại Thừa Ảnh nằm trong cơ thể hắn. Chỉ tiếc năm tháng đã lâu, thực lực hiện tại của hắn chẳng thể khống chế thần kiếm, trí nhớ cùng lực lượng của Thừa Ảnh đều bị phong ấn, giờ chỉ có thể làm một đại thúc trung niên lải nhải trong đầu Bùi Tịch.

“Kiếm khí này… đúng là của nữ tử hôm qua.”

Thừa Ảnh thấp giọng nhẹ ‘a’: “Đến cuối cùng nàng muốn làm gì, ta chỉ biết cô nương này không có ý tốt!”

Kiếm khí của Ninh Ninh nhanh lẹ như sấm chớp, mang theo sát khí hung lệ khó có thể chống chọi, mà hiện tại Bùi Tịch đang bận việc ứng phó với Trần Chiêu, chỉ có thể nghiêng người né tránh.

Không nghĩ tới vừa lộ ra sơ hở ngắn ngủi, liền thoáng thấy Trần Chiêu lạnh lùng cười, đầu ngón tay khẽ động.

Nhiếp Hồn Đinh nhỏ bé khó nhận biết, lặng yên không một tiếng động tới gần hắn truyền đến một cỗ sát ý lành lạnh. Trước sói sau hổ, thêm việc Trần Chiêu dự đoán hành động của hắn, Bùi Tịch hiện tại không đường tránh thoát.

Hôm nay hắn nhất định phải chịu một kích này.

Thừa Ảnh đã không thể nhịn được nữa, điên cuồng kêu gào: “Nữ nhân xấu xa này thật đáng ghét! Xem ta có trừng trị ngươi —-”

Lời còn chưa dứt, biến cố xảy ra.

Chiều hướng của vũ đả phi hoa quyết không phải đi thẳng, tuy có hướng về phía Bùi Tịch nhưng lại lệch đi một ít, có lẽ cô gái kia ngay từ đầu không phải nhằm về phía hắn mà là bên này.

Đinh độc thế tới ào ào, kiếm quyết nước chảy mây trôi, nhẹ tựa lông hồng, chỉ trong thoáng chốc —

Vô cùng may mắn, chạm thẳng vào nhau.

Hai lực tương giao vô hình không tiếng động, giữa sóng to gió lớn còn ẩn chứa một đợt sóng ngầm, trào dâng lên thành gợn sóng mãnh liệt.

Pháp quyết bị diệt, đinh vỡ.

Thừa Ảnh: “…”

Thừa Ảnh kinh ngạc.

Nữ nhân này, nữ nhân này làm sao biết được đường đi của Nhiếp Hồn Đinh, lực đạo vừa đủ này, thời gian tương giao đúng lúc không chút sơ hở này, tất cả đều vì ám khí đến đúng lúc kia mà vỡ nát hầu như không còn…

Chẳng lẽ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng sao!

Nó vô cùng kinh hãi, liền dùng thần thức nhìn lướt qua khán đài, không tốn chút sức nào đã nhìn thấy cô gái mặc quần trắng.

Còn cả nụ cười chưa kịp rút về của nàng.

Nàng vậy mà đang cười.

Lẽ nào nàng thật ra… cố ý làm như vậy?

Đầu tiên nhìn ra Trần Chiêu có mưu đồ bất chính định sử dụng ám khí, sau đó dùng kiếm quyết để Bùi Tịch nghiêng người né tránh, lúc này Trần Chiêu nhất định sẽ nhân cơ hội dự đoán động tác của hắn, phát động độc châm.

Nhưng tên Trần Chiêu kia trăm triệu lần không nghĩ đến nàng vậy mà dự đoán được dự đoán của y!

Thủ đoạn này, tâm cơ này, còn cả sự toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Bùi Tịch này —

Cô nương này chính là tiên nữ!

“Ta hiểu rồi!”

Thừa Ảnh lúc này sửa miệng, đem xưng hô “nữ nhân xấu xa” toàn bộ nuốt trở lại, giọng điệu đầy sự run rẩy.

“Vị tiên nữ này không chỉ đang âm thầm giúp ngươi…”

“Nàng vậy mà còn là cao thủ tuyệt thế!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom