• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn (2 Viewers)

  • Chương 257

Lúc đi tới vùng đất ma quỷ, bởi vì mục tiêu của hai mươi người thật sự quá lớn, nên liền chia thành năm tổ nhỏ, mỗi tổ bốn người. Không biết do tư tâm hay gì đó, Lãnh Tâm Nhiên được phân cùng một tổ với Răng.



Bọn họ đã tiến vào khu rừng già này được một tuần rồi, giữa chừng đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm. Mãi cho đến ngày hôm trước, họ mới tìm được một căn phòng ẩn sâu trong khu rừng. Chung quanh căn phòng đều có hộ vệ cầm súng tuần tra, hai người đều là người tỉnh táo, đương nhiên biết được đạo lý bứt dây động rừng. Cho nên, từ lúc tìm được địa điểm, bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ chờ cơ hội.



Lần đợi này, là cả một ngày trời.



Cả một ngày chờ đợi, khiến cho Răng đánh giá Lãnh Tâm Nhiên cao lên không ít, thời gian bọn họ có thể hoạt động cực ít, gần như là phải bất động ẩn núp mấy giờ liền sau đó mới được nhúc nhích toàn thân từ đầu đến chân, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại không than thở tiếng nào, thậm chí, trên mặt cô còn không có chút biểu cảm khó chịu nào. Vẻ mặt cô vẫn không chút biểu cảm, chuyên tâm theo dõi tình hình bên kia.



"Cô đi nghỉ ngơi trước đi, tôi ở đây quan sát. Chờ bọn họ đến là chúng ta sẽ hành động."



Nha mấp máy môi ra lệnh cho Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên không từ chối, lấy bình nước, sau đó cẩn thận lui về phía sau. Cô biết lúc này không phải là lúc để cậy mạnh, cho dù cô có mạnh đến mức nào thì sức lực cũng có hạn. Hiện giờ, biện pháp tốt nhất là điều chỉnh trạng thái tinh thần lên mức cao nhất, sau đó đợi đồng đội đến. Đối phương người đông thế mạnh, bên bọn họ lại chỉ có bốn người, hơn nữa còn có hai người ở lại làm hậu thuận, nên người có thể hành động chỉ có cô và Răng. Nếu bọn họ muốn trổ tài, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, vô duyên vô cớ đi chịu chết.



Mặc dù nói là nghỉ ngơi, nhưng kỳ thật là nằm bất động trong lùm cây. Xét kỹ ra thì, chỉ là không phải nhìn chằm chằm vào một hướng thôi. Làm thế, cũng là cho mắt nghỉ ngơi.



Dù cho sức lực Lãnh Tâm Nhiên dư thừa, thì khi tập trung cường độ cao lâu như vậy, cũng khó tránh thấy uể oải. Cô biết, lần này, cái cô phải trải qua, là một cuộc chiến gian nan. Chỉ cần chuyện lần này kết thúc mỹ mãn, vậy thì, chờ đợi cô là một con đường hoàn toàn mới.



Chuyện của Lương Đồng, rồi cả mâu thuẫn ngày càng gay gắt với bang Thần Long, sau khi cô hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, cũng đã đến lúc chấm dứt mọi chuyện rồi.



Nghĩ đến chuyện của mình, sau đó lại bất giác nhìn đến Răng đang bất động quan sát diễn biến phía trước. Cô chưa từng so chiêu với người này, nhưng từ khí thế và cử chỉ của đối phương có thể đoán được đại khái thực lực của anh ta. Mặc dù có chút không phục, nhưng sự thật là Răng mạnh hơn cô! Còn chuyện mạnh hơn bao nhiêu thì chính cô cũng không rõ lắm. Nếu không phải tình huống lúc này không cho phép, cô thật sự rất muốn so tài với người này một lần.



Thu mắt lại, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô phát hiện lúc này đây, thời gian nghỉ ngơi quý đến mức có thể đếm bằng giây, thật sự là không muốn lãng phí. Những chuyện khác, cứ chờ sau khi chuyện này kết thúc đi.



Cảm giác được ánh mắt lợi hại sau lưng đã thu về, cái lưng căng cứng của Răng rốt cuộc cũng được thư giãn, sau đó, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô gái có danh hiệu Huyết Sư kia, quá mức thần bí, cũng khiến anh quá đỗi kinh ngạc. Sau khi chuyện lần này kết thúc, anh nhất định phải tự mình điều tra thân phận đối phương, nếu có thể, anh sẽ đích thân mang cô vào Thanh Long.



Chỉ thất thần trong chốc lát, Răng liền quẳng hết mớ suy nghĩ tạp nham trong đầu. Trong thời khắc quan trọng thế này, không ai biết giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, phải hết sức tập trung!



Năm phút sau, Lãnh Tâm Nhiên mở mắt, đôi con ngươi lạnh lùng sâu không thấy đáy quét qua xung quanh, tay nắm chặt súng, theo trực giác mà nhìn về một phía nào đó, trên tay cũng có động tác, chỉ đợi có gì không ổn là lập tức hành động.



Mặc dù bây giờ đang nghỉ ngơi, nhưng cô biết, đây cũng không phải là nghỉ ngơi thật sự. Bởi vì, cô phải đảm bảo an toàn cho phía sau. Răng giao lại phía sau lưng cho mình, đây là tín nhiệm tuyệt đối, cô không thể phụ sự tín nhiệm này.



Ở phía sau truyền tới động tĩnh rất nhỏ, nếu là người bình thường thậm chí còn không cảm giác được. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên thì khác, cô thậm chí còn nhạy cảm phát hiện không khí xung quanh có biến hóa, giác quan của cô còn nhạy bén hơn cả dã thú. Cô nín thở, con ngươi đen nhánh như mực, giống như sói hoang đang rình mồi, chăm chú nhìn về một phía.



Một bước, hai bước…



Thanh âm từ từ tới gần, tay cầm sung của Lãnh Tâm Nhiên cũng chặt hơn một chút. Cái bọn họ đang cầm trên tay, là súng hãm thanh tiên tiến nhất cho quân đội mới nghiên cứu ra, khi cô nổ sung, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người bên kia cũng sẽ không phát hiện. Nhưng mà, không sợ nhất bạn chỉ sợ vạn nhất, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không nổ sung để kinh động đến quân địch, quan trọng nhất là, vì phải trang bị gọn nhẹ để đi rừng, nên số đạn mỗi người mang theo chỉ có hạn. Quân số kẻ địch thì lại không rõ, thế nên, phải tiết kiệm đến từng viên đạn.



Mười mét!



Năm mét!



Yên lặng tính toán cự ly của đối phương, Lãnh Tâm Nhiên dần để cho người mình hòa nhập vào thiên nhiên, không thể dò ra được bất kỳ tiếng thở nào của cô.



Nhưng mà, đúng lúc này, đối phương lại dừng lại, cẩn thận quan sát bốn phía, thậm chí còn phát ra một tiếng rất nhẹ giống như chim hót. Sự căng thẳng của Lãnh Tâm Nhiên được hóa giải trong nháy mắt, đưa tay đặt ở khóe miệng nhẹ nhàng thổi một tiếng, chỉ có cây súng đang cầm trên tay là vẫn chưa buông ra. May thật, là đồng đội.



Quả nhiên, sau khi cô đáp lại, không khí xung quanh đối phương cứng lại trong nháy mắt, nhưng chẳng mấy chốc đã chuyển thành nhẹ nhõm.



Khoảng cách ngày càng gần, bóng dáng của mấy người đang ngụy trang kia cũng rơi vào tầm mắt của Lãnh Tâm Nhiên, mặc dù không thấy được mặt nhưng một thân trang bị này đã quá quen thuộc, đúng là đồng đội.



Cô bất giác nhìn sang phía trước, thấy Răng vẫn không nhúc nhích quan sát tình hình phía trước, nhưng cơ thể cứng ngắc đang dần thả lỏng. Khi họ đã đến đủ rồi, Lãnh Tâm Nhiên nhận ra chuyến này có tổng cộng bốn người, trong đó có hai người là người trong tiểu đội của cô được sắp xếp ở lại canh giữ. Bốn người cộng thêm cô và Răng, là sáu người. Mặc dù nhân số không bằng một góc của đối phương, nhưng dù sao cũng tăng thêm một phần thắng.



Nhưng trước đó, phải xem Răng an bài thế nào đã.



“Huyết sư.” Răng tụ tập đám người lại, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên, sau đó lại chỉ một người khác: “Kẻ điên, hai người đánh tiên phong. Tìm cơ hội tiến vào nội bộ, sau đó chúng ta sẽ hành động.”



Đối với sự sắp xếp của Răng, rất nhiều người đều không hiểu. Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì người được chọn. Người đánh tiên phong phải là người có thực lực mạnh nhất trong đội, bởi vì một khi người phía trước không cẩn thận bị phát hiện, bọn họ sẽ vì bứt dây động rừng mà toàn quân bị diệt. Lựa chọn Phong Tứ thì bọn họ không có ý kiến, “Kẻ điên” vốn là người tài ba trong đám bọn họ, hơn nữa còn am hiểu việc tác chiến trong rừng, cậu ta được chọn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà, Huyết sư, nhìn bóng dáng nho nhỏ yêu kiều đứng giữa đám người, trong mắt rất nhiều người đều lóe lên vẻ nghi ngờ. Người này, không có bất kỳ cấp bậc nào, còn là một cô gái, hơn nữa tuổi cũng còn nhỏ như vậy, nhìn có vẻ yếu ớt non nớt, giống như một tiểu thư được nuôi trong khuê phòng. Người như vậy, được chọn đánh tiên phong, không phải là đùa giỡn hay sao!



Đương nhiên Lãnh Tâm Nhiên không bỏ qua những ánh mắt nghi ngờ kia, nhưng cô không chút để ý. Giải thích bằng ngôn ngữ cũng chỉ uổng công, chứng minh sự thật mới là chân lý.



“Vâng.”



Làm một lễ chào đúng tiêu chuẩn quân đội, Lãnh Tâm Nhiên không chút dị nghị với sự sắp xếp của Răng.



Một bóng dáng cao lớn đi thẳng tới bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên biết, đây chính là người đàn ông có biệt danh là “Kẻ điên”, cô rất có lòng tin đối với thực lực của mình, mà Kẻ điên nếu đã được Răng lựa chọn, vậy chứng tỏ thực lực của anh ta cũng rất phi phàm. Còn về chuyện tại sao Răng không tự mình ra sân, Lãnh Tâm Nhiên cũng hiểu được, anh ta là đội trưởng, phải lấy đại cục làm trọng. Nếu bọn họ đi trước xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh ta còn có thể chỉ huy những người còn lại bảo tồn thực lực. Nếu ngay cả anh ta cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì, khả năng toàn quân bị diệt là rất lớn.



“Đợi thêm mười phút nữa, những người đó sẽ đổi ca. Đến lúc đó hai người tìm cơ hội đột phát mà vào. Nhớ, nhất định phải luôn giữ liên lạc với chúng tôi. Một khi có chuyện gì ngoài ý muốn, tự bảo vệ tốt cho mình.” Lúc Răng nói đến câu cuối cùng thì dừng lại, mặc dù không nói thẳng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.



Lãnh Tâm Nhiên và Kẻ điên liếc nhau một cái, ánh mắt hai người đều rất sắc bén, không hé lộ ra chút khiếp sợ nào đối với câu ám hiệu này của Răng.



Hai người chỉ liếc nhau một cái, đáng ngạc nhiên là, tuy hai người là người xa lạ, nhưng lại có thể hiểu được ý tứ muốn biểu đạt trong mắt đối phương.



Sau khi phân công nhiệm vụ, Lãnh Tâm Nhiên và Kẻ điên bắt đầu lui xuống phía sau nghỉ ngơi.



Cái chờ đợi bọn họ phía trước là khảo nghiệm ác liệt nhất từ trước tới nay, tất phải giữ được thể chất và tinh thần ở mức cao nhất. Chuyện bây giờ họ có thể làm, là phải nắm chắc thời cơ cố gắng nghỉ ngơi thật tốt. Nghỉ ngơi lấy sức, chỉ có bổ sung đủ năng lượng, tỷ lệ thành công mới tăng lên được.



Bởi vì có đồng đội ở cạnh coi chừng, Lãnh Tâm Nhiên chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng khi cảm giác được bên cạnh có động tĩnh thật nhỏ, cô vẫn lập tức mở mắt. Chỉ trong hai giây ngắn ngủi đã khôi phục lại sự tỉnh táo, nhìn Kẻ điên bên cạnh, lại nhìn sang Răng, biết đã đến lúc lên đường rồi.



“Tới lúc thay ca rồi, các cậu mau lên đường đi.”



Răng nhỏ giọng nói.



Rất nhanh, hai bóng dáng xuyên qua cánh rừng, nhanh như điện.



Đến khi hai bóng dáng kia biến mất, một người trong đám mới nhỏ giọng hỏi ra thắc mắc của mình.



“Đội trưởng, tại sao anh lại để Huyết sư đánh trận đầu?” Dù có nhìn thế nào thì cũng không nên chọn cô ta mới đúng chứ.



Răng nhìn người nói chuyện một chút, lại nhìn sang những người khác, biết đây là nghi vấn trong lòng của tất cả mọi người. Anh lại nhìn theo hướng Huyết sư rời đi, một lúc lâu sau mới hơi nheo mắt: “Tôi không nhìn thấu được cô ấy. Nhưng tôi chắc chắn một việc, năng lực tác chiến của cô ấy, không thua với bất cứ người nào ở đây, thậm chí, có lẽ là mạnh hơn các cậu.”



Đánh giá như thế, đã là lời tán thưởng cực cao.



“Sao có thể?” Mặc dù cảm thấy không dám tin, nhưng bọn họ cũng biết trong tình huống thế này, Răng sẽ không nói láo, lời giải thích duy nhất chính là anh ta nói thật, cô gái nhìn như gầy yếu kia, trên người ẩn chứa sức lực vô cùng mạnh mẽ.



“Tôi cũng không biết, nhưng đây là sự thật.” Gương mặt của Răng cũng ngưng trọng.



Đây là một câu đố không có lời giải, muốn lấy được đáp án cuối cùng, phương pháp duy nhất là đợi đến phút cuối.



Không thể không nói có vài người trời sinh đã được ông trời che chở, ví dụ như Lãnh Tâm Nhiên, lúc bọn họ vừa đến trước căn nhà, ẩn núp tìm lỗ hổng để ra tay thì có hai người xách túi đi từ bên kia rừng ra.



Lãnh Tâm Nhiên và Kẻ điên liếc nhau một cái, hai người nhanh chóng đưa ra quyết định.



Thời gian trôi qua, khiến cho mấy người đợi ở hậu phương không ngừng khẩn trương, mỗi giây chờ đợi là mỗi giây đau khổ.



"Đội trưởng, anh nói xem lúc này hai người bọn họ thế nào rồi?"



Một người không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.



Răng cẩn thận đè chặt tai nghe, mày nhíu thật chặt, vẻ mặt ngưng trọng, nghe được câu hỏi cũng không trả lời, gần một giờ sau mới nghe được một giọng nói lạnh băng truyền vào tai nghe: "Nhập huyệt."



Nghe được hai chữ này, vẻ căng thẳng trên mặt Răng lập tức giãn ra, như đã dỡ được gánh nặng mà thở phài một hơi, sau đó nhìn về sang mấy người đang nôn nóng phía sau, nhẹ nói: "Bước một đã thành công."



Ý của câu này cũng rất rõ, nghĩa là trong hai người Lãnh Tâm Nhiên và Kẻ điên có ít nhất một người đã thành công lẻn vào nội bộ. Mặc dù có chút ý kiến với Huyến sư, nhưng khi nghe được tin này tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ, những hoài nghi về cô lúc trước cũng đã giảm nhiều.



"Đội trưởng, là Huyết sư thành công?"



Có người tò mò hỏi. Thật ra thì vấn đề này có vẻ dư thừa, lúc này với họ mà nói, ai thành công không quan trọng, quan trọng là..., chiến thắng chính mình. Nhưng mà, sự xuất hiện của Huyết sư khiến cho tâm tình của mọi người đều phức tạp, nên mới có người hỏi thăm.



Răng trầm mặc, sau đó chậm rãi gật đầu: "Ừ."



Vừa rồi giọng nói truyền vào tai anh, đúng là giọng nữ trong trẻo, lạnh lùng. Còn chuyện sau khi vào cửa họ tách ra hành động hay hành động cùng nhau thì tạm thời vẫn chưa có đáp án.



"Không ngờ lại là một đại mỹ nữ."



Trong tầng hầm rộng lớn, khắp nơi đều âm u, trong không khí ẩm ướt còn mang theo mùi nấm mốc. Khắp nơi trên tường đều treo các giá đỡ dùng để chất các dụng cụ ngược đãi, những thứ mà bạn không thể tưởng tượng nổi đều có thể được tìm thấy ở đây. Đặc biệt là một sợi roi dài to bằng nửa cổ tay được treo trên tường, chiếc roi có màu đỏ sậm, không biết đã thấm bao nhiêu máu tươi rồi.



Ngay giữa căn phòng có đặt một chậu than, phía trên chậu than có gác một thanh hàn nóng đỏ. Hai bên được chia thành các phòng giam nhỏ, nhìn bố cục có vẻ giống với phòng giam thời cổ đại.



Trên giá treo giữa phòng có một bóng dáng đang bị trói, máu thịt lẫn lộn, khắp người chằng chịt vết roi, ngay cả quần áo cũng bị bết chặt vào người. Đó là một người đàn ông, anh ta đã mất đi ý thức., hơi cúi đầu, trên đầu đầy máu. Cảnh tượng thoạt nhìn có chút đẫm máu.



Phía đối diện có một người đàn ông một mắt đang ngồi trên ghế bành mạ vàng, vừa uống rượu vang vừa thưởng thức cảnh tượng trước mặt, trong đôi mắt màu xám trắng lộ rõ vẻ thích thú và vui vẻ. Hiển nhiên, cảnh tượng máu tanh trước mắt khiến hắn vô cùng hứng thú.



"Gia, không còn thở, làm sao bây giờ?"



Một gã đàn ông dáng vẻ bỉ ổi đi tới, đứng cách người đàn ông đang ngồi một mét, dáng



vẻ khép nép, trong giọng nói lộ rõ vẻ nịnh hót và sợ hãi.



Trước mặt người đàn ông kia có đặt một cái màn hình, trong đó là hình những người bị bắt giam. Ánh mắt màu xám trắng giống như bò cạp quét qua màn ảnh, sau đó đưa tay nhàn nhã chỉ vào một người trong số đó: “Đến lượt nó đi.”



Người bị hắn để mắt tới là một người đàn ông vóc người không cao nhưng cơ thể rất săn chắc. Anh ta không tính là đẹp trai, nhưng trên người lại toát ra khí chất thành thục, là một người đàn ông đầy nghị lực.



Nhưng lúc này đây, sắc mặt người đó tái nhợt, khóe miệng còn dính máu khô, quầng mắt thâm đen lộ rõ sự thiếu ngủ. Nhưng mà, dù cho bộ dáng của anh ta có chật vật đến mức nào thì mắt anh ta vẫn rất sáng, kiên nghị như thép, không hề tỏ vẻ sợ sệt khi lọt vào hoàn cảnh bất lợi.



“Lão đại?” Gã đàn ông lúc trước lại bước tới, vẻ mặt cung kính như nô tài đang ra mắt bậc đế vương.



“Bắt đầu đi. Tao muốn xem sức chịu đựng của đám người kia mạnh đến mức nào, tính làm siêu nhân điện quang sao? Nhìn thì thấy cũng không tệ.” Người đàn ông cười híp mắt nói rồi lại nhẹ nhấp một ngụm rượu. Nói thật thì, mặc dù người này chỉ có một mắt, nhưng bộ dạng lại rất tuấn tú, cử chỉ ưu nhã, cao quý, hiển nhiên là được giáo dục rất tốt. Nhưng khí thế của hắn lại thuộc dạng âm tà, người bị hắn nhắm trúng giống như con mồi đang nằm trong tầm ngắm của mãng xà, cả người đều rét run.



Chu Đào bị trói lên giá treo, sau khi nhìn thấy cảnh đồng đội mình bị hạnh thì cũng đã chuẩn bị trước tâm lý cho những chuyện phải đối mặt. Cho nên, khi anh nhìn thấy người đàn ông cao một mét năm mấy kia cầm cây roi lên thì chỉ chầm chậm nhắm mắt lại.



Thay vì chống cự vô ích, không bằng dành sức để chống cự lại sự hành hạ, ít nhất, làm vậy có thể bảo vệ được mình.



Lần đầu tiên Chu Đào được tham gia nhiệm vụ khó khăn thế này. Nhưng anh biết, nhiệm vụ này là một ván bài, nếu thắng, anh có thể thực hiện được giấc mơ từ trước đến giờ của mình, tiến vào nhóm bộ đội đặc chủng mạnh nhất Trung Hoa – Thanh Long.



Hơn nữa, nhiệm vụ lần này, anh ta cùng tham gia với chỉ huy hiện tại của Thanh Long, cũng là nữ tướng quân trẻ tuổi nhất Trung Hoa – Chu Tước, không ngờ chuyện này lại khó khăn ngoài sức tưởng tượng. Điều khiến họ không ngờ nhất là, trong đám bọn họ lại có nội gián. Anh không biết tin tức truyền về bộ chỉ huy thế nào, nhưng hiện giờ anh chắc chắn một việc: Bọn họ thất bại không phải vì bản thân họ có vấn đề, cũng không phải do người truyền tin có vấn đề, nguyên nhân duy nhất là vì trong đám đồng đội của anh có nội gián. Chỉ là, cho đến tận bây giờ, sau khi hai đồng đội đã tử vong, nội gián vẫn chưa lộ mặt.



“Mày tên gì?” Người đàn ông bất giác vuốt tấm che mắt theo bản năng, như đang nhớ đến chuyện gì đó, trong con mắt còn lại thoáng qua tia nhìn ác độc.



Chu Đào nhắm mắt không trả lời. Dù sao thì, có trả lời hay không cũng không tránh khỏi bị hành hạ. Hiện giờ, cái cần nhất là sự nhẫn nại, sau đó là kéo dài thời gian. Anh tin, bên quân đội nhất định sẽ phái người tới giải cứu. Nhưng vì địa hình khu rừng quá kỳ quái nên chắc sẽ phải tốn nhiều thời gian.



Nhìn vẻ mặt kiên nghị của anh, người đàn ông không hề tức giận, chỉ phất tay với gã lùn ra hiệu hắn hành động: “Bắt đầu đi!”



“Đát!”



“Ba!”



“Roẹt!”



Từng tiếng roi quất vang lên, chẳng mấy chốc, trên người Chu Đào đã hiện lên vài vết roi. Máu thịt hòa lẫn vào nhau, nhưng Chu Đào không nói tiếng nào, không cầu xin tha thứ, thậm chí, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có.



Chu Đào không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu. Có thể trở thành lính đặc chủng, ý chí tất phải hơn người. Nhưng cho dù có được ý chí sắt đá, thì anh cũng không thể chịu nổi quá một ngày.



Nhưng anh biết, mình càng cố chịu đựng lâu, thì những người khác mới được an toàn.



Từng giây từng phút trôi qua, Chu Đào dần bị máu phủ kín, nhưng anh vẫn cắn chặt răng không nói một chữ. Ý chí đó, khiến mọi người phải nể phục.



Dạ Tĩnh Nhi đứng trong đám người, nhìn chăm chú vào Chu Đào, trong đôi mắt màu lam lộ ra vẻ kiên quyết. Là người chỉ huy của Thanh Long, cô không chỉ phụ trách công việc hằng ngày của các đội viên mà còn phụ trách việc phân công người đi làm nhiệm vụ. Chu Đào này, thực lực tác chiến cũng thuộc loại khá, hàng năm cũng có tham gia cuộc so tài tuyển chọn tinh anh, nhưng vẫn chưa chiến thắng lần nào. Dù vậy thì thành tích mỗi năm đều tăng lên, chứng tỏ ở anh có tiềm lực phát triển mà những người khác không có. Nhiệm vụ lần này, cô muốn nói cho Chu Đào tham gia. Mục đích là muốn mượn cơ hội lần này để khảo nghiệm anh ta, xem anh ta có đủ tư cách để trở thành đội viên của Thanh Long được hay không.



“Đội trưởng.”



Một giọng nam khàn khàn truyền tới, nhìn Chu Đào, lại quay sang nhìn Dạ Tĩnh Nhi.



Dạ Tĩnh Nhi gật đầu: “Nếu anh ta có thể chống chịu được, lúc trở về nhớ báo cáo chuyện này lên trên.”



“Dạ.”



“Gia, tên này thật cứng đầu, một chữ cũng không nói. Hắn đã hôn mê, giờ giải thoát cho hắn hay là…” Gã lùn lại đi tới, lấy lòng hỏi.



Người đàn ông nhìn Chu Đào, trong con mắt xám trắng đầy vẻ tò mò: “Thằng này không tệ, nếu có thể làm việc cho tao thì thật tốt, mày lấy thứ kia ra đây, cho nó dùng đi. Nhân tài thì phải được chăm sóc tốt, để nó làm việc cho tao mới là tốt nhất.”



Giọng nói của hắn rất nhỏ, Dạ Tĩnh Nhi nghe không rõ, nhưng trực giác nhạy bén cho cô biết, có chuyện gì đó không ổn. Nhưng giờ có nhận ra thì giờ phút này cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn.



Chẳng mấy chốc, gã lùn đã dẫn theo một tên vóc người mảnh khảnh đi lên lầu.



Trừ những người ở đây, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.



Mười mấy phút sau, hai người lại đi xuống. Gã lùn chỉ vào tên đàn ông vóc dáng gầy yếu chỉ cao hơn hắn một cái đầu nói: “Cho hắn ăn đi.”



Tên kia nghe lời đi tới. Nói ra cũng thật kỳ quái, trên mặt người đàn ông này được quấn đầy băng vải, chỉ lộ ra đôi mắt và cái mũi, còn những nơi khác thì đều kín mít. Hình ảnh này khiến cho người ta nhớ đến xác ướp trong truyền thuyết.



Không thể không nói, tướng mạo của gã đó chả đẹp mắt chút nào, ít nhất thì người chung quanh hắn nhìn thấy hắn đều tỏ vẻ chán ghét, trên người hắn còn tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc. Nhưng cái mùi thối đó khi đứng gần thì không ngửi thấy, chỉ khi đứng cách càng xa thì mùi mới càng nồng nặc, nghe qua cũng thật lạ lùng.



Chu Đào đã mất đi tri giác, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ vẫn cảm nhận được có cái gì đó đang nắm chặt cằm mình, sau đó muốn nhét thứ gì đó vào miệng mình. Cảm giác này không tốt chút nào, cho nên mặc dù sức chịu đựng của cơ thể đã lên đến cực hạn thì anh vẫn cố mở mắt. Sau đó, đến khi anh nhìn rõ được người đang đứng trước mặt mình thì mắt bỗng chốc trợn thật lớn. Nhưng chẳng mấy chốc, anh lại thấy mơ hồ. Chẳng biết tại sao, anh cảm thấy đôi mắt kia có chút quen thuộc, trong suốt, sâu không thấy đáy, quan trọng hơn là, ở trên người của người này, anh còn ngửi thấy một mùi như đã từng quen biết.



Nhưng tất cả những thứ này đều bị anh xem như ảo giác.



Nơi này là hang ổ của trùm thuốc phiện, sao anh có thể quen biết với người ở đây cơ chứ?



Trực giác cho biết mình sắp nuốt phải thứ không tốt, nhưng giờ phút này anh lại không có bất kỳ đường phản kháng nào. Cả người anh đều vô lực, tay chân bị trói, chính xác là loại mặc cho người khác làm thịt.



Tuy nhiên, anh lại làm được một việc, sau khi thứ đó bị nhét vào miệng anh chỉ ngậm mà không hề nuốt xuống. Vào lúc này đây, anh cảm thấy thật kỳ quái, tên này quên xác định xem mình có nuốt chưa hay sao? Đầu lưỡi thăm dò chung quanh khoang miệng, đến khi chạm được vào thứ đó thì bỗng thấy hoảng hốt, cũng bắt đầu nổi lên suy đoán không dám tin đối với hành động của người kia.



Tên xác ướp trở lại chỗ của mình xong, gã lùn mới lên tiếng nịnh hót: "Gia, đã chuẩn bị xong rồi, loại thuốc này vừa mới được nghiên cứu xong, chừng nửa tiếng nữa là hắn sẽ thành người của chúng ta. Trong khoảng thời gian này, chúng ta..."



"Tiếp tục đi, tao thấy hình như trong đám đó có người quen. Đưa người bạn cũ đó của tao tới đây."



Người đàn ông nhắm mắt lại, trên mặt có chút mệt mỏi.



"Sửu nô, đi đi." Gã lùn hất mắt ra hiệu cho tên xác ướp. Dù là hắn thì khi nhìn thấy tên xác ướp kia, trong mắt cũng lộ rõ vẻ chán ghét.



Tên đàn ông nhận lấy chìa khóa, nghe lời đi tới.



"Đội trưởng!" Thấy Dạ Tĩnh Nhi bị dẫn đi, bốn năm người đứng đó không nhịn được mà lộ vẻ khiếp sợ. Dạ Tĩnh Nhi đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, thậm chỉ còn quay đầu cho bọn họ một nụ cười trấn an.



"Không cần, tôi tự đi được."



Bất kể lúc nào thì người nhà họ Dạ đều là vương giả chí cao vô thượng, bất luận kẻ nào cũng không thể mạo phạm. Người nhà họ Dạ, có trách nhiệm thời thời khắc khắc phải duy trì hình tượng của nhà họ Dạ.



Mặc dù lúc này nhìn có vẻ chật vật, nhưng Dạ Tĩnh Nhi vẫn ưỡn thẳng lưng, ánh mắt nhìn người vẫn vô cùng sắc bén. Cô mặc cho tên xác ướp dẫn mình đi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là vẻ bình tĩnh, ung dung.



"Đã lâu không gặp."



Thấy Dạ Tĩnh Nhi, khuôn mặt vẫn luôn hờ hững của người đàn ông bỗng chốc lộ vẻ hốt hoảng. Mặc dù hắn đã cố sức che giấu, nhưng dáng vẻ vừa hốt hoảng vừa si mê đó vẫn rất rõ ràng.



Nhìn thấy người đàn ông, vẻ mặt của Dạ Tĩnh Nhi vẫn lạnh lùng như không: "Nếu có thể, tôi hi vọng cả đời nãy cũng không gặp lại anh."



Người đàn ông cười: "Bất kể thế nào thì chúng ta cũng đã gặp lại. Em xem đi, lễ vật ra mắt vừa nãy tôi đưa cho em thế nào? Cả một màu đỏ rực, có phải rất đẹp hay không? Nếu đã gặp được bạn cũ, có phải chúng ta nên tìm một chỗ yên tĩnh ôn chuyện chút không."



Lúc người đàn ông đưa ra đề nghị này, mấy người bị giam trong kia bất giác hô lớn.



"Đừng."



Ánh mắt của người đàn ông nóng bỏng như thế, hai người đơn độc ở chung với nhau có ý nghĩa thế nào tất cả mọi người đều rõ. Vậy mà, khiến bọn họ phải ngạc nhiên là,



Dạ Tĩnh Nhi bình tĩnh đáp một tiếng: “Được.”



Câu chuyện thường đi theo hướng mà mọi người không thể ngờ tới. Chẳng ai nghĩ được là tên một mắt kia sau khi đột nhiên giết chết hai đồng đội của họ lại muốn dẫn đội trưởng của họ đi, quan trọng hơn là, đội trưởng của họ còn đồng ý nữa chứ!



“Gia, những người còn lại làm sao đây?” Gã lùn nhỏ giọng hỏi.



Người đàn ông tùy tiện nhìn gã một cái, nói ra một câu cực kỳ lạnh lùng: “Tiếp tục đi, có thể hỏi được cái gì thì hỏi, không hỏi được thì đem cả đám bọn nó đi làm vật thí nghiệm đi, gần đây không phải đang nghiên cứu loại thuốc mới hay sao? Làm thế vừa hay.”



Nghe được lời nói không chút để tâm của người đàn ông, trên mặt Dạ Tĩnh Nhi thoáng hiện lên sát ý tàn độc, nhưng cô không nói gì. Hai tay cô bị trói, lại bị uống thuộc giãn cơ, hiện giờ miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể đi lại mà thôi, nếu chơi cứng đối cứng với người này, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.



“Ha ha.” Sau khi đám người kia đi khỏi, có lẽ là áp lực đã giảm, gã lùn xấu xí kia như đã tìm được giá trị của chính mình, mở miệng cười lớn. Hắn vuốt ve những dụng cụ kia một cách đầy say mê như đang vuốt ve chính người yêu của mình, một lúc lâu sau mới nói với tên xác ướp: “Sửu nô, nhanh chóng chọn cho tao hai người. Lâu rồi không luyện tay, hôm nay tao phải chơi đến ghiền mới thôi.”



Vừa nói, gã đàn ông vừa cầm lấy một thanh đao sắc bén, cười xấu xa: “Cái này vẫn còn mới, hôm nay sẽ dùng nó để luyện tay vậy.”



Sửu nô nghe lời cầm chìa khóa đi về phía buồng giam, những người bên trong đều đang bị trói như cái bánh chưng. Sửu nô tùy tiện bắt hai người ra ngoài. Hắn đi rồi, những người còn lại có chút trợn mắt há mồm nhìn về một phía.



“Chuyện này….” Tất cả mọi người đều biết hiện giờ không thể lớn tiếng. Trong buồng giam này có vô số camera theo dõi. Cái bọn họ có thể làm, chính là chờ đợi.



Mà bây giờ, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ là một vật gì đó lấp lánh. Vật này, là thứ mà tất cả mọi người ở đây đều rất quen thuộc – chìa khóa. Hơn nữa, còn là loại chìa có thể mở tất cả các ổ khóa ở đây.



Tên xác ướp này, sao lại….



Những người ở đây đều là người thông minh, nhạy bén hơn người, nhanh chóng hiểu được tình cảnh hiện tại, nhìn nhau mấy cái. Một người nhanh chóng đi về phía cái chìa khóa, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt chìa khóa lên.



Ngay khi gã lùn vừa định xuống tay với người bị kéo ra ngoài, những người trong ngục xảy ra bạo động. Không ai biết tại sao, bỗng nhiên những người mặt xám như tro tàn kia lại như uống phải thuốc kích thích, la hét ỏm tỏi, còn kèm theo cả tiếng đánh nhau.



Gã lùn chần chờ, cho người đi xem xét tình hình. Người kia nhanh chóng trở lại, cười híp mắt nói: “Không sao cả, nội chiến rồi. Hình như nói gì mà ai là nội gián. Hiện giờ đang đánh nhau rất gay gắt. Ha ha, thật khôi hài, lúc này còn quan tâm đến những chuyện đó làm gì chứ?”



Gã lùn cũng cười theo: “Cứ để bọn nó vui vẻ một lúc đi. Thịt người sau khi vận động mới tươi mới. Đúng rồi, lấy bảo bối của tao ra đây, món này chất lượng không tệ.”



Người kia cũng cười hắc hắc theo, không biết lấy từ chỗ nào ra một cái lò nướng cỡ lớn, bên trên có dựng sẵn hai cây côn đầu nhọn. Bên trong lò nướng có để than, người đàn ông đốt lửa, thèm nhỏ dãi nói: “Đợi lát nữa cho tôi ăn thử một miếng với?”



Gã lùn cười: “Yên tâm đi, nhiều chuyện quá. Chúng ta chơi trò kích thích chút đi. Mọi lần đều là người chết, thịt rất dai, lần này nướng sống, vậy thịt sẽ mềm hơn nhiều. Dù sao thì gia cũng đã nói để chúng ta xử lý, gia đi tìm niềm vui thì chúng ta cũng vui!”



Hai người nhìn nhau cười xấu xa, những người xem náo nhiệt xung quanh cũng vây lại, thèm nhỏ dãi nói: “Anh cho chúng tôi nếm thử với. Món ngon như thế, cũng chỉ có nơi này của chúng ta mới được ăn thôi.”



Nghe mấy lời bàn tán của bọn họ, binh lính bị đẩy ra ngoài trắng bệch cả mặt. Cậu không sợ khổ, không sợ đau, không sợ chết, nhưng không có nghĩa là cái gì cậu cũng không sợ. Bị nướng sống trên lò nướng, hành hạ như thế, tuyệt đối không nằm trong phạm vi có thể chịu đựng của cậu.



Cậu chẳng thể nghĩ tới, trên đời lại có những cách hành hạ biến thái đến thế. Cậu đã từng nghe qua chuyện ăn thịt người, nhưng chuyện đó và chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Những người trong nạn đói phải ăn thịt người là do không còn cách nào khác mới phải đưa ra lựa chọn như thế, nhưng mấy người này, lại hoàn toàn khác. Nhìn dáng vẻ của họ, rõ ràng xem thịt người là món điểm tâm vô cùng mỹ vị, có đam mê ăn thịt người.



“Được rồi, bắt đầu đi. Không phải bên kia còn có mấy đứa đã chết sao? Ăn tụi nó trước đi, lấp đầy bụng trước sau đó sẽ ăn một bữa thật ngon.”



Gã lùn cười hắc hắc, một tên bên cạnh còn chảy cả nước miếng tỏ vẻ thèm thuồng, nhìn vô cùng kinh tởm.



“Súc sinh!” Dù sức chịu đựng của binh lính này có mạnh đến mức nào thì khi nhìn bọn họ lóc thịt đồng đội của mình đem nướng thì cũng không nhịn được chửi thề một tiếng.



Gã lùn lạnh mặt, bước lên mấy bước: “Câm miệng cho tao, đợi lát nữa sẽ đến lượt mày đó!”



Binh lính đó làm sao nhịn được, dây cung trong đầu đã căng đến cực điểm , chỉ cần một tác động nhỏ cũng đủ để xảy ra chuyện. Cậu không nhịn nữa, tiếp tục gầm gừ: “Có bản lãnh thì một phát bắn chết tao đi!”



Gã lùn cười ha hả: “Một phát bắn chết mày? Trong mắt mày bọn tao thiện lương đến thế à? Ha ha, mày cho rằng chỗ này là chỗ nào? Nơi này là hang quỷ, là hang ở của những con quỷ ăn tươi nuốt sống, mày lại còn có cái suy nghĩ một phát bắn chết, ha ha, cười chết tao rồi!”



Những người khác nghe được cũng lớn tiếng cười theo.



Tiếng cười đó, vừa liều lĩnh vừa kiêu ngạo. Phách lối đến mức hận không thể nhét luôn đầu hắn vào miệng hắn để chặn lại.



Một vài người khác cũng cười, vừa cười vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. NHững gia vị dùng để ướp thịt cũng được bày lên bàn dài, còn có dầu mỡ, nhưng số lượng đều rất lớn, được đựng trong những cái thau to. Hiển nhiên là được chuẩn bị để ăn thịt người!



Một người chết được kéo tới, cởi quần áo rồi ném xuống hồ nước. Những thi thể này đều máu thịt lẫn lộn, vừa ném xuống đã nhuộm đỏ nước trong hồ, nhìn vô cùng tanh tưởi. Cậu binh lính vẫn luôn tin tưởng nam nhi đổ máu không rơi lệ cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Súc sinh, cả đám bọn mày đều là súc sinh! Người cũng đã chết rồi, tại sao bọn mày còn không buông tha cho họ? Bọn mày sẽ gặp báo ứng!”



Đáp lại cậu, lại là tiếng cười lớn của đám buôn thuốc phiện kia.



Mắt thấy một tên trong đám đó cầm dao vừa định mổ xẻ thi thể một binh lính, cậu ta định liều mình xông tới. Nhưng ngay lúc đó, một cánh tay nhỏ bé đã kéo cậu lại. Khi cậu còn chưa kịp có bất kỳ phải ứng nào thì còng tay của cậu được mở ra. Cậu lính giật mình phát hiện, người kia, chính là tên xác ướp đã dẫn mình ra ngoài. Tình huống lúc này là sao chứ?



Chuyện kế tiếp xảy ra giống như phim truyền hình vậy. Tên xác ướp vẫn luôn trầm mặc như người câm bỗng nhiên xông ra, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã cắt một dao ngang cổ gã lùn.



Động tác của hắn như một tín hiệu, cùng lúc đó, cả những người đang bị giam giữ và Chu Đào bị trói trên giá đỡ đã mất đi ý thức lúc trước đều có hành động. Trong tầng hầm có không có người, còn có máy theo dõi, nhưng vẫn không đấu lại những lính đặc chủng. Cho dù bọn họ có bị uống thuốc giãn cơ, gần như không còn sức lực, nhưng nhờ có ý chí sắt đá nên mọi người mới có thể phát huy khả năng vượt xa người thường.



Mấy tên buôn thuốc phiện thậm chí còn chưa kịp cầm vũ khí lên thì đã bị giải quyết hơn phân nữa. Còn về phần máy theo dõi thì đã bị tên xác ướp dùng súng bắn rơi chính xác từng cái một, thậm chí còn không cần ngắm, phải nói là bách phát bách trúng.



Không ai nói chuyện, nhưng bọn họ lại cực kỳ ăn ý, ai làm chuyện người nấy, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, trận chiến chỉ còn lại mấy chiến sĩ đứng không vững và đám thi thể ngổn ngang trên đất.



Tất cả mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Cậu lính lúc trước thiếu chút bị ăn thịt bước tới mặc lại quần áo cho hai chiến sĩ đã chết. Bọn họ hi sinh vì nhiệm vụ, không thể chịu bất cứ vũ nhục nào.



Trong phút chốc, tất cả mọi người đều bất giác nhìn về phía ẩn số duy nhất trong phòng - tên xác ướp.



Bọn họ cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ bị giam nhiều ngày như thế, tên xác ướp vẫn luôn đối với gã lùn nói gì nghe nấy, sao đột nhiên lại làm phản chứ? Mọi người đều hiểu rõ, nếu hôm nay không có tên xác ướp này, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ trở thành món ngon trong miệng đám biến thái này. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, ai cũng ghê tởm đến phát ói.



Trong này, chỉ có một mình Chu Đào là có chút phát giác. Lúc nhìn thấy tên Sửu nô đó, anh đã có cảm giác như từng quen biết. Đôi mắt đen láy trong suốt kia, rồi cả mùi hương như có như không nữa, chỉ là khi đó ý thức của anh đã mơ hồ, không còn nhớ rõ chuyện gì cả, mãi đến tận bây giờ, khi cuộc chiến kết thúc, anh mới phát giác ra chút gì đó.



"Tâm..." Chu Đào mấp máy môi, nhưng vừa nói ra một chữ đã ngừng lại, anh nghĩ, trong tình huống này, tốt nhất là không nên nói gì. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng trong đám bọn họ còn có nội gián thì đã không thể bại lộ thân phận của cô vào lúc này được.



"Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lập tức lên trên đi. Đây là bản đồ phía trên, còn có vị trí đại khái của lính canh gác, không chính xác lắm đâu, mọi người tự cẩn thận lấy." Tên xác ước đột nhiên lên tiếng. Mọi người, trừ Chu Đào, đều ngạc nhiên là, mặc dù hắn rõ ràng là đàn ông nhưng lại nói giọng nữ, mặc dù giọng nói lạnh như băng nhưng cảm giác mềm mại, êm ái thì không sai được.



Chu Đào vốn đã nắm chắc, nghe thấy giọng nói quen thuộc kia thì lại càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, mặc dù không biết sao cô lại ở đây, nhưng lúc này gặp được người quen như thể tìm được tâm phúc, lập tức nhẹ nhõm không ít. Anh biết mình như thế là rất mất thể diện, nhưng người nhỏ tuổi hơn anh này rõ ràng là một Tiểu Quái Vật, không ai biết được giới hạn cuối cùng là ở đâu. Mặc dù hơi tự ti một chút, nhưng đứng trước nhiệm vụ, chút tự ti vạch vãnh đó không đáng một đồng.



Chủ động nhận lấy bản đồ tên xác ướp đưa tới, Chu Đào không nhìn mà đưa cho đội trưởng của bọn họ. Anh quyết định, lát nữa anh muốn cùng hành động với Tâm Nhiên. Trong này chỉ có mình là quen biết với Tâm Nhiên, mặc dù hiện giờ thể lực không tốt, nhưng dù gì cũng có chút lực chiến đấu.



"Tôi thuộc tiểu đội của Răng, đội giải cứu cũng sắp tới rồi." Tên xác ướp nói một câu, nhìn ngời trước mặt, lại nhìn về phía Chu Đào. Quả nhiên đúng như cô đoán, lúc Chu Đào nhìn mình ánh mắt rất khác, mặc dù đã cố sức khống chế nhưng trong mắt vẫn toát ra sự kích động không thể lừa người. Cô biết Chu Đào đã nhận ra mình, lại nhìn sơ qua vết thương trên người anh, cuối cùng vẫn cắn răng quyết định: "Anh đi theo tôi." Sau khi Lãnh Tâm Nhiên vào phòng này vẫn chú ý quan sát bốn phía, có thể ngụy trang thành tên xác ướp để xâm nhập vào đây cũng là ngoài ý muốn. Tuy nhiên, đầu năm nay, tranh tiền tranh quyền cũng chẳng bằng tranh cha*, nhưng nếu thật sự muốn chống, còn phải nhờ đến vận may. Không thể không nói, sau khi cô sống lại tuyệt đối là nhân vật chính, bất kể lúc nào thì vận may cũng vô cùng tốt. Sau khi chém ngất gã quấn băng như xác ướp, chờ mùi thối trên người hắn tản bớt mới lấy quấn lên người mình, sau đó liền đi theo gã lùn xuống dưới. Cô còn nhớ rõ vừa nãy chị Tĩnh bị người đàn ông kia mang đi, mục đích chính cô tới đây là để cứu chị Tĩnh, nếu chị Tĩnh mà xảy ra chuyện gì, công sức của cô đều sẽ uổng phí. Lãnh Tâm Nhiên kêu Chu Đào thay quần áo của một tên buôn thuốc phiện có thân hình tương tự, sau đó dẫn hắn ra khỏi tầng ngầm.



Lúc đi lên trên, dọc theo đường đi đều có lính canh. Biến thái nhất là, căn hầm này nằm sâu vài chục mét dưới lòng đất, còn chia ra nhiều tầng. Cũng may hình tượng của tên xác ướp cũng không tốt, lại thêm trên người có mùi hôi thối nên không có ai đến gần.



Mãi đến khi đến được nơi an toàn, Lãnh Tâm Nhiên mới nghiêng đầu nhìn về phía Chu Đào: “Anh không sao chứ?”



Chu Đào cười: “Không sao, Tâm Nhiên, sao cô lại tới đây? Vừa rồi tôi còn tưởng mình nhận nhầm người, nhưng không sao. May là cô đến, nếu không…” Lãnh Tâm Nhiên nói tóm lượt mọi chuyện: “Tôi được chú Trần tiến cử tham gia vào đội giải cứu. Chuyện khác chưa cần nói, anh biết người đàn ông kia dẫn chị Tĩnh đi đâu không?”



“Chị Tĩnh?” Chu Đào dựa vào tường nghỉ ngơi, nghe được cách gọi xa lạ thì bất ngờ lặp lại lần nữa. Lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới nhớ, nói lại: “Chính là đội trưởng của anh, chị Dạ Tĩnh Nhi. Tôi tới đây vì chị ấy.”



“Cô biết cô ấy?” Chu Đào giật mình, nhưng cũng may anh còn biết lúc này cái gì mới là quan trọng nhất, mặc dù trong lòng còn nhiều nghi vấn nhưng vẫn cố nhịn không hỏi ra, chỉ lắc đầu: “Không biết, chúng tôi bị bán đứng, trong đám người vừa nãy có nội gián, nhưng tôi không biết là ai. Lúc tới đây chúng tôi đều bị bịt mắt, không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.” Lãnh Tâm Nhiên vừa nghe đã biết là không lấy được tin tức hữu dụng gì từ người anh ta, hiện giờ cách duy nhất là tiếp tục tìm kiếm, chỉ hi vọng chị Tĩnh có thể chống đỡ được một lúc.



“Trên người anh có thương tích, đừng đi chung với tôi, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện. Trừ tôi ra, còn có một đồng đội, tên là Kẻ Điên. Không biết anh có biết hay không, tôi đưa cái này cho anh, anh cứ liên lạc với anh ta. Chuyện còn lại các anh cứ tự quyết định, tôi chỉ phụ trách cứu chị Tĩnh. Còn nữa, đội giải cứu vẫn đang chờ tin tức, tình hình bên này tạm ổn rồi thì anh thông báo cho họ đi.” Lãnh Tâm Nhiên móc máy truyền tin trong túi đưa ra cho Chu Đào, dặn dò một vài chuyện cần thiết rồi xoay người chuẩn bị đi.



Chu Đào còn định nói gì đó, nhưng nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, lại nghĩ đến tình cảnh lúc này, biết mình có nói tiếp cũng chỉ là vướng tay vướng chân cô, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: “Cô chú ý cẩn thận.” Lãnh Tâm Nhiên khoát tay với anh ý bảo đã biết, xong thì hai người chia tay.



Không thể không nói vận may của Lãnh Tâm Nhiên quả thật rất tốt. Ở cái nơi có kiến trúc giống như mê cung thế này, cô đi gần mười phút vẫn chưa bị ai phát hiện, thậm chí mười lăm phút sau, còn nghe được hai người vừa đi vừa tán gẫu với nhau.



“Hôm nay Gia rất vui vẻ. Con nhỏ vừa rồi đó, không biết Gia chơi xong rồi có để lại cho chúng ta cùng chơi hay không?”



“Câu này của mày đứng để cho Gia nghe được. Tao nghe nói mắt của Gia là bị một cô gái đâm mù, có lẽ chính là người này. Tao thấy, người kia chắc chắn sẽ bị Gia đùa chết. Mày đừng có nói với tao mày còn có đam mê chơi đùa với xác chết nha.”



Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Chân mày Lãnh Tâm Nhiên cau lại, thấy bao nhiêu đi thẳng về phía phòng vệ sinh, cũng im lặng đi theo. Năm phút sau, một tên xác ướp bước ra khỏi phòng vệ sinh, trong đôi mắt đen ngập tràn ánh lửa hưng phấn. Lãnh Tâm Nhiên cho là, Dạ Tĩnh Nhi sẽ phải chịu vũ nhục, sẽ xảy ra nhiều chuyện không tốt. Vậy mà, trên thực tế, cảnh tượng trong phòng là tên đàn ông âm tà kia nằm lỳ trên giường. Dạ Tĩnh Nhi thì quơ múa roi dài, bộ dáng như một nữ vương.



“Nhanh chút nữa, nhanh lên một chút.” Tên đàn ông phát ra tiếng kêu dồn dập, trong tiếng gào thét có lẫn sự thống khổ, nhưng mơ hồ cũng xen lẫn niềm vyu thích.



Người đàn ông để trần nửa thân trên, bên dưới chỉ mặc mỗi cái quần lót, cơ bắp rắn chắc, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất quái dị.



Mặt Dạ Tĩnh Nhi hiện đầy vẻ chán ghét, cảnh tượng trước mắt thật sự quá ghê tởm, mặc dù trước kia cũng từng thấy qua cảnh này, nhưng khi chuyện đó xảy ra lần nữa, cô vẫn không kềm được cảm giác ghê tởm.



Như nhìn thấu được tâm tư của cô, người đàn ông đang nằm trên giường đột nhiên đứng bật dậy, không để ý đến thân thể của mình đi thẳng đến trước mặt Dạ Tĩnh Nhi, một tay bóp cằm cô, thấp giọng uy hiếp: “Đừng quên những đồng đội kia của cô. Nếu hôm nay không phục vụ tôi thoải mái, trừng phạt đó cô không nhận nổi đâu. Cô biết không? Tôi chờ đợi ngày này đã tròn năm năm rồi. Tôi hận cô, nếu không phải tại cô, sao tôi có thể biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này? Nhưng không sao, nếu tôi biến thành bộ dạng này, vậy cô cũng đừng mong được bình thường.”



Người đàn ông vừa cười vừa khóc, dáng vẻ như đang phát điên, Dạ Tĩnh Nhi lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt ngập đầy hận thù và sát ý không thể che giấu: “Tao hận mày.”



“Cô hận tôi? Ha ha, cô cho rằng tôi không hận cô sao? Cô biến tôi thành bộ dạng thế này, lễ vật tôi đưa cho cô cũng không tệ đúng không. Tôi nhớ người bạn trai kia của cô tên Chiêm Hùng đúng không? Thật đúng là một kẻ kiên cường. Đáng tiếc, dù có là người lợi hại đến đâu, đứng trước ma túy cũng chỉ là kẻ yếu đuối.



Người đàn ông cười, nói ra một câu khiến cho vẻ mặt Dạ Tĩnh Nhi đột ngột thay đổi.



“… Mày đã làm gì anh ấy?” Dạ Tĩnh Nhi chợt mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén như tên nhọn.



“Chẳng lẽ cô còn không biết?” Người đàn ông cười, không chút để tâm nói: “Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là khi đó cho nó dùng chút thuốc, sau đó để nó làm ít việc thôi. Cô có thấy cái tên vừa nãy cả người hôi thối gọi là Sửu nô không? Bởi vì hắn dùng thuốc quá liều nên da thịt trên người đều bị hoại tử. Tôi cho cô biết thêm một bí mật, người đó, tên là Chiêm Triết.”



“Tiểu Triết?” Dạ Tĩnh Nhi không dám tin trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông đã nổi điên trước mặt, hung tợn nói: “Mày lại dám bắt Tiểu Triết tới cái động ác ma này của mày!”



Chuyện Chiêm Hùng phản bội mình, vẫn luôn là nỗi đau không thể vơi trong lòng Dạ Tĩnh Nhi. Cô vẫn luôn nghĩ không thông nguyên nhân Chiêm Hùng phản bội mình, nhưng lúc này đây, trong lòng cô đã hiểu rõ. Chiêm Hùng là thiên tài, nhưng thiên tài cũng có nhược điểm. Anh ấy là cô nhi, nhưng anh ấy lại đặc biệt quan tâm đến hai người, một là cô, một chính là người thân duy nhất của anh ấy, cũng chính là em trai của anh ấy Chiêm Triết. Khác với Chiêm Hùng, Chiêm Triết là một đứa trẻ ôn nhu dịu dàng, lại thêm thân thể không tốt lắm nên vẫn luôn được Chiêm Hùng cưng chìu. Nhưng mà, đứa nhỏ ôn như đó, lại bị tên biến thái này chỉnh thành bộ dáng kinh dị đó…



Giờ phút này, nỗi hận trong lòng Dạ Tĩnh Nhi đã không cách nào diễn tả bằng lời được nữa, mặc dù chuyện của cô và Chiêm hùng đã trở thành quá khứ, nhưng cô không cách nào ngồi yên không để ý đến được. Cũng thế, vào giờ phút này, nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng cô đã bị xới lên. Cô nghĩ, cô vẫn không cách nào thoát ra được khỏi chuyện Chiêm Hùng đã phản bội mình, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì cô không hiểu. Cô không biết người luôn chính trực như anh ấy sao phải làm ra chuyện phản bội quốc gia, phản bội chính mình như thế. Nhưng hiện giờ, cô biết, sau khi trở về, cô sẽ đến đó gặp anh. Chuyện đã qua thì cho qua, nhưng mà, tương lai vẫn còn tiếp tục.



“Thế nào? Chẳng lẽ đến giờ cô mới biết chuyện này? Ha ha, Chiêm Hùng đó là là thương cô thật đấy, vẫn luôn không yên lòng về cô. Nhưng yên tâm đi, tôi vẫn luôn làm đúng với lời hứa, mặc dù Chiêm Hùng không hoàn thành được hiệp ước giữa chúng tôi nhưng tôi vẫn giữ Chiêm Triết lại đến tận bây giờ.” Người đàn ông cười ha hả, có lẽ nhìn ra Dạ Tĩnh Nhi thật sự không có tâm trạng, hắn đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu nho của Pháp, từ từ hưởng thụ.



Mãi đến khi Dạ Tĩnh Nhi tiêu hóa được hết đống tin tức khủng khiếp mà tỉnh táo lại, cây roi trên tay cũng bị siết chặt. Cô nhớ năm năm trước, lúc đó Hắc Ưng còn là một kẻ rất bình thường, đẹp trai, ưu nhã, ga lăng, phải nói khuyết điểm duy nhất của hắn chính là có thân phận con cháu của gia tộc buôn thuốc phiện. nhưng giờ đây, người đàn ông này, lại trở thành một M (Masochism), một kẻ biến thái phải bị người khác ngược đãi mới có thể đạt được khoái cảm. Nhưng mà, chính vì thế, cô mất đi người mình yêu, thậm chí còn hại em trai người yêu biến thành một đứa người không ra người quỷ không ra quỷ. Cô nghĩ, nếu ông trời cho cô một cơ hội nữa, quay lại thời điểm năm đó, cô nhất định sẽ không lựa chọn con đường đó. Cái lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ, lại mất đi người yêu! Cô biết lúc này mình vốn không phải là đối thủ của Hắc Ưng, thậm chí, mặc dù hiện giờ Hắc Ưng thoạt nhìn không chút phòng bị, nhưng cô tin, chỉ cần cô có bất kì dị động nào, đối phương sẽ lập tức hành động. Hắn có thể yên lòng mà giam mình trong phòng như thế, nguyên nhân duy nhất là vì hắn tự tin. Hắn tin vào thực lực của hắn!



Cảm xúc hối tiếc, căm hận lẫn lộn, tràn ngập trong đầu, đôi mắt xanh đặc trưng cho người nhà họ Dẫn dẫn bị máu tươi nhiễm đỏ. Một giây kế tiếp, Dạ Tĩnh Nhi trực tiếp giương cây roi trong tay quất về phía người đàn ông đang ngồi uống rượu trên salon.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom