• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Nữ tử tranh hùng (2 Viewers)

  • Chương 21-28

Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 21: MỖI NGƯỜI ĐI MỘT NGẢ

Tô Hạ Y khẽ cười thấp giọng nói: “Tỷ tỷ là biết ta một mình ở kinh thành thân cô thế cô, định tạo thế cho ta sao?”

Nguyễn Giai Nhân bị người ta nói trúng tâm sự, vẻ mặt không quá tốt, thấp giọng nói: “Muội muội tốt, muội thật thấu triệt!”

Tô Hạ Y nhìn con thuyền lướt trên mặt nước, thâm ý nói: “Lần này hồi kinh, đã là mượn hào quang của tỷ tỷ. Nếu không, chủ tớ ba người chúng ta, nhất định sẽ làm mồi cho tôm cá trong nước rồi.”

Nguyễn Giai Nhân thấy chiếc thuyền bên cạnh dùng vải đen che đậy, ngược lại hít một ngụm khí lạnh: “Đây là...”

Lâm Trụ và Đậu Đỏ nhanh chóng bảo vệ bên cạnh Tô Hạ Y, ngữ khí nghiêm nghị: “Tiểu thư nói đúng, quả nhiên có người không muốn để tiểu thư hồi kinh.”

Nguyễn Giai Nhân tức giận nhìn chiếc thuyền đen dần đi xa kia: “Muội muội định bỏ qua cho bọn họ như vậy sao? Phần đáy khoang của con thuyền này của chúng ta, có binh sĩ của phủ Trấn Nam Vương chúng ta.”

Tô Hạ Y nhếch môi: “Đa tạ tỷ tỷ, chuyện này ta tự có tính toán.”

Lâm Trụ nhanh chóng đưa tay nải buộc ở thắt lưng cho Đậu Đỏ: “Chuyến đi này của hai người có Thế tử Trấn Nam Vương bảo vệ, ta cũng yên tâm.”

Khi Lâm Trụ sắp nhảy xuống nước, Nguyễn Vũ Phi đi ra rồi: “Khoan đã.”

“Thế tử có phân phó gì?”

Lâm Trụ trước nay là người không nghe phân phó của người ngoài, có điều hôm nay, sự tình cấp bách.

Vì sự an toàn của Tô Hạ Y, Lâm Trụ cũng không ngại cúi đầu một lần.

Nguyễn Vũ Phi nhàn nhạt nói: “Có người ức hiếp ân nhân cứu mạng của bản Thế tử như này, bản Thế tử há có thể ngồi không không quản. Trung bá, phái mấy người lặn giỏi, nghe Lâm Trụ chỉ huy, làm ổn thỏa chuyện này.”

Mắt của Tô Hạ Y sáng lên, kéo Lâm Trụ căn dặn kỹ vài câu, mới để Lâm Trụ dẫn người đi.

Nguyễn Giai Nhân không giỏi tính kế, thấy dáng vẻ thần thần bí bí của Tô Hạ Y, không nhịn được mà rất tò mò: “Muội muội trong lòng đang tính kế gì thế?”

Tô Hạ Y mím môi khẽ mỉm cười: “Triều đình kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt về vàng, không lấy ít đồ tốt về, sao xứng với một lần bày mưu tính kế của ta.”

Nguyễn Giai Nhân nhớ lại bộ đồ Lâm Trụ mặc trên người và con dao buộc trên chân, kinh ngạc nói: “Muội muội sao lại biết sẽ có người nửa đường tới cản?”

“Người không muốn ta trở về, có quá nhiều.Vốn nghĩ đường bộ không an toàn, đổi đi đường thủy. Không ngờ, đường thủy cũng không bình lặng. Nếu không phải là được Thế tử thu giữ, lúc này chắc không rõ như nào rồi.”

Nguyễn Vũ Phi lạnh lùng, ngạo nghễ nói: “Ơn cứu mạng, vừa rồi có thể đáng là ơn cứu mạng. Nếu như để ngươi xảy ra chuyện trên thuyền của ta, vậy ta há không phải là còn phải còn cần tìm cách khác, xứng đáng với ơn cứu mạng của ngươi?”

Tô Hạ Y trong lòng tức giận, Nguyễn Vũ Phi này, nhìn trông vô cùng nhu nhược, trên thực tế là loại đen tối, vậy mà lại tính toán chi ly như vậy.

Nguyễn Giai Nhân ở giữa hòa giải: “Ca ca ta nói chuyện trước giờ tâm thẳng miệng mau như vậy, vẫn mong muội muội đừng để tâm mấy lời nói hàm hồ mà ca ca ta nói.”

“Ta thấy là lời thật lòng của Thế tử điện hạ mới phải. Có điều Thế tử điện hạ là nhìn nhầm Hạ Y rồi. Ta dám một mình đi đường, tự nhiên sẽ có cách tự bảo vệ mình. Cho dù người ta gặp được không phải là Thế tử điện hạ, Hạ Y cũng có thể bình an đến kinh thành, chẳng qua chỉ là tốn một phen tay chân mà thôi!”

Tô Hạ Y nói xong, xoay người muốn đi.

Đậu Đỏ cũng ôm lấy tay nải, không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng mảnh lại dài, ngẩng đầu nhìn hai bên bờ, tìm kiếm chỗ đặt chân.

Sắc mặt của Nguyễn Giai Nhân thay đổi lớn, túm lấy Tô Hạ Y: “Muội muội, chuyến đi này vô cùng nguy hiểm...”

“Tỷ tỷ không cần khuyên nữa. Lần này vốn dĩ là Hạ Y quấy rầy rồi. Về sau người hầu quay lại, mong tỷ tỷ nói cho người hầu chỗ đi của ta.”

Tô Hạ Y nói xong, sợi dây thừng trong tay Đậu Đỏ đã bay ra ngoài, móc vào cái cây lớn ở trên bờ.

Nguyễn Giai Nhân giương mắt nhìn hai chủ tớ lăng không mà đi, tức đến giậm chân: “Ca ca, đây đều tại huynh. Huynh biết rõ chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, huynh còn lời nói bức ép. Ngộ nhỡ Hạ Y xảy ra chuyện gì, muội xem huynh ăn nói sao với người đó!”





Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 22: MẶT CỦA BẢN THÂN KHÔNG ĐÚNG SAO

Sắc mặt Nguyễn Vũ Phi phức tạp nhìn dáng vẻ lăng không mà đi của Tô Hạ Y, thấp giọng không dám tin nói: “Ta... ta không ngờ tới, tính khí của nàng ấy vậy mà cương liệt như vậy!”

Nguyễn Giai Nhân cười lạnh châm chọc nói: “Ca ca được mệnh danh là hóa thân của Gia Cát Lượng, cũng không biết ngại mà nói mình có chuyện không ngờ được. Ca ca nói lời này, mặt của huynh không đau à?”

“Ta chẳng qua chỉ là không ngờ tới, người mà người đó nhìn trúng, vậy mà là như thế...”

Nghĩ nửa ngày, Nguyễn Vũ Phi cũng không nghĩ được câu từ nào thích hợp để hình dung Tô Hạ Y, cuối cùng chỉ nhả ra hai chữ: “Thú vị!”

“Còn thú vị! Đợi muội ấy xảy ra chuyện rồi thì huynh sẽ biết cái gì gọi là thú vị rồi. Với cả, huynh chính là không nể mặt của người đó, huynh cũng muốn nể tình muội ấy có thể áp chế độc tính trong cơ thể huynh, lượng thứ hơn một chút.”

Trung bá thấy hai huynh muội cãi nhau không dứt, vội nói: “Tiểu thư bớt giận, tốt xấu gì cũng phải quan tâm đến thân thể của thiếu gia.”

Nguyễn Giai Nhân nặng nề hừ lạnh một tiếng: “Trung bá, ngươi cứ chiều huynh ấy đi. Dù sao có lúc ngươi khóc. Tính khí của người đó ngươi cũng không phải là không biết. Nếu như muội muội thật sự xảy ra chuyện bất trắc gì, đừng nói là một Thế tử Trấn Nam Vương cỏn con, cho dù diệt cả phủ Trấn Nam Vương, chỉ sợ cũng khó thể hóa giải nỗi hận trong lòng hắn!”

Trung bá tuy nói là bênh Nguyễn Vũ Phi, nhưng đợi sau khi Nguyễn Giai Nhân đi rồi, vẫn là không tránh khỏi nhìn hai chủ tớ ở trên bờ đã thành hai chấm đen: “Thế tử, chắc chắn để các nàng đi như vậy sao?”

Nguyễn Vũ Phi cười lạnh châm chọc nói: “Sao hả, Trung bá đây là lo lắng ta sẽ gây ra đại họa cho phủ Trấn Nam Vương sao?”

Trên mặt Trung bá có chút ngại ngùng: “Nô tài không dám có suy nghĩ như này.”

“Người có thân phận như hắn đó, biết tình trường là như nào? Chẳng qua là thấy hiện nay còn có chút chỗ dùng, phí thêm chút tâm tư. Hắn về sau có được thì cũng dễ dàng vứt bỏ. Người đó, trước nay đều không phải là người vướng bận nhi nữ tình trường.”

Trung bá gật đầu dứt khoát cười nói: “Phải, vẫn là Thế tử nói đúng. Là nô tài không nhìn xa.”

Nguyễn Vũ Phi không lên tiếng, chỉ là, không biết tại sao, nghĩ đến nàng tương lai sẽ bị người đó vứt bỏ thì trong lòng của Nguyễn Vũ Phi có hơi không thoải mái.

Đậu Đỏ sau khi đem Tô Hạ Y tới bờ, khí tức có hơi không ổn.

Tô Hạ Y vô cùng quan tâm nói: “Đậu Đỏ, ngươi như thế nào rồi?”

Sắc mặt của Đậu Đỏ trắng bệch, xấu hổ thấp giọng nói: “Từ khi đến điền trang thì lơ là tu luyện. Khiến tiểu thư mất mặt rồi.”

“Ngốc không hả, nơi này chỉ có hai chủ tớ chúng ta, cũng không có ai cười nhạo ngươi.”

Đậu Đỏ chung quy là người mà Lâm Thị đích thân dạy dỗ, rất nhanh đã ổn định lại, tò mò nhìn chiếc thuyền dần dần đi xa của phủ Trấn Nam Vương: “Tiểu thư là phát hiện cái gì không ổn sao?”

“Sao lại nói như vậy?”

“Tiểu thư là thật lòng thích Nguyễn tiểu thư. Theo tính cách của tiểu thư, cho dù là Thế tử Trấn Nam Vương nói cái gì, cũng sẽ không khiến tiểu thư tức giận như vậy, rất rõ ràng, chính là tiểu thư đã phát hiện sơ hở khác.”

Tô Hạ Y bất lực cười nói: “Lúc đầu mẫu thân chỉ nói ngươi có thiên phú võ học, bảo ta giữ ở bên cạnh, làm hộ vệ. Ta hôm nay phát hiện ra trí thông minh của ngươi được đấy, tương lai còn có thể làm mưu sĩ?”

Thông qua sự chung đụng trong khoảng thời gian này, Đậu Đỏ và Tô Hạ Y đã trở nên tùy ý không ít, vô thức nói: “Bất luận là võ sĩ hay mưu sĩ, cuối cùng đều là người của tiểu thư. Tiểu thư muốn sau này cho ta làm cái gì, Đậu Đỏ nhảy vào dầu sôi lửa bỏng...”

“Được rồi, không có ai muốn ngươi nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cả. Đậu Đỏ, ngươi nhớ kỹ, tương lai, trong bất cứ tình cảnh nào, đặt tính mạng của mình lên hàng đầu. Hiểu chứ?” Đậu Đỏ của kiếp trước, chết đi đã khiến Tô Hạ Y vô cùng đau lòng.

Kiếp này, Tô Hạ Y nhất định phải dạy Đậu Đỏ, đầu tiên phải bảo vệ tính mạng của mình!





Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 23: CƯỚP NGƯỜI VỚI THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nha đầu Đậu Đỏ này cũng là có hơi si ngốc, vô thức lẩm bẩm: “Những điều tiểu thư nói, nô tỳ đều hiểu. Tiểu thư yên tâm, ở trong lòng của nô tỳ, tính mạng của tiểu thư là quan trọng nhất. Còn lại thì tính mạng của Đậu Đỏ là quan trọng nhất nhất rồi.”

Lời của Đậu Đỏ, khiến Tô Hạ Y giở khóc giở cười lại không biết phải làm sao.

Tính cách của nha đầu này, kiếp trước hiện nay đều không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Nghe nàng ta lần nữa hỏi câu hỏi vừa rồi, thì biết tính cách trẻ con cố chấp của nha đầu này, cũng là không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Thở dài thấp giọng nói: “Ngươi xem thuyền của phủ Trấn Nam Vương, tại sao lại khéo như thế, lại xuất hiện vào đúng lúc đó?”

Đậu Đỏ trợn to mắt: “Ý của tiểu thư là bọn họ cố tình ở đó đợi tiểu thư.”

“Ta và bọn họ không có qua lại gì, bọn họ tại sao phải đợi ta?”

Ánh mắt của Đậu Đỏ lập tức trở nên phấn khích: “Cái này nô tỳ biết, chắc chắn là Quận Vương gia! Quận Vương gia không yên tâm về tiểu thư.”

“Một Quận Vương nho nhỏ, có bản lĩnh kêu Thế tử Trấn Nam Vương cố tình đến đợi sao? Không hợp lẽ thường?”

“Không phải là Quận Vương gia, có quyền cao chức nặng hơn Quận Vương gia, vậy... Thái tử điện hạ?”

Giọng của Đậu Đỏ đột nhiên cất cao hơn, sau đó hít một ngụm khí lạnh: “Quận Vương gia và tiểu thư đã tự định chung thân. Vậy thì không thể tuân theo hôn ước với Thái tử điện hạ. Tiểu thư không muốn dây dưa nhiều với Thái tử điện hạ, cho nên mới lựa chọn rời khỏi. Nhưng lúc đầu... tiểu thư tại sao còn muốn lộ ra y thuật của mình chứ?”

Tô Hạ Y không biết phải nói như nào với Đậu Đỏ, Nguyễn Vũ Phi bắt buộc phải trong 12 canh giờ uống thuốc một lần, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Theo lý mà nói, hai huynh muội bọn họ nếu là đi xa, chắc chắn sẽ mang nhiều thuốc theo bên mình, tuyệt đối không để khi độc phát tác mà giương mắt đợi chết.

Vậy khả năng duy nhất chính là, bọn họ nhận được chút thông tin, biết người trong phủ hôm qua đã đi đón .

Tưởng sẽ lập tức về ngay, cho nên ở đây đợi.

Ai biết đợi đến hôm nay thì trì hoãn việc uống thuốc.

Nhưng Đậu Đỏ nếu đã hỏi tới, Tô Hạ Y không thể không tốn tâm tư cho một câu trả lời gần giống: “Có một kỹ năng bên người, tóm lại là tốt. Quan trọng khiến đối phương có sự kiêng kỵ đối với mình, mới không dám hành động liều lĩnh.”

“Không hiểu lắm.” Đậu Đỏ mê mang nhìn Tô Hạ Y, cứ cảm thấy Tô Hạ Y gần đây thay đổi quá nhiều.

Tô Hạ Y nhỏ giọng cười nói: “Nếu ngươi đã không hiểu, vậy thì không cần hiểu. Ngươi chỉ cần biết, mọi chuyện đều là sự xếp tốt nhất, vậy là đủ rồi. Với cả, phủ Trấn Nam Vương cũng là một trợ lực không tồi. Nếu có thể để cho mình dùng, há không phải là vẹn cả đôi đường hay sao.”

Đậu Đỏ càng thêm ngạc nhiên: “Tiểu thư, ngươi muốn cướp người với Thái tử điện hạ sao?”

Tô Hạ Y búng cái trán nhẵn bóng của Đậu Đỏ: “Cái nha đầu ngươi, có biết nói chuyện không hả. Thế nào nói ta cướp người với Thái tử điện hạ chứ? Chim khôn tìm nơi đậu mà thôi, đây là một loại trạng thái bình thường. Hiểu không?”

“Không hiểu.”

Tô Hạ Y day day huyệt thái dương đang giật giật, thở dài bất lực nói: “Thật là một nha đầu ngốc, không hiểu thì không hiểu đi. Ta thu hồi câu ngươi có thể làm một mưu sĩ vừa rồi.”

Đậu Đỏ cười có chút xấu hổ, nhìn con đường lớn cách đó không xa và con đường nhỏ ở tít đằng xa kia, nhíu mày: “Chúng ta là đi đường lớn hay là đi đường nhỏ?”

“Từ đây vào kinh không gần. Đi đường lớn, còn có thể đụng chút vận khí.”

Tô Hạ Y cười rồi đi thẳng về phía trước, Đậu Đỏ ngốc nghếch đi theo, suy nghĩ xem vận khí mà Tô Hạ Y nói là cái gì.

Còn vừa đi, vừa ngoảnh đầu, hy vọng có thể nhìn thấy sự xuất hiện như kỳ tích của Lâm Trụ ở trước mặt mình.

Vận khí của chủ tớ hai người vẫn là rất không tồi, rất nhanh thì gặp được một chiếc xe bò, trả 10 văn tiền, chủ xe đáp ứng chở hai người vào kinh.





Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 24: QUẪN BÁCH

Phu xe rất thích nói chuyện, xem chủ tớ hai người thành nha đầu dưới quê đến kinh thành nương nhờ họ hàng, suốt chặng đường đều ríu rít nói về những quy tắc trong các hộ lớn trong thành với hai người.

Khi tách nhau ra ở cổng thành còn cho một cây sáo trúc, nói là nếu như sau này có gì cần giúp đỡ thì đến phủ quốc công ở hồ Sư Tử đưa tín vật.”

Tô Hạ Y cười cảm tạ đối phương, tách nhau ở cổng thành.

Tô Hạ Y đưa cây sáo trúc cho Đậu Đỏ, bảo Đậu Đỏ cất kỹ.

Đậu Đỏ không quá hiểu Tô Hạ Y tại sao lại trịnh trọng như vậy, còn tưởng Tô Hạ Y có bản lĩnh tiên đoán địch ta gì đó.

Không ngờ Tô Hạ Y trợn mắt lườm, không khách khí nói: “Đại thúc người ta có lòng tốt ý tốt cho chúng ta thì chúng ta phải nghiêm túc nhận lấy. Không lãng phí ý tốt của người khác, đây là sự tôn trọng và lịch sự cơ bản nhất.”

Đậu Đỏ hiểu lại không hiểu gật đầu: “Ồ, đa tạ tiểu thư dạy bảo.”

Tô Hạ Y dẫn Đậu Đỏ vào thành, hai người ngồi ở sạp trà gần cổng thành đợi Lâm Trụ.

Mãi đến lúc cổng thành đóng rồi, cũng không có nhìn thấy Lâm Trụ, Tô Hạ Y và Đậu Đỏ mới đứng dậy đi tìm khách điếm.

Đậu Đỏ luôn tương đối phấn khích, cả người nhìn trông tưng tửng không thôi.

Mãi đến sáng hôm sau thức dậy, Đậu Đỏ đều vẫn ríu ra ríu rít không ngừng, giống như chim sẻ trên núi khiến người ta không được yên tĩnh.

Tô Hạ Y day day huyệt thái dương đang giật giật: “Kế hoạch một vạn loại kết cục của ngươi, cuối cùng cũng có thể xuất hiện một vạn lẻ một loại rồi. Ngươi có thời gian nghĩ cái này, còn không bằng nghĩ xem, trở về giải thích chuyện của Trương Ma Ma như nào với Đại bá mẫu đi.”

Đậu Đỏ cười he he nói: “Trụ tử ca sẽ suy nghĩ ra.”

Nói đến Trụ tử thì Tô Hạ Y có hơi lo lắng.

Cũng không biết có thể bình an vô sự trở về không.

Theo lý mà nói, Lâm Tường là lính giải ngũ, lúc trẻ cũng là cao thủ nhất đẳng bên cạnh Lâm Thị.

Nếu không cũng sẽ không khiến Lâm Thị gởi gắm trước lúc lâm chung.

Lâm Trụ là người Lâm Tường cẩn thận lựa chọn cho Tô Hạ Y, thân thủ nhất định sẽ không tồi.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng Tô Hạ Y cứ thấy hơi bất an.

Nhưng cảm nhận kỹ lại, lại giống như là mình nghĩ nhiều rồi.

Đậu Đỏ ở một bên phát rầu, nên sửa soạn trang điểm cho Tô Hạ Y như nào, dày vặt nửa canh giờ, cũng không ra cái gì cả.

Háo hức cầm ít đồ trang sức ít đến đáng thương đó hỏi: “Tiểu thư, người nói, người lát nữa đeo trang sức nào thì đẹp. Hay là, đeo toàn bộ, toát ra khí thế.”

Tô Hạ Y bị tức đến cười, thuận tay nhặt hai món trang sức đó: “Đậu Đỏ, ngươi là chưa từng thấy khí thế của phủ tướng quân sao? Những món trang sức này, nha hoàn có chút mặt mũi của phủ tướng quân cũng có thể đè bẹp, còn khí thế cái gì!”

Đậu Đỏ đều sắp gấp phát khóc rồi: “Vậy phải làm sao đây, hôm nay là ngày đầu tiên tiểu thư về phủ, nếu như không thể hạ một cái mã uy với đối phương, vậy há không phải là...”

“Người nội tâm mạnh mẽ, là không cần những thứ dung tục này củng cố. Nếu ta muốn hạ mã uy với bọn họ thì quần áo đơn sơ là đủ rồi!”

Tô Hạ Y vừa nói, vừa tự mình động tay, thuận tay buộc một cái nơ, vẫn cài cây trâm vàng mà Nguyễn Giai Nhân tặng cho.

Tô Hạ Y hôm nay mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tuy không tính là sang trọng nhưng cũng xinh đẹp tuyệt trần.

Cây trâm vàng trên đầu, ngược lại có chút ý vị tô điểm, sự sang trọng tỏa ra!

Đậu Đỏ không nhịn được cảm thán: “Trước đây nghe thấy người ta nói cái gì thanh thuần như sen nở trong nước, được chạm khắc tự nhiên, nô tỳ còn tự thấy châm biếm. Hôm nay nhìn thấy tiểu thư, nô tỳ mới biết, thì ra hai câu này, là có đạo lý.”

“Đạo lý, cái gì là đạo lý, ta nói với ngươi, nắm đấm mới là đạo lý vững chắc.”

Tô Hạ Y vừa nói, vừa ngồi ở dưới bệ cửa sổ, nhàn nhã đọc sách, căn bản không đặt sự lo lắng của Đậu Đỏ vào trong mắt.

“Tiểu thư, chúng ta là hẹn hết rồi, hôm nay tập trung ở trước cửa phủ tướng đợi tiểu thư. Chúng ta vẫn là đi sớm một chút.”

Cả sáng nay, mí mắt của Đậu Đỏ cứ giật giật.

Trực giác nói cho Đậu Đỏ biết, hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra.





Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 25: NGƯƠI CÓ BIẾT TỘI

Đậu Đỏ khẩn trương không thôi, nhưng Tô Hạ Y lại không vội, không những không vội, còn lấy ra đồ thêu, chọn chỗ có ánh sáng tốt để ngồi, bắt đầu thêu.

Đậu Đỏ xoa xoa bàn tay lớn giọng nói: “Aiya, đại tiểu thư của ta ơi. Ta vừa mới nói rồi, chúng ta phải đi sớm chút thì tốt hơn. Nhưng mà người, người còn ở đó thêu thùa... cái này... chúng ta đây là sắp không kịp rồi.”

Tô Hạ Y nhàn nhạt nói: “Không vội, bây giờ đi, không phải thời điểm tốt. Một canh giờ nữa, chúng ta sẽ đi.”

Đậu Đỏ vốn tưởng Tô Hạ Y là nhìn thấy phủ tướng quân ở ngay trước, sợ rồi.

Hiện nay nghe thấy Tô Hạ Y nói gãy gọn lại thâm ý như vậy thì cũng yên tâm, ngồi ở bên cạnh Tô Hạ Y, nhìn đôi tay khéo léo của Tô Hạ Y, đâm lên chọc xuống, một đóa mẫu đơn diễm lệ dần dần lộ hình.

Đậu Đỏ không khỏi cảm thán: “Lúc phu nhân còn sống, không chỉ một lần cảm thán với ta, nói là tiểu thư không hứng thú với nữ công gia chánh, tương lai chỉ sợ sẽ chịu rất nhiều khổ sở. Nhưng hiện nay, ta thấy thủ pháp và ý cảnh của tiểu thư, rõ ràng là bản lĩnh thêu thùa cấp đại sư. Nô tỳ tò mò rồi, lúc đầu khi học thêu thùa, nô tỳ dụng tâm hơn tiểu thư nhiều.”

Vế sau, Đậu Đỏ không có nói ra, có điều nhìn dáng vẻ bực tức bất bình đó, Tô Hạ Y biết trong lòng nàng ta đang nghĩ cái gì.

Chỉ nhàn nhạt mỉm cười, cũng không giải thích.

Nàng có thể có khí độ phong nhã như hiện nay, có nhiều bản lĩnh như hiện nay, cũng phải cảm tạ Mạc Hình Nhiên.

Lúc đầu, nàng vì để Mạc Hình Nhiên nhìn trúng nàng, dốc hết sức khiến mình trở thành nữ tử đều tinh thông thơ từ ca phú hạ bút thành văn, nữ công gia chánh trù nghệ.

Nhưng không ngờ...

Nhưng, Tô Hạ Y một chút cũng không hối hận mình được học những thứ này.

Theo nàng thấy, những thứ này đều là nàng của hiện nay, vốn liếng yên thân gởi phận.

Chỉ là, để Mạc Hình Nhiên biết, nàng dùng những kỹ năng học vì hắn đến đối phó hắn, không biết biểu cảm của trên mặt sẽ đặc sắc cỡ nào.

Tô Hạ Y vừa nghĩ vậy, lúc đâm kim thì trở nên mạnh tay, một chiếc khăn tay đang bình thường không khỏi nhiều thêm vài phần lệ khí!

Mẫu đơn vốn dĩ mang vẻ đẹp kinh diễm vạn vật.

Dưới sự lăng lệ hiện nay, đóa mẫu đơn này càng trở nên bức người, cực giống như Mạc Hình Nhiên của kiếp trước.

Tô Hạ Y cuối cùng là không thích, đâm vài ba mũi thì bỏ xuống, thuận tay ném ra ngoài cửa sổ.

“Aiya, tiểu thư, chiếc khăn tay đang yên đang lành, việc gì lại vứt đi, rơi trúng người khác không hay lắm.”

Lời của Đậu Đỏ vừa dứt, dưới lầu vang lên một trận ồn ào: “Ai, là ai dám vứt khăn tay bừa bãi, rơi trúng Vương gia nhà chúng ta. Thần thánh phương nào, cút ra đây cho ta!”

Đậu Đỏ sững ra, Tô Hạ Y cũng sững ra.

Đậu Đỏ nhăn nhó sắp khóc kéo Tô Hạ Y: “Tiểu thư, phải làm sao đây. Rơi trúng Vương gia rồi.”

Trong kinh thành, chỉ có một Vương gia chân chính, Đoan Vương, Mạc Hình Nhiên.

Sắc mặt của Tô Hạ Y hơi tái đi trong nháy mắt, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng, xuất hiện gợn sóng, nhanh như vậy thì đã gặp mặt rồi!

Mạc Hình Nhiên, ta chính là rất mong chờ!

Tô Hạ Y không lên tiếng, Đậu Đỏ cho rằng Tô Hạ Y bị dọa ngốc rồi, nhanh chóng chạy tới, kéo tay áo của Tô Hạ Y: “Tiểu thư, bọn họ xông vào rồi!”

Thủ hạ của Mạc Hình Nhiên rầm rầm xông vào, động tĩnh lớn đến mức kinh động người trong cả khách điếm!

Cửa bị gõ, Tô Hạ Y ngồi ở cạnh bàn, vô cùng thản nhiên nói: “Đậu Đỏ, khách quý tới, còn không mở cửa?”

Đậu Đỏ nghi hoặc trong lòng, theo lý mà nói, loại chuyện này, Đoan Vương tuyệt đối sẽ không đích thân xuất mã, chắc chắn là để thủ hạ bên cạnh tới.

Nhưng nhìn dáng vẻ chắc nịch đó của Tô Hạ Y, Đậu Đỏ bán tính bán nghi đi tới mở cửa.

Quả nhiên nhìn thấy thiếu niên hiên ngang mặc áo bào màu xanh đen, đội mũ ngọc bằng vàng đứng ở cửa.

Phong tư trác tuyệt, ngọc thụ lâm phong đó chiếu sọi vào mắt của Đậu Đỏ!

“Tô Hạ Y, ngươi có biết tội?”





Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 26: NGƯƠI RẤT GHÉT TA

Tô Hạ Y chậm rãi đứng dậy, có cái nhìn mờ mịt giữa hàng lông mày: “Đoan Vương điện hạ đến thăm nhà, không tiếp đón từ xa, là do Hạ Y không đúng, xin điện hạ thứ lỗi cho.”

Mạc Hình Nhiên không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tô Hạ Y: “Chỉ nói như vậy thôi à?”

“Điện hạ còn muốn như thế nào nữa?”

“Chiếc khăn thêu của ngươi đã đụng phải bổn vương, không nên nhận lỗi à?”

Tô Hạ Y nhìn thấy hoa mẫu đơn hung hãn ở trong tay của Mạc Hình Nhiên, lúc này mới chợt hiểu mà nở nụ cười, chỉ chỉ vào khung thêu ở bên cạnh: “Lúc mới lấy khăn không cẩn thận bị mất, Hạ Y đang cảm thấy buồn phiền, không ngờ đến đã làm phiền điện hạ tự mình đưa tới rồi, thật sự ngại quá.”

Trong lúc nói chuyện, Mạc Hình Nhiên đã đi vào nhà, đứng nhìn Tô Hạ Y từ trên cao, khóe môi giật giật, nở một nụ cười không có ý tốt: “Rất tốt, bổn vương nhớ kỹ ngươi rồi Tô Hạ Y.”

“Hạ Y tiện danh sợ dơ bẩn lỗ tai của điện hạ, điện hạ vẫn không nên nhớ kỹ mới tốt.”

Tô Hạ Y một mặt bình tĩnh căn bản cũng không có dáng vẻ như là đang trêu chọc ra chuyện lớn.

Mạc Hình Nhiên đột nhiên bước lên phía trước, gần như là dính lại với Tô Hạ Y cùng một chỗ: “Tiện danh? Ha ha, Quận chúa Vinh Hoa thiếu tự trọng như thế này, nếu như thái hậu biết được há không thương cảm?”

“Sáu năm qua Hạ Y đều ở trong nông thôn không có người giáo dưỡng, cũng không có người nào chỉ bảo, không hiểu quy cũ thì cũng đúng thôi. Từ trước thái hậu thương cảm cho con cháu, thấu đáo rộng rãi, tất nhiên sẽ không chấp nhặt với Hạ Y.”

“Hay cho một cái miệng nhanh mồm nhanh miệng, Tô Hạ Y, chúc mừng ngươi đã thành công hấp dẫn được sự chú ý của bổn vương.”

Tô Hạ Y nhanh chóng lùi về phía sau một bước, nhanh chóng kéo dài khoảng cách: “Điện hạ nghĩ quá nhiều rồi, Hạ Y cũng không có ý tứ trèo cao với điện hạ đâu.”

“Ngươi càng nói không có thì bổn vương càng cảm thấy là nó có.”

“Đoan Vương điện hạ đây là muốn cướp người với thái tử à?”

Đôi mắt của Mạc Hình Nhiên hơi rụt lại: “Thái tử? Haha, bổn vương đã quên đi, Tô Thị Hạ Y chính là thái tử phi do thái hậu ban cho, nếu nói như vậy thì là do bổn vương đường đột rồi. Nhưng mà thái tử phi tương lai trở lại kinh thành sẽ không đến phủ tướng quân ở, ở lại khách điếm này là có chuyện gì?”

“Chẳng có liên quan gì đến Đoan Vương điện hạ hết, không phải sao?”

Mạc Hình Nhiên cười lạnh nói: “Có quan hệ hay không không phải là ngươi nói thì được tính, bổn vương đưa ngươi hồi phủ.”

Sắc mặt của Tô Hạ Y thay đổi, trong lông mày mang theo vẽ ghét bỏ rất rõ ràng: “Đa tạ ý tốt của điện hạ, hiện tại Hạ Y không muốn hồi phủ.”

“Thái tử phi tương lai sao có thể ở trong một khách điếm đơn sơ như thế này được chứ, không bằng mượn phủ của Đoan Vương để bổn vương có thể dốc lòng tận nghĩa.”

“Xin điện hạ tự trọng cho.”

Mạc Hình Nhiên khó tin nhìn Tô Hạ Y: “Ngươi hao tổn tâm cơ dẫn ta lên đây không phải là muốn nói vài câu với ta à?”

Sắc mặt của Tô Hạ Y khó coi đến cực hạn, thấp giọng nói: “Nếu như điện hạ nhất định phải cho là như vậy, vậy thì ta cũng không có cách nào hết.”

“Ngươi chán ghét ta à? Không, ngươi là hận ta?” Trong ánh mắt của Mạc Hình Nhiên mang theo sự bất lực.

Hắn ta không nhớ rõ là giữa mình và Tô Hạ Y có khúc mắc gì.

Nhưng mà hận ý trong đôi mắt của Tô Hạ Y hắn ta không nhìn lầm.

Trong lòng của Tô Hạ Y cũng giật mình, nàng cho là mình che giấu rất tốt, nhưng mà cuối cùng vẫn bị bại lộ.

Vội vàng cúi đầu xuống không thể để cho cảm xúc của mình lộ ra bên ngoài: “Điện hạ cứ nói đùa, khi còn bé Hạ Y thường xuyên ra vào cung, không phải là giả nhưng mà trong ký ức đã mơ hồ không rõ ràng, mấy năm gần đây Hạ Y vẫn luôn ở tại nông thôn, ngày hôm nay cũng chỉ là do xưng hô tùy ý của điện hạ mà có thể phán đoán được thân phận của điện hạ. Lần đầu gặp mặt, sao có thể nói chuyện chán ghét được?”

Ngoài miệng thì Tô Hạ Y nói như vậy, mà lòng bàn tay ở sau lưng đều thấm ra mồ hôi lạnh.





Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 27: MUỐN CHẠY TRỐN

Gương mặt trắng bệch ấy rơi vào trong mắt của Mạc Hình Nhiên, càng khẳng định suy nghĩ ở trong lòng của Mạc Hình Nhiên là chắc chắn, cười lạnh nói: “Nếu như ngươi có thể che giấu sự sợ hãi trong đôi mắt của ngươi tốt hơn một chút, thế thì ta sẽ tin tưởng ngươi.”

“Điện hạ đây là có ý gì, ta và thái tử điện hạ đã có hôn ước với nhau, chắc chắn sẽ không làm chuyện trái với luân thường, không biết là Hạ Y nói sai hay là làm sai ở chỗ nào rồi, làm cho điện hạ có loại ảo giác này, là do Hạ Y không phải, Hạ Y chịu tội với điện hạ.”

Đang nói chuyện, có người tới báo: “Điện hạ xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”

Mạc Hình Nhiên lạnh nhạt nhìn thoáng qua Đậu Đỏ: “Còn không nhanh chóng mang đồ vật của tiểu thư nhà ngươi lên xe, đường đường là Quận chúa Vinh Hoa tương lai là thái tử phi, chẳng lẽ là ngươi muốn để nàng ấy trực tiếp đi trở về?”

Đậu Đỏ cũng không động đậy, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh mở to nhìn Tô Hạ Y.

Tô Hạ Y vốn dĩ đang chờ ngọn gió đông này, hiện tại gió tốt dựa vào sức, đương nhiên là nàng phải nắm bắt cơ hội này mà đi lên.

Về phần người ngoài nói nàng như thế nào, nàng không quan tâm.

Nàng chỉ biết là bây giờ thái tử đại thiên tuần hành, ngay cả thái hậu cũng không thể kịp ngăn lại.

Trong toàn bộ kinh thành, người có thể cho mình mượn lực cũng chỉ có người ở trước mắt.

Tô Hạ Y chậm rãi đi xuống lều, lên xe ngựa, vừa mới ngồi xuống Mạc Hình Nhiên liền trực tiếp leo lên ngồi ở bên cạnh của Tô Hạ Y.

Cơ thể của Tô Hạ Y trở nên cứng ngắc, bất động thanh sắc di dời vị trí.

“Đều đã lợi dụng bổn vương rồi còn lo lắng ở quá gần bổn vương?” Sắc mặt của Mạc Hình Nhiên vô cùng không có thiện chí, mang theo mấy phần nghiền ngẫm rất rõ ràng.

“Có cho Hạ Y mười cái lá gan thì Hạ Y cũng không dám làm ra loại chuyện này.”

Tô Hạ Y biết là lợi dụng Mạc Hình Nhiên không khác nào bảo hổ lột da.

Nhưng mà bây giờ nàng ngoại trừ việc kiên trì chống đỡ thì không có biện pháp nào hết.

Chiếc xe ngựa mà Mạc Hình Nhiên chuẩn bị rất nhỏ, vốn dĩ chính là xe dành cho nữ nhi của mấy gia đình nhỏ đi ra ngoài sử dụng.

Nghĩ đến thuộc hạ của Mạc Hình Nhiên làm việc không đắc lực mới có thể tìm một cái kiệu nhỏ như thế cho mình.

Nếu như một mình Hạ Y ở bên trong thì đúng lúc vừa vặn.

Bây giờ lại có thêm Mạc Hình Nhiên, trông có vẻ tương đối chật chội.

Có lẽ là là kỹ thuật của người lái xe không thông thạo, xe ngựa chuyển động một cái làm cho Tô Hạ Y không thể nắm chặt lấy góc cửa sổ mới có thể đảm bảo cho mình không ngã trái ngã phải.

Ánh mắt của Mạc Hình Nhiên thâm thúy vô cùng, bàn tay đang chống đỡ một góc cửa sổ ở bên kia, hung hăng dùng sức, thân xe kịch liệt sóc nảy.

Thân thể của Tô Hạ Y không khống chế được mà nghiêng qua một bên.

Mạc Hình Nhiên đưa tay ôm người vào trong ngực.

Tô Hạ Y tức giận trừng mắt, nhìn thấy gương mặt không có bất cứ tình cảm gì của Mạc Hình Nhiên.

“Hạ Y, ngươi đây là lạt mềm buộc chặt à?”

Tô Hạ Y vùng vẫy ngồi dậy, hai tay nắm thật chặt góc cửa sổ, cất giọng nói: “Dừng xe.”

Bàn tay của Mạc Hình Nhiên nắm chặt lấy cổ tay Tô Hạ Y, trong đôi mắt mang theo ngọn gió dữ tợn màu đen: “Muốn chạy trốn?”

Tô Hạ Y tức giận nói: “Đoan Vương không biết tự trọng như thế, nhưng Hạ Y thì biết xấu hổ, ngồi cùng một xe ngựa với nam tử vốn dĩ đã không hợp với quy cũ rồi, điện hạ còn trêu chọc Hạ Y như thế là đặt Hạ Y ở đâu hả? Đặt tôn nghiêm của phủ đại tướng quân ở đâu hả? Lại đặt mặt mũi của thái tử điện hạ ở đâu?”

Mạc Hình Nhiên ngay cả nháy mắt cũng không nháy mà nhìn Tô Hạ Y, nửa ngày sau mới thấp giọng nói: “Dừng xe.”

Trong khoảng khắc xe dừng lại, thân thể của Tô Hạ Y bởi vì theo quán tính mà ngã ra phía trước đâm đầu vào cửa xe, phát ra tiếng vang rầm rầm.

Tô Hạ Y tức giận, nàng biết rằng Mạc Hình Nhiên đang trả thù nàng, nhưng mà nàng lại bất lực.

Còn chưa đợi Tô Hạ Y kịp phản ứng thì Mạc Hình Nhiên đã đẩy cửa xe bước ra ngoài.



Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 28: DÙNG ROI ĐÁNH CHẾT

Mạc Hình Nhiên mặc chiếc áo choàng màu xanh đen đứng ở bên cạnh xe, gió thổi dữ dội.

Người đánh xe bị đuổi trên mặt đất, run rẩy quỳ ở đó.

“Vương gia.”

Thị vệ của Mạc Hình Nhiên chấp tay chờ đợi mệnh lệnh.

Mạc Hình Nhiên hờ hững liếc nhìn người đánh xe: “Người này làm việc không tốt, làm hại thái tử phi tương lai bị đụng vào đầu.”

Thị vệ vội vàng nói: “Thuộc hạ mang xuống đây, dùng roi đánh chết.”

Lúc Mạc Hình Nhiên trở lại lần nữa, trên xe đã vô cùng yên tĩnh.

Mạc Hình Nhiên thản nhiên nói: “Phu xe lúc nãy không làm việc tận lực, bổn vương đã dùng roi đánh chết hắn ta rồi, Tô tiểu thư có thể yên tâm ngồi xe?”

Sự lãnh khốc tàn nhẫn của Mạc Hình Nhiên, Tô Hạ Y đã biết từ xưa rồi.

Bây giờ nghe nói như vậy, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì mà nói: “Đa tạ điện hạ, điện hạ nhọc lòng rồi.”

Tô Hạ Y nói chuyện như mây trôi nước chảy, làm Mạc Hình Nhiên bất ngờ nhíu mày, Tô Thị Hạ Y này trông có vẻ không giống với những nữ tử yếu đuối nũng nịu trong kinh thành.

Chỉ cần phần trầm ổn và khí phách cũng đủ để Mạc Hình Nhiên coi trọng một chút.

Ban đầu nghe nói đích nữ của đại tướng quân yếu đuối xấu xí, muốn đến đây gặp để quan sát một chút, rửa sạch bè phái với thái tử.

Lại không ngờ đến Tô Hạ Y trong tưởng tượng cùng với Tô Hạ Y ngồi ở đây chênh lệch lớn như thế.

Loại lạnh lùng và lạnh nhạt lúc nãy của nàng tuyệt đối không thể nào là giả vờ.

Nữ tử này thật là thú vị cực kỳ.

“Ở phía trước chính là phủ đại tướng quân.” Mạc Hình Nhiên giống như tùy ý mà nói.

Tô Hạ Y gần như là nhìn cũng không thèm nhìn Mạc Hình Nhiên một cái nào, giọng nói vẫn bình thản như nước, y chang lúc nãy: “Đa tạ điện hạ đã hộ tống một đường.”

Mạc Hình Nhiên chơi đùa với chiếc khăn tay được thêu hình hoa mẫu đơn ở trong tay, khóe môi cong lên: “Vậy chiếc khăn tay này xem như là tạ lễ.”

“Nếu như điện hạ thấy thích thì cứ tùy ý.”

Tô Hạ Y khẽ nâng mắt nhìn lên, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt, loại cảm giác này dường như là cho dù Mạc Hình Nhiên cầm trong tay cái gì thì cũng không có liên quan gì tới nàng.

Mạc Hình Nhiên không cam lòng mà nói: “Khăn tay trao tình? Hạ Y muốn ám chỉ với bổn vương cái gì à?”

“Nếu như là trao tình thì chuyện đó cần song túc song phi mới đúng, chỉ tiếc là trên cái khăn tay đó chỉ có một đóa hoa trơ trọi, ngay cả phiến lá cùng với cánh hoa đều là số lẻ, không phù hợp với mong chờ của điện hạ đâu.”

Ánh mắt cảm động của Mạc Hình Nhiên nhìn trong đôi mắt của Tô Hạ Y có ý cười không đạt đến đáy mắt, không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt đó có mấy phần lạnh rét thấu xương.

Thú vị, thật sự thú vị!

Từ trước đến nay trong kinh thành chưa từng xuất hiện nữ tử thú vị như thế.

Chỉ tiếc là nữ nhân này lại là vị hôn thê của thái tử...

Chỉ trong một cái chớp mắt, nụ cười ở trên mặt của Mạc Hình Nhiên đã trở nên càng thêm sáng lạn, cái khăn tay đó quấn quanh ở trên đầu ngón tay giống như là một đóa hoa mẫu đơn chói lọi, nở rộ ở trên ngón tay: “Vậy sau này Hạ Y lại thêu cho bổn vương một cái khăn nữa, như thế nào?”

Tô Hạ Y hơi nghiêng đầu qua: “Không biết là điện hạ thích hoa gì?”

“Nghịch nước uyên ương, Hạ Y biết thêu không?”

“Đương nhiên là biết thêu.” Sắc mặt của Tô Hạ Y vẫn bình thản như lúc ban đầu: “Trước tiên điện hạ trả lại chiếc khăn này cho ta đi.”

Mạc Hình Nhiên nhìn dáng vẻ đâu ra đấy của Tô Hạ Y, nhẹ giọng cười, cái khăn đang quấn ở trong đầu ngón tay trực tiếp xoay tròn rơi vào trong lòng bàn tay của Tô Hạ Y: “Hạ Y, cần phải nhớ là bổn vương thích màu sắc lộng lẫy một chút.”

Tô Hạ Y nhanh chóng rút cây trâm vàng ở trên đầu ra hung hăng đâm vào cái khăn tay, chỉ là hai ba cái liền có thể làm rách chiếc khăn tay.

Sắc mặt của Mạc Hình Nhiên thay đổi, lúc này mới ý thức được mình bị đùa nghịch: “Tô Hạ Y, ngươi thật lớn gan!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom