• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Quân Hôn Chớp Nhoáng Full dịch 2023 (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • quan-hon-chop-nhoang-414.html

Chương 414: Ở lại một đêm




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69972.png
Cao tổng lập tức tắt tiếng, đã sớm nghe nói vị Tổng giám đốc được điều từ trên xuống của Hoa Mậu không đơn giản, hôm nay nhìn thấy Nguyễn Tấn, chẳng nói nhiều lời, thoạt nhìn chỉ như vậy thôi, ai ngờ còn có bối cảnh cỡ này?! Người có thể biết được lộ trình của Tiểu Chính Dĩnh không nhiều lắm, trừ người làm cậu ruột là ông ta ra, cũng chỉ có người thật sự có quan hệ tốt với Tiểu Chính Dĩnh mới có thể biết.



Nguyễn Tân nhắc tới thư ký Tiểu là Cao tổng biết ý ngay, biểu cảm và giọng điệu đều mềm đi, “Ha ha ha, thể thì không cần, tôi chỉ nói đùa với cô ấy thôi mà, xem2mọi người đểu căng thẳng hết cả kìa.” Cao tổng liếc nhìn Hạ Chỉ, khuôn mặt nhỏ của cô bị dọa sợ đúng là thú vị thật



Đáng tiếc cô có Nguyễn Tấn che chở, không chơi được



Vì thế, ông ta biết điều ngồi xuống và nói: “Tinh Tinh, vẫn là có thoải mái hơn, nào, tôi mời cô



một ly.” Phùng Tinh Tinh nịnh nọt nói: “Dạ được, Cao tổng, chúng ta uống một ly rượu giao bôi nhé?” Những người khác đều bắt đầu lựa chọn mất trí nhớ, nhảy vọt thẳng qua đoạn của Hạ Chí, quay lại cảnh nói cười vốn có



Tay Nguyễn Tân nắm rất chặt, Hạ Chí vặn hai ba lần cũng không tránh thoát được



Cô đè thấp giọng nhắc nhở, “Nguyễn tổng,8bỏ tay ra.” Tay Nguyễn Tấn chợt buông lỏng, do quán tính nên rượu trắng trong ly hơi sánh ra ngoài một, Nguyễn Tân nói: “Về đi, đi đường cẩn thận.” Hạ Chỉ gật đầu, theo Đường Tư Điềm về chỗ ngồi lấy túi và lén lút đi về



Từ nhà hàng đến trạm xe cần đi một đoạn đường, buổi tối ở bên hồ se se lạnh, trên con đường rải sỏi có không ít người đang tản bộ, có người già, cũng có người trẻ tuổi



Phong cảnh ở đây đúng là rất đẹp, mặc dù là buổi tối những cảnh đen trên mặt hồ cũng rất đẹp, khó trách trời lạnh như vậy cũng có người ra ngoài tản bộ



Trên đường, Đường Tư Điềm vẫn luôn9trêu chọc cô, “Vừa rồi may mà Nguyễn tổng đứng ra giải vây, bằng không Cao tổng sẽ không chịu thả người



Mình cảm thấy Nguyên tổng đối xử với cậu khá tốt đấy.” “Được rồi, cậu cũng đừng mỉa mai mình



Chuyện hôm nay nói với cậu, cậu phải giữ bí mật nhé, Chu Hạo Lâm cũng không cho nói.” Đường Tự Điểm tươi cười đáp: “Ừ



Nghe nói Nguyễn tổng sắp đi, cậu đừng đặt tình cảm vào anh ta nữa



Mình vẫn cảm thấy Chu Hạo Lâm khá thích hợp với cậu.” Hạ Chỉ không kiên nhẫn mà trợn trừng mắt, “Đừng nhắc lại chuyện này nữa!”



“Rồi rồi rồi.”



Khi mọi người cho rằng Nguyễn Tấn sắp đi, Điền Lệ sắp thăng chức, nhưng ngoài dự đoán là Nguyễn2Tấn cũng không đi



Anh lại nhận thêm mấy dự án lớn cho công ty, đều là dự án kế hoạch của sang năm mà anh nhận thầu được trước



Sắp đến Tết nên cuối năm cực kỳ bận, vừa tổng kết vừa làm kế hoạch



Nguyễn Tấn rất liều mạng, dẫn tới Hạ Chỉ cũng bận tối mày tối mặt



Tuy nhiên khác với trước kia là Nguyễn Tấn không còn kéo cố tăng ca cùng nữa, cũng không đi ăn đủ loại món ngon với cô nữa



Hiện giờ quan hệ giữa hai người họ chính là quan hệ làm việc bình thường nhất của cấp trên và trợ lý



Trong văn phòng Tổng giám đốc Nguyễn Tấn giao nhiệm vụ phải làm cho Hạ Chỉ.



“Tối qua tôi đã xem sơ2mấy phần hợp đồng này, cũng không có vấn đề gì khác, có thể gửi cho đối tác xem thử



Hợp đồng trên cùng này cô đã phạm phải sai lầm cơ bản nhất và cũng nghiêm trọng nhất, cô xem lại cho kĩ, sửa xong rồi gửi cho đối tác.”



Hạ Chí mở tập tài liệu ra, ở cột số tiền, Nguyễn Tấn đã đánh dấu bằng bút đỏ



Hóa ra cô đã đặt nhầm cầu thập phân



Cô cảm thấy cực xấu hổ! Nếu như hợp đồng này được ký, công ty sẽ lỗ rất nhiều tiền, đó là con số mà cô không thể nào gánh nổi



“Xin lỗi, là tôi sơ sót.” Cô vội xin lỗi, nếu đổi lại là Điền Lệ thì đã mắng có một thôi một hồi rồi, mắng cho cả văn phòng đều biết



“Về sau phải tập cho quen, hợp đồng đề cập đến tiền bạc này nhất định phải xem lại số tiền lần cuối.” “Dạ dạ, tôi biết rồi ạ.” “Ừ, không còn việc gì khác nữa, cô đi làm việc đi.” Hạ Chí gật đầu, khiêng một chổng văn kiện đi ra ngoài



Rất nhiều lúc là do bản thân suy nghĩ hạn hẹp, anh cho rằng người khác sẽ chê cười anh, thật ra căn bản là người ta khinh thường anh.



Nhưng có một điều có phải thừa nhận, làm trợ lý của Nguyễn Tấn đúng là một kiểu rèn luyện.



Thỉnh thoảng cô cũng sẽ cùng Nguyễn Tấn đi ra ngoài xã giao



Trên bàn tiệc, con gái khó tránh khỏi sẽ đụng phải những người như Cao tổng



Mỗi một lần Nguyễn Tấn đều sẽ giúp cô chắn rượu



Anh luôn nói, cô ấy là trợ lý của tôi, cũng là tài xế của tôi, cô ấy chịu trách nhiệm cho an toàn của tôi nên không thể uống rượu.



Hôm đó có tuyết rơi, Nguyễn Tấn đã uống không ít rượu nên hơi say, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo



Lúc tan cuộc ra ngoài, tuyết rơi rất dày đặc, không hề có dấu hiệu ngừng



“Nguyễn tổng, tuyết lớn như vậy cũng đừng về nữa, thuê phòng ở lại đây đi, mang theo cả cô trợ lý nhỏ của anh luôn.” Những người đó uống nhiều rượu quá sẽ nói nhăng nói cuội, nói đùa cũng không có giới hạn



Hạ Chí có người, lạnh đến mức run rẩy, cô nói: “Nguyễn tổng, bằng không tồi lái xe về rồi sáng mai lại lái xe đến đây đón anh?”



Nguyễn Tấn nói: “Không cần phải thế..



Trương tổng, Lý tổng, nơi tôi ở cách đây không xa, tôi đi trước nhé, lần sau uống tiếp.” Nói rồi, anh nửa ôm Hạ Chỉ đi thẳng ra xe.



Những người phía sau bắt đầu ồn ào vớ vẩn, “Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng, trợ lý à, phải chăm sóc tốt cho Nguyễn tổng nhà các cô nhé.” Hạ Chí không trả lời bọn họ, trông thì như Nguyễn Tân nửa ôm cô, thật ra là nửa dựa vào cô



Đúng thật là anh đã uống không ít.



“Nguyễn tổng, anh còn chịu được không?” Nguyễn Tấn không nói chuyện, chỉ bước nhanh hơn về phía trước, đi đến chỗ anh cảm thấy đã đủ xa



Sau đó anh đột nhiên bước đến cạnh thùng rác ở bên và bắt đầu nôn



“Nguyễn tổng, anh.” Hạ Chỉ bước lên đỡ nhưng anh lại giơ tay ngắn lại, ý bảo cô đừng tới gần



Bông tuyết bay bay rơi xuống và dừng ở trên lưng anh



Anh mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đen bông tuyết màu trắng thoạt nhìn rất rõ



Hạ Chí không nói hai lời, lấy chiếc ô từ trong túi ra để che chắn một ít gió tuyết cho anh



Suy cho cùng, một nửa chỗ rượu mà anh uống đều uống thay cô



Nguyễn Tấn gần như đã nôn hết tất cả mọi thứ trong dạ dày ra ngoài, tửu lượng của anh tốt, nhưng có tốt nữa cũng không chịu được bị rót liên tục



Nôn ra được ngược lại thoải mái hơn nhiều



Hạ Chí lại lấy ra một chai nước khoáng, vặn nắp và đưa sang, “Nguyễn tổng, súc miệng đi.” Nguyễn Tấn uống hai hớp rồi quay đầu lại nói: “Túi của cô là túi thần kỳ hả? Còn có cái gì nữa?” “Ví tiền, điện thoại di động, chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng...” Nguyễn Tân đứng thẳng lưng và phá lên cười



Anh nhìn cô, trên tóc và trên vai đều là bông tuyết trắng xóa, nhưng vẫn cầm ô che cho anh



Anh đưa tay cầm lấy ô của cô, bước lại gần một chút để che cho cả hai người rồi hỏi: “Cô có lạnh không?” Hạ Chỉ muốn nói không lạnh, nhưng cơ thể run bần bật không lừa được ai.



Nguyễn Tấn nói: “Đúng lúc tôi đang nóng, cô cầm áo khoác giùm tôi đi.” Anh lại đưa ô cho cô, hai ba nhát đã cởi áo khoác ra phủ thêm cho cô



Áo khoác dài của anh che đến tận bắp chân cô, áo khoác vải nỉ đắt tiền còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, cả người đều cảm nhận được sự ấm áp



“Thế này..



Nguyễn tổng, anh không lạnh ư?” “Không lạnh, cô mặc đi



Đi nào, mau ngồi vào xe đi.” Anh gần như chạy trốn về phía ô tô



Sao có thể không lạnh? Một người đã quen phòng ấm đầy đủ máy sưởi ở phương Bắc, tới phía Nam, rời khỏi điều hòa đúng thật là không sống nổi.



“Thất thần làm gì thế? Mau lên xe.” Nguyễn Tấn hối thúc.



“Ồ”



Trời đổ tuyết nên đường trơn, Hạ Chí lái xe chầm chậm, đèn khẩn cấp luôn nhấp nháy, cần gạt nước không ngừng qua lại, trận tuyết này hình như càng ngày càng lớn



Nguyễn Tấn thấy tình hình giao thông kiểu này thì thật sự không yên tâm để cô về nhà một mình, vì thế nói: “Cô lái thẳng về nhà đi, nghỉ một lát rồi tôi tự lái xe về” “Anh? Anh uống rượu rồi không thể lái xe” Hạ Chí cũng không yên tâm để anh lái xe



Thời tiết kiểu này không có xe taxi, càng không tìm được người lái xe thuê



“Tôi không sao đâu, đã nôn hết rượu ra rồi



Nghe lời tôi, quay đầu xe đi.” Hạ Chí không nghe theo, tiếp tục lái về phía trước, ở đây rất gần nơi anh ở, thêm vài phút nữa là đến rồi



“Hạ Chí, quay đầu xe.” Nguyễn Tấn lại nói.



“Đưa anh về đến nơi tôi sẽ quay lại



Tôi sẽ lái xe về, sáng mai tới đón anh.” Hạ Chí nắm chặt tay lái nhìn phía trước, “Anh đừng cãi tôi nữa, đừng làm ảnh hưởng tới lái xe.” “..” Nguyễn Tấn đành phải ngậm miệng



Chẳng mấy chốc đã tới nơi



Hạ Chí là một trợ lý có tâm, cũng là một tài xế đủ tư cách



Xuống xe, cô nhanh chóng chạy ra mở cửa sau, ai ngờ đường trơn, cô không cẩn thận bị trượt, chỉ kêu “Á” lên rồi nằm sõng soài dưới đất, song song với càng xe



Nguyễn Tân mất hồn nhìn ngoài cửa sổ, thấy cô đột nhiên biến mất ngoài cửa sổ xe thì vội mở cửa, bởi vậy nên cửa xe lại đập “rầm” vào đầu gối của cô vừa mới nâng lên



Cô bị thương lần thứ hai



“Trời đất ơi, cô không sao chứ?” Nguyễn Tấn mở hé cửa, thật cẩn thận xuống xe



Đến lúc này, anh đã bất chấp cơn giá lạnh đáng chết, trong lòng chỉ lo cô có ngã bị thương hay không



Hạ Chỉ bị ngã ba giây đầu thì hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng sau đó mới dần dần cảm thấy đau, thấu xương thấu óc



Cô nghĩ, thôi xong rồi, có khi nào cứ thế rồi bị liệt luôn không? Có điều qua vài giây sau, đau đớn dần dần giảm bớt, cô chống mặt đất từ từ đứng lên, “Không sao, không sao, ngã một cái thôi.” Nguyễn Tấn cong lưng phủi đất và tuyết sau lưng cho cô và hỏi: “Đầu gối thì sao?” “Đầu gối cũng không sao, không đập mạnh lắm.” Đầu gối đau so với mông đau, hoàn toàn có thể xem nhẹ



Cô chịu đựng cơn đau, trả áo khoác lại cho anh, rồi đưa cặp da cho anh và nói: “Nguyễn tổng, tôi về đây.” Nguyễn Tấn giữ chặt cổ tay cô: “Tôi không yên tâm, cô ở lại một đêm đi.” “.” Hạ Chỉ ngơ ngác nhìn anh, lời này có nghĩa là gì?



Nguyễn Tân cảm thấy có lỗi vì câu mình buột miệng thốt ra, anh giải thích: “Tôi nói là cô thuê một phòng trong khách sạn ở lại một đêm đi



Thời tiết hôm nay thể này cô không về được đâu.”



Hạ Chí uyển chuyển từ chối, “Không sao đâu, tôi lại từ từ là được, trên đường rất ít xe.” Nguyễn Tấn kiên trì, “Nghe tôi, ở lại một đêm, hoặc là tôi đưa cô về, cô tự chọn đi.” Hạ Chí do dự, anh nhìn cô lo lắng như vậy làm lòng cô lại muốn suy nghĩ miên man, “Nguyễn tổng, tôi...” “Đi thôi, coi như là công việc, công ty chi trả.” Không cho cô cơ hội từ chối, Nguyễn Tấn lập tức mở cửa trước, cầm túi của cô và rút chìa khóa xe, “Đi nào.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom