New Sau Đêm Ấy, Tôi Thành Vợ Của Tổng Tài (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 26-30

Chương 26: Không liên quan

Nhìn anh ta rời đi, tôi nhanh chóng đóng cửa lại, hàng lông mày không khỏi nhíu chặt.

Câu nói đó của Trình Dịch Lâm rốt cuộc có ý gì?

Lòng tôi hết sức rối bời, cả một đêm không tài nào ngủ ngon, ngày hôm sau cùng Trình Dịch Lâm tới bệnh viện với hai quầng thâm dưới mắt.

Môi trường trong bệnh viện rất tốt, việc kiểm tra cũng thuận lợi. Bác sĩ nói em bé rất khỏe mạnh, dấu hiệu dọa sảy thai mấy ngày trước không hề ảnh hưởng gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hai tay ôm lấy bụng mình, vô thức nhìn về phía Trình Dịch Lâm, sau đó kinh ngạc phát hiện ra đôi môi của anh ta đang nhếch lên thành một nụ cười khi hỏi thăm bác sĩ một số vấn đề cần chú ý trong thai kỳ.

Trình Dịch Lâm thực sự rất để tâm đến đứa trẻ này, không đơn giản chỉ coi nó như “công cụ” thừa kế, đúng không?

Chút vui mừng lan ra trong lòng tôi, sau khi kiểm tra xong một lượt, Trình Dịch Lâm nhận được cuộc gọi nên tới công ty, còn tôi có hẹn với Lâm Băng Thanh, Trình Dịch Lâm gọi điện thoại cho tài xế tới đưa tôi đi.

Tất nhiên tôi không có bất kỳ ý kiến nào về việc này, phải nói rằng tôi và Trình Dịch Lâm là quan hệ hợp tác, anh ta là “chủ thuê”, tôi chỉ là “nhân viên”, không có tư cách đòi hỏi Trình Dịch Lâm phải lái xe đưa đón tôi.

Huống hồ Trình Dịch Lâm thực sự rất bận, hôm nay anh ta có thể cùng tôi đi khám sức khỏe đã đủ khiến tôi cảm động rồi.

Thế nhưng, tôi không ngờ khi tôi đợi tài xế ở cổng bệnh viện thì gặp được Trương Mỹ Nga và Cận Văn Thiến.

Trông thấy tôi ở đó, hai người kia cũng không khởi sững người, nhưng sau đó Trương Mỹ Nga đã hùng hùng hổ hổ xông về phía tôi.

“Hay lắm Lạc Tĩnh Văn, tao xem lần này mày trốn đi đâu!”

Lần trước bà ta tới bệnh viện quậy phá làm tôi ngất xỉu, sau đó tôi không hề gặp họ nữa, xem ra người của Trình Dịch Lâm đã ngăn được họ rồi.

Lòng tôi run rẩy, cơ thể vô thức lùi về sau, vệ sĩ canh chừng bên cạnh tôi lập tức xông tới phía trước, túm lấy nắm đấm đang giơ lên của Trương Mỹ Nga.

“Lạc Tĩnh Văn, cô làm gì thế!”, Cận Văn Thiến lớn lối hô ầm lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của người bên cạnh.

Có vệ sĩ nên tôi yên tâm hơn khá nhiều, nhưng vẫn nhìn Trương Mỹ Nga và Cận Văn Thiến với ánh mắt nghi hoặc. Bệnh viện tư nhân này là bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé, ngoài khoa phụ sản ra thì chẳng còn khoa nào khác, hai người họ tới đây làm gì?

Tôi thoáng sững người, nhìn thấy tệp hồ sơ giống hệt như của mình trong tay cô ta.

“Mày tới khám phụ sản?”, Trương Mỹ Nga trợn mắt nhìn tôi với vẻ bất ngờ.

Tôi gật gật đầu, nhướn mày nhìn họ: “Hai người cũng tới khám phụ sản sao?”

Tôi ra hiệu cho vệ sĩ buông Trương Mỹ Nga, nhưng đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.

Trương Mỹ Nga đã ngoài năm mươi rồi, muốn mang thai cũng không dễ dàng đến vậy, huống hồ bà ta mà mang thai thì không thể nào cần Cận Văn Thiến đưa tới đây.

Đáp án đã rõ mười mươi, tập hồ sơ kia chắc chắn là của Cận Văn Thiến.

Bây giờ Trương Mỹ Nga cùng Cận Văn Thiến tới đây, thế nên Cận Văn Thiến mang thai rồi, đã vậy đứa trẻ còn là của Tần Tuấn Phi?

Cận Văn Thiến lập tức khoác tay Trương Mỹ Nga, nhìn tôi với vẻ cảnh giác: “Đúng thế, tôi mang thai rồi, mẹ đưa tôi đi khám thai”.

“Mẹ?”

Tôi phì cười thành tiếng: “Chẳng phải Tần Tuấn Phi vừa ly hôn với tôi đã ngồi tù rồi sao? Các người kết hôn từ bao giờ vậy?”

Mặt mũi Cận Văn Thiến lập tức đỏ nhừ, định lao vào chửi mắng tôi, thế nhưng Trương Mỹ Nga đã túm lấy cô ta.

Trương Mỹ Nga nhíu mày nhìn tôi: “Đứa trẻ trong bụng mày là của ai?”

Tôi lập tức hiểu ra sự hoài nghi của Trương Mỹ Nga, đột nhiên nổi ý đùa bỡn nên cố tình hỏi lại: “Bà nói thử xem?”

Dù thế nào thì tôi và Tần Tuấn Phi cũng yêu nhau lâu như vậy, sau khi đăng ký kết hôn còn sống chung hơn một tháng trời, chắc chắn Trương Mỹ Nga nghi ngờ đứa trẻ trong bụng tôi là của Tần Tuấn Phi.

Thế nhưng khi nói câu này, tôi hoàn toàn quên mất hai vệ sĩ mà Trình Dịch Lâm sắp xếp đang đứng bên cạnh, cũng không suy tính đến việc câu nói này có thể mang đến rắc rối như thế nào cho mình.

“Đứa trẻ này là của Tuấn Phi?”, Trương Mỹ Nga nhíu chặt hàng lông mày.

Cận Văn Thiến lập tức tỏ ra căng thẳng: “Mẹ à, đứa trẻ này làm sao có thể là của Tuấn Phi được! Tuấn Phi còn chưa chạm vào cô ta, mẹ nhìn xem, bên cạnh cô ta có tới bốn người đàn ông, còn không biết đứa trẻ này là của tên lạ mặt nào đâu”.

Tôi tức cười, nhìn sang Cận Văn Thiến: “Anh ta chưa từng chạm vào tôi, nhưng anh ta từng chạm vào cô chưa? Hôm đó anh ta đưa cô về nhưng chưa làm gì đâu đó”.

“Cô…”, Cận Văn Thiến tức đến giậm chân, hô ầm lên: “Chúng tôi đâu phải chỉ có mỗi lần đó!”

“Ồ, thế nghĩa là cô và Tần Tuấn Phi gian díu cùng nhau rất nhiều lần nhỉ”, tôi cười khẩy.

Tuy rằng trong lòng căm phẫn vô cùng, nhưng tôi vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh.

Xung quanh đã có người xì xào bàn tán, bệnh nhân tới bệnh viện tư nhân này không đông lắm, toàn là các nhân vật có tiếng có tăm.

Tôi cố ý nâng cao tông giọng, nhìn Trương Mỹ Nga và nói: “Cận Văn Thiến nói không sai chút nào, tôi và Tần Tuấn Phi quả thực chưa từng xảy ra điều gì, đứa trẻ này tất nhiên không phải của anh ta. Thế nhưng bây giờ chúng tôi ly hôn rồi, tôi mang thai con của ai không liên quan đến hai người đâu nhỉ”.
Chương 27: Ngành nghề khác

“Mợ chủ, tài xế đến rồi”, vệ sĩ nhận được điện thoại bèn nói với tôi.

Tôi gật gật đầu, nhếch môi nhìn Cận Văn Thiến: “Cô có nhiều bạn trai như thế, đứa trẻ này có thực sự là của Tần Tuấn Phi không? Đừng nhầm lẫn nha”.

Cận Văn Thiến sửng sốt ra mặt, hiển nhiên không ngờ rằng tôi sẽ nói câu này, còn tôi tiếp tục nhìn sang Trương Mỹ Nga.

“Dì ơi, tình nhân của Tần Tuấn Phi không chỉ mình Cận Văn Thiến đâu, phải xem thử coi còn người nào khác đang mang thai không”.

Âm lượng của tôi rất to, đủ cho những người đứng hóng hớt xung quanh đấy nghe thấy, sau cùng tôi còn nở nụ cười ngọt ngào với Trương Mỹ Nga, được bốn vệ sĩ bảo vệ, rời khỏi nơi đó.

Ngồi vào xe rồi, tôi mới thở hổn hển, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Qua hồi lâu, tôi mới phát hiện ra lòng bàn tay mình rất đau, xòe tay ra thì thấy một loạt dấu móng tay hiện rõ.

Hai câu cuối cùng là do tôi cố tình nói, trước hết chỉ ra đời sống tình cảm cá nhân của Cận Văn Thiến hỗn loạn, sau đó nói với bà ta rằng Tần Tuấn Phi có tình nhân khác, nếu người xung quanh không mang thai, ắt hẳn là vì Tần Tuấn Phi đã dùng biện pháp tránh thai.

Ít nhiều gì tôi cũng hiểu tính nết của Trương Mỹ Nga, chỉ riêng hai điều này cũng đủ khiến Trương Mỹ Nga nảy sinh nghi ngờ với Cận Văn Thiến.

Còn về phía Cận Văn Thiến, đàn ông bên cạnh cô ta trước giờ chưa bao giờ thiếu, Trương Mỹ Nga đi điều tra ắt hẳn sẽ có manh mối gì đó, cũng chính vì điều này mà khi trước tôi tưởng rằng cô ta đã thực sự cắt đứt mọi thứ với Tần Tuấn Phi.

Không cần biết đứa trẻ này có phải của Tần Tuấn Phi hay không, cứ khiến họ bực mình là được.

Chiếc xe vững vàng dừng lại trước cửa quán cà phê, tôi vừa vào đã trông thấy Lâm Băng Thanh ngồi bên cửa sổ đang vẫy tay với mình.

Tâm trạng của tôi lập tức khá hơn vài phần, rảo bước tiến về phía cô ấy.

“Tĩnh Văn, cậu thực sự sẽ kết hôn với anh Trình à?”, tôi vừa cầm cốc nước lên, Lâm Băng Thanh đã hỏi như vậy.

Tôi suýt nữa là phun ngay ngụm nước ra ngoài, ngượng ngùng gật gật đầu với cô ấy.

Lâm Băng Thanh nắm lấy bàn tay tôi, phấn khích bảo: “Chúc mừng cậu nha!”

“Có gì đáng chúc mừng đâu chứ...”, tôi cười khổ, kể hết nội dung bản “hợp đồng” giữa tôi và Trình Dịch Lâm cho cô ấy nghe.

Chuyện này cứ giấu trong lòng mãi cũng khó chịu, tôi chỉ có thể nói với Lâm Băng Thanh thôi.

“Vậy sau này cậu dự tính làm thế nào?”, Lâm Băng Thanh nhíu mày, không còn vẻ phấn khởi lúc nãy nữa.

Tôi khuấy cốc cà phê trước mặt, lòng dạ cũng buồn phiền lắm: “Tớ cũng không biết nữa, đến đâu hay đến đó thôi”.

Tuy rằng Trình Dịch Lâm ký hợp đồng với tôi, cũng đăng ký kết hôn rồi, nhưng lòng tôi không hề yên tâm chút nào, bởi vì không thể biết chắc khi nào anh ta sẽ giơ chân đạp mình một cái.

Theo nội dung trong hợp đồng, cho dù tôi ly hôn cùng Trình Dịch Lâm thì cuộc sống của tôi vẫn được đảm bảo, nhưng cứ nghĩ đến việc phải rời xa đứa trẻ này, tôi khó chịu lắm, chỉ muốn bật khóc.

“Băng Thanh, Trình Dịch Lâm nhất định sẽ đối xử tốt với đứa trẻ này chứ...”, chỉ vài ngày thôi mà tôi càng lúc càng để tâm tới nó rồi.

“Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy”, Lâm Băng Thanh nắm lấy bàn tay tôi: “Cậu cứ sống với anh Trình đi, chưa biết chừng anh ấy là lương duyên của cậu thì sao?”

“Anh Trình bề ngoài lạnh lùng chứ bên trong nhiệt thành lắm, lại rất có nguyên tắc. Tớ cảm thấy chắc chắn anh ấy thích cậu, nếu không anh ấy sẽ không kết hôn với cậu đâu”.

“Thật sao?”, lòng tôi không khỏi run rẩy, chẳng hiểu sao lại thấy khá háo hức mong chờ.

Lâm Băng Thanh gật đầu khẳng định: “Chắc chắn là thế mà. Cậu cũng biết đấy, anh ấy muốn tìm bạn gái thì dễ lắm, không nhất thiết phải tìm cậu đâu”.

Có lẽ vì cảm thấy câu này sẽ làm tổn thương người khác nên Lâm Băng Thanh ngượng ngùng thè lưỡi, nhưng tâm trạng của tôi lại khá hơn vài phần.

Tôi không nói với Lâm Băng Thanh rằng có thể Trình Dịch Lâm thích đàn ông, nhưng cho dù anh ta thích đàn ông, có thể chọn tôi làm vợ anh ta cũng đủ rồi. Tôi âm thầm quyết định phải biểu hiện thật tốt để Trình Dịch Lâm hài lòng, như thế mới có thể ở lại bên cạnh con mình.

“Cậu bảo có việc cần nói với tớ, là việc gì thế?”

“À, suýt quên luôn đấy”, Lâm Băng Thanh vỗ đầu, lấy từ trong túi của mình ra một tệp văn kiện.

“Cậu nhìn cái này đi, bệnh viện sắp tuyển dụng công khai đó”.

Tôi vội vàng mở văn kiện ra đọc nội dung trên đó, quả nhiên có vài danh ngạch tuyển dụng.

Tôi không nén nổi kích động, lần tuyển dụng công khai này đúng là một cơ hội rất tốt đối với tôi. Tôi cần một công việc, tuy rằng Trình Dịch Lâm hứa rằng hàng tháng sẽ cho tôi “tiền lương”, nhưng cảm giác này khiến tôi thấy mình như được “bao nuôi”, suy cho cùng vẫn không thoải mái lắm.

“Thành tích của cậu ổn, thi viết chắc chắn không thành vấn đề. Mấy đàn anh đàn chị trong bệnh viện cũng có ấn tượng tốt với cậu nên ai cũng thấy tiếc thay. Chỉ cần cậu qua được vòng thi viết, phỏng vấn chắc chắn không thành vấn đề”.

Lâm Băng Thanh tỏ ra bất bình: “Nói thật lòng, lần này cậu bị sa thải cũng là chuyện bất đắc dĩ. Hôm đó động tĩnh quá ầm ĩ, nhà họ Tần còn tạo thêm sức ép cho bệnh viện, nếu không bệnh viện sẽ không xử lý cậu như vậy đâu”.

“Tớ đoán được mà”, tôi cười khổ, chỉ sa thải tôi chứ không sa thải Cận Văn Thiến, chắc chắn là trò mèo của nhà họ Tần.

“À phải rồi, còn một chuyện nữa kỳ lạ lắm, Cận Văn Thiến bỗng dưng từ chức, hôm nay tớ mới biết”.
Chương 28: Bãi bỏ khiếu kiện

“Cận Văn Thiến mang thai rồi, chắc là sắp kết hôn cùng Tần Tuấn Phi”, tôi nói với Lâm Băng Thanh như vậy, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi tệp văn kiện kia.

“Mang thai á? Con điếm này!”, Lâm Băng Thanh giận dữ chửi mắng.

Có lẽ vì thấy ghê tởm quen rồi, so với vẻ phẫn hận của Lâm Băng Thanh lúc này, tôi lại chẳng thấy giận dữ lắm.

Tôi kể hết sự việc ở bệnh viện tư nhân hôm nay cho cô ấy, Lâm Băng Thanh vỗ bàn hô lên rằng quá sảng khoái, nhưng cũng chê rằng tôi thật yếu đuối, nếu bên cạnh đã có sẵn bốn vệ sĩ, chi bằng lao tới tẩn cô ta một trận cho hả dạ, thế mà tôi chỉ nói mấy câu.

Tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy mà thấy buồn cười: “Tớ không muốn rước thêm rắc rối”.

Thực ra là không muốn gây thêm phiền phức cho Trình Dịch Lâm, tôi bổ sung thêm như vậy.

Tôi biết rất rõ mình đang nhờ cậy Trình Dịch Lâm để “cáo mượn oai hùm”, nếu không, đến cả cơ hội châm biếm “trả đũa” Trương Mỹ Nga và Cận Văn Thiến cũng không có. Vệ sĩ là người của Trình Dịch Lâm, nếu họ ra tay đánh Trương Mỹ Nga, nhà họ Tần sẽ làm loạn lên.

Tôi và Lâm Băng Thanh ăn bữa trưa rồi tới cửa hàng sách mua một đống sách về nhà, vừa về đến biệt thự đã cắm đầu vào phòng ngủ, bắt đầu ôn luyện.

Chọn chuyên ngành “tốt” quá thì thi cuối kỳ năm nào cũng ngang ngửa thi Đại học, học y chính là như vậy.

Tuy rằng thành tích trước giờ vẫn tốt, nhưng vì chỉ còn cách ngày tuyển dụng công khai nửa tháng, tôi vẫn cảm thấy áp lực vô cùng.

“Đang đọc gì thế?”, âm thanh của Trình Dịch Lâm từ đằng sau vọng tới khiến tôi giật mình.

Tôi bật dậy theo phản xạ có điều kiện, thấy ánh mắt của Trình Dịch Lâm hướng về phía trang sách mà tôi đang mở ra trên bàn, trong lòng không khỏi thấy căng thẳng.

“Tôi đang đọc sách chuyên ngành, nửa tháng sau bệnh viện thành phố sẽ tuyển dụng công khai. Tôi... tôi muốn tham gia”.

Tôi cảm thấy hơi chột dạ, dù thế nào đi chăng nữa thì hiện giờ tôi và Trình Dịch Lâm giữ quan hệ hợp tác. Tuy trong hợp đồng không viết rằng không thể ra ngoài làm việc, nhưng nếu Trình Dịch Lâm phản đối, tôi cũng không có cách nào khác, bởi vì tiền viện phí và thuốc thang hiện giờ của mẹ tôi trông chờ hết vào anh ta.

“Cô thích làm bác sĩ lắm hả?”, ánh mắt của Trình Dịch Lâm hướng về phía tôi.

Tôi sững người trong thoáng chốc, nhất thời không đưa ra trả lời.

Tôi lựa chọn ngành y có hai nguyên nhân, thứ nhất là vì mẹ tôi bị bệnh tim, thứ hai là bởi tôi cảm thấy ngành này dễ kiếm việc làm. Còn vấn đề thích hay không, tôi chưa từng suy xét tới.

Người có tiền mới đủ tư cách nhắc đến sở thích, còn tôi chỉ suy tính xem làm thế nào để có cơm no áo ấm.

Trình Dịch Lâm khẽ nhíu mày: “Nếu không thích thì không cần thiết phải vất vả như vậy, cô muốn làm việc cũng có thể thử ngành nghề khác”.

Tôi không nghĩ gì nhiều tới lời nói của Trình Dịch Lâm, bởi bản thân tôi có thể thử ngành nghề khác, nhưng ngoài học y ra thì tôi chẳng có kỹ năng nào cả, làm công việc khác không nhận được thù lao nhiều như làm bác sĩ.

Trong thời gian mấy ngày này, tôi đã quen với cuộc sống trong biệt thự của Trình Dịch Lâm. Công việc của Trình Dịch Lâm rất bận rộn, ngày ngày đi sớm về muộn, chúng tôi chỉ có thể cùng nhau ăn sáng, thỉnh thoảng anh ta mới về nhà ăn tối.

Tôi cũng vui vẻ tận hưởng sự nhàn nhã, ngày thường ngoại trừ những lúc tới bệnh viện thăm mẹ, tôi chỉ ở nhà ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi.

Thế nhưng, hôm nay tôi đột nhiên nhận được một cuộc gọi, phá vỡ sự bình yên mấy ngày qua.

Cuộc gọi này đến từ tòa án, nói rằng đơn tố tụng của tôi nhắm vào Tần Tuấn Phi đã được bãi bỏ, tư liệu sẽ gửi về cho tôi, họ gọi điện thoại tới xác nhận địa chỉ.

Tôi đơ cả người, bởi vì tôi làm sao có thể rút đơn kiện Tần Tuấn Phi được? Tôi chỉ mong sao ngày ta ngồi tù mọt gông!

Tôi vội vàng hỏi tòa án liệu có sai sót gì không, nhưng bên đó báo rằng luật sư đã rút đơn kiện, thủ tục hoàn thành, nếu có nghi vấn gì thì tôi có thể xác nhận cùng luật sư.

Việc khởi kiện Tần Tuấn Phi trước giờ do một tay Trình Dịch Lâm lo liệu, luật sư cũng do Trình Dịch Lâm tìm kiếm, bây giờ đơn kiện rút rồi, Trình Dịch Lâm có biết không? truyện

Tôi cúp máy, lập tức gọi cho Trình Dịch Lâm, nhưng điện thoại của anh ta tắt máy.

Trái tim như bị đặt trên lửa mà nướng, tôi cuống cuồng đến mức đi đi lại lại trong phòng, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi nếu Tần Tuấn Phi được thả ra ngoài thì tôi sẽ phải đối diện với điều gì.

Trong lòng tôi xuất hiện một suy đoán khiến bản thân hết sức bất an: năng lực của Trình Dịch Lâm mạnh đến thế, nếu không được sự đồng ý của anh ta, luật sư không thể nào hủy bỏ đơn kiện được.

Nhưng rõ ràng chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, Trình Dịch Lâm hối hận sao?

Không được, tôi phải đi tìm Trình Dịch Lâm hỏi cho rõ ràng.

Tôi vội vã lao ra khỏi nhà, dì Vương hoảng hốt hô ầm lên sau lưng tôi, thế nhưng tôi hoàn toàn không để tâm đến nữa.

Đứng trước cửa tập đoàn Trình thị, tôi hít một hơi thật sâu, đi thẳng vào trong. Thế nhưng tôi còn chưa đi được vài bước đã bị bảo vệ ngăn cản.

“Chào cô, mời cô xuất trình giấy tờ cá nhân”, bảo vệ tỏ thái độ làm việc theo quy trình.

Lồng ngực tôi như bị ngọn lửa thiêu đốt: “Tôi muốn gặp Trình Dịch Lâm”.

Bảo vệ sững người trong thoáng chốc: “Cô có hẹn trước không?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi lườm anh ta, có lẽ vì khiếp sợ khí thế của tôi, bảo vệ nói mấy câu gì đó vào máy bộ đàm, chưa được bao lâu đã có người đưa tôi tới văn phòng của Trình Dịch Lâm.
Chương 29: Chuyện thường tình

Phòng làm việc rất rộng rãi và được quét dọn sạch bong, không một hạt bụi, nhưng không thấy bóng dáng Trình Dịch Lâm đâu.

“Tổng giám đốc đang họp, cảm phiền cô đợi trong chốc lát”, thư ký lên tiếng, liếc nhìn tôi thêm một lần rồi mới ra ngoài.

Một người phụ nữ điên điên khùng khùng chạy tới dưới tầng của tập đoàn Trình thị, chỉ mặt gọi tên đòi gặp tổng giám đốc của họ, thế mà Trình Dịch Lâm còn cho mình vào thật, thư ký không muốn tò mò cũng khó.

Thế nhưng tôi không còn lòng dạ nào quan tâm tới tâm trạng của người khác, tôi ngồi trong phòng làm việc của Trình Dịch Lâm mà không khỏi run rẩy, càng lúc càng cảm thấy Trình Dịch Lâm đã biết chuyện rồi, nên tôi phải tìm anh ta hỏi cho rõ.

Không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa truyền tới, tôi lập tức đứng dậy rảo bước tới trước mặt anh ta.

Trông thấy tôi, thần sắc của Trình Dịch Lâm vẫn rất bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”

Tôi nhíu mày: “Bên phía tòa án nói rằng tôi rút đơn kiện, chuyện này là thế nào?”

Ánh mắt của anh ta thoáng hiện vẻ tránh né, Trình Dịch Lâm mím môi: “Tôi có thể giải thích”.

“Giải thích? Trình Dịch Lâm! Chúng ta đã ký hợp đồng đấy, anh bội ước!”, tôi lớn tiếng chất vấn, không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là phẫn nộ hay ấm ức.

Tôi đã chịu quá nhiều khuất nhục từ Tần Tuấn Phi, đẩy anh ta vào sau song sắt là suy nghĩ cấp thiết nhất của tôi hiện giờ.

Sắc mặt của Trình Dịch Lâm sa sầm đi vài phần, anh ta nhìn tôi nhưng không nói gì. Nhìn vào đôi mắt thâm sâu đó, tôi không khỏi cảm thấy bất an.

Tôi đúng là không biết tự lượng sức, tôi đối đầu với Tần Tuấn Phi còn không nổi, làm sao có thể đối đầu với Trình Dịch Lâm? Bây giờ tôi quát nạt với anh ta đúng là có vài phần “cậy mình cậy mẩy”.

Thế nhưng tôi vẫn ép bản thân phải nhìn thẳng vào anh ta, không được phép co cụm.

Hiện giờ tôi chỉ để ý đến ba điều, thứ nhất là mẹ tôi có thể bình phục, thứ hai là sinh ra đứa trẻ này một cách thuận lợi, thứ ba là khiến Tần Tuấn Phi phải trả giá.

Nhưng trước đó Tần Tuấn Phi dám bắt cóc tôi, bây giờ không bị trừng phạt, sau này chẳng phải sẽ càng vô pháp vô thiên? Chỉ e sau này tôi không thể sống những ngày yên ổn.

“Trong tay người nhà họ Tần có một thứ mà tôi phải lấy được. Để trao đổi, nhà họ Tần yêu cầu tôi rút đơn kiện”.

Tôi cắn chặt môi: “Thế nên anh có thể bội ước, đúng không?”

“Tôi sẽ bồi thường cho cô”.

Tôi không khỏi thấy tim gan lòng mề co rút: “Bồi thường? Anh định dùng cái gì để bồi thường? Trình Dịch Lâm, có phải anh cảm thấy chỉ cần đưa tiền cho tôi, việc gì cũng có thể giải quyết được?”

Bồi thường! Bồi thường! Bồi thường!

Trình Dịch Lâm chỉ biết nói bồi thường, anh ta muốn chứng minh bản thân có lòng trách nhiệm, hay thật lòng muốn bù đắp cho tôi?

Chí ít, tính đến hiện tại, tôi không cảm nhận được chút áy náy nào từ anh ta. Cái gọi là “bồi thường” của anh ta, đối với tôi mà nói, cũng chỉ là trò bố thí cao cao tại thượng, mà tôi chỉ có thể “cố gắng lựa chọn thứ tốt nhất” trong phạm vi mà anh ta đưa ra.

Trước đó, vì để tôi sinh ra đứa trẻ này, anh ta đồng ý chăm sóc cho mẹ tôi, đồng ý giúp tôi kiện Tần Tuấn Phi. Bây giờ nhà họ Tần lấy ra thứ mà anh ta muốn, anh ta có thể đổi ý.

Đây là bản chất của người làm kinh doanh hả? Bất kể thứ gì cũng có thể dùng để tính toán và trao đổi được. Đứa con trong bụng tôi, chẳng lẽ sau này cũng trở thành con tốt thí để anh ta trao đổi sao?

Tôi đột nhiên cảm nhận được cơn ớn lạnh thấu tận xương, cơ thể run rẩy mạnh mẽ hơn. Tôi tuyệt đối không để cho con mình đi theo người cha như thế.

“Tôi không cần bồi thường! Trình Dịch Lâm, là anh bội ước trước, hợp đồng của chúng ta hết hiệu lực từ bây giờ, số tiền đã nợ tôi sẽ trả lại cho anh”.

Tôi quay người định đi nhưng cánh tay bỗng dưng bị túm lại, mùi thuốc lá quen thuộc đột nhiên ập tới, sau đó tôi lao vào một lồng ngực rắn chắc.

“Xin lỗi!”, Trình Dịch Lâm nhíu mày: “Nhà họ Tần tìm được di vật của cha tôi, họ từ chối tất cả điều kiện mà tôi đưa ra, chỉ yêu cầu rút đơn kiện, tôi không thể từ bỏ được”.

Trình Dịch Lâm giải thích với tôi, trong giọng nói nam tính đó dường như lộ ra vài phần dịu dàng: “Tôi đảm bảo với cô, nhất định sẽ bắt nhà họ Tần trả giá”.

Tôi không khỏi run rẩy, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Trình Dịch Lâm. Ánh mắt của anh ta vẫn thâm sâu như thế, khiến tôi như chìm vào trong đó.

“Anh định đảm bảo thế nào”, tôi hỏi bằng chất giọng khàn đặc, đã có vài phần tin tưởng lời nói của anh ta.

Tôi từng nghe Lâm Băng Thanh nói rằng bố của Trình Dịch Lâm qua đời trong một tai nạn hàng không, đến cả thi cốt cũng không thể tìm được. Nếu nhà họ Tần thực sự tìm được di vật của bố anh ta, đối với anh ta mà nói, đúng là ý nghĩa rất đặc biệt.

Trình Dịch Lâm nhếch môi: “Cô đã là vợ của tôi rồi, giúp vợ mình trút giận không phải là chuyện thường tình sao?”

Tôi sững người, gương mặt nhanh chóng đỏ lên, vô thức tránh né ánh mắt của Trình Dịch Lâm.

Rõ ràng anh ta biết chúng tôi kết hôn không phải vì tình yêu…

Nhưng ánh mắt của Trình Dịch Lâm càng dịu dàng hơn, giơ tay vén lọn tóc của tôi vào sau mang tai: “Tôi dẫn cô đi ăn cơm”.

Trình Dịch Lâm kéo tay tôi ra ngoài, tôi vốn tưởng rằng anh tôi sẽ đưa tôi đi đâu đó ăn, không ngờ anh ta dẫn tôi tới thẳng phòng ăn của nhân viên công ty.

Hành động này của anh ta chẳng khác nào công khai quan hệ của chúng tôi, nghĩ tới lời nói của anh ta khi ở trong văn phòng, tôi không khỏi thấy cảm động.

Bất kể tôi và Trình Dịch Lâm kết hôn vì điều gì, chí ít anh ta vẫn giữ thể diện cho một người làm vợ như tôi.

Ánh mắt của đám đông khiến tôi rơi vào trạng thái lúng túng, nhưng Trình Dịch Lâm không hề để tâm, ngược lại còn chu đáo gắp thức ăn vào bát của tôi.

Thế nhưng khi nhìn Trình Dịch Lâm, tôi vẫn bất giác nhíu mày vì nhớ đến mẹ mình và ông bố dượng.
Chương 30: Học kinh doanh

“Trình Dịch Lâm, anh có thể giúp tôi một việc không?”, tôi băn khoăn trong chốc lát rồi hỏi.

“Ừm? Cô cứ nói đi”, Trình Dịch Lâm nhìn tôi với vẻ tò mò.

“Anh có thể giúp mẹ tôi ly hôn cùng bố dượng của tôi được không?”

Bố tôi qua đời khi tôi đang học trung học cơ sở, năm đó một mình mẹ nuôi tôi nên phải chịu không ít lời đàm tiếu, bố dượng lợi dụng sức ép của dư luận mới ép mẹ tôi đồng ý lấy ông ta.

Bố dượng và mẹ tôi là vợ chồng thực sự, nhưng bao nhiêu năm qua tôi chưa từng thấy bố dượng quan tâm đến mẹ mình.

Số tiền sính lễ mà nhà họ Tần đưa cho tôi bị bố dượng chiếm dụng để mua nhà cho Vương Đại Tráng, họ quậy phá đến tận bệnh viện mà ông ta còn không chịu nhả. Mẹ tôi đổ bệnh nằm viện mà ông ta cũng không chăm sóc cho đàng hoàng, thậm chí còn giúp Tần Tuấn Phi bắt cóc tôi.

Nói thật lòng, loại bố dượng này, tôi không muốn thừa nhận.

Trình Dịch Lâm khẽ nhíu mày, đặt đũa xuống rồi hỏi: “Đây là suy nghĩ của cô, còn suy nghĩ của mẹ cô thì sao?”

“Là suy nghĩ của tôi, nhưng bố dượng tôi căn bản…”

Trình Dịch Lâm khẽ lắc đầu với tôi: “Tôi biết cô cảm thấy bố dượng cô không ra gì, nhưng chuyện này phải do chính mẹ cô quyết định”.

“Thế này đi, cô hỏi ý kiến của mẹ cô trước đã, nếu mẹ cô cũng đồng ý, tôi có thể giúp”.

Tôi do dự trong chốc lát nhưng vẫn gật đầu, câu này của Trình Dịch Lâm có lý, bất kể thế nào thì anh ta cũng đồng ý giúp tôi rồi.

Ăn cơm xong, tôi tới thẳng bệnh viện, nói với mẹ tôi về việc muốn để bà ấy ly hôn cùng bố dượng.

Tôi cảm thấy khá căng thẳng, bởi vì mẹ tôi là một người phụ nữ rất truyền thống, chỉ e bà sẽ không chấp nhận nổi. Thế nhưng điều khiến tôi bất ngờ là mẹ chỉ thoáng do dự đã đồng ý ngay.

Bấy giờ tôi mới biết Trình Dịch Lâm đã nói với mẹ tôi biết chuyện bố dượng và Vương Đại Tráng giúp Tần Tuấn Phi bắt cóc tôi, đã vậy lần trước nhà họ Tần tới đòi tiền sính lễ, bố dượng kiên quyết không trả cũng khiến mẹ tôi oán hận ông ta.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cùng mẹ rất lâu. Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi lập tức gọi điện cho Trình Dịch Lâm, để anh ta bắt tay xử lý sự việc này.

Thế nhưng, trên đường về biệt thự, tôi cũng không khỏi suy tính cho chính mình.

Thực tế chính mình càng yếu đuối thì càng dễ bị bắt nạt, nếu đã rút đơn kiện, Tần Tuấn Phi chắc chắn sẽ được thả ra ngoài, tôi không thể bị động mãi được.

Những nơi như bệnh viện chắc chắn sẽ vô cùng chú ý đến dư luận, trước đó Tần Tuấn Phi và Cận Văn Thiến quậy phá ở bệnh viện khiến tôi bị bệnh viện sa thải, bây giờ cho dù tôi tham gia tuyển dụng công khai và được trở lại làm việc, nếu họ lại tới quậy phá tiếp, tôi có thể trốn được không?

Tôi càng lúc càng nhíu mày sâu hơn, càng nghĩ càng thấy tham gia lần tuyển dụng công khai này không phải một ý tưởng hay. Nghĩ tới lời mà Trình Dịch Lâm nói với tôi, tôi không khỏi nổi lên suy tính khác.

Lúc ăn cơm, Trình Dịch Lâm về nhà, tôi lập tức ra đón anh ta.

“Làm việc mệt lắm không?”

“Vẫn ổn”, Trình Dịch Lâm điềm tĩnh trả lời, nhưng vẻ mệt mỏi trên gương mặt chẳng giấu được ai.

Suy nghĩ của tôi đảo nhanh hơn vài phần, nhìn Trình Dịch Lâm mà do dự không biết nên mở lời với anh ta thế nào.

Trình Dịch Lâm ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Có chuyện gì thì cứ nói luôn đi”.

Tôi cảm thấy ngượng ngùng vì bị nhìn thấu, mím môi rồi nói: “Tôi muốn theo anh học kinh doanh”.

Khi nói câu này, biểu cảm của tôi vô cùng nghiêm túc, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Đây là quyết định mà tôi đưa ra sau khi suy nghĩ suốt buổi chiều, tôi cần một môi trường làm việc mà nhà họ Tần không nhúng tay vào được, cần một công ty không bị nhà họ Tần ảnh hưởng, thế nên Trình Dịch Lâm là lựa chọn tốt nhất.

Vả lại, trong lòng tôi có một suy nghĩ to gan lớn mật khác: Nhà họ Tần làm kinh doanh, nếu tôi học được cách kinh doanh, liệu có thể đích thân chèn ép nhà họ Tần không?

Đôi mắt đen như mực của Trình Dịch Lâm nhìn sang, nơi đáy mắt dường như loáng lên nét cười: “Làm kinh doanh không dễ học như vậy đâu”.

“Tôi sẽ cố gắng!”, tôi lập tức đáp lại.

Trình Dịch Lâm nhướn mày: “Là để báo thù Tần Tuấn Phi sao?”

Tôi gật đầu, cảm thấy hơi bất ngờ vì câu hỏi của Trình Dịch Lâm, nhưng vẫn giải thích thêm: “Không thể tính là báo thù, tôi chỉ thấy đã chịu đủ cảm giác ăn đòn bị động”.

Đây là lời thật lòng, tôi học kinh doanh không chỉ vì Tần Tuấn Phi mà còn vì đứa trẻ trong bụng tôi.

Bất kể là Trương Mỹ Nga hay là mẹ của Trình Dịch Lâm, họ liên tục nói rằng tôi không xứng với con trai của họ. Tuy tôi biết bản thân mình “đũa mốc chòi mâm son”, nhưng cảm giác bị châm chọc nhưng không thể phản bác được vẫn cực kỳ tồi tệ.

Trên thế giới này thiếu gì người tham phú phụ bần, tôi xuất thân không tốt, lại từng ly hôn, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, chỉ cần tôi còn ở bên cạnh Trình Dịch Lâm, sau này những người muốn châm chọc tôi sẽ còn nhiều hơn.

Thế nên, tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Trình Dịch Lâm lẳng lặng nhìn tôi, nét cười trong ánh mắt càng lúc càng rõ rệt: “Thực ra, làm vợ của tôi, không ai dám động tới cô đâu”.

Tôi cười cười: “Đó là bề ngoài thôi, không biết sau lưng người ta sẽ nói tôi thế nào. Huống hồ, tôi không thể cứ dựa vào sự bảo hộ của anh cả đời”.

Trình Dịch Lâm đột nhiên nhìn tôi mà nói: “Lạc Tĩnh Văn, cô rất đặc biệt”.

Tôi thoáng sững người, không biết nên trả lời câu này thế nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom