• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Quởn qua quởn lại giữa vô vàn thế giới (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 187: Ca ca

Lời tác giả: oneshot viết tặng bạn Đâm Máy Bay Lên Giời



CẢNH BÁO: chương này viết về thể loại huynh đệ văn, ngoài ra còn được viết theo hướng tăm tối, bệnh kiều, cẩn trọng khi đọc.



_________________



1.



Ta mở mắt, chống tay lên giường, đưa mắt nhìn xung quanh.



Căn phòng này bị bao bọc bởi một lớp kết giới kiên cố, nội bất xuất, ngoại bất nhập.



Ta theo thói quen đưa chân muốn bước xuống giường.



Thế nhưng tiếng leng keng của kim loại chợt nhắc cho ta nhớ.



Chân ta.



Đang bị xích lại.



Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.



2.



Ta vốn là đích tử của Thượng Tôn Tiên Quân, hoàng đế bệ hạ của tu chân giới.



Thân là thái tử, tư chất tu luyện lại bất phàm, từ khi mới sinh ra, tất cả mọi người ở tu chân giới đều phải ngước nhìn ta.



Một đời này của ta không thể nghi ngờ là phong quang vô hạn.



3.



Năm ta mười một tuổi.



Có một lần ta trốn lão sư không đi luyện tập.



Nhìn đám hạ nhân hốt hoảng chạy tứ tung đi tìm, ta lấy đó làm niềm vui.



Chạy loạn trong Thiên Cung, ta đi đến một tòa điện bỏ hoang.



Bên trong.



Là một đứa nhóc đang nằm bất tỉnh.



Ta lay mãi một lúc, khuôn mặt lấm lem đó mới ngồi dậy nhìn ta.



Thế nhưng tên nhóc đó, ta còn chưa nhìn kỹ hắn, hắn đã cong chân chạy mất tăm.



Sau khi trở về, ta đem chuyện này nói với mẫu hậu.



Sau khi nghe người giải thích, ta mới hiểu ra.



Ta như vậy mà còn có một tên đệ đệ.



4.



Mẫu hậu và phụ hoàng ta vốn không hòa hợp.



Không lâu sau khi ta ra đời, phụ hoàng ta là Tiên Quân, vậy mà trong một lần cãi nhau với vợ đã khiến cho một cung nữ có thai.



Loại chuyện này hiển nhiên không thể truyền ra ngoài.



Sau khi cung nữ kia lâm bồn thì qua đời do mất máu.



Đứa trẻ đó cũng bị quăng ở một góc Thiên Cung, tự sinh tự diệt.



Mẫu hậu ta kể lại chuyện xưa của phụ hoàng với nét mặt khinh bỉ.



Dặn dò ta sau này tuyệt đối đừng trở thành người như hắn.



5.



Ta nghe lời mẫu hậu.



Ngày hôm sau, ta một mình quay trở lại tòa điện bỏ hoang kia.



Mang theo đồ ăn thức uống.



Mang theo quần áo sạch.



Thậm chí còn mang theo vài quyển công pháp nhập môn.



Đưa hết cho đệ đệ mình.



Tên nhóc kia, hôm qua còn lật đật bỏ chạy, nhìn thấy ta mang đồ ăn tới thì lại nhào tới.



Sau nhiều ngày kiên nhẫn kết thân.



Đệ đệ hắn cũng chịu nói chuyện với ta.



6.



Nguyên một tháng ròng, ta ngày nào cũng tới thăm đệ đệ.



Không chỉ mang đồ ăn cho hắn đã đành, mà còn đem hết những lời lão sư dạy truyền thụ lại cho hắn.



Dần dần, đệ đệ mỗi lần nhìn thấy ta đều như con cún nhỏ vẫy đuôi chạy tới mừng.



Gọi là cún con cũng không phải là quá, bởi vì mỗi lần nhìn thấy ta, hắn đều chào đón quá khích: nhảy lên, ôm, túm, cọ đầu lên người, thậm chí còn hôn lên má ta.



Lúc đó ta vẫn nghĩ đó là bình thường.



Ta hỏi đệ đệ, tên hắn là gì.



Hắn nói không biết, không có tên.



Ta của mười một tuổi hoàn toàn không nghĩ tới được, trên đời này lại có người sinh ra mà không có tên.



Ta quan sát, nhìn thấy hai mắt đệ đệ có màu vàng, rất đặc biệt, nên từ đó ta gọi hắn là Kim Tử.



Kim Tử sau đó liền hỏi ta, vậy tên ta là gì.



Ta nói ta tên Ôn Kỳ Lan.



Nhưng hắn không thể gọi ta như vậy.



"Đệ phải gọi ta là ca ca." Ta nhìn Kim Tử, dặn dò.



7.



Thật ra Kim Tử vốn có tên.



Tên là Việt Thiên, do mẫu thân quá cố của hắn trước khi chết kịp đặt.



Mãi sau này ta mới biết, mẫu thân hắn vốn không phải cung nữ bình thường, mà là Thánh Nữ ma tộc. Nàng vì yêu thầm phụ hoàng ta mà trà trộn vào Thiên Cung, chuốc thuốc người, rồi sinh ra Việt Thiên.



Ma tộc và nhân tộc vốn không cùng một chủng, càng không thể dung hòa, nàng liều mạng sinh ra thứ nghiệt chủng hỗn huyết như hắn, chẳng trách bị Lôi Kiếp đánh cho hồn phi phách tán.



Càng chẳng trách Việt Thiên lại là một kẻ điên.



Mẫu hậu ta khi đó, ắt hẳn cũng không biết được sự thật này, chỉ nghĩ hắn là con của cung nữ.



Vừa nghĩ đến đây, tiếng mở cửa kẽo kẹt đột ngột vang lên.



Cơ thể ta theo phản xạ run nhẹ một cái, khiến xiềng xích dưới chân kêu lên.



Ta vẫn nằm quay lưng lại với cửa, không thèm nhìn.



Kẻ phía sau dịu dàng gọi một tiếng:



"Ca ca."



Ta lạnh giọng đáp lại:



"Ta không phải ca ca ngươi."



8.



Ta cứ lén lút gặp Kim Tử suốt một năm trời.



Cho đến một ngày, phụ hoàng ta phát hiện, cấm ta không được lại gần Kim Tử.



Lúc này ta không thể hiểu được, không phải Kim Tử chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta sao?



Tại sao lại không cho ta gặp hắn nữa?



Thế nhưng dù thắc mắc thế nào, thì một đứa trẻ mười một tuổi như ta cũng không thể cãi lại lời cha.



Kể từ đó, ta không đi thăm Kim Tử nữa.



Thế nhưng vài tháng sau, ta tìm được cơ hội hiếm hoi, nhân lúc hạ nhân lơ là lại chạy đi xem đệ đệ.



Nhưng lúc này, tòa điện cũ kỹ kia đã trống không.



Không còn ai ra mừng ta nữa.



Mãi về sau ta mới biết được, ngay cái đêm ta và đệ đệ bị tách ra, phụ hoàng đã đem hắn ném ra khỏi Thiên Cung, mặc kệ sống chết.



9.



Trẻ con vốn rất đơn giản, sau khi phát hiện Kim Tử không còn ở trong Thiên Cung, ta buồn bã suốt một thời gian dài. Nhưng năm tháng cứ lặng trôi, dần dần đã không còn nghĩ đến nữa.



Năm ta hai mươi lăm tuổi, ở Đại Hội Tiên Minh, tu giả từ khắp nơi tề tựu về Thiên Cung, cùng phân cao thấp.



Ta vốn dĩ là con trai Tiên Quân, thái tử tu chân giới, cũng là quán quân Đại Hội Tiên Minh lần trước. Sau nhiều năm tu vi tăng cao, ai cũng mong ta sẽ lại một lần nữa giành được vị trí đứng đầu.



Thế nhưng không ngờ, ở chặng thi cuối ta lại bị đánh bại bởi một kẻ vô danh tiểu tốt.



Tên của hắn.



Là Việt Thiên.



10.



Tin tức thái tử tu chân giới bị đánh bại bởi một kẻ không tên không tuổi lập tức lan truyền ra khắp nơi.



Nói ta không mất mặt là nói dối.



Thế nhưng ta cũng không thể ngăn cản miệng lưỡi người đời, chỉ có thể tiếp tục phấn đấu để bản thân mạnh mẽ lên.



Thế là một ngày sau Tiên Minh Đại Hội, ta lập tức điên cuồng luyện tập, đồng thời mượn việc này trút hết khó chịu trong lòng.



Nhưng điều ta không thể ngờ là, trong lúc ta đang luyện kiếm, một tia linh quang từ đâu đột ngột phóng tới khiến ta mất thăng bằng.



Ngã vào lồng ngực ai đó.



Ta giật mình quay lưng lại, chỉ thấy một đôi mắt kim sắc quen thuộc.



Hắn nhìn ta, nói:



"Ca ca, ta đã trở về."



Ta nhìn hắn một hồi, rồi hỏi:



"—Tại sao ngươi lại gọi ta là ca ca?"



11.



Từ năm mười một tuổi đến năm hai mươi lăm, mười bốn năm dai dẳng trôi qua, ta đã hoàn toàn không còn ấn tượng gì về tên đệ đệ ở tòa điện bỏ hoang năm đó.



Mặc dù sau này ta có dần dần nhớ lại.



Nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn rồi.



________________



Lời tác giả: to be continued
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom