• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Săn tình- tân ái phương (8 Viewers)

  • Chap-179

Chương 182: Điều kiện để trở về




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********












Tôi đã sửng sốt trong một thời gian dài mà không nói gì. Tôi cũng chỉ lặng lẽ nhìn anh ta, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy một chút giả dối nào trên khuôn mặt của anh ta cả. Có lẽ anh ta thực sự muốn giúp tôi, có lẽ bởi vì anh ta đã cứu tôi, vì vậy tôi cảm thấy có chút tin tưởng người ông này.






Tôi vẫn nhìn anh ta với một chút kỳ vọng và do dự hỏi: "Thực sao? Anh thật sự sẽ giúp tôi sao?" "Đúng vậy, tôi sẽ giúp cô làm những việc mà cô muốn, chỉ cần cô không quên mối thù này. Tôi không muốn nhìn thấy Đức Trinh Nữ khoan dung với những loại không khác gì chó như vậy.



Tôi cười lạnh. Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cảnh tượng Lục Kính Đình uy hiếp tôi, còn có cảnh tôi trợ mắt nhìn bố mẹ mình bị đẩy xuống biển. Nghĩ đến đấy tôi lại cảm thấy trái tim mình như bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm, đau đến sắp chết.






Tôi cúi đầu, ôm ngực, nghiến răng nghiền lợi: "Không bao giờ "



Tần Thiên Khải hài lòng mà nhếch khóe miệng lên cười. Sau đó đó anh ta lại tay đặt trên vô lăng rồi tiếp tục lái xe về phía trước: "Vậy thì, bây giờ cô định làm gì?"






Tôi bắt đầu suy nghĩ về chuyện này. Theo như những gì tôi biết bây giờ, Lục Kính Đình và Phong Lạc Trung là một nhóm. Hơn nữa, mục tiêu của bọn họ vốn là Phong Sa, nhưng cuối cùng cội nguồn của mọi chuyện lại từ tôi mà ra, do đó bọn họ mới thiên vị Phong Sa hơn. Mà lúc trước khi Phong Sa bị hạ độc, sở đi ông ta không chết, tôi sợ chuyện này còn có ẩn tình khác.



Tôi suy nghĩ một chút rồi lên mạng tìm hiểu về chuyện giữa Phong Sa và Phong Lạc Trung. Nhưng mọi kết quả mà tôi tìm thấy đều chỉ ra một câu kết luận, chính là tình cảm bố con giữa hai người bọn họ rất sâu sắc.






Nhưng tôi lại đột nhiên nghĩ đến lúc trước Phong Sa kêu Phong Lạc Trung đi nhận hàng, Phong Lạc Trung nói, anh ta vốn không có ý định nhận lời làm việc này nên đã bảo Phong Sa sai quản gia đi làm. Điều này cho thấy trong mỗi lần kinh doanh trước đây, Phong Lạc Trung cũng chưa từng nhúng tay vào. Là do Phong Sa không tin tưởng Phong Lạc Trung sao?



Nghĩ về chuyện này, tôi đột nhiên bừng tỉnh. Sẽ đi ông ta không bị độc chết là vì không muốn thuộc hạ thân cận của Phong Sa sinh nghi với Phong Lạc Trung Hơn nữa, lúc trước Phong Lạc Trung liều mạng cứu Phong Sa nên anh ta mới được tín nhiệm. Sau đó, nếu ông ta bị bệnh thì chắc chắn ông ta sẽ thử giao trọng trách cho Phong Lạc Trung.






Cách làm này cũng chẳng khác nào tuyên bố vớI các thuộc hạ thân cận của ông ta rằng ông ta đã tin tưởng đứa con trai này của mình. Nếu sau đó, ông ta chết hoặc là phải ngồi tù thì người thừa kế nhà họ Phong nhất định là Phong Lạc Trung, mà Lục Kính Đình là đang bảo vệ Phong Lạc Trung.



Nói cách khác, sau khi vụ kiện kết thúc, Phong Sa sẽ là mục tiêu số một của Lục Kính Đình, đối với anh ta mà nói, Phong Sa này lưu lại cũng được mà không lưu lại cũng không sao.






Sau khi suy nghĩ kỹ những chuyện này, tôi cắn chặt môi của mình rồi quay đầu hỏi Tần Thiên Khải: "Bây giờ tôi nên tìm ai? Phong Sa, anh hay là Lục Kinh Đinh p



Tần Thiên Khải bật cười, lắc đầu: "Nếu có thực sự đến chỗ Phong Sa kia, tôi chỉ sở là có một đi không có trở về. Nếu có muốn ở lại với tôi thì tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô. Còn nếu cô muốn đi tìm Lục Kính Đình thì tôi cũng sẽ không ngăn cản cô." "Tôi nghĩ thì cũng vậy thôi. Tuy nhiên, tôi muốn tới gặp Phong Sa." Nhưng chỉ sợ khi gặp lại nhau, tôi chỉ còn cái xác để trở lại. Cho nên tôi ôm ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm Tần Thiên Khải.






Tần Thiên Khải hiểu ý tử mà tôi muốn nói. Lúc này, tốc độ của xe lại đột nhiên tăng tốc: "Tôi đưa cô đến gặp ông ta. Nhưng tôi có một câu muốn nói, Phong Sa sẽ không tin bất cứ điều gì cô nói đâu." Chắc là Phúc cũng không biết nhiều về chuyện của Lục Kính Đình và Phong Sa, tuy nhiên, lời này của anh ta lại có ý tử sâu sắc.



Tôi gật đầu, tôi cũng không mong đợi ông ta sẽ tin tưởng mình: "Tôi biết, vì vậy tôi sẽ trở về vào tối nay" Việc tôi muốn trở về với Lục Kính Đình. Mời bạn đọc truyện tại






Tần Thiên Khải cũng không ngăn cản tôi. Anh ta đưa tôi đến cửa nhà. Khi tôi đang chuẩn bị xuống xe thì anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi. Lúc tôi vừa quay đầu lại thì chỉ cảm thấy cổ tay mình có chút lạnh léo. Tôi củi đấu nhìn, vòng đeo tay bằng đá đầy màu sắc một lần nữa trở lại tay tôi Tàn Thiên Khải nhẹ nhàng mà cố chấp đeo chiếc vòng đó lên tay tôi. Sau đó anh ta nhìn tôi với ánh mắt ấm áp: "Rất vinh hạnh vì lần trước cô đã gọi tôi đến cứu có. Hy vọng sau này mỗi khi cô gặp nguy hiểm thi người đầu tiên cô nghĩ đến sẽ là tôi



Trái tim tôi chợt cảm thấy có chút xúc động, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc tôi đã bình tĩnh trở lai. on.






Khi anh ta buông tay tôi ra, tôi nhẹ nhàng nói cảm



Sau khi trở về, Tân Gia Kiệt lập tức hỏi tôi về kết quả của phiên tòa. Tôi không thể né tránh ánh mắt mong chờ mà nó đang nhìn tôi. Thấy thế, hốc mặt tôi lại đỏ ứng. Tôi cứ như vậy mà ôm nó, không nói gì cả, chỉ cắn chặt răng.






Có lẽ nó cũng hiểu những gì tôi đang suy nghĩ. Ban đầu, nó còn có chút sửng sốt nhưng sau đó nó thấp giọng nói: "Chuyện này." Rồi nó cũng giơ tay lên và ôm tôi.



Chúng tôi giống như hai cây cỏ yếu ớt phải sống nướng tựa vào nhau trên chỗ đất trồng này. Rồi chúng tôi còn cùng nhau đón không bao giờ biết bao nhiêu gió và cát và sự đau đớn trong trái tim này cũng chỉ có chúng tôi là có thể hiểu được Buổi tối, sau khi tôi tiến Tần Gia Kiệt về thì tôi cứ như vậy mà ngồi một mình trong bóng tối. Cho đến khi mì ăn liền đã gần như mềm thành bùn, tôi mới nghe thấy tiếng chuông cửa đến từ cửa.






Ta thu hồi suy nghĩ của mình lại rồi đứng dậy đi mở cửa. Quả nhiên, người đang đứng ở bên ngoài là Lục Kinh Đình.



Anh ta mặc một bộ đồ khá giản dị, mái tóc có mùi gỗ đàn hương đã che khuất một nửa đôi mắt của anh ta. Dáng vẻ của anh ta mang theo sự bụi bặm và mệt moi.






Tôi buông tay nắm cửa ra mà không cảm thấy ngạc nhiên, sau đó tôi nghiêng sang một bên rồi đi vào phòng. Tôi có thể cảm thấy được ngay sau đó, anh ta đã đi theo tôi và đóng cửa lại.



Tôi ngồi trước hộp mi, mở nắp, sẵn sàng cầm xắn một đôi đũa lên để ăn. "Không được ăn." Lục Kính Đình dùng một tay cướp lấy đôi đũa trong tay tôi rồi đẩy hộp mì ăn liền về phía đối diện với tôi. Một tay còn lại của anh ta nằm lấy cổ tay tôi, nhíu mày mà nhìn tôi. "Nhưng tôi đói." "Anh sẽ đưa em ra ngoài ăn." Anh ta kéo tôi ra ngoài, tôi kéo chiếc ghế số pha nhất quyết không đi, miệng thì nói không đi.






Lục Kính Đình dừng bước. Anh ta đứng im một lúc rồi mới buông tay tôi ra: "Tân Ái Phương, anh biết chuyện hôm nay khiến em không thể chịu nổi. Anh tôi cũng biết là anh có lỗi với em. Em muốn anh nói bao nhiều lần câu "anh xin lỗi cũng được, anh chắc chắn sẽ nói "



Trong tim tôi không có chút gợn sóng nào, hay nói cách khác, ánh sáng trong trái tim tôi đã tắt rồi, ngay cả nhiệt độ cuối cùng cũng đã biến mất. "Anh đã nói rằng anh sẽ giúp tôi trả thù, vì vậy câu xin lỗi này, tôi không cần








Lục Kính Đình dường như không ngờ rằng tôi sẽ nói như vậy. Bởi vì sự rộng lượng này không nên tồn tại trên người vừa mới mất đi bố mẹ của mình như tôi.



Anh ta quay đầu lại nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tôi một lúc lâu. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể bất lực mà ừ một tiếng rồi nói: “Tối nay về nhà với anh đi." và sau đó nhìn vào khuôn mặt không sợ hãi của tôi trong một thời gian dài, và cuối cùng một số bất lực um, và sau đó nói: "Hãy trở lại với tôi tối nay." "Muốn tôi trở về thì tôi có một điều kiện." Tôi cũng không vòng vo, "Chuyện gì?" “Chị Nam là người của anh đúng không? Anh có thể sai chỉ ta đi hạ thuốc cho Phong Sa không? Tôi hy vong Phong Sa sẽ chết"






Tôi nói một cách nhẹ như gió. Còn anh ta, sau khi nghe thấy những lời này của tôi, anh ta đã tỏ ra kinh ngạc một lúc lâu mà mãi không trả lời tôi.



Tôi nghiêng đầu đến gần khuôn mặt phức tạp của anh ta, rồi biến hô hấp trở thành một loại áp lực đè nặng lên người anh ta. Sau đó, tôi vào tay lên ôm cổ anh ta rồi nói: "Anh đã nói sẽ giúp tôi trả thù, phải không? Anh sẽ giúp tôi giết Phong Sa đúng không?" Truyen88.net website cập nhật truyện nhanh nhất






Tôi trở thành tình nhân cũng đã lâu rồi, mấy việc như giết người đốt phá, tôi cũng đã gặp qua rất nhiều rồi. Đôi khi, tôi cũng học cách thờ ở trước mọi chuyện. Nhưng mà, dù là thờ ở thì tôi cũng chưa từng nói mình muốn giết ai chứ đừng nói là nghĩ đến việc này. Mà bây giờ, đến ngay cả bản thân tôi cũng không tin rằng tôi sẽ nói những lời này một cách nhẹ nhàng đến vậy.



Lục Kính Đình nuốt nước miếng, cổ họng lăn lên lăn xuống. Anh ta kéo cánh tay đang quấn quanh cổ anh ta xuống, sau đó trả lời tôi: "Được, anh sẽ "






Tôi mim cười, nặng nề gật đầu. Sau đó, tôi đã theo anh ta trở về nhà vào tôi đó và ăn một bữa tốt thật ngon.



Cho đến ngày hôm sau, anh ta đã thức dậy từ khá sớm. Có vẻ như anh ta có chuyện phải đi ra ngoài.






Mà lúc đó, tôi cũng ngủ không sâu, chỉ một động tác nhỏ cũng có thể đánh thức tôi dậy. Tôi nhìn anh ta mặc quần áo thì lập tức cảm thấy tỉnh táo,



Tôi đứng dậy từ giường rồi nhào về phía sau anh ta và ôm anh ta từ sau lưng. Tôi có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của anh ta. Thậm chí, tôi còn siết chặt cánh tay của mình hơn. Sau đó, tôi dùng giọng nói phát lẫn với tiếng khóc để bảo anh ta đừng đi.






Lục Kính Đình sở tay tôi. Sau đó anh ta từ từ xoay - người rồi ôm chặt lấy tôi: "Ngoan, em tiếp tục ngủ, anh - có việc cần phải ra ngoài." "Tôi chỉ còn lại có một mình, tôi sợ." Tuy rằng, đàn ông không thích phụ nữ quá dính, nhưng điều này lại có thể dễ dàng tăng thiện chí nếu biết sử dụng cách này thích hợp.



Tôi vừa nói xong lời này, thì lập tức tỏ vẻ lưu luyến mà buông ra. Sau đó, tôi củi đầu thật sâu, run rẩy xin lỗi: "Xin lỗi, anh cứ làm việc của mình đi."






Sau đó, khi tôi quay lại giường và chuẩn bị chui vào chăn thì anh ta lấy một tay kéo cổ tôi quay lại: “Thật là hết cách với em. Vậy thì, em chuẩn bị rồi đi cùng anh đi."



Tôi siết chặt váy ngủ, khóe miệng vô thức nhếch lên một nụ cười.






Sau đó, yếu ớt gật đầu.



Theo ý anh ta, tôi chuẩn bị và đi đến nhà hàng cùng với anh ta. Anh ta đã gọi xuất cho ba người rồi im lặng ngồi đó chờ đợi.






Khoảng chín giờ, có một người phụ nữ quyến rũ bước từ cửa nhà hàng vào. Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, trang điểm xinh đẹp đến mức tôi gần như không nhận ra. Người đang bước tới vậy mà lại là chị Nam.



Cô ta vừa bước đến một cách châm rãi vừa treo trên mặt một nụ cười ngọt ngào, giống như một cô gái nhỏ






Khi nhìn thấy tôi, nụ cười trên khuôn mặt của cô ta ngay lập tức cứng lại. Nhưng cô ta cũng nhanh chóng trở lại trạng thái như ban đầu và ngồi đối diện với chúng tôi,



Đúng lúc này, nhân viên phục vụ cũng liên tục bưng đồ ăn lên xong. Lục Kính Đình cũng lập tức đi thắng vào vấn đề chính: "Tôi có một việc muốn hỏi cô, vì sao Phong Sa lại ra tay với Tân Ái Phương?






Nghe vậy, tay của tôi lập tức run rẩy. Tôi cũng quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc đang đối mặt với chị Nam mà nghĩ có phải lời mở đầu này nên vòng và hơn một chút hay không?



Chị Nam chột dạ củi đầu nhìn trái nhìn phải, một lúc lâu sau cô ta mới trả lời: "Vì chuyện hạ độc bị phải bảy, cho nên Phong Sa nghi ngờ Tân Ái Phương có quan hệ với Chu Phong."






Tôi nheo mắt lại, nhìn về phía hai người bọn họ. Bầu không khi lúc này rất kỳ lạ. Tôi thẩm nghĩ chẳng lẽ Lục Kính Đình làm vậy mà cố ý để cho tôi thấy? Mục đích là để làm cho tôi nghĩ rằng chuyện tôi bị Phong Sa nghi ngờ không phải là chuyện mà anh ta đã làm.



Sau khi hoàn toàn mất niềm tin vào anh ta, chút nghi ngờ này cũng chỉ mất một giây để trôi đi. Tôi tiếp tục cúi đầu và ăn, cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa.






Lục Kinh Đinh ừ một tiếng rồi quay sang nhìn tôi, sau đó lại nói: "Sau khi làm xong chuyện lần này, cô hãy rời khỏi nhà họ Phong đi." "ỷ của cậu ba Lục là muốn hành động lần cuối cùng sao?"



Chị Nam vô cùng kích động đến mức cả người nghiêng về phía trước, đầu sắp dán lại.






Lục Kính Đình ừ một tiếng, sau đó chọn thức ăn rồi đặt vào trong bát của tôi
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Tiểu nương tử nhà thợ săn
  • Nữ vương không ở nhà
Chương 88

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom