• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Săn tình- tân ái phương (9 Viewers)

  • Chap-240

Chương 243: Đặt bẫy






**********












Cặp mắt cô đầy vẻ kinh ngạc, ngơ ngác hồi lâu mới lấy lại tinh thần, điên cuồng chạy tới, lướt qua tôi, vai cô ấy đụng mạnh vào người tôi. Tôi ngả sang bên cạnh hai bước, cũng may có Lục Kính Đình luôn đỡ lấy tôi. "Các người đang làm gì vậy? Tránh ra, tôi sẽ kiện các người.” Cô ấy hét lên, đẩy thắng Đen và những người đàn ông khác đang đàn áp Vương Thiết Kiên ra, mặc dù là một khuôn mặt tức giận, nhưng đã bị nước mắt làm cho toàn bộ khuôn mặt của cô trở nên nhòe nhoẹt.






Thắng Đen nghi hoặc nhìn về phía chúng tôi, nhận được ám hiệu bằng ánh mắt của Lục Kính Đình, cũng để mặc cho cô ấy ôm Vương Thiết Kiên đang hấp hối vào trong lòng.



Cô ấy khóc rất dữ dội, ngồi trên mặt đất, hai tay nắm lấy cánh tay đầy thương tích của Vương Thiết Kiên, phát ra từng tiếng anh Kiên kêu lên. Nhưng Vương Thiết Kiên đã đau đớn đến mấy chỗ, trừng đôi mắt trắng dã như cặp mắt của một con cá chết, trong mắt trống rỗng. Hệt như đã chết rồi vậy, nằm trong vòng tay của cô không nhúc nhích vậy, năm"Tại sao? Sao lại đối xử với anh ấy như vậy? Chị Tân Ái Phương, anh ấy không phải anh họ của chị sao? Sao chị lại làm như thế?"






Tôi đã rất bối rối trước câu hỏi của cô ấy, muốn nói không phải do tôi làm, nhưng phân tích đầu đuôi câu chuyện cũng là do tôi.



Tôi không nói gì, đứng đờ ra tại chỗ, nhìn bộ dáng cô ấy khóc lóc thảm thiết đến xé nát tim gan, tận đáy lòng cũng cảm thấy từng cơn đau nhói.






Lộ Khiết bị bàn tay máu tươi nhuộm đỏ gắt nắm chặt quần áo Vương Thiết Kiên, lúc dùng sức ngũ quan nhíu chặt thành một đám. Cô ấy dùng hết sức cố gắng dìu Vương Thiết Kiên từ trên mặt đất lên, như muốn đưa người mang đi, lúc đi tới bên cạnh tôi dừng lại một lúc, nghiêng đầu, ánh mắt uất ức như gai đâm thẳng vào tròng mắt tôi. "Chị Ái Phương, em thật sự là nhìn lầm chị rồi."



Buông xuống một câu nói, sau đó đem người từ từ rời đi, con đường bọn họ đi qua đều kéo theo một vết máu thật dài, giống như dòng sông quanh co uốn lượn.






Ngực tôi nghẹn ngào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.



Người đi rồi, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi vị nồng nặc đó, trộn lẫn với rượu, kinh khủng đến không nói nên lời.






Sau đó, Lục Kính Đình lái xe đưa tôi về. Đối với anh ấy mà nói, hôm nay là ngày cuối cùng, tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ đưa tôi trở lại biệt thự, nằm ngoài dự liệu, đi tôi trở lại khánhKhi gần đến nơi, tôi nói: "Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một ngày, coi như ngày này không phải là ngày hứa với anh, ngày mai sẽ bù lại."



Tốc độ chiếc xe trong nháy mắt dừng lại, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Tôi không quay lại nhìn vẻ mặt của anh ấy, chỉ qua một lát, mới nghe thấy anh ấy nhẹ nhàng trả lời một câu: "Được."






Anh ấy đưa tôi trở lại thẳng phòng khách sạn, còn ở lại phòng tôi một lúc, hỏi tôi vừa rồi có bị gì không. Tôi buột miệng nói rằng đã dừng lại từ khi anh ấy vào nhìn thấy như thế. Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy áo khoác của mình nói để tôi nghỉ ngơi thật tốt, sau đó rời đi.



Tôi nhìn hình dáng rời đi của anh ấy, cảm xúc trong lòng khó nói được bằng lời.






Sau khi anh ta đi, tôi chui vào phòng tắm, rửa sạch những vết bẩn trên cơ thể, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Nhìn thời gian, cũng đã năm giờ chiều, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Tần Thiên Khải, cũng may cậu ta nghe máy cũng nhanh. "Có chuyện gì vậy? "Tối nay em có thể sắp xếp cho chị một phòng không?” tôi vào thắng chủ đề, kẹp điện thoại di động của tôi dưới vai và tại của mình, hai bàn tay của không ngừng trang điểm qua chiếc gương soi. "Phòng gì chứ?"







Tôi đơ người một hồi, nhếch miệng nói: "Cô Phương người bên cạnh em có để lại cho chị một căn phòng trong Hồng Tuyết Lâu có phục vụ kháchkhông? Phải còn trống chứ."






Tần Thiên Khải hít sâu một hơi, qua điện thoại có thể cảm nhận được nghi ngờ của cậu ta, tôi không nói rõ, mơ hồ nói thêm: "Tối nay còn có việc phải làm, giúp chị được không?" "Được chứ, mấy giờ?"



Tâm trạng hồi hộp của tôi trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bảo thời gian, sau đó cúp điện thoại, son môi cũng hoàn thành thành công.






Buổi tối vẫn còn những khoảng thời gian sót lại, sau khi tôi dọn dẹp xong, đi ra ngoài ăn cơm tối, lãng phí thời gian đến hơn chín giờ, lúc này mới đi đến nơi hẹn Triệu Mộng Tâm. Lúc ở trên xe càng tưởng tượng ra tâm lý vừa kích động vừa sợ hãi của Triệu Mộng Tâm khi gặp mặt.



Chỉ sợ hiện tại cô ấy vẫn cho rằng mình có thể cứu vãn Chu Phong, dù sao nếu như một người đàn ông đối với bạn lòng dạ sắt đá, mặc kệ bạn cầu xin như thế nào, cuộc gặp mặt này có cầu cũng không cầu được.






Lúc tôi đi tới nơi, đến sớm mười mấy phút, nhưng qua khung cửa sổ kính trong suốt tôi thấy được bóng dáng của Triệu Mộng Tâm, mặc một bộ váy xẻ ngực, trắng tinh sạch sẽ, hở ra một nửa bầu ngực, dưới ánh đèn màu vàng nhạt trông có vẻ càng trở nên đầy đặn và quyến rũ.



Ăn mặc phóng khoáng, cộng thêm dung nhan dịu dàng, chỉ sợ có mấy đàn ông không xiêu lòng.






Tôi đứng ở cửa bên này nhìn cô ấy một lát, tạmthời không đi qua, mà ở bên cạnh cửa tìm một chỗ ngồi xuống gần đó, gọi một chén trà rồi bình thản uống.



Khi còn năm phút nữa là đến thời gian đã hẹn, tôi gọi điện thoại cho Nhạc Tín. Có lẽ lời nói lần trước có tác dụng đối với hắn, hắn nhận điện thoại rất nhanh, vừa mới kết nối liền vội vàng hỏi tôi có phải có vấn đề hay không.






Tôi mỉm cười, ừ một tiếng, sau đó nói: " Tối nay sẽ có cơ hội, anh không được rút lui đâu đấy." "Ý cô là sao?" "Mười một giờ đêm nay, đến phòng tên hoa trôi trên nước' của Hồng Tuyết Lâu, sau đó anh xem tình hình mà làm." Căn phòng hoa trôi trên nước này là vừa nãy Tần Thiên Khải mới gửi tin nhắn cho tôi, nói là phòng cô Phương giữ lại cho tôi, từ bây giờ trống đến mười hai giờ trưa ngày mai.



Nhạc Tín bồn chồn, cảnh giác hỏi tôi muốn làm gì, tôi không nói nhiều, để lại cho hắn ta một sự hồi hộp: "Muốn biết, thì tự mình đi thăm dò đi. Đây là lần duy nhất, cũng là cơ hội quan trọng nhất quyết định anh cùng Triệu Mộng Tâm, anh cũng đừng cho tôi leo cây nha.






Tôi sợ hắn ta vì mấy vấn đề vặt vãnh, mà làm hỏng chuyện của tôi, vì vậy tôi không kiềm chế được nhấn mạnh hai câu.



Hắn ta nhanh chóng đáp lại, sau đó liền cúp điện thoại.






Ta buông điện thoại xuống, đứng dậy đi về phía




1518322758.jpg



509694387.jpg
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Tiểu nương tử nhà thợ săn
  • Nữ vương không ở nhà
Chương 88

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom