• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Săn tình- tân ái phương (16 Viewers)

  • Chap-207

Chương 210: Không muốn gì hết






**********












Tôi hít sâu một hơi, không chút lưu tình tát vào mặt Lục Kinh Đinh, không còn lời nào để nói nữa, tôi xoay người lên tầng chuẩn bị thu dọn đồ đạc, anh ta bước nhanh theo sau, bắt lấy tôi trước cầu thang, giận dữ nói: "Em làm gì vậy?"






Tôi hét lên: "Cút đi." Đồng thời hất tay anh ta ra chạy lên trên, anh ta đuổi theo sau không buông, một đường tận vào trong phòng.



Anh ta vừa nắm lấy bàn tay đang sửa soạn hành lý của tôi vừa gọi tên tôi, muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi chẳng thể nghe thấy gì cả. Chỉ vừa nói cút vừa đầy anh ta ra.






Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, đầy tôi ngã xuống giường, ngồi đè lên trên người tôi, kéo tay tôi đề trên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống: "Tân Ái Phương, rốt cuộc em muốn làm gì? Là đứa trẻ này thực sự quan trọng? Hay là em không yêu anh?"



Tôi suýt chút nữa cười ra nước mắt, mặt dặn ra "Đừng đất vàng lên mặt mình như thế, có lẽ trước kia đã từng yêu, nhưng hiện tại tôi không muốn nữa, chẳng muốn gì cả. Cho nên tôi sẽ đi, tôi đi rồi thì chẳng còn ai còn trở anh và Kiều Lam nữa "Câm miệng." Người đàn ông gầm nhẹ, bóp má tôi làm cho tôi không thể nói ra lời.






Nhưng cho dù vậy, tôi vẫn cố chịu cơn đau để nói thêm, hoặc phải nói là oán hận thêm: “Vì sao phải cầm miệng? Anh có nói chuyện thể này với cô ta không? Hết lần này đến lần khác, Lục Kinh Đình, có phải anh cảm thấy tôi ngu ngốc lắm không? Anh cho rằng tôi nói dối, hay anh nghĩ tôi không thể sống nếu thiếu anh?"



Tôi hỏi anh ta, trái tim đập liên hồi theo từng lời nói, nhanh đến mức chính bản thân tôi cũng không khống chế nổi.






Lục Kính Đình có chút bối rối, anh ta vội nói mình không nghĩ vậy, sau đó gọi tôi là Lan Lan như đang dỗ dành một đứa trẻ, dịu dàng nói: "Lan Lan, tôi biết mình vẫn luôn khiến em phải chịu uất ức, vừa nãy tôi cũng không nên nói những lời đó. Em đừng tức giận nữa, được không? Chỉ cần em không rời khỏi tôi, chỉ cần em để anh đưa Kiểu Lam về đây, thì sau này tôi nhất định sẽ không khiến em phải chịu uất ức nữa. "



Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Kính Đình hạ giọng như vậy, tuy không tính là lời lẽ ngọt ngào gì, nhưng lại là liều thuốc giảm đau mạnh nhất cho những vết thương của tôi.






Song bài học đêm qua đã khiến trái tim tôi kiện định, không thể lung lay nữa.



Tôi quay mặt đi, nhắm mắt lại, không nhìn anh ta, cũng không nói chuyện.






Anh hoảng hốt, củi đầu hôn tôi, từng lần từng lần thăm dò muốn nhận được phản ứng của tôi, lại từng lần gọi tên tôi, muốn tìm chút cảm giác tồn tại.



Tôi để anh ta hôn như một khúc gỗ mà chẳng có bất kỳ cảm giác nào.






Sau một lúc lâu, anh ta nhận ra làm vậy cũng chỉ vô ích nên dừng lại. Hai tay khẽ ôm lấy mặt tôi, giọng khàn khản nói: "Được, chỉ cần em ở lại, tôi cũng không ngại có con, được không? Em là người sinh con, sinh ra rồi, để tôi nuôi được không?"



Điều đó chẳng phải là lẽ tất nhiên sao? Tôi hỏi ngược lại trong lòng, càng thêm thất vọng với anh ta.






Thấy thời gian không còn sớm nữa, không thể lãng phí thêm với anh ta, tôi chỉ đành đồng ý suông. Anh ta nghe tôi đồng ý thì không ngớt vui mừng, hôn lên trán tôi rất mạnh, bảo tôi đợi ở nhà, anh ta sẽ nhanh chóng giải quyết hết công việc rồi trở về với tôi. Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy, có chút hoảng hốt, đây sẽ là lần cuối cùng tôi nghiêm tức nhìn anh như vậy, tôi gặt dấu chân thành, chủ động vòng hai tay lên có anh, hôn lên, cúi đầu nói: "Được, em chờ anh "



Lục Kính Đình gật đầu, sau đó rời đi. Căn phòng lại lần nữa chim trong im lặng, rung động nhất thời của tôi cũng dẫn dịu đi.






Tôi đứng dậy, thu dọn hết những thứ nên dọn, sau đó gọi điện thoại cho em trai tôi, bây giờ cậu ấy đang ở Thanh Hải làm việc cho Lục Kinh Đình, có lẽ bận rộn nên không nhận. Mời bạn đọc truyện tại



Buổi tối Nha Nha trở về, ôm tôi vừa khóc vừa quan sát, hỏi tôi có chuyện gì không, còn nói mình sợ gần chết, tôi vỗ về cô vài câu, sau đó nói: "Ngày mai chúng ta cùng nhau trở về đi." "Hả?" Nha Nha mở to đôi mắt sưng vù, mãi mới trả lời: "Nhưng chị Tân Ái Phương, chẳng phải chị muốn đợi Cậu ba sao?" "Không được, tôi có chút việc phải trở về" "Vậy Cậu ba có biết không?






Tôi hơi dừng lại, nhìn xuyên qua vai cô ấy về phía phòng bếp đằng sau, ngẩn ngơ một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình: "Biết."



Nhà Nhà ở một tiếng, hồi lâu sau mới nói được thế rồi hai người chúng tôi cũng đặt vé máy bay trên mạng, chuyển 9 giờ sáng, chủ yếu là tôi muốn thu xếp mọi thứ nhanh chóng.






Sau khi quyết định, tôi mất ngủ cả đêm. Suy nghĩ mãi, lại không khỏi nghĩ đến Tần Thiên Khải, anh tà một lòng muốn giúp tôi, nhưng hiện giờ tôi lại trốn đi nửa đường, không biết có khiến anh ta tức giận không, nhưng tôi đã không còn quá để tâm nữa.



Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn gửi cho Tần Thiên Khải hai chữ "Xin lỗi" rồi mới ngủ






Ngày hôm sau, việc đầu tiên tôi làm khi tỉnh lại chính là nhìn vào điện thoại, Tần Thiên Khải chỉ trả lời một câu: "Nếu hối hận vì lựa chọn của mình thì hãy đến tìm tôi."



Tôi tự hỏi không biết anh ta có biết những gì tôi sắp làm không. Nhưng không nghĩ quá nhiều, đặt hết tâm tư vào chuyện trở về.






Không có gì ngoài ý muốn, từ lúc lên xe taxi đến khi đi xa Nha Nha và tôi đều không gặp Lục Kính Đình, cả chặng đường rất thuận lợi.



Trên xe buýt, em trai gọi cho tôi, hỏi tối hôm qua có chuyện gì, cậu quá bận rộn nên không nghe thấy điện thoại. Tôi nhìn Nha Nha bên cạnh, nói muốn nhờ cậu gửi số hộ khẩu đến một địa chỉ, rồi buổi chiều sẽ nói lại sau.






Nhưng tôi không nói cho cậu ấy biết việc muốn về Thanh Hải, chỉ sợ nếu không nói cho rõ câu lại đi kế cho Lục Kinh Đình thì không ổn.



Tân Gia Kiệt không hiểu sao đáp một tiếng, bảo tôi gửi địa chỉ cho mình, sau đó cúp máy.






Tôi gửi địa chỉ qua, còn tìm được số điện thoại trợ lý của ông Lục đã lưu trước đó, sau lần nói chuyện đó trợ lý đã cho tôi số điện thoại, nói nghĩ xong rồi thì gọi điện cho anh ta.





Tôi không gọi, chỉ gửi tin nhắn qua và nói: "Sổ hộ khẩu đã được gửi rồi, khi nào xong báo cho tôi."






Dù sao thì tôi cũng không biết nên đi đâu sau khi trở về.



Trợ lý nhanh chóng nhắn lại cho tôi: "Được, cô






Tân."



Tôi nhìn tin nhắn kia, thở ra một hơi như trút được gánh nặng, ngẩng đầu lên nhìn nóc xe tối đen như mực, chợp mắt một lát, cho đến khi Nha Nha lay lay tôi, gọi: "Chị Tân Ái Phương, đến nơi rồi."






Tôi mới tỉnh lại, khôi phục tinh thần, bước xuống xe theo Nha Nha, cầm hành lý đi vào sân bay.



Trong sân bay có rất nhiều người qua người lại, cũng có nhiều người nước ngoài, dù sao bên Thanh Đông này cũng là thành phố ven biển,






Tôi nhìn thời gian, còn hai mươi phát mới đến giờ soát về, vì quá nhàm chán nên tôi kiểm tra các thành phó trên điện thoại, tốt nhất nên tránh xa các nơi có thế lực của Lục Kinh Đình. Nhưng tôi biết quả ít về chuyện này.



Bắt đắc dĩ đành phải cầu cứu chị Tiểu Tiểu, lên zalo hỏi cô có nơi nào Lục Kinh Đình không với tới được không.






Chị Tiểu Tiểu gửi cho tôi ba biểu cảm kinh ngạc rồi hỏi có phải tôi muốn đổi công việc không, tôi ghẹo chị nói Lục Kính Đình đội mũ xanh cho tôi, quyết định tránh xa anh ta mười ngày rưỡi khiến anh ta khó chịu. Chi Tiểu Tiểu cười tán thành lời tôi nói, sau đó gửi tới mấy tên thành phố, đều là những nơi tương đối xa.



Trong đó có Thanh Xuyên và Thanh Vân đều xã






Thanh Hải.



Tôi tính đến Thanh Xuyên. Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.






Vừa mới quyết định xong, đã bị những tiếng ồn phía sau quấy nhiễu, ánh mắt tôi rời khỏi màn hình điện thoại, quay đầu lại nhìn.



Mấy người mặc áo đen dồn dập đi đến, bước nhanh tới cho chúng tôi, họ đều đeo kính râm, mắc đồng phục vệ sĩ, làm gây ra không ít hỗn loạn ở sân bay.






Người đàn ông dẫn đầu có chút quen mắt, nhưng anh ta đã đeo kính râm chắn gần hết khuôn mặt, đến khi anh ta thảo kính râm ra, tôi lập tức ngắn người.



Anh ta nhìn thấy tôi bèn gọi cô Tân, đi nhanh đến.






Tôi vội xoay người, kéo Nha Nha bảo cô ấy nhanh chóng đi theo tôi, Nha Nha không hiểu ra sao chạy theo tôi khắp sân bay, cuối cùng vẫn bị mấy người đồ đen đó vây lại.



Thắng Đen thở hổn hển bước đến trước mặt tôi, kêu người lấy hành lý trên tay tôi đi, tôi kích động gào lên: "Muốn gì?" Đồng thời bảo vệ sít sao hành lý của mình. "Cô Tân, cô đột nhiên bỏ đi như thế khiến chúng tôi rất khó xử. Lúc anh Đình trở về phát hiện ra cô không có nhà đã tức giận suýt giết người, rất đáng sợ" Thắng Đen vừa nói vừa khuyên tôi nên bò hành lý ra.






Làm sao tôi lại nghe theo anh ta được, thấy Lục Kinh Đinh không tới, trong lòng tôi còn giữ chút hy vọng: "Tôi chỉ muốn về Thanh Hải thôi, cũng chẳng phải muốn làm chuyện xấu xa gì, vì sao phải ngăn cản tối 2 “Thật sự chỉ vậy thôi?" Đột nhiên có một giong rồi lạnh lẽo vang lên đằng sau đám người áo đen, Thắng Đen họ một tiếng, bất đắc di dịch người sang bên, án còn gọi ảnh Đình



Lục Kinh Đình bước từng bước nặng nề ra khỏi đám người, đi tới trước mặt tôi, thân thể cao lớn mang theo áp lực vô hình, đẻ cho tôi không thở nổi.






Anh ta nhìn xuống tôi từ trên cao, một tay siết chặt bà vai tôi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vì sao?"



Lưng tôi ướt đẫm, trong lòng hốt hoảng, vội né tránh tầm mắt anh ta: "Tôi... Tôi chỉ muốn trở về Thanh Hải thôi." "Vậy tại sao em không nói cho tôi biết? Em muốn bỏ tôi chứ gì? Em muốn ra đi lặng lẽ thế này?" Anh ta gầm nhẹ với tôi, những người xung quanh nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác lạ, nhưng lại không có ai tiến đến ngăn cản.






Mỗi lần nói một chữ, bàn tay nắm vai tôi lại càng dùng lực nặng hơn, khiến tôi đau đến nhe răng nhếch miệng.



Tôi cảm thấy đau đớn, cử động thân thể, không muốn phải gánh chịu cơn giận của anh ta.






Lực Kính Đình thả lỏng tay hơn, nhưng vẫn không buông ra. Anh ta hít sâu vài hơi, trong mắt hắn tơ máu đó, khiến người ta đau lòng. Anh ôm lấy tôi, bất lực tựa vào vai tôi, nhỏ giong cầu xin: "Tân Ái Phương, đừng rồi bỏ tôi được không? Ngày đó tôi đã nói, miễn là em không bỏ đi thì tôi sẽ chấp nhận tất cả mọi thứ. Chỉ là bây giờ tôi phải đưa Kiểu Lam rời khỏi đây, cô ấy đối với tôi mà nói thì như em gái vậy, em hiểu không?"



Tôi chỉ muốn hỏi chính anh ta có tin vào lời nói của minh không? Chỉ là em gái thôi mà có thể làm được đến bước đó?






Hai mắt tôi vô thần, nhẹ giọng ừm một tiếng, thản nhiên nói: "Tôi tin anh, tôi không muốn bỏ đi, tôi chỉ muốn về Thanh Hải thôi. Không phải lần trước anh còn muốn đưa tôi về sao?"



Không ngờ anh ta lại ôm tôi chặt hơn, siết tôi đến mức gần như không thở nổi: "Không, tôi muốn em lúc nào cũng phải ở bên tôi, em không thể trở về, muốn trở về cũng phải về cùng tôi."






Khả năng không nói lý của anh ta còn mạnh hơn sự xâm nhập vô lý của anh vào lòng tôi, tôi không còn lời nào để nói, xem tình hình này thì không đi được rồi, chỉ có thể đồng ý ngoài miệng. Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, đã bắt đầu soát vẻ rồi



Tôi buông lỏng hành lý và an ủi anh ta: "Được rồi, tôi biết, tôi sẽ không đi Đến đây anh ta mới buông tôi ra,
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Tiểu nương tử nhà thợ săn
  • Nữ vương không ở nhà
Chương 88

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom