• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông xã ngày ngày ép buộc (1 Viewer)

  • Chương 1-10

Chương 1 Ánh Mắt Thách Thức
Thành phố S, trước một căn nhà theo kiểu
sân vườn, đài phun nước được phun ra theo
tiếng nhạc, ánh đèn neon hân hoan chiếu sáng
khiến sân vườn vô cùng nổi bật. Một nhóm
khách đang vây quanh một đôi vợ chồng trẻ,
dành tặng cho họ lời chúc phúc.
Cố Thừa Trạch mặc một bộ vest Armani
đen, thân hình kiêu hãnh được bao phủ bởi bộ
vest, cổ áo của anh hơi mở, khế lộ ra áo sơ mí lụa
màu đỏ thẫm gợi cảm bên trong, khuy áo kim
cương trước người rực rỡ đến chói mắt. Bờ môi
mỏng quyến rũ của anh mím chặt, khóe miệng
khẽ nhếch lên một đường cong, trông vô cùng
nham hiểm, anh giống như một con báo săn mồi
đang đi tuần trong lãnh địa của mình.
Lí Tử Hàm dựa vào bên cạnh anh, cô mặc
một bộ lễ phục dạ hội dài chạm đất màu trắng,
khuôn mặt nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc ngọt
ngào. Mái tóc xoăn màu hạt dẻ được quấn sau
đầu, bên trên còn được gài một bông hoa hồng
kiểu diễm tươi tắn. Hoa tươi làm nền cho người
đẹp, sắc đỏ của bông hoa ánh lên khuôn mặt
trắng mịn, càng tôn lên vẻ đẹp kiểu diễm lay
động lòng người của cô.
Lí Tử Hàm cũng đứng trong hàng ngũ những
người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thế nhưng đứng
trước Cố Thừa Trạch, thì lại có chút kém phần,
giống như là ngọc trai và mặt trăng, cô là ngọc.
trai, còn Cố Thừa Trạch chính là mặt trăng. Thế
nhưng nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt cô
cũng đủ khiến tất cả những vị khách nữ ở đó
không ngừng ngưỡng mộ.
Vì đây là buổi tiệc đính hôn của Lí Tử Hàm,
tâm trạng của em gái Lí Hiểu Nhu cực kỳ tốt, cô
cầm điện thoại tìm góc đẹp nhất muốn ghi lại
khung cảnh ấm cúng và đẹp đế nhất của chị gái.
Qua màn hình điện thoại, cô nhìn thấy đôi mắt
đen láy của Cố Thừa Trạch, bỗng nhiên nhìn
sang phía cô. Ánh mắt anh quá sắc bén, khiến Lí
Hiểu Nhu cảm thấy sống lưng lạnh toát. Lí Hiểu
Nhu sợ hãi run rẩy, suýt nữa đánh rơi điện thoại
xuống đất.
Đến khi cô định thần lại, cầm chắc điện
thoại, lại hướng về phía đó, bóng hình kiêu hãnh
không chịu khuất phục của Cố Thừa Trạch đã
biến mất. Lí Hiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm, điều
chỉnh lại điện thoại, có người bỗng nhiên đập
mạnh vào lưng cô, khiến cô giật mình, kêu lên
theo phản xạ: “Á”
Nụ cười dịu dàng của Lí Tử Hàm lọt vào tầm
mắt cô, chỉ nghe thấy Lí Tử Hàm nói: “Hiểu Nhu
đang làm trò gì vậy? Nhìn em hoảng hốt kìa:“ Thể
là, Lí Hiểu Nhu mở từng bức ảnh trong điện thoại
ra, đưa cho Lí Tử Hàm xem. “Chị xem đi, đẹp không?”
Nụ cười trên mặt Lí Tử Hàm bỗng cứng đờ
lại, nói, “Hiểu Nhu, đừng chụp nữa, A Trạch nhìn
thấy sẽ tức giận đấy.”
“Hứ! Chị chỉ biết bảo vệ anh ấy, lẽ nào chị
không tò mò sao? Chuyện quan trọng như tiệc
đính hôn, tại sao bên nhà trai lại không một ai
tới? Không cho người khác tới xem thì thôi, còn
không cho người khác chụp ảnh…… không thể
hiểu nổi.” Lí Hiểu Nhu bất mãn lẩm bẩm.
Khách đến tham gia tiệc đính hôn hôm nay.
đều là bạn bè thân thiết của chị, càng quá quắt
hơn là trước khi bước vào hội trường điện thoại
máy ảnh của họ đều bị tịch thu toàn bộ. Trong
đầu Lí Hiểu Nhu bỗng xuất hiện một suy đoán.
xẩu: Lẽ nào tên này là phạm nhân giết người
đang lẩn trốn?
Lí Tử Hàm nhẹ nhàng cười: “Hiểu Nhu à, em
đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa. Mau cất điện thoại
lại A Trạch không giống những người bình
thường như chúng ta, anh ấy là người có thân
phận và địa vị. Nếu anh ấy bị lộ ra với giới truyền
thông, sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn
Trạch Thế. Em gái ngoan của chị, sao hôm nay.
em lại nhiều lời như vậy? Giúp chị lấy thuốc tới
đây được không?” Trái tim Lí Tử Hàm không tốt
cho lắm, vẫn luôn phải uống thuốc. Thế nhưng
hôm nay quá bận rộn nên quả thực không có
thời gian rảnh uống thuốc, bây giờ nhân lúc A
Trạch không ở đây, cô phải mau chóng uống thuốc.
“Được, em lấy thuốc đến cho chị ngay lập tức.
vàng nhạt, bên dưới mặc quần bò màu nhạt,
khắp người toát lên sức sống và tia nắng ấm của
thiếu nữ trẻ trung, cô chạy như bay vào cửa
chính như một chú chim nhỏ.
Sau khi lên tầng, Lí Hiểu Nhu không kìm
được mà xem lại ảnh, hôm nay chị giống như
một nàng công chúa hạnh phúc và cao quý nhất
trên thế giới, quả thực là quá xinh đẹp! Thế
nhưng bỗng nhiên, có một giọng nói trầm ấm
vang lên từ trong phòng.
Chương 2 Sự Lỗ Mãng Của Cậu Chủ Ác Độc
Hiểu Nhu đẩy cánh cửa khép hờ tò mò.
nhìn vào phía bên trong, chỉ thấy một người đàn
ông cao to đang quay lưng lại với cô, và một
người đàn ông đeo kính râm khác đang bàn luận
gì đó, cô không nghe rõ sự việc cụ thể. Chỉ thấp
thoáng nghe thấy vài chữ: “Ép giá cổ phiếu của
Thần Hoa xuống thấp……!”
Lí Hiểu Nhu kinh ngạc, công ty Thần Hoa
chính là công ty của bác cả! Vậy, vậy mà người
đàn ông này lại có mưu đồ muốn mua lại công ty
nhà chị trong tiệc đính hôn với chị! Đây rốt cuộc
là người đàn ông nham hiểm đến nhường nào?
Tuy rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó Lí
Hiểu Nhu đã lấy lại bình tĩnh, mở điện thoại ấn
nút ghi hình.
“Được, cậu chủ Cố, chúng ta đã mua lại rất
nhiều cổ phiếu của Thần Hoa
“Cạch–” Lí Hiểu Nhu không ngờ mình lại
không cẩn thận động vào cửa phòng, tiếng động
bất ngờ này khiến bầu không khí bên trong
ngưng đọng lại trong phút chốc.
Người đàn ông đeo kính râm không nói
chuyện với Cố Thừa Trạch nữa, thân hình cao to
của Cố Thừa Trạch bỗng quay lại. Lí Hiểu Nhu
đối diện với ánh mắt sắc bén của anh, nhịp tím
bỗng đập mạnh. Cô vội vàng giấu chiếc điện
thoại có ghi lại bằng chứng vào lòng, lùi về sau.
“Tôi thể là tôi không nhìn thấy gì cả, tôi đi đây……
Ánh mắt nhạy bén của Cố Thừa Trạch lóe
lên sự hung ác, đôi chân dài bước ra liền chặn
đường đi của cô. Đôi mắt lạnh lùng và nghiêm
nghị của anh liếc nhìn chiếc điện thoại được cô
giấu trong lòng, tức giận không cho phép cô làm
trái lại: “Đưa điện thoại cho tôi!”
Lí Hiểu Như giấu điện thoại vào trong lòng.
theo phản xạ, tiếp tục lùi về sau, “Không được!
kỳ khả năng để chạy trốn nào nữa, liền bị anh
kéo vào, Lí Hiểu Nhu bị đập vào tường, đầu óc
quay cuồng bởi cú va, đầu cô cảm thấy đau đớn
từng cơn. Trong lòng Lí Hiểu Nhu không ngừng
lầm bẩm: Người đàn ông này thật độc ác.
Người, đàn ông đeo kính râm rời khỏi, cửa
phòng bị đóng sập lại. Khuôn mặt tuấn tú của Cố
Thừa Trạch, đôi mắt đen láy như viên đá quý khế
nheo lại, khắp người anh tỏa ra hơi thở nguy
hiểm như là một con báo săn mồi.
Anh ép Lí Hiểu Nhu lùi vào góc tường từng
bước một, trong giọng nói trầm lắng có sự uy
hiếp đáng sợ: “Đưa đây!”
Lí Hiểu Nhu che chắn chiếc điện thoại trong
lòng thật chặt nói với anh: “Anh là kẻ lừa đảo! Tôi
tuyệt đối sẽ không để anh đạt được mục đích đâu.
Thân hình cao to của Cố Thừa Trạch hoàn
toàn che lấp đi thân thể bé nhỏ của Lí Hiểu Nhu,
anh mỉm cười nói: “Vậy sao?”
Anh nhìn cô từ trên cao. Khuôn mặt nhỏ.
nhắn xinh xắn mới lớn, làn da trắng nõn nà gần
như không tỳ vết, hàng mi rậm không ngừng run
lên như cánh bướm, thứ hay ho nhất là đôi mắt
trong sáng của cô, bên trong chứa đựng nỗi sợ
hãi, kinh ngạc, còn cả sự phẫn nộ khác lạ thậm
chí còn đang cố ra vẻ bình tĩnh……
Những nữ sinh như thế, anh đã nhìn thấy rất
nhiều. Khóe môi Cố Thừa Trạch khẽ nở nụ cười
xấu xa, bàn tay to lớn khóa chặt cô lên tường
một cách vô tình.
“Cho cô hai lựa chọn, hoặc là đưa điện thoại
cho tôi, hoặc là bây giờ tôi sẽ cưỡng hiếp cô
Khuôn mặt xinh xắn dễ thương của Lí Hiểu
Nhu bỗng đỏ lên, “Cố Thừa Trạch, anh là tên
khốn nạn! Anh thử động vào một sợi lông tơ của
“Thử? Cô đang uy hiếp tôi sao?“ Cố Thừa
Trạch chế giễu nhìn chằm chằm cô, “Cố Thừa
Trạch tôi trước giờ chưa từng bị người khác uy.
hiếp, đặc biệt là phụ nữ.”
Chiếc áo viền hoa màu vàng nhạt trên người
Lí Hiểu Nhu đột nhiên bị anh xé rách, hàng cúc
trên chiếc áo bị anh tháo ra trong nháy mắt, rơi
hết xuống rồi nảy lên trên sàn nhà, chiếc áo
ngực màu nhạt bên trong áo đã lộ ra, làn da
thiếu nữ trắng nõn nà của Lí Hiểu Nhu cũng lọt
vào tầm mắt Cố Thừa Trạch. Trong mắt Cố Thừa
Trạch bỗng sôi sục sự ham muốn.
“Định hét sao? Để mọi người đều nhìn thấy?
Chắc là chị cô nhìn thấy em gái mình đang thông
đồng với anh rể trong buổi tiệc đính hôn, nhất
định là sẽ rất vui vẻ…
Lí Hiểu Nhu không ngừng xấu hổ và giận dữ,
lúc này cô mới ý thực được người đàn ông này
không hề giống như đang đùa! Hơn nữa anh còn
dùng thủ đoạn bỉ ổi này để uy hiếp cô!
Cô thẹn quá hóa giận hét lên: “Anh là đồ
khốn nạn, mau thả tôi ra, nếu không thì anh sẽ
phải hối hận!”
Khuôn mặt Cố Thừa Trạch nở nụ cười xấu
xa, “Tôi đếm đến 3 cô hãy đưa điện thoại cho tôi,
nếu cô không đưa, vậy thì tôi dám khẳng định với
cô, người hối hân sẽ là cô……”
Chương 3 Đau Quá, Cầu Xin Anh Nhẹ Nhàng Một Chút
Lí Hiểu Nhu vừa xấu hổ vừa tức giận, chứng
cứ này nhất định phải đưa cho chị xem, có chết
cô cũng không thể đưa điện thoại cho anh ta, cô
bắt buộc phải khiến chị biết rốt cuộc người đính.
hôn với mình là một kẻ khốn nạn đến mức nào!
Cố Thừa Trạch bắt đầu đếm:
Lí Hiểu Nhu vẫn nắm chắc điện thoại không buông.
“Hai…..” Trong mắt Cố Thừa Trạch chỉ toàn
là sự đùa bổn như thể đang chơi trò mèo vờn chuột.
Thế nhưng lúc anh chuẩn bị đếm đến ba, Lí
Hiểu Nhu đột nhiên nhấc chân lên, đá thẳng
chiếc điện thoại ra ngoài. Động tác của cô vừa
nhanh vừa chuẩn xác, bỗng chốc chiếc điện
thoại đã bị đá đến trước cửa sổ.
“Bộp!“ Chiếc điện thoại va lên lớp kính rồi
nảy xuống, lộn vài vòng mới dừng lại.
Cố Thừa Trạch nhìn thấy vậy, sắc mặt bỗng
u ám. Cơ thể anh được bao phủ bởi sự hung ác,
vậy mà người phụ nữ này lại dám trêu đùa anh?
Người phụ nữ chết tiệt này! Anh đè chặt Lí Hiểu
Nhu lên tường. Một tay tháo cà vạt trên cổ ra,
nhanh chóng trói hai tay Lí Hiểu Nhu lại, vừa
nhấc tay lên đã vứt cô lên sô-pha. Một loạt động
tác này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, diễn ra một
cách liền mạch!
Cho dù Lí Hiểu Nhu không ngừng đấm đá
vùng vẫy, cũng không hể có chút ảnh hưởng nào.
đối với anh ta. Cố Thừa Trạch cởi bộ vest màu
đen trên người mình ra, ngón tay thon dài nhéo
cằm Lí Hiểu Nhu, trong đôi mắt sâu lắng chỉ toàn
là sự hung ác.
Anh nói với Lí Hiểu Nhu: “Tôi đã cho cô cơ
hội, là cô không cần!”
Lí Hiểu Nhu vùng vẫy, không ngừng gào
khóc, thế nhưng bên ngoài đột nhiên bắn pháo
hoa, những tia pháo hoa rực rỡ chói mắt thu hút
sự chú ý của tất cả khách mời. Thật không may,
tiếng nổ của pháo hoa đã vừa vặn át đi tiếng kêu
cứu của Lí Hiểu Nhu: “Đồ khốn nạn, anh không
thể làm như vậy với tôi
Cố Thừa Trạch tháo bỏ áo ngực và chiếc
quần bò màu xanh nhạt của cô một cách vô
tình
Lí Hiểu Nhu gần như tuyệt vọng, giọng nói
đã gào khóc đến mức khản đặc: “Buông tôi ra,
anh là đổ khốn……’
Sự tuyệt vọng như dòng thủy triều nhấn
chìm lấy cô, Lí Hiểu Nhu cảm thấy mình giống
như một quả trứng gà đã bị bóc vỏ, cơ thể cô lộ
ra trước mặt Cố Thừa Trạch. Anh ta không biết
thương hoa tiếc ngọc chút nào cả, liền đặt cô lên
sô-pha, đôi chân thon dài trắng trẻo của Lí Hiểu
Nhu bị gập lên rồi dạng ra bằng một cách thô.
bạo. Do sợ hãi, đôi chân Lí Hiểu Nhu run rẩy, giọt
nước mắt tuyệt vọng lăn dài trên má cô. 18 năm.
nay, cô chưa từng để lộ thân thể trước mặt người
khác bằng cách nhục nhã như vậy! Huổng hồ.
người đàn ông này, còn là bạn trai của chị cô!
Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến
dục vọng của anh nhanh chóng tăng lên, tiếng
thở hổn hển của anh ngày càng lớn. Không chờ
đợi được mà kéo khóa quần mình xuống, hai tay
móc vào đùi cô, ra sức kéo cô xuống dưới cơ thể
mình….
Lí Hiểu Nhu đã khóc mệt, thế nhưng vẫn
không ngừng gào khóc: “Đừng…..“ Sự đau đớn
đến giằng xé ở nơi mềm mại được phóng đại vô.
số lần trong đầu Lí Hiểu Nhu, đau đớn khiến cô
bắt buộc phải giữ tỉnh táo. Giọt máu trinh chảy.
xuống theo đôi chân thon dài ngọc ngà của cô,
cuối cùng rơi vào lòng bàn tay anh.
Vậy mà vẫn còn trinh? Khóe miệng Cố Thừa
Trạch nở nụ cười mãn nguyện.
Anh bỗng cảm thấy một sự khoái cảm xấu
xa, phụ nữ của nhà họ Lí đều dành cho anh.
vào ghế sô-pha, cơ thể cô không ngừng động
đậy, muốn thoát ra khỏi cảm giác đau đớn như bị
nứt toác đang dâng trào. Thế nhưng, cảm giác
ấy giống như con ấu trùng bám lên xương tủy, cô
có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi.
Thế nhưng Cố Thừa Trạch dường như rất
mãn nguyện với phản ứng như vậy của cô, vỗ vỗ
lên má cô, cười hỏi: “Sướng không? Sướng thì
tên đi…… tôi muốn nghe.”
Trong đôi mắt sâu lắng của Cố Thừa Trạch
lộ rõ nụ cười đắc ý xấu xa, eo không ngừng
chuyển động một cách mạnh mẽ. Mỗi lần công
kích của anh đều như thể muốn cướp đi linh hồn
của Lí Hiểu Nhu, cơ thể cô bị ép uốn cong lại.
Trong đầu cô chỉ toàn là sự trống rỗng, thể xác
và tinh thần đều tan vỡ…… trình tiết của cô đã bị
một tên khốn nạn cướp đi như vậy.
Đối với Lí Hiểu Nhu mà nói, thời gian trồi qua
rất chậm, dường như cả một thế kỷ đã trôi qua,
hành động thô bạo đó mới ngừng lại. Cô cảm
thấy hình như hai chân mình không thể nào khép.
lại nổi, không ngừng run rẩy.
“Xoẹt xoẹt…..” Một âm thanh bỗng vang.
lên, dây thần kinh Lí Hiểu Nhu bống căng thẳng.
Tuy cô vẫn còn đang mơ màng, thế nhưng cô có.
thể nhận ra đây là âm thanh của đèn flash.
Chương 4: UY HIẾP SAU KHI BỊ CƯỠNG ĐOẠT
Lí Hiểu Nhu kinh hãi mở bừng mắt ra, nhìn
thấy một người phụ nữ lọc lõi già đời trang điểm
như hot girl mạng đứng sau lưng họ mà chụp.
ảnh. Không ngờ còn có kẻ thứ ba ở hiện trường,
tên khốn kiếp này còn sót lại chút lương tâm nào.
không vậy?
Cố Thừa Trạch rút mình ra khỏi cơ thể Lí
Hiểu Nhu, kéo khóa quần, tiện tay ném một
chiếc áo sơ mí lên người Lí Hiểu Nhu. Đôi giày da
bóng loáng và đắt tiền của hắn giẫm mạnh lên
chiếc điện thoại vỏ xanh gây chuyện, chiếc điện
thoại đáng thương bỗng chốc vỡ tan tành.
“Nhớ cho kĩ, nếu như cô nói bí mật này ra,
cô biết cái giá mình phải trả rồi chứ?” Hắn cẩm
lấy chiếc máy ảnh kĩ thuật số trên tay người phụ
nữ kia, lắc lắc tấm ảnh vừa mới chụp trước mắt cô.
“Nhìn thấy chưa? Nếu như cô muốn để chị
cô nhìn thấy cái này, cứ việc đi tố giác đi!”
Lí Hiểu Nhu run rẩy nhìn, trên màn hình máy
ảnh, dáng vẻ cô bị hắn đè nghiến dưới thân và
tách rộng hai chân vô cùng rõ nét. Nước mắt
nhục nhã chảy dọc theo gò má trắng mịn, mặt cô
xám ngắt như tro tàn.
Cố Thừa Trạch ung dung mặc lại áo vest,
chỉnh lại mái tóc rối, quay đầu dặn dò thư kí
Nona: “Nona, giữ chiếc máy ảnh kĩ thuật số này
cẩn thận cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc!” Nona không buồn
biến sắc, bình tĩnh và ung dung đi ra ngoài, tiện
tay đóng cửa lại.
Cố Thừa Trạch một lần nữa ghé sát vào tai Lí
Hiểu Nhu, dùng đầu lưỡi liếm dái tai cô, câu thì
thẩm nóng bỏng bên tai: “Lúc cô kêu rên trông
rất lằng lơ đấy… rất hợp khẩu vị của tôi! Chỉ bằng.
cô suy xét đến việc làm tình nhân bí mật của tôi,
thế nào nhỉ?”
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Lí Hiểu Nhu
bỗng chốc đỏ nhừ từ cổ đến tai như bị châm lửa
đốt: “Tên khốn kiếp!” Lí Hiểu Nhu cắn môi dưới,
vung tay định đánh hắn.
Bàn tay to của hắn khóa chặt cánh tay cô rí
hất mạnh ra.
“Muốn đấu với tôi sao? Lí Hiểu Nhu, cô
không có bản lĩnh đó, bây giờ không có, tương
lai cũng không đào ra nổi đâu.” Khóe miệng hắn
loáng thoáng một nụ cười gẵn, Cố Thừa Trạch
ung dung quay lưng đi, sải từng bước dài ra khỏi đó.
Trong phòng tắm, Lí Hiểu Nhu chỉnh mức
nước chảy mạnh nhất, nước nóng hòa cùng nước
mắt rơi đầy trên khuôn mặt cô. Lí Hiểu Nhu kì cọ
cơ thể đến bạt mạng, muốn rửa sạch hết những
dấu vết dơ bẩn nhục nhã kia.
“Rào rào!” Nước lạnh từ trên đỉnh đầu cô dội
xuống, mái tóc ướt sũng che khuất tầm nhìn, cô
ôm mặt ngồi xổm xuống sàn nhà đẫm nước, bật
khóc nức nở. Cố Thừa Trạch, tên ác ma khốn
nạn, tôi sẽ không buông tha cho anh đâu. Một
tiếng đồng hổ sau, Lí Hiểu Nhu xuất hiện dưới
tầng với vẻ hơi bất mãn,
“Hiểu Nhu, sao lâu thế em mới quay lại?” Lí
Tử Hàm chân thành hỏi, cô chỉ nhờ Lí Hiểu Nhu
đi lấy thuốc giúp mình thôi mà, sao đi hết hơn
một tiếng đồng hồ, nếu không phải vì khách
khứa quá đông, không dứt ra được thì cô đã đi
tìm em gái rồi.
Mái tóc ướt sũng của Lí Hiểu Nhu vẫn còn
dính vào góc trán, mặt mũi rầu rĩ. Đối với cô, một
tiếng đồng hồ này là cơn ác mộng.
“Chị ơi, Cố…” Lí Hiểu Nhu đau khổ phát hiện
ra, cô không thể nào gọi hắn một tiếng anh rể
như trước nữa rồi.
“Hiểu Nhu, em sao thế? Có phải khó chịu ở
đâu không?”
Lí Hiểu Nhu ra sức lắc đầu, như thể đã quyết
tâm lắm, cô nói: “Chị ơi, chị hủy nghỉ lễ đính hôn.
lần này đít”
Lí Tử Hàm nhìn cô với vẻ không thể tin nổi,
một lúc lâu sau mới cười cười: “Được rồi, con bé
này, thuốc của chị đâu?”
“Hoàng Ngân, thuốc của em ở đây.” Một
giọng nói trầm khàn quyển rũ của đàn ông vang
lên sau lưng hai chị em. Cơ thể hoang dã của Cố
Thừa Trạch xuất hiện trong tẩm mắt của hai
người, con ngươi đen như mực của hắn hiện lên
vẻ kiêu ngạo, khóe miệng cong thành một nụ
cười độc ác hoàn hảo, hắn lướt qua đôi mắt của
Lí Hiểu Nhu, như vô tình, như cố ý.
Chương 5: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA CHỊ GÁI
Lí Hiểu Nhu có tật giật mình, hoảng loạn
cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Cố
Thừa Trạch. Dường như người vừa bạo ngược là
cô chứ không phải hắn… Kinh tởm, thật kinh
tởm, thực sự quá kinh tởm.
“A Trạch, sao anh đi lâu như vậy?”
“Phải xã giao một chút.” Cố Thừa Trạch đưa
tay nhẹ nhàng ôm vai Lí Tử Hàm, biểu cảm trên
mặt tràn ngập quan tâm và cưng chiều.
“Phải ăn chút gì đó đã rồi mới uống thuốc
được, chúng ta đi ăn ít bánh ngọt nào.” Vô cùng
chu đáo và ân cần, hắn dường như đang cố ý ra
vẻ cho Lí Tử Hàm thấy. Ánh mắt vô tình lướt về
phía Lí Hiểu Nhu của hắn lại lộ vẻ trêu tức.
“Chị ơi… Tất cả những lời cô muốn nói đều
bị chặn lại trong cuống họng.
“Hiểu Nhu, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất
của chị cô, chẳng lẽ cô không có lời chúc phúc
nào à?” Cổ Thừa Trạch nhìn cô với ý đồ xấu.
Lí Hiểu Nhu ngước lên trừng mắt với hắn
bằng ánh mắt phẫn nộ, chỉ hận không thể dùng
ánh mắt mà đục vài lỗ máu trên gương mặt tuấn
tú của hẳn.
“Được rồi, Hiểu Nhu, hôm nay chị rất vui, em
đừng làm loạn nữa. Chị qua đó trước, lát nữa gặp
em sau nhé!”
Lí Tử Hàm dựa vào cánh tay Cố Thừa Trạch
như con chim nhỏ, từ từ bước khỏi đó. Chị cô lúc
thì cúi đầu nói nhỏ, lúc thì khiến Cố Thừa Trạch
mỉm cười. Lí Hiểu Nhu thấy tim mình đau đớn
quá, móng tay cắm ngập vào lòng bàn tay.
Cố Thừa Trạch với vóc dáng cao lớn và Lí Tử
Hàm trong bộ lễ phục dạ trắng muốt, trong mắt
tất cả mọi người là một đôi tình nhân hạnh phúc:
biết bao, nhưng trong mắt Lí Hiểu Nhu, tất cả
mọi thứ đều là giả dối. Lừa đảo, lừa đảo, tên lừa
đảo chết tiệt? Phải làm sao để chị cô nhìn nhận
rõ bộ mặt thật của tên khốn nạn này mà không.
làm chị tổn thương đây? Lí Hiểu Nhu chìm sâu.
Trong lễ đính hôn, tất cả khách quý đều
tặng họ những lời chúc chân thành nhất, hoa
tươi, tiếng vỗ tay, sâm-panh, pháo hoa… Cố
Thừa Trạch và Lí Tử Hàm sánh vai bên nhau,
cùng cắt bánh kem, cùng đeo nhẫn đính hôn. Từ
đầu đến cuối, trên khóe miệng anh ta vẫn giữ
nguyên nụ cười thâm thúy khó lường.
Lí Tử Hàm chìm đắm trong hạnh phúc, khi
trao nhẫn đính hôn, cô rơi nước mắt vì xúc động,
dùng giọng nói vừa run vừa khàn phát biểu:
“Cảm ơn lời chúc phúc của các vị quan khách,
đây là ngày… vui nhất trong cuộc đời tôi. Tôi sẽ
cùng Cố Thừa Trạch ân ái cả một đời, đến lúc đó
mời các vị tham gia hôn lễ của chúng tôi, một lần
nữa chứng kiến tình yêu của chúng tôi.”
Lí Hiểu Nhu đứng ở một góc lần khuất
không thấy rõ, mặt không cảm xúc nhìn lễ đính.
hôn hoang đường nhất thế giới. Cô cứ đứng mãi,
đứng đến khi hai chân tê nhừ, tâm trí hoàn toàn
trì trệ.
“Hiểu Nhu, con đang nghĩ gì thế? Buổi lễ đã
kết thúc rồi, sao vẫn chưa đi?”
“Bác cả, con, ừm, con biết rồi ạ.” Từ mười
năm trước, khi mẹ cô qua đời, ba cô không rõ
tung tích, Lí Hiểu Nhu đã ăn nhờ ở đậu trong nhà
bác cả. Mà Lí Tử Hàm là con gái duy nhất của
bác, cũng là chị họ của Lí Hiểu Nhu. Lí Hiểu Nhu
từ nhỏ đã không còn người thân thích nên vô
cùng thân thiết với Lí Tử Hàm.
Bác cả Lí Tuấn Kiệt chủ trì xong nghỉ lễ đính
hôn, hiển nhiên vô cùng phấn khởi. Cố Thừa
Trạch mới ngoài hai mươi đã trở thành chàng
tỉnh anh trẻ oai phong giữa chốn thương nghiệp,
việc làm ăn trong gia tộc len lỏi vào đủ các
ngành nghề, thế lực ở cả châu Á – Thái Bình
Dương và Âu Mĩ đều vô cùng lớn mạnh. Có thể
câu được con rể vàng như vậy, ông ta cảm thấy.
vô cùng vinh dự, công ty Thần Hoa sắp sập tiệm
của ông ta chắc chắn sẽ được cứu.
“Bác cả, chị con và Cố Thừa Trạch quen
nhau chưa đến một tháng đã vội vàng đính hôn,
đã thế hôm nay nhà họ Cố không có một ai đến
dự, bác không cảm thấy quá qua quýt hay sao?”
Trên gương mặt hơi sưng của Lí Tuấn Kiệt
hiện lên sắc đỏ ửng: “Hiểu Nhu, sao con có thể
nói như vậy, người trẻ tuổi các con chẳng phải
thịnh hành mốt “vừa gặp đã yêu’ lắm sao? Chị gái
con và cậu chủ nhà họ Cố là kiểu đấy đấy. Thực
ra lễ đính hôn là ý định của bác, chị con không
dám nghĩ như vậy đâu. Bác chỉ muốn cứu vấn
công ty Thần Hoa…”
Chương 6: NÊN TRỪNG PHẠT CÔ THẾ NÀO ĐÂY
“Nhưng mà, con cảm thấy chị con sẽ
” Lí Hiểu Nhu lầm bầm
không hạnh phúc đâu,
nói nhỏ, Lí Tuấn Kiệt ngắt lời cô với vẻ mất kiên nhấn.
“Con vẫn còn nhỏ, chẳng hiểu cái gì hết,
được rồi, đừng nói mấy câu linh tinh, để chị con
nghe được lại nó sẽ không vui đâu. Hôm nay
không còn việc gì nữa thì về trường đi!”
“Con biết rồi, bác cả.” Bác cả là một thương
nhân hay nịnh bợ. Tuy rằng cô không thích bác
lắm, nhưng dù sao cũng là bác ruột của mình
cho nên không dám cãi lại, nhưng lời muốn nói
sau cùng cũng bị nuốt ngược vào lòng.
Ngày hôm sau, trước cổng đại học XX của
thành phố S.
Một chiếc xe đua Ferrari màu đỏ rực huênh
hoang và ngang ngược dừng ngay giữa cổng
trường đại học. Dáng xe thuôn gọn, mui xe mở
bung, khoe vẻ giàu sang và kiêu ngạo. Bộ đồ da
bó sát người màu đen không thể nào che lấp
được vóc dáng nóng bỏng của Cố Thừa Trạch,
một chiếc kính râm màu đen hợp thời trang giấu
đi đôi mắt sắc bén của hắn. Hắn khoanh tay
đứng ngả người tựa vào cửa xe, ánh mắt hướng
về phía các cô cậu sinh viên ngây ngô đang
bước ra khỏi cổng trường.
“Oa, anh đẹp trai này ngầu quá, không biết
đang tìm ai nhì?” Các cô gái trẻ trẻ dừng lại, vây
lấy chiếc xe thành một vòng tròn từ đẳng xa, líu
tíu thảo luận, bong bóng màu hồng bay ngập.
trời.
Lí Hiểu Nhu ôm sách vở, ngơ ngác chen ra
khỏi đám bạn cùng trường, đang ngó nghiêng
xung quanh. Cố Thừa Trạch đi về phía cô.
Chẳng buồn thanh minh hay giải thích gì,
hắn đã kéo tay cô: “Lí Hiểu Nhụ, theo tôi lên xe.”
Lí Hiểu Nhu nhận ra ngay Cố Thừa Trạch, cô
sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, rụt tay lại, lùi về
“Buông Tôi ra, tôi không muốn!”
Cố Thừa Trạch nở nụ cười tàn ác: “Lẽ nào cô
không muốn lấy lại đoạn video đó sao?”
Lí Hiểu Nhu như bị sét đánh, cô mở to mắt,
Cố Thừa Trạch nói nhỏ: “Cung điện Versailles, số
99 đường ‘Tân Giang. Nếu như cô muốn, tối nay
đến tìm tôi.”
Cố Thừa Trạch nói rồi đứng thằng người, hai
ngón tay chụm lại, gõ nhẹ lên chính giữa hai
hàng lông mày của Lí Hiểu Nhu, động tác ấy vô
cùng gian xảo và ngang ngược. Trong tiếng hét
vang trời của đám con gái, chiếc xe của Cố Thừa
Trạch biến mất nơi đầu đường như sấm rần gió giật.
“Ý nghĩa của câu đó là, tôi chắc chắn sẽ ăn
thịt em!” Lê Quyên Quyên đứng cạnh Lí Hiểu
Nhu trong suốt quá trình kinh ngạc hô lên, cô
đẩy gọng kính, ghé lại nháy mắt ra hiệu với vẻ
hóng chuyện: “Hiểu Nhu, thành thật khai báo dĩ,
có phải hai người có gian tình gì không?”
Hai chữ “gian tình” như một đòn đả kích
mạnh mẽ với Lí Hiểu Nhu, cô quay đầu trừng mắt
với Lê Quyên Quyên: “Đồ mê trai.
thiểu năng nữa!”
Nói rồi quay người bước vội đi. Lí Hiểu Nhu
đạp xe đạp, chầm chậm hòa vào làn đường Tân
Giang. Đây là khu dành cho người giàu, rất xa
trung tâm thành phố ồn ào và đông đúc, phong
cảnh tuyệt đẹp, biệt thự độc lập, phải cách một
đoạn xa mới có một tòa. Khu vực này hướng mặt
về biển lớn, hai bên đường là thảm cỏ xanh mơn
mởn và hoda uất kim hương xinh xắn.
Từ xa xa, Lí Hiểu Nhu đã nhìn thấy một hàng
biệt thự màu trắng, bên trên để chữ “cung điện
Versailles”. Từ bên ngoài nhìn vào, chúng được
xây theo lối kiến trúc của các lâu đài Pháp cổ, rất
xa hoa và có khí thế. Lí Hiểu Nhu dừng xe trên
thảm cỏ, khóa lại, đeo cặp sách, đi về phía cánh
cổng sắt màu đen.
“Két!” Một tiếng phanh gấp vang lên sau
lưng Lí Hiểu Nhu, cô quay đầu nhìn lại thấy Cố
Thừa Trạch đang tháo chiếc kính râm xuống,
rướn người nhìn về phía cô, gương mặt tuấn tú
đầy vẻ thiếu đứng đắn.
“Lên xe” Giọng điệu vẫn vô cùng ngang ngược.
Lí Hiểu Nhu chậm chạp như một con rùa
nhích tới phía trước chiếc xe thể thao, do dự một
lát, cô quyết định ngồi ghế sau.
“Xuống ngay!” Cố Thừa Trạch vô cùng bực
mình! “Ngồi bên cạnh tôi đây này! Muốn lấy lại
video thì phải ngoan ngoãn.”
Lí Hiểu Nhu đành phải phục tùng hắn, xuống
xe rồi ngồi vào vị trí phó lái. Vì video kia, tôi nhịn,
tôi nhịn, tôi nhịn, Lí Hiểu Nhu tự thôi miên bản
thân như thế.
Chương 7: CÔ TỰ ĐƯA MÌNH ĐẾN
Chiếc xe im lặng lái vào bãi đỗ xe của biệt
thự, Lí Hiểu Nhu đi theo Cố Thừa Trạch như một
con cún nhỏ, hết nhìn trái lại ngó phải. Một dàn
người giúp việc và bảo vệ ăn mặc gọn gàng sạch
sẽ cung kính đứng trước cửa biệt thự, cúi người
chào Cố Thừa Trạch: “Chào cậu Lâm!” Âm thanh
vang lên vô cùng đồng loạt, như được huấn
luyện trong quân đội vậy.
Cố Thừa Trạch chỉ hờ hững gật đầu, khẽ
khàng ừ một tiếng. Lí Hiểu Nhu thầm oán, người
lắm tiền bị làm sao vậy, cứ lắm tiền là đều cặn bã
như vậy à?
Sau khi bước qua cánh cửa thủy tinh hoa lệ,
Lí Hiểu Nhu bỗng chốc sững sờ vì quá kinh ngạc,
cô còn tưởng mình đang bước vào cung điện
thời trung cổ. Cẩu thang hình xoắn ổc kéo dài
đến tận phòng khách, chùm đèn thủy tỉnh kỳ
công vô cùng hoành tráng, thảm lông cừu xa xỉ,
quầy bar tỉnh tế, ghế sofa dài phô trương…
Cố Thừa Trạch nới lỏng cà vạt, ném áo
khoác ngoài lên sofa. Hắn ngồi xuống, dùng ánh
mắt gian xảo nhìn về phía Lí Hiểu Nhu: “Qua
đây.”
Lí Hiểu Nhu nhanh chóng điều chỉnh cảm
xúc, quay về với hiện thực. Hai tay đan vào nhau,
cô lí nhí nói: “Đưa video cho tôi.”
“Qua đây, đừng chọc giận tôi!” Trong ánh
mắt của Cổ Thừa Trạch lóe lên vẻ độc ác.
Lí Hiểu Nhu rất tự giác hiểu rằng mình không
phải đối thủ của hắn, cô chầm chậm nhích tới,
ngồi xuống phần ghế sofa bên cạnh hắn.
Cố Thừa Trạch ấn nút gọi đường dây điện
thoại nội bộ: “Dì Nguyễn, rượu.”
Hai phút sau, một người giúp việc mang một
chai rượu vang đỏ và hai cái ly thủy tỉnh tới. Trên
chai rượu vang kia toàn tiếng Pháp, Lí Hiểu Nhu
không biết một chữ nào.
Ánh mắt sắc bén của Cổ Thừa Trạch nhìn
quay tôi?”
Lẽ nào phải nói vì hắn đẹp trai? Không được,
trong mắt cô, bây giờ anh ta chính là một đống
phân chó, vừa thối vừa cứng. Lí Hiểu Nhu căng
thẳng, đầu lưỡi bắt đầu xoắn vào nhau: “Tôi… tại
sao anh phải thu mua công ty Thần Hoa?”
Sắc mặt Cố Thừa Trạch tối đi, hắn hừ lạnh
một tiếng: “Đây là chuyện của đàn ông, hơn thế
nữa, tôi thu mua Thần Hoa thì có liên quan gì
đến cô, lại còn dám quay phim.”
Cố Thừa Trạch ghé lại gần Lí Hiểu Nhu với
vẻ mặt nguy hiểm, hắn bóp cằm cô, giở giọng
mỉa mai: “Thực ra chủ yếu là vì nhà họ Lí không
có một ai tốt đẹp cả.”
Lí Hiểu Nhu bỗng chốc đỏ nhừ mặt mũi, cô
hé miệng, câu mắng mỏ buột ra:
Trạch, anh là tên khốn nạn, nếu như nhà họ Lí
không có một ai tốt đẹp, tại sao anh còn đính
hôn với chị tôi? Tại sao còn làm như thế với tôi?”
“Với cô? Ha ha ha, Lí Hiểu Nhu, cô đúng là
ngu xuẩn hết chỗ nói, nếu không phải tự cô đụng
đến họng súng, tôi sẽ hứng thú với cô chắc? Cô.
tự tìm đến đó thôi.” Con ngươi đen như mực của
Cố Thừa Trạch trào ra khí chất điên cuồng, hắn
bóp cằm cô mạnh tay hơn. “Con gái nhà họ Lí
các cô sinh ra là để cho Cố Thừa Trạch này chơi
đùa, cô có hiểu không?”
Lí Hiểu Nhu khoàn toàn không ngờ, nhân
cách của Cố Thừa Trạch lại thối tha đến mức độ
này, trong lúc hổ thẹn và phẫn nộ đan xen, cô
vung tay tặng cho hắn một cái tát.
*Chát!” một tiếng vang dội, Dì Nguyễn sững
sờ, đây là con gái nhà nào sao dám đánh cậu
chủ! Sắp xảy ra chuyện đến nơi rồi! Lí Hiểu Nhu.
cũng sững người, cô đến đây để đòi lại video,
không phải đến đánh người.
Cố Thừa Trạch cong khóe miệng tạo thành
một nụ cười gian ác hoàn hảo, đưa tay tự vuốt
má mình, ánh mắt trở nên vô cùng nham hiểm.
Hắn giơ tay rót một ly rượu đầy, đặt vào tay Lí
Hiểu Nhu.
“Uống nó đi, tôi có thể coi như chưa có
chuyện gì xảy ra“
“Anh nói lời giữ lời chứ?”
“Không uống thì cút ngay cho tao!” Cố Thừa
Trạch rất mất kiên nhẫn, hắn lập tức gào rống lên.
Lí Hiểu Nhu nhìn về phía ly rượu đầy, chất
lỏng màu đỏ thẫm ấy thật giống máu. Cô không
còn lựa chọn nào nữa, bưng ly rượu lên dốc vào bụng.
Chương 8: LẠI MỘT LẦN NỮA BỊ ĂN SẠCH SẼ
Cả một ly rượu đầy bị cô tu hết sạch. Rượu.
này uống vào thì không cay, nhưng sau đó rất
ngấm. Lí Hiểu Nhu uống hết ly rượu đã bắt đầu
thấy như tỉnh như mơ rồi.
“Lăng, Cố Thừa Trạch, anh, anh, mẹ kiếp
anh nói lời phải giữ lời nhé… Ngón tay Lí Hiểu
Nhu run lẩy bẩy, cô chỉ vào khuôn mặt mơ hồ
của Cố Thừa Trạch mà buông tiếng chửi thề.
Câu nói kia còn chưa dứt, nụ hôn nóng bỏng
của Cố Thừa Trạch đã khóa miệng cô lại. Khoang
miệng cô ngập tràn mùi rượu nguyên chất, Cố
Thừa Trạch chẳng tốn mấy sức lực đã kéo được.
đầu lưỡi thơm ngọt nhưng hơi chậm chạp của
cô, nhấm nháp tư vị tinh tế mất hồn của nó. Quả
nhiên uống rượu từ miệng của phụ nữ mới là thứ.
rượu ngon nhất.
Trong lúc mơ màng, Lí Hiểu Nhu vùng vẫy
muốn đẩy Cố Thừa Trạch ra, nhưng cô chỉ đổi lại
được những nụ hôn mạnh mẽ hơn của hắn. Lí
Hiểu Nhu tê liệt vì cồn, toàn thân mềm như một
cục bông, hai má ửng hồng, nhũn oặt ngã nhào.
vào lòng Cố Thừa Trạch. Đôi mắt sáng trong của
cô nửa nhắm nửa mở, mái tóc đen rối loạn phủ
trên vai, tồn lên bờ vai tròn trịa trắng ngần, vẻ
đẹp ấy đúng là rung động cả linh hồn.
Hơi thở của Cố Thừa Trạch nặng nề thêm,
hắn thô bạo xé nát những trói buộc trên cơ thể
cô, đặt cô nằm thẳng trên sofa. Da dẻ cô nốn nà,
tinh tế, nụ hôn nóng rực của hắn men theo chiếc
cằm tỉnh xảo hướng xuống dưới, hôn lên bầu
ngực đầy đặn của cô mà không gặp trở ngại gì:
Cơ thể thuần khiết như thánh nữ khiến ngọn lửa
dục vọng trong hắn càng lúc càng cháy đượm.
Bàn tay to của hắn men theo tà váy tiến vào nơi
mẫn cảm của Lí Hiểu Nhu. Cảm giác khoan khoái
từ đâu ập đến, từng tiếng rên nóng bỏng thoát ra
từ miệng cô.
“Ưm..” Mái tóc dài của Lí Hiểu Nhu đung
đưa theo tiết tấu rung động của chiếc sofa. Cánh
tay trắng trẻo và mịn màng của cô buông thông.
xuống, bàn tay chạm phải tấm thảm lông cừu
mềm mại. Đường nét cơ thể của Cố Thừa Trạch
càng lúc càng rõ ràng trong tầm mắt cô…
Cơ thể mạnh mẽ của Cố Thừa Trạch ra sức
vận động nhanh và mạnh như một con ngựa. Nơi
thít chặt, mềm mại, ẩm ướt và nóng ấm của cô
khiển hắn như sụp đổ. Người phụ nữ chết tiệt
này, sao cô sinh ra lại hoàn mỹ như thế, Cố Thừa
Trạch này từng nếm vị vô số ả đàn bà rồi nhưng
trước giờ chưa từng được chạm vào thứ cực
phẩm nào như vậy.
Sau bốn mươi phút, cơn say cũng Lí Hiểu
Nhu cũng từ từ lui đi. Thứ rượu kia không mạnh,
chẳng qua tửu lượng của Lí Hiểu Nhu quá kém,
chỉ một ly như thế đã say rồi.
Cô nhìn người đàn ông đang rong ruổi trên
cơ thể mình mà đồng tử bỗng chốc nở to vô hạn.
Trời đất ạ, cô lại bị tên khốn kiếp Cố Thừa Trạch
chiếm hữu rồi. Cô suy sụp mất. Cánh tay thon
thon của cô vung về phía Cố Thừa Trạch: “Tên
khốn nạn, khốn nạn, tên lưu manh, tôi phải giết
chết anh…”
Cánh tay như đanh như thép của hắn kìm
giữ cánh tay mềm của cô, hắn cao một mét tám
bảy, nặng hơn sáu – bảy mươi ki-lô-gam, cô căn
bản không phải đối thủ của hắn. Hắn liên tục
đâm thúc một cách điêu luyện, cô khóc đến mức
mặt mũi toàn nước mắt, kiên cường phản kháng,
phản kháng mãi, cho đến khi cơ thể toàn mổ hôi,
chỉ đổi lại được những lần tiến công như chạy.
nước rút của hắn.
Tức giận, hổ thẹn và cả cảm giác ô nhục tấn
công, lúc này đây, cô chỉ muốn chết Lí đi cho
xong. Tiếc rằng, đến cả cơ hội đi chết cô cũng
không có, Cố Thừa Trạch khẽ gầm lên một tiếng,
gắng sức đâm chọc, sau cùng nằm phủ phục lên
cơ thể cô. Hai cơ thể dính dớp mồ hôi kể bên
nhau thật gần.
“Lí Hiểu Nhu, cô giả bộ thuần khiết làm gì,
có phải lần đầu tiên đâu.” Cố Thừa Trạch ngồi
dậy, nhìn cô với vẻ mỉa mai.
“Cổ Thừa Trạch, anh là tên cẩm thú, lưu
manh, cặn bã!”
Cố Thừa Trạch liếc cô một cái, quấn chiếc
khăn tắm trắng muốt quanh cơ thể, tiện tay lấy
một chiếc máy ảnh quăng vào mặt cô, hắn nói
với giọng chán ghét: “Thứ cô muốn đây, cút đi!”
Chương 9: TÔI MUỐN TRÚT GIẬN, MUỐN TRÚT GIẬN!
Lí Hiểu Nhu ôm cơ thể mình, co quắp trên
ghế sofa, móng tay cắm ngập vào đệm ghế, cô
cắn môi dưới, không cho phép bản thân bật khóc
thành tiếng.
“Cô ơi, cô có muốn đi tắm không…” Dì
Nguyễn có lòng nhắc nhờ.
*Đi đi, đi đi… Lí Hiểu Nhu khóc lóc gào lên,
cô tùy tiện mặc lại quần áo, ôm máy ảnh chạy.
nhào ra khỏi biệt thự nhà họ Cố, cô ghét người
nhà họ Cố, ghét tất cả mọi thứ của nhà họ Cố.
Cố Thừa Trạch nhìn theo bóng dáng cô với
vẻ giễu cợt, hắn nở nụ cười ác độc, con gái nhà
họ Lí, không một ai có được kết cục tốt đẹp đâu.
Bên bờ biển, Lí Hiểu Nhu ôm chặt hai chân
mình, ngồi trên một tảng đá, lặng lẽ nhìn về mặt
biển xa xa mà thẫn thờ. Gió biển không ngừng
thổi qua, thổi cho mái tóc dài đen nhánh của cô.
tung bay tứ tán. Lí Hiểu Nhu, mày thật dơ bẩn,
mày thật đê tiện, dám tự tìm tới cửa để hắn ta
làm nhục. Lí Hiểu Nhu cầm chiếc máy ảnh trong
tay, liều mạng đập nó lên nền đất, trút hết toàn
bộ cơn giận trong cơ thể lên chiếc máy ảnh,
dường như chiếc máy ảnh ấy là chính Cố Thừa
Trạch, cô phải giết chết hắn.
“Tôi đập chết tên khốn nạn nhà anh, đập
chết tên lưu manh nhà anh, đập chết tên cặn bã
nhà anh…” Chiếc máy ảnh nhanh chóng vỡ vụn,
cô vẫn chưa hả giận, vẫn tiếp tục quăng quật nó.
“Nhiều sức lực thế, sao ban nãy không thể.
hiện ra?” Một giọng điệu châm chọc vang lên
sau lưng, Lí Hiểu Nhu giật mình quay phất lại, Cố
Thừa Trạch đang khoanh tay mà đứng sau lưng
cô, nhìn cô với vẻ châm biếm. Đằng sau anh ta
vẫn là chiếc Ferrari phách lối và xa xỉ kia.
“Anh theo dõi tôi?” Lí Hiểu Nhu tức giận.
Cố Thừa Trạch trừng mắt nhìn cô với vẻ
chán ghét: “Lí Hiểu Nhu, cô đúng là thứ đàn bà
ngu xuẩn, thích chết cũng không đi xa một tí,
cách biệt thự chưa đến một trăm mét, muốn
không nhìn thấy cô cũng khó khăn đấy.”
Lí Hiểu Nhu đỏ nhừ mặt, đứng ở đây tuy
rằng có thể trông thấy nóc nhà mang tính biểu
trưng của cung điện Versailles, nhưng không gần
đến mức một trăm mét như hắn nói.
“Tên khốn nạn, tôi làm sao phải đi tìm cái
chết chứ, chết vì một người như anh thực sự
không xứng đáng!” Lí Hiểu Nhu nghiến răng
nghiến lợi, giơ chân đá chiếc máy ảnh đã vỡ nát
vào lòng biển cả, quay đầu đi ra thật xa.
“Nói cô ngu xuẩn cô còn không tin, chưa
kiểm tra máy ảnh đã…” Giọng nói vô cùng chế
nhạo, Lí Hiểu Nhu sững sờ, lập tức quay người
lại, xông về phía dòng biển.
Chiếc máy ảnh vỏ nhựa kia nổi lên trên mặt
biển, bị từng đợt sóng từ từ cuốn trôi ra xa.
Lí Hiểu Nhu vội vàng đuổi theo nó. Cũng
may mà bờ cát ở đây khá nông, Lí Hiểu Nhu bắt
được máy ảnh, lật tìm thẻ nhớ bên trong đó, lấy
thẻ nhớ tổi lại ném máy ảnh ra thật xa.
“Cố Thừa Trạch, anh là thứ cặn bã!” Lí Hiểu.
Nhu trừng mắt nhìn Cố Thừa Trạch một cách
hung dữ rồi quay đầu bỏ đi.
Phía sau cô bỗng có một cánh tay vươn tới,
kéo cô quay lại. Bàn tay lớn của hắn bóp cằm cô,
ánh mắt thâm sâu như sao xa, khóe miệng nhếch
lên một nụ cười đểu giả. Nếu như không tính đến
nhân cách của hắn, chỉ tính riêng khuôn mặt này.
cũng đủ hại nước hại dân, không biết đã khiến.
bao nhiêu thiếu nữ phải đau lòng.
“Bỏ tôi ra!” Lí Hiểu Nhu phẫn nộ gào lên.
“Lí Hiểu Nhu, cô kiêu ngạo gì chứ? Cô dựa
vào cái gì mà gào rống lên với tôi? Cô có tư cách
gì để mắng chửi tôi?” Cố Thừa Trạch đối mặt với
Lí Hiểu Nhu.
Người nhà họ Lí không có ai tốt đẹp, con gái
nhà họ Lí còn dám mắng hắn. Lí Hiểu Nhu dùng
ngón tay chỉ vào mũi Cố Thừa Trạch: “Nhân cách
của anh thấp hèn đến tởm lợm, đúng là thứ cặn
bã, thứ cặn bã, thứ cặn bã!”
“Cô cứ thử mắng thêm một câu nữa xem!”
Lửa giận của Cố Thừa Trạch bắt đầu cháy lên rồi.
“Anh chính là thứ cặn bạ, ba anh là thứ cặn
bã, mẹ anh cũng là thứ cặn bã… ưm…’ Lí Hiểu
Nhu chưa dứt câu, Cố Thừa Trạch đã hôn chặn
miệng cô, một nụ hôn dài như liều chết, hút sạch
không khí trong buồng phổi của cô.
Chương 10: LÀM TÌNH NHÂN BÍ MẬT CỦA TÔI ĐI
Lí Hiểu Nhu liều mình vùng vẫy, giơ chân
lên đạp vào đũng quần của Cố Thừa Trạch.
Cố Thừa Trạch đau đớn, phải buông
cô ra, sắc mặt hắn trở nên khó coi vô cùng.
Người phụ nữ chết bẩm này, sao lại khó thuần
phục như một con báo đen vậy, dám đá vào gốc
rễ sinh mệnh của hắn.
Thấy Cố Thừa Trạch ôm phần phía dưới và
nhíu mày với vẻ đau đớn, Lí Hiểu Nhu như một
đứa trẻ vừa gây ra tội lỗi, hoảng hồn quay người
cắm đầu chạy trối chết. Lí Hiểu Nhu lảo đảo chạy.
ra đường lớn, chặn một chiếc xe lại, về thằng nhà.
“Hiểu Nhu, em sao thế?” Lí Tử Hàm thấy
người Lí Hiểu Nhu ướt sững, tóc tai rối bù, mặt
mũi toàn là nước mắt chạy về nhà mà sững sờ.
“Con gái nhà họ Lí các cô sinh ra là để cho
Cố Thừa Trạch này chơi đùa, cô có hiểu không.”
Câu nói uy hiếp đáng sợ của Cố Thừa Trạch đột
nhiên hiện ra trong đầu Lí Hiểu Nhu, tại sao hắn
lại nói như vậy?
“Chị, em không sao đâu, em đến bờ biển
chơi với bạn, không cẩn thận bị ngã xuống biển
thôi.” Lí Hiểu Nhu tùy tiện bịa ra một lời nói dối.
Lí Tử Hàm nhìn Lí Hiểu Nhu bằng ánh mắt lo
lắng: “Sao lớn thế này rồi mà còn ngã xuống
biển? Haizz, sau này phải cẩn thận hơn đấy nhé,
lúc nào cũng lanh chanh lóc chóc, sau này chị
không ở đây nữa, em phải làm sao hả?”
Hốc mắt của Lí Hiểu Nhu cay xè, cố gắng để.
nước mắt không ào ào chảy xuống. Từ sau khi ba
mẹ gặp chuyện, chị là người đối xử với cô tốt
nhất. Nhưng, chị ơi, rốt cuộc em nên làm thế nào
đây?
“Chị ơi, em đi thay quần áo đã.” Lí Hiểu Nhu
siết chặt hai tay, cúi đầu đi qua người Lí Tử Hàm,
gắng gượng đi về phía phòng tắm.
“À phải rồi, Hiểu Nhu, ban nãy A Trạch cho
người mang đến mấy bộ quần áo, anh ấy nói lúc
đính hôn chưa tặng quà gì cho em, coi như bù đắp”
Lí Hiểu Nhu khựng lại, như thể có sét dội
trên đầu! Hắn cưỡng hiếp cô, cướp đi sự trong
trắng của cô, chỉ lấy mấy bộ đồ ra để bù đắp? Tôi
còn lâu mới cần đến quần áo của anh, đồ cầm
thú! Lí Hiểu Nhu mặc xong quần áo, đang xếp
quần áo vào túi du lịch thì cánh cửa phòng cô bị
đầy ra, Lí Tử Hàm xuất hiện ngay sau đó.
“Hiểu Nhu, em thu dọn quần áo đi đâu thế?”
“À, ba mẹ của Lê Quyên Quyên ra nước
ngoài du lịch rồi, em qua ở với cô ấy mấy hôm.”
Cô nhìn chị mình với vẻ buồn bã, không biết nên
nói gì mới tốt, bây giờ đầu óc cô rối loạn vô
cùng. Cô rất muốn nói bí mật đó ra, nhưng cô
không thể.
Lí Tử Hàm đặt hai chiếc váy lên giường của
cô, trên mặt chị cô là nụ cười mỉm.
“Mặc vào xem có thích không.”
Lí Hiểu Nhu chỉ liếc hai chiếc váy kia một cái.
Một chiếc váy dài màu xanh lá cây nhạt, phong
cách tối giản, đường may rất tinh xảo. Chiếc còn
lại gồm áo vải lụa voan và váy dài đến đầu gối
màu vàng nhạt, cả hai bộ đều là kiểu cách mà Lí
Hiểu Nhu thích, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ
thấy kinh tởm.
Lí Hiểu Nhu đẩy bộ váy về phía Lí Tử Hàm:
“Chị à, váy này hở hang quá, mắt mũi Cố Thừa
Trạch bị làm sao vậy! Mặc thế này đi ra ngoài sẽ.
bị người ta cười thối mũi, kiểu dáng thì lỗi thời
màu sắc thì lỗi mốt.”
“Hay là em cứ thử xem, chị thấy rất ổn mà.”
Lí Tử Hàm mỉm cười nói.
“Không đâu, đấy là vì Cố Thừa Trạch mua
nên chị thấy cái gì cũng tốt.”
Nụ cười trên mặt Lí Tử Hàm tắt ngấm, cô.
nhìn Lí Hiểu Nhu đang tức tối với vẻ nghỉ ngờ:
“Hiểu Nhu, có phải em có thành kiến với A Trạch
không? Sao gần đây em cứ bới móc khuyết điểm
‘của anh ấy vậy?”
Lí Hiểu Nhu thấy sống mũi cay cay, cô quay.
đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đúng thế, em có
thành kiến với anh ta, em không thích anh ta, em
rất ghét.” Đâu chỉ đơn giản là thành kiến, cô còn
hận mình không thể tự tay giết hắn kia kìa.
“Hiểu Nhu, em đừng như vậy, sau này gả
cho anh ấy rồi, chị vẫn sẽ tốt với em cơ mà. Chỉ
cần chị còn ở trong nhà, không có ai đối xử tệ
bạc với em đâu.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom