• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn (1 Viewer)

  • Chương 104: Xé

Edit: Hoàng Bích Ngọc

Ánh mắt Lại Tư như một thanh bảo kiếm, sắc bén tỏa hàn khí, lạnh lùng quét qua chiếc đũa trên tay của Lãnh Cung Quý.

Tuyết Thuần chợt cảm thấy mọi chuyện quá lớn rồi! Trời ơi! Chúa Jesus! Thánh mẫu Mania ơi! Mấy ngày nay ăn nhiều rồi, thiếu chút nữa quên quý trọng bữa cơm mà Lại Tư làm rồi.

Gì đây? Đây chính là bá chủ hắc đạo đích thân xuống bếp nấu! Cả cái nhà chính này, cũng chỉ có ba mẹ con bọn họ có tư cách để ăn. Mà Lãnh Cung Quý a, một là không phải là người của Lại gia, hai là cũng không phải là đồng đảng cũng chả phải là bạn tốt, ba là Lại Tư cũng không vừa mắt anh ấy.

Nhưng mà cô lại muốn đuổi khách, hơn nữa lại là ân nhân cứu mạng mà cô nợ tiền nợ mạng nha, huhu, cô thật sự không ra tay nổi đâu.

"Con muốn đùi gà, cánh gà." Đô Đô đứng trên ghế, dùng sức xiên.

Đĩa thịt gà ở ngay trước mặt Trích Trích, ánh mắt đen nhỏ của Trích Trích thông minh liếc qua liếc lại trên mặt của ba người lớn, cảm giác không khí có chút quá nghiêm túc, nhanh chóng đem đùi gà với cánh gà để vào trong bát của Đô Đô, lặng lẽ nói: "Ăn mau, đừng nói chuyện."

Đô Đô thấy trong chén nhỏ đầy tràn, dĩa cũng không cần, hai tay nhỏ bé cầm mỗi bên một cái, bởi vì là một người tham ăn nên bé rất vui sướng khi được ăn, cũng không thèm quản mấy cái chuyện tình gì đó của người lớn.

Ánh mắt Lại Tư lạnh lùng dời đi mục tiêu, quét trên người Tuyết Thuần, Tuyết Thuần cảm giác như có gánh nặng trên vai.

Trong lòng bàn tay Tuyết Thuần đổ đầy mồ hôi, thần kinh cả người căng thẳng, không hề chớp mắt nhìn theo đôi đũa trong tay Lãnh Cung Quý, sắp rồi sắp rồi, trong phút chốc ngay khi chiếc đũa sắp chạm vào miếng ức gà, tay Tuyết Thuần liền động, hai đôi đũa kẹt lại, cùng lúc đó tiếng kêu vang lên: "Đợi một chút...!"

Trích Trích đột nhiên lên tiếng: "Con thích thịt ức gà." Sau đó nhận được ánh mắt khen ngợi của Tuyết Thuần "Con trai thật giỏi", không khỏi thả lỏng cơ thể.

Lại Tư lạnh lùng liếc cô một cái: "Thế nào, sợ anh hạ độc trong thức ăn? Yên tâm, ít nhiều thì hôm nay Quỷ Y đến đây, bữa tối hôm nay là mua ở ngoài nhà hàng."

Hô! Tuyết Thuần vụng trộm lau mồ hôi lạnh một cái, thật là may! Thật là may! Tốt quá rồi!

"Em cười vui vẻ như thế làm gì? Chẳng lẽ bình thường anh nấu cho em ăn đều không ngon bằng bên ngoài sao?" Lại Tư hừ hừ mũi, nhìn không chớm mắt vào hai đối đũa dính vào nhau, nếu như Lãnh Cũng Quý cứ ăn vào như thế, đụng chạm thế này có khác gì gián tiếp hôn đâu. Người phụ nữ này, phải cảnh cáo.

Tuyết Thuần thở phào nhẹ nhõm nụ cười vừa kéo lên chưa quá nửa, bị Lại Tư nói vậy, lập tức lại bị hù dọa như cũ, hai tay vẫy lia lịa: "Không có, không có, đồ anh làm là ngon nhất, nhất định chính là mỹ vị nhân gian."

Vẻ mặt Lại Tư khẽ trì hoãn, cho cô một ánh mắt "Coi như em thức thời", nhưng gương mặt tuấn tú không giãn ra mà vẫn nghiêm túc như cũ.

Lãnh Cung Quý không thể xem được nữa, để đũa xuống, khoanh tay, rất nghiêm túc nhìn cô, gọi một tiếng: "Tuyết Thuần."

"Cái gì?" Tuyết Thuần vội vàng nuốt vào một miếng cơm trắng, tình huống này đắc tội bên nào cũng không được.

"Anh ta ở tại nhà của em, cơm.... ... Cũng là anh ta làm (Nếu như không phải là nghe được những lời vừa rồi, anh thật không thể tin được Lại Đương gia còn có tố chất làm người đàn ông chăm lo gia đình), hai đứa trẻ cũng là anh ta đến đón, cái người này em có tính muốn ly hôn nữa không? Anh thấy em là người phụ nữ ngốc nghếch có bị người ta đem bán, cũng sẽ vui vẻ đếm tiền cho người ta."

Lãnh Cung Quý không nhìn mắt lạnh của Lại Tư, tiếp tục nói: "Có người đàn ông hoàn mỹ như anh, em vẫn còn trốn tránh, cẩn thận một bên cũng không còn đâu."

Đổ mồ hôi ! Ánh mắt Tuyết Thuần tha thiết van xin, Lãnh Cung Quý anh có thể câm miệng hay không, cô rất vất vả mới chờ được cơ hội anh đến đây thăm.

"Không phải cẩn thận." Lại Tư đứng dậy, mặt lạnh trở về phòng.

Tuyết Thuần nhìn bóng lưng anh biến mất, có chút chán nản. Xong rồi, tức giận.

"Thế nào? Như này đã buồn rồi?" Bác sĩ Lãnh nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt cô, không bỏ qua cơ hội cơ để nhạo báng cô, ánh mắt bình tĩnh như hố sâu trong đêm tối, thần bí điều tra, muốn nhìn ra cái gì đó trên người của cô.

Tuyết Thuần tức giận: "Không có."

Lãnh Cung Quý hiếm khi nâng nâng khóe môi: "Anh thấy em thật sự hết thuốc chữa rồi. Người ta chẳng qua là rời đi một lát, còn không biết đi làm cái gì, em liền lo được lo mất. Không phải em quá yêu anh ta, chính là anh ta không quá lo lắng về em."

Đồ ngốc này không có chút nào hiểu được là phải che giấu tâm tình của mình, rõ ràng cũng rất yêu Lại Tư. Chỉ cần Lại Tư ở đây, thái độ của cô lập tức hoàn toàn khác, có trong tình yêu có thấp thỏm rung động còn có cả khẩn trương.

Tuyết Thuần muốn mở miệng bác bỏ, sau lưng lại như có một cơn lốc. Tuyết Thuần lập tức ngồi thẳng người, quay người lại, lúc này Lại Tư đứng về một phía với cô.

Tuyết Thuần ngẩng đầu, sau khi tay Lại Tư vừa để xuống, giấy trắng mực đen mở ra trước mặt cô.

Tuyết Thuần cứ giống như đang ngồi trên đống lửa, kinh ngạc nhảy dựng lên: “Đây, đây không phải là giấy thỏa thuận ly hôn của chúng ta sao?"

Lại Tư từ trên cao cúi xuống nở nụ cười rực rỡ về phía Tuyết Thuần, sau đó ngay trước mặt Lãnh Cung Quý: "Soạt.... ..." hai tay xé ra, trên bàn ăn đang im lặng âm thanh phát ra vô cùng chói tay.

"Anh đã bị Knock out."

Bờ môi Lại Tư chứa đựng nụ cười, từ trên cao nhìn thẳng xuống mắt Lãnh Cung Quý: "Một ngày tên của cô ấy vẫn còn ở trong sổ hộ khẩu nhà tôi, thì một ngày cô ấy vẫn còn là người của tôi, người của tôi, đương nhiên người khác không được phép nhúng chàm. Cho nên, anh sớm bỏ đi cái ý nghĩ trong lòng đó đi."

Tuyết Thuần miệng há thành hình chữ O, không thể phủ nhận, trong lòng cô đang mừng như điên, nét mặt của cô cũng sắp không kiềm chế nổi nữa rồi.

Thật là, cũng đều là người tuổi đầu ba hết rồi, không có chút nào che giấu cảm xúc của mình. Đôi mắt trong suốt sáng long lanh của cô đã sớm hết bán tâm tình của cô, Lãnh Cung Quý đối diện với cô càng thấy rõ ràng hơn.

Lãnh Cung Quý im lặng rũ mắt xuống, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh ưu nhã nhấc đũa, chậm rãi nuốt xuống một viên đậu phộng quen thuộc. Một hồi lâu, anh nhàn nhạt nói một câu: "Anh ăn no, không chuyện gì khác thì anh đi trước."

"Hẹn gặp
 
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom