• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Quả báo (1 Viewer)

  • Phần 3

11.

Cảm xúc vui sướng bao phủ trên mặt người Trần gia.

Ngoại trừ Trần Du Du.

Cô ta buồn bực không lên tiếng ngồi ở ghế lái phụ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi nghĩ, cô ta hẳn là đang rất mâu thuẫn.

Vừa hy vọng tôi trở về, lại sợ tôi trở về.

“Cũng không biết con bé chet tiệt Trần Nguyệt Nguyệt kia gặp vận c.ứt chó gì, một ông chủ lớn như Sử tổng chỉ nhận mỗi nó. "Mẹ tôi khó chịu bĩu môi.

So sánh mà nói, tâm tình cha tôi tốt hơn nhiều.

“Chỉ cần có thể hợp tác với Sử tổng lần nữa, hôm nay dù đào ba thước đất, tôi cũng muốn tìm ra Trần Nguyệt Nguyệt. "

Ông ta lại mở miệng với anh tôi:" Quay đầu về nông thôn. "

Trên mặt anh tôi bây giờ chỉ còn lại hưng phấn.

Hoàn toàn quên mất chuyện ngày hôm qua nhìn thấy di ảnh của tôi.

Xe chạy chưa được bao xa, điện thoại di động của mẹ tôi vang lên.

Tôi lập tức bay qua.

Nhìn thấy là một dãy số xa lạ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại bị mẹ tôi cúp.

“Bây giờ điện thoại quấy rầy nhiều ghê gớm, mỗi ngày đều thay đổi mỗi số khác nhau gọi tới. "

Dứt lời, tiếng chuông lại vang lên.

Vẫn là cùng một con số, đến khi gọi tới lần thứ ba mẹ tôi mới bắt máy, chửi ầm lên với đầu bên kia: "Mấy người ăn no rửng mỡ......"

Đối phương không biết nói cái gì, giọng mẹ tôi đột nhiên dừng lại.

“Là tôi. "

“Các người không thể trực tiếp hoả táng luôn sao?”

“Đã biết, tôi bây giờ tới đây.”

Mẹ tôi cúp điện thoại, dặn dò anh tôi.

“Không cần về nông thôn nữa, bà già kia đã chet ở bệnh viện rồi.”

Bà tôi chet rồi...

Tôi có chút không thể tin được những gì mình nghe được.

Trong điện thoại của bà ngoại vẫn lưu số của mẹ tôi.

Tôi vẫn nghĩ bà sẽ ổn nếu không có cuộc điện thoại này......

Theo bản năng, tôi bay tới trước mặt anh trai tôi.

Cố gắng từ trên mặt hắn tìm ra dù là một tia hối hận.

Tôi nhìn hắn trong vài phút.

Hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh giống như người đã qua đời không hề liên quan đến hắn.

Nhưng bà ngoại rõ ràng là bị hắn hại chet!

12.

Đến bệnh viện, mẹ tôi xuống xe một mình.

Nhìn bóng lưng mẹ đi xa, cuối cùng tôi không có dũng khí đi theo.

Tôi có tội, tôi không có mặt mũi gặp bà ngoại.

Nếu anh trai tôi không về quê tìm tôi, bà ngoại sẽ không chet!

Về đến nhà, anh tôi nhốt mình trong thư phòng, trong lúc đó gọi vài cuộc điện thoại.

Cảm xúc nóng nảy có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tâm trạng Trần Du Du không tốt, sau khi trở về liền nhốt mình trong phòng.

Chỉ có ba tôi nhàn nhã uống trà, ngoài sáng trong tối tiết lộ với những người đòi nợ Trần gia một lần nữa sẽ nối lại hợp tác với Sử gia, rất nhanh sẽ khôi phục lại như trước.

Tôi đang lang thang ở cửa.

Ba tiếng trôi qua, mẹ tôi về rồi.

Xe cách thật xa mới dừng lại.

Tất cả người hầu trong nhà nhận được thông báo, đồng loạt xông ra ngoài.

Mỗi người cầm một thứ gì đó ít nhiều đã được khử trùng trên tay.

Nhìn thấy từ xa mẹ tôi đen mặt bước từ trên xe xuống, qua nhiều lần khử trùng rồi thay quần áo, lúc này mới yên tâm vào cửa.

Mà tầm mắt của tôi từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào trên tay không cầm một vật gì của bà ta.

Bà ta không mang hũ tro cốt của bà ngoại về.

Cái chet của bà ngoại không khiến Trần gia rối loạn một chút nào.

Tôi rất buồn.

Ông ngoại qua đời sớm, mẹ tôi là một tay bà ngoại nuôi lớn.

Bà ngoại đối với bà ta tốt như vậy.

Ngay cả mẹ tôi làm mất cốt nhục ruột thịt của mình, bà ngoại cũng không trách một lời.

Lòng dạ của mẹ tôi thật ác đ.ộc!

Lúc ăn cơm tối, anh trai tôi nhận một cú điện thoại, đẩy ghế lên lầu: "Trần Nguyệt Nguyệt có tin tức!"

13.

Nửa giờ trôi qua.

Anh tôi vẫn không có dấu hiệu xuống lầu.

Người trong phòng khách không đợi được, chuẩn bị đi lên xem thế nào.

Trong thư phòng, anh trai tôi nhìn chằm chằm màn hình không nhúc nhích, trên màn hình hiển thị chính là tất cả tư liệu trong ba năm qua của tôi.

Thật ra nội dung rất ngắn.

Đêm tối ba năm trước, tôi bị bọn họ đuổi ra ngoài, trên người không một xu lại không có nơi để đi, tôi nhớ tới bà ngoại ở nông thôn xa xôi.

Chỉ có ở đó mới khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Ngày đó mưa rất lớn, tôi không biết mình đi bao lâu lúc đầu chân rất đau, sau đó ngay cả cảm giác đau cũng không cảm nhận được.

Tôi nghĩ mình sẽ sớm được gặp bà ngoại.

Kết quả, trời mưa đường bùn vàng ở nông thôn trơn trượt, một chiếc xe vận tải lớn lúc xuống dốc phanh không khống chế được đâm thẳng về phía tôi.

Sinh mệnh của tôi dừng lại ở đây.

“Đã chet?”

"Con nhỏ đó làm sao có thể......”

Giọng mẹ tôi càng lúc càng nhỏ, trên mặt là sững sờ vì nhớ lại hồi ức.

Thật ra, ngày tôi chet, bà ngoại đã gọi điện thoại cho mẹ tôi.

Hãy để tôi nhớ lại lời bà ta nói vào thời điểm đó.

“Chet rồi thì tốt, từ ngày tôi sinh ra nó đã ngóng trông cho nó chet rồi. "

“Nó chính là ngôi sao xui xẻo, hại ba ruột của nó xảy ra tai nạn xe cộ, đến bây giờ mỗi khi chuyển trời sẽ đau thấu xương.”

“Sau này chuyện của nó đừng nói với tôi nữa. "

Sau khi mẹ tôi cúp điện thoại, bà ngoại nản lòng thoái chí, thật sự không gọi tới nữa.

“Công ty lừa đảo. "

“Trần Nguyệt Nguyệt sẽ không chet."

“ Vừa nhìn đã biết là đến lừa tiền, lại đổi công ty khác tiếp tục điều tra cho tôi, sống phải thấy người, chet phải thấy xác.”

Ba tôi nổi trận lôi đình.

Đập vỡ máy tính ngay tại chỗ.

Ông ta không tin vào cái chet của tôi.

Chính xác mà nói, ông ta không thể tin được tôi thật sự đã chet.

Dù sao, hiện tại tôi đối với ông ta mà nói là hi vọng để Trần gia trở lại đỉnh cao hi vọng.

"Con bé thật sự đã chet."

Anh trai tôi gục đầu, giọng nói phảng phất như từ một nơi rất xa thổi tới.

"Ngày đó con ở nông thôn đã nhìn thấy di ảnh của con bé."

Tôi bay qua lại giữa bọn họ.

Giống như sau khi không còn chờ mong, tôi đã có thể rất bình tĩnh tiếp nhận bất cứ phản ứng nào của bọn họ.

Chỉ là, điều khiến tôi bất ngờ chính là, khi Trần Du Du biết được tin tức tôi chet, trên mặt cô ta hiện đầy vẻ hoảng loạn.

Cô ta sợ!

Sự im lặng chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn.

“Tôi biết ngay mà, Trần Nguyệt Nguyệt này trời sinh chính là khắc tinh của Trần gia, người chet rồi cũng khiến chúng ta không thể sống yên ổn.”

“Sớm không chet muộn không chet, hết lần này tới lần khác chet vào lúc này.”

Trong phòng vang vọng tiếng chửi rủa của mẹ tôi.

Trần Du Du bước về phía sau, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Sau khi cô ta rời đi, ba tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía cửa, ánh mắt dần dần hung ác nham hiểm.

14.

Đêm đó, Trần Du Du lên kế hoạch chạy trốn.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên.

Nhưng cô ta không biết, ba tôi đã sớm mang theo bảo vệ mai phục ở cửa chính.

"Ba!"

“Hơn nửa đêm con muốn đi đâu?”

Ba tôi đen mặt trầm xuống từ phía sau một đám bảo vệ đi ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Du Du tái nhợt, giấu đầu hở đuôi che cái vali ra sau.

“Du Du, con làm ba quá thất vọng rồi. "

Ba tôi vô cùng đau đớn, không cho cô ta cơ hội giải thích.

“Con là con gái của Trần gia, không thể chỉ hưởng phúc, mà không cùng vượt qua khó khăn. "

Theo mệnh lệnh của ông ta, bảo vệ đã sớm chuẩn bị tốt xông lên, hai ba cái liền chế ngự được Trần Du Du.

“Không, tôi không phải con gái ruột của Trần gia, ông không thể đối xử với tôi như vậy. "

Trần Du Du liều chết phản kháng.

Ba tôi nháy mắt với bảo vệ.

Người nọ đập vào sau gáy Trần Du Du.

Trần Du Du trợn mắt, thân thể xụi lơ.

“Mang về nhốt trong phòng. "

“Còn nữa, chuyện tối nay đừng tiết lộ với bất cứ ai."

Bảo vệ đồng loạt gật đầu, nhanh nhẹn khiêng Trần Du Du biến mất trong đêm tối.

Đến ngày hẹn.

Lý tổng thành ý tràn đầy, mang theo chi phiếu tới.

Hắn bắt chéo chân đĩnh đạc nằm trên sô pha.

Lúc cười rộ lên, miệng đầy răng vàng khiến người ta buồn nôn.

"Trần tổng, chi phiếu tôi đã điền xong rồi, chỉ cần qua đêm nay, là có thể chuyển vào tài khoản của anh, số tiền này cũng đủ để công ty anh cải tử hồi sinh."

Ba tôi nhìn chằm chằm chi phiếu trên bàn trà, trên mặt hiện lên một tia giãy dụa.

“Sử tổng đã đồng ý hợp tác với chúng tôi, chờ kiếm được tiền, tôi tính cả lãi suất trả lại cho ngài. "

Ba tôi mềm lòng, vì Trần Du Du mà chu toàn mọi chuyện.

Trong khi lúc biết tin tôi chet cũng không đáng để ông ta nhíu mày một cái.

Lý tổng đột nhiên cười ha ha, ánh mắt nhìn ba tôi như nhìn một kẻ ngu.

“Sử tổng? "Hắn búng tàn thuốc trong tay," Trần tổng, tin tức của anh lạc hậu rồi, mẹ đẻ của em trai Sử tổng đã tìm được, hiện tại ông ta không có cách phân thân, anh cảm thấy ông ta còn quan tâm đến anh sao?”

“Lý Bưu tôi cũng không phải người ép buộc người khác, nếu anh khó xử như vậy, tôi thấy vẫn là quên đi!”

Trong lòng ba tôi vốn không yên.

Trước đó ông ta ỷ vào quan hệ lúc trước với Sử An Quốc, mưu cầu cho Trần Du Du một con đường khác.

Bây giờ nghe đối phương nói như vậy, lập tức phân phó bảo vệ đưa Trần Du Du xuống, nhét vào trong xe Lý tổng.

15.

Anh trai và mẹ tôi ngủ rất say, mãi cho đến tối mới tỉnh.

Người đầu tiên phát hiện Trần Du Du không có ở đây là mẹ tôi.

Bà ta hỏi người hầu: "Tiểu thư đâu?"

Người hầu trong lòng run sợ siết chặt tay, "Không, không biết."

“Đồ vô dụng. "Mẹ tôi hung tợn mắng.

“Người tôi đã đưa đến biệt thự Lý tổng rồi. "Ba tôi vừa vặn từ trên lầu xuống ăn cơm.

Người hầu như được cứu mạng, bước nhanh rời khỏi phòng khách.

Mẹ tôi thất kinh mở to hai mắt.

Bà ta còn chưa lên tiếng, anh tôi đột nhiên xông tới, mắt đỏ ngầu chất vấn ba tôi: "Vì sao không nói cho con biết?"

“Hơn nữa, chúng con đã sớm ở bên nhau. "

Ba tôi khó chịu hất cánh tay bị anh tôi bắt được ra.

"Trần gia ta nuôi dưỡng nó được ăn ngon uống tốt nhiều năm như vậy, đã sớm trả hết ơn năm đó nó cứu con một mạng."

"Trần Tiêu, con đừng quên, con họ Trần, công ty nợ nần chồng chất, đem Trần Du Du đưa cho Lý tổng là con đường duy nhất giúp Trần gia sống sót."

“Chuyện con và Trần Du Du ở bên nhau, chúng ta coi như không biết, con nhớ kỹ sau này cũng đừng nhắc lại nữa. "

Mẹ tôi lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.

Giữa tình thân và lợi ích, bà ta lựa chọn lợi ích.

Bà ta cũng khuyên anh tôi:

"Tiêu nhi, nghe lời ba con, chờ Trần gia trở lại đỉnh cao mẹ nhất định sẽ giúp con tìm kiếm một cô gái tốt hơn Trần Du Du gấp trăm ngàn lần."

Nhìn gương mặt thất hồn lạc phách của hắn.

Tôi mới biết được, nguyên nhân hắn đem ân cứu mạng năm đó coi trọng như vậy.

Đáng tiếc hắn nhận lầm người.

“Không có Du Du, các người đã sớm mất đi đứa con trai này rồi. "

“Không được, tôi phải đi cứu cô ấy."

Anh tôi như kẻ điên lao ra khỏi phòng khách.

Ba mẹ tôi tức giận ở phía sau la to: "Đồ bất hiếu, mau đứng lại cho tao!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom