• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Sau Đêm Ấy, Tôi Thành Vợ Của Tổng Tài (1 Viewer)

  • Chương 21-25

Chương 21: Một điều khoản khác

Tôi dùng hai tay ôm chặt lấy bụng mình, nhưng cơn đau đớn cũng càng lúc càng truyền đến rõ ràng hơn.

"Gọi bác sĩ... gọi bác sĩ...", tôi hét với tên vệ sĩ, hi vọng có ai đó đến giúp tôi, nhưng không biết lại có ai tiếp tục hung hăng đá vào bụng tôi một cái.

Tôi hét lên rồi cuộn người lại, toàn thân run lên vì đau, giữa hai chân đột nhiên lại có cảm giác ấm ấm nhớp nháp.

Xong rồi... đứa trẻ, con của tôi...

Sự tuyệt vọng dâng lên, hình ảnh trước mắt tôi ngay lập tức đều biến thành màu đỏ, sau đó tôi lại rơi vào một vòng tay quen thuộc.

Mùi thuốc lá thoang thoảng khiến tôi cảm thấy an tâm, hai hốc mắt của tôi nóng lên, tôi nắm chặt lấy cánh tay của Trình Dịch Lâm, sợ hãi nhìn anh rồi nói: "Cứu tôi ... Cứu con tôi..."

“Đừng lo lắng”, hai từ trầm thấp đó là thanh âm cuối cùng tôi nghe thấy trước khi bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại thì tôi đang nằm trên giường bệnh, Trình Dịch Lâm đang ngồi bên cạnh giường, sắc mặt không tốt lắm.

Tôi bất giác sờ vào bụng mình, tuy vẫn đau nhưng cũng không còn đau dữ dội như trước nữa.

"Con của tôi...", tôi có chút sợ hãi nói.

Mặc dù tôi đã nói với Trình Dịch Lâm rằng tôi sẽ không giữ đứa trẻ khi tôi mới biết tin mình mang thai nhưng tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về việc có nên bỏ đứa trẻ hay không.

Lúc nãy khi tôi bị Trương Mỹ Nga đẩy ngã thì tôi mới nhận ra rằng tôi rất sợ mất đứa trẻ này.

“Suýt chút nữa thì sảy thai”, Trình Dịch Lâm lên tiếng, sắc mặt vô cùng u ám. Anh ta nói: "Lần này là do tôi sơ suất. Tôi đã bố trí thêm nhiều người bảo vệ cô, để cô có thể an tâm dưỡng thai thật tốt".

Trái tim của tôi dần dịu lại, cũng may chỉ là suýt sẩy thai, chỉ cần an tâm dưỡng thai thì sẽ không sao nữa. Nhưng tiếp tục nghĩ đến mẹ của mình thì tôi lại không thể nằm xuống được.

“Mẹ tôi thế nào rồi?”, tôi vừa nói vừa cố gắng rời khỏi giường.

Trình Dịch Lâm đỡ lấy tôi rồi nói: "Mẹ của cô đã được tôi đưa đến bệnh viện tư nhân rồi. Trang thiết bị y tế ở đó tốt hơn ở đây rất nhiều. Tôi cũng đã bố trí y tá điều dưỡng đầy đủ rồi, cô không cần phải lo lắng".

“Không được, tôi phải đi thăm mẹ tôi”, mẹ tôi đã tức giận đến mức ngất đi, bà ấy vừa ra khỏi phòng hồi sức tích cực, làm sao có thể chịu đựng được?

Trình Dịch Lâm cau mày, tỏ vẻ rất bất mãn nói: "Lạc Tĩnh Văn, đừng quên hiện tại cô cũng là bệnh nhân".

"Nhưng mẹ tôi..."

“Không nhưng nhị gì cả”, Trình Dịch Lâm lạnh lùng ngắt lời tôi: “Cô chỉ cần lo dưỡng thai cho thật tốt, tôi sẽ chăm sóc cho mẹ cô. Nhưng nếu như đứa trẻ này sinh ra khuyết điểm gì vì cô thì tôi sẽ không tiếp tục trả tiền viện phí thuốc men cho mẹ của cô nữa".

Tôi lập tức mất đi sức lực, đúng vậy, nếu không có Trình Dịch Lâm thì tôi không có cách nào gánh vác được chi phí chữa trị của mẹ tôi.

Nhưng bây giờ tôi thực sự rất lo lắng cho tình hình của mẹ tôi.

"Cô hẳn cũng biết rằng đưa mẹ cô đến bệnh viện tư nhân là tốt nhất. Tôi có thể đảm bảo rằng bà ấy sẽ không bị người khác quấy rầy ở đó, nếu như để bà ấy nằm ở đây thì cô có thể đảm bảo rằng nhà họ Tần sẽ không đến làm phiền hay không?"

Nghĩ đến chuyện nhà họ Tần đến gây sự, tôi chỉ có thể cắn chặt môi nói không nên lời, thân thể cũng tức giận đến phát run.

"Chắc là hôm nay cô đã đọc qua hợp đồng rồi. Chỉ cần cô sinh ra đứa con này thật tốt thì tôi sẽ giúp cô đòi lại tất cả những thứ mà nhà họ Tần nợ cô".

Trong lòng tôi rất căng thẳng, không ngờ anh ta lại nhắc đến chuyện hợp đồng trong lúc này.

Tôi ngẩng đầu nhìn Trình Dịch Lâm, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh ta thì trái tim tôi lại đập nhanh.

Trước ngày hôm nay thì tôi chỉ muốn dứt khoát với Tần Tuấn Phi, nhưng sau khi đám người Trương Mỹ Nga tìm đến gây chuyện thì tôi đã thực sự rất căm ghét bọn họ.

Người nhà họ Tần đã nói rõ rằng bọn họ sẽ không buông tha cho tôi, nếu vậy thì tại sao tôi phải buông tha cho bọn họ?

“Được!”, tôi gật đầu thật mạnh rồi nói ra một từ rất rõ ràng.

Trình Dịch Lâm có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự đồng ý dứt khoát của tôi, anh ta nhìn tôi rồi nói: "Nếu như có thắc mắc gì về nội dung hợp đồng hoặc bất cứ điều gì muốn sửa đổi thì cô đều có thể đề cập với tôi".

"Không", tôi lắc đầu nói.

Những điều kiện mà Trình Dịch Lâm đưa ra rất có lợi cho tôi, tôi thực sự không có ý nghĩ tham lam muốn đòi phần hơn.

Nhưng sau một lúc, tôi do dự và rồi thêm: "Tôi muốn tống Tần Tuấn Phi vào tù và bắt anh ta phải trả giá cho những gì anh ta đã làm".

Anh ta dám bắt cóc tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này. Trương Mỹ Nga muốn tôi rút đơn kiện, tôi cứ không rút đấy.

“Được”, Trình Dịch Lâm gật đầu.

“Ngoài ra anh phải bảo đảm giữ an toàn cho mẹ con tôi”, tôi thực sự sợ hãi những gì Trương Mỹ Nga đã nói, cả tôi và mẹ tôi đều không thể chịu đựng nổi sự uy hiếp đó. Nhưng nếu không có sự bảo vệ của Trình Dịch Lâm thì tôi không thể nào chống lại được bọn họ.

“Chuyện này thì cô không cần phải lo lắng”, giọng điệu của Trình Dịch Lâm dịu đi một chút: “Cô chỉ cần lo dưỡng thai cho thật tốt là được. Tình trạng của mẹ cô đã tương đối ổn định rồi, Băng Thanh cũng đang ở bên đó. Khi nào tình trạng của cô ổn định hơn thì tôi sẽ đưa cô đến gặp bà ấy”.

Tôi sững sờ mất một lúc, thảo nào không thấy Lâm Băng Thanh, hóa ra là cô ấy đi cùng mẹ tôi đến bệnh viện tư nhân.

Dù biết Trình Dịch Lâm làm vậy chỉ vì đứa con trong bụng tôi nhưng tôi vẫn cảm động trước sự quan tâm tỉ mỉ của Trình Dịch Lâm. Tôi nói khẽ: "Cảm ơn..."

"Đừng vội cảm ơn tôi, tôi còn một điều kiện nữa".

“Anh nói đi”, nét mặt của Trình Dịch Lâm có vẻ kỳ quái khiến tôi cảm thấy có chút bất an.

"Trong hợp đồng còn cần phải có thêm một điều khoản khác, đó chính là cô gả cho tôi".

“Cái gì?”, tôi suýt nữa thì bị sặc nước miếng đến chết, phải mở lớn hai mắt nhìn Trình Dịch Lâm trân trối.
Chương 22: Giật cả mình

Anh ta điên rồi sao? Anh ta có biết mình đang nói điều gì hay không?

Nhưng vẻ mặt của Trình Dịch Lâm rất bình tĩnh, giọng nói cũng không hề dao động: "Tôi năm nay đã ba mươi hai tuổi, gia đình đã thúc giục tôi kết hôn rồi, tôi cần có một người vợ".

Tôi không khỏi sửng sốt trong vài giây, phỏng đoán trước đó lại xuất hiện trong đầu tôi.

Trước đó Trình Dịch Lâm bảo anh ta cần một đứa con, bây giờ anh ta lại bảo rằng anh ta cần một người vợ...

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, đúng vậy, anh ta đã ba mươi hai tuổi, gia đình anh ta chắc chắc chắn đang rất lo lắng. Nhưng anh ta chỉ thích đàn ông, sao anh ta có thể đồng ý kết hôn với một người phụ nữ được chứ?

Bây giờ Trình Dịch Lâm muốn tôi gả cho anh ta chắc chắn là để cho người nhà an tâm.

Nhưng cho dù có như vậy thì Trình Dịch Lâm cũng không cần phải kết hôn với tôi.

"Thật ra anh có thể tìm một người có điều kiện tốt hơn... Tôi đã từng ly hôn, sức khỏe của mẹ tôi cũng... không tốt lắm...", tôi cố gắng hết sức để làm cho lời nói của mình trở nên uyển chuyển hơn một chút.

Cho dù anh ta muốn tìm một người vợ làm bình phong thì thật sự cũng không cần phải tìm đến tôi. Ngay cả đối với nhà họ Tần thì Trương Mỹ Nga cũng đã cảm thấy tôi rất chướng mắt, huống chi bây giờ tôi đã là phụ nữ đã ly hôn, điều kiện của Trình Dịch Lâm cũng tốt hơn Tần Tuấn Phi rất nhiều, người nhà của anh ta làm sao có thể chấp nhận tôi được?

"Cô là mẹ của con tôi cho nên tất nhiên cô là người thích hợp nhất".

Hai mắt tôi sáng lên, tôi đã rất lo lắng cho tình hình của đứa trẻ này nếu nó được nuôi dưỡng ở trong nhà của Trình Dịch Lâm, bây giờ nếu như tôi có thể kết hôn với Trình Dịch Lâm và tự mình chăm sóc đứa trẻ này thì chuyện đó tất nhiên sẽ là kết quả tốt nhất đối với tôi.

"Nhưng bên gia đình anh...", tôi ôm lấy cái bụng vẫn còn phẳng của mình rồi khẽ nói, mặc dù tôi vẫn còn lo lắng nhưng trái tim tôi đã dao động rồi.

"Tôi sẽ giải quyết chuyện đó, cô chỉ cần làm tốt vai trò vợ của tôi và mẹ của con tôi là được".

Giọng nói của Trình Dịch Lâm nghe rất bình tĩnh nhưng vẫn có sức răn đe rất lớn, vì vậy tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì để phản bác lại.

Thấy tôi không cự tuyệt, Trình Dịch Lâm liền lấy ra một tập tài liệu đưa cho tôi.

"Đây là hợp đồng, cô xem đi, nếu như nội dung không có vấn đề thì hãy ký tên. Chúng ta sẽ đi làm thủ tục đăng ký kết hôn khi thân thể của cô cảm thấy ổn định hơn".

Trình Dịch Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi sao?

Mặc dù tôi chưa phản ứng kịp nhưng vẫn cầm lấy tập tài liệu. Nhìn thấy nội dung trên hợp đồng thì tôi lại bàng hoàng.

Các điều khoản được đưa ra ở đây hào phóng hơn nhiều so với các điều khoản trong hợp đồng mà tôi đã đọc sáng nay.

Nhà, xe hơi, "tiền lương", Trình Dịch Lâm thậm chí còn cho tôi và đứa con trong bụng cổ phần của tập đoàn Trình Thị.

Tôi ngẩng đầu nhìn Trình Dịch Lâm, nhận ra mình hoàn toàn không thể nhìn thấu người đàn ông trước mặt mình.

Trình Dịch Lâm đã ký hợp đồng với tôi sau khi xác nhận rằng tôi không có ý kiến gì, công việc của anh ta rất bận rộn cho nên không có nhiều thời gian ở lại phòng bệnh, vì vậy anh ta đã sắp xếp cho dì Vương đến bệnh viện chăm sóc tôi còn mình thì đi thẳng đến công ty.

Ngoài ra, ở bên ngoài phòng bệnh còn có hơn năm sáu vệ sĩ, tôi vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đã cảm thấy kinh hãi, chỉ có đều nhờ có mấy vị thần giữ cửa này mà người nhà họ Tần đều không dám xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh của tôi.

Sau khi nằm viện ba ngày thì thể chất của tôi đã dần ổn định trở lại, khi tôi xuất viện Trình Dịch Lâm đã đến đón tôi rồi lái xe chở tôi đi thẳng đến cục dân chính.

Tôi có hơi choáng váng, trong vòng chưa đầy hai tháng mà tôi đã đến cục dân chính bốn lần. Nhìn thấy con dấu màu đỏ đóng xuống, trái tim tôi như thắt lại.

Vẻ mặt của Trình Dịch Lâm vẫn rất bình tĩnh, điều này khiến tôi bất giác nghĩ rằng anh ta xem chuyện đi đăng ký kết hôn chẳng khác nào chuyện đi siêu thị mua rau vậy.

Khi bước ra khỏi cục dân chính, lòng tôi rối bời, tờ giấy kết hôn trên tay như muốn thiêu đốt tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Trình Dịch Lâm, anh ta rất đẹp trai, các đường nét trên khuôn mặt của anh ta thậm chí còn vô cùng rõ ràng. Hai gò má tôi không khỏi nóng lên, tôi thu lại ánh mắt, cảm thấy lương tâm có chút cắn rứt, không thể tin được rằng tôi đã thực sự kết hôn với Trình Dịch Lâm, người tình trong mộng của tất cả phụ nữ trong thành phố này.

"Chúng ta đi đâu đây...", tôi bối rối đến mức không thể không gọi anh ta lại.

“Đưa cô đi thăm mẹ cô”, Trình Dịch Lâm nói.

Tôi nhanh chóng gật đầu với niềm vui sướng tột cùng trong lòng, đã ba ngày tôi không thăm mẹ tôi, tôi thực sự rất lo lắng cho tình hình của bà ấy lúc này.

"Cô có muốn nói chuyện kết hôn cho mẹ cô biết không? Cô tự mình quyết định đi".

“Đừng nói cho bà ấy biết”, nếu mẹ tôi biết tôi kết hôn lần hai nhanh như vậy thì có lẽ bà sẽ không thể chịu đựng được.

Trình Dịch Lâm gật đầu không phản đối.

Phòng bệnh của mẹ tôi rất hiện đại, có một điều dưỡng ngày đêm canh giữ bên giường bệnh của bà, tinh thần của mẹ tôi cũng đã tốt lên rất nhiều. Tôi cuối cùng mới có thể buông xuống lo lắng, trong lòng cảm thấy vô cùng biết ơn Trình Dịch Lâm, anh ta thực sự đã chăm sóc cho mẹ tôi rất tốt.

Mẹ tôi rất vui mừng khi nhìn thấy tôi đến, bà ngay lập tức kéo tay tôi hỏi sức khỏe của tôi thế nào rồi.

“Sức khỏe của Tĩnh Văn đã hồi phục rồi, chỉ có điều chân của cô ấy bị trật khớp cho nên không tiện đi lại mà thôi”, Trình Dịch Lâm đột ngột lên tiếng làm tôi giật cả mình.
Chương 23: Làm sao có thể?

Tôi vội vàng gật đầu, lúc tôi đang nghĩ nên giới thiệu thân phận của Trình Dịch Lâm như thế nào thì mẹ của tôi đã lên tiếng trước.

"Cậu Trình, thực sự cảm ơn cậu rất nhiều. Cảm ơn cậu mấy ngày nay đã chăm sóc cho Tĩnh Văn".

Vẻ mặt của Trình Dịch Lâm vẫn thản nhiên như cũ, nhưng anh ta vẫn rất lịch sự đáp lại: "Chuyện này dù sao cũng là do cháu gây ra, cho nên đây là chuyện là cháu phải làm thôi".

Tôi ngây ngẩn nhìn mẹ tôi nói chuyện cùng Trình Dịch Lâm, tôi không biết hai người bọn họ quen biết nhau từ lúc nào mà lại có thể nói chuyện thân thiết như vậy.

Nghe lời Trình Dịch Lâm nói thì hình như anh ta đã nói hết mọi chuyện với mẹ tôi, tại sao mẹ tôi lại không tỏ ra tức giận với anh ta chứ?

Hình như đã nhận ra được sự ngạc nhiên của tôi, Trình Dịch Lâm liếc nhìn tôi, tôi dường như còn bắt gặp một chút đắc ý lộ ra trong mắt anh ta.

Mẹ của tôi đang dần hồi phục, tôi nói chuyện với mẹ tôi rất lâu, Trình Dịch Lâm gọi một bữa ăn đưa đến phòng bệnh, sau khi tôi ăn cơm cùng mẹ ở phòng bệnh xong thì mới cùng Trình Dịch Lâm rời đi.

Trình Dịch Lâm đưa tôi đến thẳng biệt thự của anh ta để sống.

"Chúng ta đã là vợ chồng rồi thì cũng nên sống chung với nhau. Tôi thường bận việc, cô cần gì cứ nói với dì Vương là được", Trình Dịch Lâm chỉ bỏ lại câu nói này rồi rời đi.

Tôi đã từng đến biệt thự này một lần nhưng vẫn cảm thấy cần phải thận trọng. Dì Vương mang dép đi trong nhà cho tôi thay ra sau đó nói rằng phòng ngủ của tôi đã được sắp xếp ổn thỏa, lúc này tôi mới yên tâm được phần nào.

Tôi đã từng lo lắng về những chuyện sẽ xảy ra với Trình Dịch Lâm sau khi chúng tôi kết hôn, nhưng bây giờ có vẻ như tôi và Trình Dịch Lâm thực sự chỉ kết hôn để cho người khác nhìn thấy mà thôi.

Chỉ có điều, tôi còn chưa kịp lên lầu thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Bà chủ cùng cô Từ đã đến", dì Vương không khỏi cau mày khi nhìn thấy hình ảnh ngoài cửa qua màn hình.

Tôi căng thẳng hỏi: "Tôi có cần tránh đi không?"

Có thể nhìn thấy trên màn hình một người phụ nữ đứng tuổi và một cô gái trẻ đang đứng ngoài cửa, người phụ nữ kia hẳn là Tống Tuyết Mai, mẹ của Trình Dịch Lâm, còn cô Từ mà dì Vương vừa nói tới thì hẳn là Từ Phi Phi.

Trình Dịch Lâm đã nói qua cho tôi biết về tình hình trong gia đình của anh ta, bố anh ta mất sớm, ở nhà chỉ còn bà và mẹ của anh ta. Mẹ của anh rất thích cô gái tên Từ Phi Phi này và muốn hai người bọn họ kết hôn với nhau nhưng Trình Dịch Lâm thì không thích điều đó.

“Có lẽ là không thể rồi”, dì Vương lắc đầu.

Tôi cũng có thể lý giải được, bây giờ tôi đang ở trong biệt thự của Trình Dịch Lâm thì còn có thể trốn đi đâu được đây?

Dì Vương nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Trình Dịch Lâm sau đó mới mở cửa.

“Thưa bà chủ, bà chủ đến rồi”, dì Vương cười nói.

Mẹ của Trình Dịch Lâm gật đầu, sau đó không khỏi ngạc nhiên khi thấy tôi đứng trong phòng.

“Cô gái này là ai vậy?”, Tống Tuyết Mai nghi hoặc nhìn tôi hỏi.

Tim tôi đập nhanh nhưng tôi không nói nên lời và cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Về mặt pháp lý mà nói thì tôi là vợ của Trình Dịch Lâm, nhưng tôi thực sự không thể nói ra những lời này, tôi rất sợ Tống Tuyết Mai sẽ ăn tươi nuốt sống tôi.

Bầu không khí lúc này trở nên vô cùng kỳ lạ, dì Vương vội vàng cười nói: "Đây là cô Lạc, chính là... vợ của cậu chủ".

"Cái gì?", Tống Tuyết Mai vừa nghe thấy lời này thì đã cau mày thật chặt.

"Dì Vương đang nói gì vậy? Anh Dịch Lâm kết hôn từ khi nào chứ? Không, anh ấy thậm chí còn chưa có bạn gái!", Từ Phi Phi lườm tôi và nói với vẻ hoài nghi.

Da đầu tôi tê dại, tôi thật sự không mong gặp phải bọn họ ngay ngày đầu đăng ký kết hôn, bây giờ thì tôi cũng chỉ có thể cố gắng chào hỏi bọn họ.

“Chào dì”, tôi cố gắng hết sức để nặn ra một nụ cười, nhưng tôi thực sự không thể nói ra một tiếng “mẹ”.

Tống Tuyết Mai không tiếp tục tra hỏi, chỉ nhìn tôi nói: "Cô Lạc, cô hẹn hò với Dịch Lâm nhà tôi khi nào? Xin thứ lỗi, nó chưa bao giờ nhắc đến cô với tôi".

Tôi cảm thấy nghẹn họng, muốn tìm đến sự giúp đỡ của dì Vương. Tống Tuyết Mai tất nhiên đã nhìn thấy sự thiếu tự nhiên của tôi cho nên liền không chút khách khí lên tiếng tiếp.

“Dịch Lâm không có ở đây, nếu cô muốn tìm nó thì hôm khác lại đến đi”, đây rõ ràng là lệnh đuổi khách.

Khuôn mặt của tôi đỏ bừng, muốn đi không được mà muốn ở cũng không xong.

“Dì à, anh Dịch Lâm tốt như vậy, hẳn là có rất nhiều phụ nữ muốn gả cho anh ấy. Hiện tại còn có người phụ nữ đang quá gấp rút tìm kiếm cơ hội đến mức thậm chí còn không biết tự nhìn lại mình xem mình có xứng với anh Dịch Lâm hay không", Từ Phi Phi điêu ngoa liếc nhìn tôi.

"Anh Dịch Lâm của cháu nhất định phải kết hôn với một người phụ nữ có xuất thân gia giáo, giỏi giang và tốt bụng như cháu. Không phải ai cũng có thể làm con dâu của nhà họ Trình đâu".
Chương 24: Chính thức là vợ chồng

Từ Phi Phi và Tống Tuyết Mai hùa vào với nhau sỉ nhục tôi như bùn lầy trên mặt đất.

Từ lâu tôi đã đoán rằng người nhà của Trình Dịch Lâm sẽ không chấp nhận mình, nhưng cũng không ngờ họ sẽ không khách sáo đến mức này, trong lòng thoáng thấy phẫn nộ, đang định phản bác rằng tôi và Trình Dịch Lâm đã đăng ký kết hôn rồi thì cánh cửa vốn đóng im ỉm bỗng bật mở.

Trong ánh sáng rọi vào, bóng dáng cao lớn của Trình Dịch Lâm khiến nhịp tim của tôi không khỏi lệch đi.

“Anh Dịch Lâm!”, Từ Phi Phi vừa nhìn thấy Trình Dịch Lâm đã dính lên người anh ta, thế nhưng Trình Dịch Lâm thậm chí chẳng buồn nhìn cô ta mà đi thẳng tới bên cạnh tôi.

Eo tôi bỗng dưng được siết lấy, hóa ra Trình Dịch Lâm đã ôm lấy tôi. Tôi hơi mất tự nhiên, định tránh né, nhưng dường như đã đoán được phản ứng của tôi nên anh ta siết chặt tôi vào lòng.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây”, Trình Dịch Lâm ôm lấy tôi mà nói, nhịp tim của tôi đập nhanh như bay, nhưng bản thân vẫn vô thức cúi đầu.

Cơn giận dữ ban nãy nhanh chóng bị cảm giác căng thẳng thay thế, tôi không cần ngẩng đầu cũng đủ hình dung ra biểu cảm của Tống Tuyết Mai dữ tợn đến mức nào.

“Mẹ và Phi Phi tới đây mừng sinh nhật cho con mà, con lại quên sinh nhật của mình rồi à!”, dù giọng nói của Tống Tuyết Mai lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận được hai ánh mắt nóng hừng hực đang đảo lên người mình.

“Dịch Lâm, người phụ nữ này là thế nào? Sao cô ta lại ở trong biệt thự của con?”

“Mẹ, để con giới thiệu cùng mẹ, cô ấy là Lạc Tĩnh Văn, hôm nay chúng con vừa mới đăng ký kết hôn”, giọng nói của Trình Dịch Lâm vô cùng bình tĩnh, nhưng tôi khiếp sợ đến mức không dám thở mạnh.

“Con đang nói linh tinh gì thế!”, Tống Tuyết Mai hoàn toàn xù lông lên.

Trình Dịch Lâm lấy từ trong túi ra lấy đăng ký kết hôn: “Con không nói linh tinh, đây là đăng ký kết hôn”.

Từ Phi Phi lao tới, cầm lấy đăng ký kết hôn của Trình Dịch Lâm.

Nhìn những dòng chữ viết rõ ràng trên đó, cơ thể cô ta lảo đảo, nước mắt lập tức lã chã rơi xuống.

“Không... chắc chắn thứ này là giả! Anh Dịch Lâm, anh không thể nào... anh không thể nào kết hôn với người phụ nữ này được..”., Từ Phi Phi khóc sướt mướt, đến cả một người phụ nữ như tôi cũng cảm thấy đau lòng.

Nhưng Trình Dịch Lâm vẫn nhìn Từ Phi Phi với vẻ lạnh nhạt, lấy lại đăng ký kết hôn trong tay cô ta.

“Không có gì là không thể, người phụ nữ là chị dâu của cô, chúng tôi đã là vợ chồng rồi”.

Tống Tuyết Mai vội vàng đỡ lấy Từ Phi Phi: “Dịch Lâm, con có biết con đang làm gì không? Chuyện lớn như thế, sao con không bàn trước với mẹ và bà nội con một tiếng?”

“Mẹ, con mới là người kết hôn, không phải mẹ kết hôn, cũng không phải bà nội con kết hôn, tất nhiên con phải chọn người phụ nữ con thích. Con đã ba mươi hai tuổi rồi, con nghĩ con hoàn toàn có thể tự quyết định chuyện này”.

“Con đã báo với bà nội rằng tối nay sẽ không về, để con sắp xếp tài xế đưa hai người về nhà”, Trình Dịch Lâm nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho tài xế.

Đương nhiên Tống Tuyết Mai sẽ không chịu: “Con đang đuổi mẹ đi đấy à?”

“Tối nay con phải tham gia một sự kiện”, biểu cảm của Trình Dịch Lâm không có vẻ gì là bị lung lạc: “Con đã báo với bà nội về chuyện con kết hôn cùng Tĩnh Văn, bà nội ủng hộ chúng con bên nhau”.

Tôi không khỏi giật mình, hóa ra bà nội của Trình Dịch Lâm ủng hộ tôi và anh ta đến với nhau?

Tôi ngẩng đầu nhìn Trình Dịch Lâm, nhưng chỉ nhìn thấy đôi đồng tử đen đặc như mực của anh ta.

“Tại sao bà nội con có thể...”

Trình Dịch Lâm ngắt lời Tống Tuyết Mai, anh ta giơ tay xem đồng hồ: “Mẹ về hỏi bà nội thì sẽ biết ngay thôi. Mẹ, con sắp không kịp giờ rồi, bên hợp tác tối nay đề nghị được gặp Tĩnh Văn”.

Tôi nhíu mày, cơ thể cứng ngắc mặc cho Trình Dịch Lâm ôm lấy. Đối tác yêu cầu gặp tôi?

Tống Tuyết Mai liếc mắt nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không chắc chắn. Tôi nghĩ chắc hẳn bà ta coi tôi là dạng phụ nữ có gia thế hiển hách gì rồi, sau cùng không quậy phá nữa mà dẫn Từ Phi Phi rời đi.

Lòng tôi không khỏi thấp thỏm: “À ờm, sự kiện gì đó tối nay, tôi phải đi cùng anh hả?”

Tôi chưa từng tham gia sự kiện gì của giới kinh doanh, quả thực không thấy tự tin chút nào, nhưng trong hợp đồng đã viết rất rõ rằng tôi cần phải phối hợp với Trình Dịch Lâm trong công việc và sinh hoạt ngày thường, cố gắng làm trọn chức trách của một người vợ.

“Lừa bà ấy thôi”.

“Hử?”, tôi chưa kịp hiểu ra thì Trình Dịch Lâm đã buông eo tôi rồi.

“Tối nay không có sự kiện gì cả, tôi tới công ty trước, cô cứ nghỉ ngơi đi”.

Trình Dịch Lâm nói xong câu này là đi thẳng luôn, tôi đơ ra mất mấy giây mới hiểu rằng Trình Dịch Lâm nói như thế để giải vây giúp tôi.

Nhìn căn biệt thự rộng thênh thang này, tôi thấy ngột ngạt vô cùng.

Xem ra những ngày tháng lấy Trình Dịch Lâm cũng không dễ chịu gì, mẹ chồng nàng dâu là thiên địch hả?

Tôi thở dài một tiếng, đành theo dì Vương về phòng mình. Bận rộn cả buổi sáng, tôi cũng thấy mệt mỏi, nằm lên giường là nhanh chóng ngủ thiếp đi. Tới khi tỉnh dậy sắc trời đã chập choạng tối, nhưng Trình Dịch Lâm vẫn chưa quay về.

Dì Vương nói rằng Trình Dịch Lâm vẫn đang tăng ca, hỏi tôi có muốn ăn cơm trước không. Tôi thoáng do dự, nhưng lại nhớ tới câu nói của Tống Tuyết Mai.

“Hôm nay là sinh nhật anh ta à?”, tôi nhìn dì Vương rồi dò hỏi.

Dì Vương gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật cậu chủ, nhưng cậu chủ bận công việc, rất ít khi mừng sinh nhật”.
Chương 25: Chăn đơn gối chiếc

Tôi không khỏi cảm khái, người xung quanh chỉ biết người có tiền phóng khoáng thế nào chứ không biết họ đã phải cố gắng bao nhiêu.

“Tôi có thể dùng phòng bếp một lát không?”

“Tất nhiên là được. Mợ chủ muốn làm đồ ăn cho cậu chủ sao?”

Dì Vương vừa lên tiếng đã đoán trúng ý định của tôi, thế nhưng tiếng gọi “mợ chủ” của bà ấy khiến tôi nổi hết cả da gà.

“Dì Vương, dì cứ gọi tôi là Tĩnh Văn thôi. Tôi muốn nấu bát mì trường thọ cho anh ấy”, tôi mỉm cười ngượng ngùng.

Trình Dịch Lâm giúp tôi nhiều như thế, đúng là tôi nên cảm ơn anh ta đàng hoàng. Hôm nay còn là sinh nhật anh ta nữa, tôi cũng nên thể hiện một chút.

Dì Vương vui vẻ kéo tôi vào phòng bếp, giới thiệu đủ thứ trong bếp với tôi. Tôi lấy bột mì, bắt đầu nhào bột, dì Vương nhìn động tác của tôi mà liên tục khen tôi hiền huệ lại càng khiến tôi ngượng ngùng hơn.

Tôi làm việc này từ nhỏ nên quen tay rồi, sợi mì nhanh chóng được cán xong, tôi đang nghĩ có cần đợi Trình Dịch Lâm về nhà rồi mới nấu hay không thì nghe thấy tiếng mở cửa.

“Cậu chủ về rồi, trùng hợp quá”, dì Vương cười tươi như hoa bước ra nghênh đón.

Tôi thoáng thấy hơi căng thẳng, bật bếp lên bỏ vắt mì vừa mới cán bằng tay vào nồi.

“Đang làm gì thế?”

Giọng nói của Trình Dịch Lâm vang lên từ phía sau khiến tôi giật mình, quay đầu lại thì thấy anh ta đang đứng ngay bên cạnh, mà dì Vương ở góc khác đang mím môi nín cười.

“Tĩnh Văn biết hôm nay là sinh nhật của cậu chủ nên muốn làm mì trường thọ đấy”, dì Vương tươi cười lên tiếng.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ: “Sinh nhật vui vẻ. Ở nhà tôi luôn nấu mì trường thọ mỗi khi đón sinh nhật nên tôi...”

“Có vẻ rất thơm”, Trình Dịch Lâm mỉm cười: “Tôi đi rửa tay”.

Tôi sững sờ nhìn theo bóng lưng của anh ta, trong lòng thoáng hiện ra vài phần vui vẻ. Nhìn mì sợi trong nồi đã chín, tôi múc nó ra, cố tình bày thêm rau xanh và xúc xích đã trần sơ lên mặt bát, còn có cả tôm nõn luộc chín tới.

Điều lúng túng là tôi chỉ làm phần mì trường thọ đủ cho một người, may mà dì Vương cũng chuẩn bị cơm tối rồi, đồ ăn trên bàn trông rất thịnh soạn, nếu so ra thì bát mì trường thọ mà tôi nấu khá sơ sài.

Thế nhưng Trình Dịch Lâm vô cùng nể mặt, anh ta ăn sạch bát mì mà tôi làm. Dưới ánh đèn ấm áp, tôi nhìn Trình Dịch Lâm, chẳng hiểu điều gì khiến tôi cảm thấy chúng tôi thực sự là một đôi vợ chồng.

Trình Dịch Lâm ăn cơm xong lại cắm đầu vào thư phòng, tôi tắm rửa rồi nằm trên chiếc giường rộng lớn, không biết tại sao, trong lòng cảm thấy trống rỗng và mất mát.

Tôi thầm nghĩ đầy tự giễu, tôi kết hôn hai lần, nhưng vẫn luôn chăn đơn gối chiếc, xem ra vận số hôn nhân của tôi kém thật đấy.

“Cốc cốc cốc...”, nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi không khỏi căng thẳng, vội vàng bò dậy ra mở cửa.

Trình Dịch Lâm đứng bên ngoài, điềm tĩnh nói: “Ngày mai tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra”.

“Không phải vừa mới kiểm tra sao?”, hôm nay tôi vừa ra viện, hẳn là những xét nghiệm cần làm đã làm hết rồi mới phải.

“Tới bệnh viện tư nhân khám thai, lập hồ sơ theo dõi sản phụ và thai nhi cho cô”.

Tôi lập tức hiểu ra, hồ sơ theo dõi sức khỏe sản phụ và thai nhi cũng giống như bệnh án vậy, có thể ghi chép những thay đổi của cơ thể trong thai kỳ, nếu sau này có tình huống gì bất ngờ cũng có thể tìm ra thông tin.

“Tôi biết rồi, ngày mai mấy giờ?”

“Tám giờ sẽ xuất phát”.

Tôi gật gật đầu, nhất thời không biết nên nói gì thêm.

Tuy rằng Trình Dịch Lâm đã là chồng tôi, nhưng hiểu biết của tôi đối với anh ta chỉ dừng lại ở một ít tư liệu tra được trên mạng. Đối mặt với anh ta, tôi không tìm được bất kỳ chủ đề nào, mà Trình Dịch Lâm cũng nhìn tôi chằm chằm, im lặng không nói.

Đêm đã khuya, bầu không khí tự dưng trở nên ái muội.

Tôi khẽ ho một tiếng, lên tiếng trước: “Nghỉ ngơi sớm nhé”.

Tôi tỏ ý muốn đóng cửa lại, nhưng Trình Dịch Lâm đột nhiên tiến tới.

Tôi lùi về sau trong vô thức, ngẩng đầu nhìn Trình Dịch Lâm, trái tim đập nhanh như trống trận.

Đôi mắt sâu thẳm của Trình Dịch Lâm khiến tôi không nhìn thấu được anh ta, trong lúc ngơ ngẩn, tôi thấy một cánh tay cường tráng ôm lấy eo mình.

“Anh định làm gì thế!”, tôi lập tức giật nảy người vì động tác này quá ái muội.

Trình Diệc Lâm nhìn tôi chăm chú, cánh tay càng siết chặt thêm, giọng nói trầm thấp cất lên: “Chúng ta là vợ chồng”.

Tôi cảm thấy nghẹn lòng, câu nói này của anh ta nghĩa là sao?

Đầu óc nhất thời rối tung cả lên, tuy rằng chúng tôi là vợ chồng, nhưng giữa tôi và Trình Dịch Lâm làm gì có tình cảm.

“Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác…”, giọng nói của tôi hơi run.

“Nội dung hợp đồng viết rất rõ ràng, cô phải cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người vợ, tất nhiên cũng bao gồm việc giải quyết nhu cầu sinh lý cho tôi”.

Khi nói câu này, Trình Dịch Lâm vô cùng bình tĩnh, giống như quá trình cò kè ngã giá của người làm ăn vậy.

Thấy gương mặt Trình Dịch Lâm càng lúc càng tiến gần hơn, tôi căng thẳng tới mức không dám thở mạnh, nhưng Trình Dịch Lâm bỗng buông tôi ra.

“Cô phải làm quen với việc tôi chạm vào cô”, giọng nói của Trình Dịch Lâm không chút gợn sóng: “Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai tôi sẽ gọi cô dậy”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom