• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nữ vương của tể tướng (1 Viewer)

  • Chương 6

Không ngủ không nghỉ chạy tới Thịnh vương triều, Công Tôn Minh Trạch ngựa không ngừng vó đi đến phủ Bình Dã vương, mong Bình Dã vương thực hiện cam kết nhiều năm trước.

Bình Dã vương rất biết anh hùng trọng anh hùng, hoàn toàn không để ý tới đại thần trong triều nhiều phiên "Khuyến cáo", lập tức điều động tinh binh cho Công Tôn Minh Trạch.

"Binh, có thể cho ngươi mượn, nhưng ta cự tuyệt dẫn đi. Cho nên ngươi phải tự mình dẫn quân đội Thịnh vương triều, trở về Hoa Triêu quốc cứu nữ vương của ngươi." Đây là điều kiện duy nhất để Bình Dã vương nguyện ý xuất binh.

Ông cũng muốn xem một chút, rốt cuộc tiểu tử này có bao nhiêu khả năng?

"Tạ vương gia." Công Tôn Minh Trạch một lòng cứu chủ không nói hai lời liền đón lấy trọng trách, thậm chí ở trong ba ngày ngắn ngủi hoàn toàn làm quen với tính tình cùng với bản lĩnh của tất cả tướng lĩnh, để có thể vận dụng người thích hợp ở trong chiến dịch.

Năng lực cùng với sự trung thành của Công Tôn Minh Trạch, cảm động mọi người. . . Vì vậy chỉ cần mấy ngày, đại quân đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi Công Tôn Minh Trạch ra lệnh một tiếng liền có thể lập tức tiến về phía Hoa Triêu quốc, hội hợp với đại quân bên trong Hoa Triêu quốc, giải cứu nữ vương Hoa Triêu quốc.

Chỉ là không nghĩ tới, Triêu vương gia lại phái thuộc hạ đến Thịnh vương triều, bắt Nhị Công Chúa Hoa Triêu quốc, cũng chính là dưỡng nữ của Bình Dã vương —— Triêu Lăng Ba.

Nhưng Triêu vương gia không ngờ đến bên cạnh Nhị Công Chúa có một nam nhân tinh thông dùng độc vả lại võ nghệ cao cường bảo vệ nàng, chẳng những không cách nào bắt Nhị Công Chúa, ngược lại tổn thất nhiều bộ hạ.

Đại quân chỉnh đốn thỏa đáng xong, Công Tôn Minh Trạch xua binh xuất chiến. Dọc theo đường đi, đại quân đều thắng lợi, mà quân địch đều bị đánh cho tan rã, lui về phía sau.

"Tể tướng, không nghĩ tới quân đội của Triêu vương gia chỉ là một đám ô hợp, hoàn toàn không phải là đối thủ của quân ta." Trải qua từng trận chiến dịch dễ dàng thắng lợi, một tên tướng lãnh cao hứng nói.

"Không!" Vậy mà, Công Tôn Minh Trạch không có bị thắng lợi làm cho hôn mê, hắn nhàn nhạt chỉ ra nghi điểm: "Quá mức dễ dàng, binh lực của Triêu vương gia không chỉ có như vậy."

"Cái gì?" Tướng lãnh chinh chiến nhiều năm ngẩn ngơ.

"Quân đội tới ứng chiến phần lớn đều là già yếu và thương binh, hiển nhiên Triêu vương gia còn chưa phái đại quân chân chính ra ứng chiến." Ngón tay dài chỉ vào bản đồ trên mặt bàn: "Quân địch đều tụ họp ở bốn phía Đô thành Hoa Triêu, bao quanh Đô thành như lá chắn, Triêu vương gia nhất định cho là đại quân chúng ta không có chuẩn bị lương thực đầy đủ, cho nên tính toán dùng phương thức tiêu hao, kéo dài thời gian của chúng ta từng chút, cho đến khi quân ta người mỏi ngựa yếu. Đến lúc đó, hắn muốn tiêu diệt quân ta một lượt liền dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức."

Chỉ là, có một điểm này, sợ rằng Triêu vương gia đã quá xem thường năng lực đại quân của Bình Dã vương.

"Lão đầu kia thật là giảo hoạt!" Tướng lãnh cả kinh, bọn họ chưa từng nghĩ đến việc này.

Công Tôn Minh Trạch lại triển lộ khả năng hơn người ở trước mặt các tướng lãnh, khiến cho mọi người càng bội phục hắn.

"Mọi người phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng trúng kế của Triêu vương gia." Cho dù đối mặt vấn đề khó khăn, ngữ điệu lạnh nhạt của Công Tôn Minh Trạch vẫn không thay đổi, giống như chuyện lớn gì cũng không ảnh hưởng tới hắn.

"Dạ!" Các tướng lĩnh mệnh trở lại cương vị.

Mọi người mới vừa đi ra khỏi doanh trướng, một mùi máu ngai ngái thình lình xông lên cổ họng Công Tôn Minh Trạch đang đứng ở trước bàn tiếp tục nghiên cứu phương hướng nào có thể đánh vào Đô thành.

Hắn đưa tay che miệng lại, vẫn không cách nào ngăn trở máu tươi từ khe hở tràn ra. Nhìn tay đầy máu, hắn tỉnh táo cầm khăn vải lên lau đi.

"Chủ tử." Đông Tân Viễn đưa viên thuốc Phục Thành Ngạn cho hắn, để Công Tôn Minh Trạch uống vào.

Không hổ là thần y, chỉ cần nhìn qua, Phục Thành Ngạn liền nhìn ra Công Tôn Minh Trạch bị thương, hơn nữa còn bởi vì không chịu nghỉ ngơi thật tốt, bộc phát nghiêm trọng.

Vì vậy, Phục Thành Ngạn không chút nghĩ ngợi tiện tay ném hai túi thuốc viên cùng với một chai thuốc dán nho nhỏ cho hắn, một túi là để vết thương nhanh chóng khỏi hẳn, còn một cái túi khác là thuốc viên dùng bổ máu.

Theo ý Phục Thành Ngạn, một túi thuốc viên dùng để bổ máu, là để Công Tôn Minh Trạch có thể có đủ máu để từ từ chảy.

Bọn họ biết rất rõ việc Công Tôn Minh Trạch tuyệt không chịu nghỉ ngơi thật tốt.

Nhận lấy thuốc nuốt vào, thoáng vận khí thuốc liền chạy khắp toàn thân, Công Tôn Minh Trạch không chút lãng phí thời gian ngồi trở lại ghế, đặt lại một cây cờ nhỏ ở trên bản đồ, suy tính chiến dịch kế tiếp rốt cuộc nên tiến hành như thế nào.

"Tân Viễn, lương thảo quân ta còn đủ không?" Hành quân đại kỵ chính là binh lương không đủ.

"Dạ, một nhóm lương thảo mới đã chuyển đến rồi, đang kiểm tra." Đông Tân Viễn cũng không nhiều lời, trả lời đơn giản.

"Triệu tập tất cả tướng lãnh một lần nữa, ta đã nghĩ xong đối sách." Công Tôn Minh Trạch ngẩng đầu lên, lạnh lùng trong đôi mắt màu lam khiến người không rét mà run.

Bị chấn kinh ở bên trong ánh mắt lạnh như băng đó, Đông Tân Viễn hơi lắc đầu, không dám chậm trễ, xoay người triệu tập tất cả các tướng lãnh.

Một mình Công Tôn Minh Trạch ở lại trong doanh trướng, nhìn chăm chú vào tấm bản đồ kia, mắt màu lam chớp cũng không chớp một cái.

Không thể lãng phí thời gian nữa rồi. . . Phượng Nhi đang đợi hắn.

Tim của hắn, không nhịn được đau xót. Để nàng một thân một mình ở trong cung, nàng có sợ không?

Nàng có chờ đợi hắn trở về cứu nàng hay không?

Phượng Nhi. . . Phượng Nhi của hắn. . . Một tháng trôi qua, Công Tôn Minh Trạch suất lĩnh đại quân vẫn không thấy mệt mỏi, ngược lại càng chiến đấu càng hăng hái, tinh thần ngất trời, hơn nữa quân lương đầy đủ, Bình Dã vương còn không ngừng cung cấp trợ giúp từ hậu phương.

Đại quân thẳng đến cửa đô thành Hoa Triêu quốc, nhưng không được vào thành, khiến Công Tôn Minh Trạch quyết định, làm một cuộc chiến với quân phản loạn.

Mắt thấy tinh thần đối phương giống như cầu vồng, Triêu vương gia bên trong thành cũng bắt đầu lo lắng.

"Làm thế nào đây? Đại quân của Công Tôn Minh Trạch đã canh giữ ở ngoài thành nhiều ngày, còn không mau nghĩ biện pháp, thì chúng ta sắp không xong rồi!" Triêu vương gia rống to với thuộc hạ: "Các ngươi nói chuyện! Sao không ai lên tiếng , các ngươi đều câm hết rồi hay sao?"

"Hừ hừ, ngươi tìm bọn phế nhân này về, đương nhiên là không có người nào có thể dùng được." Khổ Nhi lạnh lùng trào phúng, trong con ngươi hoàn toàn trong sạch.

Nàng giễu cợt, khiến mọi người bên trong phòng không khỏi thở một tiếng, đầy tức giận.

Một thiếu nữ nho nhỏ, rốt cuộc có khả năng gì, có thể khiến Triêu Vương gia đối với nàng nói gì nghe nấy, mọi chuyện thuận ý của nàng?

Chỉ là thật sự không ai có gan phản kháng Triêu vương gia, chúng môn khách cũng chỉ có thể giận mà không dám nói.

"Con có kế hoạch gì sao?" Triêu vương gia mừng rỡ nhìn về phía Khổ Nhi, lại thiếu chút nữa bị trang phục kinh thế hãi tục của nàng hù ngã:"Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi mặc y phục kiểu gì? Mau thay ra cho bổn vương!"
"Cũng chỉ là một bộ y phục mà thôi, cần nổi giận sao?" Khổ Nhi nhún nhún vai, trên người chỉ mặc một cái yếm nhỏ cùng với một cái quần vẻn vẹn ngắn đến đùi, tuyệt không để ý vai trắng mềm mại, eo cùng với hai chân thon dài lộ ra ở trước mắt mọi người.

"Ngươi thân là Quận chúa, tại sao có thể để người khác nhìn thấy thân thể của ngươi?" Huyết khí dâng trào, Triêu vương gia thiếu chút bị dưỡng nữ làm giận chết.

"Được rồi, ngươi đã muốn ta lập tức thay y phục, ta liền đi thay!" Khổ Nhi giả bộ, từ trên ghế gỗ thô khắc hoa đứng lên.

"Nhưng thay quần áo xong, ta sợ ta sẽ quên kế sách."

Trong lúc mơ hồ, thân thể yểu điệu như ẩn như hiện, làm một đám nam nhân nhìn sáng mắt, trong nháy mắt đã quên đi những bất mãn vừa rồi.

"Tất cả quay lưng lại cho ta!" Triêu vương gia quay đầu lại rống đám thuộc hạ, sau đó bảo người đưa nữ nhi trở về trên ghế, lấy lòng hỏi: "Nói mau rốt cuộc con có kế hoạch gì?"

Khổ Nhi giãy giụa tránh khỏi kiềm chế của người khác, lành lạnh mở miệng: "Trên căn bản, bây giờ ngươi chỉ có hai con đường có thể đi."

"Đường gì?"

"Một là ngươi lập tức giải phóng nữ vương, đầu hàng Công Tôn Minh Trạch, sau đó ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, có lẽ ngươi còn có thể giữ được toàn thây." Nàng cười hì hì nói, tuyệt không để sắc mặt xanh mét của Triêu vương gia vào trong mắt.

"Còn đường thứ hai là gì?" Không thể tức giận, không thể tức giận . . .

"Đó chính là bắt giữ Nhị Công Chúa."

"Lại bắt giữ Nhị Công Chúa?" Triêu vương gia có mười vạn lần không muốn: "Bắt chung lại với nhau, rốt cuộc bắt nàng làm cái gì?" Uống trà nói chuyện phiếm?

Khổ Nhi không nhịn được trợn mắt một cái, cảm thấy hơi bó tay và khinh thường cha nuôi ngu ngốc. Đầu heo như vậy cũng dám vọng tưởng làm hoàng đế? Giống như lấy trứng chọi đá.

Nếu không phải có nàng và đệ đệ sanh đôi giúp đỡ, lão già chết tiệt này sẽ không có cách nào bình yên vô sự đến bây giờ.

"Chư hầu các nước láng giềng không chịu xuất binh tương trợ, cũng bởi vì ngươi danh không chánh, ngôn không thuận. Cho nên bây giờ ngươi phải nhanh chóng bắt Nhị Công Chúa về, để cho nàng làm Nữ vương, thực chất chỉ là một con rối, như vậy ngươi có thể danh chánh ngôn thuận cầu xin chư hầu các nước xuất binh."

"Đúng đúng đúng, sao bọn ta lại không nghĩ tới? Vẫn là Khổ Nhi ngươi thông minh." Triêu vương gia hưng phấn gật đầu, rồi sau đó hạ lệnh với mọi người: "Nếu người nào có thể bắt Nhị Công Chúa tới trước mặt của ta, sau khi được việc ta liền phong làm vương." Hắn ném xuống một phần thưởng để dụ dỗ.

Con người từ xưa đến nay đều có tham niệm, có khối người vì thế mà chết; nhưng kì lạ chúng sanh không cách nào nhìn thấu điểm này, vẫn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa để tự chịu diệt vong.

"Nhớ, muốn bắt được Nhị Công Chúa cần phải cẩn thận một chút, bởi vì bên cạnh Nhị Công Chúa có một nam nhân tinh thông hạ độc." Khổ Nhi nở nụ cười lãnh khốc, nhẹ nhàng đứng dậy lui ra.

Giúp lão đầu chết tiệt này lâu như vậy, nàng cũng mệt mỏi, hiện tại nàng chỉ muốn trở về phòng mình, ngủ mấy ngày thật ngon. Lão đầu này thành hay bại, vậy thì phải xem tu vi của hắn rồi.

Tiếng cười lạnh lùng thanh thúy vang lên, vẫn còn vang vọng trong đại sảnh.

Ban đêm, nơi Công Tôn Minh Trạch cấm quân.

Công Tôn Minh Trạch đi ra khỏi lều, nhìn về phía chân trời, kinh ngạc phát hiện bầu trời bao la vốn nên hiện đầy sao, giờ phút này lại tối đen như mực; mặt trăng sáng tỏ, cũng bị che lên một tầng mây mờ.

Mày kiếm nhíu lại, hắn dự cảm sẽ có chuyện xảy đến, chỉ là, là chuyện tốt hay là chuyện xấu?

"Tể tướng, có người tập kích Nhị Công Chúa cùng với Phục công tử vào ban đêm." Một hồi tiếng bước chân cấp tốc, một tên lính vừa vội vã chạy về phía hắn, vừa hô to.

"Cái gì?" Công Tôn Minh Trạch kinh hãi, không nghĩ tới có người dám xông vào bên trong trại lính, tập kích Triêu Lăng Ba và Phục Thành Ngạn.

Chỉ là, không bao lâu, hắn liền phát hiện tất cả tựa hồ không quá bình thường: "Chỉ có mình ngươi tới thông báo?" Tròng mắt của hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo.

"Đúng! Tiểu nhân vừa thấy có người đánh bất ngờ Nhị Công Chúa và Phục công tử, liền chạy tới bẩm báo Tể tướng."

Tên lính cúi thấp đấu, giọng nói nóng nảy không dứt.

Bộ dáng lo lắng kia, là chột dạ à?

"Có người tập kích Nhị Công Chúa và Phục công tử vào ban đêm, nhưng không có thanh âm ầm ỹ, đây không phải là quá mức không bình thường sao?" Câu hỏi lạnh như băng từ môi mỏng nói ra.

"Hơn nữa, không phải những tướng lãnh khác tới báo cho ta biết, ngược lại là tên lính quèn như ngươi tới báo cho ta. . . Làm ra chuyện như vậy, trừ phi ngươi không phải là lính bên ta."

Nhìn thân thể tên lính co rúm lại, Công Tôn Minh Trạch nhếch môi cười: "Ngươi, rốt cuộc là ai?" Hắn vội vã hỏi.

Biết mình bị lộ thân phận, tên lính rút đại đao bên cạnh, bổ loạn về phía Công Tôn Minh Trạch. "Công Tôn Minh Trạch, nạp mạng đi!"

Dễ dàng tránh được đại đao của tên lính, Công Tôn Minh Trạch bắt lấy tay cầm đại đao của lính quèn khi hắn ta vung đao về phía hắn lần nữa, dùng sức ngắt một cái.

Công Tôn Minh Trạch trách được và nhanh chóng bắt lấy tay cầm đại đao của tên lình khi hắn ta vung đao về phía mình lần nữa, dùng sức vặn một cái.

Tiếng xương vỡ vụng, một tiếng thét thảm thương vang lên, vang vọng trong màn đêm.

Khuôn mặt đối phương trắng bệch, không nghĩ tới bởi vì mình tham lam, muốn đoạt mạng Công Tôn Minh Trạch, ngược lại đưa lên mạng của mình, hắn đánh giá quá thấp Công Tôn Minh Trạch rồi.

"Tể tướng!" Đông Tân Viễn lên tiếng, theo cùng với cả đám tướng lĩnh đang trợn mắt há mồm nhìn Công Tôn Minh Trạch uốn éo tay tên linh, chân to còn đạp trên người tên lính.

"Nói! Người nào phái ngươi tới?" Không bị sự xuất hiện của mọi người làm phân tâm, Công Tôn Minh Trạch cầm cánh tay phải đã bị vặn gãy của lính quèn, dùng lực vặn thêm một cái.

Mặc dù trên mặt của hắn treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại càng hiện ra vẻ dữ tợn và nói là làm của hắn.

"Ta, ta, ta. . ." Tên lính sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng, không kịp chờ đợi khai ra chủ mưu: "Là Trần tướng quân bảo ta làm như vậy. Hắn nói nếu ta giết được ngươi, về sau hắn được Triêu vương gia trọng dụng, thăng làm đại tướng quân, sẽ cho ta làm phó tướng. . . Tể tướng, van cầu ngài đừng giết ta. . ."

"Ngươi đừng nói hưu nói vượn!" Trần tướng quân bị điểm tên vội vàng đứng ra"Giải thích": "Tể tướng, ngài không nên tin lời tên này nói! Hắn vu đang vu oan cho thuộc hạ!"

"Vậy sao?" Công Tôn Minh Trạch lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Là thật! Xin Tể tướng minh xét!" Trần tướng quân gật đầu như băm tỏi.

Môi mỏng cười lạnh sâu hơn: "Người tới, bắt Trần tướng quân lại."

Giống như sớm nghĩ đến Công Tôn Minh Trạch sẽ bắt hắn, Trần tướng quân lập tức rút đại đao ra: "Công Tôn Minh Trạch, đi chết đi!"
Công Tôn Minh Trạch đứng tại chỗ, không hề hoảng loạn, một cây kiếm dài đâm vào trong lòng Trần tướng quân lúc đại đao sắp rơi lên người Công Tôn Minh trạch —— không ai thấy Đông Tân Viễn ra tay lúc nào, đợi bọn họ thấy rõ trạng huống thì Đông Tân Viễn đã thu hồi kiếm, đứng bên cạnh Công Tôn Minh Trạch.

Mà Trần tướng quân, lại chết không nhắm mắt mà nhìn bọn họ.

"Hôm nay các ngươi có kế hoạch gì?" Lúc này không có uy hiếp, Công Tôn Minh Trạch chỉ nhàn nhạt hỏi.

Thấy dáng chết đáng sợ của Trần tướng quân, tên lính lập tức ngoan ngoãn khai báo: "Trần tướng quân và Triêu vương gia trong ứng ngoài hợp, tính toán bắt đi Nhị công chúa. . ."

"Người đâu! Nhốt hắn lại." Vội vã hạ lệnh xong, Công Tôn Minh Trạch ném tên lính xuống, mang theo cả đám tướng lãnh đi tới doanh trướng của Nhị công chúa.

Hắn mang theo mấy tên hộ vệ đi vào trong doanh, lại thấy Triêu Lăng Ba được Phục Thành Ngạn ôm vào trong ngực: "Nhị công chúa thế nào?"

"Công Tôn Minh Trạch, ta tạm thời phó thác Lăng nhi cho ngươi, ngươi bảo vệ nàng thật tốt cho ta." Cẩn thận từng li từng tí đặt Triêu Lăng Ba xuống giường, Phục Thành Ngạn lạnh giọng nói.

"Phục công tử, ngươi muốn đi đâu?" Công Tôn Minh Trạch muốn ngăn cản Phục Thành Ngạn rời đi, lại bị sát ý trong mắt hắn làm chấn động: "Ngươi. . ."

"Đem nợ hắn làm Lăng nhi bị thương, trả lại hết cho Triêu vương gia." Phục Thành Ngạn lạnh lùng nói.

"Phục công tử, ngươi tính làm như thế nào?" Tuy Công Tôn Minh Trạch biết Phục Thành Ngạn không phải người thường, nhưng khổ nổi không cách nào biết được năng lực chân thật của hắn, lúc này chính là một cơ hội tốt.

Một cơ hội có thể chiêu dụ nhân tài, đồng thời có thể khiến Nhị công chúa trở về nước đoàn tụ cùng nữ vương.

"Máu tẩy hoàng cung." Hận hận khạc ra bốn chữ, Phục Thành Ngạn không quay đầu lại rời khỏi doanh trướng, tính toán cho Triêu vương gia đáng chết một ngàn lần, một vạn lần cũng không đủ một "kinh nghiệm" trọn đời khó quên.

"Tân Viễn, cho gọi quân y! Nói cho hắn biết, nếu không trị khỏi cho Nhị công chúa, bảo hắn tự mang đầu tới gặp ta."

Công Tôn Minh Trạch hạ lệnh, thi triển khinh công theo bước chân của Phục Thành Ngạn chạy đến hoàng cung.

Nếu Phục Thành Ngạn thành công đánh vào hoàng cung, như vậy hắn có thể nhìn thấy Úy Trì Phượng Nhi, cứu nàng từ trong nước sôi lửa bỏng ra.

"Phượng Nhi, chờ ta. . ." Hắn thì thầm, tốc độ dưới chân cũng không chậm lại.

Lo lắng trùng trùng, cộng thêm ăn ngủ không đủ, khiến Úy Trì Phượng Nhi gầy đi một vòng lớn, thân thể vốn đã mảnh khảnh lại càng gầy yếu.

"Vương, dùng bữa thôi." Tiểu Hoàn dọn xong đồ ăn, đi tới trước mặt Úy Trì Phượng Nhi đang ngồi ở trước bàn đọc sách, nhẹ nói.

"Ta còn chưa đói bụng." Tay cầm cây viết tiếp tục vung bút viết, từng kế hoạch tiếp theo nên làm như thế nào được hiện ra ngay ngắn trật tự trên giấy.

"Vương, xin ngài ăn một chút, tiếp tục như vậy nữa, thân thể của ngài sẽ chịu không nổi." Tiểu Hoàn phịch một tiếng quỳ gối bên cạnh Úy Trì Phượng Nhi, hai mắt đẫm lệ cầu khẩn nói.

"Tiểu Hoàn. . ." Úy Trì Phượng Nhi im lặng than nhẹ.

"Vương, ngài cũng tin tưởng Tể tướng sẽ trở về cứu ngài, có đúng hay không? Vậy vì sao ngài không an lòng chờ đợi Tể tướng trở lại? Vì sao phải khiến tâm lực mình quá mệt mỏi?" Tiểu Hoàn không nỡ nhìn nàng đối đãi với thân thể như thế, nước mắt không khỏi rơi xuống từng giọt.

Đúng, nàng tin tưởng Công Tôn Minh Trạch sẽ trở về cứu nàng, nhưng, cố tình nàng không thể không làm gì. . . Nàng muốn làm chút gì cho hắn. . . :"Ta dùng bữa là được. Tiểu Hoàn, ngươi đứng lên trước." Đỡ Tiểu Hoàn tình như tỷ muội dậy, Úy Trì Phượng Nhi rốt cuộc vẫn đánh không lại nước mắt của Tiểu Hoàn, nghe lời đi tới phòng khách nhỏ dùng bữa.

Vậy mà, cho dù ăn từng miếng từng miếng, nhưng nàng vẫn ăn không thấy ngon.

Hắn. . . Hiện tại đang ở nơi nào? Hắn có khỏe không?

Người của Vương thúc không có bắt được hắn chứ?

Từng vấn đề nối tiếp nhau, đợi Úy Trì Phượng Nhi nghe được tiếng kêu hoảng sợ của Tiểu Hoàn thì nàng mới giật mình, trên gương mặt của mình lệ tuôn từ khi nào.

"Vương…" Tiểu Hoàn chưa từng thấy nữ vương rơi lệ kinh hoảng không biết làm sao.

Nữ vương luôn luôn kiên cường, từ khi nàng bắt đầu phục vụ bên cạnh nữ vương, nàng chưa từng thấy nữ vương rơi lệ; thậm chí lúc tiên đế tiên du, nữ vương cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Úy Trì Phượng Nhi lắc đầu một cái: "Ta không sao." Nàng chỉ là…Chỉ là quá mức nhớ hắn mà thôi.

"Vương, xin ngài đừng khóc nữa…" Tiểu Hoàn không để ý thân phận chủ tớ, ôm Úy Trì Phượng Nhi vào trong ngực, nức nở nghẹn ngào cùng nàng khóc.

Lồng ngực dịu dàng mềm mại khiến Úy Trì Phượng Nhi cảm thấy rất uất ức, liên tục ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Hoàn cũng đang đẫm lệ: "Nha đầu ngốc, vì sao ngươi lại khóc với ta?"

"Tiểu Hoàn cũng không biết…" Nàng cũng muốn ngừng khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn, một giọt tiếp nối một giọt.

"Tốt lắm, đừng khóc nữa." Đầu tiên là lau đi nước mắt trên mặt mình, rồi lại lau cho Tiểu Hoàn, lúc này Úy Trì Phượng Nhi mới cầm đũa ngọc, gắp lên những sợi mì Tiểu Hoàn dụng tâm kéo.

"Vương, canh này là dùng thịt gà cùng với măng, cà rốt cùng những rau cải ngon miệng nấu thành, mùi vị mát mẻ ngon miệng, ngài thử xem một chút." Tiểu Hoàn đưa canh tới bên tay Úy Trì Phượng Nhi.

"Được." Úy Trì Phượng Nhi nâng chén canh lên, uống vào miệng.

"Canh này thơm như vậy ta cũng muốn một chén, xin hỏi thần có vinh hạnh có thể nếm thức ăn ngon cùng nữ vương không?" Giọng nam hàm chứa ý cười nộng đậm, bỗng dưng vang lên trong sảnh, hai nữ nhân sợ choáng váng.

Đôi tay Úy Trì Phượng Nhi mềm nhũn, chén canh trong tay vô ý đổ, canh nóng đổ trên quần lụa.

"Vương!" Tiểu Hoàn nhanh chóng hồi hồn vội rút khăn tay ra lau đi nước canh, sợ nóng nữ vương.

Nhưng một khắc sau nàng lại phát hiện nữ vương đã được Công Tôn Minh Trạch ôm vào trong ngực, giữa hai người thân mật dị thường.

"Tiểu Hoàn, ngươi lui ra trước." Úy Trì Phượng Nhi nhẹ giọng phân phó, một đôi con ngươi rưng rưng nhìn thẳng Công Tôn Minh Trạch, chưa từng rời khỏi.

Mặc dù không hiểu, nhưng Tiểu Hoàn vẫn nghe lệnh thối lui, để lại một đôi nam nữ thâm tình nhìn nhau.

Ngón tay thon dài xoa gương mặt mềm mại của hắn, cùng với nụ cười nhạt bên môi hắn, Úy Trì Phượng Nhi phát hiện, trong lòng có ngàn vạn ngôn ngữ muốn nói với nam nhân ở trước mắt, lại không có cách nào mở miệng.

Chỉ vì, nàng sợ vừa lên tiếng, nam nhân ở trước mắt sẽ giống như ảo ảnh, biến mất tiêu…: "Nữ vương của ta, thần đã trở lại."

Miệng nam nhân hé mở, nói ra một câu nói, phá vỡ cục diện bế tắc giữa cả hai, cũng ngăn lại nước mắt của nàng.

"Đừng khóc." Giơ ngón tay lau đi hai hàng nước mắt trong suốt trên mặt nàng, hắn than nhẹ một tiếng.

Nước mắt của nàng, khiến hắn cực kỳ đau lòng! Úy Trì Phượng Nhi chậm rãi lắc tay, giờ phút này vẫn không cách nào khẳng định người đang ôm nàng thật chặt, là nam nhân mà nàng quan tâm, mong nhớ ngày đêm.

Một cỗ xúc động không biết tên, khiến nàng nhẹ nhắm mắt, đưa môi đỏ mọng tới bên môi nam nhân, để cho hắn tùy ý nếm vị ngọt ngào trong miệng nàng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom