• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Săn tình- tân ái phương (11 Viewers)

  • Chap-186

Chương 189: Ranh giới đạo đức cuối cùng




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********












Buổi tối, tôi chuẩn bị một chút sau đó đi với Lục Kính Đình đến một nhà hàng Việt Lan ở trung tâm thành phố. Nhà hàng trang trí theo phong cách Lan Việt, phong cách sang chảnh quý phái.






Phong Sa đã đặt một phòng riêng và đang đợi, nhưng hôm nay người bên cạnh ông ta đã thay đổi thành một người phụ nữ khác, khác với vẻ bình tĩnh của chị Nam, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, kể từ lúc tôi và Lục Kính Đình bước vào cửa đã bắt đầu nhìn Lục Kinh Đình với ánh mắt phóng điện.



Và vốn dĩ tối nay tôi không đi, dù gì thì trước kia tôi cũng người của Phong Sa, xảy ra biến cổ vậy nên mới đến với Lục Kinh Đình.






Khi chúng tôi vừa ngồi xuống, Phong Sa đột nhiên cưới và trêu chọc tôi: "Ó, cậu ba, sao cô Tân lại đi cùng cậu vậy?". "Tình cờ gặp ở trên đường, nên đưa đến đây luôn, với lại hôm nay ngoài bàn chuyện công việc, còn muộn bàn một chuyện khác với ông Phong



Phong Sa ừm một tiếng với vẻ đầy ẩn ý, sau đó gọi nhân viên phục vụ mang trà lên. Mùi trà đặm đặc gắn như lan tỏa khắp căn phòng bằng gỗ hương, còn đang bốc hơi nghi ngút.






Làm xong mọi chuyện, lúc này mới hỏi Lục Kinh Đình vừa định nói bàn chuyện gì. "Ông Phong cũng biết, cô Tân từng là người của ông, mặc dù giữa đường xảy ra chuyện, nhưng bây giờ cô Tân muốn rời khỏi ông Phong, không biết ông Phong có đồng ý giúp hoàn thành nguyện vọng của người khác không?"



Phong Sa cười khẽ một tiếng: "Nếu cậu ba đã nói như vậy, nếu tôi đây không đồng ý, thì chẳng phải là cướp người yêu của người khác? Nhưng tôi cũng rất quý trọng cô Tân, nếu tùy tiện chuyển sang người khác như vậy, tôi cảm giác không được hay lắm, nên cậu Tam không có chút biểu hiện thành ý, thì e rằng tôi sẽ không trả lại cho cậu."






Lục Kinh Đình liếc nhìn tôi, sau đó hỏi: "Ông Phong muốn gì?" "Ngoại trừ việc kinh doanh dầu mỏ, thì tôi muốn chia cậu bón tôi sáu được không?"



Chưa nói đến việc kinh doanh này có thành công hay không, đã nói chia bốn chia sáu, thiếu một cũng là một tổn thất nặng nề, huống chỉ là kinh doanh công việc nguy hiểm.






Tôi vốn tường Lực Kính Đình sẽ lạnh mặt, nhưng kết quả là tôi thấy anh ấy bình tĩnh đến kỳ lạ, chính xác là anh ấy không có chút dao động nào, đồng ý ngay.



Sau đó hai người đã ký hợp đồng một cách nhanh nhen.






Sau khi ăn xong, Lục Kinh Đình định bàn chuyện công việc với Phong Sa, khó nói trước mặt phụ nữ, dù sao thì cũng không phải là chuyện làm ăn đứng đắn.



Tôi biết điều đi ra ngoài, ngay sau đó người phụ nữ bên cạnh Phong Sa cũng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, người phụ nữ đó đã đi đến trước mặt của tôi và đầy tôi về phía trước, tôi bất ngờ nên suýt nữa ngã xuống đất, may là có người tình cờ đi ngang qua đỡ tôi lai.






Tôi ổn định lại cơ thể, lắc đầu và trừng mắt nhìn người phụ nữ đó, thấy cô ta khoanh tay trước ngực, hừ lạnh với tôi với bộ dạng vênh váo tự đắc.



Tôi vừa định òi cô ta đang làm gì thì người vừa đỡ tôi gọi tên của tôi, khiển dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang.






Đột nhiên tôi quay đầu lại, mới phát hiện ra người đó tôi là chu Phong. “Tân Ái Phương, tôi có chuyện muốn nói với em."



Đột nhiên trong đầu tôi hiện ra hình ảnh anh ta đuổi tôi chạy ngày hôm qua ở khách sạn, sắc mặt tối sầm lại, nhanh chóng kéo ra khoảng cách, lạnh lùng nói: "Tôi không có chuyện gì để nói với anh."






Vì sợ anh ta lại tiếp tục dây dưa, tôi vừa bước nhanh rời đi, vừa sợ Chu Phong biết Lục Kính Đình và Phong Sa bàn chuyện làm ăn ở bên trong, nên tôi xoay người bước xuống tầng. khi vào thang máy, tôi không vội bấm nút, mà có ý đợi Chu Phong đuổi kịp, đợi khi anh ta chuẩn bị đi vào tôi mới bấm nút, sau đó Chu Phong xông vào kịp trước khi cửa thang máy đóng lại.



Tôi nghiêng người sang và phớt lờ anh ta.






Chu Phong kéo cánh tay của tôi, thở hổn hển, nói liên hồi: "Trước tiên em hãy nghe tôi nói được không? Chuyện hôm qua là tôi có lỗi với em, với lại lúc đó tôi bị người ta đánh thuốc, nên mới..."



Tôi cười khẩy một cái, rồi bỏ tay anh ta ra khỏi người mình, sau đó nghiêng đầu nhìn anh ta, trong mặt tôi, khoảng cách giữa tôi và anh ta đã kéo dài đến tận chân trời: "Vậy nếu anh tỉnh táo, thì khi rơi vào tình huống đó, anh có làm không " Chu Phong dừng lại, né tránh ánh mắt của tôi một lực, trong ánh mắt hiện lên vẻ cắn rứt lương tâm, nhưng cũng may là cuối cùng cũng trả lời tôi. "Có." "Vậy sao? Vậy thì xin lỗi có tác dụng gì." Tôi từ một tiếng, thu hồi lại ánh mắt, bây giờ tôi chỉ muốn đưa người này ra khỏi đây. Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net






Chu Phong không còn gì để nói, nhưng sau khi tôi ra khỏi thang máy, anh ta vẫn đi theo sau tôi, đường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.



Tôi hơi bực bội, xoay người lại nhìn chăm chăm vào anh ta và hỏi anh ta rốt cuộc muốn làm gì, anh ta đứng trước mặt tôi mà không nói tiếng nào, cau mày to vẻ sầu khổ.






Tôi định bỏ mặc anh ta và rời khỏi đây, nếu sau này Lục Kính Đình hỏi tôi thì tôi sẽ tùy tiên lấy một cái cớ cho có lệ, kết quả là khi tôi vừa quay người lại thì đã nghe thấy tiếng cười phát ra từ phòng riêng phía trước, tiếng cười rất chói tai. "Cái gì? Sao anh lại điên vậy, nói vậy là bố mẹ của cô em họ đó chết là vì anh?"



Nghe thấy những lời đó khiến tôi cảm thấy quan tâm. Tôi bước nhanh đến trước cửa phòng, cảnh của chỉ khép một nửa, mùi thuốc lá và rượu ở bên trong rất nông nặc, nhìn qua khe cửa, tôi thấy một người khiến tôi vô cùng bất ngờ,






Ánh sáng trong phòng rất mờ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một vài người đang ngồi trong một nhóm người vừa uống rượu vừa đánh bài, và bên cạnh họ cũng trái ôm phải ấp.



Và có một người trong nhóm đó tôi thấy rất quen, khiến tôi không kiềm chế được mà kéo cửa ra thêm một chút, và tôi nhìn thấy rõ được người đó hóa ra là Vương Thiết Kiên.






Tôi thấy Vương Thiết Kiên ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, sau đó say xưa cười nhạo và nói: "Này, đừng nói như kiều tôi điên như vậy, bố mẹ cô ta chết hoàn toàn là vì xui xẻo, tôi chỉ lừa bố mẹ cô ta đến bệnh viện trung ương, muốn cho bố mẹ của cô ta nhìn thấy cảnh cô ta phục vụ cho những người đàn ông, để họ không nói tôi là lừa họ."



Đầu tôi quay cuồng, đột nhiên không có phản ứng gì với những lời anh ta nói trong một lúc, nhưng đầu ngón tay của tôi đã dẫn lạnh đến mức đóng băng.








Một trong những người đó lên tiếng, vỗ vào vai anh ta rồi bật cười: "Nói thật, tôi không ngờ rằng em họ của anh là tình nhân, chắc là cô ta rất giỏi về phương diện đó nhì" "Làm sao tôi biết được, tôi đã thử đầu mà biết dude."



Tôi nghiên răng nghiến lợi, hai tay siết chặt thành nằm đảm, tôi vẫn luôn nghĩ rằng bố mẹ xuất hiện ở bệnh viện chỉ là chuyện trùng hợp, cũng từng nghi ngờ có người nào đó sắp đặt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người đó là Vương Thiết Kiên.






Và bây giờ anh ta vẫn còn có mặt mày ở đây nói giãn về chuyện này, đây là nguyên nhân khiến bố mẹ tôi qua đời.



Nghe thấy tiếng cười nhạo của bọn họ, tôi không thể nào nhìn được nữa, tôi định lao vào và chỉ tay vào anh ta, nhưng tôi chưa kịp hành động thì bất ngờ bị một cái tát trời giáng vào mặt, tiếng "bắp" vang lên khiến tôi cảm thấy choáng váng, sau đó cảm giác mặt mình sưng tấy, cảm giác nóng và đau rát.






Tôi quay đầu lại nhìn, tôi bị Chu Phong kéo vào vòng tay của anh ta, một bàn tay nóng bỏng nắm chặt lấy bả vai của tôi.



Tôi dừng lại, và lúc này mới thấy người vừa đánh tôi là Triệu Mộng Tuyết, một tay khác của cô ta đã bị Chu Phong giữ lại. "Cô làm gì vậy?" Chu Phong lạnh lùng nói, bắt tay cô là ra và che chở cho tôi.






Hai mắt Triệu Mộng Tuyết đỏ hoe chỉ tay vào tôi và quát: "Ngày hôm qua là bất đắc đi, anh gây rắc rối cho tôi, còn hôm nay đã gặp mặt riêng?" "Cô đừng cố tình gây chuyện, ai gặp riêng?" "Hai người như vậy còn không phải là gặp riêng ngón tay của Triệu Mộng Tuyết chỉ vào người tôi.



Còn tôi thì nghĩ đến chuyện hôm qua bị cô ta đánh thuốc, cảm thấy rất bực mình. Khuôn mặt cũng lập tức chuyển sang màu đen, đầy Chu Phong ra, sau đó nhìn Triệu Mộng Tuyết và nói: "Bà Triệu, tôi cũng đang muốn tìm bà, có phải bà cũng nên giải thích về chuyện ngày hôm qua đúng không?"






Triệu Mộng Tuyết hừ lạnh một cái, nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, cười châm chọc: "Sao nào? Không phải cô thích đàn ông sao? Hôm qua tôi tạo một cơ hội cho cô, cô còn tìm tôi?"



Tôi cười hai tiếng ha ha, có chút không thể đoán được người phụ nữ này nghĩ gì mà lại đưa người đàn ông của chính mình cho tôi, trước đây còn nghĩ mọi cách muốn tôi rời khỏi Chu Phong.






Tôi không muốn nói chuyện với bọn họ, đẩy họ ra sau đó chuẩn bị rời đi, nhưng Triệu Mộng Tuyết lại kéo tay tôi lại, sau đó lấy thẻ ngân hàng ở trong túi ra đưa cho tôi, giọng nói mỉa mai: "Dù sao thì có cũng là tình nhân, không phải làm chuyện này là vì tiền sao? Tôi cho có tiền, cô tiếp tục làm tình nhân của Chu Phong, thấy thế nào? Mời bạn đọc truyện tại



Tôi sững sở nghiêng đầu nhìn biểu tính của Chu Phong, sắc mặt anh ta còn đen hơn cả than, cơ thể cao lớn như chìm vào trong bóng tối.






Anh ta gầm nhẹ tên Triệu Mông Tuyết, sau đó kéo Triệu Mộng Tuyết ra khỏi tay tôi với một lực rất mạnh, khiến cho khi Triệu Mộng Tuyết bỏ cổ tay tôi ra thì cổ tay của tôi cũng bị hằn đỏ ra năm dấu tay.



Tôi khẽ nhíu mày, xem hai người này đang định làm cái trò quỷ gì. "Mau về đi, cô định ở lại đây nói linh tinh gì vậy?"






Đột nhiên Triệu Mộng Tuyết đầy anh ta ra, hai viên mắt đỏ hoe, gầm rú lên như một một người phụ nữ phẫn uất: "Không phải anh nói ngoài có ta có tư cách mang thai đứa con của anh ram thì người phụ nữ khác không có tư cách sao? Bây giờ tôi cho anh cơ hội này, để cô ta có con với anh, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?"



Chu Phong nổi giận đùng đùng bóp chặt hai mái Triệu Mộng Tuyết, đôi mắt trợn trắng: "Tôi bảo cô cảm miệng. Đây là chuyện của tôi, không cần cô phải quản."






Triệu Mộng Tuyết cắn môi dưới, nước mắt lưng trong một lúc sau thì tuôn trào, nước mắt rơi đầy mặt Chịu Phong không chịu được, lập tức trở nên luống cuống, buông cô ta ra, bất lực và bực tức nói muốn đưa cô ta đi, nhưng lại bị Triệu Mộng Tuyết kéo lại không đi, vẫn nhoái người lại để nhét thẻ ngân hàng vào tay tôi.



Đồng thời cô ta nói: "Tân Ái Phương, cô có thể đồng ý, dù cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa cho cô, chỉ cần cô sinh cho Chu Phong một đứa con, được không?"






Khóe miệng tôi giật giật, trong lòng tràn ngập sự chán ghét, cố chịu đau đớn và đầy cô ta ra: "Triệu Mộng Tuyết, cô đừng quá đáng quá."



Cô ta gần như đã dẫm lên ranh giới đạo đức cuối cùng của tôi. Mặc dù Chu Phong đã ngăn cô ta lại, nhưng Triệu Mộng Tuyết vẫn không lung lay, khăng khăng không tha cho tôi và Chu Phong, bắt tôi phải đồng ý với cô ta.






Hai bên giằng co lôi kéo nhau, cảnh tượng rất hỗn loạn, xung quanh đã có nhiều người đến xem kịch vui, tôi cũng rất lo lắng.



Nói cho cùng thì Chu Phong cũng không dám tàn nhẫn với Triệu Mộng Tuyết, một là bởi vì gia cảnh của Triệu Mộng Tuyết, hai là vì áy náy. Tôi thực sự không nhận được nữa, khi tôi sắp mất bình tĩnh, tôi nhìn thấy Lực Kính Đình đi tới và kéo Triệu Mộng Tuyết ra khỏi người tôi, sau đó anh ay đứng ở giữa tôi và Triệu Mộng Tuyết che chở cho tôi, ánh mắt lạnh lùng, Triệu Mộng Tuyết sợ đến mức không dám mở miệng nói câu nào. "Bà Triệu, xin cô tránh xa vợ tôi ra một chút."






Tim tôi đập loạn nhịp, đã lâu anh ấy không gọi tôi như vậy, bây giờ giống như anh ấy đang tuyên bố quyền sở hữu của mình, anh ấy ôm tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi.



Còn Triệu Mộng Tuyết thì sững sở, ngơ ngác giấu thẻ ngân hàng đi, sau đó cũng không lỗ mãng như trước nữa.






Tôi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Lục Kinh Đình nhìn Triệu Mộng Tuyết đang từ từ di chuyển sang Chu Phong ở bên cạnh, giống như có một trận gió lớn nổi lên giữa hai người bọn họ, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề. "Cũng xin cục trưởng Chu quân người của mình cho tốt, và chính anh nữa. Mặc dù trắng đen khác nhau, nhưng bắt nạt người của tôi, thì tôi sẽ để yên cho bất kỳ ai đâu!"



Chu Phong cười cười, khí thế cũng không thua kém gì Lục Kinh Đình, anh ta kéo Triệu Mộng Tuyết ra phía sau anh ta, đón nhận ánh mắt của Lục Kinh Đinh "Chuyện gia đình nhà chúng tôi tôi tự biết phải làm thế nào, không phiền câu Tam phải hao tâm tổn phí. Và những thứ không thuộc về cậu, mà cậu lại còn không biết quý trọng, thì cậu cũng không thể giữ được nó đầu






Lời của hai người đều ám chỉ đến tôi, và thỉnh thoảng những ánh mắt xung quanh đều đổ dồn lên người tôi, ánh mắt nóng hừng hực như thể có chọc thủng vài lỗ trên người tôi.



Tôi không thể chịu được bầu không khí nặng nề như vậy, nên tôi nắm lấy tay Lục Kinh Đình, lắc lắc và nói: "Chúng ta đi thôi."






Lục Kinh Đinh gật đầu, không có nói lại Chu Phong, liếc mắt nhìn một cái sau đó đưa tôi đi khỏi nơi này.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Tiểu nương tử nhà thợ săn
  • Nữ vương không ở nhà
Chương 88

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom