• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Săn tình- tân ái phương (18 Viewers)

  • Chương 378: Mỹ nhân kế

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Chương 378: Mỹ nhân kế



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Tôi vốn dĩ đã nghĩ kỹ sẽ nói với chị ấy như thế nào rồi, nhưng mà bây giờ chị ấy nói như vậy, ngược lại lại khiến tôi có chút không biết làm sao. “Đúng “Nói đi, có chuyện gì?” Chị Vu vẫn phóng khoáng như trước, nói chuyện chắc chắn không cần rào trước đón sau. “Chị có biết Cục trưởng Lưu không?” Tôi thâm sâu mà hỏi một câu, chị Vu cũng từng làm tình nhân, tôi không biết được rằng chị ấy có để ý đến chuyện tôi nhắc lại quá khứ của chị ấy không. “Biết, chị còn suýt nữa đã gả cho tên già đó, chỉ tiếc rằng ông ta không làm cách nào để thoát khỏi ma trưởng của bà vợ hung ác của ông ta. Chị Vu vẫn trả lời trực tiếp như trước, không có chút ý tứ nào muốn giấu giếm.



Nghe đến chỗ này tôi cũng đã yên tâm rồi, xem ra chị Vu cũng không quá để ý đến chuyện tôi nhắc lại chuyện cũ trước kia. “Thật ra.” Tôi kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây với nhà họ Triệu. Mới bắt đầu, chị Vu vẫn không có chút biểu cảm gì, nhưng khi nghe đến cuối cùng thần sắc của chị ấy lại trở nên nặng nề. “Cho nên, em định bảo chị đi quyến rũ lão ta, lấy thông tin từ chỗ ông ta sao?” Khi chị Vu nói ra lời này, trong lời nói có chút không thể tin nổi. Nhưng nếu như tôi đã nói đến nước này thì cũng không thể nào thu lại được nữa mà chỉ có thể cố chấp gật đầu. “Là Lục Kính Đình bảo em đến à?” Chị Vu ngây người một chút, sau đó tiếp tục nói: “Hay là... Tần Thiên Khải?” Khi chị ấy nói đến Tần Thiên Khải, ngữ khí dường như chậm đi rất nhiều, giọng nói cũng hạ xuống thấp hơn. “Chuyện này là do em nghĩ ra, nhưng mà cũng phải xem xem chị nghĩ thế nào, nếu như chị không đồng ý, em cũng không có cách nào bắt ép chị được.” Tôi uống một hớp nước, nói.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Chị Vu không nói gì, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài, rất lâu sau, chị ấy mới mở miệng nói: “Được, coi như là trả lại ân tình cho Tần Thiên Khải đi.



Tôi cũng không hỏi chị ấy chuyện nhân tình kia là như thế nào, dù sao đây cũng là chuyện riêng của chị ấy. Tôi làm theo như lời dặn của Lục Kính Đình, bên phía anh và Tần Thiên Khải cũng đã bắt đầu lên kế hoạch rồi. Bên phía mật thám cũng đã có tin tình báo, nói là hai hôm sau Cục trưởng Lưu sẽ đi công tác ở cảng Hải Châu. “Kính Đình, lâu rồi không gặp nhỉ. Hôm kế hoạch diễn ra, chị Vu và Lục Kính Đình hai người họ hẹn gặp nhau ở cảng Hải Châu. Tần Thiên Khải ở Hồng Kông gặp chút chuyện nên không thể đến được, nhưng mà chỉ cần nghĩ thôi cũng biết được tại sao anh ta lại không đến. “Vẫn như lúc trước” Lục Kính Đình cụng tay với chị Vu. Chị Vu cười tươi: “Thế giới này thay đổi rồi, người không thể thay đổi có phải không” “Đúng vậy! “Anh lại không như vậy.” Chị Vu nói với Lục Kính Đình, ánh mắt lại rơi vào cái tay đang nắm lấy tay tôi của Lục Kính Đình, nụ cười cũng dần dần mất đi.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Lần trước, khi nói chuyện này với chị ấy, tôi không hề nói cho chị ấy biết quan hệ thật sự của tôi với Tần Thiên Khải, lần này khi chị ấy hỏi, tôi sẽ nói hết với chị ấy. “Nói như vậy, quan hệ giữa cô và Tần Thiên Khải chỉ là quan hệ hợp tác? Vậy đứa con thì sao?” Nụ cười trên mặt chị Vu lại lần nữa hiện ra xem ra còn vui hơn cả lúc nãy. “Đương nhiên không phải là của anh ta. “Thế à? Thật ra, ở trong cái nghề này, chuyện này cũng thường xuyên xảy ra.” Chị Vu gật gật đầu, sau đó không nói gì nữa mà bỏ qua vấn đề này: “Kính Đình, tại sao anh lại nghĩ đến chuyện muốn động vào nhà họ Triệu, cuộc sống quá yên bình rồi à?” “Gặp vấn đề trên phương diện làm ăn, dù sao thì nhà họ Triệu cũng không thể giữ lại được.” “Vậy thì hôm nay tôi giúp anh, đừng quên là anh nợ tôi một ân tình này nhé! Phần ân tình này phải trả lại đấy, tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, đợi sau này mới nói cho anh. Chị Vu vui tính nói, dường như không hề có chút lo lắng nào đối với những chuyện sẽ xảy ra trong hôm nay. “Đó là chuyện đương nhiên.



Hai người bàn bạc xong, thời gian cũng đã sắp tới bảy giờ, yến hội mà Cục trưởng Lưu phải tham gia tám giờ là bắt đầu rồi. Lục Kính Đình cho người cài thật chắc máy ghi âm và máy ghi hình ở trên người chị Vu, sau đó liền quan sát động tĩnh, nếu có gì không đúng thì còn có thể kịp thời nhắc nhở để chuẩn bị.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn









Thời gian cũng sắp đến rồi, Lục Kính Đình lái xe đưa tôi và chị Vu tới vườn cây bên cạnh nơi tổ chức yến hội, mấy người áo đen cũng theo sát phía sau. Chị Vu thấy cũng sắp đến lúc liền nắm lấy váy xuống xe, làm như là bị người truy sát, chạy thật nhanh.



Chúng tôi ở bên này dùng máy ghi hình ghi hình lại. Chỉ thấy chị Vu gấp gáp chạy đến trước cửa phòng hội, vạt áo trước ngực đã bị tán loạn đến không thể nhìn nổi, nhưng lại mang theo một tia cực kỳ hấp dẫn. Chắc là do căn chuẩn thời gian, chị Vu chỉ đứng ở trước đại sảnh mấy giây thì Cục trưởng Lưu liền đi tới. “A...” Chị Vu nắm chặt thời cơ, một bên chân đứng không vững, sau đó liền ngã lên trên người cục trưởng Lưu.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Cục trưởng Lưu chắc là do không nhìn rõ là ai, liền nhanh chóng đẩy chị Vu ra, còn nói một câu: “Thứ gì không biết.”



Vốn nghĩ rằng kế hoạch sẽ thất bại, không nghĩ rằng chị Vu lại ra dấu ok cho chúng tôi. Máy ghi hình ghi lại hình ảnh đó cũng không phải là quá rõ ràng, đợi chúng tôi lần nữa nghe thấy tiếng nói chuyện thì đã là ba giờ sau đó, chị Vu đã tiến vào một gian phòng rất xa hoa. Bởi vì máy ghi hình được thiết kế gài vào cúc áo trước ngực của chị Vu cho nên chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy cách bày trí của căn phòng, cũng không nhìn rõ bây giờ chị ấy đang làm sao. Nhưng mà nhìn khung cảnh này thì dường như cũng không tôi.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Tiếp sau đó, sau đó máy ghi hình bị ảnh hưởng bởi một trận động đậy rồi dừng lại trước chiếc ti vi. Chắc là chị Vu đang ngồi trên giường, cũng đúng lúc này, cửa bị mở ra theo sau đó là một vài tiếng động, một trận bước chân cất lên, trên máy ghi hình nhiều thêm một người đàn ông. Người đàn ông này chính là cục trưởng Lưu. “Sao em lại ở chỗ này, anh tìm em rất lâu rồi.” Cục trưởng Lưu nhìn thấy chị Vu, dường như ông ta rất kích động, trực tiếp đi nhanh tới ôm lấy chị Vu. Truyện88.*vip trang web cập nhật nhanh nhất



Có lẽ chị Vu điều chỉnh tư thế nằm trong lòng cục trưởng Lưu, máy ảnh bị che lại hết, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ: “Em là bị người ta truy sát mà chạy đến đây, em rất sợ hãi... anh mau ôm em đi, em rất sợ.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Không cho cục trưởng Lưu chút thời gian chuẩn bị nào, chị ấy liền trực tiếp nũng nịu. “Ai dà, tình yêu của anh, em đừng có làm loạn nữa, nói cho anh biết là ai đuổi giết em, anh đi xử lý bọn chúng



Sau đó ngay cả máy ghi âm dường như cũng bị bịt lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng chít chít. Thằng Đen điều chỉnh rất lâu mới có thể chỉnh lại được. “Anh sắp xử lý xong con hổ cái đó rồi, lần này em đừng có đi nữa, anh nhất định sẽ lấy em” Giọng nói của cục trưởng Lưu lại lần nữa phát ra từ máy ghi âm. Đây là những lời mà mấy tên đàn ông đó hay nói với tình nhân. “Em không muốn, em ở bên ngoài luôn bị người khác theo bắt nạt, như thế này mới có cảm giác an toàn” “Được, được, chỉ cần em không rời đi, đều nghe theo em, nhưng mà em thực là một tiểu yêu tinh mà.”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Cục trưởng Lưu vừa nói xong câu này, hình ảnh ở trên máy ghi hình dường như lại động mạnh một cái, dường như ông ta cởi áo ngoài của chị Vu ra vậy. Rất nhanh, máy ghi hình lại lần nữa sáng lên nhưng theo đó là thay đổi một góc quay khác, giống như là ở góc tường quay cả gian phòng. Như này thì xem ra cả căn phòng đều có thể bị ghi hình lại rồi.



Trong ống kính, cục trưởng Lưu đang ôm lấy chị Vu, chị Vu giống như một con mèo con nằm trong lòng ông ta. Tôi cứ nghĩ rằng một người có tính cách giống như chị Vu cho dù là ở trên giường thì cũng sẽ giống như chị đại vậy, không ngờ tới, chị ấy lại khác với người tôi biết trong quá khứ nhiều thế “Nhưng mà, hôm nay anh một cái đã đẩy em ra, anh còn nói em là cái thứ gì nữa, em không vui nữa. Chị Vu tránh đi cái ôm của cục trưởng Lưu, ngồi ở bên cạnh ông ta, nhìn tình hình giống như là tức giận rồi. “Tấm lòng của anh, anh cũng không phải là sợ truyền thông chụp được sẽ đặt điều nói xấu hay sao chứ? Em hãy tha thứ cho anh đi nhé?"



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Nhìn được ra rằng Cục trưởng Lưu thực sự là cũng rất quan tâm tới chị Vu, như vậy, việc lấy thông tin cũng sẽ dễ dàng hơn chút. “Tha thứ cho anh thì được.” Ngón tay của chị Vu không ngừng vẽ vẽ trên ngực ông ta: "Nhưng mà anh phải bị phạt rượu” “Được, được, được, tình yêu của anh nói cái gì thì chính là cái đó. Cục trưởng Lưu bị hành động vừa nãy của chị Vu kích thích, bên dưới sớm đã đứng dậy rồi, sắp không kìm được mà muốn ăn chị ấy luôn, làm sao còn tâm trạng mà từ chối yêu cầu của chị ấy.



Chị Vu đã hoàn thành xong bước thứ hai trong kế hoạch, không quan tâm mà làm một động tác tay với ống kính. “Nào, phạt anh ba cốc trước. Chị Vu lấy rượu, rót cho Cục trưởng Lưu ba cốc.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Chỉ cần chuốc say cục trưởng Lưu thì việc mọi thông tin từ miệng ông ta cũng dễ dàng hơn nhiều.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Tiểu nương tử nhà thợ săn
  • Nữ vương không ở nhà
Chương 88

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom