• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot SAU CƠN MƯA SÁNG SỚM (Vũ hậu thanh thần) (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Gửi thư cho nhau, là tiết mục truyền thống trước lễ kỷ niệm hàng năm của Trường Trung học số 7.

Học sinh sẽ viết hai lá thư, một gửi cho chính mình, một gửi cho bạn cùng lớp hoặc giáo viên.

Thư để lại cho bản thân thì làm thành bao con nhộng thời không, đợi đến khi tốt nghiệp lớp 12 sẽ đào ra để xem, thư gửi cho bạn cùng lớp hoặc giáo viên sẽ được gửi trong ngày.

Chu Trì Vọng ngước mắt lên, dường như không có hứng thú gì với vấn đề này.

Anh cúi đầu, trong tay cầm một cây bút, sửa chữa lời bài hát.

Tống Khinh Trầm cúi đầu than thở: "Không tặng ai hết.

"Âm thanh không lớn, nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

"Tống Khinh Trầm, hình như cậu rất hiểu về bạn học Chu nhỉ.


" Tưởng Kiều cố ý nói mập mờ: "Còn hiểu rõ hơn rất nhiều so với quan hệ bạn học bình thường.

"Tống Khinh Trầm nhìn lướt sang Chu Trì Vọng theo bản năng.

Anh hơi nhíu mày, ánh mặt trời chiếu xuống từ ngoài cửa sổ, chiếu vào mí mắt anh, đáy mắt là một mảng màu u tối.

Anh im lặng không có biểu cảm gì.


Cô liên tục lắc đầu: "Không phải, không có chuyện đó đâu, tớ! đoán thôi! ""Hồi trung học cơ sở cậu ấy… không viết cho ai cả, cho nên! "Cô quay sang Chu Trì Vọng, muốn che giấu: "Tôi đoán đúng không? Bạn, bạn học Chu?"Chu Trì Vọng ngước mắt lên, không chút để ý liếc qua Tống Khinh Trầm.

Ngón tay cầm búa trống siết chặt, xương ngón tay cái trở nên trắng bệch.

Dáng vẻ bồn chồn lo lắng.

Anh cười nhạt, trả lời qua loa: "Đoán đúng rồi.

"Liếc nhìn ngón tay cô.

Thả lỏng hơn một chút, nhưng vẫn nắm chặt như trước.

Tống Khinh Trầm sợ Tưởng Kiều đào sâu thêm, lại vội vàng chuyển đề tài: "Khương Triệt.

"Người đang cúi đầu gảy gảy đàn guitar ngẩng đầu lên.

Tống Khinh Trầm lại cảm thấy mình càng căng thẳng hơn một chút, kiên trì hỏi: "Nếu bạn học Khương viết thư, sẽ viết cho ai?"Khương Triệt: "Hả?"Bức thư được viết cho ai, đó là sự riêng tư cá nhân.

Tống Khinh Trầm ý thức được vấn đề này, lại vội vàng sửa miệng: "Không, không phải ý này! " Cô suy nghĩ một chút: "Hàng năm chắc là cậu nhận được, rất nhiều thư nhỉ.

""Có nội dung nào gây ấn tượng với cậu không?"Chắc là không.

Tống Khinh Trầm cảm thấy mình hỏi một vấn đề mà xác suất lớn sẽ là đá chìm đáy biển.

Không có được câu trả lời cũng là bình thường.

Cô vừa nghĩ như vậy đã thấy Khương Triệt buông cây đàn guitar trong tay xuống.

Một tay chống má, nghiêm túc suy nghĩ.

"Ấn tượng sâu sắc nhất à…" Khương Triệt lười biếng trả lời: "Có một cô gái, viết cho tôi một câu trong thư.

""Cô bé ấy hỏi tôi, anh A triệt, có thể dạy em làm toán không?""Trò chơi ấy có thể đáp lại, tôi đã trả lời cô bé ấy.

"Tống Khinh Trầm nghe mà ngẩn ra: "Trả lời cái gì?""Tôi để cô bé ấy suy nghĩ một chút xem làm thế nào để heo tự mình bay lên trời.

"Tống Khinh Trầm nhịn không được, ôm bụng mình cười rộ lên: "Vậy, vậy, cậu còn nhớ cô bé ấy là ai không?""Quên rồi: " Khương Triệt vuốt tóc mình: "Năm ngoái viết quá nhiều, tôi nhìn qua từng người một, chỉ ghi nhớ một nội dung.

"Tống Khinh Trầm không cười nữa.

Nàng bắt được trọng điểm, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.


"Thư năm ngoái, cậu đã đọc hết rồi à?""Ừm.

"Giọng Tống Khinh Trầm run lên: "Không bỏ sót phong thư nào sao?""Không hề.

" Anh ấy nói: "Còn có mấy bức thư viết bằng tiếng anh gì đó không hiểu lắm, nhức đầu.

" ”Vừa dứt lời, Tưởng Kiều bên cạnh cười tủm tỉm bổ sung: "A Triệt không phải là người thích phụ lòng người khác, quả thực có rất nhiều thư viết cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đều sẽ nhìn qua.

"Khương Triệt liếc tưởng Kiều một cái: "Cậu nói nhiều quả đấy.

""Sao, tớ nói không đúng à?" Tưởng Kiều trêu ghẹo theo thói quen: "Đọc thư mà thôi, còn sợ người ta nói sao?"Khương Triệt cười nhạo: "Tôi sợ người đưa tin đi xếp hàng muốn gả cho tôi.

"Chợt nghĩ đến gì đó, Khương Triệt chuyển hướng Tống Khinh Trầm: "Không phải năm ngoái cậu cũng viết thư cho tôi đấy chứ?"Tống Khinh Trầm lại cúi đầu, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, rầu rĩ lên tiếng: "Không, không có.

"Đó là lời nói thật.

Những cũng không phải.

Năm ngoái, cô đã viết hai lá thư, một cho chính mình và một cho Khương Triệt.

Trong lúc vô tình nhìn thấy Tưởng Kiều cầm một xấp thư, mở một phong thư ra.

Có người hỏi: "Tưởng hoa hậu, năm nay bội thu thế sao.

""Đều là thư của A Triệt đấy.

"Khi đó Tống Khinh Trầm đang ngồi ở hàng ghế sau, nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.

Cuối cùng cô dán hai lá thư lại với nhau, viết ở mặt trước là gửi cho mình, mặt sau gửi cho Khương Triệt, nhét vào cả vào bao con nhộng thời không rồi gửi cho chính mình.


Bức thư kia vất vả lắm mới lấy hết dũng khí viết ra, phải chờ tốt nghiệp trung học mới có thể nhìn thấy.

Đều tại cô.

Vẫn thiếu dũng khí mà trước nay chưa từng có.

Khương Triệt nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bộ lông xoăn nhỏ đen nhánh của Tống Khinh Trầm.

Tâm tình cô lập tức sa sút, anh ấy cảm nhận được.

Anh ấy cầm lấy cây đàn guitar gảy hai cái, âm thanh không khớp gì cả, nhìn thấy Tống Khinh Trầm ngước mắt lên: "Không có ai để tặng, đưa anh Triệt của cậu cũng được.

"Tống Khinh Trầm kinh ngạc, trong ánh mắt có thứ gì đó lóe lên.

"Nếu tặng thì nói cho tôi biết, tôi sẽ nghiêm túc trả lời cậu.

"Thì ra là sợ cô tặng mà không có ai đáp lại, trong lòng buồn bã.

Tống Khinh Trầm gật đầu hời hợt, nói: "Được.
Cuối cùng, lại lẳng lặng bổ sung: "Nếu như cậu nhận được trong thư có một câu “Mỗi cơn sóng biển được cậu cứu vớt đều có thể cuồn cuộn dâng lên”, đó chính là tôi tặng.

"Đôi mắt Khương Triệt đột nhiên co rút.

Anh ấy nhìn chằm chằm Tống Khinh Trầm: "Sao cậu lại! "Còn chưa nói xong, Chu Trì Vọng ở bên cạnh lạnh lùng cắt ngang: "Cơm đã đến rồi.

""15 phút sau sẽ làm lại lần nữa.

"Tống Khinh Trầm vốn tưởng hôm nay là ngày đầu tiên diễn tập, hai người kia lại không hợp nhau, nhất định không có tiến triển gì.

Tuyệt đối không ngờ được lại tiến triển rất nhiều.

Sắp đến giờ lên lớp, Khương Triệt đồng ý điều chỉnh biên khúc, nhiệm vụ viết lại lời rap thì giao cho Chu Trì Vọng.

Trong nửa đầu của buổi tự học buổi tối, Tống Khinh Trầm không đọc sách, thỉnh thoảng ngẩn người.

Dứt khoát khép quyển sách lại, hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại.


Một lớp học đã trôi qua và một phần ba nhiệm vụ vẫn chưa được hoàn thành.

Buổi tối tự học tiết thứ hai, vẫn không có giáo viên đến đứng lớp.

Một chàng trai đề nghị xem phim.

"Chúng ta cũng không thể cứ học liên tục thế, phải học-chơi kết hợp, giảm bớt bầu không khí căng thẳng của mọi người.


""Hơn nữa, sắp đến ngày thi rồi, còn cách kỳ thi một khoảng thời gian, không thể thả lỏng một chút sao?"Đề xuất này đã được đón nhận nồng nhiệt.

Người đề nghị rõ ràng đã chuẩn bị trước, lấy ổ flash USB ngay tại chỗ.

"Bộ phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng gần đây, Magic Fighter, tối qua tôi đã về nhà và lấy nó.

""Thừa dịp buổi tối hiệu quả chiếu tốt, xem cái này nhé, thế nào?"Hầu hết các học sinh đều đồng ý.

Bên cạnh Tống Khinh Trầm là một nam sinh mập mạp, giơ ngón tay cái lắc lư qua lại.

"Được rồi, vừa mới lên không bao lâu liền có thể tìm được tài nguyên rồi.

""Xem xem lãnh đạo nào trực ban đấy, đừng có là lão Cương thích đi kiểm tra đấy.

"Lập tức có nam sinh hàng đầu báo tin: "Hỏng rồi, hôm nay là lão Bánh Bơ.

""Sợ cái rắm, gần đây con trai lão Bánh Bơ nó náo loạn phải học lại, phỏng chừng ông ấy không rảnh ra ngoài kiểm tra lung tung, với lại cho dù có đi kiểm tra, cũng là giơ đèn pin lên rừng cây cách vách bắt tình nhân nhỏ thô.

"Lớp học được một trận cười vang dội.

Có người xông lên bục giảng, còn có người dưới đài trợ giúp: "Lại mở thêm "Cảm động Trung Quốc" của năm ngoái, phát hiện tình hình không ổn thì lập tức Alt+Tab!”"Chỉ cần phản ứng đủ nhanh, không có phim nào không dám xem.

"Lớp trưởng cực lực phản đối.

"Chúng ta sắp lên lớp 12 rồi, vẫn nên đặt tâm tư vào việc học tập đi.

""Phim lúc nào cũng có thể xem, cơ hội cố gắng chỉ có lần này thôi.

""Các cậu không học tập, còn có người khác muốn học tập.

"Một số bạn cùng lớp đã được thuyết phục: "Hay là, không xem nữa?”"Không phải chứ lớp trưởng, cậu học thêm một tiết thì thi đại học có thể nâng cao một bậc à?""Mỗi ngày đều cố gắng như vậy, cuối cùng còn không phải là danh ngạch tham gia cuộc thi đã thuộc về người khác sao? Mỗi ngày đều học đến chết thì có ích lợi gì chứ, không bằng thả lỏng một chút, từ từ suy nghĩ lại chính mình.

"Tống Khinh Trầm cúi đầu đọc sách.

Nghe thấy điều này, cô ngước mắt lên.

Cô ấy đứng ở hàng ghế đầu, cố gắng đỡ kính gọng đen của mình, trong tay cầm một quyển sách bài tập toán, nghẹn đến hai má đỏ bừng.

Cô ấy nói không nên lời, tầm mắt xuyên qua hàng trước đến hàng sau, ánh mắt oán hận nhắm ngay Tống Khinh Trầm rồi nhìn đi chỗ khác.

Tống Khinh Trầm suy nghĩ một chút, cầm quyển sách còn chưa đọc xong, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Ứng Minh Sầm bên cạnh kéo tay áo cô: "Khinh Trầm? Có chuyện gì vậy?"Tống Khinh Trầm lắc đầu, còn chưa mở miệng, nghe thấy có người bát quái: "Ôi, Cà Lăm Nhỏ không hài lòng rồi kìa.


"Có người tiếp lời: "Cậu hiểu cái rắm, Cà Lăm Nhỏ muốn học tập, đây chính là thí sinh hạt giống duy nhất trong lớp bình thường có thể tham gia thi đấu, cậu có thể làm chậm trễ người ta sao?"Với những lời nhận xét đầy châm chọc, Lý Xuân Vũ ngồi bên cạnh Tưởng Kiều cố ý nói: "Hay là đừng xem nữa, làm chậm trễ việc học tập của thí sinh hạt giống, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.

""Đúng là nực cười.

" Không đợi Tống Khinh Trầm mở miệng, Ứng Minh Sầm thoáng cái đứng dậy: "Bản thân là một vũng bùn nhão, lại chế nhạo người muốn cố gắng, theo tôi thấy, lần sau chủ đề nói chuyện nhật ký của trường chúng ta đã có rồi đấy.

""Gọi là, “Cô gái tuổi hoa khóc lóc om sòm trên lớp trước mặt mọi người, lại là vì xem thêm một bộ phim”, thế nào?"Chẳng ra sao cả, tức giận đến mức Lý Xuân Vũ trợn tròn mắt, nhưng lại kiêng kỵ.

Ứng Minh Sầm là phóng viên vườn trường cung cấp bản thảo hàng tuần, nếu việc này bị tuồn ra ngoài, viết bản thảo không có tội, nhưng tội tội xúi giục cả lớp xem phim sẽ chuyển đến trên người cô ấy.

Nhất thời tranh luận không ngừng.

Tống Khinh Trầm kéo ống tay áo bạn cùng bàn một chút: "Không sao.

"Lại mở miệng, âm thanh không lớn, vừa vặn có thể để cho mỗi người nghe rõ.

"Muốn xem thì xem thôi.

" Cô vừa nói, vừa yên lặng thu dọn đồ đạc, cầm lấy sách chưa đọc xong cùng mấy tờ giấy nháp: "Tôi đi canh giữ ở hành lang.

"Nói xong, cô yên lặng quay đầu, đi ra từ cửa sau, đóng cửa lại.

Lớp học lặng ngắt như tờ.

Có người do dự phá vỡ bình tĩnh: "Có người muốn học, bật đèn phía sau không phải là được rồi sao, Tống Khinh Trầm như vậy là đã có ý tứ rồi.

"Lý Xuân Vũ trợn trắng mắt cố ý nói: "Lớp trưởng, thấy chưa, học học, đây mới là thủ đoạn trà xanh cao cấp nên có.

"Lớp trưởng cứng đờ.

Bất thình lình, có người từ phía sau phản bác: "Lý Xuân Vũ, nếu không thì cậu ra ngoài giữ cửa đi?"Lý Xuân Vũ không ngờ: "Dựa vào đâu mà tôi phải đi ra ngoài?""Vậy cậu ở đây bức xúc lại cái gì.

"Lý Xuân Vũ còn muốn nói chuyện, nhưng trong lớp không ít người nhướng mày lạnh lùng, cô ta cứng đờ một lát, tức giận ngồi xuống, tức đến mức nói không nên lời.


Lớp trưởng cũng yên lặng ngồi xuống, cúi đầu, sau khi tắt đèn trong lớp không thấy rõ vẻ mặt của cô ấy nữa.

Chuyện xảy ra trong phòng, Tống Khinh Trầm hồn nhiên không biết gì.

Cô cầm cuốn sách, đi theo ánh đèn hành lang, đi đến cầu thang.

Các lớp học khác hoặc ở trong lớp học, hoặc tự học.

Cô đi tới trước cửa sổ, nhờ ánh đèn xen kẽ hai bên để đọc lại sách, từng hàng từng hàng, khẽ đọc nhỏ, tay ghi chép.

Đầu bút chạm vào giấy, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt.

Ngoài ra, còn có tiếng xạch xạch, kèm theo tiếng vù vù rất nhỏ.

Một lần, hai lần.

Âm thanh này giống như gió từ khe hở hẹp chui ra, ngẫu nhiên vội vàng, đụng phải vách tường bọc kim loại.

Tống Khinh Trầm lại bọc, đây không phải là tiếng gió.

Đó là tiếng bật lửa.
Tống Khinh Trầm hạ bút xuống.

Cô đi từng bước về phía sau phòng học dự phòng.

Mặt đất lát gạch cọ vào lòng bàn chân phát ra tiếng sột soạt, ngọn đèn trên cao cháy vàng, bóng người lượn vòng từ sau ra trước, bên góc cửa sổ có ánh sáng chập chờn chập chờnGiống như hơi thở đều đặn của cô.

Có một giọng nói của một người phụ nữ, khàn khàn và rõ ràng.

"Khương Triệt.

"Tống Khinh Trầm đứng yên.

Khoảnh khắc đó, cô nghĩ.

Khương Triệt thật thực sự thích nơi này.


Giọng nói đứt quãng, có lẽ phát ra từ loa phóng thanh.

"Mẹ biết, mẹ tái giá đến nhà họ Chu, nhất định sẽ khiến con tủi thân.

""Nhưng mà, vì sao con không thể chiến đấu vì nó?""Con vào nhạc viện sau này có ích lợi gì cho tương lai không? Vì sao không thể giống như con trai nhà họ Chu, để cho người khác bớt lo lắng chứ?""Cho dù con vượt qua Chu Trì Vọng một lần, mẹ cũng sẽ nghĩ biện pháp tranh thủ cho con.

"Bên này là sự im lặng.


Trong yên lặng, giọng nói đầu bên kia điện thoại càng thêm dồn dập: "Khương Triệt, nghe rõ chưa? Con không cần phải vào ban nhạc, cũng không cần bất kì buổi biểu diễn thương mại nào hết.

Đó là những gì con nên làm sao? Ưu tiên hàng đầu của con bây giờ là học tập!”"Bây giờ con không bằng Chu Trì Vọng, con nói xem làm sao mẹ làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt người nhà họ Chu đây hả?"Vẫn im lặng như trước.

"Khương Triệt? Con có nghe mẹ nói không? Khương Triệt!”Sau một thời gian dài im lặng, Khương Triệt chậm rãi mở miệng, không có cảm xúc.

“Nếu con trai nhà họ Chu ưu tú như vậy, mẹ nhận cậu ấy làm con không phải đều vui mừng sao?”Đầu dây bên kia truyền đến một màn châm chọc và nhục mạ lộn xộn, giọng nói từ bộ khuếch đại âm thanh di động truyền ra, rõ ràng đến ạ thường ở hành lang trống rỗng không người bóng.

"Khương Triệt? Này? Khương Triệt!”Điện thoại bị cúp máy.

Không còn tiếng la hét và trách móc của người phụ nữ, chỉ còn lại tiếng bật lửa.

Xoạch, xoạch.

Tống Khinh Trầm vẫn đứng ở góc tường bên kia, yên lặng không một tiếng nào, nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Mãi đến khi chàng trai hỏi với giọng khàn khàn: "Cậu còn muốn đứng ở đó bao lâu nữa?"Đó là giọng mà anh ấy thích sử dụng.

Tống Khinh Trầm chậm rãi ngẩng đầu, mũi chân xoay chuyển, đi ra từ trong góc.

Trong nháy mắt nhìn thấy cô, Khương Triệt thở phào nhẹ nhõm, lại trở về bộ dáng cà lơ phất phơ, lười biếng dựa vào vách tường.

"Là cậu à, Cà Lăm Nhỏ.

"Vừa nói chuyện, vừa châm lửa trong tay.

XoạchPhiên bản chống gió, thân hình vuông màu vàng, ngọn lửa màu xanh nhạt thu lại thành một đường thẳng, thẳng tắp xông lên trên.

Tống Khinh Trầm nhìn chằm chằm ngọn lửa kia.

Ngón tay lúng túng đan vào nhau: "Tôi, tôi không phải! ""Không phải cố ý nghe lén sao?"Tống Khinh Trầm ngẩng đầu, ánh mắt dịch chuyển từ pháo hoa màu lên trên người Khương Triệt, gật đầu.

"Cậu…" Cô mím môi: "Cậu muốn thi, vào nhạc viện ư?"Khương Triệt thở một hơi, dập tắt bật lửa: "Kệ nó đi, đi đâu cũng giống nhau.

""Không giống nhau.

" Tống Khinh Trầm chợt mở miệng: "Cậu hát, rất dễ nghe, viết bài hát, cũng dễ nghe.

"Khương Triệt chỉ cảm thấy thú vị.


Một lần hai lần, trong lúc bối rối, anh ấy dường như đi theo Cà Lăm Nhỏ như vậy.

Anh ấycúi đầu, hỏi ngu ngơ: "Sao, từng nghe tôi hát rồi sao?"Từng nghe.

Đâu chỉ là nghe qua.

Ngón tay Tống Khinh Trầm gắt gao đặt cùng một chỗ, do dự gật đầu.

Nghĩ đến cái gì, nghiêm túc trở lại: "Chờ đến ngày kỷ niệm ngày thành lập trường lần này, mọi người sẽ biết, cậu hát, rất dễ nghe.

"Khương Triệt nghe vậy, giật mình trong chớp mắt, tự cười nhạo.

Cuối cùng lắc đầu, không nói nhiều nữa.

"Học sinh giỏi, không phải bây giờ đang học sao, cậu cứ như vậy chạy ra à?""Trong lớp xem phim, tôi ra ngoài, đọc sách một lát, lập tức trở về.

"Chuyện trong nhà Khương Triệt, Tống Khinh Trầm cũng không quan tâm, cô lui về phía sau hai bước, xoay người.

Một số suy nghĩ chỉ là trong nháy mắt.

Cô đột nhiên quay đầu, lại nhìn Khương Triệt đứng bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.

Gió đêm lành lạnh xào xạc thổi vào, mặt không lạnh mà lướt nhẹ qua gò má.

Anh ấy vẫn cầm chiếc bật lửa trên tay, ấn ấn.

Tống Khinh Trầm bước tới, lo lắng nắm lấy tay áo anh ấy.

Nói chuyện quá nhanh sẽ vấp nặng hơn.


"Cái dó, sau lễ kỷ niệm của trường lần này, cậu, có phải cậu không còn hát nữa, không bao giờ hát nữa không?"Ánh mắt Khương Triệt chợt lóe lên, nhưng không có trả lời.

Cúi đầu nhìn xuống, trước mặt anh ấy là Cà Lăm nhỏ ngay cả nói chuyện cũng không không lưu loát, hai má đỏ bừng vì vội vã.

"Cậu quên lời cậu nói, nói lúc trước rồi sao?""Cậu nói, cậu thích ca hát, sẽ tiếp tục hát.

"Khương Triệt cúi đầu, kề sát vào cô.

Có một chút hương thơm xẹt qua mũi, mùi trái cây rõ ràngAnh ấy không nói lời nào, Tống Khinh Trầm mới gấp gáp.

"Ngay cả khi nó có hoặc không trở thành một nghề nghiệp, nó vẫn có thể là một sở thích mà.

""Bài hát "Quà tặng", không phải là cậu! "Tống Khinh Trầm còn chưa dứt lời đã bị Khương Triệt cắt ngang.

"Chiều nay tôi muốn hỏi cậu, sao cậu biết bài hát này?"Những gì cô nói vào buổi chiều là lời của bài hát này.

Tống Khinh Trầm c ắn môi dưới, mơ hồ nói: "Thì là, app âm nhạc.

"Khương Triệt nhìn cô chằm chằm, truy tìm tận gốc hỏi: "App nào?""App màu đỏ ấy.

""Bài hát này không có nhiều người biết, sao có thể đề cử cho cậu?".
Tống Khinh Trầm do dự trong nháy mắt: "Có lẽ, fan thích nghe cậu hát đã nhiều, nhiều hơn rồi.

""Cho nên mới có thể bị tôi ngẫu nhiên, nghe được.

"Khương Triệt khinh thường cười.

"Fan có nhiều hơn nữa, trong thời kỳ suy tàn, fan chân chính cũng phải kiên trì, chỉ có một người như vậy.

""Lại nói, lời bài hát này là do cô ấy viết.

""Thật không may, cô ấy mai danh ẩn tích sau khi học trung học cơ sở.

"Tống Khinh Trầm nghe nghiêm túc, trong hành lang ánh đèn mờ vàng, một bóng mờ mờ hắt vào mắt cô.

Mấp máy khóe môi, cô muốn nói nhưng lại cắn chặt môi dưới.

"Quà tặng" là một bài hát viết cho người hâm mộ, cũng là bài hát mà fan tặng cho Khương Triệt, càng là bài hát mà Khương Triệt sẽ hát trong các buổi biểu diễn sau này.

Viết lời: Tống Khinh Trầm.


Khoảng thời gian đó, Tống Khinh Trầm thường hận bản thân mình, chỉ hận mình lời nói kém cỏi không đủ biểu đạt tâm tư, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Trong hành lang yên tĩnh, có tiếng bước chân truyền đến.

Tống Khinh Trầm bừng tỉnh, nhớ ra cô vốn là muốn ra ngoài đọc sách, thuận tiện giữ cửa.

"Nhưng mà, có thể là lãnh đạo trực ban đi kiểm tra, vậy ta liền đi trước.


"Khương Triệt híp mắt, gật đầu.

Nhìn bóng hình trắng xanh mảnh khảnh đang chạy nhanh về phía trước, sắp biến mất khỏi tầm mắt của anh ấy.

"Tống Khinh Trầm.

" Khương Triệt đột nhiên gọi cô: "Cậu cảm thấy còn có thể tìm được người viết lời bài hát "Quà tặng" sao?"Tống Khinh Trầm dừng bước.

"Đừng từ bỏ ca hát.

""Sẽ tìm được thôi thôi.

"Cảnh nền của Tống Khinh Trầm biến mất trong tầm mắt.

Khương Triệt nghiêng đầu, cười cười.

"Được rồi, tin cậu một lần.

"Lần đầu tiên anh cảm thấy, cô gái nhỏ này cũng chưa chắc không thể tin tưởng.

Khương Triệt lẩm bẩm: "Không tìm được người, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.

"Những lời sau, Tống Khinh Trầm không nghe thấy dù chỉ một chữ.

Cô đi cầu thang nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy hiệu trưởng Tô đang chậm rãi lên lầu.

Ôm đồ vật của mình, Tống Khinh Trầm đi từ cửa sau lẻn vào phòng học tối tăm, lấy tay vỗ vỗ lưng Ứng Minh Sầm.

Ứng Minh Sầm lập tức hiểu ra, hướng về phía hàng ghế đầu hô: "Nhanh, lão Bánh Bơ tới rồi!”Nửa giờ xem phim chỉ mất một phút để khôi phục lại tình trạng ban đầu.

Hiệu trưởng Tô từ tầng hai đi lên tầng ba, đầu tiên là vào lớp 5.

Tiết thứ hai, giáo viên đứng lớp xin nghỉ phép, toàn bộ lớp học yên tĩnh, không ai nói chuyện, cúi đầu, viết thư.

Hiệu trưởng Tô hài lòng đóng cửa lại.

Ông vừa đi, trong lớp có người thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chai nước lẩm bẩm rót xuống: "Mợ nó, lão Bánh Bơ chạy nhanh thật.

""Dọa chết tôi, nhanh quá đi.

""May mà Tống Khinh Trầm báo tin kịp thời.

"Bị nhắc đến tên, Tống Khinh Trầm lại không nhận ra điều đó.

Cô còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi của Khương Triệt.

Buổi chiều chỉ loáng thoáng viết, đến tối cô biết mình nhất định phải viết.

Khương Triệt nên biết.


Có người thích nghe anh ấy hát.

Giữa các thành viên ban nhạc roadway vẫn chưa quen thuộc hơn, nhưng sau hơn một tuần hợp tác, sự ăn ý đã được nâng lên một tầm cao mới.

Khương Triệt phụ trách biên soạn biên khúc, anh ấy sửa đi sửa lại, Chu Trì Vọng phụ trách lời rap, cũng lật mấy bản nháp lần nữa.

Cả hai đều rất tích cựcMặc dù Tống Khinh Trầm cảm thấy đã rất tốt rồi.

Trong lòng cô rất rõ ràng, có lẽ hai người này phải sửa đến trước cả buổi diễn tập.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ kỷ niệm.

Tiết học cuối cùng vào thứ Hai thường là một cuộc họp lớp.

Trước kia lão Dương sẽ làm bảng đỏ đen trong lớp, mỗi tuần sẽ kiểm kê điểm trừ nhiều nhất, sau đó thu tiền phạt làm quỹ lớp.

Hôm nay, giày cao gót của cô ấy vừa bước lên bục giảng, câu đầu tiên đã nói: "Tống Khinh Trầm của lớp học của chúng ta tham gia cuộc thi toán học toàn tỉnh, thành công vào vòng bán kết, xin chúc mừng!”Tống Khinh Trầm bỗng nhiên ngẩng đầu.

Cô còn đang mê man, liền nghe lão Dương đắc ý giới thiệu: "Học sinh khóa chúng ta lọt vào bán kết chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tống Khinh Trầm là một trong số đó, xem ra lớp chúng ta thật sự có người có năng lực rồi.

"Tiếng vỗ tay rầm rầm, khiến cho trên mặt cô hơi nóng lên.

Ngay sau đó, lão Dương nhanh chóng tuyên bố một việc quan trọng khác trong cuộc họp lớp lần này.

Chọn đại diện lớp học.

Lễ kỷ niệm của trường trung học số 7 thường sẽ tổ chức trong một ngày rưỡi, buổi chiều đầu tiên, đại diện các lớp phát biểu và biểu diễn tiết mục của lớp, ngày thứ hai buổi sáng sẽ diễn tập, buổi chiều chạy chương trình, buổi tối bắt đầu nghỉ.

Lớp 5 năm ngoái là Tưởng Kiều.

Năm nay lão Dương vẫn đơn giản thô bạo như trước, áp dụng phương thức bỏ phiếu không ghi tên, lại không chỉ định đối tượng, lớp trưởng đọc tên, lớp phó lên sân khấu vẽ chữ “chính”*.

Chú thích (*): Chữ “Chính” 正 có 5 nét.


Phần lớn phiếu bầu vẫn bỏ cho Tưởng Kiều.

Được hơn một nửa, bắt đầu có những ứng cử viên mới.

Cái tên khác đầu tiên là Ứng Minh Sầm, bỏ phiếu không phải là một, mà là liên tiếp, rõ ràng đã thương lượng xong.

Ứng Minh Sầm chỉ vào chóp mũi mình: “Có nhầm lẫn không thế? Bỏ phiếu cho tôi để làm gì hả?"Hàng ghế sau có người ồn ào: "Các lớp đều cho các mỹ nữ, ai nấy đều nói chuyện nhỏ nhẹ, lớp chúng ta có một người nói giọng to, chẳng phải là có thể đè được giọng nói của mọi người sao!”"Cút ra chỗ khác.

" Ứng Minh Sầm tức giận ném cục tẩy quan người bạn kia.

Liên tục còn có những cái tên khác xuất hiện, ít nhiều cũng có chút lý do.

Tấm vé cuối cùng, lớp trưởng nói mà mặt không đổi biểu cảm.

"Tống Khinh Trầm.

"Lớp phó học tập không nghe rõ: "Cái gì?""Tống Khinh Trầm một phiếu.

"Tống Khinh Trầm bỗng nhiên ngước mắt lên.

Trong nháy mắt, cô cảm giác được trong lớp có rất nhiều ánh mắt đồng loạt lia tới, nhìn chằm chằm cô.

"Không phải chứ, sao lại có người bầu cho Tống Khinh Trầm?"Có người nhỏ giọng nói thầm: "Lớp chúng ta ai mà chẳng biết cậu ấy là cà lăm nhỏ chứ?""Một cà lăm nhỏ, sao lại đại biểu lớp lên đài phát biểu chứ?"Đúng lúc này, có người cười lạnh một tiếng, xoay người lại.

"Tống Khinh Trầm, cậu nói xem, phiếu này chắc không phải là do cậu bỏ cho chính mình đấy chứ?""Dù sao ngoại trừ cậu ra, cũng chẳng có ai bỏ phiếu cho cậu cả.

Lớp học lặng ngắt như tờ.

Một đôi mắt nghi ngờ chuyển hướng về phía Tống Khinh Trầm.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Lý Xuân Vũ cực kỳ hài lòng, cô ta thêm mắm thêm muối: "Người thì nên tự biết mình, một cà lăm nhỏ lại đại biểu lớp phát biểu, chẳng phải là để cho toàn thể giáo viên và học sinh trong trường chê cười chúng ta sao?""Người khác sẽ nói, lớp 12 năm không có ai, mới có thể chọn được một bạn học cà lăm nhỏ đấy.

"Ánh mắt Tống Khinh Trầm bình tĩnh: "Tôi không tự bầu cho mình.

""Ồ" giáo viên chủ nhiệm lớp vẫn ở đây, nhưng Lý Xuân Vũ không quan tâm cất cao giọng: "dám làm hay không dám nhận À? Ngoài chính mình, ai sẽ bỏ phiếu cho một người nói lắp chứ?"“Lý Xuân Vũ!”Chủ nhiệm lớp trầm mặt, quát lớn một tiếng: "Tuy là đang chọn đại biểu lớp, nhưng đã vào học rồi.


"Nói xong, nhìn lướt qua kết quả bỏ phiếu trên bảng đen, hiển nhiên, Tưởng Kiều vẫn giành được nhiều phiếu bầu nhất, mà chỉ mình Tống Khinh Trầm ở hàng cuối cùng có một phiếu.

"Không có bất kỳ quy tắc nào, không thể tự bỏ phiếu cho mình" Giáo viên chủ nhiệm cô Dương cẩn thận nói: "Đại diện lớp năm nay, ngoài yếu tố bỏ phiếu, còn có thể xem xét ý kiến của các giáo viên chủ nhiệm, điều này chắc hẳn các em cũng biết.


""Ai bình thường biểu hiện tốt hơn, ai có nhiều khả năng đại diện cho lớp lên phát biểu.

"Chủ nhiệm lớp nói nghiêm túc, nhưng không đè nén được tiếng nghi ngờ dưới bục giảng.

Lý Xuân Vũ đứng dậy ngay tại chỗ, tâm trạng kích động: "Cô Dương, ý của cô là muốn thiên vị Tống Khinh Trầm trước mặt mọi người sao?""Tham khảo ý kiến của giáo viên chủ nhiệm là được chọn rồi? Cũng bởi vì Tống Khinh Trầm tham gia kỳ thi toán học đã tiến vào vòng bán kết?"Một câu nói vừa dứt, rất nhiều đôi mắt sáng rực đã chuyển về phía Tống Khinh Trầm.

Lần này Lý Xuân Vũ rất thông minh, cô ta biết tất cả mọi người ở THPT đều đang ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, ghét nhất là người được quyết định nội bộ.

Rất nhanh, đã có người đứng về phía cô ta: "Cô Dương có thể nói ra, số phiếu của giáo viên bộ môn so với số phiếu của học sinh lớp chúng ta, có phần quan trọng nào không?""Nếu như có quan trọng, vậy buổi họp lớp hôm nay còn có ý nghĩa gì nữa? Đi nagng qua sân khấu? Để “công chúa thi đua biết nói lắp” của lớp chúng ta làm đại diện lớp?"Cảm xúc dưới sự chủ trương của các bạn học càng ngày càng mãnh liệt, trong lớp không ngừng có bạn học nhảy ra, từng bước ép sát, từ một điểm mở rộng thành giáo viên thiên vị, nội tình đen tối trong trường.

Tưởng Kiều vẫn không tỏ thái độ, cô ta chỉ ngồi ở vị trí của mình, mỉm cười đứng ngoài quan sát, chờ tiếng tranh cãi giảm bớt một chút mới đứng dậy duy trì.

"Không ai quy định, nhất định phải là tớ được chọn trúng.

"Lớp học im lặng.

"Có thể được các bạn học tán thành, tớ đã rất thỏa mãn rồi, nếu như không thể nhận được sự đồng ý của các thầy cô, nhất định là vì tớ vẫn chưa đủ cố gắng.

""Lần sau tớ sẽ cố gắng hơn.

"Phát biểu cảm xúc mấy câu, cô ta đã đẩy cảm xúc trong lớp lên cao trào, lời nói cũng từ “đạ biểu lớp được thầy cô quyết định nội bộ” trở thành “Tống Khinh Trầm cố ý đắp nặn hình tượng chăm chỉ”.

"Chúng ta đều biết Tống Khinh Trầm nói lắp, có phải cậu ấy đã sớm biết chuyện quy định nội bộ cho nên mới tự mình bỏ phiếu, cũng tiện cho các thầy cô âm thầm hành động?""Một đại diện lớp nói lắp bắp lên sân khấu phát biểu, nghe có vẻ không dốc lòng dốc sức sao? Có phải bước tiếp theo là ôm đồm học bổng của trường không?"Tống Khinh Trầm c ắn môi dưới, bỗng nhiên đứng dậy, gằn từng chữ trả lời: "Tôi, tôi không, tự bỏ, phiếu, cho chính mình.

""Nếu, tôi có chứng cớ, các cậu có, xin lỗi tôi, sao?"Cà Lăm Nhỏ thoạt nhìn yếu đuối không có cảm giác tồn tại, hôm nay lại cứng cỏi dị thường, ánh mắt chắc nịch, tâm tư không dao động, kiên định liếc qua mỗi một gương mặt quen thuộc trong lớp.


Những người cáo buộc cô là những người học cùng lớp với cô.

Thậm chí có người biết cô tham gia cuộc thi, tìm cô hỏi cách làm bài.

Chuông tan học reo lên.

Bên ngoài hành lang trở nên nhộn nhịp.

Không có ai trong lớp 5 xông ra ngoài giành cơm, đều cố chấp ngồi ở chỗ ngồi, chờ một kết quả.

Các bạn học bên ngoài tùy tiện đứng ở cửa sau gọi người: "Làm gì vậy? Mày vẫn chưa đi à?"Liếc mắt một cái, nhìn thấy lão Dương đứng trên bục giảng, lập tức xin lỗi: "Ngại quá, tao không thấy, vậy thì, tao xuống căng tin trước nha.

"Rời đi với vẻ mặt xám ngắt.

Trước mắt bao người, có một nam sinh khinh thường đứng dậy: "Cậu nói cậu có chứng cớ, cậu lấy ra đi, tôi cũng tò mò cậu có thể có chứng cớ gì.


""Lại nói, tôi nghe mẹ tôi nói qua, lúc trước bệnh của ba cậu căn bản không tính là tai nạn lao động, mẹ cậu lôi kéo ba cậu đến đơn vị gây sự, đòi được trợ cấp.

"Trong ánh mắt nam sinh lộ ra vẻ khinh miệt: "Tôi không biết đầu óc có bệnh có thể di truyền hay không, nhưng tật xấu sâu mọt e là \ sẽ di truyền! "Lời nói như lưỡi dao đâm vào tim.

Con ngươi Tống Khinh Trầm đột nhiên co rụt lại.

Trong nháy mắt, cảm xúc nảy lên trong lòng, lý trí rời khỏi cơ thể.

Cô nhanh chóng đẩy ghế ra, đi đến trước mặt nam sinh trước mắt bao người, còn chưa mở miệng, đột nhiên có người từ phía sau đạp chân ghế của nam sinh khiến nó ngửa ra sau.

Bộp!Một tiếng động thật lớn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom