• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6 Một thai sinh ba, anh Lãng thật là trâu!

Chương 6: Một thai sinh ba, anh Lãng thật là trâu!

Tần Lãng tràn đầy tự tin nói: "Không sao, tôi sẽ dạy cô."

“Anh, anh bế?” Tô Thi Hàm một lần nữa bị kinh ngạc.

“Đương nhiên, thời gian phẫu thuật một tiếng rưỡi cũng đủ để tôi học được rất nhiều kỹ năng chăm sóc trẻ con.” Tần Lãng vừa nói vừa ôm lấy con trai lớn.

Động tác của hắn rất nhẹ, cố ý hơi hơi khom lưng cong chân, thuận tiện cho Tô Thi Hàm đang nằm cũng quan sát được.

“Cô nhìn này, lúc mà ôm bé thì phải để đầu nhỏ của nó đặt ở phía trong khuỷu tay phải mình, tay trái thì nâng đỡ lưng và eo bé. Bởi vì các bảo bối mới sinh nên cột sống còn mềm, vậy nên khi ôm phải cẩn thận chỗ này. Sau đó dùng cánh tay phải đặt dưới, bàn tay giữ cái mông nhỏ và chân. Đây chính là tư thế tiêu chuẩn.”

“Xem bảo bối nhỏ này có bao nhiêu hưởng thụ, chúng nó đều đã ngủ hết.”

Tô Thi Hàm nhìn chăm chú, ánh mắt mềm mại như hồ nước mùa xuân.

Cô không ngờ là Tần Lãng lại nghiêm túc đến thế, càng không ngờ hắn có thể nhanh chóng thích ứng với thân phận một người cha, lại còn học được nhiều thứ như vậy.

Có lẽ quyết định tìm đến Tần Lãng chính là điều tốt nhất cho bọn nhỏ.

“Cô vừa mới sinh xong, cơ thể còn rất yếu, mấy ngày này cứ để tôi bế bọn nhỏ là được, tôi ôm chúng đến cho cô nhìn. Ba đứa nhỏ thật sự rất đáng yêu.”

Nói rồi Tần Lãng cẩn thận bế ba đứa nhỏ tới chỗ giường bệnh đặt vào tay Tô Thi Hàm.

Nhìn ba khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm Tô Thi Hàm mặc dù không đành lòng nhưng vẫn phải nói:”Tần Lãng, tôi thấy…anh nên khiêm tốn chút. Đứa nhỏ vừa sinh còn chưa nảy nở làm sao có thể gọi là rất đáng yêu.”

Tần Lãng chẳng hề để ý cười tươi, ánh mắt nhìn bọn nhỏ tràn đầy yêu thương:”Tuy rằng chúng bây giờ so với tưởng tượng của tôi không quá giống nhau, nhưng mà tôi đã đọc qua tài liệu. Cục cưng nào mới sinh ra đều như thế cả, mềm mềm như này đã yêu muốn chết rồi.”

Quả là góc nhìn bậc cha mẹ, con của mình nên nhìn kiểu gì cũng thấy thích.

Tô Thi Hàm cúi đầu ngắm nhìn ba đứa nhỏ, đáy lòng ấm áp mà nở nụ cười.

----------------------

Sau khi sinh xong cơ thể Tô Thi Hàm suy yếu, không bao lâu thì ngủ, ba đứa nhỏ cũng ngủ. Tần Lãng ngồi trong phòng bệnh, ánh mặt trời buổi chiều từ cửa sổ hắt vào sau lưng hắn đầy ấm áp.

Hắn nhẹ nhàng kéo rèm cửa, lấy di động đi ra cửa gọi điện cho bạn cùng phòng.

“Alo. Lão Dương, mấy người các cậu có ai đang ở ký túc xá không? Giúp tôi việc này.”

Hôm nay Tần Lãng vội vàng đi đến đây, mặc dù đồ của Tô Thi Hàm và các bảo bảo đều được chuẩn bị thỏa đáng nhưng hắn thì không. Cái gì cũng không có mà bây giờ lại chẳng đi mua được vì trong phòng bệnh phải có người trông, chỉ có biện pháp nhờ bạn cùng phòng đem tới.

Lão Dương vừa nhận điện thoại thì Tôn Húc và Chu Kỳ ở bên cạnh lập tức bu lại, lão Dương bèn mở loa ngoài.

“Này Lãng ca, cậu cùng với hoa hậu giảng đường trường bên vui vẻ chứ hả?” Lão Dương vừa nói vừa cười đến đen tối.

Tần Lãng cong khóe miệng, giọng nói đầy vui sướng:” Nói cho các cậu một tin tức tốt, tôi đã lên chức bố rồi. Bây giờ đang ở bệnh viện để chăm mẹ bọn trẻ và mấy đứa nhỏ không ra ngoài được. Bọn cậu lấy giúp tôi ít đồ dùng hằng ngày mang đến đây, danh sách đồ dùng tôi sẽ gửi qua Wechat.”

Đầu bên kia điện thoại ước chừng nửa phút yên tĩnh, sau đó phát ra tiếng gào khóc như vượn như khỉ của ba người.

“Gào Gào Gào!”

Tần Lãng nhanh tay cúp địa thoại, nhắn mấy thứ đồ dùng rồi gửi qua Wechat cho lão Dương.

Từ trường học đến bệnh viện nếu đi xe buýt thì tốn khoảng bốn mươi phút, mà ba người này không nói hai lời, trực tiếp bắt xe chỉ hai mươi phút đã đến.

Trên đường đi ba người vẫn còn cực kỳ kích động.

“Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới. Anh Lãng của chúng ta quá trâu bò. Vậy mà hai được bông hoa bên trường đại học Thượng Hải, đã thế lại còn sinh con cho hắn.”

“Giá trị nhan sắc của anh Lãng nhà chúng ta nhất định là thuộc vào loại bất phàm, ha ha.”

“Đợi đã, vừa rồi có ai chú ý tới việc anh Lãng nói “mấy đứa nhỏ” không? Hai người nói xem đây là Lãng ca nói sai hay là bảo bảo không chỉ có một?”

Một câu nói của Chu Kỳ khiến cho cả Dương Bân và Tôn Húc đều kinh hãi.

“Hôm nay nhìn bụng của hoa hậu giảng đường Tô thì quả thật giống như không phải chỉ một đứa.”

Mặc dù có lường trước được việc Tần Lãng có thể có hơn một đứa nhỏ, nhưng khi đến bệnh viện, nhìn thấy ba đứa nhỏ thì ba người bạn cùng phòng vẫn không khỏi giật mình.

Lão Dương vừa che miệng Chu Kỳ và Tôn Húc vừa nhìn về phí Tần Lãng hò hét trong yên lặng.

Tần Lãng nhìn qua ba đứa nhỏ và Tô Thi Hàm đang ngủ say, nhanh chóng đá bọn hắn ra ngoài.

Đứng ở hành lang bệnh viện, Dương Bân phấn khích lôi kéo tay Tần Lãng,”Trâu bò. Anh Lãng thật sự quá trâu bò.”

“Một thai tam bảo, anh Lãng của ta vĩnh viễn là thần.”

“Là con trai đầu hay con gái đầu thế anh Lãng?” Tôn Húc hai mắt sáng lấp lánh hỏi

Tần Lãng cười nói:” Con trai ra trước, hai đứa nhìn giống nhau là con gái.”

“Một trai hai gái. Ông trời ơi, anh Lãng đây là một lần được cả nếp lẫn tẻ, lại còn hai gái nữa chứ. Thật là làm cho người ta ao ước!” Tôn Húc hâm mộ nói.

Dương Bân vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Đừng hâm mộ điều xa vời này nha tiểu Tôn, cậu không có loại thực lực này đâu.”

Tôn Húc trong lòng mặc dù vẫn còn chua xót nhưng nhìn khuôn mặt tức giận của Tần Lãng thì đành nhận mệnh, lắc lắc đầu nói: “Không có gì so sánh được, không có gì so sánh được. Anh Lãng đỉnh nhất.”

“Lần này anh Lãng xấu tính thật. Chuyện lớn như vậy mà không nói năng gì cả, cậu cùng vị hoa hậu giảng đường họ Tô kia qua lại từ lúc nào thế? Sao tự nhiên lại thành bố của ba đứa trẻ?”

Tần Lãng lên chức, bọn hắn đều cảm thấy vui vẻ nhưng việc này xảy ra quá bất ngờ.

Tần Lãng biết bạn ý nghĩ trong lòng bọ họ, hào phóng nói: “Việc này kể ra rất dài dòng, nhưng mà bọn nhỏ thật sự là của tôi.”

Ba người nghe xong ngay lập tức bèn vui mừng.

“Vẫn là anh Lãng cao tay, yên lặng làm đại sự, ôm được hoa hậu giảng đường đại học Thượng Hải trong tay không nói, lại còn trực tiếp đẩy nhanh hai bước, dễ dàng ôm được cục cưng.”

“Lãng ca, bọn tôi còn cao hứng thay cho cậu đó.”

“Nhưng mà Lãng ca, một lần sinh ba thì tốt thật nhưng mà tiêu xài cũng lớn. Nuôi một lúc ba đứa thực sự không đơn giản, cậu còn bất ngờ không chuẩn bị, có đủ tiền không? Bọn tôi trên đường tới đây nhẩm qua, trong tay mấy huynh đệ còn chút ít, nếu cậu không có thì cầm trước dùng đi.”

Tần Lãng cười lắc đầu, vỗ vỗ bả vai bọn họ nói: “Yên tâm, anh Lãng của mấy cậu đã làm bố rồi mà còn không tính được chuyện này ư? Đến tiền chăm mẹ bọn trẻ cũng có đủ cả.”

Ba người nghe hắn nói như vậy cũng tin tưởng, “Anh Lãng của chúng ta xem ra là người thâm tàng bất lộ, ha ha.”

“Nếu vậy thì bọn tôi không cùng cậu khách sáo đẩy qua đẩy lại nữa. Cậu không cần tiền nhưng hồng bao thì phải thu, đây là của chúng tôi lì xì cho cháu gái cùng cháu trai.”

Bọn họ cầm một phong bao lớn đỏ thẫm nhét vào tay Tần Lãng.

“Được, tôi nhận hồng bao này, chờ đến khi làm tiệc cho bọn nhỏ mấy cùng đến uống rượu chúc mừng.”

Bốn người náo loạn một lúc, Tần Lãng nhanh chóng tiễn bọn hắn. Mặc dù Tô Thi Hàm vẫn còn đang ngủ không biết lúc nào mới tỉnh nhưng Tần Lãng không muốn ở ngoài quá lâu sợ lúc cô tỉnh mình không biết.

Đưa đám bạn cùng phòng tới thang máy Tần Lãng lập tức trở lại, vừa vào đến cửa chợt nghe thấy tiếng chuông di động reo liên hồi.

Hắn nhanh chóng ấn tắt chuông nhưng vẫn không kịp, Tô Thi Hàm đã tỉnh dậy.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, người vẫn chưa tỉnh ngủ mà nói theo phản xạ, “Điện thoại của tôi hay của ai vậy?”

Tần Lãng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại nói, “Là Lâm Tiêu gọi, có nghe không?”

Tô Thi Hàm gật đầu, Tần Lãng đem điện thoại đến nhấn nút nghe, mở loa ngoài đặt bên gối. Tuy bác sĩ không có nói qua về việc sử dụng di động, mà Tô Thi Hàm thân thể còn chưa hồi lại sức, không thể làm loại động tác lớn như đưa tay nhận điện thoại.
Chương 7 Người một nhà

Chương 7: Người một nhà

Điện thoại vừa kết nối, Tô Thi Hàm chưa kịp nói chuyện, thì một giọng nữ đầy gấp gáp và lo lắng ở bên kia truyền đến.

“Cậu đi đâu vậy Thi Hàm? Dì bảo mẫu nói cô ra ngoài đã một ngày sao đến bây giờ vẫn còn chưa về?”

“Cậu có biết mình đã mang thai tám tháng rồi hay không hả? Mang thai ba đứa, cái bụng lớn như vậy mà đi ra ngoài, con trai, con gái nuôi của tớ sẽ rất mệt đó.”

“Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ đi đón.”

“Tiêu Tiêu, tớ vừa mới sinh xong, đang ở bệnh viện.” Tô Thi Hàm vừa nhỏ giọng nói, vừa nhìn ba tiểu bảo bối bên kia, bọn nhỏ ngủ thật ngon, cô sợ bọn nhỏ bị đánh thức.

“Cái gì? Sinh rồi á? Dự sinh không phải còn một tháng nữa mới tới hay sao? Vậy câu bây giờ ở một mình..”

Lâm Tiêu nói không ngừng nghỉ, Tô Thi Hàm có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Tần Lãng, hắn nói: “Tôi đi ra ngoài một chút, vài phút thôi, ở ngay tại bên ngoài phòng nên có việc gì thì cô cứ gọi tôi.”

Tần Lãng nghe ra đầu dây bên kia là bạn thân của Tô Thi Hàm, hai người nói chuyện hắn cũng không tiện nghe.

“Chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng của đàn ông!” Lâm Tiêu dò hỏi, giọng nói đầy lo lắng.

Tô Thi Hàm nhẹ nhàng trả lời: “Không có chuyện gì.”

Sau đó cô đem chuyện xảy ra ngày hôm nay kể rõ đầu đuôi cho Lâm Tiêu biết.

Cả người Tô Thi Hàm yếu ớt, giọng cũng có phần thều thào, lại lo lắng ảnh hưởng các tiểu bảo bối đang ngủ nên nói ngắt quãng.

Chờ Tô Thi Hàm nói xong thì Lâm Tiêu cũng sắp tới bệnh viện.

“Vậy nên hôm nay ở cạnh cậu suốt là bố của bọn trẻ cũng là người mà tám tháng cậu mang thai chưa một lần xuất hiện sao?”

Tô Thi Hàm biết Lâm Tiêu đối với Tần Lãng ít nhiều có chút bất mãn.

Vì Lâm Tiêu là bạn thân của cô, trong tám tháng thai kỳ cô ấy là người thường xuyên giúp đỡ. Mặc dù cô đã nói với Lâm Tiêu rằng mình không cho Tần Lãng biết, nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm thấy xảy ra chuyện như vậy thì Tần Lãng không nên biến mất tăm mất tích.

“Tiêu Tiêu, đừng nói thế. Hôm nay nếu không nhờ có Tần Lãng thì tớ không thể nào xoay sở nổi. Chuyện có con anh ấy cũng vừa mới biết thôi, mà đã có thể thích ứng và giúp đỡ mình tốt như vậy. Cậu không biết mình bất ngờ thế nào đâu. Thật sự rất biết ơn anh ấy.”

“Mình sắp đến rồi, mấy phút nữa thôi, chúng ta gặp mặt nói chuyện sau.”

Lâm Tiêu vừa cúp điện thoại một lát thì Tần Lãng trở lại.

“Vừa rồi là bạn thân của tôi, lúc tôi mang thai là cô ấy chăm sóc. Biết tôi sinh nên cô ấy có chút kích động, anh đừng để bụng nhé.”

Tần Lãng chuẩn bị cho Tô Thi Hàm một ít nước ấm, dùng ống hút giấy cắm vào đặt bên môi cô. Đúng lúc Tô Thi Hàm đang khát, bèn nghiêng nghiêng đầu uống mấy ngụm.

“Tôi hiểu, hai người quan hệ chắc hẳn rất tốt. Bạn cùng phòng của tôi mới vừa rồi cũng gào rất to. Bọn họ như thế đều là vì quan tâm chúng ta.”

Tô Thi Hàm kinh ngạc hỏi: “Bạn cùng phòng của anh từng đến?”

“Ừm. Lúc cô đang ngủ, tôi đuổi bọn hắn ra ngoài. Bọn họ còn cho các bảo bối một cái lì xì, đây là lần đầu tiên ba bảo bối được nhận lì xì đó.”

Tần Lãng đặt bao lì xì ở đầu giường, đầy cưng chiều nói: “Cái này để cho mẹ bọn trẻ thay chúng giữ.”

Tô Thi Hàm nhìn ba cái lì xì có chút ngẩn ra.

Tần Lãng đưa lì xì của bạn cùng phòng hắn cho nàng bảo quản ư?

Loại cảm giác này, giống như hai người đã trở thành người một nhà?

Trong lúc Tô Thi Hàm thất thần, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra. Lâm Tiêu nhảy vọt vào với khuôn mặt tức giận, trực tiếp nhào về phía giường bệnh, ngăn Tần Lãng và Tô Thi Hàm ra.

Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn, thì thấy đây là một người có khuôn mặt anh tuấn. Nhưng khi nghĩ tới thân phận của Tần Lãng thì không khỏi nhíu mày.

“Tần Lãng, đây là bạn thân của tôi, Lâm Tiêu, Còn đây là Tần Lãng, anh ấy là…”

“Tớ biết, đây là cái người tám tháng mang thai chưa một lần xuất hiện, bố của mấy bảo bối đúng không.” Lâm Tiêu nói đầy công kích.

Tần Lãng ngược lại, chẳng để ý mấy lời này. Tô Thi Hàm nhịn không được nháy mắt ra hiệu cho bạn thân.

“Lâm tiểu thư, Tô Thi Hàm vừa mới sinh xong, vết mổ còn chưa có khôi phục. Cô ngồi bên giường nói chuyện với cô ấy là được.”

Tần Lãng nói xong thì đi tới chỗ xe đẩy của em bé, ba tiểu bảo bối đoán chừng vừa mới bị tiếng mở cửa đánh thức, miệng nhỏ cong cong lập tự oa oa khóc lớn.

Một tiếng khóc này khiến cho mấy người lớn trong phòng đều bị chấn động.

Lâm Tiêu vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Lãng quen tay quen việc bế bé lên, đặt ở trong ngực mà nhẹ nhàng dỗ dành.

Một người con trai ôn nhu như vậy thật là hiếm thấy.

Tô Thi Hàm nghe thấy bọn nhỏ khóc cũng lo lắng nhìn qua, thấy Tần Lãng đã chiếu cố tốt thì yên tâm.

Ba bảo bảo cũng ngoan, ở trong ngực Tần Lãng nhanh chóng nín ngay.

“Các tiểu bảo bối đã tỉnh, ta ôm chúng nó ra hành lang một chút.”

Hắn để lại phòng bệnh này cho hai người.

Tần Lãng vừa đi, Tô Thi Hàm lập tức nói: “Tiêu Tiêu, cậu đừng làm thế với Tần Lãng, anh ấy như vậy đã là làm tốt lắm rồi.”

Lâm Tiêu liếc cô một cái, tức giận nói: “Con ngốc này, người ta xuất hiện mới được mấy giờ mà cậu đã bị thu phục rồi? Tám tháng vừa rồi là một mình cậu chống đỡ đó.”

“Nhưng đó là do anh ấy không biết chuyện, đâu thể trách anh ấy được.”

Lâm Tiêu nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra hành lang, Tần Lãng đang ôm mấy bảo bảo, dáng vẻ cúi đầu dỗ dành bọn chúng, có lẽ cũng không hoàn toàn trách hắn được.

Im lặng không tiếp tục vấn đề đó nữa, Lâm Tiêu hỏi tình hình sức khỏe của Tô Thi Hàm xong thì tìm một lý do ra ngoài.

Tần Lãng nhìn Lâm Tiêu tới, hắn không hề cảm thấy bất ngờ.

“Tần Lãng, tôi với Tô Thi Hàm quen biết nhau đã mười năm, có mấy lời tôi muốn nói thẳng với anh. Tám tháng vừa rồi tôi không quan tâm anh ở đâu, nhưng bây giờ anh đang chỗ này thì tôi muốn hỏi anh một câu, bọn nhỏ cùng Thi Hàm sau này anh tính sắp xếp thế nào, anh đang có dự định gì?”

“Bảo bảo cùng mẹ bảo bảo đương nhiên là tôi chăm sóc.”

Lâm Tiêu nghe vậy, mặt lạnh nhưng cũng không có nói thêm gì nữa, lấy trong túi xách ra một xấp tiền đưa cho hắn.

“Tiền này anh cầm lấy đi, Thi Hàm mấy tháng nay một thân một mình cực khổ rồi. Chỗ này là tiền thưởng của tôi vừa mới được phát, hai người bây giờ hẳn là cần.”

“Lâm tiểu thư, ý tốt của cô tôi xin nhận, nghe Thi Hàm nói gần đây cô thường xuyên chăm sóc cô ấy. Nhưng mà sau này cho dù là vấn đề về vật chất hay là sinh hoạt thì cô ấy cũng có tôi rồi, cô yên tâm đi.”

Lâm Tiêu không nghĩ Tần Lãng sẽ nói thế, không khỏi có chút sửng sốt chớp mắt, nhưng vẫn kiên trì đưa tiền cho Tần Lãng: “Cầm đi, đây là tôi lì xì cho con trai con gái nuôi.’

“Tôi đi đây. Tối nay lại đến.”

Lâm Tiêu nói xong, đi thẳng không quay đầu lại. Tần Lãng nhìn bóng lưng của cô lại nhìn xấp tiền trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu, ôm bọn nhỏ cùng tiền trở về phòng bệnh.

“Thi Hàm, đây là Lâm tiểu thư lì xì cho ba tiểu bảo bối.”

Tô Thi Hàm nhìn xấp tiền trên mặt bàn, mí mắt giật giật. Cái này ít cũng phải năm ngàn, chắc là tiền thưởng của Lâm Tiêu..

Vừa nhận được tiền thưởng đã đưa cho cô.

Tình cảm bực này Tô Thi Hàm ghi tạc trong lòng.

Tần Lãng đặt mấy tiểu bảo bối đang ngủ yên trong lòng vào xe nôi, bọn nhỏ vừa mới nằm xuống thì đã méo miệng muốn khóc.

Tần Lãng cảm thấy tim nhìn trong nháy mắt bị chạm đến, hắn nhanh chóng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của bé, lại ôn nhu trấn an. Ba đứa nhỏ lúc này mới chậm rãi yên tĩnh ngủ lại.

Trông thấy con gái nằm ngủ, ông bố trẻ Tần Lãng thở dài một hơi, trên mặt lộ ra ý cười đầy vui vẻ.
Chương 8 Năng lực chữa lành bằng nụ cười của ba tâm can bảo bối

Chương 8: Năng lực chữa lành bằng nụ cười của ba tâm can bảo bối

Đúng lúc này, đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống.

“Đing, kiểm tra thấy mẹ bọn trẻ của ký chủ cần phải ăn uống, ký chủ cần kích hoạt kỹ năng nấu nướng cho người ở cữ.”

Hả? Tô Thi Hàm đói bụng?

Tần Lãng quay đầu lại nhìn thì đúng lúc thấy Tô Thi Hàm cúi đầu nhìn cái bụng, vẻ mặt có phần ngơ ngác. Khi thấy hắn đang chú ý tới mình thì còn đỏ mặt.

Bộ dạng này cũng thật là đáng yêu.

Tần Lãng không tự chủ được mà cười cười, nha đầu ngốc này, đói bụng thôi chứ có cái gì mà ngượng ngùng.

Hắn đi đến bên giường, giúp Tô Thi Hàm đắp chăn kín lại, nói: “Thi Hàm, đã đến giờ ăn cơm tối rồi, cô tỉnh đúng lúc lắm, tôi xuống lầu mua chút đồ ăn cho chúng ta.”

Tô Thi Hàm không nghĩ Tần Lãng lại là người chu đáo thế, cô chỉ mới nghĩ mình hơi đói mà anh đã lập tức phát hiện ra.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh, Tần Lãng.”

Tần Lãng gõ nhẹ lên trán cô một cái, cười nói: “Nói cảm ơn với tôi làm gì, về sau không cần nói từ này với tôi.”

Tần Lãng ta khỏi cửa phòng bệnh, lập tực kích hoạt hệ thống kỹ năng vừa mới có trong đầu.

Trong một cái nháy mắt vô số bữa cơm dinh dưỡng cho người ở cữ hiện ra. Cảm giác như đầu óc hắn được mở thêm một tầng nữa, thật sự sảng khoái mà lật xem.

Phụ nữ vừa sinh xong cần ăn kiêng cái gì, cơm ở cữ cần bổ sung chất dinh dưỡng nào, hắn xem một mạch, cái gì cũng muốn thử.

Đã có kỹ năng này thì cơm ở cữ cho mẹ bọn nhỏ đương nhiên là do hắn tự mình làm.

Tần Lãng mượn cái bếp sau của bệnh viện, đầu bếp nghe nói người trẻ tuổi đẹp trai này muốn nấu cơm cho mẹ bọ nhỏ, không nói hai lời lập tức người vị trí. Thở dài nói, “Người trẻ tuổi bây giờ tình cảm thật tốt!”

Thân thể Tô Thi Hàm hiện giờ chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng. Nhưng kể cả có như thế thì Tần Lãng cũng muốn làm cho ra trò.

Nửa giờ sau, Tần Lãng đem cơm lên.

Cùng lúc đó, Lâm Tiêu ra ngoài mua đồ cũng quay về, bao lớn bao nhỏ một đống đồ cần dùng của trẻ sơ sinh và mẹ, trong tay cầm một hộp lớn.

Lâm Tiêu và Tần Lãng vào phòng, cùng nhau đặt cơm ở cữ lên bàn cơm nhỏ trên giường bệnh.

“Thi Hàm, cơm ở cữ này tớ đi mấy cửa tiệm mua cho cậu đó, dinh dưỡng cân đối, sắc hương đều đầy đủ, cậu nếm thử đi.”

Lâm Tiêu mở hộp cơm, bên trong là một đống đồ ăn lớn nhỏ, món chay món mặn đều có, còn có cả canh, cháo, chủng loại đầy đủ.

Nhưng Tô Thi Hàm nhìn canh móng heo bên trên có một lớp váng dầu, dạ dày cảm thấy có chút khó chịu.

Lâm Tiêu chú ý tới bữa tối của Tần Lãng, nhíu mày nói: “Tần Lãng, Thi Hàm vừa mới sinh xong, cơ thể rất yếu, ăn đồ ăn phải chú trọng dinh dưỡng, sao có thể ăn đồ ăn căng tin bệnh viện được?”

Tần Lãng một bên mở ra lồng ăn, nói: “Đây là tôi mượn bếp nấu của bệnh viện làm.”

“Thi Hàm, cô bây giờ chỉ được ăn một chút đồ ăn lỏng thôi, tôi làm cho cô cháo yến mạch củ sen bổ sung thể lực, còn có canh gà giải nhiệt tiêu viêm. Đồ ăn kèm là món khoai mỡ và bí đỏ xay nhuyễn. Hiện cô không thể ăn đồ ăn bình thường, hai ngày này tạm chấp nhận ăn mấy món như này .”

Tần Lãng vừa mở nắp ra, mùi thơm xộc vào mũi trong nháy mắt tràn khắp phòng bệnh, chẳng cần Tô Thi Hàm nói gì Lâm Tiêu đã biết cơm ở cữ mình mua bên ngoài thua rồi.

Với lại đây còn là cơm mà người ta đích thân làm.

Tô Thi Hàm ngẩng đầu, có phần ngạc nhiên nhìn Tần Lãng, hỏi: “Mấy món này là anh làm?”

Khuôn mặt đẹp trai của Tần Lãng hướng về phía Tô Thi Hàm chớp chớp mắt: “Đương nhiên rồi, không phải tôi đã nói là sẽ chăm sóc tốt cô cùng các con à. Sau này cơm ở cữ của cô tôi sẽ tự mình làm hết.”

Lâm Tiêu nhìn khuôn mặt bạn mình trắng trẻo của bạn mình từ từ đỏ lên, lại nhìn ánh mắt sáng ngời của Tần Lãng thì bỗng cảm thấy mình trở thành một cái bóng đèn lớn.

Cô cúi đầu nhìn hai phần cơm ở cữ, cầm cái muỗng nhỏ dùng một lần nếm thử canh móng heo. Sau đó nếm thử canh gà ác của Tần Lãng, ánh mắt lập tức phát sáng.

“Ngon quá!” Lâm Tiêu nói ra cảm nhận thật của mình theo bản năng.

Lại bĩu môi nói: “Thi Hàm, cậu ăn đồ ăn của Tần Lãng đi, tớ ăn đồ này của tớ, mấy món này nặng vị dầu quá.”

Tô Thi Hàm nghe vậy, nhịn không được nhìn Tần Lãng, hai người cùng nở nụ cười.

“Hai người ăn đi, tôi mang ba tiểu bảo bối đi phòng sơ sinh, bọn nhỏ cũng nên uống sữa.” Tần Lãng đẩy xe sơ sinh của ba đứa bé ra ngoài.

Tô Thi Hàm ăn đồ ăn tối do Tần Lãng chuẩn bị. trong ánh mắt toàn là ngọt ngào khó có thể che giấu.

Lâm Tiêu nhìn thấy thế, nhịn không được nói: “Một bữa cơm cũng có thể khiến cậu vui thành như vậy? Cậu không quên tám tháng qua cậu mang thai, đi thuê phòng bên ngoài một mình cuộc sống có bao nhiêu vất vả khổ cực, bây giờ cũng không thể…”

“Tiêu Tiêu, tớ chỉ là cảm thấy canh này ngon thôi mà.” Tô Thi Hàm vừa cười vừa nói.

Lâm Tiêu bao nhiêu lời nói đều bị chặn trở về, nhìn canh của Tô Thi Hàm lại nhớ hương vị được thử lúc nãy, chẹp chẹp miệng nói: “Hương vị đúng là ngon thật, Tần Lãng tay nghề này để mà nói chính xác thì để tới nếm thử lần nữa.”

Thìa của Lâm Tiêu vừa đưa tới, Tô Thi Hàm lập tức lấy tay che lại bát canh của mình: “Không được, tớ là người vừa mới sinh xong, cậu đâu thể cùng tớ cướp đồ ăn?”

Lâm Tiêu coi bộ dạng bảo vệ đồ ăn đó tức giận cười nói: “Được rồi, không cướp đồ ăn mỹ vị của Tần Lãng nhà cậu.”

Tô Thi Hàm cúi đầu uống một ngụm canh, ý cười trên môi càng sâu hơn.

Tay nghề của Tần Lãng thật không tệ.

---------------

Phòng sơ sinh, Tần Lãng một bên nghiêm túc hòa sữa bột, một bên thỉnh thoảng nhìn ba tiểu gia hỏa.

Bé Cả cùng bé út đều đã tỉnh, đang tò mò nhìn cha chúng pha sữa, chỉ có cái tiểu lười biếng bé Hai vẫn mơ mơ màng nàng ngủ mãi, bây giờ còn chưa mở mắt.

Nhìn ba tiểu bảo bối này trong lòng Tần Lãng khỏi phải nó có bao nhiêu ngọt ngào.

Một ngày này với hắn mà nói thật sự quá kích thích, nhưng mà cũng rất kỳ diệu và hạnh phúc.

Trong phòng sơ sinh có nhiều phụ huynh nhưng mà người trẻ tuổi lại còn một mình mang theo ba tiểu bảo bối tới cho ăn sữa thì Tần Lãng tuyệt đối là người thứ nhất.

Vài bà cô không nhịn được xông tới, thấy Tần Lãng động tác chuyên nghiệp thì rất kinh ngạc.

“Ôi, chàng trai trẻ, phương pháp pha sữa bột này của cậu chuyên nghiệp thật.”

“Cậu đã từng học qua sao? Nhưng mà chỉ nghe có nữ hộ lý cho bà đẻ chứ chưa nghe nói có nam nhân làm nghề này nha.”

“Tôi không phải hộ lý, tôi là cha của bọn trẻ. Là cha ruột nha!” Lúc nói câu này, Tần Lãng tràn đầy dáng vẻ tự hào của một người cha.

“Hả? Trẻ tuổi như vậy mà đã làm cha? Vậy ba đứa nhỏ này đều là của cậu à?” Đám bà cô khiếp sợ nhịn không được hỏi.

“Đúng vậy! Ba đứa nhỏ này đều là của tôi, là sinh ba.”

“Trời ạ! Sinh ba đó, lợi hại thật. Chàng trai trẻ, cậu trâu thật.”

“Lại còn là một người cha tốt, nhìn cách hắn pha sửa bột này, bọn nhỏ có người cha như thế này chắc chắn rất hạnh phúc!”

Nghe mấy người nói như vậy, Tần Lãng cười cười nhìn về phía bọn trẻ, vừa cầm bình sữa cho chúng uống vừa nhỏ giọng trò chuyện.

“Các tiểu bảo bối chắc chắn là thích baba có phải không hả?"

Ba đứa bé đang uống sữa, dường như nghe được Tần Lãng nói thì đều nhìn Tần Lãng, nhếch miệng nở nụ cười.

Nụ cười này làm cho trái tim của Tần Lãng như tan chảy.
Chương 9 Đêm nay chung giường

Chương 9: Đêm nay chung giường

Ba đứa trẻ được ăn uống no bụng, Tần Lãng cùng bọn chúng ở phòng sơ sinh chơi một hồi.

Ngày hôm nay đối với Tô Thi Hàm mà nói quả thật là rất bất ngờ, nên Tần Lãng muốn để cô có không gian riêng cùng bạn thân tâm sự.

Mấy đứa bé trong phòng sinh đều na ná nhau, đa số là giống với ba tiểu bảo bối nhà Tần Lãng, chỉ vừa mới ra đời được mấy ngày. Mấy phụ huynh ở đây mặt ai cũng tràn đầy yêu thương. Có một người phụ nữ trong tay cầm một cái trống lắc tay màu đỏ rực rỡ, cùng với âm thanh đang phát ra lập tức hấp dẫn lực chú ý của mấy đứa bé.

Bé hai cuối cùng cũng tỉnh lại, được Tần Lãng ôm lấy, đứa nhỏ này nghe động tĩnh bên kia, híp con mắt nhìn theo.

Tần Lãng luôn để ý đến con gái nên hướng tới nơi bé nhìn.

“Đing! Hệ thống phát hiện trẻ con thích đồ chơi tương tác, kích hoạt kỹ năng điêu khắc cho ký chủ. Sau khi kích hoạt xong ký chủ có thể thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ tự tay điêu khắc đồ chơi nhỏ cho các bé, có thể nhận được ban thưởng là 500 ngàn tệ."

Chính mình điêu khắc đồ chơi cho các con còn có thể thu được tiền?

Hệ thống này quá đỉnh!

“Kích hoạt!”

“Ký chủ đã kích hoạt kỹ năng, nguyên vật liệu để điêu khắc sẽ được gửi chuyển phát nhanh đến bệnh viện.”

Trong chớp mắt, Tần Lãng chợt cảm thấy tay mình có chút thay đổi, khớp xương ngón tay trở nên thon dài có lực. Đầu hắn bây giờ cũng có nhiều kiến thức về chạm khắc ngà voi, ngọc, gỗ,..

Hắn nhìn quầy hàng trước mặt mà cũng có thể biết được phương pháp điêu khắc ra nó là như thế nào.

Cảm giác này thật quá đã.

Tần Lãng cùng ba tiểu bảo bối quay về phòng bệnh, Tô Thi Hàm và Lâm Tiêu đã ăn xong. Nhìn thấy đồ ăn được ăn sạch sẽ, người tự tay xuống bếp là Tần Lãng hiểu được ý mà cười.

“Tôi xuống lầu nhận hàng chuyển phát nhanh.”

Đồ dùng để điêu khắc đã tới, lúc Tần Lãng đi lên trong tay có thêm một cái hộp gỗ lớn linh xảo.

Tô Thi Hàm nhìn hắn đầy tò mò.

“Tần Lãng, đây là gì vậy?” Tô Thi Hàm hỏi.

“Đây túi đựng mấy thứ đồ để điêu khắc, vừa rồi tôi ở phòng sơ sinh thấy ba tiểu bảo bối thích đồ chơi nhỏ, nên đặt mấy thứ ở cửa hàng trong thành phố. Tôi định điêu khắc mấy món đồ chơi thủ công cho bọn nhỏ, tự mình làm thì có thể hoàn toàn yên tâm cho bọn chúng chơi.”

“Anh muốn tự làm đồ chơi cho bọn nhỏ?” Tô Thi Hàm và Lâm Tiêu kinh ngạc.

Tần Lãng tựa cười nhưng cười, cũng không trả lời, lấy đồ trong túi ra. Bởi vì là đồ chơi cho trẻ sơ sinh nên Tần Lãng dự định làm đồ chơi bằng gỗ, cho dù là trọng lượng hay là độ cứng mềm đều vừa vặn, bọn nhỏ chơi rất an toàn.

Một giờ đồng hồ tiếp theo, Lâm Tiêu ngồi ở bên giường nói chuyện phiếm với Tô Thi Hàm, ba đứa nhỏ thì ngủ trong xe nôi. Tần Lãng thì an vị ở sofa nhỏ bên kia, cầm đủ loại dao điêu khắc mà thao tác lên khối gỗ nhỏ.

Tô Thi Hàm thỉnh thoảng nhìn về phía anh, lúc Tần Lãng điêu khắc cực kì tập trung, bộ dạng cúi đầu thật đẹp trai.

Lâm Tiêu cũng nhìn theo ánh mắt của bạn mình, nói khẽ: “Tần Lãng cũng quan tâm tới bọn nhỏ thật.”

Tô Thi Hàm nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

Tần Lãng cầm ngựa gỗ nhỏ trên tay, thỏ trắng cùng lão hổ đặt trước mặt Tô Thi Hàm: “Thi Hàm, mấy đứa nhỏ còn đang ngủ nên cô trước xem giúp tôi, xem mấy cái đồ chơi nhỏ này thế nào.”

Tô Thi Hàm nhận đồ chơi nhỏ từ anh, tỉ mỉ đặt trước mặt nhìn xem.

Ba món đồ chơi nhỏ này cực kì sống động, ngay cả các bộ phận cũng rất chi tiết. Ngựa gỗ nhỏ trên cổ còn có một cái chuông, trên đầu con hổ có một chữ “vương”, thỏ trắng thì lại càng đáng yêu, đuôi và chân nhỏ nhìn thật đáng yêu.

Hơn ngữa Tần Lãng rất cẩn thận, cả ba đều được dùng giấy nhám chà qua, sờ lên bóng loáng, không hề lo lắng sẽ làm bị thương da thịt mỏng manh của các bé.

Tô Thi Hàm khen: “Đồ chơi thủ công đáng yêu thế này đừng nói các con, ngay cả tôi nhìn cũng thích.”

“Anh lợi hại thật đó Tần Lãng!”

Tần Lãng tiêu sái chớp mắt nói: “Chuyện nhỏ, nếu cô thích tôi sẽ làm cho cô một cái còn đẹp hơn nữa.”

Lâm Tiêu ngồi bên cạnh nãy giờ thấy Tô Thi Hàm cầm đồ chơi xem xong thì cũng đến nghiêm túc nhìn thử.

“Tay nghề tốt. Tần Lãng, anh thế này có thể so sánh với nghệ nhân điêu khắc chuyên nghiệp rồi.”

Tô Thi Hàm ngạc nhiên, cô chỉ thấy đồ chơi mà Tần Lãng làm cho ba tiểu bảo bối rất đẹp. Còn có chuyên nghiệp hay không thì cô không rõ.

“Ba tôi bình thường rất thích đồ vật điêu khắc, tôi ở cạnh nên cũng học được ít nhiều. Trình độ của Tần Lãng thì có thể nói mấy vật này là tác phẩm nghệ thuật”

Tô Thi Hàm càng bất ngờ hơn, nhịn không được hỏi: “Anh có từng học qua kỹ thuật điêu khắc bài bản hay không?”

Tần Lãng nói: “Không có, đây là lần đầu tiên tôi điêu khắc.”

Tô Thi Hàm tin lời Tần Lãng nói, cảm thấy anh rất giỏi giang.

Lâm Tiêu thì ngược lại, cô tất nhiên là không tin lời Tần Lãng. Cô cảm thấy Tần Lãng đang nói dối, tay nghề này của Tần Lãng chắc chắn là phải yêu thích điêu khắc hơn chục năm mới làm ra được.

Cô vui mừng nhìn ba đồ chơi nhỏ xinh đẹp trong tay, trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp tốt cho bạn thân.

Lâm Tiêu biết Tần Lãng và Tô Thi Hàm đều là sinh viên năm hai, bây giờ lại còn phải nuôi một lúc ba đứa trẻ, chắc chắn có gánh nặng kinh tế. Cho dù mình có đưa chút tiền kia nhưng cũng không thấm vào đâu.

Hiện tại thấy Tần Lãng có tay nghề như vậy thì cô nghĩ ra được một cách giúp cho Tô Thi Hàm có thể kiếm tiền.

Lâm Tiêu nói với Tần Lãng: “Tần Lãng, tôi thấy tay nghề điêu khắc gỗ của anh tốt như vậy, không biết điêu khắc hạch đào thế nào? Ba tôi cực kì thích điêu khắc hạch đào, nếu anh làm được thì tôi muốn mua cho ông ấy hai cái.”

Hệ thống kỹ năng điêu khắc này bao quát mọi loại hình điêu khắc, điêu khắc hạch đào đương nhiên không thành vấn đề.

“Tôi điêu khắc được.”

“Trước mắt có thể điêu khắc một cái không?”

“Không thể, ở đây không có dụng cụ, hơn nữa điêu khắc hạch đào càng phải tinh tế tỉ mỉ, cần có thời gian. Quả hạch đào cũng phải chọn lựa đàng hoàng, hôm nay chắc chắn không được.”

“À, vậy anh rảnh thì điêu khắc hai cái thật tốt, tôi chờ mua.” Lâm Tiêu vui vẻ nhìn đồ chơi trong tay, nghĩ đến bộ dạng cao hứng của cha già khi nhận được hạch đào điêu khắc.

Chín rưỡi tối, bệnh viện chuẩn bị tắt đèn, Tần Lãng là người nhà chăm sóc nên Lâm Tiêu chỉ có thể về trước.

Ba tiểu bảo bối buổi tối uống sữa thêm một lần nữa xong thì đã ngủ rồi. Ban ngày Tô Thi Hàm ngủ nhiều, bây giờ không hề cảm thấy buồn ngủ.

Trong phòng chỉ còn chưa lại một bóng đèn màu vàng ấp áp trên tường, Tần Lãng ngủ ở ghế sofa ngay cạnh. Phòng bệnh an tĩnh đến mức Tô Thi Hàm có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của anh.

Khoảng cách gần như vậy cũng quá khảo nghiệm người, cô nhịn không được mà có chút khẩn trương.

“Tần Lãng, anh ngủ chưa?”

“Chưa ngủ. Sao thế?”

“….”

“Hôm nay anh ở lại đây cả ngày không quay về trường có sao không?”

“Không sao. Tôi đã xin nghỉ với giáo viên rồi.” Kể cả không xin nghỉ thì cũng phải nghỉ, mẹ bọn nhỏ quan trọng hơn.

“À..”

“Tần Lãng….”

“Thi Hàm, cô ngủ không được sao?” Tần Lãng đột nhiên hướng về phía cô đi tới.

Tô Thi Hàm theo bản năng nắm chặt ga giường dưới người, Tần Lãng đột nhiên tiến lại gần. Đôi mắt đẹp của cô mở to chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Một bàn tay dịu dàng ôn nhu khẽ áp nhẹ lên trán cô.

Tần Lãng so sánh một chút với trán của mình, nói: “Nhiệt độ bình thường, cô có phải hay không có chỗ nào không thoải mái?”

“Không có, không có.” Tô Thi Hàm cụp mắt xuống, lắc đầu.

Tần Lãng nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, bấy giờ mới hiểu ra, hẳn là cô gái nhỏ này đang thẹn thùng.

Phòng bệnh rỗng rãi, lại còn có ba tiểu bảo bối ở giữa nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên hai người ở chung phòng. Tô Thi Hàm khẩn trương cũng là điều bình thường.

Tần Lãng đột nhiên nổi lên ý muốn trêu chọc, hắn bỗng cúi người xuống, khuôn mặt áp lại gần sát với mặt Tô Thi Hàm.

Nhìn đôi mắt của cô nhanh chóng mở to tròn, gương mặt cũng sắp nóng đến bốc hỏa, đôi môi cũng dần dần lấy lại huyết sắc.

Vốn chỉ muốn trêu đùa cô một chút nhưng Tần Lãng tự nhiên cảm thấy mình hình như…không muốn dừng lại…
Chương 10 Sữa mẹ sao? Cha bọn trẻ có thể giúp

Chương 10: Sữa mẹ sao? Cha bọn trẻ có thể giúp

“Oa”

Tiếng khóc của trẻ nhanh chóng phá vỡ bầu không khí trong phòng, Tần Lãng lập tức đứng dậy, khẽ hắng giọng bước tới xe nôi.

“Là nhóc nào tỉnh?” Tô Thi Hàm đỏ mặt hỏi.

“Là bé út.” Tần Lãng bèn bế con lên nói “Bé út so với hai anh chị có vẻ kém một chút.”

(.........)

Hai ngày sau đó, hầu như Lâm Tiêu mỗi ngày đều tới bệnh viện, trước trò truyện với Tô Thi Hàm, sau giúp Tần Lãng chăm sóc ba đứa nhóc tì.

Tô Thi Hàm cơ thể cũng hồi phục lại một chút, hôm qua cùng hôm nay đều có thể xuống giường vận động một ít.

Buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng bệnh khiến mấy người trong phòng đều có chút buồn ngủ nhưng đúng lúc này, bé út mới ngủ không lâu đột nhiên tỉnh lại, tiếng khóc oa oa của bé lập tức đánh thức Tần Lãng, hắn đi nhanh qua ôm.

Tô Thi Hàm vừa mới ngủ nên Tần Lãng sợ quấy rầy đến cô và hai đứa bé, nhanh chóng mang bé út ra ngoài.

Nhưng Tô Thi Hàm vẫn nghe thấy nên đã tỉnh giấc, Lâm Tiêu nhìn thấy cảnh này bèn nhỏ giọng nói với cô: “Thi Hàm, tôi thấy Tần Lãng đối với bọn nhóc chăm sóc thật chu đáo.”

Tô Thi Hàm nhẹ nhàng cười, gật đầu nói: “Ừ, mấy ngày nay nếu không có anh ấy, tớ một mình chắc không ứng phó nổi...”

Thi Hàm nói chưa hết câu, Tần Lãng lúc này đã ôm bé út trở lại.

Vẻ mặt có chút căng thăng.

Tô Thi Hàm bèn hỏi: “Tần Lãng, sao thể?”

Tần Lãng đem bé út đặt vào xe nôi nhỏ, cẩn thận kiểm tra thân thể của bé, sau đó lấy chăn nhỏ đắp lại cẩn thận.

Tần Lãng lúc này nhíu mày nói: “Bé út dường như mắc bệnh vàng da.”

Tô Thi Hàm cùng Lâm Tiêu vừa nghe đến thì lập tức hốt hoảng.

“Sao... sao lại như vậy? Bệnh vàng da... có nghiêm trọng lắm không? Tần Lãng, bé út... bé út...”

“Thi Hàm, cô đừng gấp, tôi đã xem qua trên cơ thể bé út chỉ có một điểm nhỏ, trường hợp này cũng không nghiêm trọng, hơn nữa bệnh vàng da ở trẻ sơ sinh xác suất mắc bệnh cũng lớn, nhất là với trẻ sinh non, bé út lại nhỏ nhất, cơ thể cũng yếu nhất, cho nên mới có chuyện này phát sinh.”

Tần Lãng kiên nhẫn giải thích cho Tô Thi Hàm một chút, sau đó nói: “Tôi bây giờ đi gọi bác sĩ tới, chúng ta hiện tại đang ở bệnh viện, nên không cần phải lo.”

Tần Lãng bấm chuông báo ở đầu giường, bác sĩ cùng y tá nhanh chóng đến, sau đó mang bé út đi làm kiểm tra, Tô Thi Hàm cũng muốn đi theo nhưng Tần Lãng an ủi nói: “Thi Hàm, tôi đi là được rồi, yên tâm đi bé út đã có tôi bên cạnh, cô ở lại cùng Lâm Tiêu chăm sóc cho bọn nhỏ đi.”

“Bệnh vàng da không phải bệnh nghiêm trọng, tôi đã tìm hiểu một số tài liệu về bệnh này, nhiều trẻ sơ sinh có thể tự lành bệnh, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”

Giọng nói của Tần Lãng làm Tô Thi Hàm yên tâm hơn nhiều.

Tô Thi Hàm nắm tay của Tần Lãng rất chặt, sau đó nói: “Tần Lãng, anh...”

“Yên tâm đi, không có việc gì hết.” Tần Lãng hướng về phía cô gật gật đầu.

Sau khi cả nhóm rời đi, Lâm Tiêu an ủi Tô Thi Hàm một lúc lại lấy điện thoại lên mạng tìm kiếm thông tin về bệnh vàng da, quả thật những gì Tần Lãng nói cùng thông tin trên mạng đều giống nhau.

Hai người sau khi xem xong, trong lòng lúc này mới thoải mái hơn một chút.

“Thi Hàm, cậu nói không sai, Tần Lãng chăm sóc bọn nhỏ rất tốt, có hắn ở đấy bé út chắc chắn không có vấn đề gì.” Lâm Tiêu nói một câu an ủi.

Tần Lãng rất nhanh đã trở về, mang theo bé út trên tay, sau một trận giày vò mệt mỏi nhóc con mới chịu đi ngủ. Tần Lãng cẩn thận đặt bé vào xe nôi dùng chăn nhỏ đắp lại cẩn thẩn.

“Thi Hàm, bác sĩ đã giúp bé út kiểm tra. Bé út đúng là bị mắc bệnh vàng da, nhưng nồng độ bilirubin trong huyết thanh rất thấp vẫn trong giới hạn bình thường, theo chẩn đoán có thể mất một tuần bệnh sẽ tự khỏi, nên đừng lo lắng nữa.”

Tô Thi Hàm nghe được điều này bèn thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn ba tiểu bảo bối đang ngủ, ánh mắt tràn đầy yêu thương triều mến.

Lại qua hai ngày, Lâm Tiêu bị công ty bắt đi công tác, Tần Lãng tiếp tục chăm sóc Tô Thi Hàm cùng các tiểu bảo bối.

Căn bệnh vàng da của bé út lúc này đã trở nên nặng hơn, nhưng vì Tần Lãng có kiến thức chuyên môn về chăm sóc trẻ, hai ngày nay đều chăm sóc cẩn thận bé út, trị số TSB (bilirubin huyết thanh) được kiểm soát tốt, bé con không phải chiếu tia để điều trị, ngoại trừ thỉnh thoảng hay khó chịu khóc nhè và chán ăn, thì không có vấn đề gì khác.

Còn bé Cả và bé Hai, hai đứa nhóc này thể chất rất tốt, mỗi ngày trừ ăn ra thì chỉ có ngủ, bé út thỉnh thoảng tỉnh giấc và khóc vài lần, điều này cũng không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn chúng.

Rạng sáng, ba đứa nhóc bị cơn đói bụng làm cho tỉnh giấc, thế là một cuộc thi ‘ai khóc lớn hơn’ diễn ra trong phòng.

Tần Lãng mấy ngày nay liên tục chăm sóc các tiểu bảo bối nên đã có chút kinh nghiệm, hắn tranh thủ đi đến phòng “mẹ và bé” để pha sữa bột.

Sau khi quay lại phòng, hắn cùng Tô Thi Hàm mỗi người một bé cho bú sữa.

Nhìn bé Hai trong tay uống sữa vui vẻ, Tô Thi Hàm thấy vậy khẽ thở dài.

“Bé con, mẹ xin lỗi! Đã qua năm ngày rồi nhưng mẹ vẫn không có sữa cho con uống.”

Giọng nói của cô mang theo chút áy náy.

Về cơ bản người mẹ sau khi sinh, đều mất khoảng từ hai đến ba ngày mới có sữa mẹ. Tô Thi Hàm lúc này vẫn không có sữa, mỗi ngày xem các tiểu bảo bối uống sữa bột trong lòng cô cảm thấy khó chịu.

Tần Lãng thấy Tô Thi Hàm có chút buồn tủi, bèn an ủi: “Thi Hàm, điều này cũng là bình thường, sinh thường cũng cần đến ba hoặc năm ngày mới có sữa, cô là sinh mổ nên sẽ lâu hơn một chút, cô đừng buồn, các bảo bối hiện tại uống sữa bột vẫn ổn mà, đây là sữa tốt nhất rồi đấy.”

Thấy Tần Lãng thoải mái như vậy, Tô Thi Hàm môi khẽ run nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia áy náy.

Vì thế, khi y tá kiểm tra phòng bệnh, cô lại một lần nữa nhỏ giọng hỏi thăm về vấn đề này.

Y tá lập tức nói: “Mẹ của bé à, tình huống của cô rất bình thường, cô cứ tiếp tục như mấy ngày nay, cứ để cho bọn nhỏ hỗ trợ một chút là sẽ tốt lên thôi.”

“Tôi.. tôi vẫn theo phương pháp các cô dạy, để cho các bé thường xuyên bú một chút, thế nhưng hôm nay đã là ngày thứ bốn rồi...”

“Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng vấn đề tiết sữa còn phải tùy trường hợp, thật ra nếu cô muốn nhanh tiêt sữa, cô có thể nhờ bố của bé giúp.”

"Anh ấy có thể giúp sao? Anh... anh ấy giúp tôi thế nào?” Tô Thi Hàm hỏi.

Tần Lãng ở đằng kia nghe vậy cái cổ lập tức đỏ lên, trong đầu hiện lên vài hình ảnh thiếu nhi không thích hợp xem.

Y tá cười nói: "Đương nhiên là cũng làm giống các bé, khí lực em bé tương đối nhỏ nhưng bố của bé thì khí lực chắc chắn tốt hơn, nếu cô gấp như vậy có thể thử biện pháp này một chút nha, như vậy các bé cũng sẽ sớm có sữa mẹ để uống...”

Cô y tá nói xong, trên mặt mang theo nụ cười đi ra ngoài, lúc ra tới cửa bèn nói: "Tôi giúp hai người đóng cửa..."

Tô Thi Hàm lúc này mới có phản ứng, khuôn mặt cô lúc này đỏ bừng, cũng không dám nhìn Tần Lãng, hận không thể chạy ra ngoài tìm chỗ để trốn.

Tần Lãng lúc đầu có chút ngượng ngùng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Tô Thi Hàm ngượng ngùng và dễ thương như vậy, hắn không nhịn được cười bèn nói: “Thi Hàm, nếu không thì để tôi giúp cô một chút nha?”

Tô Thi Hàm nắm chặt tay nhỏ, xấu hổ cùng chút tức giận nói: “Không... không cần anh giúp, không cần anh giúp.”

“Sao lại không, tôi là cha của bọn nhóc, tôi cũng có trách nhiệm giúp tụi nhỏ sớm có sữa mẹ uống.” Tần Lãng làm ra vẻ chính chắn nói.

Tô Thi Hàm xấu hổ, cắn chặt môi dưới không dám lên tiếng nữa.

Thấy cô hành động như vậy, Tần Lãng cười nói: “Được rồi, tôi chỉ trêu cô thôi, đừng cắn môi như vậy, nếu không cái miệng nhỏ xinh xắn của cô một lát nữa chảy máu mất. Tôi đi nấu bữa tối đây, hiện tại cô có thể ăn một chút đồ ăn bình thường được rồi. Để tôi làm cho cô một vài món giúp cô nhanh tiết sữa. Đừng lo lắng nữa, bọn nhóc sẽ nhanh có sữa mẹ uống thôi!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom