• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (1 Viewer)

  • Chương 5: Bố có yêu cô Ái Liên không?

Chúng nhốt Ái Liên chung với đứa trẻ rồi đứng xung quanh nhìn vào, mặc cho cô vừa đạp cửa vừa chửi bới om sòm mà chẳng người nào đoái hoài đến. Đôi bố mẹ của đứa trẻ thương con mà bất lực, vừa khóc thương vừa đau đáu trông theo.

Một gã nhỏ con nhất trong đám đàn ông ghé tai thầy Tào hỏi:

“Mình thiêu nó thật hả thầy?”

“Mẹ nó, con kia là bác sĩ nó đến đây lấy được lòng dân thì còn ai tin sùng mình nữa? Làm một lần cho chúng nó sợ.”

“Liên quan đến mạng người đấy thầy.”

Gã Thầy Tào nghiến răng túm cổ áo người đàn ông kia kéo sát lại gần, ánh nhìn mang tia tàn độc phóng vào ngôi nhà gỗ nhỏ nơi giam giữ Ái Liên và đứa nhỏ mà cất lời đe nẹt:

“Thì làm sao? Thằng oắt kia đằng nào cũng chết, ở cái xó rừng này chúng nó sợ ma rừng hơn công an. Đứa nào dám nói?” Diễn đàn Vietwriter.vn

Nhìn vẻ mặt nanh nọc, độc ác của gã thầy Tào, người kia cũng muốn lạnh sống lưng mà xum xoe bợ đỡ gã.

Những năm gần đây nhờ có chính quyền vận động bài trừ mê tín dị đoan, loại bỏ hủ tục mà những người như lão tự nhiên mất một nguồn thu.

Nên lão chạy vào xó rừng lừa phỉnh những người dân tộc thiểu số ít học như bố mẹ đứa bé mắc bệnh thủy đậu kia, bao năm nay chẳng sao, tự nhiên lần này bị Ái Liên phá đám nên mới độc ác muốn mạnh tay dằn mặt họ.

Sau khi đám người kia rời đi, Ái Liên cũng chửi mệt thì ngồi phịch xuống nền đất thịt ẩm ướt. Mẹ nó chứ, vứt người bệnh ở nơi này thì ai mà sống nổi?

Ái Liên siết chặt nắm tay ướt rượt được bao trong găng tay y tế đã bị thủng không ít do giằng co với đám người kia. Cô khẽ thở hắt ra, kéo khẩu trang còn mắc lại dưới cằm lên rồi đi lại gần đứa trẻ được đặt trên tấm ván gỗ, nó vẫn trong tình trạng sốt cao, thỉnh thoảng lại ho hen kéo cử đến co quắp cả người vào.

Cô vừa kiểm tra nhiệt độ cho đứa trẻ, đang định vạch áo nó lên xem thì nghe được tiếng thều thào gọi tên mình:

“Cô Ái Liên ơi!”

“Ai đấy?”

“Cháu này, cô có sao không?”

Ái Liên nghe được tiếng Hà Nhi thì mừng muốn rớt nước mắt. Cô men theo bóng nó thấp thoáng qua khe ván gỗ. Hà Nhi run rẩy đeo theo cái hộp y tế nặng trịch của Ái Liên đi về phía ô cửa nhỏ dùng để đưa đồ ăn thức uống cho người bị ma ếm trên nhà gỗ rồi đặt phịch cái hộp xuống đất.

“Sao cháu đến được đây?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Cháu đi theo chân bố mẹ bạn Lâm, họ đến nhưng bị thầy Tào đuổi về rồi cô ạ. Nhưng mà sợ lắm, ở đây nhốt người bị ma ếm đấy cô. Bây giờ phải làm sao hả cô ơi? Cháu nghe thầy Tào bảo chính ngọ ngày mai lập giàn thiêu để tế ma không thì nó bắt cả làng này.”

Ái Liên sửng sốt nhìn đứa bé, mặt nó đỏ gay gắt, trán đầm đìa ướt mướt mồ hôi, xen lẫn sự sợ hãi. Đúng là coi trời bằng vung mới dám tùy tiện bắt nhốt người như thế này, cô không thể ngờ thế kỷ hai mươi mấy rồi mà còn hủ tục lạc hậu như thế này nữa.

Ái Liên bặm môi ngẫm nghĩ, cô chợt lôi điện thoại trong túi quần ra, nhưng ngay lập tức gương mặt khả ái đã cau lại, cột sóng báo không có dịch vụ. Ái Liên lụng bụng chửi thề một câu:

“Chết tiệt.”

Cô chủ quan, quên mất là trong này không bắt được sóng mobi, bây giờ làm sao liên lạc được với bên ngoài? Hà Nhi ở bên ngoài thì cứ nhún nhảy, dập dình nhìn ngó xung quanh, chỉ sợ đám người của lão thầy Tào quay lại.

Ái Liên mở tin nhắn, nhắn một loạt tin dài rồi gửi đi, sau đó đưa cho Hà Nhi, dặn dò nó cẩn thận:

“Cháu cầm điện thoại của cô, đi thật nhanh về nhà, ngoài ấy có sóng tin nhắn sẽ được gửi đi. Người của đồn công an sẽ đến cứu cô. Nhưng cháu phải thật cẩn thận và đi thật nhanh nhé, trời bắt đầu tối rồi, ở trong rừng rất nguy hiểm. Đi thật nhanh rồi bảo mẹ cháu đến nhà trưởng thôn gọi người đến cứu cô đấy. Hà Nhi làm được không?”

Con bé có chút run sợ hết nhìn quanh lại nhìn Ái Liên, bắt gặp ánh nhìn đầy hi vọng của cô đặt lên mình thì phân vân lắm. Sau một hồi ngẫm nghĩ, Hà Nhi liền mím môi gật đầu:

“Cháu hơi sợ, nhưng cháu sẽ cố gắng.”

Con bé đón lấy điện thoại từ tay Ái Liên, cô còn cẩn thận hướng dẫn nó cách mở khóa, cũng để nguyên màn hình tin nhắn để phòng khi có mạng mà tin nhắn không tự động gửi đi thì Hà Nhi chỉ việc nhấn vào nút gửi lại là được.

Ái Liên nhận lấy cái hộp y tế mà con bé mang cho rồi đau đáu nhìn theo bóng nó dần biến mất trong tầm mắt.

Mặt trời vừa xuống núi thì trời cũng bắt đầu tối om. Chị Lường mẹ Hà Nhi vừa mới bất được rổ rau dền cơm mọc dại quanh nhà, đang định rửa thì có người hàng xóm tất tả chạy sang, giọng chị kia oang oang thu hút sự chú ý của chị. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Này, nhà hàng Mũi Ngọc gọi báo có đoàn khách ở lại qua đêm, gọi đi dọn phòng có đi không?”

“Bao giờ thế chị?”

“Luôn, nhưng ở lại qua đêm đấy, trưa mai đoàn trả phòng dọn dẹp xong mới trả tiền.”

“Bao nhiêu thế?”

“Như cũ. Đi không còn báo người ta.”

“Thế bác chở em nhé, em thay ù bộ quần áo rồi cất chìa khóa cho con bé với cô Liên đã. Cơm em nấu rồi, rau tí về cô cháu nó ăn thì nấu.”

“Ừ đi nhanh lên không người ta trông. Tối xừ nó rồi đây này.”

Sau khi nhận việc, chị Lường không rửa rau nữa mà để lên nóc cái bể, sau đó đi vào nhà thay bộ quần áo khác rồi khóa cửa nẻo cẩn thận, chìa khóa thì nhét vào dưới cái chậu cây đã chết ở góc sân. Hà Nhi biết chỗ mẹ nó hay giấu chìa khóa, việc chị Lường đi xuống huyện dọn phòng, rửa bát thuê cho mấy nhà hàng như thế này con bé từ lâu cũng đã khá quen. Việc ở nhà một mình, tự nấu ăn đối với Hà Nhi không có gì khó.

Trời tối sập xuống, Hà Nhi mượn ánh sáng của chiếc điện thoại dò dẫm từng bước chân, vùng rừng núi này không phải quá xa lạ, nhưng con bé nó sợ ma. Khi nãy vì muốn mau mau cứu cô Ái Liên và bạn học nên mạnh mẽ thế chứ, giờ chỉ có một mình làm con bé sợ chết khiếp.

Hà Nhi run rẩy vừa đi thêm mấy bước thì có tiếng cú lợn kêu văng vẳng, làm con bé giật mình, chân đạp phải đám lá khô mà trượt ngã.

Tiếng hét thất thanh vang vọng trong đêm tối va vào từng tán cây rừng, vài giây sau thì im bặt, chỉ còn tiếng cú đập cánh bay ra khỏi cành cây mà nó vừa đậu.

Ái Liên ở trong nhà gỗ bất giác giật mình, cô thảng thốt nhìn qua ô cửa nhỏ, trời tối thui chẳng thấy được thứ gì, sương đêm xuống nhiều nên bắt đầu lành lạnh.

Đứa trẻ kia đã bớt sốt, nhưng mệt mỏi không buồn nhúc nhích chân tay. Khi nãy bố mẹ nó đến mang theo một ít cháo và nước uống. Ái Liên cầu xin thế nào cũng nhất mực không nghe, họ nói người của thầy Tào đang canh ở ngoài kia, không ai được phép mang người đi đâu hết, như vậy là phản thầy, con ma rừng nó biết nó vặn cổ chết tươi.

Đồ ăn rất ít, Ái Liên không dám ăn, cô chỉ uống chút nước, cố dằn cơn đói cồn cào trong dạ dày, cháo phải để dành cho đứa trẻ.

Ái Liên đến bên nó, dỗ đứa trẻ ăn được một ít, nó cứ khe khẽ rên đau đầu với đau người.

“Cháu tên là Lâm đúng không?”

Thằng bé ở trong lòng Ái Liên khó nhọc gật đầu, những vết loét trên da thịt cứ râm ran ngứa ngáy như đang bị côn trùng gặm nhấm khiến đứa trẻ khó chịu, nó muốn đưa tay gãi thì bị cô giữ lại: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Không được gãi, sẽ làm vết loét lan rộng hơn. Cháu cố gắng ăn một chút cháo, cô không có thuốc chữa được bệnh này của cháu, nhưng có thuốc bôi sẽ đỡ ngứa hơn. Hi vọng Hà Nhi sẽ đưa người tới cứu chúng ta.”

“Cháu… cháu ngứa lắm… Cháu sắp chết phải không hả cô?”

“Không chết được. Cháu nghe lời cô ăn hết cháo, ngày mai cô đưa cháu đi bệnh viện.”

“Cháu bị ma ếm thật hả cô? Ma ếm không khỏi được đâu cô, thầy Tào mang vào rừng thì chỉ có chờ chết… hu hu hu…”

Nghe đứa bé nghẹn ngào mà Ái Liên càng căm tức đám người lớn ngu ngốc mê tín kia, lại càng lo không biết Hà Nhi đã về được tới nhà chưa nữa. Trời thì tối thui chẳng lấy một bóng trăng sao gì thế này, để một mình con bé đi lại trong rừng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Ái Liên sẽ không làm như vậy.

Sương đêm xuống càng lúc càng lạnh, Ái Liên vừa đói vừa rét cứ so người lại cố tạo sưởi ấm thân mình, đi suốt một ngày lại nhịn đói, cô cũng muốn kiệt sức đến nơi.

*bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Hơn mười giờ tối Khánh Huy mới xong việc, vấn đề an ninh và bài trừ mê tín dị đoan ở các huyện vùng biên tuy đã giảm bớt nhưng vẫn vô cùng nhức nhối, tuyến cơ sở đôi khi còn làm chưa chặt, chưa mạnh tay dẫn đến nhiều trường hợp đáng tiếc vẫn xảy ra, bởi vậy tuyến tỉnh hàng năm đều phải đưa đoàn thanh tra về kiểm tra và đôn đốc.

Hôm nay nghe trưởng công an cùng với chủ tịch xã báo cáo về vấn nạn mê tín dị đoan đã được bài trừ triệt để khiến đoàn thanh tra như gỡ được nút thắt trong lòng. Nhưng nếu họ biết được ở vùng hẻo lánh kia có hai mạng người đang gần kề mới cửa tử thì liệu có còn vỗ ngực tự đắc là chính quyền cơ sở đang kiểm soát tốt công tác dân vận và bám sát người dân nữa không?

Khánh Huy tắm rửa xong xuôi mới sờ đến điện thoại, cả ngày nay rất bận chẳng có thời gian mà động đến nó luôn. Anh sực nhớ tới Ái Liên thì định bụng gọi cho cô, nhưng chưa kịp gọi đi thì đã có điện thoại gọi tới. Nhìn vào màn hình đang nhấp nháy, Khánh Huy khẽ nhoẻn miệng cười.

Anh vừa nhấn nút nghe thì đầu bên kia con trai đã leo lẻo:

“Bố ơi Ốc này.”

“Ừ, sao giờ này còn chưa ngủ thế con?”

“Con không gọi được cô Ái Liên.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Nghe giọng ỉu xìu của nó khiến Khánh Huy bật cười, lại nhớ hôm qua lúc ở quán gà rán Ái Liên dặn Ốc một tuần này có thể không gọi được cho nó. Thấy bố im lặng, Ốc lại lên tiếng:

“Bố ơi cứ thế này thì bao giờ mới đến giai đoạn hai hả bố?”

“Giai đoạn hai là giai đoạn gì?”

“Người yêu đấy bố. Bây giờ mới là bạn gái mà bố toàn bị ghét thôi. Em bé nhà cô My biết lẫy rồi đấy bố, con cũng muốn có em bé.”

“Con biết là em nhà cô My biết lẫy luôn cơ à?”

“Vâng, cô Ái Liên khoe với con thế. Bảo là chú Bách khoe với cả bệnh viện, còn đăng cả “gờ nhíp” (clip) lên pha ke búc (facebook) nữa cơ bố ạ!”

“Mà con lấy mấy cái giai đoạn ấy ở đâu ra thế hả?”

“Cô Ái Liên bảo đấy. Con hỏi cô ấy là bao giờ thì cô mới lấy bố để làm mẹ của con? Cô bảo là bây giờ là bạn gái, rồi đến người yêu, rồi mới đến vợ. Bao giờ thì bố mới lấy được vợ đây bố?”

“Bố ơi!”

“Hả?”

“Con bảo”

“Ừ!”

“Mấy lần cô Ái Liên đến lớp đón, còn đã lỡ gọi cô ấy là mẹ rồi.”

“Cô ấy bảo gì không?”

“Con xin cô ấy cho con gọi là mẹ, nên cô ấy đồng ý. Mẹ chẳng bao giờ đi đón con nên cô giáo không biết, lúc cô Liên đi đón còn nói xấu cô đấy bố.”

“Nói gì?”

“Bảo làm mẹ mà vô tâm, suốt ngày công việc chả bao giờ thấy mặt, toàn đùn đẩy cho bà nội, làm cô cứ tưởng là bố mẹ ly hôn rồi cơ.”

“Cô ấy có bảo gì không?”

“Cô chỉ cười với xin lỗi cô giáo thôi. Cô bảo lần sau sẽ chú ý hơn, cô Liên hiền nhỉ bố nhỉ?”

Nghe con trai nói mà lòng Khánh Huy như vừa nhói lên một chút gì đó khó tả, anh càng cảm thấy có lỗi với thằng bé hơn vì không cho nó được một gia đình hoàn chỉnh. Anh chưa từng nghĩ một người mẹ lại thật sự quan trọng với con đến như vậy, chỉ đơn thuần cho rằng bản thân dành nhiều yêu thương cho Ốc hơn thì sẽ lấp đầy được những thiếu thốn ấy của con. Nhưng ngay lúc này Khánh Huy mới bàng hoàng nhận ra rằng, Ốc cũng chỉ là một đứa trẻ, nó hay hỏi anh tại sao mẹ không yêu nó, tại sao các bạn khác có mẹ đưa đón mà nó chưa bao giờ thấy mẹ đến trường đón… những lúc như vậy Khánh Huy chỉ biết ôm con vào lòng rồi im lặng hoặc có trả lời thì cũng không đúng đích mà Ốc muốn. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Bố ơi!”

“Bố đây, có vẻ con thích cô Ái Liên hơn cả bố nhỉ?”

“Ơ đâu, bằng nhau mà. Cô Ái Liên bảo là mặc dù bố đáng ghét nhưng mà bố rất yêu Ốc, yêu Ốc nhất trên đời phải không hả bố?”

Khánh Huy chợt nghẹn nào:

“Ừ, bố yêu Ốc nhất.”

“Ốc cũng yêu bố nhất, à bố ơi, còn cô Ái Liên thì sao?”

“Sao là sao?”

“Thế bố có yêu cô Ái Liên không?”

Ở bên này, mặt Khánh Huy đã ngắn tũn lại, anh thật sự muốn đổi chủ đề quá đi rồi. Thằng nhóc con này nó bị cuồng cô Ái Liên rồi hay sao ấy nhỉ? Cứ mở miệng thì cái tên ấy lại bắn ra đầu tiên, anh không biết có yêu Ái Liên hay không nhưng ghen tị với cô là chắc chắn có rồi đấy.

“Con trai, suốt ngày con cứ cô Ái Liên, cô Ái Liên thế hả? Nếu mà cô ấy lấy người khác thì chắc con cũng theo sang nhà người ta luôn hả?”

“Ơ làm sao mà lấy người khác được? Cô Ái Liên phải lấy bố chứ?”

“Con không hiểu được chuyện của người lớn đâu, con cứ mè nheo thế sẽ khiến cô ấy khó xử đấy biết không hả?”

Ốc không hài lòng phụng phịu đáp:

“Con không biết, cô Ái Liên đồng ý để bố tán cô ấy rồi còn gì nữa bố? Nếu cô ấy mà lấy người khác là tại bố dốt ấy. Hư… Ốc không biết đâu, Ốc chỉ thích cô Ái Liên làm mẹ Ốc thôi. Cô Ái Liên còn tặng vitamin cho cô giáo, nên là Ốc có hơi nghịch một tí cô cũng không mắng Ốc nữa đấy bố.”

“Thật hả? Vậy là cô Ái Liên hối lộ cô giáo à?”

“Tặng. Không phải hối lộ. Cô Ái Liên bảo là tặng em bé nhà cô giáo. Bố chả biết gì cả. Ai tặng quà sẽ được cô giáo quý hơn đấy bố.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ai bảo con thế?”

“Con nhìn thấy thế. Lúc buổi trưa cô cứ bắt Ốc ngủ, mà Ốc đã bảo không ngủ rồi. Thế mà cô cứ mắng, còn bạn Cò không ngủ, cô còn cho bạn ấy ngồi vào lòng xem điện thoại cùng nữa, tại mẹ bạn ấy hay tặng quà cho cô giáo mà, mấy lần Ốc thấy rồi. Nhưng mà từ hôm cô Ái Liên tặng quà, cô giáo lại yêu Ốc rồi, lúc con ăn chậm không quát con nữa.”

“Vậy ư?”

“Vâng, con nghe cô Ái Liên bảo với cô giáo như này này “Mong các chị ở trường để ý đến Ốc nhà em một chút, bố cháu làm ở cơ quan công an nên thời gian eo hẹp, ít giao lưu được với cái cô và sát sao với cháu. Nên là ở trường chỉ biết gửi gắm nhờ các cô lưu tâm đến cháu. Trẻ con nó dễ tủi thân, may mà được các cô yêu quý, Ốc nhà em về nhà hay khoe được các cô yêu với cho bánh kẹo lắm” thế là cô giáo lại cười híp cả mắt lại ấy bố. Mà hối lộ là gì hả bố?”

Khánh Huy chỉ ậm ừ, lại lảng sang chuyện khác mà không trả lời câu hỏi đó của con trai, anh nghĩ nó không cần thiết lắm. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với con trai, Khánh Huy nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, anh tự hỏi con cáo con kia chưa lập gia đình, mà sao lại có kinh nghiệm như vậy? Thời bọn anh đi học cũng nghịch như quỷ sứ mà có bao giờ bố mẹ phải tặng quà cho giáo viên đâu, nhưng Khánh Huy lại quên mất rằng mẹ anh hồi đó cũng làm trong ngành giáo dục, anh học trường công. Họ nể bà nội Ốc là chính, anh cũng hổ báo trường mẫu giáo chứ có phải hiền lành an phận đâu, không chọc tức cô giáo một vài lần thì cũng chẳng yên thân.

Ốc bây giờ cũng giống anh ở điểm ấy, nó tuy hay ốm vặt nhưng về độ hoạt bát thì có thừa. Nghĩ tới đây Khánh Huy chợt bật cười, có lẽ đây là thứ duy nhất mà anh biết mặc dù không theo mặt di truyền cũng khiến người đàn ông này vui vẻ.

“Cáo con em đang làm gì vậy?”

Khánh Huy khẽ lẩm bẩm trong miệng, rồi nhắn đi một tin y hệt như vậy, nhưng phía đuôi còn thêm một câu nữa, không biết người kia có nhận được ngay không? Anh úp điện thoại lên bàn rồi tắt điện đi ngủ, nhưng cứ chốc chốc lại quen thói với tay lấy điện thoại xem có tin nhắn nào gửi đến không mà lòng bồn chồn khó tả.

Dù rất mệt và đói, nhưng Ái Liên lại không tài nào chợp mắt được, cô cứ sợ trong lúc mình ngủ đám người thầy Tào kia sẽ ra tay làm hại đứa trẻ, với cả sợ bệnh tình của nó xảy ra biến chứng nguy hiểm hơn mà cô không phát hiện ra nên cứ ngồi trông nó.

Nhìn đứa trẻ Ái Liên lại nhớ Ốc và em trai Tuấn Kiệt, đứa bé này chỉ nhỏ hơn em trai cô một tuổi mà nhìn nó với Tuấn Kiệt khác xa một trời một vực. Đứa bé gầy hom, nếu không biết tuổi của nó, Ái Liên chỉ nghĩ Lâm tầm sáu, bảy tuổi là cùng, nhỉnh hơn Ốc một chút.

“Hưm, giá mà đồ đáng ghét kia biết mình ở đây thì thật là tốt, nếu anh ta xuất hiện cứu mình giống như trong phim ngôn tình ấy thì may quá rồi, biết đâu sẽ tha thứ cho anh ta một lần.”

“Thôi thôi, Ái Liên. Ngưng ảo tưởng đi, đời thực tàn khốc lắm, ngôn tình cái khỉ khô gì chứ? Anh ta còn chẳng thích mày, chỉ có Ốc thích thôi. Khánh Huy khốn kiếp, chỉ cần nghĩ tới anh là tôi lại nóng máu. Nhưng mà ông trời ơi có thể thương xót con một lần mà báo mộng cho bố Ốc đến cứu con được không? Chỉ một lần này thôi, rồi bắt con yêu anh ta cũng được…”

Ái Liên tự lẩm bẩm rồi lại tự chửi mình, hình như cô cũng bị lão thầy Tào kia làm cho trở nên mê tín rồi hay sao ấy nhỉ? Sao lại đi nghĩ ra được mấy điều viển vông như vậy chứ? Nhưng mà tức, sao mà chết dễ dàng như vậy được chứ? Đi làm từ thiện, bị bắt rồi thiêu sống? Ơ sao nó lại lãng nhách thế này? Diễn đàn Vietwriter.vn

Ái Liên cáu kỉnh vò đầu bứt tai, thật sự muốn đánh người ghê gớm. Nhưng mà cô mà chết thật thì Ốc sẽ buồn lắm nhỉ? Còn Khánh Huy, anh ta có buồn không nhỉ? Chắc chẳng buồn đâu, anh ta ghét cô đến như vậy cơ mà, có khi nào không có cô Khánh Huy sẽ thuận lợi quay lại với vợ cũ không nhỉ? Nhưng mà nghĩ lại thì hôm ấy người anh ta ra mặt bảo vệ là cô cơ mà, nếu… nếu không chết, cô sẽ không giận bố Ốc nữa, thề đấy.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, trên chiếc giường gỗ kẽo kẹt tiếng mọt đục, có một đứa bé gái đang nằm yên, hai mắt nhắm nghiền, cả người co quắp lại. Nó mơ hồ nghe bên tai có tiếng người nói qua nói lại văng vẳng, không phải chỉ có một mà đến mấy giọng nói khác nhau.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom