• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Săn tình- tân ái phương (19 Viewers)

  • Chap-194

Chương 197: Bí quyết làm ăn






**********





















Sau khi tôi ra khỏi bệnh viện, tôi không có trở về, mà là đi tới chỗ của Tần Thiên Khải. Quản gia của Tấn Thiên Khải tiếp đón tôi, thế nhưng hình như anh ta không có ở nhà.










Tôi ngồi chờ anh ta hơn nửa giờ đồng hồ, Tần Thiên Khải mới trở về người còn không có vào nhà, trước hết đã nghe thấy giọng nói rồi: "Cô quả nhiên không có khiến tôi thất vọng, trái lại còn rất giỏi giang đó chứ."










Tôi quay đầu nhìn dáng vẻ áo mũ chỉnh tế, mặc áo dài, mang theo gọng kính mảnh bằng vàng, vô cùng nho nhã. "U?"










Tôi không hiểu anh ta nói như vậy là có ý gì.










Tần Thiên Khải nói: "Mới vừa nãy tôi đã thăm dò được một chuyện có liên quan tới Phong Sa ở cục cảnh sát, bởi vì tội cố ý giết người còn có tội buôn lậu nữa, lần này sợ không phải bị xử bắn chính là vĩnh viễn không ra ngoài được "










Như thể cũng là trong dư liệu, tôi nhận nhạt cười một tiếng, không yên lòng nhìn đường vẫn trên cái bàn gỗ tử đàn trước mặt.










Tần Thiên Khải ngồi ở bên cạnh tôi, gọi người dâng trà, uống một ngụm sau đó mới hỏi tôi có phải có việc gì không.










Tôi gật đầu: "Phong Sa đã phải chịu bảo ứng mình rồi, nhưng như vậy còn chưa đủ. "Chuẩn bị động tới Lục Kinh Đinh rồi?"










Tôi ngừng tạm, nhất thời mở bởi vì đến tôi cũng không xác định được mình rốt cuộc có muốn làm như vậy hay không, bởi vì từ giây phút tôi được Lục Kính Đình cứu, trong lòng tôi dường như đã có từ tưởng muốn chống lại mình rồi.










Tần Thiên Khải phát hiện ra có gì đó không đúng, mới nghiêng đầu hỏi tôi: “Thay đổi ý định rồi?"










Tôi tăng hằng một cái, lắc đầu, sợ anh ta nhận ra được gì đó, mới vội vã đáp lại: "Không phải, anh ấy đi Thanh Đông rồi, mà trừ anh ấy ra, còn có một người khác càng khiến tôi cảm thấy buồn nôn hơn."










Anh ta à một tiếng tỏ vẻ ý tử sâu xa, sau đó hỏi tôi rằng người kia là ai, tôi mới kể hết tất cả những việc mà Vương Thiết Kiến đã làm ra cho anh ta nghe sau của khi nói xong trong đấu đã có một kế hoạch. Tần Thiên Khải lại uống một ngụm trà, hỏi tôi đình










Tôi suy nghĩ một chút, ngắng đầu nhìn anh ta mà nói: “Tôi muốn hỏi mượn của anh một chút thế lực, nếu như có thể lừa gạt được anh ta đến phía Thanh Đông của mình thì tốt biết mấy." "Được, đúng lúc mấy ngày nay tôi cũng chuẩn bị trở về Hương Hải, dù sao ở đó cũng cách không xã lắm, cũng coi như thuận đường đi cùng cô một chuyển, chỉ có điều, cô không sợ gặp phải Lục Kính Đình sao?"










Sắc mặt tôi thoảng tái đi, né tránh ánh mắt của anh ta, trái tim cũng hơi trầm xuống. Tôi còn đang suy nghĩ đến chuyện dù sao Lộ Khiết cũng đã bị ông Phương kia để bạt, nếu như tôi muốn tới tìm Lộ Khiết chắc chắn sẽ phải đối mặt với Kiều Lam một lần, nhưng nếu như không đi tới đó, đến tôi cũng không biết sẽ có hậu quả gì.










Cho nên tôi dứt khoát quyết định chắc chắn: "Không sợ, nếu như quả thật đụng phải anh ấy, đến lúc đó rồi nói sau.










Tấn Thiên Khải nhíu mày, chắc chắc hai tiếng, sau đó không nhẹ không nặng để lỵ xuống mà nói: "Được thổi, theo ý cô, cô muốn làm thế nào, tôi sẽ giúp cô










Tôi híp híp mắt, sau một hồi mới từ trong kẽ răng mãi ra một câu: "Nếu như có thể, trước hết cử đập cho Vương Thiết Kiên một trận đã."










Sau khi đồng ý xong chuyện này, người của Tần Thiên Khải cũng có hiệu suất làm việc rất cao, cùng ngày tìm người đi tiệm cơm mẹ Vương Thiết Kiên mở mà ăn cơm, ăn gì cũng nói khó ăn, sau đó không nói lời gì bắt đầu đập phá quán.










Tôi cũng không muốn bỏ lỡ trò hay này, cho nên mới ngồi ở quán trà đối diện quán cơm kia mà xem kịch vui. Nhìn xem dáng vẻ bà thím kêu trời trách đất, trong lòng không có một chút động lòng, mà Vương Thiết Kiên còn đánh nhau với đám người kia, kết quả là mặt mũi bị đánh cho sưng húp cả lên.










Sau một đoạn nhạc dạo nhỏ như vậy trôi qua, ban đêm, bà thím cùng với nhân viên dọn dẹp cho xong cửa hàng bừa bộn, Vương Thiết Kiên không biết bởi vì cái gì mà làm rùm beng lên với bà thím, sau đó liền tông thẳng cửa mà ra, tức giận đùng đùng bỏ đi không nói.










Tôi vôi vã trả tiền, sau đó đi theo sau, một mạch theo tới ngân hàng, anh ta tới rút rất nhiều tiền, sau đó đi tới sóng bạc, bắt đầu tiêu xài, Tán Thiên Khải để lại người cho tôi để tùy ý tôi sắp xếp, mà người này là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, nhìn vô cùng chất phác trung thực, nhưng lại là một người đàn ông cơ bắp cuốn cuộn, là kiểu vừa nhìn đã thấy rất có sức lực.










Anh ta một mạch đi theo tôi đi tới sòng bạc.










Tôi nhìn Vương Thiết Kiên chơi vui vẻ, liền nghĩ ra chút chuyện vui. Tôi nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh mấy câu, bảo anh ta đi làm quen với Vương Thiết Kiên,










Ban đầu Vương Thiết Kiên có vận may không tệ, thắng được mấy ván, vui vẻ đến nỗi hào hứng reo lên, không chút nào chú ý tới người bên cạnh không có ý tốt, sau đó liền thua mấy vần, thua sạch cả tiền mang theo trên người. Mà chuyện này cũng nằm trong dự đoán của tôi.










Biểu cảm vui mừng trên mặt anh ta cũng dần dần chuyển sang chết lặng, thế nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, muốn mượn tiền để chơi tiếp, nhưng cả sông không có ai sẵn lòng cho anh ta mượn, nên đành hận nghiến răng nghiến lợi không cam lòng mà đứng nhìn ở gần đó.










Người đàn ông mà Tần Thiên Khải đề cho tôi sai phái, mang theo một chống chip đưa cho anh ta, lại có dáng và rất đàng hoàng cười nói với anh ta: "Người anh em, tôi thấy anh rất có tiềm năng đó, anh can lấy mà dùng đi, thua rồi thì tính là thua của tôi, còn thắng thì chúng ta chia ba bày, tôi ba phần, anh bảy phần, anh thấy thế nào?"










Vương Thiết Kiên không nghĩ tới trong xã hội này vậy mà còn chuyện cái bánh thơm từ trên trời rơi xuống như vậy, lập tức vui vẻ đến nỗi không ngậm miệng lại được, vội vàng nhận lấy chồng chip, cũng mặc kệ người trước mặt có phải là người xa lạ hay không, liền bắt đầu kề vai sát cảnh xưng em gọi anh: "Người anh em, anh có con mắt tinh tường lắm, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ kéo lại thể thắng cho anh xem "










Nói xong, anh ta lại chạy tới phía đài cược, ngược lại là thắng mấy lần như một kỳ tích, sau đó cũng dựa theo những gì đã nói trước đó, chia ba bảy. Tính ra, có khi bên tôi còn kiếm lời được một khoản.










Chờ đến khi cước xong, đến tầm khoảng chín giờ, tôi mới hơi nhàm chán ngáp một cái, xem cách mà hai người họ dần trở nên thân quen.












Vương Thiết Kiên còn nói muốn mời người đàn ông kia đi ăn cơm, người đàn ông kia đương nhiên là từ chối, nói kết nối zalo với anh ta xong sau đó liền phản mình rời đi.










Chờ sau khi làm xong hết thảy, tôi nhìn Vương Thiết Kiến rời khỏi sòng bạc, sau đó người đàn ông kia cùng đi tới đưa điện thoại di động cho tôi, nói: "Đây là lo của anh ta."










Tôi nói cảm ơn anh ta, sau đó nhận lấy cái điện thoại.










Buổi tối, tôi mới tán dóc với anh ta chút chuyện về màn đánh bạc lúc nãy, sau đó Vương Thiết Kiên bắt đầu phàn nàn với tôi rằng anh ta đã thắng được nhiều tiền như vậy mà mẹ anh ta vẫn cứ nói là anh ta không có tiền đồ, không có tương lai. Tôi nhìn thấy tin nhắn này, trên mặt không khỏi nở một nụ cười trào phúng, nhưng tay vẫn gõ tin nhắn trả lời: "Là do mẹ anh không hiểu rõ anh, đánh bạc cũng có thể thắng rất nhiều tiền, giống như tôi, tôi làm ăn trên cái ngành này, hiện tại cũng coi như là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khiển cho rất nhiều người đã từng xem thường tôi, bây giờ còn ào tới nịnh bợ tôi còn không kịp."










Vương Thiết kiên ngạc nhiên kêu lên một tiếng, trên mặt chữ cũng thể hiện ra cả sự kích động vì kinh sẽ và hiếu kỳ của anh ta: "Oa, anh làm sao mà được như vậy?"










Tôi mới nhếch khóe miệng lên, tay hơi ngừng lại một chút, sau đó gõ ra một dòng dài: "Anh có muốn tôi dẫn dắt anh, chúng ta làm một mới làm ăn, có đại ca là tôi dài anh đi, hiện tại cũng có thể có thu nhập một tháng được mấy trăm triệu tới vài tỷ










Tôi còn tưởng rằng Vương Thiết Kiên sẽ hoài nghi cơ, bởi vì trên đời, chuyện bánh thơm từ trên trời rơi xuống như vậy, thường thường sẽ khiến cho người ta cảnh giác, thế nhưng mà hết lần này tới lần khác anh ta không có một chút do dự, thẳng thừng đồng ý ngay lập tức: "Muốn, anh là đại ca của tôi nha, quyết định nha."










Tôi nắm chặt ngón tay, gửi cho anh ta hai chữ khách khí, sau đó tắt điện thoại, ngồi phích ở trên giường, nhìn trần nhà mờ tối, trong đầu đều là vài chuyện ngổn ngang lung ta lung tung.










Ngày hôm sau, tôi thu dọn xong hành lý đi tìm Tần Thiên Khải, theo như những gì đã nói hôm qua, máy ngày nay chúng tôi liền chuẩn bị liền chuẩn bị đi Thanh Đông. Trước đó, tôi đưa lịch sử trò chuyện ngày hôm qua với Vương Thiết Kiên cho người đàn ông kia xem, sau đó mới bàn giao những chuyện gì anh ta phải làm sau này. Mời bạn đọc truyện tại










Sau đó tôi cũng không có tự mình đi cùng với anh ta, mà lại ở chỗ Tần Thiên Khải chờ tin tức, chờ đến tận tối, người đàn ông kia mới trở về nói cho tôi rằng, Vương Thiết Kiến tự nguyện đồng ý ngày hôm sau sẽ cùng chúng tôi đi đến Hương Hải làm ăn.










Tôi hài lòng gật đầu, mở điện thoại di động của mình ra xem tin nhân một lượt, tin nhắn mà ngày đó tôi gửi cho Lộ khiết trước khi mẹ của Lộ Khiết qua đời, đến bây giờ cũng không có tin nhắn nào trả lời được, không khỏi có chút bận tâm.










Bên này đã nói xong rồi, ngày hôm sau Vương Thiết Kiên cùng người đàn ông kia cùng đi Hương Hải, mà tôi cùng Tần Thiên Khải thì ngày mai liền bắt đầu khởi hành đi Thanh Đông, mặc dù biết mình sẽ không ra tay được với Lục Kính Đình, thì cũng không nên lợi dụng Tần Thiên Khải, thể nhưng mà nếu như không có Tần Thiên Khải làm chỗ dựa, chuyện của Lộ khiết chỉ sơ sẽ rất khó giải quyết, cho nên đành phải lên gạt đi trước.










Sau khi ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đến nơi vào khoảng một giờ rưỡi chiều.










Tần Thiên Khải ở chỗ này cũng có nhà, trước dẫn tôi về nhà anh ta ở cùng, sau đó hỏi tôi sau đó phải làm cái gì.










Tôi nói cho anh ta biết địa chỉ của Hồng Lâu - nhà chứa mà Lê Khiết đang ở, muốn đi trước xem thử tình hình ra sao. Tần Thiên Khải đồng ý, còn đặc biệt đích thân đưa tôi đến Hồng Lâu










Ở nơi mà ban đêm tràn ngập trong vàng son nhưở đây, cả một đầu đường phố nơi Hồng lâu tọa lạc, đều dù loại màu sắc, vô cùng lóa mắt. Trên đường phố, đàn ông phụ nữ đi tới đi lui ở đây đều nằng nặc mùi hương ngọt ngày đến độ làm cho người ta choáng váng.










Đã rất lâu cô không qua lại ở chốn xa hoa diêm dủa thế này, bây giờ tôi lại có chút không quen được với tình huống như thế này nữa.










Tôi liên tục theo sát Tần Thiên Khải, vì để tránh cho bị người quen nhận ra, đành phải hóa trang thật dày, làm như chính mình bị phủ trong máy đám mây màu sắc lòe loẹt vậy.










Những cô gái trong Hồng lâu đều là người có nhan sắc số một số hai, nếu như so sánh với những ngôi sao truyền hình, dáng người cũng là dáng vẻ thướt tha mềm mại, từng giọng nói mềm mại mang theo vẻ quyến rũ, xa gần gọi một tiếng anh đẹp trai cũng khiến cho người ta chân tay bủn rủn.










Tần Thiên Khải mặt không đổi sắc ôm tôi tiến vào Hồng lâu, một người phụ nữ trang điểm rất đậm, tiền ra đón chúng tôi, cười ha hà mà lôi kéo tay lại làm quen: "Ây da, anh bạn đẹp trai này chắc là lần đầu tiên tới đây nữa, anh bạn đẹp trai muốn được phục vụ như thế nào đây"










Ở bên Đông Quan này rất loạn, nhưng mà cũng không trở thành làm ăn trắng trợn bày hết ra mặt, bạ ngoài của bọn họ là một tiệm xoa bóp cùng tắm rửa các kiểu, nhưng khách quen đều biết rõ rốt cuộc nơi này làm ăn về mặt nào.










Tần Thiên Khải nhìn tôi một chút, trước bảo muốn một căn phòng nhỏ, sau đó hỏi tôi muốn làm gì.










Tôi nhỏ giọng nói: "Anh hỏi bà ta một chút nơi này có cô gái nào tên là Lộ Khiết hay không, bảo cô ta đến đây hầu hạ."










Tần Thiên Khải nhíu mày, thận trọng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn theo như ý tôi mà hỏi tú bà xem có người nào tên là Lộ Khiết không.










Tú bà sửng sốt một chút, sắc mặt hơi cứng lại, họ nhẹ hai tiếng, nói: "Thực lòng xin lỗi anh đẹp trai nha, Lộ Khiết hôm nay đã có chủ rồi, sợ là không được." "Bao nhiêu tiền, tôi ra giá gấp đôi."










Còn tưởng rằng tủ bà sẽ mừng rỡ ra mặt, nhưng lại tỏ vẻ khó xử: "Chuyện này, không phải là vấn đề tiền bạc, ông chủ nếu như muốn gặp Lộ khiết thì vẫn nên để lần sau đi."










Cảnh thế này trái lại cũng rất hiểm thấy, trừ phi Lộ khiết bây giờ đang ở chỗ một người nào đó rất dữ dằn, nghĩ tới đây, tôi liên bừng tỉnh ra được.










Chẳng lẽ ông Phương đang làm công tác giáo dục tư tưởng cho Lộ Khiết sao?










Tôi thấy Tần Thiên Khải còn muốn nói điều gì đó, liền lên lên kéo góc áo của anh ta, khẽ lắc đầu. Tần Thiên Khải thấy tôi như vậy cũng thuận theo ý tôi mà rằng: "Vậy được rồi, tùy tiện bảo một cô gái có tay nghề tốt một chút tới đây cũng được."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Tiểu nương tử nhà thợ săn
  • Nữ vương không ở nhà
Chương 88

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom