• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full SAU KHI GIẾT THÊ CHỨNG ĐẠO, HẮN TẨU HỎA NHẬP MA (2 Viewers)

  • Phần 3

Hiện tại thì hay rồi, ta vẫn chưa biết cách mặc y phục, Tạ đại nhân vì cứu ta cũng vô tình đốt luôn y phục của mình, đặc biệt là phần lưng đã cháy hoàn toàn, không thể mặc được nữa. Ta không nhịn được mở miệng “Đại nhân, lửa cháy thành cái dạng này rồi, ngài không có cảm giác gì thật à?”

Tạ đại nhân hơi tức giận, xoa xoa thái dương mỏi mệt, lạnh lùng nói với ta "Bổn tọa không biết."

Nhìn những đường nét uyển chuyển và những cơ bắp săn chắc của Tạ đại nhân sau khi cởi y phục, ta không nhịn được cảm thán, Tạ đại nhân quả thật giống như quản sự tỷ tỷ nói, là kiểu mặc quần áo trông gầy nhưng khi cởi ra lại có da có thịt. Nhưng trời thì lạnh, ngày mai còn phải lên đường, Tạ đại nhân không có y phục tử tế để mặc cũng không thích hợp lắm. Lúc này, ta chợt nghĩ tới bộ y phục ta giúp Tạ đại nhân vá lại, vốn dĩ nó được ta lấy ra làm đệm vì sợ ngồi xe ngựa xóc nảy sẽ đau mông, không ngờ lại có tác dụng ở đây.

Khi thấy ta chậm chạp lấy ra bộ quần áo mà ta đã cẩn thận may vá, đáy mắt Tạ đại nhân ánh lên một tia kinh ngạc cùng hoài nghi. Nhưng rất nhanh người có giáo dưỡng tốt như Tạ đại nhân đã áp chế cảm xúc trong mắt, chậm rãi hỏi "Đây là cái gì?"

"Quần áo của ngài đó, đại nhân." Diễn đàn Vietwriter.vn

Tạ Lẫm tưởng rằng, Giang Thanh Thung lấy y phục của mình để mưu đồ bất chính, bản thân không ngờ tới, tình cảnh lại là như này. Thực sự là hắn đánh giá cao con người Giang Thanh Thung rồi. Tạ Lẫm nhìn chằm chằm vào bộ y phục trắng thêu loang lổ những sợi tơ hồng và những loài hoa và động vật không biết tên, đôi môi mỏng thì thào bốn chữ “Bản tọa không mặc.” Sau đó không nhịn được hỏi lại "Là ai dạy nàng những thứ này?"

Bị tạt một gáo nước lạnh, ta không hề chán nản. Khi còn ở Giang gia, công việc của ta không gì khác ngoài chuẩn bị đồ ăn và hầu hạ tiểu thư tập luyện, y phục của tiểu thư đều do những thị nữ có chuyên môn cao đảm nhận, nên cũng khó trách tay nghề của ta chẳng tốt lắm, hơn nữa mục đích ban đầu vá lại y phục cũng không phải để đại nhân mặc, chỉ là trùng hợp thôi …

"Nhưng bây giờ đại nhân không có bộ y phục nào khác. Chẳng lẽ ngày mai đại nhân cứ thế này mang theo nô gia ngự kiếm ư?"

Tạ đại nhân hít sâu một hơi "Nàng, tháo hết mấy thứ đó xuống cho ta."

Ta vội vàng gật đầu đồng ý, đồng thời cởi bỏ những đường chỉ thêu màu hồng và hoa lá động vật trên áo, rồi đưa bộ y phục trắng tinh cho Tạ đại nhân. Hắn cau mày chỉ vào đám cỏ xanh màu ngọc mà ta không đành lòng tháo xuống “Còn đây nữa.”

Ta đáng thương nhìn hắn “Tạ đại nhân, đây là bức thêu cỏ thành công nhất mà ta từng thêu trong đời…”

Tạ Lẫm thấy Giang Thanh Thung một mặt tiếc nuối nhìn đám cỏ thêu màu ngọc, cáu kinh xoa trán "Giúp bản tọa thay y phục."

Tâm trạng vui vẻ, ta giúp Tạ đại nhân canh y, nhìn đám cỏ xanh trên vai vai áo quả thực không hợp với màu trắng, ta không nhịn được cảm thán thủ nghệ kỳ quặc của mình. Tạ đại nhân ngồi bên đống lửa, quay lưng về phía ta, ta không tự chủ nghĩ đến chuyện Tạ đại nhân không dùng hỏa thuật để nhóm lửa "Đại nhân."

"Lại làm sao nữa?"

"Lúc đại nhân nhóm lửa, tại sao không dùng hỏa thuật? Như vậy không phải càng tiện lợi sao?"

Tạ đại nhân trầm tư một lúc. Khi ta nghĩ hắn sẽ không trả lời, ta định nhắm mắt nghỉ ngơi, thì nghe được giọng nói bình tĩnh “Bản tọa không biết dùng”.

"Lúc ta còn nhỏ, ta đã thấy qua lỗ hổng trong mật thất, đám bất lương kia dùng hỏa thuật gi.ết hại Tạ gia. Về sau tu luyện, hỏa thuật càng là trở ngại lớn đối với ta.”

Cuồng phong gào thét trong lòng ta. Một là, vì Tạ gia cảm thấy bi thương. Hai là, thật ngạc nhiên khi Tạ đại nhân, nhân vật cao ngạo như hoa tuyết giữa trời, lại tâm sự với một người nhỏ bé như ta. Tạ đại nhân nhắm mắt tiếp tục ngồi thiền, ta từ phía sau nhìn bóng lưng của hắn. Trong ánh lửa phản chiếu, nhìn Tạ đại nhân dường như rất cô độc. Cũng phải thôi, khó trách Tạ đại nhân thanh lãnh lại có thể tàn sát mấy gia tộc lớn vì rửa hận cho trên dưới Tạ gia. Huyết hải thâm thù như thế, nửa đêm nằm mơ còn giật mình mà tỉnh, đâu thể nói buông xuống là buông xuống được.

Nhiều năm như vậy, thế nhân nói với hắn không thể quên huyết hải thâm thù, ngay cả bản thân hắn cũng luôn coi báo thù là sứ mệnh cả đời, nhưng có ai hỏi hắn, nhìn kẻ thù ch.ết đúng người đúng tội, thực sự vui vẻ sao? Nhìn gia quyến vô tội của những kẻ đó mất cha, mất chồng, mất con trai và thân thích, hắn có thực sự thoải mái không?

“Đại nhân, ngài thật sự có ý định gi.ết nhiều người như vậy sao?” Thanh âm cẩn thận của ta hòa vào tiếng lửa cháy lách tách.

Ngoài động mưa không biết lúc nào đã tạnh, mây đen tan đi, ánh trăng sáng tỏ, phủ lên lưng Tạ đại nhân một tầng ngân quang, giống như tiên giáng trần.

“Giang Thanh Thung.” Thanh âm của hắn tràn đầy nguy hiểm "Hỏi như vậy, không sợ ta gi.ết nàng sao?"

Ngay cả ta khi ấy cũng không hiểu bản thân lấy cái gan ấy từ đâu ra. Đối mặt với đại nhân có vẻ tức giận, ta tiến lên phía trước, ngồi sau hắn, chậm rãi mà kiên quyết nói “Đại nhân sẽ không.”

Tạ đại nhân xoay người, hai bàn tay to ôm lấy cổ ta, dần dần dùng sức "Làm sao nàng biết ta sẽ không?"

Mặc dù Tạ đại nhân đang bóp cổ ta, nhưng ta không hề cảm thấy ngạt thở dù chỉ một chút. Ta cẩn thận nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kia "Đại nhân là người ôn nhu, tuy ngài đại khai sát giới với những tiên môn kia lại chưa bao giờ tùy ý lạm sát người vô tội. Ngay cả với một kẻ trì độn như ta, đại nhân trên mặt khinh khi nhưng chưa bao giờ không tôn trọng ta. Khi trời mưa, ngài không biết hỏa thuật nhưng cũng không ngại mưa lớn mà đi kiếm củi để ta không ch.ết cóng. Còn có …”

Tạ đại nhân cười trào phúng ngắt lời ta “Giang Thanh Thung, nàng nên tự biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào." Diễn đàn Vietwriter.vn

"Đối diện một người tùy thời có thể gi.ết nàng để phi thăng, làm sao có thể miêu tả nhiều điểm tốt như vậy?"

"Hơn nữa nàng nghĩ chỉ vì nàng nói vài lời vô nghĩa, bản tọa sẽ đối xử khác biệt với nàng sao?"

"Nhìn rõ vị trí của mình đi."

Tạ Lẫm nhắm mắt lại, đè nén những cảm xúc không nên có, hít một hơi thật sâu, buông Giang Thanh Thung ra, cuối cùng lạnh lùng thốt ra một từ "Cút."

Ta bị ném xuống đất, cảm thấy hơi xấu hổ, ta thế mà được một muốn mười, ỷ lại sự dung túng của đại nhân với một hòn đá lót đường như ta mà vô pháp vô thiên, còn vọng tưởng thấu hiểu đại nhân. Thực sự là lắm lời mà.

“Còn chưa cút?” Tạ Lẫm trầm giọng thúc giục, trong lúc vô ý nhìn thấy Giang Thanh Thung sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, tựa hồ không muốn nhìn nàng, quay lưng lại hừ một tiếng "Chẳng lẽ nàng thật sự muốn bản tọa gi.ết nàng?"

Ta nằm trên đất, vuốt vết đỏ trên cổ, rồi lặng lẽ trở về góc hang, co người thành một đoàn. Hốc mắt hơi nhức, ta cảm thấy ủy khuất, nhưng hơn hết, ta xấu hổ vì hành động ngu xuẩn vừa rồi của mình. Ta bị mắng vì tự cho mình là đúng. Quả nhiên, ta chỉ xứng đáng cả đời làm hạ nhân của Tạ đại nhân, cả đời làm một Tiểu Thảo hèn mọn chỉ biết ngưỡng vọng Tạ đại nhân, cho đến khi ch.ết già, để báo đáp ân tình cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng, chứ không phải trở thành một Tạ phu nhân hữu danh vô thực, thấy những diện mạo bất đồng của Tạ đại nhân rồi lại được thông báo tất cả chỉ là mộng tưởng của ta.

Tạ Lẫm nhìn Giang Thanh Thung ngủ say, đôi mắt lạnh lùng không đoán được cảm xúc, kìm nén hồi lâu, cuối cùng hắn thở hắt ra một hơi, cởi áo khoác ném nó lên người nàng. Bỏ đi, một hòn đá lót đường thôi, sao phải trút hết tất cả lên người nàng ấy?

Hậu quả sau cuộc cãi vã với Tạ đại nhân là bị treo lơ lửng lúc ngự kiếm thay vì được vác lên vai. Tuy ta vô cùng bất mãn với kiểu dắt chó đi dạo này, nhưng tính mạng của ta tạm thời vẫn nằm trong tay hắn nên ta chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Mãi cho đến khi chúng ta đến một tòa tiên sơn, ta mới biết rằng chuyến đi này là đi thăm sư phụ của Tạ đại nhân. Điều kỳ quái là, Tạ đại nhân lợi hại như vậy, sư phụ của hắn hẳn là càng lợi hại hơn, sao có thể ngay cả phủ đệ đàng hoàng cũng không có, sống trong sơn động lạnh lẽo, còn lấy một khối đá làm cửa chặn người tới bái phỏng.

“Sư phụ.” Tạ đại nhân cung kính hành lễ, đương nhiên nhìn thấy cảnh này, ta không thể thẳng lưng quá thẳng, vì vậy ta vội vàng bắt chước bộ dáng của Tạ đại nhân hành lễ.

"Việc chứng đạo, an bài thỏa đáng hay chưa?" Thanh âm của một ông lão từ sau khối đá truyền đến. Rõ ràng là ở sau khối đá, nhưng lại tràn ngập lửa giận, nghe đặc biệt chói tai.

Ta nghe lời này, trong tâm lạnh toát. Suốt một đường này, hắn chiếu cố ta ăn uống, cứu cái mạng nhỏ của ta, lại chỉ để đến hỏi sư phụ hắn về cách ch.ết của ta thôi à? Ta cũng không phải người nuốt lời, đã đáp ứng giúp Tạ đại nhân phi thăng thì nhất định sẽ làm. Thế nhưng nói chuyện này trước mặt ta, khó tránh khiến ta sợ hãi. Ta đưa mắt nhìn về phía Tạ đại nhân, chỉ thấy hắn vội vàng liếc ta một cái, thấp giọng đáp “Đã an bài rồi, đệ tử lần này tới là để hỏi sư phụ điều kiện chứng đạo."

Ta cúi thấp đầu im lặng, nghĩ về ân tình giữa hai người họ, sư phụ và đồ đệ, lời nói không chút trọng lượng của ta khẳng định xen vào không được.

"Người vì ngươi chứng đạo phải là người có da thịt chi thân với ngươi."

Thế là, ta đột nhiên ngẩng đầu lên "?"

Con ngươi Tạ đại nhân cũng co lại khi nghe những lời đó, trên khuôn mặt vạn năm băng sơn xuất hiện vài vết nứt.

"Nếu không thì sao, Thiên Đạo đâu có dễ lừa như vậy, ngươi gi.ết một nữ tử có sinh thần bát tự phù hợp, liền để ngươi phi thăng?"

"Sư phụ..." Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy sự bất lực trên mặt Tạ đại nhân. Lời còn chưa nói xong, vị sư phụ kia đã đóng chú truyền âm, bất kể Tạ đại nhân nói cái gì, ông ta cũng không nghe thấy nữa. Diễn đàn Vietwriter.vn

Ta hiện tại có chút ngượng ngùng, không nghe thấy thì còn tốt, ta có thể tiếp tục giả vờ là đứa ngốc, làm theo yêu cầu của Tạ đại nhân. Nhưng bây giờ ta đã nghe mà lại làm như không nghe, thế thì giả tạo quá. Nhưng không như thế, vậy ta phải cưỡi lên người Tạ đại nhân chỉ tay giáo huấn à? Thế thì quả thật không chịu được. Lần đầu tiên ta nói ra mấy lời không chính đáng “Đại nhân, hay ngài tìm người khác để thử công việc này?”

Điều ta nghĩ là Tạ đại nhân không muốn dây dưa với một cô nương có dáng vóc và ngoại hình bình thường như ta. Ngoài ra, hãy tìm một cô nương xinh đẹp cùng làm việc đó với hắn. Không ngờ đến, Tạ đại nhân vừa nghe xong, gân xanh trên trán nổi lên, hắn nắm lấy cổ tay ta, ta đau đến thở dốc nhưng hắn vẫn không buông, gằn từng chữ đầy uy hiếp "Giang Thanh Thung, nàng nghĩ cũng đừng nghĩ."

Có lẽ bị những lời ta nói vừa rồi chọc tức, hắn phất tay áo bỏ đi, để lại trong lòng ta mấy câu nói đến giờ vẫn còn khó tiêu hóa.

"Hồi phủ, viên phòng."

Sau khi hồi phủ, Tạ đại nhân dường như trở nên bận rộn, cả ngày không gặp ai, cũng không đề cập đến việc viên phòng. Được rồi, hắn không nhắc, ta cũng không nhắc. Ta vẫn như bình thường chăm sóc hoa và cây cối, vá quần áo và giao canh thuốc khi không có việc gì làm. Mặc dù, Tạ đại nhân luôn trông như tảng băng khi ta đưa đồ ăn tới, nhưng ta vẫn rất vui vì lần nào cũng là cơm không còn một hạt, hộp thức ăn trả về cũng rỗng không, canh rau cũng không còn. Tạ đại nhân hình như đã quen với sự có mặt của ta. Hắn ở thư phòng giải quyết công việc của Tạ gia, ta rót trà và mài mực cho hắn. Có lần Giả ma ma pha trà, hắn chỉ cần nhấp một ngụm đã biết không phải ta pha.

Đôi khi Tạ đại nhân sẽ ngầm cho phép ta thêu thùa trên bộ quần áo rách nát của hắn, nhưng thủ nghệ của ta vẫn chưa đạt yêu cầu, ta nghĩ đây chắc hẳn là thiếu cái gọi là thiên phú. Nhưng ta cũng chẳng buồn, vì ta dọn dẹp và hầu hạ người ta rất tốt.

Hôm đó, ta đang quét sân bằng cây chổi liễu gai tự bện thì bỗng Tạ đại nhân, người chưa bao giờ tới viện tử của ta, xuất hiện trong sân, ta vui vẻ chạy tới "Đại nhân sao lại tới đây?"

"Mấy ngày nữa, nàng cùng ta đi Tiên Môn đại hội."

Ta sững người một lúc, nghe Giả ma ma nói những năm trước, đại nhân sẽ không thèm đến Tiên Môn đại hội. Lần trước, ta chỉ là người giúp việc, nhìn đại nhân một cái rồi rời đi. Lần này, tại sao vừa tham gia lại còn vừa dẫn ta đi cùng chứ? Ta gật đầu biểu thị đã hiểu, bởi vì Tạ đại nhân không đến để hỏi ý kiến ta, mà để thông báo cho ta. Tiên Môn đại hội mỗi lúc một sôi nổi, tuy là Tiên Môn, nhưng cũng không khác gì phàm gian, đều là những thiếu niên tu tiên các môn phái thi tài phân cao thấp, làm cho đủ lễ nghi mà thôi.

Với tu vi của mình, Tạ đại nhân tất nhiên không còn bị coi là tiểu bối, có thể an tĩnh mà ngồi bên trên, thân là phu nhân trên danh nghĩa của hắn, ta tự nhiên có cảm giác nhìn xuống bách gia tiên môn vậy. Có điều, dù sao ta cũng là thân xác phàm trần, không thể ăn quá nhiều tiên phẩm linh dược gì đó, ta dùng tiệc được một nửa thì bụng đau bèn nói nhỏ với Tạ đại nhân rằng ta muốn đi nhà vệ sinh.

Tạ đại nhân kéo ta dậy "Phu nhân không khỏe, tửu lượng cũng không tốt, Tạ Lẫm đưa nàng tới hoa viên cho tỉnh rượu.” Nói xong, hắn nắm tay ta dắt ra ngoài, không để ý đến vẻ mặt của mọi người.

“Tạ đại nhân, ngài không cần ra ngoài với ta, ta có thể…” Ta có chút xấu hổ, lớn tới chừng này trừ a nương ra thì chưa từng có ai đưa ta đi vệ sinh, chứ đừng nói là một đại nam nhân như Tạ đại nhân. Ai ngờ được, hắn lại giao ta cho một thị nữ dẫn đường và nói “Bổn tọa còn có việc phải làm.” Sau đó, hắn chạy rồi.

Ta"?"

Đi vệ sinh xong, ta thảnh thơi dạo quanh hoa viên. Chính lúc ta đang xem tại sao hoa ở đây lại bé như vậy, không bằng hoa ta trồng ở Tạ phủ, tiếng đấu pháp cách không xa vang lên. Vốn dĩ ta muốn tránh xa mấy chuyện này, nhưng ở cùng với Tạ đại nhân, gan lớn lên không ít. Ta lặng lẽ cúi người xem, không khỏi có chút ngượng ngùng. Một đám trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn đi tới đi lui thi triển bùa chú, bùa chú không chỉ có màu sắc sặc sỡ mà còn in trên mặt đất nhìn rất đẹp mắt, rất mới lạ. Ta thấy hơi xấu hổ, đám trẻ nhỏ thế còn có thể dùng được tiên pháp, còn ta sức trói gà cũng không có, điều tốt nhất ta làm được là quét dọn và chỉnh y phục.

"Ai?!" Đứa trẻ lớn hơn chú ý đến ta, cảnh giác quay đầu lại. Ta lúng túng bước ra, để làm dịu bầu không khí, ta gãi đầu “Tiểu huynh đệ, ban nãy ta thấy thuật pháp của ngươi rất đẹp, hơn nữa không dừng ở một trạng thái, xem ngươi tuổi còn trẻ, lại có như vậy tu vi, ta thực khâm phục ngươi."

Đứa bé được khen, đắc ý ngẩng đầu lên, chống nạnh nói “Đó là đương nhiên, có pháp khí mà cha ta mang về, không có chú thuật nào trên đời này mà ta không đánh ra được!"

“Pháp khí?” Ta không khỏi có chút tò mò, pháp khí gì mà thú vị như vậy.

Đứa trẻ nhìn xung quanh, phát hiện không có ai đang nhìn mình, liền lặng lẽ lấy từ trong cổ tay áo ra một chiếc đĩa đồng nhỏ. Chiếc đĩa đồng có vẻ ngoài tinh xảo, trên đó có khắc một con rồng chín đầu sang thần bí.

"Đây là gì?"

"Đây là bàn phù chú* mà cha ta từ chợ đen mua cho ta. Bất kể tu vi của ngươi ở mức độ nào, chỉ cần ngươi nghĩ ra được, chú thuật ngươi đánh ra có thể có bất cứ hình dạng nào. Thú vị hơn là, nó còn có tác dụng uy hiếp kẻ địch nữa.” Tiểu hài tử vẻ mặt bí ẩn khoe với ta pháp khí của nó. Diễn đàn Vietwriter.vn

(*) Nguyên tác là từ “拟术” : thuật mô phỏng, thuật bắt chước.

Ôi trời, còn tưởng rằng tiểu mập mạp này lợi hại cỡ nào, hóa ra chỉ là chiêu giả. Sau khi từ biệt tiểu mập mạp, trên đường trở về yến tiệc, ta gặp Tạ đại nhân, vừa hay cách lúc tiệc tàn cũng không lâu, bèn tự mình về phòng nghỉ ngơi.

Tiên môn đại hội không dừng ở chuyện ăn cơm uống rượu của các thế gia tiên môn, mà còn là chuyện trong ba ngày tới sẽ dùng phương thức tỷ võ để chọn ra những thiếu niên tu tiên ưu tú. Tiên môn đại hội năm nay do Hoắc gia tổ chức ở Tứ phương miếu. Địa điểm không tính là lớn, nhưng đãi khách cũng coi như đủ đầy, chỉ là bọn họ không ngờ đến sẽ có đôi phu thê trên danh nghĩa như ta và đại nhân nên không liệu trước mà chuẩn bị hai căn phòng.

"Bản tọa ngủ giường, nàng ngủ trên trường kỉ."

Ta dù không hài lòng nhưng cũng chỉ có thể kìm nén. Trường kỉ quá nhỏ, ta thì không, nửa đêm ngủ không ngon, chỉ đơn giản là nằm đấy. Vốn muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào ta lại bước đến bên giường Tạ đại nhân. Ngũ quan đại nhân sắc nét, từng nét dường như đều cẩn thận chạm khắc, khuôn mặt nghiêm nghị dưới ánh trăng nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng lạnh lùng. Ta ngồi xổm xuống, muốn nhìn kỹ hơn đôi lông mày và hàng mi dày của đại nhân, nhưng không ngờ đại nhân ngay cả lúc ngủ cũng cảnh giác. Hắn tóm lấy gáy ta, lật người một cái đã kéo ta lên giường.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom